Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 564
Nhóm dịch: Sói Già
- Chúng ta cũng không có cách nào khác đi vào, đây cũng là Thục Sơn phái ta đại nghĩa, thỉnh sư huynh bảo vệ tốt kiếm trận đi sao!
Nói rồi liền xoay người lại hướng về phía Hứa Tiên đi đến, cầm kiếm đứng ở bên cạnh thân hắn. Bất quá nhìn mây đen dần dần tới gần, sắc mặt đều có đều có trắng bệch, bọn họ mới từ trong trận thoát ra, đều hiểu được kinh khủng trong đó. Hơn nữa kiếm khí trên người đã hao hết rồi, lại bị nuốt vào, đó là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hứa Tiên mỉm cười, môn nhân của Yến Xích Hà này quả nhiên còn có vài phần nghĩa khí.
Phong ba trên mặt đất cũng dẫn tới chú ý trên bầu trời, xích bạch lưỡng đạo kiếm khí kích đấu mãnh liệt nhất dừng lại một chút. Mà đôi mắt Thanh Loan đột nhiên sáng ngời. hai người thân cận nhất với nàng, đang cùng nhau vẫy tay về phía nàng, trong lòng nàng đột nhiên hiện ra một tia dũng khí.
Cất cao giọng nói:
- Cửu Tử Quỷ Mẫu, đừng lãng phí thời gian nữa, có trò chơi gì đều sử ra hết cả đi!
Không trung truyền ra tiếng cười ma quỷ khặc khặc, một phụ nhân màu da xanh đậm, phanh ngực lộ nhũ câu như ẩn như hiện:
- Quai nữ nhi, hai người kia không muốn bị Luyện Hồn Đại Trận nuốt hết, ngươi không đi cứu bọn họ sao?
- Ếch ngồi đáy giếng, chỉ bằng chút tài mọn của các ngươi, đừng hòng mơ tưởng đả thương một sợi lông của ca ca ta! Đợi ta đem cửu nghiệt tử này của ngươi từng tên chém giết, lại cùng bọn hắn gặp gỡ!
Cùng lúc đó, mây đen cuồn cuộn đã áp đến trên vách núi. Hứa Tiên nói:
- Yên nhi, ngươi liền đánh một khúc đàn, vì Loan nhi trợ trận đi sao!
Đem Bôn Lôi cầm lấy ra giao vào trên tay Vân Yên:
- Ngươi làm tỷ tỷ này, chớ để muội muội coi khinh.
- Lúc này đánh đàn sao?
Mấy Thục Sơn đệ tử nhìn nhau nhìn nhau, vốn còn trông cậy vào pháp lực của bọn họ để liều mạng đánh một trận, có thể còn có một đường giữ mạng. Sợ rằng thực sự là dữ nhiều lành ít. Trong khoảng thời gian ngắn lại không phản ứng kịp, Loan nhi theo như lời trong miệng Hứa Tiên là ai, thường ngày ở trong môn phái đều là lấy đại sư tỷ tôn xưng.
Vân Yên ngồi xếp bằng xuống, án định Cầm huyền, thần tình lập tức trở nên trang trọng, ngón tay khẽ động, băng huyền khẽ vang lên, hóa thành một khúc thiên lai, truyền khắp cả ngọn núi.
Mấy Thục Sơn đệ tử được nghe tiếng này, sợ hãi trong lòng bỗng nhiên tiêu mất, trở nên yên lặng bình thản, đem hai chữ sinh tử đặt qua một bên. Lại kinh hãi thấy mây đen trên đỉnh đầu không hề đè xuống, tầng mây càng vì tiếng đàn mà sụp đổ.
Mây đen dày đặc tựa như vật còn sống vặn vẹo, muốn tiến về phía trước thôn phệ mấy người nhỏ bé trên đỉnh núi. Trong đó phát sinh hàng ngàn hàng vạn tiếng kêu gào quỷ quái, giao tạp cùng một chỗ dường như một loại cự thú chẳng bao giờ xuất hiện trên đời này đang tê rống.
Thế nhưng, lại không áp được tiếng đàn cuồn cuộn tựa như tiếng sấm, để cả toà sơn phong hơi bị rung động. Hấp dẫn ánh mắt của mọi người, không thể tin được nàng lấy thân thể mềm mại này, từng tiếng đàn chống đối với hàng vạn hàng nghìn yêu ma.
- Tỷ tỷ...!
Thanh Loan cũng kinh ngạc nhìn về phía Vân Yên, không nghĩ tới tiểu thư năm xưa lười biếng thành tính, hôm nay lại có được lực lượng như thế.
Bất quá chỉ có Hứa Tiên hiểu, đánh đàn cố nhiên có vẻ tiêu sái, nhưng Vân Yên cũng không thoải mái giống như nhìn thấy vậy. Tu vi của nàng nói ra cũng chỉ là Nhân Tiên đỉnh phong, có thể chống đối nhiều yêu ma như vậy kết thành trận thế, vẫn là dựa vào lĩnh ngộ đến một tia đại đạo pháp tắc kia, đem Cầm nghệ tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh, nhưng đối với nàng mà nói còn là có chút cật lực.
Quả nhiên bị mây đen thoáng ngăn trở, lại một lần nữa chậm rãi đè xuống, rất nhiều khuôn mặt kinh khủng đã gần trong gang tấc. Vân Yên hai mắt rủ xuống, tiếng đàn không loạn chút nào.
Điều này làm cho Hứa Tiên cũng có chút bội phục, nàng đánh cầm tựa hồ đã có thể rơi vào trạng thái vong ngã, giống như lão tăng nhập định. Không khỏi nhớ tới kiếp trước nhìn thấy một cố sự, một lão thư pháp gia gần chín mươi tuổi, thường ngày hai tay run rẩy không ngớt, nắm chặt bút lông sói tựa như thiết chú, không run rẩy chút nào. Đây là truy cầu đối với tài nghệ, đã khiến tinh thần vượt qua thân thể.
Ngay lúc Thanh Loan phân thần đi quan vọng Vân Yên, chín tên quỷ anh màu da xanh trắng đồng thời hiển hiện. Cũng không hướng phía Thanh Loan tập kích tới, mà là phân bố tại bốn phương tám hướng, vòng quanh Thanh Loan xoay tròn rất nhanh, một mặt há mồm phát sinh tiếng khóc bén nhọn. Lọt vào trong tai, lại cái gì cũng đều không nghe thấy. Chỉ cảm thấy vô số lợi trảo nho nhỏ cào cấu trên phế phủ, khiến người ta hận không thể xé mở ngực bụng, xé rách thần hồn.
Lại có u bích Huyền Âm chi hỏa từ đó nổi lên, tựa như dính vào người là có thể sưu tinh kiệt tủy, tiêu hồn thực cốt.
Thanh Loan liền lấy một đạo kim sắc kiếm khí chống đối lại Huyền Âm chi hỏa này, Cửu Tử Quỷ Mẫu cười khặc khặc nói:
- Quai nữ nhi, hôm nay vẫn là chết ở trong tay ta đi!
Cửu Tử Mẫu hai tay xoè ra như móng gà ở trong Huyền Âm Thiên Ma đại trận, trận thế này cũng chậm rãi thu nạp.
Cửu quỷ lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng vươn ra lợi trảo chụp tới Thanh Loan.
Thanh Loan hừ lạnh một tiếng, cầm trong tay kim ngô kiếm đánh ra, kích thẳng về phía một quỷ tử phía trước.
Cửu Tử Quỷ Mẫu đại hỉ, loại thời gian này dám sử kiếm rời tay, không để ý mất đi một quỷ tử, lại tìm trẻ sơ sinh khác tới tế luyện, cũng phải lấy tính mệnh của ngươi, tám quỷ tử khác cùng nhau lao lên.
Kim ngô kiếm hóa thành một đạo kim quang đánh trúng ngực quỷ tử, con quỷ kia kêu thảm một tiếng lập tức hóa thành khói xanh bay tán ra.
Cửu Tử Quỷ Mẫu cho rằng mưu kế đã thành, giờ này khắc này Thanh Loan chính là muốn ngự kiếm thu hồi cũng không kịp này, nhưng nhìn thấy Thanh Loan cong ngón tay lại, đến đạo kiếm quang kia lấy tốc độ nhanh hơn, bắn ngược nhanh trở lại. Thanh Loan lại đánh chết một quỷ tử phía. Phản đan bảy lần như thế, mỗi một lần tốc độ bắn ra đã nhanh hơn trước một phần. Ở trong không gian nho nhỏ này không ngừng chuyển ngoặt, mỗi một lần chuyển ngoặt chém giết một con quỷ.
Kim quang lưu lại ảnh tử, tại không trung hóa ra một vài đồ hình huyền ảo khúc chiết, kèm thêm đem Huyền Âm chi hỏa cũng kéo đến nát bấy.
Nhưng cuối cùng một quỷ tử lại nhân cơ hội tránh đến sau lưng của nàng, lợi trảo dày đặc quỷ khí chạm đến y sam của Thanh Loan, vừa sơ ý đó là họa xuất phát từ nội tâm, nhưng kim quang dẫn đầu xuyên thấu đầu nó, đem cửu quỷ toàn bộ chém giết sạch.
Thục Sơn đệ tử phát sinh tiếng hoan hô, Thanh Loan cầm kiếm nơi tay, cũng có chút thở dốc khe khẽ. Một chuỗi động tác này nhìn như tiêu sái, nhưng cực đoan hung hiểm, không chỉ cần tính toán tỉ mỉ. Yêu cầu đối với ngự kiếm cũng cực cao. Dù vậy phía sau vẫn là lưu lại một đạo trảo ngân nhàn nhạt, thấm ra một chút huyết châu xuống.
- Ngươi dám giết chín đứa con của ta!
Cửu Tử Quỷ Mẫu phát sinh tiếng kêu thảm thiết thê lương, trong đôi mắt lưu lại hai hàng huyết lệ, nhìn đặc biệt đáng sợ.
- Chúng ta cũng không có cách nào khác đi vào, đây cũng là Thục Sơn phái ta đại nghĩa, thỉnh sư huynh bảo vệ tốt kiếm trận đi sao!
Nói rồi liền xoay người lại hướng về phía Hứa Tiên đi đến, cầm kiếm đứng ở bên cạnh thân hắn. Bất quá nhìn mây đen dần dần tới gần, sắc mặt đều có đều có trắng bệch, bọn họ mới từ trong trận thoát ra, đều hiểu được kinh khủng trong đó. Hơn nữa kiếm khí trên người đã hao hết rồi, lại bị nuốt vào, đó là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hứa Tiên mỉm cười, môn nhân của Yến Xích Hà này quả nhiên còn có vài phần nghĩa khí.
Phong ba trên mặt đất cũng dẫn tới chú ý trên bầu trời, xích bạch lưỡng đạo kiếm khí kích đấu mãnh liệt nhất dừng lại một chút. Mà đôi mắt Thanh Loan đột nhiên sáng ngời. hai người thân cận nhất với nàng, đang cùng nhau vẫy tay về phía nàng, trong lòng nàng đột nhiên hiện ra một tia dũng khí.
Cất cao giọng nói:
- Cửu Tử Quỷ Mẫu, đừng lãng phí thời gian nữa, có trò chơi gì đều sử ra hết cả đi!
Không trung truyền ra tiếng cười ma quỷ khặc khặc, một phụ nhân màu da xanh đậm, phanh ngực lộ nhũ câu như ẩn như hiện:
- Quai nữ nhi, hai người kia không muốn bị Luyện Hồn Đại Trận nuốt hết, ngươi không đi cứu bọn họ sao?
- Ếch ngồi đáy giếng, chỉ bằng chút tài mọn của các ngươi, đừng hòng mơ tưởng đả thương một sợi lông của ca ca ta! Đợi ta đem cửu nghiệt tử này của ngươi từng tên chém giết, lại cùng bọn hắn gặp gỡ!
Cùng lúc đó, mây đen cuồn cuộn đã áp đến trên vách núi. Hứa Tiên nói:
- Yên nhi, ngươi liền đánh một khúc đàn, vì Loan nhi trợ trận đi sao!
Đem Bôn Lôi cầm lấy ra giao vào trên tay Vân Yên:
- Ngươi làm tỷ tỷ này, chớ để muội muội coi khinh.
- Lúc này đánh đàn sao?
Mấy Thục Sơn đệ tử nhìn nhau nhìn nhau, vốn còn trông cậy vào pháp lực của bọn họ để liều mạng đánh một trận, có thể còn có một đường giữ mạng. Sợ rằng thực sự là dữ nhiều lành ít. Trong khoảng thời gian ngắn lại không phản ứng kịp, Loan nhi theo như lời trong miệng Hứa Tiên là ai, thường ngày ở trong môn phái đều là lấy đại sư tỷ tôn xưng.
Vân Yên ngồi xếp bằng xuống, án định Cầm huyền, thần tình lập tức trở nên trang trọng, ngón tay khẽ động, băng huyền khẽ vang lên, hóa thành một khúc thiên lai, truyền khắp cả ngọn núi.
Mấy Thục Sơn đệ tử được nghe tiếng này, sợ hãi trong lòng bỗng nhiên tiêu mất, trở nên yên lặng bình thản, đem hai chữ sinh tử đặt qua một bên. Lại kinh hãi thấy mây đen trên đỉnh đầu không hề đè xuống, tầng mây càng vì tiếng đàn mà sụp đổ.
Mây đen dày đặc tựa như vật còn sống vặn vẹo, muốn tiến về phía trước thôn phệ mấy người nhỏ bé trên đỉnh núi. Trong đó phát sinh hàng ngàn hàng vạn tiếng kêu gào quỷ quái, giao tạp cùng một chỗ dường như một loại cự thú chẳng bao giờ xuất hiện trên đời này đang tê rống.
Thế nhưng, lại không áp được tiếng đàn cuồn cuộn tựa như tiếng sấm, để cả toà sơn phong hơi bị rung động. Hấp dẫn ánh mắt của mọi người, không thể tin được nàng lấy thân thể mềm mại này, từng tiếng đàn chống đối với hàng vạn hàng nghìn yêu ma.
- Tỷ tỷ...!
Thanh Loan cũng kinh ngạc nhìn về phía Vân Yên, không nghĩ tới tiểu thư năm xưa lười biếng thành tính, hôm nay lại có được lực lượng như thế.
Bất quá chỉ có Hứa Tiên hiểu, đánh đàn cố nhiên có vẻ tiêu sái, nhưng Vân Yên cũng không thoải mái giống như nhìn thấy vậy. Tu vi của nàng nói ra cũng chỉ là Nhân Tiên đỉnh phong, có thể chống đối nhiều yêu ma như vậy kết thành trận thế, vẫn là dựa vào lĩnh ngộ đến một tia đại đạo pháp tắc kia, đem Cầm nghệ tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh, nhưng đối với nàng mà nói còn là có chút cật lực.
Quả nhiên bị mây đen thoáng ngăn trở, lại một lần nữa chậm rãi đè xuống, rất nhiều khuôn mặt kinh khủng đã gần trong gang tấc. Vân Yên hai mắt rủ xuống, tiếng đàn không loạn chút nào.
Điều này làm cho Hứa Tiên cũng có chút bội phục, nàng đánh cầm tựa hồ đã có thể rơi vào trạng thái vong ngã, giống như lão tăng nhập định. Không khỏi nhớ tới kiếp trước nhìn thấy một cố sự, một lão thư pháp gia gần chín mươi tuổi, thường ngày hai tay run rẩy không ngớt, nắm chặt bút lông sói tựa như thiết chú, không run rẩy chút nào. Đây là truy cầu đối với tài nghệ, đã khiến tinh thần vượt qua thân thể.
Ngay lúc Thanh Loan phân thần đi quan vọng Vân Yên, chín tên quỷ anh màu da xanh trắng đồng thời hiển hiện. Cũng không hướng phía Thanh Loan tập kích tới, mà là phân bố tại bốn phương tám hướng, vòng quanh Thanh Loan xoay tròn rất nhanh, một mặt há mồm phát sinh tiếng khóc bén nhọn. Lọt vào trong tai, lại cái gì cũng đều không nghe thấy. Chỉ cảm thấy vô số lợi trảo nho nhỏ cào cấu trên phế phủ, khiến người ta hận không thể xé mở ngực bụng, xé rách thần hồn.
Lại có u bích Huyền Âm chi hỏa từ đó nổi lên, tựa như dính vào người là có thể sưu tinh kiệt tủy, tiêu hồn thực cốt.
Thanh Loan liền lấy một đạo kim sắc kiếm khí chống đối lại Huyền Âm chi hỏa này, Cửu Tử Quỷ Mẫu cười khặc khặc nói:
- Quai nữ nhi, hôm nay vẫn là chết ở trong tay ta đi!
Cửu Tử Mẫu hai tay xoè ra như móng gà ở trong Huyền Âm Thiên Ma đại trận, trận thế này cũng chậm rãi thu nạp.
Cửu quỷ lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng vươn ra lợi trảo chụp tới Thanh Loan.
Thanh Loan hừ lạnh một tiếng, cầm trong tay kim ngô kiếm đánh ra, kích thẳng về phía một quỷ tử phía trước.
Cửu Tử Quỷ Mẫu đại hỉ, loại thời gian này dám sử kiếm rời tay, không để ý mất đi một quỷ tử, lại tìm trẻ sơ sinh khác tới tế luyện, cũng phải lấy tính mệnh của ngươi, tám quỷ tử khác cùng nhau lao lên.
Kim ngô kiếm hóa thành một đạo kim quang đánh trúng ngực quỷ tử, con quỷ kia kêu thảm một tiếng lập tức hóa thành khói xanh bay tán ra.
Cửu Tử Quỷ Mẫu cho rằng mưu kế đã thành, giờ này khắc này Thanh Loan chính là muốn ngự kiếm thu hồi cũng không kịp này, nhưng nhìn thấy Thanh Loan cong ngón tay lại, đến đạo kiếm quang kia lấy tốc độ nhanh hơn, bắn ngược nhanh trở lại. Thanh Loan lại đánh chết một quỷ tử phía. Phản đan bảy lần như thế, mỗi một lần tốc độ bắn ra đã nhanh hơn trước một phần. Ở trong không gian nho nhỏ này không ngừng chuyển ngoặt, mỗi một lần chuyển ngoặt chém giết một con quỷ.
Kim quang lưu lại ảnh tử, tại không trung hóa ra một vài đồ hình huyền ảo khúc chiết, kèm thêm đem Huyền Âm chi hỏa cũng kéo đến nát bấy.
Nhưng cuối cùng một quỷ tử lại nhân cơ hội tránh đến sau lưng của nàng, lợi trảo dày đặc quỷ khí chạm đến y sam của Thanh Loan, vừa sơ ý đó là họa xuất phát từ nội tâm, nhưng kim quang dẫn đầu xuyên thấu đầu nó, đem cửu quỷ toàn bộ chém giết sạch.
Thục Sơn đệ tử phát sinh tiếng hoan hô, Thanh Loan cầm kiếm nơi tay, cũng có chút thở dốc khe khẽ. Một chuỗi động tác này nhìn như tiêu sái, nhưng cực đoan hung hiểm, không chỉ cần tính toán tỉ mỉ. Yêu cầu đối với ngự kiếm cũng cực cao. Dù vậy phía sau vẫn là lưu lại một đạo trảo ngân nhàn nhạt, thấm ra một chút huyết châu xuống.
- Ngươi dám giết chín đứa con của ta!
Cửu Tử Quỷ Mẫu phát sinh tiếng kêu thảm thiết thê lương, trong đôi mắt lưu lại hai hàng huyết lệ, nhìn đặc biệt đáng sợ.
Bình luận facebook