Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 678
Nhóm dịch: Sói Già
Ngay cả tòa kinh thành này cũng có khả năng biến thành phế tích.
Lục Đạo tiên nhân nói:
- Bọn họ đều hi sinh vì cuộc chiến, chỉ cần chúng ta có thể diệt trừ yêu hồ thì mọi thứ đều đáng giá.
Hứa Tiên từ trong lòng móc ra nửa mặt Âm Dương Kính, giơ lên cao cao.
Một cổ lực lượng vô hình từ trong nó khuếch tán ra bốn phía.
Hồ Tâm Nguyệt có chút kinh ngạc ngẩng đầu, tự mình cảm thụ lực lượng đang bao phủ bản thân, cuối cùng đem trọn kinh đô bao phủ bên trong, ngay cả nàng cũng bị hạn chế trong đó, nàng nhíu mày, đã thấy Hứa Tiên hé miệng và âm thanh quen thuộc rơi vào tai:
- Đừng hòng chạy trốn.
Hồ Tâm Nguyệt lại nhíu mày, dùng khẩu hình nói:
- Xem ai trốn đi!
Trong nội tâm Hứa Tiên lúc này có kinh dị nho nhỏ, từ số liệu biểu hiện của Âm Dương Kính thì linh lực của Hồ Tâm Nguyệt vượt qua hai trăm vạn, hiển nhiên là mượn nhờ lực lượng kim đan Long Hổ cũng vượt qua trung thiên kiếp, sau đó linh lực đột nhiên tăng mạnh, chỉ sợ so với lúc trước còn khó đối phó hơn nhiều.
Bởi vì năng lực của Cửu Vĩ Hồ phi thường đặc dị, nếu như cảnh giới cao hơn nàng có thể khám phá được tất cả ảo thuật và mị thuật thì thực lực bản thân của nàng không có đáng sợ. Nhưng mà một khi hình thành áp chế đẳng cấp thì chuyện đó rất khó nói, nhưng mà trong người của hắn đã ẩn giấu tuyệt chiêu.
Hứa Tiên nói trong lòng.
- Nương tử, lát nữa phải dựa vào ngươi rồi.
Nhưng mà không có âm thanh truyền tới, Hứa Tiên lại gọi vài tiếng vẫn như cũ. Hắn vẫn cho rằng nàng ẩn thân trong bóng dáng của hắn, nhưng mà có chút bất tri bất giác nàng đã không nói chuyện với hắn.
Chẳng lẽ đã chạy đi nơi khác? Vậy tại sao không nói với hắn một tiếng? Hơn nữa thiên thiên tâm kết không có hạn chế khoảng cách truyền tin vì cái gì không đáp lời chứ?
Hứa Tiên nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, nhưng lại thoải mái, ở Đông Doanh này có thứ gì uy hiếp được hắn hay sao?
- Vừa rồi là chàng gọi thiếp sao?
Bạch Tố Trinh đứng ở chỗ sâu nhất trong Y Thế Thần Cung, ở trước mặt là kiến trúc không phải to lớn, cũng không phải tối đen, nơi này là một biển ánh sáng, loại lực lượng này xấp xỉ Hứa Tiên nhưng càng mênh mông hơn, trong ánh sáng này thì bóng tối của nàng co rút lại, không cách nào tự do kéo dài đi.
Vừa rồi trong rừng rậm nàng ẩn thân trong bóng dáng của Hứa Tiên, yên lặng tự hỏi một chuyện, bỗng nhiên có một thanh âm truyền đến đáy lòng.
- Tới đây!
Âm thanh ôn nhu mà tràn ngập từ tính, giống như chứa ma lực khiến nàng không cách nào cự tuyệt, một phương diện khác nàng vô cùng tự tin lực lượng của mình, không sợ bẫy rập gì đó đi thăm dò một chút rồi quay về bên người của Hứa Tiên, cũng không quá bao nhiêu thời gian cả.
Nhưng nàng đến chỗ này thì có chút hối hận, muốn truyền âm cho Hứa Tiên lại phát hiện lực lượng của thiên thiên tâm kết bị ngăn cản trong ánh sáng nơi này, trở nên không cách nào truyền đạt.
Bạch Tố Trinh đề phòng nói:
- Ngươi là người nào?
- Lực lượng của ngươi phi thường nguy hiểm!
Âm thanh của vô cùng đôn hậu, nói tiếp:
- Làm cho ta nhớ lại tử địch năm xưa!
Trong lòng Bạch Tố Trinh rùng mình.
An Bội Tình Minh ngây người một lúc, chỉ cảm thấy hoàn cảnh chung quanh bỗng nhiên biến hóa làm cho hắn kinh ngạc nhìn qua Âm Dương Kính trong tay Hứa Tiên, có chút cảm thấy quen thuộc:
- Đây là?
Lục Đạo tiên nhân nói:
- Ngươi làm cái gì?
Hứa Tiên nói:
- Ta chỉ ngăn cách phương thế giới này, miễn liên luỵ người vô tội.
Lục Đạo tiên nhân kinh hãi thất sắc:
- Chuyện này sao có thể?
Loại lực lượng này quả thực văn sở vị văn, tuy hắn phát giác Hứa Tiên bất thường, nhưng mà vẫn không tưởng tượng nổi a.
- Ngươi thật là, chung quanh làm gì có biến hóa, chỉ khoác lác mà thôi.
Hứa Tiên chẳng muốn trả lời loại ngu xuẩn này, tu hành đến cảnh giới như Hứa Tiên thì linh lực trên người tràn ra mà có người phát giác thì tự đâm đầu vào đậu hủ chết đi cho rồi.
Lục Đạo tiên nhân mắng:
- Một đám ngu xuẩn! Chẳng lẽ các ngươi còn không phát giác có gì khác biệt hay sao?
Mọi người bị chửi sững sờ, nhao nhao nhắm mắt lại điều tra. đúng là những ma quỷ kia vẫn còn tồn tại, nhưng cẩn thận lắng nghe mới phát giác âm thanh trẻ con khóc nỉ non đã biến mất, không chỉ là thanh âm hơn nữa một chút khí tức không còn tồn tại, giống như biến mất trên đời này vậy. Không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối qua Hứa Tiên.
An Bội Tình Minh chau mày:
- Rốt cuộc ngài là người thế nào?
Đừng nói là người bình thường, cho dù là Âm Dương Sư cao minh cũng không làm được.
Hứa Tiên nói:
- Ta không phải đã nói tên cho các ngươi nghe rồi sao?
An Bội Tình Minh nói:
- Tóm lại, đa tạ.
Bởi như vậy hắn có thể bảo trụ kinh thành rồi.
Lục Đạo tiên nhân khom người thi lễ thật sâu:
- Có thể làm bạn cùng ngài là vinh hạnh của ta.
Hứa Tiên có chút gật đầu, có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm tính nhận thức vị trí của mình, ngược lại không phải thế hệ bình thường.
Nhưng những người khác hiển nhiên không có khí phách này, một tăng lữ nói:
- Nhất định là hắn đang giả thần giả quỷ, loại chuyện này ta chưa từng nghe qua.
Một Âm Dương Sư cả kinh kêu lên:
- Chúng ta chẳng qua bị giam ở đây, ngay cả yêu hồ đáng sợ cũng bị nhốt, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Hứa Tiên không quan tâm tới bọn chúng, trực tiếp đi về phía của Hồ Tâm Nguyệt, tuy Bạch Tố Trinh không ở bên người, nhưng hắn tin tưởng dựa vào thực lực của mình cùng với pháp lực của Âm Dương Kính đối phó con hồ ly này không thành vấn đề. Tuy có thể sáng tạo ra một giới kết thật lớn, nhưng bài trừ huyễn tượng cũng là công năng của gương, trong thế giới này Hồ Tâm Nguyệt sẽ chịu ảnh hưởng.
Lục Đạo tiên nhân cùng An Bội Tình Minh theo sát phía sau, những người khác thấy tình trạng này cũng không nói gì mà đuổi theo.
Si Mị Võng Lượng bò qua mái hiên dân cư, nhao nhao từ trong các góc tối chiu ra, gào gào thét đánh về phía mọi người, một bên phun ra lửa hoặc nọc độc, lấy Hứa Tiên đứng mũi chịu sào.
Mọi người hoặc là tay bấm pháp thuật, hoặc là giơ cao cung tiễn, thần sắc khẩn trương làm tốt chuẩn bị ứng chiến.
Thời điểm yêu ma xuất hiện trước mặt, Hứa Tiên cúi đầu ho nhẹ.
Âm thanh này bao phủ toàn bộ yêu mà vào bên trong cũng vang vọng bên tai của mọi người, truyền bá vào mỗi góc.
Trong chốc lát tất cả yêu ma quỷ quái tan thành mây khói.
Phật môn Đại Lôi Âm Thuật, phương pháp do phật tổ truyền dạy cũng chấn nhiếp tất cả tà ma ngoại đạo, yêu quái tam lưu có thể ngăn cản được sao.
Mọi người bỏ vũ khí xuống, tán pháp thuật đi, không thể tin tưởng màn trước mắt, ngơ ngác nhìn qua bóng lưng Hứa Tiên.
Nhưng Hứa Tiên không có dừng bước mà đi tới bên cạnh Hồ Tâm Nguyệt, thẳng tới khi tiếp cận Thiên Thủ Các mới dừng bước lại, nâng lên tay phải đưa về phía đỉnh Thiên Thủ Các Hồ Tâm Nguyệt, kim quang trong tay chói mắt, một đạo kim quang trực chỉ Hồ Tâm Nguyệt.
Hào quang lóe lên rồi biến mất, không có bất kỳ nổ vang hoặc là tiếng vang, mọi người chỉ thấy tầng ba của Thiên Thủ Các đã biến mất không còn gì nữa, phía dưới còn sót lại chỉ là một vòng tròn nhãn nhịu.
Ngay cả tòa kinh thành này cũng có khả năng biến thành phế tích.
Lục Đạo tiên nhân nói:
- Bọn họ đều hi sinh vì cuộc chiến, chỉ cần chúng ta có thể diệt trừ yêu hồ thì mọi thứ đều đáng giá.
Hứa Tiên từ trong lòng móc ra nửa mặt Âm Dương Kính, giơ lên cao cao.
Một cổ lực lượng vô hình từ trong nó khuếch tán ra bốn phía.
Hồ Tâm Nguyệt có chút kinh ngạc ngẩng đầu, tự mình cảm thụ lực lượng đang bao phủ bản thân, cuối cùng đem trọn kinh đô bao phủ bên trong, ngay cả nàng cũng bị hạn chế trong đó, nàng nhíu mày, đã thấy Hứa Tiên hé miệng và âm thanh quen thuộc rơi vào tai:
- Đừng hòng chạy trốn.
Hồ Tâm Nguyệt lại nhíu mày, dùng khẩu hình nói:
- Xem ai trốn đi!
Trong nội tâm Hứa Tiên lúc này có kinh dị nho nhỏ, từ số liệu biểu hiện của Âm Dương Kính thì linh lực của Hồ Tâm Nguyệt vượt qua hai trăm vạn, hiển nhiên là mượn nhờ lực lượng kim đan Long Hổ cũng vượt qua trung thiên kiếp, sau đó linh lực đột nhiên tăng mạnh, chỉ sợ so với lúc trước còn khó đối phó hơn nhiều.
Bởi vì năng lực của Cửu Vĩ Hồ phi thường đặc dị, nếu như cảnh giới cao hơn nàng có thể khám phá được tất cả ảo thuật và mị thuật thì thực lực bản thân của nàng không có đáng sợ. Nhưng mà một khi hình thành áp chế đẳng cấp thì chuyện đó rất khó nói, nhưng mà trong người của hắn đã ẩn giấu tuyệt chiêu.
