• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hứa Tiên Chí (1 Viewer)

  • Chương 406

Nhóm dịch: Sói Già


Không qua bao nhiêu thời gian, lại bay tới Đông Hải, Tiểu Thanh đã sớm sờ ở bờ cát, thấy hắn trở về, trên người hoa mai quanh quẩn, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói:


- Bổn cô nương cùng ngươi đi ra biển tìm dược, không ngờ ngươi chạy về đấy?


Hứa Tiên dỗ ngọt nàng một phen, mới khiến nàng từ giận biến thành vui.


Hai người đang muốn ra biển, bỗng nhiên Tiết Bích đi tới.


- Ta có một việc muốn mời các ngươi hỗ trợ?


- Chuyện gì?


Tiết Bích hiện ra thần sắc sầu lo.


- Cùng ta đi giúp đỡ Ngư Nhi còn có một vị tinh túc, tên là Yến Tử, chính là Nguy Nguyệt Yến trong hai mươi tám tinh túc. Nàng ra biển để xây dựng Tiên Cung cho Ngư Nhi. Nhưng đã rất lâu không có truyền tin tức trở về, ta sợ nàng gặp phiền toái gì đó. Cũng sắp tới ngày khai mở Tiên Cung rồi, ta muốn đi xem trước.


Hứa Tiên trầm ngâm nói:


- Nguy Nguyệt Yến, một vị Địa Tiên có thể gặp phiền toái gì chứ? Ta thì không có vấn đề, ngươi nói Tiên Cung ở nơi nào!


Đợi cho Tiết Bích vạch phương vị, Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh nhìn nhau, bởi vì nơi này gần với nơi bọn họ muốn đi.


Trước khi Hứa Tiên ra biển, cho dù Thái Âm chân nhân nói vị trí đại khái của Thất Minh Chi, cũng không cần Hứa Tiên đi tìm kiếm trong biển rộng. Nhưng Thái Âm chân nhân cũng nói, chỗ đó có lẽ có một con yêu thú không kém trông coi, chẳng lẽ là Nguy Nguyệt Yến cũng bị linh vật hấp dẫn sao, xông vào địa bàn của yêu thú, nên xảy ra chuyện gì.


Hứa Tiên vừa nói ra phỏng đoán này, Tiết Bích cũng lo lắng,


- Đã như vầy, chúng ta cùng lên đường.


Vì tiết kiệm thời gian, cho nên cưỡi kim ưng, bay về phiến hải vực đó.


Kim ưng gánh sức nặng của ba người, cũng bay chậm hơn rất nhiều, nhưng cũng mau hơn Hứa Tiên cưỡi thải vân.


Hứa Tiên nói:


- Nguy Nguyệt Yến kia cũng là yêu quái cầm loại, có lẽ dùng tốc độ của nàng, sẽ không có nguy hiểm gì, đánh không lại cũng có thể chạy thoát.


Ngay cả kim ưng vừa tu thành yêu quái cũng có tốc độ như vây, Nguy Nguyệt Yến thân là một trong hai mươi tám tinh túc, là yêu quái cấp Địa Tiên, có lẽ càng nhanh hơn mới đúng.


Tiết Bích nói:


- Tốc độ của Yến Tử còn nhanh hơn kim ưng này của ngươi rất nhiều, ngày thường lại ưu thích phi hành, trước kia thường xuyên bay từ Tiên Cung về, thời gian không tới uống cạn chén trà, cho nên đi lại thường xuyên. Về sau ta lo lắng bị người khác lợi dụng thời gian rãnh, bảo nàng không nên quay về.


Tiểu Thanh nói:


- Nói không chừng nàng ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói cũng không chừng, ngươi có gì phải bận tâm chứ?


Tiết Bích cười khổ nói:


- Các ngươi không hiểu nàng nên mới nói vậy, tính tình của nàng nghe lời ta tới mức như vậy, cho nên ta mới lo lắng đấy.


Trong nháy mắt, đã tới vùng biển mà Thái Âm chân nhân chỉ rõ, cũng là vùng biển có Tiên Cung sắp xuất thế.


