Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 663
Nhóm dịch: Sói Già
Hứa Tiên khẽ thở dài, đang muốn nhìn theo Doãn Hồng Tụ vào cửa, lại không ngờ tới Doãn Hồng Tụ trừng mắt với hắn nói:
- Ngươi than thở cái gì, có hại cũng không phải là ngươi!
Hứa Tiên vẻ mặt trầm trọng nói:
- Ta thở dài là đang phản tỉnh a!
Doãn Hồng Tụ do dự nói:
- Ta lại không có đặc biệt trách cứ ngươi. Ngươi lại phản tỉnh cái gì?
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Ngươi không trách ta là tốt rồi, hôm nay từ biệt, ta cũng muốn chuẩn bị khởi hành, tạm thời sợ rằng không có cơ hội gặp lại.
Doãn Hồng Tụ tâm tình nhất thời trầm trọng, Hứa Tiên phất tay nói:
- Thời gian đã không còn sớm, mau trở về đi thôi!
Doãn Hồng Tụ bước nhanh tiến lên, điểm chân ở trên mặt Hứa Tiên nhẹ nhàng hôn một cái, khẽ khàng nói rằng:
- Ngày hôm nay ta rất vui, chúc ngươi một đường thuận lợi!
Sau đó cũng tự chạy trở về trong phủ đệ.
Hứa Tiên sờ sờ lên mặt, mỉm cười, sau khi hắn chậm rãi chạy trở về, bỗng nhiên Duẩn nhi xuất hiện ở trước mặt hắn, nguyên bản trên gương mặt non nớt lúc này tràn đầy nghiêm túc:
- Sư thúc mau đi theo ta, sư phụ có việc tìm ngươi!
Hứa Tiên lôi kéo Duẩn nhi, chợt lóe thân hình đã đi đến chỗ nhà của Ngư Huyền Cơ, chỉ thấy Thất Tinh đăng trên bàn đã tắt mất một ngọn rồi.
Ngư Huyền Cơ từ hậu đường đi ra, nhìn thấy Hứa Tiên mỉm cười, trong dáng tươi cười có thêm vài phần uể oải. Hứa Tiên rõ ràng thấy được, trên mái tóc đen láy của nàng có thêm vài sợi bạc, thân thiết nói:
- Ngươi không sao chứ!
Ngư Huyền Cơ khoát khoát tay, đem một túi gấm giao đến trong tay Hứa Tiên:
- Thời gian này, địa phương này, ngươi nhất định phải đi!
- Nơi đó có cái gì?
- Đông Hải Long Vương?
Hứa Tiên nhíu mày:
- Đông Hải Long Vương!
Cùng Đông Hải Long Vương chính diện đối địch, hắn căn bản không có bao nhiêu cơ hội. Chính là lần trước Bạch Tố Trinh xuất thủ, cũng chỉ đem hắn dọa lui, lại không có thể làm gì được hắn. Huống chi hiện tại Bạch Tố Trinh đã không thích hợp sử dụng loại lực lượng này nữa.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta có thể tính tam tai tứ ách của ngươi, đây chính là tầng tai kiếp thứ nhất, cũng là một loại cấp bách nhất hiện nay. Đông Hải Long Vương tán đi tín ngưỡng chi lực quanh thân, chính là chuẩn bị độ kiếp, hắn đã được thần niệm Ứng Long, nếu là lại độ qua đại thiên kiếp, trở thành Thiên Tiên. Vậy sợ rằng chúng ta có muôn vàn diệu toán, tất thảy pháp thuật cũng đều vô nghĩa.
Một ngày đạt được cảnh giới Thiên Tiên tự nhiên thông hiểu thiên cơ. Việc Hứa Tiên giết Ngao Hạo, cũng lại vô pháp ẩn giấu. Hiện tại cùng Thiên Tiên chính diện là địch, bất luận cơ mưu gì đều là uổng công, một bước này đi xuống liền thành tử kỳ.
Hứa Tiên trước mắt sáng ngời nói:
- Đây là thời gian và địa điểm hắn độ kiếp?
Nếu là thừa dịp hắn độ kiếp, có thể là có cơ hội, bất quá muốn giết hắn. Chỉ sợ cũng là vô cùng khó khăn.
Gian phòng một mảnh u ám, hỏa quang duy nhất đó là ngọn Thất Tinh Đăng trên bàn, rọi sáng thân hình của Ngư Huyền Cơ, vài đoàn thanh hương mềm rũ bốc lên, quấn ở bên cạnh nàng để Hứa Tiên có thể thấy rõ được. Trên người nàng đang mặc cũng không phải là một thân đạo bào vàng nhạt vẫn thường mặc kia, mà là một thân bạch sắc vũ y. Mặt trên vẽ cũng không phải là Thái Cực bát quái, mà là tinh đồ đồ án cùng loại. Từ váy dài rủ xuống thẳng lên đến y phục, tràn đầy mỗi một chỗ trên bố y, thoạt nhìn quỷ bí mà huyền ảo.
- Chính là như vậy, bất quá trong tay ngươi cũng không có một kiện pháp khí có thể thực sự sát thương đến hắn. Theo ta suy tính có thể giết chết hắn, chỉ có thiên tử di vật. Ta nhớ kỹ ngươi đã nói, ngươi ở chỉ có bắt được một đầu rắn.
Ngư Huyền Cơ xòe tay, làm như không yên lòng quay đầu đi chỗ khác. Ngọc chỉ đặc biệt nhỏ dài chụp xuống một ngọn đèn làm nó tắt đi, phảng phất như còn có thể thấy được cái gì.
Hứa Tiên nhất thời nhớ tới hắn tại Lĩnh Nam bắt được Xà thần theo nó nói nó biết nơi hạ lạc của bội kiếm Hậu Nghệ, hắn dựng thẳng lên ngón trỏ:
- Có phải chỉ cần có được thanh kiếm kia, liền có cơ hội đánh chết Ngao Nghiễm?
Nguyên lai đánh tới lớn, còn cần lấy được vật phẩm làm nhiệm vụ trọng yếu này a, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có hạn.
Hắn coi như là gặp qua thể hình của Ngao Nghiễm khi hóa thân thành Ứng Long. Nếu là không có một thanh vũ khí lợi hại, chính là bày đặt để hắn tùy tiện công kích, sợ rằng đều không có tác dụng gì. Nếu là dùng thần kiếm Hậu Nghệ để chém giết vô số Yêu Thần kia, tất nhiên có thể làm ít công to.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta không dám chắc. Nhưng ít ra cũng không phải đi chịu chết vô ích. Về nơi hạ lạc của thanh kiếm này, cũng cần ngươi đến đông phương tìm kiếm, còn lại phải dựa vào bản thân ngươi rồi.
- Bỗng nhiên cảm giác được có tín tâm, làm không sai nha Huyền Cơ!
Hứa Tiên mỉm cười vỗ vỗ vai Ngư Huyền Cơ. Có một loại cảm giác như đang đối mặt với một trò chơi độ khó siêu cấp. Đang khi hết đường xoay xở, bỗng nhiên bắt được một phần cả giác tiến công chiếm đóng kia.
Ngư Huyền Cơ liếc mắt nhìn cánh tay của hắn đang khoác trên vai mình, lại thật sâu nhìn hắn một cái. Trong con ngươi lưu ly sắc, có thần tình mà hắn cũng không thấy rõ được.
- Nói chung, tất cả phải cẩn thận, ta cũng không muốn không tính đến cuối cùng, đã chợt nghe được tin ngươi chết.
- Yên tâm đi, ta không yếu kém như vậy. Nhưng đúng là ngươi đừng quên đã đã đáp ứng với ta cái gì?
Hứa Tiên dừng ở đôi mắt của nàng, tiến lên một bước, không hiểu muốn làm cái gì, lại cũng không phải vì ý niệm tình dục.
- Có sao?
Ngư Huyền Cơ mỉm cười, lui ra phía sau một bước. Thối lui đến trong bóng tối hỏa quang không thể chiếu rọi tới được.
- Uy...ngươi...
Nhưng còn không chờ Hứa Tiên nói xong. Ngư Huyền Cơ đã giơ tay nói:
- Duẩn nhi, tiễn khách!
Duẩn nhi liền không biết từ nơi nào chạy đến. Hai tay dùng sức đẩy Hứa Tiên:
- Đi, đi thôi!
Đem Hứa Tiên đẩy ra bên ngoài cửa.
Hứa Tiên ở bên ngoài cửa, ngồi xổm thân thể xuống, nửa quỳ nói với Duẩn nhi:
- Giúp ta để ý nàng, đây là cho ngươi.
Trên người lấy ra một cái chai ngọc, đây là đan đạo từ chỗ Hoàng Sơn Hoàng Hạc đồng tử đoạt được đến. Tuy rằng so ra kém Long Hổ Kim Đan, nhưng cũng là linh đan cực kỳ trân quý.
So với linh chi ngàn năm có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh, cũng không thua kém chút nào. Nguyên bản là Bạch Tố Trinh hao phí muôn vàn khổ cực, cửu tử nhất sinh mới có thể lấy được thứ này. Hiện tại lại nhiều đến ăn không hết, hắn sẽ không bị hù chết, cần loại đồ vật này cứu mạng. Hôm nay ngẫm lại đều đã bị hắn lấy đủ loại phương pháp giải quyết sạch sẽ. Nhưng kết quả lại toát ra một đám gia hỏa càng thêm khó đối phó hơn, thiên ý quả nhiên trêu người.
Duẩn nhi cầm lấy cái bình:
- Sư thúc đây là hối lộ ta sao?
Hứa Tiên gõ gõ đầu của nàng:
- Ngươi hiểu được còn không ít!
Duẩn nhi ôm đầu:
- Được rồi, ta đây liền thu lấy. Sư thúc cũng phải an toàn trở lại nha!
Hứa Tiên đứng dậy cười ha ha:
- Ngươi không nghĩ xem ta là ai a!
Hứa Tiên khẽ thở dài, đang muốn nhìn theo Doãn Hồng Tụ vào cửa, lại không ngờ tới Doãn Hồng Tụ trừng mắt với hắn nói:
- Ngươi than thở cái gì, có hại cũng không phải là ngươi!
Hứa Tiên vẻ mặt trầm trọng nói:
- Ta thở dài là đang phản tỉnh a!
Doãn Hồng Tụ do dự nói:
- Ta lại không có đặc biệt trách cứ ngươi. Ngươi lại phản tỉnh cái gì?
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Ngươi không trách ta là tốt rồi, hôm nay từ biệt, ta cũng muốn chuẩn bị khởi hành, tạm thời sợ rằng không có cơ hội gặp lại.
Doãn Hồng Tụ tâm tình nhất thời trầm trọng, Hứa Tiên phất tay nói:
- Thời gian đã không còn sớm, mau trở về đi thôi!
Doãn Hồng Tụ bước nhanh tiến lên, điểm chân ở trên mặt Hứa Tiên nhẹ nhàng hôn một cái, khẽ khàng nói rằng:
- Ngày hôm nay ta rất vui, chúc ngươi một đường thuận lợi!
Sau đó cũng tự chạy trở về trong phủ đệ.
Hứa Tiên sờ sờ lên mặt, mỉm cười, sau khi hắn chậm rãi chạy trở về, bỗng nhiên Duẩn nhi xuất hiện ở trước mặt hắn, nguyên bản trên gương mặt non nớt lúc này tràn đầy nghiêm túc:
- Sư thúc mau đi theo ta, sư phụ có việc tìm ngươi!
Hứa Tiên lôi kéo Duẩn nhi, chợt lóe thân hình đã đi đến chỗ nhà của Ngư Huyền Cơ, chỉ thấy Thất Tinh đăng trên bàn đã tắt mất một ngọn rồi.
Ngư Huyền Cơ từ hậu đường đi ra, nhìn thấy Hứa Tiên mỉm cười, trong dáng tươi cười có thêm vài phần uể oải. Hứa Tiên rõ ràng thấy được, trên mái tóc đen láy của nàng có thêm vài sợi bạc, thân thiết nói:
- Ngươi không sao chứ!
Ngư Huyền Cơ khoát khoát tay, đem một túi gấm giao đến trong tay Hứa Tiên:
- Thời gian này, địa phương này, ngươi nhất định phải đi!
- Nơi đó có cái gì?
- Đông Hải Long Vương?
Hứa Tiên nhíu mày:
- Đông Hải Long Vương!
Cùng Đông Hải Long Vương chính diện đối địch, hắn căn bản không có bao nhiêu cơ hội. Chính là lần trước Bạch Tố Trinh xuất thủ, cũng chỉ đem hắn dọa lui, lại không có thể làm gì được hắn. Huống chi hiện tại Bạch Tố Trinh đã không thích hợp sử dụng loại lực lượng này nữa.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta có thể tính tam tai tứ ách của ngươi, đây chính là tầng tai kiếp thứ nhất, cũng là một loại cấp bách nhất hiện nay. Đông Hải Long Vương tán đi tín ngưỡng chi lực quanh thân, chính là chuẩn bị độ kiếp, hắn đã được thần niệm Ứng Long, nếu là lại độ qua đại thiên kiếp, trở thành Thiên Tiên. Vậy sợ rằng chúng ta có muôn vàn diệu toán, tất thảy pháp thuật cũng đều vô nghĩa.
Một ngày đạt được cảnh giới Thiên Tiên tự nhiên thông hiểu thiên cơ. Việc Hứa Tiên giết Ngao Hạo, cũng lại vô pháp ẩn giấu. Hiện tại cùng Thiên Tiên chính diện là địch, bất luận cơ mưu gì đều là uổng công, một bước này đi xuống liền thành tử kỳ.
Hứa Tiên trước mắt sáng ngời nói:
- Đây là thời gian và địa điểm hắn độ kiếp?
Nếu là thừa dịp hắn độ kiếp, có thể là có cơ hội, bất quá muốn giết hắn. Chỉ sợ cũng là vô cùng khó khăn.
Gian phòng một mảnh u ám, hỏa quang duy nhất đó là ngọn Thất Tinh Đăng trên bàn, rọi sáng thân hình của Ngư Huyền Cơ, vài đoàn thanh hương mềm rũ bốc lên, quấn ở bên cạnh nàng để Hứa Tiên có thể thấy rõ được. Trên người nàng đang mặc cũng không phải là một thân đạo bào vàng nhạt vẫn thường mặc kia, mà là một thân bạch sắc vũ y. Mặt trên vẽ cũng không phải là Thái Cực bát quái, mà là tinh đồ đồ án cùng loại. Từ váy dài rủ xuống thẳng lên đến y phục, tràn đầy mỗi một chỗ trên bố y, thoạt nhìn quỷ bí mà huyền ảo.
- Chính là như vậy, bất quá trong tay ngươi cũng không có một kiện pháp khí có thể thực sự sát thương đến hắn. Theo ta suy tính có thể giết chết hắn, chỉ có thiên tử di vật. Ta nhớ kỹ ngươi đã nói, ngươi ở chỉ có bắt được một đầu rắn.
Ngư Huyền Cơ xòe tay, làm như không yên lòng quay đầu đi chỗ khác. Ngọc chỉ đặc biệt nhỏ dài chụp xuống một ngọn đèn làm nó tắt đi, phảng phất như còn có thể thấy được cái gì.
Hứa Tiên nhất thời nhớ tới hắn tại Lĩnh Nam bắt được Xà thần theo nó nói nó biết nơi hạ lạc của bội kiếm Hậu Nghệ, hắn dựng thẳng lên ngón trỏ:
- Có phải chỉ cần có được thanh kiếm kia, liền có cơ hội đánh chết Ngao Nghiễm?
Nguyên lai đánh tới lớn, còn cần lấy được vật phẩm làm nhiệm vụ trọng yếu này a, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có hạn.
Hắn coi như là gặp qua thể hình của Ngao Nghiễm khi hóa thân thành Ứng Long. Nếu là không có một thanh vũ khí lợi hại, chính là bày đặt để hắn tùy tiện công kích, sợ rằng đều không có tác dụng gì. Nếu là dùng thần kiếm Hậu Nghệ để chém giết vô số Yêu Thần kia, tất nhiên có thể làm ít công to.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta không dám chắc. Nhưng ít ra cũng không phải đi chịu chết vô ích. Về nơi hạ lạc của thanh kiếm này, cũng cần ngươi đến đông phương tìm kiếm, còn lại phải dựa vào bản thân ngươi rồi.
- Bỗng nhiên cảm giác được có tín tâm, làm không sai nha Huyền Cơ!
Hứa Tiên mỉm cười vỗ vỗ vai Ngư Huyền Cơ. Có một loại cảm giác như đang đối mặt với một trò chơi độ khó siêu cấp. Đang khi hết đường xoay xở, bỗng nhiên bắt được một phần cả giác tiến công chiếm đóng kia.
Ngư Huyền Cơ liếc mắt nhìn cánh tay của hắn đang khoác trên vai mình, lại thật sâu nhìn hắn một cái. Trong con ngươi lưu ly sắc, có thần tình mà hắn cũng không thấy rõ được.
- Nói chung, tất cả phải cẩn thận, ta cũng không muốn không tính đến cuối cùng, đã chợt nghe được tin ngươi chết.
- Yên tâm đi, ta không yếu kém như vậy. Nhưng đúng là ngươi đừng quên đã đã đáp ứng với ta cái gì?
Hứa Tiên dừng ở đôi mắt của nàng, tiến lên một bước, không hiểu muốn làm cái gì, lại cũng không phải vì ý niệm tình dục.
- Có sao?
Ngư Huyền Cơ mỉm cười, lui ra phía sau một bước. Thối lui đến trong bóng tối hỏa quang không thể chiếu rọi tới được.
- Uy...ngươi...
Nhưng còn không chờ Hứa Tiên nói xong. Ngư Huyền Cơ đã giơ tay nói:
- Duẩn nhi, tiễn khách!
Duẩn nhi liền không biết từ nơi nào chạy đến. Hai tay dùng sức đẩy Hứa Tiên:
- Đi, đi thôi!
Đem Hứa Tiên đẩy ra bên ngoài cửa.
Hứa Tiên ở bên ngoài cửa, ngồi xổm thân thể xuống, nửa quỳ nói với Duẩn nhi:
- Giúp ta để ý nàng, đây là cho ngươi.
Trên người lấy ra một cái chai ngọc, đây là đan đạo từ chỗ Hoàng Sơn Hoàng Hạc đồng tử đoạt được đến. Tuy rằng so ra kém Long Hổ Kim Đan, nhưng cũng là linh đan cực kỳ trân quý.
So với linh chi ngàn năm có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh, cũng không thua kém chút nào. Nguyên bản là Bạch Tố Trinh hao phí muôn vàn khổ cực, cửu tử nhất sinh mới có thể lấy được thứ này. Hiện tại lại nhiều đến ăn không hết, hắn sẽ không bị hù chết, cần loại đồ vật này cứu mạng. Hôm nay ngẫm lại đều đã bị hắn lấy đủ loại phương pháp giải quyết sạch sẽ. Nhưng kết quả lại toát ra một đám gia hỏa càng thêm khó đối phó hơn, thiên ý quả nhiên trêu người.
Duẩn nhi cầm lấy cái bình:
- Sư thúc đây là hối lộ ta sao?
Hứa Tiên gõ gõ đầu của nàng:
- Ngươi hiểu được còn không ít!
Duẩn nhi ôm đầu:
- Được rồi, ta đây liền thu lấy. Sư thúc cũng phải an toàn trở lại nha!
Hứa Tiên đứng dậy cười ha ha:
- Ngươi không nghĩ xem ta là ai a!
Bình luận facebook