• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hứa Tiên Chí (2 Viewers)

  • Chương 390

Nhóm dịch: Sói Già


Hứa Tiên nói:


Tiểu Thanh cùng Tiết Bích bỏ đánh nhau, tiến tới trước mặt của Hứa Tiên, trong mắt xuất hiện hào quang đáng sợ. Gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, từ trong kẻ răng nói ra hai chữ:


- Cái gì!


Hứa Tiên đổ mồ hôi lạnh, khoát tay cười nói:


- Hiểu lầm, hiểu lầm!


Bỗng nhiên phát hiện chính mình biến thành kẻ đốn mạt lừa gạt thiếu nữ vô tri, nữ thần tương lai a.


- Thanh Long Nháo Hải Kỳ!


- Bích Thủy Kim Tinh Tráo!


Hứa Tiên nhanh chóng bay lên không trung, thở dài nói:


- Ai, ta nói là hiểm lầm mà.


Hắn càng thanh minh càng không rõ!


Ngư Nhi đút một con cá vào miệng, đuôi cá còn lộ ra ngoài. Lời nói mơ hồ không rõ ràng:


- Quả nhiên ăn vẫn ngon a.


Quay đầu đã khôn thấy bóng dáng của Hứa Tiên.


Thần sắc Tiết Bích kích động bắt lấy bả vai của Ngư Nhi, dốc sức liều mạng, nói:


- Nói cho ta biết, đây không phải thực, ngươi thực sự không có ngủ với người nọ?


Hốc mắt đã có chút ướt át.


Ngư Nhi hơi ngửa đầu, giống như con cá heo đang ăn cá, đáp:


- Đúng thế a! Làm sao vậy?


Tiết Bích như bị sét đánh, nàng đứng không vững, ngã quỵ trên đất, cầm chặt một nắm cát, mắng:


- Hỗn đản!


Nam nhân đều là hỗn đản, quả nhiên nói ngoài miệng thì nghe hay lắm, nói cái gì sợ nàng cô độc, lại dám đùa giõn một thiếu nữ thiên chân vô tà!


Tiết Bích lung la lung lay đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm:


- Không được, ta nhất định phải quay trở lại Dao Trì nói với thánh mẫu cho thêm người tới, nhất định phải làm thịt hắn, nhất định phải làm thịt hắn!


Tiểu Thanh vội vàng ngăn nàng lại, nói:


- Hứa Tiên không phải người như vậy.


Ngư Nhi cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhỏ giọng nói:


- Khôn phải chúng ta cũng ngủ chung sao?


- Chuyện đó không giống, khoan đã, chỉ ngủ chung thôi sao? Hắn không có làm gì với ngươi chứ?


- Không có a!


Tiết Bích thu hồi sát khí, thở ra một hơi, nói:


- Vậy là tốt rồi!


- Ta đã nói là hiểm lầm mà.


Hứa Tiên từ trên trời quay lại lần nữa.


Tiểu Thanh nói:


- Tại sao ngươi ngủ chung giường với người ta?


Hứa Tiên nói:


- Chuyện này, lúc ấy ta bị sét đánh, đầu óc không rõ lắm, hơn nữa là Ngư Nhi bảo ta ngủ a.


Hoàn toàn là điển hình của nam nhân không chịu trách nhiệm.


Ngủ chung giường với mỹ nữ chân dài, không làm gì đó mới là đau khổ. Hắn cũng không phải thánh nhân quân tử gì, loại chuyện tốt này đương nhiên không có lý do cự tuyệt. Mặc dù sẽ duy trì chút đạo đức cuối cùng. Sẽ không làm ra chuyện cầm thú gì đó.


Mặt trời lặn mặt trăng lên, một đống lửa đã đốt lên trên bờ cát.


Ngư Nhi thỉnh thoảng nhắm mắt lại, đem cá nướng tốt giao cho Hứa Tiên, lại nghe được tiếng cầu trợ trên biển truyền tới.


Nhưng đã không cần bản tôn xuất mã, sau khi tượng thần trong miếu thờ đạt được tín ngưỡng nhất định, là có thể hình thành phân thân giống như Nhị Lang Thần.


Nhưng Hứa Tiên biết rõ, nàng cũng muốn tự thân ra biển du dắt, nhưng nàng càng muốn ở lại với mình. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng đã nhắm mắt lại vô số lần. Rốt cuộc Hứa Tiên cũng biết rõ số công đức khủng bố đó từ đâu tới rồi.


Tiết Bích nói:


- Hiện tại ngươi hiểu chưa, mặc dù cho nàng ở chung với những người kia, nàng cũng không có cách nào hưởng thụ sinh hoạt của phàm nhân, thành thần cũng phải trả giá thật nhiều, càng được nhiều người sùng kính thì càng không có được tự do!


Hứa Tiên muốn hỏi một tiếng:


- Đáng giá sao?


Nhưng thấy nụ cười trên mặt của Ngư Nhi, ánh lửa nhảy động trước mặt của nàng, lúc sáng lúc tối. Nếu như cảm thấy không đáng, thì cũng không có nàng như ngày hôm nay.


Nếu như không phải vì thiện ý, thì cũng không có ai làm chuyện buồn tẻ như vậy. Cũng không có khả năng có nhiều công đức như vậy.


Có lẽ bởi vì bị cô lập quá lâu, mới có loại cảm giác khát vọng quá. Nhưng cho dù như thế nào, đây là lựa chọn của nàng. Có lẽ bởi vì nàng cũng thiên chân vô tà, nhưng không phải vì nàng từ nhỏ đã mất thân nhân, cho nên thiện tâm của nàng cũng càng nhiều hơn.


Lúc trước hắn hao hết tâm tư khích lệ nàng rời khỏi bờ biển, kết quả cuối cùng nhất là không được gì. Nếu như nàng không muốn, cho dù Dao Trì thánh mẫu đích thân tới cũng không thể thuyết phục được nàng.


Hứa Tiên nói:


- Cảm ơn ngươi đã tận khả năng giúp đở nàng!


Nếu như bỏ qua nhân tố là nàng, Ngư Nhi không có khả năng tu luyện pháp thuật đạt tới bước này, tuy hơi lộ ra ngang ngược, nhưng cũng vì bảo vệ Ngư Nhi mà thôi.


Bích Thủy Tráo, thuộc thủy, một trong bảy tinh túc ở phương bắc, nằm ngoài cùng của tinh túc, hình thành tường vây, vì vậy mới bị gọi là "Vách tường". Vách tường, chính là bình chướng của gia viên, gia cố vách tường cần nhiều công sức và cát đá.


Hứa Tiên nói cảm tạ làm cho Tiết Bích sửng sờ, nhìn đống lửa đang cháy, nói:


- Đây là công tác của ta, hiện tại nàng ta chưa hiểu nhiều cách sử dụng tín ngưỡng lực, bằng không nếu động thủ thì ta cũng không phải đối thủ của nàng. Nếu như có thể kiên trì thêm, sớm muộn gì sẽ có một ngày. Nàng thu hoạch tín ngưỡng lực còn vượt xa những thần linh khác rất nhiều.


Lời nói của nàng lại xoay chuyển, nói:


- Các ngươi như vậy, là vì Long tộc Đông Hải sao?


Tiểu Thanh cảnh giác nói:


- Làm sao ngươi biết?


Tiết Bích cười nói:


- Bằng pháp lực và pháp bảo của các ngươi, ở trong Đông Hải này, có thể làm được trừ Long tộc ra, không còn bất cứ kẻ nào khác nữa.


Hứa Tiên cười nói:


- Chuyện này cũng chưa chắc, nghe nói trên biển có không ít tán tiên, tu hành không cạn, chúng ta gặp phải cường nhân ăn cướp cũng nói không nhất định, trong sách không phải thường xuyên ghi như vậy sao?