Lúc sáng sớm, một tầng sương màu màu trắng dày đặc bao phủ đại dương bao la. Bọn họ xuyên qua mây mù dày đặc, đi vào hải đảo mà Nguy Nguyệt Yến ngây ngốc, cao thấp sưu tầm một phen, quả nhiên thấy dấu vết của nàng lưu lại, nhưng không thấy bóng dáng của nàng.


Tiết Bích hỏi:


- Ở gần đây cũng không thiếu hòn đảo, sư phụ của ngươi nói là chỗ nào?


Hứa Tiên nói:


- Ta cũng không rõ lắm, đang định đi tìm đây.


Xuất ba lá bùa giao cho Tiểu Thanh cùng Tiết Bích,


- Hiện tại chia nhau đi tìm thôi, nếu như gặp nguy hiểm thì đốt lá bùa, những người khác có thể cảm nhận được vị trí.


Sau đó giao độn phù màu vàng cho Tiểu Thanh, tuy với thực lực của bọn họ chưa chắc gặp nguy hiểm gì, nhưng tăng thêm một tầng phòng bị mới tốt.


Tiểu Thanh xấu hổ một chút, thu độn phù, trong lòng cũng rất vui mừng.


Rồi sau đó ba người, phân tán ra chung quanh, bản thân mình xâm nhập vào trong phiến sương mù dày đặc này, trong nháy mắt biến mất tung tích.


Hứa Tiên ngồi yên trên người của kim ưng. Nhanh chóng bay thẳng vào trong sương mù, sau đó tìm thấy một hải đảo, tìm kiếm chung quanh, hắn dùng thần hồn tìm tòi một phen, hiệu suất cũng không phải chậm.


Nhưng phiến hải vực này giống như vô cùng vô tận, hải đảo vẫn tim được, nhưng không có chút thu hoạch gì cả.


Lại có một ít hòn đảo xuất hiện trong Thiên Nhãn Thông Thiên Nhãn, sóng biển lần lượt đập vào vách núi, lại một lần rút xuống, là cảnh sắc thường có của biển cả.


Nhưng Hứa Tiên lại có chút thở dài, bởi vì đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy hải đảo này, chẳng lẽ mình đột nhiên có thuộc tính "Lạc đường" khó hiểu sao?


Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, chuyện này là không thể nào, với tư cách là một Thần Tiên, hắn tự nhận còn chưa tới mức như thế này, hơn nữa đại nam nhân lạc đường tuyệt đối không phải nam nhân a.


Chuyện này không cần suy nghĩ cũng biết, phiến sương mù này nhất định có vấn đề. Có khả năng Yến Tử cũng bị lạc đường cũng là đương nhiên.


- Giá!


Hứa Tiên quát một tiếng, kim ưng giương cánh bay qua một hướng, nhưng một hồi lâu sau, lại một lần nữa xuất hiện trên hải đảo này.


- Giá! Hướng lên!


Kim ưng đã bay thẳng lên bầu trời, nhưng bay lâu như vậy vẫn ở trong phiến hải vực và hòn đảo nỳ, đợi đến lúc Hứa Tiên ra lệnh bay xuống dưới.


Chợt phát hiện. Mình đã không nhìn thấy biển, cao thấp tả hữu đều là sương mù dày đặc, ngây ngốc lâu như vậy, sẽ cảm giác kết nối với chuyện mất phương hướng.


Hứa Tiên cũng là người trải qua sóng to gió lớn, cũng không kinh hoảng, chỉ hơi lo lắng cho Tiểu Thanh và Tiết Bích.


Bỗng nhiên Hứa Tiên cảm giác có đồ vật gì đó đang tới gần mình, vội vàng bày ra tư thế phòng bị.


Bóng đen kia nháy mắt đã tới, chỉ cách xa Hứa Tiên có mấy trượng, hỏi:


- Xin hỏi lục địa ở đâu?


Sau đó có âm thanh phá không xoẹt qua, thân ảnh kia có tốc độ vượt qua âm thanh a.


Hứa Tiên sững sờ, chẳng lẽ đây chính là Nguy Nguyệt Yến sao? Đang muốn gọi nàng lại, lại nghe nàng nói:


- Cảm ơn!


"Vèo" một tiếng bay đi.


- Ah, ta còn chưa nói cái gì đâu! Kim ưng, nhanh, đuổi theo nàng!


Lại nghe trong sương mù có tiếng phong bạo liên tiếp, nhưng không nhìn thấy tung tích của Nguy Nguyệt Yến đâu nữa, đang lúc Hứa Tiên muốn bỏ đi, lại cảm thấy Nguy Nguyệt Yến đang tới gần.


Hứa Tiên thở ra một hơi, nói:


- Ngươi là Nguy...


Một câu còn chưa dứt, một ngọn gió màu tím đã tới gần.


Hứa Tiên vội vàng bay lên, lưỡi đao gió xoẹt qua đầu của hắn, cắt mấy sợi tóc, khí tức sắc bén làm đôi má của Hứa Tiên đau đớn.


Trong nháy mắt giao thoa đó, hắn nhìn thấy lưỡi đao xoẹt qua, cùng với ánh mắt của người cầm đao.


Đó là một thiếu nữ xinh xắn nhỏ nhắn, tuổi của nàng khoảng mười sáu, bởi vì gương mặt như em bé. Cho nên không cách nào xác định. Một thân trang phục màu tím, sau lưng có áo choàng tím kỳ dị, giống như cánh chim én bị cắt bỏ đuôi, không ngừng tạo ra cuồng phong.


Con mắt hình cầu nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên đầy cừu hận, trong tay cầm theo một cây đao cong, là một loan đao có màu tím kỳ dị, không là phàm phẩm.


Hứa Tiên hít một ngụm khí lạnh, cho dù bằng khí lực của hắn hiện nay, nếu bị bảo nhận này dùng tốc độ như thế chém trúng, cũng phải bị thương. Chẳng lẽ đầu của Nguy Nguyệt Yến có vấn đề sao? Hay là sương mù này có vấn đề?


Lưỡi đao đã xoẹt qua lần nữa, Hứa Tiên đang muốn nói cái gì đó, lại cảm giác được Nguy Nguyệt Yến ở giữa không trung xẹt qua một đường cong, dùng tốc độ nhanh hơn chém về phía Hứa Tiên.


Nhanh đến mức Hứa Tiên không thể sử dụng pháp thuật gì, nhưng trong ngọc bài của Hứa Tiên, đột nhiên xuất hiện một bóng người màu vàng ngăn cản loan đao, chính là thân thể của Ngao Hạo.


Tiếng kim thiết vang lên, minh hưởng vang vọng, Ngao Hạo có thân thể được xưng là bất hoại, bị một đao chém lên một vết thương thật dài, có máu tươi bắn ra ngoài, nguyên nhân trong đó cũng bởi vì mất đi nội đan. Nhưng cũng nhìn thấy đao kia lăng lệ ra sao.


Nhưng cho dù đao có lăng lệ ra sao, đánh lên một thứ cứng rắn như vậy cũng phải trì hoãn lại a.


Kim ưng đã mang theo Hứa Tiên nghênh đón, cho dù như thế nào cũng phải bắt giữ nàng mới được.


Nguy Nguyệt Yến thấy tình thế không ổn, đôi chân mang ủng da bò bước lên thân thể của Hứa Tiên, đột nhiên thân hình xoay tròn, dễ dàng né qua công kích của Hứa Tiên.


Nhưng Hứa Tiên không thể bỏ qua cơ hội lần này, giẫm mạnh lên lưng chim ưng, đánh về phía Nguy Nguyệt Yến.


Nguy Nguyệt Yến giữa không trung chỉ vặn người một cái đã dễ dàng né tránh được, chỉ trong nháy mắt đã né tránh qua, mau lẹ không thể tưởng tượng nổi.


Đột nhiên Hứa Tiên phát ra tiếng rống to như lôi minh.


- Oanh!


Đột nhiên sương mù bốn phía bị đẩy ra, mà thân hình của Nguy Nguyệt Yến cũng chấn động một chút..


