Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247
Nhóm dịch: Sói Già
Đối với Hứa Tiên mà nói, chuyện vừa rồi chỉ tiêu hao đôi chút thê lực, đại khái so với lúc quyết đấu với Dương Tiễn, dùng sức đâm vào tiêu hao còn nhiều hơn.
Vân Yên có chút bất đắc dĩ nhìn qua phu quân bên cạnh của mình, ở phương diện này, chính mình quyết định không có biện pháp nào thỏa mãn hắn được, chịu đựng cảm giác khác thường của cơ thể, dịu dàng nói:
- Phu quân, chúng ta không nên song tu sao?
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Như vừa rồi là được rồi
Xoa bóp gò má của nàng, trêu đùa:
- Đều tại ngươi quá đẹp.
Không chút khách khí lại đè lên người của nàng, làm cho nàng hờn dỗi một hồi.
Đương nhiên song tu của bọn họ chấm dứt trong thất bại. Song tu cũng được gọi là tu luyện, mà đạo gia cũng nặng nhất chuyện này, tuyệt đối không được dùng bàng môn tả đạo, đồn đãi hoàng đế ngự nữ ba ngàn nên gọi là đại thành, nhưng phổ biến nhất trong phật môn chính là hoan hỉ thiền.
Nhưng song tu tuyệt đối không phải giữa nam nữ hoan ái là tu luyện thành, điều kiện quyết và hà khắc nhất chính là khống chế dục niệm của mình, nhưng nếu có bất cứ một kẻ nào chỉ ham mê chuyện chăn gối túng dục không cố kỵ, chẳng những tu không thành đạo, ngược lại còn tổn hại tinh khí.
Mà Hứa Tiên xem ra, thứ đồ vật lãnh đạm này chỉ thích hợp với người vừa mới bắt đầu tu luyện, mà không phù hợp với hắn, mà sự thật là, đại khái khi đối mặt với Vân Yên, chỉ trong nháy mắt thanh tỉnh, thì sau đó đã biến thành hoang ái điên cuồng.
Bởi vì tuyệt đối không có nam nhân nào trên đời này có thể ôm Vân Yên mà có thể bình đạm thanh thản được, Hứa Tiên cũng không ngoại lệ, đặc biệt khi nàng dùng đôi mắt phượng của mình nhìn qua hắn. Trong lòng của hắn trừ tạp niệm thì cũng chỉ có tạp niệm. Cho dù hắn miễn cưỡng có thể làm được, nhưng Vân Yên vừa nếm thử trái cấm lại không chịu nổi, trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng tràn ngập xuân tình, tùy ý rên rỉ vài tiếng, Hứa Tiên miễn cưỡng tạo dụng phòng tuyết tâm lý, đã ầm ầm sụp đổ.
Kết quả là, trong vòng một đêm, hưởng lạc vô cùng, còn chuyện tu luyện, cũng chỉ là chuyện nói cửa miệng, sau đó bỏ xuống.
Cảnh đêm trêu người, xuân mộng không dấu vết.
Trong cuộc sống sau đó, Hứa Tiên an tâm cùng Vân Yên hưởng thụ tuần trăng mật, nhưng mà, phương pháp hưởng tuần trăng mật chính là ở trong nhà với nàng. Cho dù là đọc sách, nghe cầm, hay tu luyện, đều không rời một lát. Trừ Phan Ngọc, ít gặp những người khác, thậm chí rất ít khi rời khỏi tiểu viện của bọn họ.
Nhưng Vân Yên đối với loại trạng thái này dường như rất hưởng thụ, nhưng cũng thật sự có buồn rầu nho nhỏ.
...
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ giấy rơi vào trên mặt bàn, Vân Yên nắm bút nửa nằm trên bàn. Chăm chú viết lấy cái gì đó, mực nước bao hàm lông sói màu vàng viết lên giấy Tuyên Thành, lưu lại nét chữ xinh đẹp.
Hứa Tiên ngồi ở một bên, dùng cánh tay chống đỡ cái đầu, ánh mắt toàn bộ rơi vào trên mặt của nàng, ánh sáng chiếu lên gương mặt của nàng hiện ra hào quang kỳ diệu. Làm cho hắn cảm thấy lạ lẫm, giống như biến thành người khác, nhưng không biết biến đổi điểm nào.
Hắn cũng bừng tỉnh đại ngộ, trong bất tri bất giác, nàng đã từ nữ tử kinh tài tuyệt diễm, hóa thành một mỹ nhân tuyệt sắc vô song, toàn thân không còn nửa phần xanh xao, lộ ra một cổ thùy mị say lòng người. Bởi vì thời thời khắc khắc ở chung, cho nên hắn mới lúc này mới phát hiện ra, loại biến hóa này hắn chỉ có cảm nhận được một ít trên người của Bạch Tố Trinh mà thôi, nhưng không có rỗ rệt như Vân Yên vậy.
Mà Tiểu Thiến càng không có chút biến hóa nào, cho dù tiếp xúc thân mật với nàng bao nhiêu lần, nàng giống như vĩnh viễn là nữ tử u oán và rất thông minh, làm cho Hứa Tiên có cảm giác như lần đầu tiên gặp được.
Có lẽ là bởi vì phàm nhân, lại càng dễ cải biến! Nhưng loại này cải biến này không thể nghi ngờ là rất tốt, cũng đem mị lực của nàng phát tán toàn bộ ra bên ngoài, mặc dù không giống phá kén thành bướm khoa trương như vậy, nhưng có cảm giác như phượng hoàng niết bàn. Làm cho Hứa Tiên cảm giác được tự hào và may mắn, lại làm cho nàng cải biến, cũng từ khi nàng có cải biến, thì hắn là người duy nhất nhìn thấy toàn bộ biến hóa của nàng.
Vân Yên giống như không chú ý tới ánh mắt của Hứa Tiên, hết sức chuyên chú viết chữ, khi thì dừng lại cắn bút pháp sửa sang lại cấu tứ, sau đó lại tiếp tục viết. Có người nói bộ dáng chăm chú của nam nhân vô cùng động lòng người. Bộ dáng nữ nhân chăm chú càng động lòng người hơn không kém, tài trí vẻ đẹp dào dạt toàn thân, thậm chí làm cho Hứa Tiên cảm thấy, trên chóp mũi của nàng còn thiếu một gọng kính.
Rốt cuộc Vân Yên dừng viết, nói:
- Phu quân, ngươi nhìn xem nó và ngày đó ngươi ghi có gì khác nhau không.
Thấy Hứa Tiên đang nhìn mình có chút sững sờ, cho nên đưa tay lắc lắc trước mặt của hắn, nói:
- Phu quân, hồi hồn đi!
Nhưng trong nội tâm có chút vui mừng.
Hứa Tiên phục hồi tinh thần lại, cười nói:
- Vâng, lão sư.
Vân Yên gắt giọng, nói:
- Nếu ta là lão sư, phu quân nên bị đánh thước. Lần này chủ khảo là Vương đại nhân, nhưng bằng tính nết của Vương đại nhân, phu quân chẳng những chiếm không đến chút tiện nghi nào, ngược lại sợ rằng còn ăn thiệt thòi hơn cả những người khác, cho nên...
Hứa Tiên vội vàng đầu hàng, nói:
- Hảo hảo hảo, hiện tại nên bắt đầu cố gắng.
Vân Yên khi thì ngẩng đầu giảng giải văn vẻ khác biệt của hai quyển sách, khi thì cúi đầu xuống ghi ghi lên giấy, ngược lại thật sự có vài phần bộ dáng của lão sư.
Hứa Tiên vừa nghe, nhưng tay kia nhịn không được vuốt vuốt chân ngọc của nàng. Đột nhiên phát hiện, thì ra đọc sách cũng là một chuyện tốt.
Bỗng nhiên ngòi bút của Vân Yên run lên, sau đó lại khôi phục bình thường, lời nói có chút vô lực. Chỉ có trên mặt bị ửng đỏ từ từ lan ra khắp gương mặt, diễm lệ không gì sánh được. Nếu nàng biết được cách cự tuyệt hắn, thì nàng không phải là Vân Yên. Trong phòng có lò sưởi cho nên ôn hòa như mùa xuân, nàng chỉ mặc bộ váy nhẹ, hai tầng lụa mỏng không chút ảnh hưởng tới cảm xúc của nàng.
Tâm niệm của hai người từ từ giãn ra, chỉ còn duy trì tư thái mắt ngoài, một dạy một học, tuy cũng có chút ít không yên lòng. Động tác của Hứa Tiên càng lúc càng làm càn, thẳng đến khi chạm tới chỗ bí ẩn tư mật nhất của nàng.
Bỗng nhiên âm thanh của Vân Yên im bật, mặt mũi tràn đầy hồng nhuận phơn phớt, đã làm ra chuẩn bị bước kế tiếp rồi.
Hứa Tiên lại đứng dậy đi tới phía sau của nàng. Cười nói vào bên tai, nhẹ giọng nói cái gì đó.
Vân Yên giận liếc nhìn hắn, do dự thoáng một chút, chung quy không cự tuyệt hắn được, bút lông trong tay cũng đặt xuống bàn, theoý của hắn, đem thân thể nằm lên bàn, chỉ giữ nguyên tư thái đang chúi người, làm cho cặp mông đầy đặn ngạo nghễ của nàng vươn lên. Mặc cho hắn vén váy dài của mình lên tới thắt lưng, váy lụa cởi ra rơi xuống mắt cá chân, một đôi đùi ngọc hoàn mỹ không tỳ vết hiện ra, rất thẳng tắp, căng tròn như một.
Trong nội tâm Vân Yên ngượng ngùng khó tả, ánh nắng sáng chiếu vào đẹp mắt, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, mặc cho hắn làm càn. Nhưng nhìn không thấy bộ dáng của hắn, lại là chuyện rất khẩn trương.
Đối với Hứa Tiên mà nói, chuyện vừa rồi chỉ tiêu hao đôi chút thê lực, đại khái so với lúc quyết đấu với Dương Tiễn, dùng sức đâm vào tiêu hao còn nhiều hơn.
Vân Yên có chút bất đắc dĩ nhìn qua phu quân bên cạnh của mình, ở phương diện này, chính mình quyết định không có biện pháp nào thỏa mãn hắn được, chịu đựng cảm giác khác thường của cơ thể, dịu dàng nói:
- Phu quân, chúng ta không nên song tu sao?
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Như vừa rồi là được rồi
Xoa bóp gò má của nàng, trêu đùa:
- Đều tại ngươi quá đẹp.
Không chút khách khí lại đè lên người của nàng, làm cho nàng hờn dỗi một hồi.
Đương nhiên song tu của bọn họ chấm dứt trong thất bại. Song tu cũng được gọi là tu luyện, mà đạo gia cũng nặng nhất chuyện này, tuyệt đối không được dùng bàng môn tả đạo, đồn đãi hoàng đế ngự nữ ba ngàn nên gọi là đại thành, nhưng phổ biến nhất trong phật môn chính là hoan hỉ thiền.
Nhưng song tu tuyệt đối không phải giữa nam nữ hoan ái là tu luyện thành, điều kiện quyết và hà khắc nhất chính là khống chế dục niệm của mình, nhưng nếu có bất cứ một kẻ nào chỉ ham mê chuyện chăn gối túng dục không cố kỵ, chẳng những tu không thành đạo, ngược lại còn tổn hại tinh khí.
Mà Hứa Tiên xem ra, thứ đồ vật lãnh đạm này chỉ thích hợp với người vừa mới bắt đầu tu luyện, mà không phù hợp với hắn, mà sự thật là, đại khái khi đối mặt với Vân Yên, chỉ trong nháy mắt thanh tỉnh, thì sau đó đã biến thành hoang ái điên cuồng.
Bởi vì tuyệt đối không có nam nhân nào trên đời này có thể ôm Vân Yên mà có thể bình đạm thanh thản được, Hứa Tiên cũng không ngoại lệ, đặc biệt khi nàng dùng đôi mắt phượng của mình nhìn qua hắn. Trong lòng của hắn trừ tạp niệm thì cũng chỉ có tạp niệm. Cho dù hắn miễn cưỡng có thể làm được, nhưng Vân Yên vừa nếm thử trái cấm lại không chịu nổi, trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng tràn ngập xuân tình, tùy ý rên rỉ vài tiếng, Hứa Tiên miễn cưỡng tạo dụng phòng tuyết tâm lý, đã ầm ầm sụp đổ.
Kết quả là, trong vòng một đêm, hưởng lạc vô cùng, còn chuyện tu luyện, cũng chỉ là chuyện nói cửa miệng, sau đó bỏ xuống.
Cảnh đêm trêu người, xuân mộng không dấu vết.
Trong cuộc sống sau đó, Hứa Tiên an tâm cùng Vân Yên hưởng thụ tuần trăng mật, nhưng mà, phương pháp hưởng tuần trăng mật chính là ở trong nhà với nàng. Cho dù là đọc sách, nghe cầm, hay tu luyện, đều không rời một lát. Trừ Phan Ngọc, ít gặp những người khác, thậm chí rất ít khi rời khỏi tiểu viện của bọn họ.
Nhưng Vân Yên đối với loại trạng thái này dường như rất hưởng thụ, nhưng cũng thật sự có buồn rầu nho nhỏ.
...
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ giấy rơi vào trên mặt bàn, Vân Yên nắm bút nửa nằm trên bàn. Chăm chú viết lấy cái gì đó, mực nước bao hàm lông sói màu vàng viết lên giấy Tuyên Thành, lưu lại nét chữ xinh đẹp.
Hứa Tiên ngồi ở một bên, dùng cánh tay chống đỡ cái đầu, ánh mắt toàn bộ rơi vào trên mặt của nàng, ánh sáng chiếu lên gương mặt của nàng hiện ra hào quang kỳ diệu. Làm cho hắn cảm thấy lạ lẫm, giống như biến thành người khác, nhưng không biết biến đổi điểm nào.
Hắn cũng bừng tỉnh đại ngộ, trong bất tri bất giác, nàng đã từ nữ tử kinh tài tuyệt diễm, hóa thành một mỹ nhân tuyệt sắc vô song, toàn thân không còn nửa phần xanh xao, lộ ra một cổ thùy mị say lòng người. Bởi vì thời thời khắc khắc ở chung, cho nên hắn mới lúc này mới phát hiện ra, loại biến hóa này hắn chỉ có cảm nhận được một ít trên người của Bạch Tố Trinh mà thôi, nhưng không có rỗ rệt như Vân Yên vậy.
Mà Tiểu Thiến càng không có chút biến hóa nào, cho dù tiếp xúc thân mật với nàng bao nhiêu lần, nàng giống như vĩnh viễn là nữ tử u oán và rất thông minh, làm cho Hứa Tiên có cảm giác như lần đầu tiên gặp được.
Có lẽ là bởi vì phàm nhân, lại càng dễ cải biến! Nhưng loại này cải biến này không thể nghi ngờ là rất tốt, cũng đem mị lực của nàng phát tán toàn bộ ra bên ngoài, mặc dù không giống phá kén thành bướm khoa trương như vậy, nhưng có cảm giác như phượng hoàng niết bàn. Làm cho Hứa Tiên cảm giác được tự hào và may mắn, lại làm cho nàng cải biến, cũng từ khi nàng có cải biến, thì hắn là người duy nhất nhìn thấy toàn bộ biến hóa của nàng.
Vân Yên giống như không chú ý tới ánh mắt của Hứa Tiên, hết sức chuyên chú viết chữ, khi thì dừng lại cắn bút pháp sửa sang lại cấu tứ, sau đó lại tiếp tục viết. Có người nói bộ dáng chăm chú của nam nhân vô cùng động lòng người. Bộ dáng nữ nhân chăm chú càng động lòng người hơn không kém, tài trí vẻ đẹp dào dạt toàn thân, thậm chí làm cho Hứa Tiên cảm thấy, trên chóp mũi của nàng còn thiếu một gọng kính.
Rốt cuộc Vân Yên dừng viết, nói:
- Phu quân, ngươi nhìn xem nó và ngày đó ngươi ghi có gì khác nhau không.
Thấy Hứa Tiên đang nhìn mình có chút sững sờ, cho nên đưa tay lắc lắc trước mặt của hắn, nói:
- Phu quân, hồi hồn đi!
Nhưng trong nội tâm có chút vui mừng.
Hứa Tiên phục hồi tinh thần lại, cười nói:
- Vâng, lão sư.
Vân Yên gắt giọng, nói:
- Nếu ta là lão sư, phu quân nên bị đánh thước. Lần này chủ khảo là Vương đại nhân, nhưng bằng tính nết của Vương đại nhân, phu quân chẳng những chiếm không đến chút tiện nghi nào, ngược lại sợ rằng còn ăn thiệt thòi hơn cả những người khác, cho nên...
Hứa Tiên vội vàng đầu hàng, nói:
- Hảo hảo hảo, hiện tại nên bắt đầu cố gắng.
Vân Yên khi thì ngẩng đầu giảng giải văn vẻ khác biệt của hai quyển sách, khi thì cúi đầu xuống ghi ghi lên giấy, ngược lại thật sự có vài phần bộ dáng của lão sư.
Hứa Tiên vừa nghe, nhưng tay kia nhịn không được vuốt vuốt chân ngọc của nàng. Đột nhiên phát hiện, thì ra đọc sách cũng là một chuyện tốt.
Bỗng nhiên ngòi bút của Vân Yên run lên, sau đó lại khôi phục bình thường, lời nói có chút vô lực. Chỉ có trên mặt bị ửng đỏ từ từ lan ra khắp gương mặt, diễm lệ không gì sánh được. Nếu nàng biết được cách cự tuyệt hắn, thì nàng không phải là Vân Yên. Trong phòng có lò sưởi cho nên ôn hòa như mùa xuân, nàng chỉ mặc bộ váy nhẹ, hai tầng lụa mỏng không chút ảnh hưởng tới cảm xúc của nàng.
Tâm niệm của hai người từ từ giãn ra, chỉ còn duy trì tư thái mắt ngoài, một dạy một học, tuy cũng có chút ít không yên lòng. Động tác của Hứa Tiên càng lúc càng làm càn, thẳng đến khi chạm tới chỗ bí ẩn tư mật nhất của nàng.
Bỗng nhiên âm thanh của Vân Yên im bật, mặt mũi tràn đầy hồng nhuận phơn phớt, đã làm ra chuẩn bị bước kế tiếp rồi.
Hứa Tiên lại đứng dậy đi tới phía sau của nàng. Cười nói vào bên tai, nhẹ giọng nói cái gì đó.
Vân Yên giận liếc nhìn hắn, do dự thoáng một chút, chung quy không cự tuyệt hắn được, bút lông trong tay cũng đặt xuống bàn, theoý của hắn, đem thân thể nằm lên bàn, chỉ giữ nguyên tư thái đang chúi người, làm cho cặp mông đầy đặn ngạo nghễ của nàng vươn lên. Mặc cho hắn vén váy dài của mình lên tới thắt lưng, váy lụa cởi ra rơi xuống mắt cá chân, một đôi đùi ngọc hoàn mỹ không tỳ vết hiện ra, rất thẳng tắp, căng tròn như một.
Trong nội tâm Vân Yên ngượng ngùng khó tả, ánh nắng sáng chiếu vào đẹp mắt, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, mặc cho hắn làm càn. Nhưng nhìn không thấy bộ dáng của hắn, lại là chuyện rất khẩn trương.
Bình luận facebook