Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Nhóm dịch: Sói Già
Mà giờ khắc này trong phòng của Thải Phượng. Thải Phượng luôn khí độ ung dung nhưng bây giờ rống giận:
- Ngươi muốn thế nào? Ngươi nói đi? Ngươi muốn thế nào?
Bộ ngực cao ngất của nàng không ngừng phập phồng kịch liệt biểu hiện đang giận tới cực điểm.
Thanh Loan thấp giọng nói:
- Ta muốn ở cùng ngươi.
- Cùng ta? Ta tiến vào Phan phủ cũng không quá một thiếp thất, ngươi muốn điều gì, ngươi nói đi chứ?
- Ta sẽ lại làm nha đầu cho ngươi sai sử.
- Ngươi không nợ ta ta cũng không cần ngươi, ngươi đi đi cho ta. Đi ngay.
Thanh Loan chỉ lắc đầu không nói lời nào, Thải Phượng rất gấp rồi, nàng vung tay lên, Thanh Loan chỉ cúi đầu không nói, Thải Phượng chỉ tay vào mặt Thanh Loan, nước mắt đã chảy xuống, vô lực nói:
- Đồ ngốc, ngươi có biết tìm được một người chân tình như thế khó lắm không?
Thanh Loan cầm lấy tay của nàng, cười nói:
- Ta có tiểu thư là đủ rồi.
Tâm Thải Phượng dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng có chủ ý mới.
Thuyền lớn gần giữa trưa tiến vào Kim Lăng, bỏ neo tại tân độ khẩu, người trên thuyền đều thở dài một hơi, khoảng cách này quả thực không gần. Cho dù trên đường cảnh sắc tuy đẹp, nhưng chân không chạm đất khiến cho mọi người vừa bước lên bờ liền có cảm giác chân mình như nhũn ra.
Một chiếc xe ngựa đã được phái tới chờ đã lâu, chỉ chờ mọi người rời thuyền, hai người một xe, hết thảy kéo đến một cái khách sạn lớn nhất Kim Lăng, ở bên trong có thể nhìn thấy bờ sông Tần Hoài, đối diện là chỗ bắn pháo hoa.
Kim Khánh Kiệt kêu to một tiếng thì muốn ly khai, hướng lão đầu tử của hắn báo tin vui, chuyện này hắn xem như đã hoàn thành, người cần mới tới cũng đã tới.
Phan Ngọc ngăn hắn lại nói:
- Kim huynh, lệnh tôn hiện tại đang ở trong thành Kim Lăng sao?
Kim Thánh Kiệt thấy Phan Ngọc thì trong lòng phiền muộn, hiện tại ai nấy đều thấy được, Thải Phượng cô nương hiện tại đã như vật trong bàn tay Phan Ngọc công tử. Chính là ngày thường uống rượu, tất cả mọi người không dám lại cùng Thải Phượng vui đùa quá phận. Tuy rằng tiến vào Phan gia cũng không quá chỉ là cơ thiếp, tất nhiên không làm được phu nhân, nhưng ai biết Phan Ngọc nghĩ như thế nào đâu?
Nhưng Kim Thánh Kiệt cũng chính là một nhân vật co được duỗi được, hắn cực kì thoải mái khách khí nói:
- Gia phụ ngay tại trong thành Kim Lăng, đêm nay còn muốn thiết yến mở tiệc chiêu đãi mọi người, Phan huynh có chuyện gì không?
Phan Ngọc cười cười nói:
- Đúng là có một chuyện sinh ý muốn bàn.
Thấy bộ dạng Kim Thánh Kiệt có chút không cho là đúng thì lại bổ sung:
- Đối với chuyện ra biển của Kim công có tác dụng vô cùng to lớn.
Cái này Kim Thánh Kiệt cũng không dám khinh thường, hắn tuy rằng không rời gia sự, cũng biết lần này ra biển quan hệ tới vận số của Kim gia vài thập niên. Bất luận cái gì đối với lần ra biển này đều tuyệt không thể dễ dàng buông tha.
Kim Thánh Kiệt khẽ vươn tay nói:
- Phan huynh mời bên này.
Hứa Tiên từ cửa sổ thấy hai người rời đi, trong lòng không khỏi nhiều hơn chút chờ mong. Hắn đối với kính viễn vọng cùng người tạo thủy tinh cũng không mong chờ nhiều, nhưng lần này chính là hạch tâm nguyên lí.
Cái gọi là kính viễn vọng chính là hai mảnh thấu kính lõm cùng thấu kính lồi kết hợp, tuy rằng tỉ lệ cụ thể như thế nào hắn không tỏ tường, nhưng ở cổ đại thí nghiệm chắc chắn sẽ có kết quả.
Mà thủy tinh nhân tạo là ở trong quá trình chế tạo thủy tinh gia nhập 24% ô-xy hoá chì, vật này tại cổ đại gọi là "Mật đà tăng ", ở cái thế giới này hẳn là có. ĐỒng dạng cái này phải cần thí nghiệm chỉ sợ so với kính viễn vọng chỉ nhiều không ít. Nhưng nếu có thể đem cả hai kết hợp lại thì kính viễn vọng dĩ nhiên là có thể chế tạo ra.
Hắn đã đem những vật này toàn bộ đưa cho Phan Ngọc, Phan Ngọc tâm tư thông tuệ đương nhiên nghe xong đã hiểu. Giá trị hai thứ đồ này đạt tới đủ để cho bất luận kẻ nào tâm động. Nhưng Hứa Tiên lại ddauw cho Phan Ngọc không có một chút hoài nghi. Chỉ ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng chờ tin tức của Phan Ngọc. Loại tín nhiệm này có đôi khi ngay cả chính hắn đều có chút kỳ quái. Còn Phan Ngọc thì trong lòng càng cảm động.
Sắp tới chạng vạng tối, ở bên trong Kim phủ, Kim lão gia tử được xưng trước núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc giờ phút này lại liên tục kích động:
- Phan công tử, nếu có được thần khí này, lần này ra biển lại thêm phần thắng, lão đầu tử vô cùng cảm kích.
Phan Ngọc đến đem này vừa nói, Kim Vạn Thành vốn đang bán tín bán nghi, nhưng lập tức hạ lệnh làm ra loại thủy tinh kiểu dáng này, mới một chút buổi trưa, thì thật sự xuất ra hơn mười khối hình dạng quy tắc lồi lõm, ngay tại chỗ thử một lần, quả nhiên thần kỳ, lão đầu tử cầm lấy thứ này mà nói không nên lời. Phan Ngọc cười nói:
- Đây là chủ ý của Hán Văn, ta chỉ đến giúp hắn nói một chút, nếu có thể hợp tâm tư ngài đương nhiên là tốt, nhưng đồ đạc như vậy kính xin giữ bí mật thì hơn.
Nàng không chút nào lo lắng lão đầu tử này chiếm luôn loại kỹ thuật, một bên là danh dự vô cùng tốt của Kim Vạn Thành vài thập niên, hai thì dựa vào thân phận của mình.
Kim Vạn Thành nghe thấy liền có toan tính:
- Đây là tự nhiên, kính xin đa tạ Hứa công tử, lần trước Hứa công tử đoạt lại Hắc Toản cho ta, lần này còn chuyên môn chuẩn bị lễ vật dùng đáp tj. Nhưng hiện tại xem ra thật sự là chênh lệch quá xa, nếu có thể đem hai đồ vật mà Hứa công tử đã nói thì tất nhiên không thể thiếu một phần của Hứa công tử.
Chế tác thủy tinh tất nhiên không thể ầm ĩ như kính viễn vọng, phải tìm một cái mật thất mời kỹ sư tin được đến chậm rãi thí nghiệm, nếu có thể thành công thì có thể coi là biến đá thành vàng có gì khác nhau? Không phải đối với kỹ thuật yêu cầu rất cao, ngay cả Phan Ngọc cũng muốn chính mình tự lấy ra làm, với tư cách Phan gia có một tài nguyên.
Rồi sau đó Phan Ngọc lại cùng Kim Vạn Thành cẩn thận thương nghị phương thức vận tác cùng tỉ lệ thành mới đưa phương chế tác thủy tinh Hứa Tiên cho nàng giao cho Kim Vạn Thành, sinh ý này không thể so với t mượn tiền tầm thường, ước sách tự nhiên là phải kí. Đương nhiên đây hết thảy đều tại thúc đẩy cực kỳ hài hòa, dù cho đánh võ mồm cò kè mặc cả cũng ôn hòa vô cùng.
Kim Thánh Kiệt ở một bên nhìn, thấy Phan Ngọc dùng hoàn toàn tư thái ngang hàng cùng lão gia tử chuyện trò vui vẻ, hoặc là chuyện trong kinh hoặc là biên tái quân mã, tựa hồ có nói không tới chủ đề, nhưng đều làm cho Kim Vạn Thành liên tiếp tán thưởng.
Kim Thánh Kiệt nhìn ra, lão gia tử thưởng đều phát ra từ nội tâm. Trong lòng không biết có tư vị gì, cái gì có người có thể tại mọi phương diện đều làm được hoàn mỹ không tỳ vết như thế chứ? Hắn từ cho là mình coi như nhân trung chi kiệt, nhưng gặp được Hứa Tiên cùng Phan Ngọc thì đã thay đổi suy nghĩ.
Hứa Tiên làm ra một thủ từ làm cho mấy trăm thủ từ hắn làm trước kia vứt hết, nghĩ ra một chủ ý có thể giúp nhà mình gia tăng phần thắng canh bạc.
Dung mạo có thể làm cho mình đều có chút xấu hổ, tài học càng thường nhân khó đạt đến, đơn giản thì đã đoạt đi Thải Phượng chính mình phí hết vô số tâm lực đều không chiếm được, mà Hứa Tiên tuy dung mạo không bằng người lại chiếm được Thanh Loan mà mình thích, còn mình thì đoạn thời gian trước bị nàng đá ra khỏi cửa.
Kim nhị công tử kiêu ngạo từ lúc mới sinh, cho tới bây giờ đều từ trên xuống dưới nhìn người, bạn cùng lứa tuổi không ai có thể làm hắn chịu phục. Nhưng ngày nay lại phát hiện, có hai người chính mình không đều không thể nhìn lên, trong lòng phức tạp như thế nào cũng chỉ có chính hắn mới có thể biết đến.
- Kim thúc thúc, thời điểm không còn sớm, tiểu chất xin được cáo lui trước, chờ đến tiệc tối sẽ gặp lại nhau.
Kim Vạn Thành cũng đứng dậy, cười nói:
- Tốt, ngươi trước đi theo Hứa hiền chất báo tin vui, chờ đến tối ta tại tự mình nói lời cảm tạ.
Rồi đột nhiên hắn như nhớ tới cái gì:
- Đúng rồi, còn có một vật, vốn lão phu muốn lúc mở tiệc mới đưa lên, nhưng hiện tại vì là lấy không ra tay, liền từ ngươi chuyển giao cho Hứa hiền chất a.
Nói xong, hắn lấy một cái hộp gấm giao cho Phan Ngọc, Phan Ngọc bỏ vào trong ngực, đối với hai người thi lễ sau đó rời đi. Có thể mượn việc này cùng Kim gia kéo lên quan hệ cũng là một niềm vui ngoài ý muốn, vốn là tính toán theo Kim công tử đi chơi Xích Bích, cũng không quá đáng là hời hợt giao lưu, nhưng mà như hiện tại, chính thức liên quan đến vấn đề tương đối hạch tâm.
Nếu thật có thể đem Lão Hồ Ly Kim Vạn Thành kéo lên thuyền nhà mình thì đối với Phan gia là một đại trợ lực, nữa đối với danh vọng bên trong phe phái chính mình cũng có điểm tốt. Mà trợ giúp của mình không ngờ là Hứa Tiên, trong lòng ngoại trừ tính toán cùng vui mừng, mới khiến cho sắc mặt vui mừng trên mặt chậm rãi thối lui, bắt đầu lâm vào trong trầm tư.
Kim Thánh Kiệt nhịn không được hỏi:
- Cha, lấy cái gì kính viễn vọng thật sự có tác dụng lớn như vậy sao?
Kim Vạn Thành vốn muốn mượn cơ quở mắng một trận, nhưng thấy trên mặt hắn mang có một ti chán nản thì khẩu khí chuyển đổi:
- Đúng vậy a, thứ này dùng trên đường biển có điểm rất tốt. Nói là một thành, nhưng nếu thực gặp được sự cố, sợ là có thể là kì hiệu để quyết định thắng bại.
Kim Thánh Kiệt cảm thán nói:
- Cha ngươi thật sự là hảo nhãn lực, hai người kia quả nhiên là phải mời đến đấy.
Hắn do dự một chút nói:
- Ta có phải là rất vô dụng hay không?
- Ta không cầu ngươi nhiều kỳ tư diệu tưởng như Hứa Tiên vậy, chỉ cần có được một nửa đảm lực như Phan Ngọc thì ta đã hài lòng.
- Đảm lượng?
Kim Thánh Kiệt nhất thời im lặng.
- Ngươi cho rằng ngươi bất đồng đại ca ngươi tranh giành chính là rất khiêm tốn, chính là không hòa thuận danh lợi? Ngươi là không dám tranh giành.
Kim Thánh Kiệt cười đùa nói:
- Ta đánh lăn lộn giang hồ nổi danh trong thành Kim Lăng ta muốn lấy Tô Cẩm, ngài cũng không không có ngăn lại, nói như thế nào ta không dám tranh giành?
- Ngươi cưới phòng kỹ nữ về nhà ta không tức giận, nhưng hiện tại thì sao? Ngươi ngay cả ca kĩ cũng không lấy được, thì làm sao đảm đương gia nghiệp nhà ta?
Kim Thánh Kiệt nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ta không hiểu.
- Không hiểu so giả hiểu còn tốt hơn, ngươi từ nhỏ đến lớn đi được quá thuận rồi, không phải ta một phen có thể chỉ ra đấy, có một ngày, ngươi không hiểu cũng phải hiểu, đi thôi, đi chiêu đãi một bằng hữu của ngươi đi
Kim Thánh Kiệt đi ra bên ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn qua là ánh hồng của trời chiều bầu trời bao la lần thứ nhất đối với cuộc sống của mình sinh ra một tia hoài nghi, nhưng này tia hoài nghi rất nhanh bị ném ở sau ót, không hiểu chính là không hiểu, miễn cưỡng đi hiểu cũng không có tác dụng.
Phan Ngọc đi trở về trong phòng đối với Hứa Tiên cười nói:
- Hoàn thành, lúc đầu muốn khống chế số lượng, nguồn tiêu thụ sẽ không quá lớn, nhưng sau đó ngươi có thể thu đại khái năm mươi vạn lượng.
Hứa Tiên yên lòng, trên mặt cũng hiện ra nụ cười thản nhiên:
- Vậy là tốt rồi.
Hứa Tiên lại cũng không hỏi nàng nhiều nữa.
Phan Ngọc cảm kích tín nhiệm của hắn, cũng bội phục sự trấn định của hắn, không hổ là người chính mình hợp ý, nhưng lại không biết Hứa Tiên chính là người nghèo thế nào, số lượng đại tới trình độ nhất định, hắn ngược lại tương đối không có cảm giác chân thật.
Phan Ngọc lại móc ra hộp gấm, nói:
- Đây là Kim lão đầu đưa cho ngươi
Hứa Tiên mở ra xem xét, không ngờ là một viên kim cương hoàn toàn trong suốt, tuy rằng so với Hắc Toản nhỏ hơn một ít, nhưng mà tuyệt đối giá trị xa xỉ. Phan Ngọc cũng lại xem xét:
- Đây chính là kim cương tỉ mỉ đánh bóng sao? Quả nhiên thần quang sáng chói, không giống bình thường ah!
Nhìn viên kim cương sáng chói trong tay, Hứa Tiên không khỏi nhớ tới một người, Ngư Huyền Cơ, p bế quan đã xong sao? Hứa Tiên tặng viên kim cương này cho Phan Ngọc khiến Phan Ngọc rất kinh ngạc nói:
- Cho ta sao?
Trong lòng nàng rất vui mừng.
Hứa Tiên gật đầu cười nói:
- Đúng vậy a, lần trước tết nguyên tiêu, vị Thải Phượng cô nương tựa hồ rất ưa thích kim cương, ngươi đưa cho nàng để nàng ta thích.
Phan Ngọc nói lầm bầm:
- Ngươi thật đúng là biết cách săn sóc vợ bạn.
Đêm đã khuya, đại yến trong thành Kim Lăng đã qua hơn phân nửa tiệc.. Thải Phượng vốn nên hiến vũ nhưng nói thác thân thể không khỏe không có xuất hiện, ai cũng biết nàng ỷ vào người nào mà không tới. Nhưng Kim Vạn Thành cũng vui tươi hớn hở không nói gì thêm, chỉ là Tô Cẩm Tô cô nương mà Kim Thánh Kiệt mới nạp lại đi ra hiến một ca khúc.
Hứa Tiên ăn uống linh đình, nhưng cảm giác một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phan Ngọc, hắn đối với Phan Ngọc hỏi thì Phan Ngọc lại hiểu rõ nói:
- Là Vương Thủ Nghĩa, cha con hắn là một tên khốn, hắn đại khái tỏ tường! Bất quá với sức của hắn hiện giờ thì không thể nào tạo nên sóng gió, sau khi có cơ hội, tiện tay tiễn hắn đi là được.
Hứa Tiên nghiêm nghị nói:
- Phan vương uy vũ.
Hứa Tiên biết rõ nàng cực hận chính mình gọi thân phận của nàng mà càng ưa thích chính mình gọi nàng là Minh ngọc. Vì thế Hứa Tiên thường xuyên dùng cái này đến trêu ghẹo.
Phan Ngọc biết hắn vui đùa thì vờ giận dỗi không thèm để ý tới hắn nữa.
Yến hội có người mời nói:
- Hứa công tử hai thủ từ danh chấn thiên hạ, hôm nay còn có tác phẩm xuất sắc nào khác không?
Hứa Tiên cười, chống bàn đứng dậy nói:
- Ta không phải tuyệt diệu chi từ không ngâm, nếu là tùy ý qua loa cũng đối với chư vị bất kính. Nhưng văn chương hôm nay thành diệu thủ ngẫu có được. Thi từ chi đạo, còn cần duyên pháp.
Hắn không phải không biết có thi từ Kim Lăng nhưng những thi từ này trong mười có tám cái đều muốn đề cao hai chữ cố quốc.
Lại không nghĩ mấy người này lại trầm trồ khen ngợi:
- Hay cho một câu "Văn chương bản thiên thành diệu thủ ngẫu đắc chi." Cũng khó trách Hứa công tử có thể làm ra câu từ chỉ với hai câu này là đủ.
Khách và chủ tận hoan thẳng đến đêm khuya, đi vào bên trong lầu các, Kim Vạn Thành cầm lấy tay của Hứa Tiên liên tục nói lời cảm tạ, Hứa Tiên khách khí đồng thời hỏi:
- Kim gia phải chăng có nắm chắc làm ra kính viễn vọng ta cần hay không?
Mà giờ khắc này trong phòng của Thải Phượng. Thải Phượng luôn khí độ ung dung nhưng bây giờ rống giận:
- Ngươi muốn thế nào? Ngươi nói đi? Ngươi muốn thế nào?
Bộ ngực cao ngất của nàng không ngừng phập phồng kịch liệt biểu hiện đang giận tới cực điểm.
Thanh Loan thấp giọng nói:
- Ta muốn ở cùng ngươi.
- Cùng ta? Ta tiến vào Phan phủ cũng không quá một thiếp thất, ngươi muốn điều gì, ngươi nói đi chứ?
- Ta sẽ lại làm nha đầu cho ngươi sai sử.
- Ngươi không nợ ta ta cũng không cần ngươi, ngươi đi đi cho ta. Đi ngay.
Thanh Loan chỉ lắc đầu không nói lời nào, Thải Phượng rất gấp rồi, nàng vung tay lên, Thanh Loan chỉ cúi đầu không nói, Thải Phượng chỉ tay vào mặt Thanh Loan, nước mắt đã chảy xuống, vô lực nói:
- Đồ ngốc, ngươi có biết tìm được một người chân tình như thế khó lắm không?
Thanh Loan cầm lấy tay của nàng, cười nói:
- Ta có tiểu thư là đủ rồi.
Tâm Thải Phượng dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng có chủ ý mới.
Thuyền lớn gần giữa trưa tiến vào Kim Lăng, bỏ neo tại tân độ khẩu, người trên thuyền đều thở dài một hơi, khoảng cách này quả thực không gần. Cho dù trên đường cảnh sắc tuy đẹp, nhưng chân không chạm đất khiến cho mọi người vừa bước lên bờ liền có cảm giác chân mình như nhũn ra.
Một chiếc xe ngựa đã được phái tới chờ đã lâu, chỉ chờ mọi người rời thuyền, hai người một xe, hết thảy kéo đến một cái khách sạn lớn nhất Kim Lăng, ở bên trong có thể nhìn thấy bờ sông Tần Hoài, đối diện là chỗ bắn pháo hoa.
Kim Khánh Kiệt kêu to một tiếng thì muốn ly khai, hướng lão đầu tử của hắn báo tin vui, chuyện này hắn xem như đã hoàn thành, người cần mới tới cũng đã tới.
Phan Ngọc ngăn hắn lại nói:
- Kim huynh, lệnh tôn hiện tại đang ở trong thành Kim Lăng sao?
Kim Thánh Kiệt thấy Phan Ngọc thì trong lòng phiền muộn, hiện tại ai nấy đều thấy được, Thải Phượng cô nương hiện tại đã như vật trong bàn tay Phan Ngọc công tử. Chính là ngày thường uống rượu, tất cả mọi người không dám lại cùng Thải Phượng vui đùa quá phận. Tuy rằng tiến vào Phan gia cũng không quá chỉ là cơ thiếp, tất nhiên không làm được phu nhân, nhưng ai biết Phan Ngọc nghĩ như thế nào đâu?
Nhưng Kim Thánh Kiệt cũng chính là một nhân vật co được duỗi được, hắn cực kì thoải mái khách khí nói:
- Gia phụ ngay tại trong thành Kim Lăng, đêm nay còn muốn thiết yến mở tiệc chiêu đãi mọi người, Phan huynh có chuyện gì không?
Phan Ngọc cười cười nói:
- Đúng là có một chuyện sinh ý muốn bàn.
Thấy bộ dạng Kim Thánh Kiệt có chút không cho là đúng thì lại bổ sung:
- Đối với chuyện ra biển của Kim công có tác dụng vô cùng to lớn.
Cái này Kim Thánh Kiệt cũng không dám khinh thường, hắn tuy rằng không rời gia sự, cũng biết lần này ra biển quan hệ tới vận số của Kim gia vài thập niên. Bất luận cái gì đối với lần ra biển này đều tuyệt không thể dễ dàng buông tha.
Kim Thánh Kiệt khẽ vươn tay nói:
- Phan huynh mời bên này.
Hứa Tiên từ cửa sổ thấy hai người rời đi, trong lòng không khỏi nhiều hơn chút chờ mong. Hắn đối với kính viễn vọng cùng người tạo thủy tinh cũng không mong chờ nhiều, nhưng lần này chính là hạch tâm nguyên lí.
Cái gọi là kính viễn vọng chính là hai mảnh thấu kính lõm cùng thấu kính lồi kết hợp, tuy rằng tỉ lệ cụ thể như thế nào hắn không tỏ tường, nhưng ở cổ đại thí nghiệm chắc chắn sẽ có kết quả.
Mà thủy tinh nhân tạo là ở trong quá trình chế tạo thủy tinh gia nhập 24% ô-xy hoá chì, vật này tại cổ đại gọi là "Mật đà tăng ", ở cái thế giới này hẳn là có. ĐỒng dạng cái này phải cần thí nghiệm chỉ sợ so với kính viễn vọng chỉ nhiều không ít. Nhưng nếu có thể đem cả hai kết hợp lại thì kính viễn vọng dĩ nhiên là có thể chế tạo ra.
Hắn đã đem những vật này toàn bộ đưa cho Phan Ngọc, Phan Ngọc tâm tư thông tuệ đương nhiên nghe xong đã hiểu. Giá trị hai thứ đồ này đạt tới đủ để cho bất luận kẻ nào tâm động. Nhưng Hứa Tiên lại ddauw cho Phan Ngọc không có một chút hoài nghi. Chỉ ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng chờ tin tức của Phan Ngọc. Loại tín nhiệm này có đôi khi ngay cả chính hắn đều có chút kỳ quái. Còn Phan Ngọc thì trong lòng càng cảm động.
Sắp tới chạng vạng tối, ở bên trong Kim phủ, Kim lão gia tử được xưng trước núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc giờ phút này lại liên tục kích động:
- Phan công tử, nếu có được thần khí này, lần này ra biển lại thêm phần thắng, lão đầu tử vô cùng cảm kích.
Phan Ngọc đến đem này vừa nói, Kim Vạn Thành vốn đang bán tín bán nghi, nhưng lập tức hạ lệnh làm ra loại thủy tinh kiểu dáng này, mới một chút buổi trưa, thì thật sự xuất ra hơn mười khối hình dạng quy tắc lồi lõm, ngay tại chỗ thử một lần, quả nhiên thần kỳ, lão đầu tử cầm lấy thứ này mà nói không nên lời. Phan Ngọc cười nói:
- Đây là chủ ý của Hán Văn, ta chỉ đến giúp hắn nói một chút, nếu có thể hợp tâm tư ngài đương nhiên là tốt, nhưng đồ đạc như vậy kính xin giữ bí mật thì hơn.
Nàng không chút nào lo lắng lão đầu tử này chiếm luôn loại kỹ thuật, một bên là danh dự vô cùng tốt của Kim Vạn Thành vài thập niên, hai thì dựa vào thân phận của mình.
Kim Vạn Thành nghe thấy liền có toan tính:
- Đây là tự nhiên, kính xin đa tạ Hứa công tử, lần trước Hứa công tử đoạt lại Hắc Toản cho ta, lần này còn chuyên môn chuẩn bị lễ vật dùng đáp tj. Nhưng hiện tại xem ra thật sự là chênh lệch quá xa, nếu có thể đem hai đồ vật mà Hứa công tử đã nói thì tất nhiên không thể thiếu một phần của Hứa công tử.
Chế tác thủy tinh tất nhiên không thể ầm ĩ như kính viễn vọng, phải tìm một cái mật thất mời kỹ sư tin được đến chậm rãi thí nghiệm, nếu có thể thành công thì có thể coi là biến đá thành vàng có gì khác nhau? Không phải đối với kỹ thuật yêu cầu rất cao, ngay cả Phan Ngọc cũng muốn chính mình tự lấy ra làm, với tư cách Phan gia có một tài nguyên.
Rồi sau đó Phan Ngọc lại cùng Kim Vạn Thành cẩn thận thương nghị phương thức vận tác cùng tỉ lệ thành mới đưa phương chế tác thủy tinh Hứa Tiên cho nàng giao cho Kim Vạn Thành, sinh ý này không thể so với t mượn tiền tầm thường, ước sách tự nhiên là phải kí. Đương nhiên đây hết thảy đều tại thúc đẩy cực kỳ hài hòa, dù cho đánh võ mồm cò kè mặc cả cũng ôn hòa vô cùng.
Kim Thánh Kiệt ở một bên nhìn, thấy Phan Ngọc dùng hoàn toàn tư thái ngang hàng cùng lão gia tử chuyện trò vui vẻ, hoặc là chuyện trong kinh hoặc là biên tái quân mã, tựa hồ có nói không tới chủ đề, nhưng đều làm cho Kim Vạn Thành liên tiếp tán thưởng.
Kim Thánh Kiệt nhìn ra, lão gia tử thưởng đều phát ra từ nội tâm. Trong lòng không biết có tư vị gì, cái gì có người có thể tại mọi phương diện đều làm được hoàn mỹ không tỳ vết như thế chứ? Hắn từ cho là mình coi như nhân trung chi kiệt, nhưng gặp được Hứa Tiên cùng Phan Ngọc thì đã thay đổi suy nghĩ.
Hứa Tiên làm ra một thủ từ làm cho mấy trăm thủ từ hắn làm trước kia vứt hết, nghĩ ra một chủ ý có thể giúp nhà mình gia tăng phần thắng canh bạc.
Dung mạo có thể làm cho mình đều có chút xấu hổ, tài học càng thường nhân khó đạt đến, đơn giản thì đã đoạt đi Thải Phượng chính mình phí hết vô số tâm lực đều không chiếm được, mà Hứa Tiên tuy dung mạo không bằng người lại chiếm được Thanh Loan mà mình thích, còn mình thì đoạn thời gian trước bị nàng đá ra khỏi cửa.
Kim nhị công tử kiêu ngạo từ lúc mới sinh, cho tới bây giờ đều từ trên xuống dưới nhìn người, bạn cùng lứa tuổi không ai có thể làm hắn chịu phục. Nhưng ngày nay lại phát hiện, có hai người chính mình không đều không thể nhìn lên, trong lòng phức tạp như thế nào cũng chỉ có chính hắn mới có thể biết đến.
- Kim thúc thúc, thời điểm không còn sớm, tiểu chất xin được cáo lui trước, chờ đến tiệc tối sẽ gặp lại nhau.
Kim Vạn Thành cũng đứng dậy, cười nói:
- Tốt, ngươi trước đi theo Hứa hiền chất báo tin vui, chờ đến tối ta tại tự mình nói lời cảm tạ.
Rồi đột nhiên hắn như nhớ tới cái gì:
- Đúng rồi, còn có một vật, vốn lão phu muốn lúc mở tiệc mới đưa lên, nhưng hiện tại vì là lấy không ra tay, liền từ ngươi chuyển giao cho Hứa hiền chất a.
Nói xong, hắn lấy một cái hộp gấm giao cho Phan Ngọc, Phan Ngọc bỏ vào trong ngực, đối với hai người thi lễ sau đó rời đi. Có thể mượn việc này cùng Kim gia kéo lên quan hệ cũng là một niềm vui ngoài ý muốn, vốn là tính toán theo Kim công tử đi chơi Xích Bích, cũng không quá đáng là hời hợt giao lưu, nhưng mà như hiện tại, chính thức liên quan đến vấn đề tương đối hạch tâm.
Nếu thật có thể đem Lão Hồ Ly Kim Vạn Thành kéo lên thuyền nhà mình thì đối với Phan gia là một đại trợ lực, nữa đối với danh vọng bên trong phe phái chính mình cũng có điểm tốt. Mà trợ giúp của mình không ngờ là Hứa Tiên, trong lòng ngoại trừ tính toán cùng vui mừng, mới khiến cho sắc mặt vui mừng trên mặt chậm rãi thối lui, bắt đầu lâm vào trong trầm tư.
Kim Thánh Kiệt nhịn không được hỏi:
- Cha, lấy cái gì kính viễn vọng thật sự có tác dụng lớn như vậy sao?
Kim Vạn Thành vốn muốn mượn cơ quở mắng một trận, nhưng thấy trên mặt hắn mang có một ti chán nản thì khẩu khí chuyển đổi:
- Đúng vậy a, thứ này dùng trên đường biển có điểm rất tốt. Nói là một thành, nhưng nếu thực gặp được sự cố, sợ là có thể là kì hiệu để quyết định thắng bại.
Kim Thánh Kiệt cảm thán nói:
- Cha ngươi thật sự là hảo nhãn lực, hai người kia quả nhiên là phải mời đến đấy.
Hắn do dự một chút nói:
- Ta có phải là rất vô dụng hay không?
- Ta không cầu ngươi nhiều kỳ tư diệu tưởng như Hứa Tiên vậy, chỉ cần có được một nửa đảm lực như Phan Ngọc thì ta đã hài lòng.
- Đảm lượng?
Kim Thánh Kiệt nhất thời im lặng.
- Ngươi cho rằng ngươi bất đồng đại ca ngươi tranh giành chính là rất khiêm tốn, chính là không hòa thuận danh lợi? Ngươi là không dám tranh giành.
Kim Thánh Kiệt cười đùa nói:
- Ta đánh lăn lộn giang hồ nổi danh trong thành Kim Lăng ta muốn lấy Tô Cẩm, ngài cũng không không có ngăn lại, nói như thế nào ta không dám tranh giành?
- Ngươi cưới phòng kỹ nữ về nhà ta không tức giận, nhưng hiện tại thì sao? Ngươi ngay cả ca kĩ cũng không lấy được, thì làm sao đảm đương gia nghiệp nhà ta?
Kim Thánh Kiệt nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ta không hiểu.
- Không hiểu so giả hiểu còn tốt hơn, ngươi từ nhỏ đến lớn đi được quá thuận rồi, không phải ta một phen có thể chỉ ra đấy, có một ngày, ngươi không hiểu cũng phải hiểu, đi thôi, đi chiêu đãi một bằng hữu của ngươi đi
Kim Thánh Kiệt đi ra bên ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn qua là ánh hồng của trời chiều bầu trời bao la lần thứ nhất đối với cuộc sống của mình sinh ra một tia hoài nghi, nhưng này tia hoài nghi rất nhanh bị ném ở sau ót, không hiểu chính là không hiểu, miễn cưỡng đi hiểu cũng không có tác dụng.