Hứa Tiên nói trong lòng.
- Nương tử, lát nữa phải dựa vào ngươi rồi.
Nhưng mà không có âm thanh truyền tới, Hứa Tiên lại gọi vài tiếng vẫn như cũ. Hắn vẫn cho rằng nàng ẩn thân trong bóng dáng của hắn, nhưng mà có chút bất tri bất giác nàng đã không nói chuyện với hắn.
Chẳng lẽ đã chạy đi nơi khác? Vậy tại sao không nói với hắn một tiếng? Hơn nữa thiên thiên tâm kết không có hạn chế khoảng cách truyền tin vì cái gì không đáp lời chứ?
Hứa Tiên nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, nhưng lại thoải mái, ở Đông Doanh này có thứ gì uy hiếp được hắn hay sao?
- Vừa rồi là chàng gọi thiếp sao?
Bạch Tố Trinh đứng ở chỗ sâu nhất trong Y Thế Thần Cung, ở trước mặt là kiến trúc không phải to lớn, cũng không phải tối đen, nơi này là một biển ánh sáng, loại lực lượng này xấp xỉ Hứa Tiên nhưng càng mênh mông hơn, trong ánh sáng này thì bóng tối của nàng co rút lại, không cách nào tự do kéo dài đi.
Vừa rồi trong rừng rậm nàng ẩn thân trong bóng dáng của Hứa Tiên, yên lặng tự hỏi một chuyện, bỗng nhiên có một thanh âm truyền đến đáy lòng.
- Tới đây!
Âm thanh ôn nhu mà tràn ngập từ tính, giống như chứa ma lực khiến nàng không cách nào cự tuyệt, một phương diện khác nàng vô cùng tự tin lực lượng của mình, không sợ bẫy rập gì đó đi thăm dò một chút rồi quay về bên người của Hứa Tiên, cũng không quá bao nhiêu thời gian cả.
Nhưng nàng đến chỗ này thì có chút hối hận, muốn truyền âm cho Hứa Tiên lại phát hiện lực lượng của thiên thiên tâm kết bị ngăn cản trong ánh sáng nơi này, trở nên không cách nào truyền đạt.
Bạch Tố Trinh đề phòng nói:
- Ngươi là người nào?
- Lực lượng của ngươi phi thường nguy hiểm!
Âm thanh của vô cùng đôn hậu, nói tiếp:
- Làm cho ta nhớ lại tử địch năm xưa!
Trong lòng Bạch Tố Trinh rùng mình.
An Bội Tình Minh ngây người một lúc, chỉ cảm thấy hoàn cảnh chung quanh bỗng nhiên biến hóa làm cho hắn kinh ngạc nhìn qua Âm Dương Kính trong tay Hứa Tiên, có chút cảm thấy quen thuộc:
- Đây là?
Lục Đạo tiên nhân nói:
- Ngươi làm cái gì?
Hứa Tiên nói:
- Ta chỉ ngăn cách phương thế giới này, miễn liên luỵ người vô tội.
Lục Đạo tiên nhân kinh hãi thất sắc:
- Chuyện này sao có thể?
Loại lực lượng này quả thực văn sở vị văn, tuy hắn phát giác Hứa Tiên bất thường, nhưng mà vẫn không tưởng tượng nổi a.
- Ngươi thật là, chung quanh làm gì có biến hóa, chỉ khoác lác mà thôi.
Hứa Tiên chẳng muốn trả lời loại ngu xuẩn này, tu hành đến cảnh giới như Hứa Tiên thì linh lực trên người tràn ra mà có người phát giác thì tự đâm đầu vào đậu hủ chết đi cho rồi.
Lục Đạo tiên nhân mắng:
- Một đám ngu xuẩn! Chẳng lẽ các ngươi còn không phát giác có gì khác biệt hay sao?
Mọi người bị chửi sững sờ, nhao nhao nhắm mắt lại điều tra. đúng là những ma quỷ kia vẫn còn tồn tại, nhưng cẩn thận lắng nghe mới phát giác âm thanh trẻ con khóc nỉ non đã biến mất, không chỉ là thanh âm hơn nữa một chút khí tức không còn tồn tại, giống như biến mất trên đời này vậy. Không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối qua Hứa Tiên.
