Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129
Nhóm dịch: Sói Già
Trong núi không năm tháng, nếu là trước kia, nàng sẽ nghĩ giống Ngao Kiền, cảm thấy mười năm rất ngắn. Ngắn tới mức chỉ bằng ngồi xuống tu luyện một lần, hoặc có thể nói, một năm một mùa hoa nở trong núi, chính là mười mùa hoa mà thôi. Nhưng vào lúc này, nàng đã hiểu rõ thời gian mười năm này có ý nghãi thế nào, trong đó có bao nhiêu buồn vui nước mắt, bao nhiêu hạnh phúc cùng chua xót. Cũng không thể nói dễ dàng: đây chẳng qua là mười năm mà thôi.
Mười năm của người này, cùng mười năm của người khác, tuyệt đối không giống nhau.
Bạch Tố Trinh tiến lên một bước nói:
- Ngao Kiền đại nhân!
Lời vừa ra khỏi miệng, nhưng lại không nói được lời nào nữa, Ngao Ly tuổi còn nhỏ nên cần hắn chiếu cố a! Mộng tưởng của Ngao Ly cần dắt tay hắn đi mới thực hiện được, không cách nào nói ra yêu cầu như vậy.
Chỉ có thể nói:
- Ngao Ly giao cho ngài.
Bạch Tố Trinh cứ như vậy cáo từ.
Thi lễ, sau đó muốn rời đi.
Ngao Ly lại nói:
- Bạch tỷ tỷ.
Còn có chút không rõ, giống như còn cái gì đó.
Bạch Tố Trinh ngoái đầu nhìn qua cười nói:
- Gặp lại, Ngao Ly.
Sau đó muốn xoay người bay lên trời, hít sâu một hơi.
Ngao Kiền cau mày, nói:
- Ngươi nên ở đây a.
Bạch Tố Trinh khẽ cắn bờ môi nói:
- Ngao Kiền đại nhân tính toán không ra sao?
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng hiểu có chút tư vị của oán phụ. Không khỏi thầm nghĩ, phải nói ra chuyện thực tế, nàng đạt được, đúng là nhiều hơn trả giá. Nhưng có nhiều thứ không thể mất đi, cho dù cầm cái gì trao đổi cũng không được.
Ngao Kiền cau mày nói:
- Cho dù là Hà Đồ Lạc Thư, còn có thứ ta vừa cho ngươi, bất cứ thứ gì trong đó, những người khác có tốn hao thời gian trăm năm cũng không đạt được.
Bạch Tố Trinh nói:
- Cho nên Bạch Tố Trinh không dám trách cứ Ngao Kiền đại nhân, hơn nữa đa tạ hậu ý của Ngao Kiền đại nhân.
Ý niệm hiện giờ của hắn, đi cùng một chỗ với hắn.
Ngao Kiền nói:
- Vì sao không làm ra một quyết định thông minh một chút, bây giờ ngươi đi chỉ chui đầu vào lưới, cùng không làm nên chuyện gì.
Bạch Tố Trinh nói:
- Nếu Bạch Tố Trinh thông minh, cũng không tốn hao nhiều thời gian như vậy để tu thành Địa Tiên. Cho dù như thế nào, ta phải ở cùng hắn. Đúng rồi, chúng ta sắp thành hôn, hy vọng đến lúc đó Ngao Kiền đại nhân có thể tới dự.
Nói xong liền bay đi, ống tay áo vần vũ, giống như cửu thiên huyền nữ, biến mất phía chân trời.
Ngao Ly hô hoán Bạch Tố Trinh, lại nói:
- Gia gia, bây giờ ngươi đi cứu Hứa Tiên đi, thời gian mười năm thật sự rất lâu a.
Gió sông thổi phần phật, ánh mắt Ngao Kiền tĩnh mịch nhìn về phía Ngao Ly, mười năm, mười năm cuối cùng a! Đây là khả năng lớn nhất ta có thể ủng hộ ngươi.
Có lẽ cũng nên nói cho ngươi biết rồi.