Phan Ngọc đi trở về trong phòng đối với Hứa Tiên cười nói:
- Hoàn thành, lúc đầu muốn khống chế số lượng, nguồn tiêu thụ sẽ không quá lớn, nhưng sau đó ngươi có thể thu đại khái năm mươi vạn lượng.
Hứa Tiên yên lòng, trên mặt cũng hiện ra nụ cười thản nhiên:
- Vậy là tốt rồi.
Hứa Tiên lại cũng không hỏi nàng nhiều nữa.
Phan Ngọc cảm kích tín nhiệm của hắn, cũng bội phục sự trấn định của hắn, không hổ là người chính mình hợp ý, nhưng lại không biết Hứa Tiên chính là người nghèo thế nào, số lượng đại tới trình độ nhất định, hắn ngược lại tương đối không có cảm giác chân thật.
Phan Ngọc lại móc ra hộp gấm, nói:
- Đây là Kim lão đầu đưa cho ngươi
Hứa Tiên mở ra xem xét, không ngờ là một viên kim cương hoàn toàn trong suốt, tuy rằng so với Hắc Toản nhỏ hơn một ít, nhưng mà tuyệt đối giá trị xa xỉ. Phan Ngọc cũng lại xem xét:
- Đây chính là kim cương tỉ mỉ đánh bóng sao? Quả nhiên thần quang sáng chói, không giống bình thường ah!
Nhìn viên kim cương sáng chói trong tay, Hứa Tiên không khỏi nhớ tới một người, Ngư Huyền Cơ, p bế quan đã xong sao? Hứa Tiên tặng viên kim cương này cho Phan Ngọc khiến Phan Ngọc rất kinh ngạc nói:
- Cho ta sao?
Trong lòng nàng rất vui mừng.
Hứa Tiên gật đầu cười nói:
- Đúng vậy a, lần trước tết nguyên tiêu, vị Thải Phượng cô nương tựa hồ rất ưa thích kim cương, ngươi đưa cho nàng để nàng ta thích.
Phan Ngọc nói lầm bầm:
- Ngươi thật đúng là biết cách săn sóc vợ bạn.
Đêm đã khuya, đại yến trong thành Kim Lăng đã qua hơn phân nửa tiệc.. Thải Phượng vốn nên hiến vũ nhưng nói thác thân thể không khỏe không có xuất hiện, ai cũng biết nàng ỷ vào người nào mà không tới. Nhưng Kim Vạn Thành cũng vui tươi hớn hở không nói gì thêm, chỉ là Tô Cẩm Tô cô nương mà Kim Thánh Kiệt mới nạp lại đi ra hiến một ca khúc.
Hứa Tiên ăn uống linh đình, nhưng cảm giác một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phan Ngọc, hắn đối với Phan Ngọc hỏi thì Phan Ngọc lại hiểu rõ nói:
- Là Vương Thủ Nghĩa, cha con hắn là một tên khốn, hắn đại khái tỏ tường! Bất quá với sức của hắn hiện giờ thì không thể nào tạo nên sóng gió, sau khi có cơ hội, tiện tay tiễn hắn đi là được.
Hứa Tiên nghiêm nghị nói:
- Phan vương uy vũ.
Hứa Tiên biết rõ nàng cực hận chính mình gọi thân phận của nàng mà càng ưa thích chính mình gọi nàng là Minh ngọc. Vì thế Hứa Tiên thường xuyên dùng cái này đến trêu ghẹo.
Phan Ngọc biết hắn vui đùa thì vờ giận dỗi không thèm để ý tới hắn nữa.
Yến hội có người mời nói:
- Hứa công tử hai thủ từ danh chấn thiên hạ, hôm nay còn có tác phẩm xuất sắc nào khác không?
Hứa Tiên cười, chống bàn đứng dậy nói:
- Ta không phải tuyệt diệu chi từ không ngâm, nếu là tùy ý qua loa cũng đối với chư vị bất kính. Nhưng văn chương hôm nay thành diệu thủ ngẫu có được. Thi từ chi đạo, còn cần duyên pháp.
Hắn không phải không biết có thi từ Kim Lăng nhưng những thi từ này trong mười có tám cái đều muốn đề cao hai chữ cố quốc.
Lại không nghĩ mấy người này lại trầm trồ khen ngợi:
- Hay cho một câu "Văn chương bản thiên thành diệu thủ ngẫu đắc chi." Cũng khó trách Hứa công tử có thể làm ra câu từ chỉ với hai câu này là đủ.
Khách và chủ tận hoan thẳng đến đêm khuya, đi vào bên trong lầu các, Kim Vạn Thành cầm lấy tay của Hứa Tiên liên tục nói lời cảm tạ, Hứa Tiên khách khí đồng thời hỏi:
- Kim gia phải chăng có nắm chắc làm ra kính viễn vọng ta cần hay không?
Bình luận facebook