An Bội Tình Minh chau mày:
- Rốt cuộc ngài là người thế nào?
Đừng nói là người bình thường, cho dù là Âm Dương Sư cao minh cũng không làm được.
Hứa Tiên nói:
- Ta không phải đã nói tên cho các ngươi nghe rồi sao?
An Bội Tình Minh nói:
- Tóm lại, đa tạ.
Bởi như vậy hắn có thể bảo trụ kinh thành rồi.
Lục Đạo tiên nhân khom người thi lễ thật sâu:
- Có thể làm bạn cùng ngài là vinh hạnh của ta.
Hứa Tiên có chút gật đầu, có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm tính nhận thức vị trí của mình, ngược lại không phải thế hệ bình thường.
Nhưng những người khác hiển nhiên không có khí phách này, một tăng lữ nói:
- Nhất định là hắn đang giả thần giả quỷ, loại chuyện này ta chưa từng nghe qua.
Một Âm Dương Sư cả kinh kêu lên:
- Chúng ta chẳng qua bị giam ở đây, ngay cả yêu hồ đáng sợ cũng bị nhốt, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Hứa Tiên không quan tâm tới bọn chúng, trực tiếp đi về phía của Hồ Tâm Nguyệt, tuy Bạch Tố Trinh không ở bên người, nhưng hắn tin tưởng dựa vào thực lực của mình cùng với pháp lực của Âm Dương Kính đối phó con hồ ly này không thành vấn đề. Tuy có thể sáng tạo ra một giới kết thật lớn, nhưng bài trừ huyễn tượng cũng là công năng của gương, trong thế giới này Hồ Tâm Nguyệt sẽ chịu ảnh hưởng.
Lục Đạo tiên nhân cùng An Bội Tình Minh theo sát phía sau, những người khác thấy tình trạng này cũng không nói gì mà đuổi theo.
Si Mị Võng Lượng bò qua mái hiên dân cư, nhao nhao từ trong các góc tối chiu ra, gào gào thét đánh về phía mọi người, một bên phun ra lửa hoặc nọc độc, lấy Hứa Tiên đứng mũi chịu sào.
Mọi người hoặc là tay bấm pháp thuật, hoặc là giơ cao cung tiễn, thần sắc khẩn trương làm tốt chuẩn bị ứng chiến.
Thời điểm yêu ma xuất hiện trước mặt, Hứa Tiên cúi đầu ho nhẹ.
Âm thanh này bao phủ toàn bộ yêu mà vào bên trong cũng vang vọng bên tai của mọi người, truyền bá vào mỗi góc.
Trong chốc lát tất cả yêu ma quỷ quái tan thành mây khói.
Phật môn Đại Lôi Âm Thuật, phương pháp do phật tổ truyền dạy cũng chấn nhiếp tất cả tà ma ngoại đạo, yêu quái tam lưu có thể ngăn cản được sao.
Mọi người bỏ vũ khí xuống, tán pháp thuật đi, không thể tin tưởng màn trước mắt, ngơ ngác nhìn qua bóng lưng Hứa Tiên.
Nhưng Hứa Tiên không có dừng bước mà đi tới bên cạnh Hồ Tâm Nguyệt, thẳng tới khi tiếp cận Thiên Thủ Các mới dừng bước lại, nâng lên tay phải đưa về phía đỉnh Thiên Thủ Các Hồ Tâm Nguyệt, kim quang trong tay chói mắt, một đạo kim quang trực chỉ Hồ Tâm Nguyệt.
Hào quang lóe lên rồi biến mất, không có bất kỳ nổ vang hoặc là tiếng vang, mọi người chỉ thấy tầng ba của Thiên Thủ Các đã biến mất không còn gì nữa, phía dưới còn sót lại chỉ là một vòng tròn nhãn nhịu.
Bình luận facebook