Sau khi nghe Ngao Kiền giảng thuật lại, trong ngực của Ngao Ly giống như bị ai đó đánh một quyền thật nặng, lui ra phía sau một bước, trợn to đôi mắt, nói:
- Không có khả năng, gia gia làm sao chết được?
Đã mất đi ba ba mụ mụ, chẳng lẽ phải mất đi cả gia gia sao?
Ngao Kiền vuốt đầu của Ngao Ly, cười nói:
- Không cần lo lắng, sinh tử thay đổi liên tục, đây là tự nhiên. Thời gian mười năm này ngươi phải nắm chắc.
Thời điểm này, nhìn qua hướng mặt trời mộc, ánh mặt trời bình minh sáng tỏ, ánh sáng chói mắt. Vĩnh sinh bất tử. Đại khái nhớ lại hùng tâm tráng chí lúc trẻ tuổi của mình, có cảm giác khác. Cảm thấy thời gian cứ như vậy lập đi lập lại, một ngày lại một ngày, vĩnh viễn không đình chỉ. Thẳng đến khi Quang Âm mất đi, mới biết được, ảo giác cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Ngao Ly cần bàn tay của Ngao Kiền, nói:
- Không, sẽ không, gia gia sẽ không chết, gia gia ngươi nói đi, ngươi không chết.
Nước mắt tuôn ra, âm thanh dần dần trầm thấp, không cách nào đối mặt với ánh mắt của Ngao Kiền, cúi đầu xuống, bờ vai nhỏ run rẩy, muốn đè nén cái gì đó, rốt cục nhịn không được "Oa" một tiếng, nhào vào ngực Ngao Kiền khóc rống lên.
Ngao Kiền trách mắng:
- Khóc cái gì! Ta đã dạy ngươi khóc sao?
Nhưng trong lòng lại vô cùng không đành lòng.
Ngao Ly lắc đầu. Nhưng nước mắt không ngăn được, rơi xuống, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao gia gia lại mang mình đi Tây Hồ. Vì cái gì lại bảo mình bái Hứa Tiên làm sư, vì cái gì, nhất định phải chết sao?
Hồi lâu sau. Ngao Ly nức nở nghẹn ngào, nín khóc, Ngao Kiền mới nói:
- Kể từ hôm nay, ngươi không cần đi nơi khác, nên tu luyện ở đây đi, vài năm nữa gia gia từ từ chuyên giao mạch nước Trường Giang cho ngươi, đến lúc đó cho dù phương nào đánh tới, ngươi cũng có lực đánh cược một lần.
Ngao Kiền có thể duy trì tới bây giờ, hơn phân nữa là nhờ mạch nước Trường Giang, nếu chuyển giao mạch nước chop Ngao Ly, không khác gì tự tổn thọ nguyên.
Nhưng mà, Ngao Ly lại ngẩng đầu, lắc lắc đầu nói:
- Không, gia gia, ta muốn đi tìm Bạch tỷ tỷ, đi tìm Hứa Tiên.
Hai mắt đẫm lệ, để lộ ra thần sắc vô cùng trong sáng và đầy tình cảm, ánh bình minh chiếu rọi gương mặt của nàng.
Ngao Kiền cau mày nói:
- Bởi vì Hứa Tiên sao?
- Ân!
Ngao Ly lại lắc đầu, nói:
- Thời điểm ta đi Tây Hồ. Gia gia không phải đã nói sao, muốn ta cố gắng một mình.
Dùng tay vuốt ngực nói:
- Gia gia, ta làm được, không chỉ có Bạch tỷ tỷ và Hứa Tiên, hiện tại ta còn rất nhiều chuyện cần làm, không thể lại trốn ở Trường Giang, không muốn ỷ lại vào gia gia, gia gia ngươi yên tâm đi, ta sẽ đi con đường của mình. Cho dù thành công hay không, ta chỉ muốn thử một lần.
Ít nhất, mình có thể tự thay thế gia gia.
Ngao Ly giơ tay phải lên, đưa ngót út ra.
Ngao Kiền sững sờ, lại nghe Ngao Ly nói:
- Là Hứa Tiên dạy ta phương thức ước định, để làm ước định a! Cho dù kết quả như thế nào, gia gia nhất định đứng tới a. Nếu như gia gia đến, sẽ không còn ý nghĩa.
Bỗng nhiên Ngao Kiền cười ha hả, tiếng cười cuồn cuộn, quanh quẩn trên mặt sông.
- Thì ra ta thật sự đã già, già nên nghĩ ra biện pháp mưu lợi. Ngươi đã là một con rồng chân chính, không cần ta đến khoa tay múa chân, ta có thể yên tâm. Lão già kia tới khiêu khích nhiều lần, đã sớm muốn giáo huấn hắn một trận, nhưng lại muốn chống đỡ cho ngươi vài năm, mới buông tha hắn, hôm nay chính là cơ hội.
Ngao Ly vội la lên:
- Gia gia! Không được, thân thể của ngươi.
Ngao Kiền đặt tay lên vai của Ngao Ly, nói:
- Dùng chính phương thức của ngươi đi lấy Trường Giang, thậm chí Hoàng Hà! Hiện tại gia gia cũng muốn đi con đường của mình.
Hắn là thế hệ kiêu ngạo, làm sao có chuyện Pháp Nguyên nhiều lần khiêu khích không ra tay chứ, chỉ vì Ngao Ly mà thôi.
Ngao Kiền đem mai rùa và linh châu giao cả cho Hứa Tiên. Đúng là có ý định đưa lại cho Pháp Nguyên, cho hắn khôi phục toàn bộ công lực, không chiếm tiện nghi của hắn, cũng may thời điểm sắp chết, có thể quyết chiến với hắn.
Hôm nay nghe Ngao Ly nói thế, tâm đã già của hắn đã sống lại, hắn đã tin tưởng, dù không có mình, Ngao Ly cũng nhất định dùng phương thức của mình đi trên con đường đã lựa chọn.
Ngao Kiền nhìn phía đông nam xa xa, tháo mũ rộng vành xuống, cởi áo tơi ra. Trên người tràn ngập chiến ý. Hôm nay. Rốt cuộc hắn có thể bỏ gánh nặng, buông tay đánh cược một lần.
Trong núi không năm tháng, nếu là trước kia, nàng sẽ nghĩ giống Ngao Kiền, cảm thấy mười năm rất ngắn. Ngắn tới mức chỉ bằng ngồi xuống tu luyện một lần, hoặc có thể nói, một năm một mùa hoa nở trong núi, chính là mười mùa hoa mà thôi. Nhưng vào lúc này, nàng đã hiểu rõ thời gian mười năm này có ý nghãi thế nào, trong đó có bao nhiêu buồn vui nước mắt, bao nhiêu hạnh phúc cùng chua xót. Cũng không thể nói dễ dàng: đây chẳng qua là mười năm mà thôi.
Mười năm của người này, cùng mười năm của người khác, tuyệt đối không giống nhau.
Bạch Tố Trinh tiến lên một bước nói:
- Ngao Kiền đại nhân!
Lời vừa ra khỏi miệng, nhưng lại không nói được lời nào nữa, Ngao Ly tuổi còn nhỏ nên cần hắn chiếu cố a! Mộng tưởng của Ngao Ly cần dắt tay hắn đi mới thực hiện được, không cách nào nói ra yêu cầu như vậy.
Chỉ có thể nói:
- Ngao Ly giao cho ngài.
Bạch Tố Trinh cứ như vậy cáo từ.
Thi lễ, sau đó muốn rời đi.
Ngao Ly lại nói:
- Bạch tỷ tỷ.
Còn có chút không rõ, giống như còn cái gì đó.
Bạch Tố Trinh ngoái đầu nhìn qua cười nói:
- Gặp lại, Ngao Ly.
Sau đó muốn xoay người bay lên trời, hít sâu một hơi.
Ngao Kiền cau mày, nói:
- Ngươi nên ở đây a.
Bạch Tố Trinh khẽ cắn bờ môi nói:
- Ngao Kiền đại nhân tính toán không ra sao?
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng hiểu có chút tư vị của oán phụ. Không khỏi thầm nghĩ, phải nói ra chuyện thực tế, nàng đạt được, đúng là nhiều hơn trả giá. Nhưng có nhiều thứ không thể mất đi, cho dù cầm cái gì trao đổi cũng không được.
Ngao Kiền cau mày nói:
- Cho dù là Hà Đồ Lạc Thư, còn có thứ ta vừa cho ngươi, bất cứ thứ gì trong đó, những người khác có tốn hao thời gian trăm năm cũng không đạt được.
Bạch Tố Trinh nói:
- Cho nên Bạch Tố Trinh không dám trách cứ Ngao Kiền đại nhân, hơn nữa đa tạ hậu ý của Ngao Kiền đại nhân.
Ý niệm hiện giờ của hắn, đi cùng một chỗ với hắn.
Ngao Kiền nói:
- Vì sao không làm ra một quyết định thông minh một chút, bây giờ ngươi đi chỉ chui đầu vào lưới, cùng không làm nên chuyện gì.
Bạch Tố Trinh nói:
- Nếu Bạch Tố Trinh thông minh, cũng không tốn hao nhiều thời gian như vậy để tu thành Địa Tiên. Cho dù như thế nào, ta phải ở cùng hắn. Đúng rồi, chúng ta sắp thành hôn, hy vọng đến lúc đó Ngao Kiền đại nhân có thể tới dự.
Nói xong liền bay đi, ống tay áo vần vũ, giống như cửu thiên huyền nữ, biến mất phía chân trời.
Ngao Ly hô hoán Bạch Tố Trinh, lại nói:
- Gia gia, bây giờ ngươi đi cứu Hứa Tiên đi, thời gian mười năm thật sự rất lâu a.
Gió sông thổi phần phật, ánh mắt Ngao Kiền tĩnh mịch nhìn về phía Ngao Ly, mười năm, mười năm cuối cùng a! Đây là khả năng lớn nhất ta có thể ủng hộ ngươi.
Có lẽ cũng nên nói cho ngươi biết rồi.
Sau khi nghe Ngao Kiền giảng thuật lại, trong ngực của Ngao Ly giống như bị ai đó đánh một quyền thật nặng, lui ra phía sau một bước, trợn to đôi mắt, nói:
- Không có khả năng, gia gia làm sao chết được?
Đã mất đi ba ba mụ mụ, chẳng lẽ phải mất đi cả gia gia sao?
Ngao Kiền vuốt đầu của Ngao Ly, cười nói:
- Không cần lo lắng, sinh tử thay đổi liên tục, đây là tự nhiên. Thời gian mười năm này ngươi phải nắm chắc.
Thời điểm này, nhìn qua hướng mặt trời mộc, ánh mặt trời bình minh sáng tỏ, ánh sáng chói mắt. Vĩnh sinh bất tử. Đại khái nhớ lại hùng tâm tráng chí lúc trẻ tuổi của mình, có cảm giác khác. Cảm thấy thời gian cứ như vậy lập đi lập lại, một ngày lại một ngày, vĩnh viễn không đình chỉ. Thẳng đến khi Quang Âm mất đi, mới biết được, ảo giác cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Ngao Ly cần bàn tay của Ngao Kiền, nói:
- Không, sẽ không, gia gia sẽ không chết, gia gia ngươi nói đi, ngươi không chết.
Nước mắt tuôn ra, âm thanh dần dần trầm thấp, không cách nào đối mặt với ánh mắt của Ngao Kiền, cúi đầu xuống, bờ vai nhỏ run rẩy, muốn đè nén cái gì đó, rốt cục nhịn không được "Oa" một tiếng, nhào vào ngực Ngao Kiền khóc rống lên.
Ngao Kiền trách mắng:
- Khóc cái gì! Ta đã dạy ngươi khóc sao?
Nhưng trong lòng lại vô cùng không đành lòng.
Ngao Ly lắc đầu. Nhưng nước mắt không ngăn được, rơi xuống, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao gia gia lại mang mình đi Tây Hồ. Vì cái gì lại bảo mình bái Hứa Tiên làm sư, vì cái gì, nhất định phải chết sao?
Hồi lâu sau. Ngao Ly nức nở nghẹn ngào, nín khóc, Ngao Kiền mới nói:
- Kể từ hôm nay, ngươi không cần đi nơi khác, nên tu luyện ở đây đi, vài năm nữa gia gia từ từ chuyên giao mạch nước Trường Giang cho ngươi, đến lúc đó cho dù phương nào đánh tới, ngươi cũng có lực đánh cược một lần.
Ngao Kiền có thể duy trì tới bây giờ, hơn phân nữa là nhờ mạch nước Trường Giang, nếu chuyển giao mạch nước chop Ngao Ly, không khác gì tự tổn thọ nguyên.
Nhưng mà, Ngao Ly lại ngẩng đầu, lắc lắc đầu nói:
- Không, gia gia, ta muốn đi tìm Bạch tỷ tỷ, đi tìm Hứa Tiên.
Hai mắt đẫm lệ, để lộ ra thần sắc vô cùng trong sáng và đầy tình cảm, ánh bình minh chiếu rọi gương mặt của nàng.
Ngao Kiền cau mày nói:
- Bởi vì Hứa Tiên sao?
- Ân!
Ngao Ly lại lắc đầu, nói:
- Thời điểm ta đi Tây Hồ. Gia gia không phải đã nói sao, muốn ta cố gắng một mình.
Dùng tay vuốt ngực nói:
- Gia gia, ta làm được, không chỉ có Bạch tỷ tỷ và Hứa Tiên, hiện tại ta còn rất nhiều chuyện cần làm, không thể lại trốn ở Trường Giang, không muốn ỷ lại vào gia gia, gia gia ngươi yên tâm đi, ta sẽ đi con đường của mình. Cho dù thành công hay không, ta chỉ muốn thử một lần.
Ít nhất, mình có thể tự thay thế gia gia.
Ngao Ly giơ tay phải lên, đưa ngót út ra.
Ngao Kiền sững sờ, lại nghe Ngao Ly nói:
- Là Hứa Tiên dạy ta phương thức ước định, để làm ước định a! Cho dù kết quả như thế nào, gia gia nhất định đứng tới a. Nếu như gia gia đến, sẽ không còn ý nghĩa.
Bỗng nhiên Ngao Kiền cười ha hả, tiếng cười cuồn cuộn, quanh quẩn trên mặt sông.
- Thì ra ta thật sự đã già, già nên nghĩ ra biện pháp mưu lợi. Ngươi đã là một con rồng chân chính, không cần ta đến khoa tay múa chân, ta có thể yên tâm. Lão già kia tới khiêu khích nhiều lần, đã sớm muốn giáo huấn hắn một trận, nhưng lại muốn chống đỡ cho ngươi vài năm, mới buông tha hắn, hôm nay chính là cơ hội.
Ngao Ly vội la lên:
- Gia gia! Không được, thân thể của ngươi.
Ngao Kiền đặt tay lên vai của Ngao Ly, nói:
- Dùng chính phương thức của ngươi đi lấy Trường Giang, thậm chí Hoàng Hà! Hiện tại gia gia cũng muốn đi con đường của mình.
Hắn là thế hệ kiêu ngạo, làm sao có chuyện Pháp Nguyên nhiều lần khiêu khích không ra tay chứ, chỉ vì Ngao Ly mà thôi.
Ngao Kiền đem mai rùa và linh châu giao cả cho Hứa Tiên. Đúng là có ý định đưa lại cho Pháp Nguyên, cho hắn khôi phục toàn bộ công lực, không chiếm tiện nghi của hắn, cũng may thời điểm sắp chết, có thể quyết chiến với hắn.
Hôm nay nghe Ngao Ly nói thế, tâm đã già của hắn đã sống lại, hắn đã tin tưởng, dù không có mình, Ngao Ly cũng nhất định dùng phương thức của mình đi trên con đường đã lựa chọn.
Ngao Kiền nhìn phía đông nam xa xa, tháo mũ rộng vành xuống, cởi áo tơi ra. Trên người tràn ngập chiến ý. Hôm nay. Rốt cuộc hắn có thể bỏ gánh nặng, buông tay đánh cược một lần.
Bình luận facebook