Tay của Hứa Tiên bắt lấy mắt cá chân của nàng, mặc dù Nguy Nguyệt Yến cả kinh bất loạn, phản ứng cũng không chậm, loan đao màu tím trong tay giống như cầu vồng.


Hứa Tiên giơ lên tay cầm chặt lưỡi đao, đau đớn trong lòng bàn tay, có máu tươi chảy ra, nhưng tốc độ phi hành cũng không tăng lên, rõ ràng không đủ gây sợ, cận chiến hắn tự nhận không thua người ngoài. Nhưng Nguy Nguyệt Yến lại không chút do dự vứt bỏ loan đao, vặn người dùng cai ngón chân cái đâm vào mắt của Hứa Tiên.


Hứa Tiên lớn tiếng nói:


- Mười vạn Vôn!


Nắm mắt cá chân của nàng truyền dòng điện vào người của nàng, thân hình của Nguy Nguyệt Yến cứng đờ, cảm giác sợ hãi lan ra khắp toàn thân, nhưng cho dù giãy dụa như vậy cũng không vô lực.


Hứa Tiên thừa cơ kìm hai tay của nàng lại, tịch thu loan đao, hạ xuống lưng của chim ưng.


- Vì sao ngươi công kích ta.


Nguy Nguyệt Yến dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng sức lực của Hứa Tiên quá lớn cho nên nàng vô lực, chỉ có thể dùng đôi mắt oán hận nhìn qua Hứa Tiên, há miệng nói ra:


- Hứa Tiên, ngươi đáng chết!


Thần trí vô cùng thanh tỉnh. Không hề giống như bị mê hoặc.


Hứa Tiên cảm thấy ảo não, ta nhận ra ngươi là ai à? Nhưng nhớ tới vừa rồi Nguy Nguyệt Yến hỏi đường của mình, rồi đột nhiên kịp phản ứng. Những cảnh tượng kia có thể là giả, âm thanh cũng là giả.


Nhưng có một loại âm thanh không cách nào làm giả, lôi âm có thể kích phát nội tâm. Phật tổ giảng kinh, miệng phun kim liên, có thể khuyến dụ dã thú hung mãnh, nói đến cùng cũng là ma âm, Hứa Tiên theo tu vi cảnh giới đề cao, cũng đạt tới cảnh giới này, đã không cần tận lực sử dụng, cũng có thể dung nhập vào trong lời nói hằng ngày.


Chỗ tốt lớn nhất của chuyện này, chính là thời điểm dỗ ngột Tiểu Thanh và Tiểu Thiến, dăm ba câu liền có thể nói các nàng vui vẻ ra mặt, đương nhiên đây cũng là vì tâm thần của các nàng không bố trí phòng vệ với Hứa Tiên. Xem ra giống như sử dụng một cách không đứng đắn, nhưng Hứa Tiên có cảm giác đứng đắn. Thời điểm này không khỏi nghĩ tới chỗ tốt mà Pháp Hải dạy cho hắn, tuy Pháp Hải không muốn hắn sử dụng theo cách này a.


- Ta là Hứa Tiên, là Ngư Nhi cũng là bằng hữu cua a Bích, là các nàng bảo ta tới đây tìm ngươi, bất luận ngươi đang nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì cũng có thể là giả. Vừa rồi ngươi lầm người khác với ta.


Yến Tử giãy dụa lập tức yếu bớt chút ít, nháy động đôi mắt nhìn cảnh sắc chung quanh, một đám tin tức rơi vào trong nội tâm của Hứa Tiên.


- Ngươi không phải tên khốn Ngao Huyễn kia!


Thanh âm thanh thúy, giống như tiếng yến gáy.


Hứa Tiên ra lệnh:


- Hiện tại phong bế ngũ giác. Chỉ dùng tâm thần trao đổi, trừ việc đó ra, không nên tin cái gì khác, ta đoán tên kia hiện tại đang ở nơi bí mật gần đây nhìn qua.


Chậm rãi buông Nguy Nguyệt Yến ra, cũng trả loan đao lại cho nàng.


- Tại sao ngươi bị vây ở chỗ này?


Yến Tử thấy Hứa Tiên không có địch ý, cũng tin lời hắn nói, nếu thật là địch nhân, căn bản không cần nói như vậy, đem tao ngộ của mình ở dưới biển nói ra, sau đó đi chung quanh, lại đụng Ngao Huyễn đang săn chin yến. Bắt đầu tranh đấu.


Ngao Huyễn không địch lại nên nấp dưới biển sâu, nàng không cách nào đuổi kịp muốn đi về tiếp tục trong côi Tiên Cung, nhưng bị lạc trong sương mù dày đặc này!


- Ngươi vừa nói như vậy, ta mới cảm thấy với tốc độ của ta làm sao bị lạc được?


Hứa Tiên cười khổ, chẳng lẽ vừa rồi ngươi hỏi đường ta không cảm giác có cái gì không đúng sao?


Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, một tấm phù lục cháy lên, là tấm của Tiểu Thanh, nhưng phương vị cụ thể không rõ ràng lắm, căn bản không cách nào phán đoán, xem ra trong ảo trận này cũng bị mất phương hướng.


Hứa Tiên nhăn mày, đứng dậy, thật sự quá coi thường ta!


Hắn hít sâu một hơi, hô lớn:


- Thanh nhi!


Kim ưng bay nhanh, đem âm thanh phát ra cực lớn, âm thanh tới đâu, sương mù ở đó biến mất không còn gì nữa, giống như chưa từng tồn tại qua vậy.


Âm thanh này của hắn cũng không phải bình thường, mà là lực lượng kiếp lôi chân chính bao hàm bên trong đó.


Bất luận là trận pháp gì, bất luận pháp thuật gì, bản chất của nó vẫn còn linh lực vận hành, mà kiếp lôi có thể làm tất cả lực lượng linh lực tán đi, phá hư căn cơ của trận pháp.


...


Tiểu Thanh cũng mất phương hướng trong sương mù dày đặc này, nàng không có thần thông như Hứa Tiên, càng không tìm được con đường ra ngoài.


Bỗng nhiên thấy một thân ảnh tới gần, người tới gần chính là "Hứa Tiên ", há miệng nói ra:


- Thanh nhi, phiến sương mù dày đặc này có cố quái.


Trong nội tâm cười lạnh nói: thì ra là tiểu bà nương này, khi ta bắt giữ ngươi lại, xem ta bào chế ngươi như thế nào?


Phiến ảo trận này chính là thủ bút của Ngao Huyễn, hắn thân là yêu quái cấp Địa Tiên, tuy không có sở trường chiến đấu, nhưng đây là bản lĩnh tự nhiên. Phiến ảo thuật này là thận khí hóa thành, chính là hang ổ của hắn a, có thể dấu diếm tai mắt của người khác, bỡn quá hoá thật. Bất cứ kẻ nào xâm nhập vào trong đó, đều mặc cho hắn làm gì cũng được.


Trên mặt Tiểu Thanh vui vẻ, nghênh tiếp "Hứa Tiên ", thời điểm đi tới gần, bỗng nhiên nhổ ra một ngụm thanh khí.


Ngao Huyễn tránh né không kịp, lập tức có cảm giác muốn ngất đi.


- Ngươi làm gì?


Tiểu Thanh lạnh lùng nói:


- Ngươi càng cổ quái!


- Vậy sao?


Một âm thanh âm trầm truyền vào bên tai của Tiểu Thanh, "Hứa Tiên" trước mặt vẫn ở đó, Ngao Huyễn chẳng biết khi nào đã ra sau lưng của nàng.


Tiểu Thanh giật mình phản kích, nhưng Ngao Huyễn kia đã hóa thành sương mù.


Ngay sau đó có vô số Ngao Huyễn xuất hiện tại bốn phía, cùng cười nói giống nhau:
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Lời Hứa
  • Bạch Khuông Lương Thái Tử (白框凉太子)
Phần 7 END
Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!
  • Đây là một bẹ Cải
Lời Hứa (3S, 18+)
  • Lani An Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom