Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 612
Nhóm dịch: Sói Già
Nếu là không cẩn thận một chút đi lạc đường, vậy sẽ không biết khi nào mới có thể đi ra được. Không cẩn thận liền sẽ mất đi tính mạng.
Hứa Tiên khuyên nhủ:
- Nương tử không cần để ý, chúng ta không thể đơn giản có con, đây cũng là quy luật thiên nhiên. Giống như loại rắn chuột kia tự nhiên chính là một ổ sinh sôi.
- Ta chính là xà!
- Khụ khụ, ví dụ, ví dụ mà thôi. Loài chuột, thỏ tự nhiên sẽ sinh rất nhiều con. Mà mãnh thú cường đại như ưng hổ, lại xa xa không bằng. Nhân loại không chỉ cần mười tháng mang thai, càng phải đem hài tử nuôi đến hơn mười tuổi mới xem như thành công. Long tộc lại có vẻ càng thêm gian nan. Có thể thấy được càng là sinh linh cường đại, làm việc này lại càng không dễ dàng. Mà tình huống như ngươi và ta, chính là Long tộc tầm thường cũng không thể so bì được, nên có loại tâm lý chuẩn bị này.
- Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?
- Cái gọi là Ngu Công dời núi, quyết chí thề không thay đổi. Chỉ cần chúng ta kiên trì không ngừng nỗ lực tiếp tục, chung quy sẽ có một ngày đơm hoa kết trái.
Hứa Tiên ngôn từ hùng hồn nói xong câu cuối cùng, lại hắc hắc cười dâm, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng xoa nắn.
Trên mặt Bạch Tố Trinh hiện ra biểu tình bất đắc dĩ kiểu "ta đã biết", rồi rút tay ra. Nhưng trong lòng vẫn đang cảm thấy tràn đầy vui mừng, chỉ vì nàng thực sự rất yêu kẻ "tham dâm háo sắc" trước mắt này.
Sơn cùng thủy tận, liễu rủ hoa cười. Hứa Tiên đẩy ra một mảnh lá dương xỉ thật to, nhìn thấy được một tòa trúc lâu thấp thoáng trong tán lá xanh.
Từ trên bản đồ mà xem, đây là một thôn xóm của người man di tên là An Tây Trại.
Trong An Long huyện, lúc này chính là một mảnh cảnh tượng nhiệt náo, nguyên bản trên đường cái vắng vẻ, đã lập ra chợ. Trong đó trừ người Hán, khách thương ra, cũng có không ít ngươi man di đến đây cùng người Hán trao đổi hàng hóa.
Bạc Hứa Tiên bỏ ra trước đây, đã dần dần cho thấy hiệu quả. Dù sao trong gia đình bách tính nỗ lực kiếm tiền, mậu dịch mới có thể hưng thịnh. Hơn nữa không thể so với chính lệnh hà khắc bóc lột đến tận xương tủy của Phùng Chi Hồng, mới có thể để khách thương tiến đến, dời dân xuống núi. Dù sao ở trong quần sơn này, một tòa thành nhỏ cũng đã là rất hiếm có rồi.
Trần Luân xử lý xong sự vụ trong nha môn, lại không trở về nhà, mà là hướng về phía ngược lại đi đến, xuyên qua chợ.
- Trần Áp Ti!
Trên đường thỉnh thoảng có người lên tiếng chào hỏi, hắn cũng mỉm cười ứng phó, nhưng đến chỗ không người, sắc mặt lại âm trầm xuống. Mắt thấy sắp tới gần đại lao, trên mặt mới lộ ra một tia mừng rỡ.
Bỗng nhiên có người dụng vào người hắn nói:
- Trần Tri Phủ, chậm một bước đã!
Liền kéo cánh tay của hắn, đi tới trong một ngõ nhỏ ở bên cạnh.
Trần Luân vốn muốn phản kháng, lại nghe người nọ nói một câu quan thoại chính tông, liền tùy theo đi tới trong ngõ nhỏ, đã thấy có mấy người đang ở trong đó. Trong lòng không khỏi có chút hối hận, hỏi:
- Các ngươi là ai?
Người kéo hắn tiến đến nói:
- Ta từ trong Lương vương phủ đến, Lương Vương gia có một chuyện muốn mời Trần Tri Phủ tương trợ!
Trần Luân trong lòng cả kinh, lại nghe hắn còn gọi một câu Tri Phủ, hai câu Tri Phủ, không khỏi cười lạnh nói:
- Lương Vương, là phái ngươi tới để cười nhạo tại hạ sao? Ta cùng người của Lương Vương phủ đã không có gì đáng nói.
Nói rồi liền muốn phẩy tay áo bỏ đi, hắn bị sung quân đến Lĩnh Nam, cũng là do Lương Vương bức bách.
Người nọ cũng không ngăn cản, mà là cười dài nói:
- Trần đại nhân lẽ nào cam tâm cả đời làm Áp Ti, không muốn làm lại Tri Phủ sao?
Lập tức đem Trần Luân đóng đinh tại chỗ, quay đầu lại nói:
- Trần mỗ là người mang tội, còn có ý nghĩ ngu ngốc gì nữa?
Người nọ nói:
- Đại nhân chớ trách, năm xưa là bởi vì Vương gia giao phó việc nhỏ đơn giản cho ngươi. Ngươi lại hành sự bất lực, Vương gia mới trách cứ ngươi. Hôm nay mới biết Hứa Tiên là hiểu yêu pháp, vốn không thể trách đại nhân được. Xét đến cùng, ngươi vẫn là bị yêu pháp của Hứa Tiên làm hại a. Lẽ nào đại nhân không dự định báo thù này sao?
Sắc mặt Trần Luân trầm xuống nói:
- Hứa Tiên là ân nhân cứu mạng của phu phụ ta, ngươi đừng mơ tưởng để ta hại hắn!
Người nọ cười lạnh nói:
- Ân nhân? Ân nhân của ngươi hẳn là tôn phu nhân đi sao!
- Ngươi nói cái gì?
- Đại nhân chớ đem lòng người nghĩ quá tốt, ngươi cùng Hứa Tiên đó là có cừu oán, vô duyên vô cớ hắn vì sao phải cứu ngươi. Ta lại nghe nói, hắn vừa đến Phùng phủ, đã trực tiếp thương thảo muốn tôn phu nhân.
- Ngươi đừng vội dùng kế ly gián, ta đã điều tra rõ ràng, Hứa Tiên sau này đã bảo Phùng Chi Hồng thả ta ra!
- Trong lòng đại nhân cũng là toàn bộ hoài nghi không phải sao? Vậy thì càng kỳ quái, phu nhân không nói được một lời, Hứa Tiên đã cứu ngươi, cừu nhân năm xưa này, đây là hạng tri kỷ cỡ nào. Hình như đại nhân vẫn không chết, sau này Hứa Tiên đến Tô Châu, đại nhân bỗng nhiên được một đôi long phượng thai nhi, vẫn là Hứa Tiên giúp đỡ mới có thể dễ dàng sinh nở, thực sự là đáng mừng.
Trần Luân giận tím mặt, mạnh mẽ bóp cổ người này, đưa hắn nhấc lên, rít gào nói:
- Ngươi chớ có nói bậy, phu nhân của ta, nàng cũng không phải người như vậy. Khi đó bọn họ căn bản là không quen biết, ngươi cho ta là kẻ ngu si sao? Hai hài tử kia của ta là Quan Âm tặng con!
Theo cuồng nộ trong lòng, giữa song chưởng của hắn bỗng nhiên có lực lượng vô cùng lớn, trong đôi mắt mơ hồ lộ ra hồng quang.
Người nọ gian nan nói:
- Quan Âm tặng con? Đại nhân ngài tin được sao? Phu nhân cố nhiên là trinh tiết liệt phụ, nhưng ngươi đừng quên. Hứa Tiên đúng là hiểu yêu pháp.
Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh đi vào trong trại, ngoài dự liệu của Hứa Tiên, di dân trong trại cũng không hung ác, thô bạo giống như trong truyền thuyết. Ngược lại rất là nhiệt tình hiếu khách. Khi biết được thân phận của bọn họ, liền cử hành nghi thức hoan nghênh long trọng, vây xung quanh lửa trải vừa múa vừa hát. Lại có mỹ tửu mỹ thực dâng lên, để Hứa Tiên cực có cảm giác phong tình dân tộc. Người ở đây tuy rằng hầu hết đều không hiểu tiếng Hán, nhưng cổ cảm giác chân thành chất phác này cũng đập vào mặt mà đến.
Một cây khô mộc bên cạnh lửa trại, chính là Hứa Tiên đang ngồi, Bạch Tố Trinh ngồi ở bên trái, ở dưới hỏa quang chiếu rọi mà cười khẽ, thoạt nhìn khiến không biết bao nhiêu nam tử hoa mắt.
Mà thủ lĩnh trong trại này ngồi ở bên phải của nàng, dùng tiếng Hán không thuần thục nói với Hứa Tiên:
- Đại nhân, người giống như ngươi ở trong người Hán quá ít.
- Gọi Hứa Tiên là được rồi, trong người Hán cũng có người tốt mà.
Hứa Tiên biết bọn họ đã phải chịu khổ cực của không ít người Hán, đặc biệt sau khi Phùng Chi Hồng chiếm cứ An Long huyện, bọn họ muốn xuống núi giao dịch hàng hóa cũng đều phải chịu trở ngại.
Thủ lĩnh nói:
- Đúng vậy, trong chúng ta cũng có ác nhân. Bất quá xà mẫu là trăm triệu lần không thể đắc tội được. Đám tiền bối lưu lại lời dặn, nếu là chọc giận Xà thần, cả An Long huyện cũng không được an bình.
Nếu là không cẩn thận một chút đi lạc đường, vậy sẽ không biết khi nào mới có thể đi ra được. Không cẩn thận liền sẽ mất đi tính mạng.
Hứa Tiên khuyên nhủ:
- Nương tử không cần để ý, chúng ta không thể đơn giản có con, đây cũng là quy luật thiên nhiên. Giống như loại rắn chuột kia tự nhiên chính là một ổ sinh sôi.
- Ta chính là xà!
- Khụ khụ, ví dụ, ví dụ mà thôi. Loài chuột, thỏ tự nhiên sẽ sinh rất nhiều con. Mà mãnh thú cường đại như ưng hổ, lại xa xa không bằng. Nhân loại không chỉ cần mười tháng mang thai, càng phải đem hài tử nuôi đến hơn mười tuổi mới xem như thành công. Long tộc lại có vẻ càng thêm gian nan. Có thể thấy được càng là sinh linh cường đại, làm việc này lại càng không dễ dàng. Mà tình huống như ngươi và ta, chính là Long tộc tầm thường cũng không thể so bì được, nên có loại tâm lý chuẩn bị này.
- Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?
- Cái gọi là Ngu Công dời núi, quyết chí thề không thay đổi. Chỉ cần chúng ta kiên trì không ngừng nỗ lực tiếp tục, chung quy sẽ có một ngày đơm hoa kết trái.
Hứa Tiên ngôn từ hùng hồn nói xong câu cuối cùng, lại hắc hắc cười dâm, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng xoa nắn.
Trên mặt Bạch Tố Trinh hiện ra biểu tình bất đắc dĩ kiểu "ta đã biết", rồi rút tay ra. Nhưng trong lòng vẫn đang cảm thấy tràn đầy vui mừng, chỉ vì nàng thực sự rất yêu kẻ "tham dâm háo sắc" trước mắt này.
Sơn cùng thủy tận, liễu rủ hoa cười. Hứa Tiên đẩy ra một mảnh lá dương xỉ thật to, nhìn thấy được một tòa trúc lâu thấp thoáng trong tán lá xanh.
Từ trên bản đồ mà xem, đây là một thôn xóm của người man di tên là An Tây Trại.
Trong An Long huyện, lúc này chính là một mảnh cảnh tượng nhiệt náo, nguyên bản trên đường cái vắng vẻ, đã lập ra chợ. Trong đó trừ người Hán, khách thương ra, cũng có không ít ngươi man di đến đây cùng người Hán trao đổi hàng hóa.
Bạc Hứa Tiên bỏ ra trước đây, đã dần dần cho thấy hiệu quả. Dù sao trong gia đình bách tính nỗ lực kiếm tiền, mậu dịch mới có thể hưng thịnh. Hơn nữa không thể so với chính lệnh hà khắc bóc lột đến tận xương tủy của Phùng Chi Hồng, mới có thể để khách thương tiến đến, dời dân xuống núi. Dù sao ở trong quần sơn này, một tòa thành nhỏ cũng đã là rất hiếm có rồi.
Trần Luân xử lý xong sự vụ trong nha môn, lại không trở về nhà, mà là hướng về phía ngược lại đi đến, xuyên qua chợ.
- Trần Áp Ti!
Trên đường thỉnh thoảng có người lên tiếng chào hỏi, hắn cũng mỉm cười ứng phó, nhưng đến chỗ không người, sắc mặt lại âm trầm xuống. Mắt thấy sắp tới gần đại lao, trên mặt mới lộ ra một tia mừng rỡ.
Bỗng nhiên có người dụng vào người hắn nói:
- Trần Tri Phủ, chậm một bước đã!
Liền kéo cánh tay của hắn, đi tới trong một ngõ nhỏ ở bên cạnh.
Trần Luân vốn muốn phản kháng, lại nghe người nọ nói một câu quan thoại chính tông, liền tùy theo đi tới trong ngõ nhỏ, đã thấy có mấy người đang ở trong đó. Trong lòng không khỏi có chút hối hận, hỏi:
- Các ngươi là ai?
Người kéo hắn tiến đến nói:
- Ta từ trong Lương vương phủ đến, Lương Vương gia có một chuyện muốn mời Trần Tri Phủ tương trợ!
Trần Luân trong lòng cả kinh, lại nghe hắn còn gọi một câu Tri Phủ, hai câu Tri Phủ, không khỏi cười lạnh nói:
- Lương Vương, là phái ngươi tới để cười nhạo tại hạ sao? Ta cùng người của Lương Vương phủ đã không có gì đáng nói.
Nói rồi liền muốn phẩy tay áo bỏ đi, hắn bị sung quân đến Lĩnh Nam, cũng là do Lương Vương bức bách.
Người nọ cũng không ngăn cản, mà là cười dài nói:
- Trần đại nhân lẽ nào cam tâm cả đời làm Áp Ti, không muốn làm lại Tri Phủ sao?
Lập tức đem Trần Luân đóng đinh tại chỗ, quay đầu lại nói:
- Trần mỗ là người mang tội, còn có ý nghĩ ngu ngốc gì nữa?
Người nọ nói:
- Đại nhân chớ trách, năm xưa là bởi vì Vương gia giao phó việc nhỏ đơn giản cho ngươi. Ngươi lại hành sự bất lực, Vương gia mới trách cứ ngươi. Hôm nay mới biết Hứa Tiên là hiểu yêu pháp, vốn không thể trách đại nhân được. Xét đến cùng, ngươi vẫn là bị yêu pháp của Hứa Tiên làm hại a. Lẽ nào đại nhân không dự định báo thù này sao?
Sắc mặt Trần Luân trầm xuống nói:
- Hứa Tiên là ân nhân cứu mạng của phu phụ ta, ngươi đừng mơ tưởng để ta hại hắn!
Người nọ cười lạnh nói:
- Ân nhân? Ân nhân của ngươi hẳn là tôn phu nhân đi sao!
- Ngươi nói cái gì?
- Đại nhân chớ đem lòng người nghĩ quá tốt, ngươi cùng Hứa Tiên đó là có cừu oán, vô duyên vô cớ hắn vì sao phải cứu ngươi. Ta lại nghe nói, hắn vừa đến Phùng phủ, đã trực tiếp thương thảo muốn tôn phu nhân.
- Ngươi đừng vội dùng kế ly gián, ta đã điều tra rõ ràng, Hứa Tiên sau này đã bảo Phùng Chi Hồng thả ta ra!
- Trong lòng đại nhân cũng là toàn bộ hoài nghi không phải sao? Vậy thì càng kỳ quái, phu nhân không nói được một lời, Hứa Tiên đã cứu ngươi, cừu nhân năm xưa này, đây là hạng tri kỷ cỡ nào. Hình như đại nhân vẫn không chết, sau này Hứa Tiên đến Tô Châu, đại nhân bỗng nhiên được một đôi long phượng thai nhi, vẫn là Hứa Tiên giúp đỡ mới có thể dễ dàng sinh nở, thực sự là đáng mừng.
Trần Luân giận tím mặt, mạnh mẽ bóp cổ người này, đưa hắn nhấc lên, rít gào nói:
- Ngươi chớ có nói bậy, phu nhân của ta, nàng cũng không phải người như vậy. Khi đó bọn họ căn bản là không quen biết, ngươi cho ta là kẻ ngu si sao? Hai hài tử kia của ta là Quan Âm tặng con!
Theo cuồng nộ trong lòng, giữa song chưởng của hắn bỗng nhiên có lực lượng vô cùng lớn, trong đôi mắt mơ hồ lộ ra hồng quang.
Người nọ gian nan nói:
- Quan Âm tặng con? Đại nhân ngài tin được sao? Phu nhân cố nhiên là trinh tiết liệt phụ, nhưng ngươi đừng quên. Hứa Tiên đúng là hiểu yêu pháp.
Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh đi vào trong trại, ngoài dự liệu của Hứa Tiên, di dân trong trại cũng không hung ác, thô bạo giống như trong truyền thuyết. Ngược lại rất là nhiệt tình hiếu khách. Khi biết được thân phận của bọn họ, liền cử hành nghi thức hoan nghênh long trọng, vây xung quanh lửa trải vừa múa vừa hát. Lại có mỹ tửu mỹ thực dâng lên, để Hứa Tiên cực có cảm giác phong tình dân tộc. Người ở đây tuy rằng hầu hết đều không hiểu tiếng Hán, nhưng cổ cảm giác chân thành chất phác này cũng đập vào mặt mà đến.
Một cây khô mộc bên cạnh lửa trại, chính là Hứa Tiên đang ngồi, Bạch Tố Trinh ngồi ở bên trái, ở dưới hỏa quang chiếu rọi mà cười khẽ, thoạt nhìn khiến không biết bao nhiêu nam tử hoa mắt.
Mà thủ lĩnh trong trại này ngồi ở bên phải của nàng, dùng tiếng Hán không thuần thục nói với Hứa Tiên:
- Đại nhân, người giống như ngươi ở trong người Hán quá ít.
- Gọi Hứa Tiên là được rồi, trong người Hán cũng có người tốt mà.
Hứa Tiên biết bọn họ đã phải chịu khổ cực của không ít người Hán, đặc biệt sau khi Phùng Chi Hồng chiếm cứ An Long huyện, bọn họ muốn xuống núi giao dịch hàng hóa cũng đều phải chịu trở ngại.
Thủ lĩnh nói:
- Đúng vậy, trong chúng ta cũng có ác nhân. Bất quá xà mẫu là trăm triệu lần không thể đắc tội được. Đám tiền bối lưu lại lời dặn, nếu là chọc giận Xà thần, cả An Long huyện cũng không được an bình.
Bình luận facebook