• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hứa Tiên Chí (4 Viewers)

  • Chương 283

Nhóm dịch: Sói Già


Vương Văn Thụy rốt cục đọc xong đề danh Nhị giáp, nhưng ngừng lại, còn kém ba người, cũng chỉ còn lại có Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, Tam Đỉnh Giáp trong truyền thuyết. ánh mắt Vương Văn Thụy đảo qua đám người liền đã tìm ra thân ảnh Hứa Tiên với bộ dáng cao lớn đặc thù.


Vẻ mặt Hứa Tiên rất là cổ quái, Vương Văn Thụy đọc đến năm người, bên trong không có Phan Ngọc, không có Chung Quỳ, thế nhưng cũng không có tên của hắn, cũng nói đúng là mình được chọn đến trong Tam nguyên, mà Trình Tàng Kiếm mới đúng tên thứ tư mà thôi. Nhưng là, không có đạo lý a! Hắn có mấy phần khả năng, chính hắn rất rõ ràng, cho dù có một thủ thơ Đường kiếm chút điểm, có thể lẫn vào Nhị giáp cũng không tệ rồi. Chẳng lẽ là vị lão sư kia của mình giúp mình nói lời hữu ích, lấy tính cách Vương Văn Thụy lại càng không có đạo lý rồi, phải giúp cũng nên giúp Trình Tàng Kiếm, người có quan hệ thân mật hơn chứ.


Hứa Tiên trăm mối vẫn không có cách nào hiểu được, Phan Ngọc nhìn Hứa Tiên một cái, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc, vạn không nghĩ tới Hứa Tiên cư nhiên cũng có thể vào Nhất giáp, lại thấy Hứa Tiên hướng nàng cười đắc ý.


- Đời trước, ta cũng Hành Thiện Tích Đức mà được!


Mà trên đài, Vương Văn Thụy vẻ mặt càng cổ quái hơn. Trên thực tế, hắn đúng là đề nghị đem Trình Tàng Kiếm tiến vào Nhất giáp, dĩ nhiên không phải bởi vì tình cảm thầy trò, mà là quả thật Trình Tàng Kiếm có thực lực này. Nhưng lúc Hoàng đế chấm bài thi, lại yêu cầu lựa ra bài thi của Hứa Tiên mà xem.


Vương Văn Thụy đã sớm ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, dù sao danh tiếng Hứa Tiên quá vang dội, liền đem bài thi của Hứa Tiên đưa lên cho Hoàng đế, cũng khen một câu.


- Bệ hạ, thi văn người này quả nhiên là nhất tuyệt!


Hắn thường đi lại ở trong cung, cũng được tính là cận thần, những lời này cũng không lộ vẻ đột ngột. Mà đệ tử của mình có thể làm ra danh thi tuyệt cú như vậy, làm lão sư như hắn cũng theo đó mà làm rạng rỡ đầy mặt.


Hoàng đế nhìn qua, quả nhiên mặt lộ vẻ mỉm cười, vuốt râu vuốt cằm nói:


- “Ai bảo lòng tấc cỏ, Báo được ánh ba xuân?. Ừm, đúng là khó được.


Vương Văn Thụy cũng bất động thanh sắc nói mấy lời hữu ích giúp Hứa Tiên, nếu là có thể lưu lại ấn tượng không sai cho đương kim Thiên tử, con đường làm quan của sĩ tử dĩ nhiên sẽ có thuận lợi rất nhiều, đây cũng là chỗ tốt của việc có lão sư.


- Vậy thì đưa vào bên trong Nhất giáp. Ái khanh nghĩ như thế nào?


Vương Văn Thụy lấy làm kinh hãi, nếu là Hứa Tiên vào bên trong Nhất giáp, đây chẳng phải là muốn đem Trình Tàng Kiếm giáng xuống một cấp, vội vàng khuyên can nói:


- Bệ hạ, thơ Hứa Tiên mặc dù tốt, nhưng văn lại kém một chút, lấy ý kiến vi thần, thơ Trình Tàng Kiếm mặc dù không bằng được với Hứa Tiên, nhưng vì văn thì còn muốn cao hơn một bậc.


Hoàng đế cũng là một bộ dáng có chút hăng hái, mỉm cười nói:


- Ái khanh, nghe nói Trình Tàng Kiếm cùng Hứa Tiên cũng là đệ tử của ngươi, hôm nay làm sao lại nặng bên này nhẹ bên kia. Khoa cử chọn nhân tài, cũng không chỉ một ít thơ văn mà thôi, cho nên trẫm mới lập đề là hai chữ "Hiếu thảo", đây là điều căn bản của con người, trẫm cũng đã tính rồi. Tài năng Trình Tàng Kiếm cũng là bất phàm, liền định làm truyền lư đi, những người khác thì theo các ngươi đã định ra thứ hạng là được, truyền xuống đi!


Hoàng đế mở bút son, ở trên danh sách điền lên tên ba người, tiện tay giao cho Vương Văn Thụy đang đứng hầu một bên.


Vương Văn Thụy cung kính nhận lấy.


- Thần cáo lui!


Vương Văn Thụy nguyên tưởng rằng, Hoàng đế chợt thấy thơ tốt như vậy, nhất thời cao hứng, lại chưa từng nghĩ Hoàng đế thật không ngờ vẫn kiên trì, mắt thấy Hoàng đế bắt đầu thượng cương thượng lĩnh, nào còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể đồng ý. Cũng phải nói thứ hạng Thi đình vốn là có quan hệ lớn lao cùng sở thích cá nhân của Hoàng đế. Trước đây đã từng phát sinh qua chuyện như vậy, các giải được các vị giám khảo quyết định loại bỏ, nhưng sau lại theo khẩu vị Hoàng đế mà trực tiếp chọn làm Trạng nguyên. Đây cũng là mệnh, không có gì đáng nói.


Trong lòng Vương Văn Thụy suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, vừa tiếc nuối thay cho Trình Tàng Kiếm, nhưng cũng vì Hứa Tiên mà cao hứng, không khỏi có chút xuất thần, đám cống sinh phía dưới lại không dám thở mạnh, không biết có biến cố gì hay không.


Vương Văn Thụy phục hồi tinh thần lại, từ trong tay áo móc ra một phần danh sách thật mỏng, từ từ mở ra, mở miệng nói:


- Hứa Hán Văn, tên thứ ba, ở Nhất giáp, Thánh thượng bổ nhiệm làm Thám hoa năm nay.


Ánh mắt không khỏi hướng về trong đám người mà tìm kiếm, dễ dàng tìm thấy Hứa Tiên với vóc người cao lớn dị thường ở một góc phía sau. Để cho Vương Văn Thụy cảm thấy thú vị chính là, ba vị Đỉnh giáp lần này lại quỳ gối cùng nhau tại một chỗ.


Hứa Tiên vốn là đã nhàm chán đến sắp ngơ ngơ ngác ngác rồi, nghe được lời này, hắn xoay người hướng Phan Ngọc mĩm cười rất rạng rỡ, sau này ta cũng là tiểu Hứa Thám hoa rồi, suy nghĩ có muốn hay không học cái tuyệt kỹ phi đao gì đó, truyền xuống uy danh - Tiểu Hứa Phi Đao, Lệ Bất Hư Phát.


Vương Văn Thụy đọc xong cái tên này. Không chút nào dừng lại, đọc tiếp.


- Phan Minh Ngọc, tên thứ hai, ở Nhất giáp, Thánh thượng bổ nhiệm Bảng nhãn năm nay.


Phan Ngọc bất đắc dĩ cười một tiếng, rốt cục vẫn phải đi sai một nước cờ, không thể không tin hai chữ “Nhân phẩm” thường đeo ở khóe miệng Hứa Tiên, nàng nghe Hứa Tiên đã nói về chuyện công đức, đã bắt đầu suy nghĩ, sau này có phải hay không muốn làm nhiều làm chuyện sửa cầu bổ đường này, nhưng đồng thời cũng biết, một khi có ý nghĩ như vậy, công đức đoạt được sẽ giảm mạnh, không khỏi cảm thán, làm người tốt cũng là phải có thiên phú.


- Chung Quỳ, đệ nhất danh, ở Nhất giáp, Thánh thượng bổ nhiệm Trạng nguyên năm nay, khâm thử.


Chung Quỳ chỉ cảm thấy một cổ nhiệt huyết trong lồng ngực bắt đầu khởi động như sóng biển trào dâng, bao nhiêu năm dưới kiên trì gian khổ học tập, bao nhiêu lần gặp phải tình cảnh hồn khiên mộng nhiễu, giờ phút này rốt cục trở thành thực hiện. Mặc cho hắn bao nhiêu định lực cũng không có thể tự mình kiềm chế, nắm quả đấm thật chặc. Vốn có một tia lo lắng, đã sớm không hề để tâm, một đôi mắt lại càng trừng lên, lớn như chuông đồng, hô hấp cũng gấp rút rất nhiều.


Hứa Tiên nhẹ giọng nói:


Chúc mừng rồi!


Lúc này Chung Quỳ mới thanh tỉnh một chút, sau khi được Hứa Tiên quán thông Đại Lôi Âm thuật, trong thanh âm kèm theo một cổ mùi vị an định tâm thần. Chung Quỳ thấy Hứa Tiên mặc dù cũng là đầy mặt vui mừng, nhưng là thần thái thong dong, tựa hồ cũng không vì thế cảm thấy kích động. Mà bên Hứa Tiên, Phan Ngọc lại càng thần tình lạnh nhạt. Trên mặt cư nhiên không thấy bao nhiêu ý vui mừng, lạnh nhạt như băng ngọc như thường, cảm giác Chung Quỳ nhìn sang, cũng khẽ mỉm cười đáp lễ.


Chung Quỳ không khỏi có chút xấu hổ, mình mặc dù ở trên văn chương thắng một chút, nhưng dưỡng khí công phu so với bọn họ lại kém nhiều lắm, may mắn mình che mặt mặt rồi.


Vẻ mặt Vương Văn Thụy ôn hoà nói:


- Chung Quỳ, ngươi tiến lên đây, để cho bệ hạ đích thân tới, hướng ngươi hỏi mấy câu.


Đây là vinh hạnh đặc biệt mà chí có Trạng nguyên mới có.


Chung Quỳ vội vàng đứng dậy, hướng về Tiền điện phía trước đi tới. Những tân tấn Tiến sĩ khác, cũng ngửa đầu nhìn Chung Quỳ, trong mắt tràn đầy hâm mộ cùng ghen tỵ. Một mình hắn đại biểu mấy trăm Tiến sĩ, trả lời vấn đề của Hoàng đế, vinh quang như vậy sao lại không làm cho người ta hâm mộ. Tục ngữ tuy nói “Mười năm dưới cửa không ai hỏi, nhất cử thành danh thiên hạ đều biết.” Nhưng chân chính có thể làm cho thiên hạ đều biết, cũng chỉ có một người này.


Chung Quỳ đi tới trước mọi người, tựa như đại biểu học sinh tại kiếp trước của Hứa Tiên, "Khôi Tinh Thích Đấu, Đỗ Trạng Nguyên", không phải nói ngoa.


- Bệ hạ giá lâm!


Không biết nơi nào truyền đến một tiếng phụ xướng du dương, lúc đầu còn rất nhỏ, sau đó từ nhiều thái giám khác nhau, một đám như đốt lửa quạt gió truyền tới. Tầng tầng lớp lớp, người chưa đến, phần uy nghiêm khí độ này cũng đã truyền đạt cho tất cả Tiến sĩ, mọi người không khỏi khom thân thể xuống, hô to nói:


- Ngô Hoàng Vạn Tuế! Vạn Vạn Tuế!


Hứa Tiên lại rất không có thành ý há miệng hùa theo, một lòng một dạ thủ sẵn gạch vá, để cho một bên Phan Ngọc rất là bất đắc dĩ, không nhịn được truyền âm nói:


- Thật tình một chút.


Hứa Tiên trả cho Phan Ngọc một ánh mắt ủy khuất.


- Ta nhàm chán mà!


Trước kia, ngồi nghe trường học lãnh đạo khai hội, cũng đã cảm thấy không có tí sức lực nào, bây giờ còn lại phải quỳ. Dĩ nhiên càng cảm thấy được không có tí sức lực nào rồi.


Nhưng cũng sẽ không có cảm giác chịu nhục gì, nếu như Hứa Tiên chỉ là người bình thường, người xuyên việt hướng người khác quỳ xuống tự nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí là bị bôi nhọ. Nhưng theo tu vi hắn càng ngày càng cao, tâm tính cũng dần dần thay đổi, quỳ xuống trong mắt hắn đã bất quá là hình thức mà thôi, thậm chí là chứng kiến trò chơi thú vị tại trong lịch sử cổ đại. Đã có chút ít vị đạo ẩn ẩn dật dật của đạo gia, giác ngộ thế nào vứt bỏ vinh nhục.


Phan Ngọc khẽ sửng sốt một chút, giờ phút này trời chiều như máu, chiếu nghiêng vào điện. Vẻ hồng quang vừa lúc rơi vào trên mặt Hứa Tiên, hắn mỉm cười cũng như ngày hôm đó, ấm áp như quang, nhưng một đôi con ngươi này lại yên lặng thâm trầm như bầu trời đêm giữa mùa hạ, trong đó có tinh quang lóng lánh vô cùng vô tận. Dung mạo của hắn như cũ không được gọi là tuấn tú, nhiều lắm là chỉ có thể coi là là oai hùng, nhưng giờ phút này khi trên người hắn phát tán ra mị lực, lại làm cho tim đập Phan Ngọc chậm đi nửa nhịp, trên mặt dâng lên vẻ đỏ ửng tan ra trong nắng chiều.


- Chẳng biết lúc nào, hắn cư nhiên trở nên dễ coi như vậy.


Phan Ngọc chỉ nhớ rõ lúc mới gặp mặt cùng Hứa Tiên, hắn vẫn chỉ là tú tài nghèo bình thường không có gì lạ, hắn lúc xưa so sánh với hắn giờ phút này, tựa như là cá cùng rồng vậy.


- Tân khoa Tiến sĩ xướng lư đã xong, các tân tấn Tiến sĩ quỳ xuống Thánh du vạn tuế.


- Vạn tuế…


Chẳng biết lúc nào, lão nhân đang mặc Kim Hoàng Long bào kia đã ngồi ở trên ghế rồng, trong điện cũng trở nên im lặng, cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng.


Hoàng đế dùng thanh âm không nhanh không chậm nói:


- Các ngươi cũng là Đống Lương Chi Tài bên trong tứ hải được chọn lựa ra, là người đọc sách nghiên cứu đủ thứ sách thánh hiền. Thánh nhân có câu: - Học đạt được ưu tú thì gọi là sĩ. Các ngươi có thể đứng ở nơi này, có thể được xưng tụng là đạt đến ưu tú rồi, chẳng qua là cái chữ "Sĩ" này có thể hiểu như thế nào, chỉ phải do chính các ngươi suy tính...


Theo thường lệ, Hoàng đế răn dạy một phen.


Hứa Tiên nghe thanh âm già nua của Hoàng đế, lại trung khí mười phần, hơi cảm thấy kinh ngạc. Người thời đại này là già vô cùng nhanh, ở thời đại này, Hoàng đế ở cái tuổi này tuyệt đối là bối phận gia gia của Hứa Tiên, thân thể tốt như vậy coi như là dị số rồi, nhưng đây cũng là một chuyện tốt, chỉ cần Thiên tử không đột nhiên băng hà, thiên hạ này dĩ nhiên là sẽ không loạn.


Bất quá, nói đến nội dung lời phát biểu. Cùng lời phát biểu của tất cả lãnh đạo trong thiên hạ nhàm chán như nhau, nhưng cũng may không dài dòng như vậy so với đời sau. Chưa nói mấy câu, Hoàng đế liền kết thúc phát biểu, chỉ nói:


Hãy tự thể nghiệm lời trẫm!


Trong điện yên tĩnh, Chung Quỳ chợt nhớ tới lời khai báo lúc nãy của Vương Văn Thụy, cao giọng nói:


- Bọn thần tất sẽ không phụ Thánh ân của bệ hạ, cúc cung tận tụy, chết cũng không từ!


Nhưng mà lời nói thô ráp, thật là chói tai.


Hoàng đế khẽ nhíu mày, nhẹ lời đối với Chung Quỳ nói:


- Ngươi chính là Chung Quỳ - Trạng nguyên năm nay sao! Văn chương ngươi làm tốt lắm!


Chung Quỳ vội vàng lên tiếng, cúi đầu càng thấp xuống, trong lòng lo sợ bất an. Cũng không phải là Chung Quỳ nhát gan, mà là bởi vì kính sợ đối với Hoàng quyền, đại khái là đã chảy xuôi trong máu trên tất cả phàm nhân ở thời đại này, thậm chí người trong tu đạo cũng không có thể hoàn toàn ngoại lệ, tại trong chuyện xưa, sau khi Bạch Tố Trinh được Hứa Sĩ Lâm cứu ra từ trong Lôi Phong tháp, liền có một đoạn tình cảnh Hoàng đế triệu kiến Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh có can đảm lên Thiên Đình náo Địa phủ, nhưng đối mặt một lão giả bình thường, cư nhiên lại có chút cục xúc bất an. Sau khi Hứa Sĩ Lâm mặc vào áo Trạng nguyên, coi như là Mị nương cấp bậc yêu hồ cũng không thể nhích tới gần trong vòng mười trượng.


Tu Đạo Giả sợ hãi nhất là Thiên kiếp, lại phải dựa vào tích tu công đức tới hóa giải. quan hệ Tiên Phàm, trong đó chưa bao giờ vì một câu nói mà có thể nói cho hiểu thấu đáo được.


Hoàng đế mỉm cười nói:


- Ngẩng đầu lên, để cho trẫm nhìn bộ dáng của ngươi một cái.


Đối với cái kỳ tài Tiến sĩ này có thể nộp bài thi ở trong thời gian cực ngắn, hơn xa cho những khác, cũng có mấy phần tò mò.


Chung Quỳ không dám cải lệnh, ngồi thẳng lên.


- Tạ ơn bệ hạ!


Hoàng đế lại nhíu mày, Chung Quỳ đem khuôn mặt phủ kín, chỉ lộ ra ngũ quan, trong cảm giác buồn cười lại lộ ra vẻ quái dị, trong lòng liền có một tia không vui. Nhưng vẫn là vẻ mặt ôn hoà nói:


- Ngươi sao vậy?


Chung Quỳ miễn cưỡng nói:


- Thần, thuở nhỏ tướng mạo sinh ra xấu xí, sợ kinh ngạc thánh giá, nên phải che kín diện mục.


Hoàng Đế Đạo:


- Trẫm cũng không phải là hài tử, sao lại sợ ngươi tướng mạo, sáng mai, thời điểm cỡi ngựa dạo phố, chẳng lẽ cũng muốn như vầy phải không? Thiên địa sinh ra, cha mẹ nuôi, có người nào thể không nhận ra. Ngươi bây giờ đã Trạng nguyên năm nay, nên tự hào hơn mới đúng, đứng dậy, làm cho những thứ người đồng khoa của ngươi biết một chút về diện mục thật của ngươi."


Trong lồng ngực Chung Quỳ nóng lên, nói:


- Thần tuân chỉ, bệ hạ!


Hắn ngồi thẳng lên, xoay người đối mặt mấy trăm Tiến sĩ, từ từ cởi ra tấm vải bố quấn trên đầu.


- Ah!!!


- Mẹ ơi!!


- Quỷ!!!


Đại điện vốn im lặng, bỗng biến thành một mảnh náo loạn. Ngay cả một đám sĩ tử đứng gần Hoàng Thượng nhất cũng bất chấp Hoàng Thượng, vung tay vung chân hoảng hốt nhảy về đằng sau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Lời Hứa
  • Bạch Khuông Lương Thái Tử (白框凉太子)
Phần 7 END
Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!
  • Đây là một bẹ Cải
Lời Hứa (3S, 18+)
  • Lani An Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom