Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 615
Nhóm dịch: Sói Già
Liền đi tới nơi này, lại thấy được biến cố này, liền lắng nghe một hồi, bỗng nhiên nghe nói hai chữ Hứa Tiên, trong lòng đại hỉ. Hai hài tử này là của Hứa Tiên? Nếu là đem hài tử của Hứa Tiên luyện thành quỷ, cũng xem như báo được đại cừu, liền tiến vào trong nhà đoạt đi hai hài tử.
Trần Luân một đao không thể thực hiện được, rít gào một tiếng bổ về phía Cửu Tử Quỷ Mẫu. Cửu Tử Quỷ Mẫu trở tay một chưởng vỗ lên ngực của hắn, đem hắn đánh bay ra đi, sau đó ôm hai hài tử phi thân đi.
Trần phu nhân rốt cục chống đỡ không được, ngất xỉu đi, cuối cùng chỉ thấy một đạo kim quang kích bắn mà đến.
Cửu Tử Quỷ Mẫu đang lúc đắc ý, ngẩng đầu lên đã thấy phía xa một khỏa kim tinh lóe ra một cái. Trong chớp mắt thất liên từ kiếm quang đã bắn tới trước mắt.
- Kim Ngô Kiếm!
Cửu Tử Quỷ Mẫu đại kinh thất sắc, vội vàng đem anh hài trong lòng, che ở trước mắt, kiếm quang chuyển ngoặt ra, hơi xẹt qua khuôn mặt anh hài một chút, đột nhiên lại xoay chuyển cắt về phía bên hông không có phòng bị của Cửu Tử Quỷ Mẫu. Cửu Tử Quỷ Mẫu lại đem một anh hài khác ngăn lại ở đó, kiếm quang lại xoay nghiêng tránh ra.
Cửu Tử Quỷ Mẫu đối phó không nổi, hét lớn lên:
- Ngươi nếu không chịu thu kiếm, ta sẽ giết hai hài tử này.
Kim sắc kiếm quang dừng lại một chút, bay trở về trong một bàn tay trắng nõn, lại chỉ vào Cửu Tử Quỷ Mẫu:
- Còn không đem hài tử buông xuống!
Cửu Tử Quỷ Mẫu đạp trên góc mái hiên, bàn tay như kê trảo nắm lấy đầu hài nhi trong lòng:
- Ngươi còn dám tiến lên một bước cũng chỉ có thể được hai hài tử đã chết!
Thanh Loan hạ xuống góc bên kia mái hiên, trầm giọng nói:
- Đem hai tử lưu lại, ngày hôm nay ta có thể thả ngươi đi!
Kiếm quang của nàng mặc dù rất nhanh, nhưng Cửu Tử Quỷ Mẫu cùng hai hài tử này lại là thiếp thân, chỉ cần thoáng phóng xuất âm khí, hai hài tử kia sẽ lập tức bị mất mạng.
- Lời nói của Thanh Loan kiếm tiên, tự nhiên không phải hư ngôn, bất quá muốn cho vi nương đem hai hài nhi đáng yêu này giao cho ngươi, đó cũng là mơ tưởng. Ngươi nếu không phục, cho dù đem vi nương và hai hài nhi này cùng nhau xuyên thấu qua tim đi sao! Chỉ là không biết dưới kiếm của ngươi có giết được hài nhi mới sinh hay không?
Cửu Tử Quỷ Mẫu vừa nói, vừa chậm rãi lui lại, dự định khiến Thanh Loan bận tâm tính mệnh của hai hài nhi mà không dám truy kích.
Thanh Loan giơ kiếm lên:
- Cùng với bị ngươi mang đi luyện thành quỷ, sống không bằng chết, còn không bằng mất mạng tại đây. Cửu Tử Quỷ Mẫu ngươi còn dám động một bước, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Sát khí và quyết ý lãnh liệt đem Cửu Tử Quỷ Mẫu định trụ lại tại chỗ. Nàng biết Thanh Loan đã nói ra tất sẽ thực hiện, chính mình còn dám động, chính là một con đường chết, trong miệng lại nói:
- Đây là hài tử của Hứa Tiên kia, ngươi cũng có thể quyết tuyệt như vậy sao?
- Cái gì? Muốn dùng loại lời nói vô căn cứ này lừa gạt ta sao?
Cửu Tử Quỷ Mẫu nói:
- Ngươi hỏi một chút nữ nhân trong phòng này là biết. Nàng cùng Hứa Tiên làm nhân tình, chuốc lấy nam nhân nhà mình muốn giết hai hài nhi mới sinh này. Vi nương vì không đành lòng, đem bọn nó cứu lại, bằng không bọn nó đã chết từ lâu rồi.
Thanh Loan nói:
- Ít nói chuyện ma quỷ, vô luận là hài tử của ai, cũng tuyệt không thể để cho ngươi mang đi.
Một vòng minh nguyệt chậm rãi từ trên mái hiên chìm xuống, dưới lầu có bộ khoái nghe động tĩnh, chạy tới gõ cửa.
- Trần Áp Ti!
- Trần Áp Ti!
Thanh Loan đi bước một về phía Cửu Tử Quỷ Mẫu, mặc cho Cửu Tử Quỷ Mẫu lớn tiếng uy hiếp, cũng là mắt điếc tai ngơ, Cửu Tử Quỷ Mẫu vì bị lời nói của nó uy hiếp, đứng ở tại chỗ, không dám hành động. Mắt thấy Thanh Loan càng ngày càng gần, hét lớn:
- Được rồi, hai hài tử này cho ngươi, ngươi thả ta đi!
Thanh Loan dừng lại cước bộ, trong lòng cũng thở phào một hơi, yêu nhân khi nào cũng có thể giết. Nhưng tính mệnh hài tử lại chỉ có một cái, nàng cũng không nguyện khiến cho cá chết lưới rách.
Cửu Tử Quỷ Mẫu mạnh mẽ đem hai hài tử hướng hai bên trái phải ném ra ngoài. Lực đạo thế đại lực trầm, nếu là ngã trên mặt đất, hoặc giả đụng vào vật gì đó, thân thể nhỏ bé kia chỉ sợ sẽ lập tức biến thành thịt vụn.
Thanh Loan chợt lóe thân thể, đuổi theo một hài nhi, lại sợ đả thương hài nhi kia, không dám đưa tay đón đỡ, lấy linh khí chậm rãi làm giảm tốc độ phi hành, đồng thời thao túng kiếm quang lấy thủ pháp đồng dạng đi tiếp lấy một anh hài khác.
Rốt cục tại trước khi anh hài rơi xuống đất, đem nó tiếp lấy trong tay, mở ra tã lót, một con quỷ cả người xanh lè hướng trên mặt nàng vồ tới. Trong khoảng cách gang tấc này, tránh né đã không kịp. Nếu là di vãng, nàng không có kiếm trong tay, e là đã gặp ám toán rồi. Nhưng sau khi vượt qua thiên kiếp, đã không đem loại quỷ này đặt ở trong mắt. Nàng há mồm phun ra một cổ kim khí, đem quỷ tử nuốt thành phấn toái. Không nghĩ tới Cửu Tử Quỷ Mẫu ở trong khoảng thời gian ngắn này, lại luyện ra được tân quỷ tử. Nàng vội vã triệu đến Kim Ngô Kiếm, mặt trên là anh hài không có sai. Nàng cảm thấy trên tay một mảnh ướt át, huyết tinh chi khí truyền đến, vội vã vạch ra tã lót, phát hiện trên cánh tay hài nhi có một vết đao thương thật sâu, còn đang chảy ra máu tươi, tã lót đã bị tiên huyết thấm ướt đẫm.
Nguyên lai Trần Luân đang ở trong hoảng loạn, một đao kia cắt quá năng, lại không có cầm máu đúng lúc.
Thanh Loan vội vã cầm máu lại, vì hài nhi kia chuyển vào một cổ linh khí. Nhưng hài nhi này đã không còn tiếng động nữa rồi. Ngẩng đầu lại tìm quỷ mẫu kia, cũng đã biến mất vô tung vô ảnh.
Đông đảo bộ khoái giơ đuốc cầm gậy, đem nàng bao quanh trụ lại.
- Mau đem hài tử thả ra!
- Ngươi là ai?
Lại nghe được ở trong đám người truyền ra một tiếng thét kinh hãi:
- Loan nhi!
Vân Yên tách ra một đám bộ khoái, đi tiến lên đây.
Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh đi ra ngoài tuần sơn, Vân Yên làm Huyện lệnh mấy ngày lại có chút nhàm chán, đem việc vặt vãnh giao phó cho Trần Luân, ở trong sơn trang ngoài thành tu luyện. Sau đó bị thanh âm trong thành kinh động, liền xuống núi đi tới trong thành điều tra. Nàng mặc dù không dùng huyễn thuật giả dạng thành bộ dáng của Hứa Tiên. Nhưng đám bộ khoái đều biết nàng là Huyện lệnh phu nhân, không dám chậm trễ.
Thanh Loan thu kiếm vào vỏ:
- Tiểu thư, sao ngươi lại ở đây? Ca ca đâu?
Vân Yên nghiêm mặt nói:
- Ta lúc này để hắn trở lại!
Dùng linh lực đem một phù triện trong lòng rút ra, đốt cháy.
Hai người leo lên tiểu lâu, một hắc ảnh mạnh mẽ lao lên, bị một trận kình phong quấn lấy. Thanh Loan đem Vân Yên kéo ra phía sau mình, đem thân kiếm chế trụ hắc ảnh kia, lại cảm thấy một cổ lực mạnh truyền đến,, không thể so với bình thường.
Đang muốn xuất kiếm đem hắn đánh chết, lại bị Vân Yên ngăn trở:
- Trần Luân, ngươi điên à?
Nàng có thể trong đem nhìn vật, thấy rõ ràng bộ dáng của Trần Luân, không khỏi cả kinh.
Cơ thể Trần Luân bành trướng, đem y bào cả người xé nát ra.
Liền đi tới nơi này, lại thấy được biến cố này, liền lắng nghe một hồi, bỗng nhiên nghe nói hai chữ Hứa Tiên, trong lòng đại hỉ. Hai hài tử này là của Hứa Tiên? Nếu là đem hài tử của Hứa Tiên luyện thành quỷ, cũng xem như báo được đại cừu, liền tiến vào trong nhà đoạt đi hai hài tử.
Trần Luân một đao không thể thực hiện được, rít gào một tiếng bổ về phía Cửu Tử Quỷ Mẫu. Cửu Tử Quỷ Mẫu trở tay một chưởng vỗ lên ngực của hắn, đem hắn đánh bay ra đi, sau đó ôm hai hài tử phi thân đi.
Trần phu nhân rốt cục chống đỡ không được, ngất xỉu đi, cuối cùng chỉ thấy một đạo kim quang kích bắn mà đến.
Cửu Tử Quỷ Mẫu đang lúc đắc ý, ngẩng đầu lên đã thấy phía xa một khỏa kim tinh lóe ra một cái. Trong chớp mắt thất liên từ kiếm quang đã bắn tới trước mắt.
- Kim Ngô Kiếm!
Cửu Tử Quỷ Mẫu đại kinh thất sắc, vội vàng đem anh hài trong lòng, che ở trước mắt, kiếm quang chuyển ngoặt ra, hơi xẹt qua khuôn mặt anh hài một chút, đột nhiên lại xoay chuyển cắt về phía bên hông không có phòng bị của Cửu Tử Quỷ Mẫu. Cửu Tử Quỷ Mẫu lại đem một anh hài khác ngăn lại ở đó, kiếm quang lại xoay nghiêng tránh ra.
Cửu Tử Quỷ Mẫu đối phó không nổi, hét lớn lên:
- Ngươi nếu không chịu thu kiếm, ta sẽ giết hai hài tử này.
Kim sắc kiếm quang dừng lại một chút, bay trở về trong một bàn tay trắng nõn, lại chỉ vào Cửu Tử Quỷ Mẫu:
- Còn không đem hài tử buông xuống!
Cửu Tử Quỷ Mẫu đạp trên góc mái hiên, bàn tay như kê trảo nắm lấy đầu hài nhi trong lòng:
- Ngươi còn dám tiến lên một bước cũng chỉ có thể được hai hài tử đã chết!
Thanh Loan hạ xuống góc bên kia mái hiên, trầm giọng nói:
- Đem hai tử lưu lại, ngày hôm nay ta có thể thả ngươi đi!
Kiếm quang của nàng mặc dù rất nhanh, nhưng Cửu Tử Quỷ Mẫu cùng hai hài tử này lại là thiếp thân, chỉ cần thoáng phóng xuất âm khí, hai hài tử kia sẽ lập tức bị mất mạng.
- Lời nói của Thanh Loan kiếm tiên, tự nhiên không phải hư ngôn, bất quá muốn cho vi nương đem hai hài nhi đáng yêu này giao cho ngươi, đó cũng là mơ tưởng. Ngươi nếu không phục, cho dù đem vi nương và hai hài nhi này cùng nhau xuyên thấu qua tim đi sao! Chỉ là không biết dưới kiếm của ngươi có giết được hài nhi mới sinh hay không?
Cửu Tử Quỷ Mẫu vừa nói, vừa chậm rãi lui lại, dự định khiến Thanh Loan bận tâm tính mệnh của hai hài nhi mà không dám truy kích.
Thanh Loan giơ kiếm lên:
- Cùng với bị ngươi mang đi luyện thành quỷ, sống không bằng chết, còn không bằng mất mạng tại đây. Cửu Tử Quỷ Mẫu ngươi còn dám động một bước, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Sát khí và quyết ý lãnh liệt đem Cửu Tử Quỷ Mẫu định trụ lại tại chỗ. Nàng biết Thanh Loan đã nói ra tất sẽ thực hiện, chính mình còn dám động, chính là một con đường chết, trong miệng lại nói:
- Đây là hài tử của Hứa Tiên kia, ngươi cũng có thể quyết tuyệt như vậy sao?
- Cái gì? Muốn dùng loại lời nói vô căn cứ này lừa gạt ta sao?
Cửu Tử Quỷ Mẫu nói:
- Ngươi hỏi một chút nữ nhân trong phòng này là biết. Nàng cùng Hứa Tiên làm nhân tình, chuốc lấy nam nhân nhà mình muốn giết hai hài nhi mới sinh này. Vi nương vì không đành lòng, đem bọn nó cứu lại, bằng không bọn nó đã chết từ lâu rồi.
Thanh Loan nói:
- Ít nói chuyện ma quỷ, vô luận là hài tử của ai, cũng tuyệt không thể để cho ngươi mang đi.
Một vòng minh nguyệt chậm rãi từ trên mái hiên chìm xuống, dưới lầu có bộ khoái nghe động tĩnh, chạy tới gõ cửa.
- Trần Áp Ti!
- Trần Áp Ti!
Thanh Loan đi bước một về phía Cửu Tử Quỷ Mẫu, mặc cho Cửu Tử Quỷ Mẫu lớn tiếng uy hiếp, cũng là mắt điếc tai ngơ, Cửu Tử Quỷ Mẫu vì bị lời nói của nó uy hiếp, đứng ở tại chỗ, không dám hành động. Mắt thấy Thanh Loan càng ngày càng gần, hét lớn:
- Được rồi, hai hài tử này cho ngươi, ngươi thả ta đi!
Thanh Loan dừng lại cước bộ, trong lòng cũng thở phào một hơi, yêu nhân khi nào cũng có thể giết. Nhưng tính mệnh hài tử lại chỉ có một cái, nàng cũng không nguyện khiến cho cá chết lưới rách.
Cửu Tử Quỷ Mẫu mạnh mẽ đem hai hài tử hướng hai bên trái phải ném ra ngoài. Lực đạo thế đại lực trầm, nếu là ngã trên mặt đất, hoặc giả đụng vào vật gì đó, thân thể nhỏ bé kia chỉ sợ sẽ lập tức biến thành thịt vụn.
Thanh Loan chợt lóe thân thể, đuổi theo một hài nhi, lại sợ đả thương hài nhi kia, không dám đưa tay đón đỡ, lấy linh khí chậm rãi làm giảm tốc độ phi hành, đồng thời thao túng kiếm quang lấy thủ pháp đồng dạng đi tiếp lấy một anh hài khác.
Rốt cục tại trước khi anh hài rơi xuống đất, đem nó tiếp lấy trong tay, mở ra tã lót, một con quỷ cả người xanh lè hướng trên mặt nàng vồ tới. Trong khoảng cách gang tấc này, tránh né đã không kịp. Nếu là di vãng, nàng không có kiếm trong tay, e là đã gặp ám toán rồi. Nhưng sau khi vượt qua thiên kiếp, đã không đem loại quỷ này đặt ở trong mắt. Nàng há mồm phun ra một cổ kim khí, đem quỷ tử nuốt thành phấn toái. Không nghĩ tới Cửu Tử Quỷ Mẫu ở trong khoảng thời gian ngắn này, lại luyện ra được tân quỷ tử. Nàng vội vã triệu đến Kim Ngô Kiếm, mặt trên là anh hài không có sai. Nàng cảm thấy trên tay một mảnh ướt át, huyết tinh chi khí truyền đến, vội vã vạch ra tã lót, phát hiện trên cánh tay hài nhi có một vết đao thương thật sâu, còn đang chảy ra máu tươi, tã lót đã bị tiên huyết thấm ướt đẫm.
Nguyên lai Trần Luân đang ở trong hoảng loạn, một đao kia cắt quá năng, lại không có cầm máu đúng lúc.
Thanh Loan vội vã cầm máu lại, vì hài nhi kia chuyển vào một cổ linh khí. Nhưng hài nhi này đã không còn tiếng động nữa rồi. Ngẩng đầu lại tìm quỷ mẫu kia, cũng đã biến mất vô tung vô ảnh.
Đông đảo bộ khoái giơ đuốc cầm gậy, đem nàng bao quanh trụ lại.
- Mau đem hài tử thả ra!
- Ngươi là ai?
Lại nghe được ở trong đám người truyền ra một tiếng thét kinh hãi:
- Loan nhi!
Vân Yên tách ra một đám bộ khoái, đi tiến lên đây.
Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh đi ra ngoài tuần sơn, Vân Yên làm Huyện lệnh mấy ngày lại có chút nhàm chán, đem việc vặt vãnh giao phó cho Trần Luân, ở trong sơn trang ngoài thành tu luyện. Sau đó bị thanh âm trong thành kinh động, liền xuống núi đi tới trong thành điều tra. Nàng mặc dù không dùng huyễn thuật giả dạng thành bộ dáng của Hứa Tiên. Nhưng đám bộ khoái đều biết nàng là Huyện lệnh phu nhân, không dám chậm trễ.
Thanh Loan thu kiếm vào vỏ:
- Tiểu thư, sao ngươi lại ở đây? Ca ca đâu?
Vân Yên nghiêm mặt nói:
- Ta lúc này để hắn trở lại!
Dùng linh lực đem một phù triện trong lòng rút ra, đốt cháy.
Hai người leo lên tiểu lâu, một hắc ảnh mạnh mẽ lao lên, bị một trận kình phong quấn lấy. Thanh Loan đem Vân Yên kéo ra phía sau mình, đem thân kiếm chế trụ hắc ảnh kia, lại cảm thấy một cổ lực mạnh truyền đến,, không thể so với bình thường.
Đang muốn xuất kiếm đem hắn đánh chết, lại bị Vân Yên ngăn trở:
- Trần Luân, ngươi điên à?
Nàng có thể trong đem nhìn vật, thấy rõ ràng bộ dáng của Trần Luân, không khỏi cả kinh.
Cơ thể Trần Luân bành trướng, đem y bào cả người xé nát ra.
Bình luận facebook