Tiết Bích không nhịn được cười to, nói:


- Ăn cướp! Địa Tiên? Sách gì có ghi như vậy. Tuy tán tiên cường dại ở hải ngoại rất nhiều, nhưng đều là người không tranh đoạt quyền thế, tính tình vô cùng tốt. Ngay cả tiên cung chúng ta đang xây dựng, có một vị tán tiên khác phát hiện ra trước, ta van cầu hắn, nói rõ tình huống của Ngư Nhi bây giờ, hắn lập tức giao nơi đó cho chúng ta, nói là bội phục việc làm của Ngư Nhi, còn tặng một quả linh đan cho nàng.


Hứa Tiên khẽ giật mình, nói:


- Tốt như vậy? Không phải ngươi dùng Dao Trì áp người ta đấy chứ?


Nhưng cũng nghĩ tới, đại trượng phu cũng chú ý nghĩa khí làm trọng, thiên kim có thể bỏ. Tu luyện thành tiên nhân cũng không phải kẻ nào cũng độ lượng cả, bởi vì bản tính của nhân loại vốn là ích kỷ.


Bản thân của dã thú sinh hoạt trong hoàn cảnh thiên nhiên ác liệt, vốn không có cái gì thiện ác để nói chuyện. Tu luyện thành tinh cũng sót lại bản tính vốn có, trong mắt của nhân loại chính là ngoan độc tà ác. Bởi thế cho nên Hồ Tâm Nguyệt không chịu cải biến tác phong và quan niệm của mình, thấy kẻ đại gian đại ác, phải tru diệt mới thống khoái.


Không phải nàng sai, lập trường bất đồng mà thôi.


Tiết Bích lườm hắn một cái, nói:


- Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Dao Trì Tiên Cung thực sự không phải là dùng để khinh người, thánh mẫu nương nương cũng không cho phép chúng ta làm việc như vậy.


Ngôn ngữ của nàng vẫn lộ ra kiêu ngạo như trước, bỉu môi nói:


- Không gia nhập Dao Trì, là tổn thất của Bạch Tố Trinh!


Hứa Tiên suy đoán, đại khái nương tử cự tuyệt gia nhập Dao Trì lúc trước, làm cho nàng không vui! Nhưng Bạch Tố Trinh cự tuyệt một lần, nhưng mục đích cuối cùng nhất cũng là gia nhập Dao Trì Tiên Cung. Chỗ đó thật sự là địa phương nữ tử thiên hạ hướng tới.


Bởi vì bây giờ quan niệm thế gian nam tôn nữ ti chiếm vị trí chủ đạo, hơn nữa nữ tử trời sinh cảm tính hóa cùng cảm xúc hóa, cho nên khó làm được chuyện lạnh lùng như nam tử, cho nên số lượng nữ tử tu hành ít hơn nam nhân nhiều. Dao Trì Tiên Cung tồn tại cũng có tính chất như hiệp hội của nữ tử, ý muốn bảo hộ quần thể nhỏ yếu.


Tiết Bích quay lại chủ đề, nói:


- Ngươi biết vì cái gì ta biết là Long tộc Đông Hải không?


- Vì cái gì?


Ánh mắt của Tiết Bích nhìn qua hướng biển cả, nói:


- Bởi vì bọn chúng đã tới.


Nàng từng thiếp hạ một "Bích chướng" ở bên ngoài đảo chừng trăm dặm, bất luận kẻ nào xông vào cũng không thoát khỏi cảm ứng của nàng.


Hứa Tiên vội vàng thi triển Thông Thiên Nhãn, quả nhiên, rất nhiều binh tôm tướng cua hình dáng kỳ dị đang đi tới đây, cầm đầu chính là Long Vương Ngao Nghiễm. Đại khái là Tiểu Thanh cùng Tiết Bích kích đấu hấp dẫn hắn tới. Mặc dù Long tộc không thể khống chế cả Đông Hải, nhưng nếu như không có chút tai mắt như thế, cũng không cần phải tồn tại nữa rồi.


Linh lực thể lực của Hứa Tiên đã khôi phục lại bảy phần, chưa khôi phục trạng thái đỉnh phong, sợ rằng khó ứng phó được. Hơn nữa cũng không cần phải đem Ngư Nhi cũng Tiết Bích kéo vào. Kéo Tiểu Thanh muốn rời đi.


Tiết Bích do dự một chút, vẫn nói:


- Các ngươi có thể lưu lại, bọn họ sẽ không động thủ đâu.


Tiểu Thanh nói:


- Ngươi hù chúng ta ah!


Tiết Bích nói:


- Có tin hay không là tùy ngươi, muốn chạy trốn cũng tùy tiện, tuy Đông Hải to lớn. Đắc tội Long Vương, muốn tìm địa phương an toàn đặt chân, cũng không dễ dàng như vậy.


Hứa Tiên nói:


- Vì cái gì giúp chúng ta?


Hắn có thể không biết lần trước đánh nhau, đã đạt được hữu nghị của Tiết Bích rồi.


Tiết Bích nói:


- Các ngươi lần này ra biển, chỉ sợ là gây phiền toái cho Ngao Nghiễm, hơn nữa còn là đại phiền toái, bằng không Ngao Nghiễm cũng không tự thân xuất mã. Ta đang muốn gây phiền toái cho hắn, không được sao?


Hứa Tiên vào lúc này đã hiểu được, nếu như phát triển tiếp, tín ngưỡng mụ tổ và tín ngưỡng Long Vương sẽ xung đột với nhau, hôm nay chỉ sợ là dựa vào uy nghiêm của Dao Trì Tiên Cung mới có thể chế trụ Long tộc, nhưng cũng không cho Ngư Nhi sống khá giả. Tiết Bích tiếp nhận nhiệm vụ phụ tá Ngư Nhi, liền buông ân oán cá nhân, muốn bảo trụ chính mình.


Liền cười nói:


- Chúng ta chờ thêm một lát, xem Tiết cô nương lui địch như thế nào.


Cũng không phải hắn vô lễ, trong tay còn có một độn phù, cho dù có biến cố gì, cũng có thể chạy đi.


Tiểu Thanh vẫn do dự, nói:


- Như vậy có thể sao?


Hứa Tiên nói:


- Không có vấn đề.


Sau đó kéo nàng qua bên người, giúp nàng sửa sang lại quần áo của mình, che khuất da thịt lộ ra.


Tiểu Thanh xấu hổ làm giãy dụa sơ sơ, sau đó cho phép hắn, như vậy quả thực đã xem mình thuộc về hắn.


Tiểu Bích ngả ngớn huýt sáo một hồi, bị Tiểu Thanh liếc qua.


Một lát sau, mây đen đã đến trước mắt, xa xa còn không biết là. Mây đen ở xa tít ngoài kia còn cất giấu không biết bao nhiêu tinh quái bên trong, vây quanh đảo nhỏ này, âm thanh như biển gầm vang lên:


- Giao hai người này ra đây.


Nương theo đó là tiếng sấm cuồn cuộn, mưa to gió lớn, giội tắt đống lửa.


Tiết Bích đứng dậy, ngẩng đầu nói:


- Ngao thúc thúc, đã lâu không gặp.


Làm ra bộ dáng quen biết đã lâu.


Trong lòng Tiểu Thanh căng thẳng, một tay nắm chặc cột cờ, tay kia cầm chặt tay của Hứa Tiên. Bởi vì thân đang trong hiểm cảnh, không tự chủ được ỷ lại. Cảm giác này làm nàng có chút không quen, nhưng trong nội tâm xuất hiện cảm giác an toàn, làm cho nàng không đành lòng buông tay.


Hứa Tiên xoa bóp tay nàng, an ủi mỉm cười nhìn qua. Long Vương cũng không có trực tiếp lên đảo bắt người, đã nói lên Tiết Bích cũng không phải lừa gạt bọn họ.


Ngư Nhi cũng bừng tỉnh, đứng dậy hỏi:


- Làm sao vậy?


Ngao Nghiễm cười nói:


- Nữ hiền chất, hai người sau lưng của ngươi là tội phạm quan trọng của Long cung, bổn vương đang muốn truy nã bọn họ, thỉnh ngươi tạo thuận lợi.


Tiết Bích lại lắc đầu nói:


- Không được, hai người này chính là khách nhân của mụ tổ nương nương, làm sao tùy ý cho người ta đuổi bắt chứ, kính xin thúc thúc nhanh chóng rời đi thôi! Chớ để người khác hiểu lầm, Đông Hải Long Vương có tranh chấp với Thủy Khuyết Tiên Cung chúng ta thì không tốt lắm.


Tinh quái ồn ào cười to, chỉ bằng một mình nàng ta cũng dám bảo Long Vương phải rời đi nữa chứ. Hơn nữa trên đảo nhỏ này. Chỉ có vài căn nhà nhỏ, lại dám xưng là Thủy Khuyết Tiên Cung.


Ngao Kình bước ra khỏi hàng, nói:


- Thủy Khuyết Tiên Cung, chỉ bằng mấy tên các ngươi? Ha ha, muốn để cho chúng ta rời đi, quả thực là nói chuyện hoang đường viển vông! Đừng tưởng rằng lão ba ma quỷ của ngươi quen biết phụ thân ta thì ghê gớm lắm, lại dám ngăn cản, ngay cả ngươi và cái gì mụ tổ cùng bắt lại, hồi cung hưởng dụng.


Tiết Bích vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói:


- Chẳng lẽ thúc thúc đối xử với con đỡ đầu như thế? Khó trách chuyện Long tộc suy thoái, cũng bởi vì Long Vương quản người quá kém. Những lời vô lễ như thế, ta sẽ bẩm báo lại cho thánh mẫu, người trong Dao Trì Tiên Cung chúng ta. Há có thể bị bôi nhọ. Hơn nữa thúc thúc chớ quên đã đồng ý với thánh mẫu, thủy tộc Đông Hải tuyệt đối không được bước lên đảo này một bước, nếu vi phạm, các ngươi có thể lên bắt người, ta tuyệt không ngăn cản.


Nói xong lời cuối cùng cũng không chút e sợ.


Ngao Nghiễm trừng Ngao Kình, xoay mặt cười nói:


- Tiểu nhi không nên thân, hiền chất đừng vội trách tội. Mụ tổ nương nương nhân đức bổn vương cũng nghe thấy, cũng rất khâm phục, nghe nói chưa gả cho ai. Trong Long tộc chúng ta có nhiều người chưa thành thân, sao không từ đó tuyển ra lang quân như ý, cộng trị Đông Hải này? Mụ tổ nương nương muốn cứu người, có Long tộc Đông Hải chúng ta xuất lực, chắc chắn càng thêm đắc lực, cũng không cần mỗi ngày tự mình ra biển bôn ba, hiền chất cũng có thể cân nhắc một hai.


Lời vừa nói ra, phía sau Ngao Kình lập tức có bốn nam tử đi ra, đều có hình dáng nhân loại, người mặc áo giáp, xác thực có vài phần oai hùng. Nhưng đang châu đầu ghé tai, âm hiểm cười nhìn qua ba nữ nhân Tiểu Thanh chỉ trỏ, rất hèn mọn bỉ ổi.


Trong nội tâm Hứa Tiên thầm mắng to: thì ra Long tộc này nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghe ra chiêu cầu thân, nhưng làm gì có chuyện tốt như vậy. Những gia hỏa lòe loẹt này ta sẽ ghi nhớ trong lòng sớm muộn gì cũng chém giết bọn chúng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Lời Hứa
  • Bạch Khuông Lương Thái Tử (白框凉太子)
Phần 7 END
Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!
  • Đây là một bẹ Cải
Lời Hứa (3S, 18+)
  • Lani An Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom