Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 693
Nhóm dịch: Sói Già
Ads Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Chẳng lẽ là bị ta nói đến chỗ đau?
Lập tức thấy Hứa Tiên vung nắm đấm:
- Được rồi, được rồi, không nói giỡn, bộ dáng kia căn bản không phải là tiểu Bạch.
- Thời điểm các ngươi chia lìa nhau, ngươi không phải trách nàng quá mềm lòng, không nên đồng tình với phàm nhân sao? Nàng hiện tại hoàn thành kỳ vọng của ngươi rồi, ngươi lại không thừa nhận nàng sao?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Đúng vậy a, nếu nàng khi đó nghe ta, chúng ta đã có thể tiến vào Dao Trì. Nhưng mà nàng ngay từ đâu đã có bộ dạng đó rồi, chúng ta căn bản đã thành tỷ muội, thuận tiện nói một câu, ta là tỷ tỷ.
Trong nội tâm lại không thể không thừa nhận, nếu không có tính tình bao dung ôn nhu đảm nhiệm tất cả đó của nàng, thì các nàng không có khả năng sống chung với nhau mấy trăm năm.
- Mấy trăm năm ôn nhu, chỉ vì mấy ngày nay nghiêm khắc thì ngươi không thừa nhận được sao? Ngươi tính là tỷ tỷ gì chứ?
Hồ Tâm Nguyệt ảo não nói:
- Ngươi đang chỉ trích ta sao? Ta lúc nào nói không tiếp thụ nàng, các ngươi mới quen nhau không bao lâu cả.
- Ta không có ý này, nhưng mà không phải ngươi nói muốn thủ hộ trí nhớ của nàng sao?
Hứa Tiên dừng một chút, nói:
- Ta muốn thủ hộ là tất cả của nàng.
Nói xong một mình đi lên sườn núi.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn qua bóng lưng của hắn.
Hứa Tiên đi đến dốc núi cao cao, hiên ra trước mắt của hắn là hồ nước không có cuối cùng, nước hồ ba động gợn sóng, trong lòng của hắn có linh quang lóe lên, bản có thể cảm giác được, Cửu Anh đang giấu kín trong này.
Hồ Tâm Nguyệt đứng bên cạnh của hắn, nói ra:
- Nơi này là Thanh Khâu Chi Trạch.
Mặc dù Hứa Tiên có đoán trước nhưng Thanh Khâu quốc diện tích quá lớn vẫn làm cho hắn kinh ngạc. Mà phiến thổ địa rộng lớn này mấy ngàn năm trước là do một sinh linh cường đại tưởng tượng ra, đây thật sự là lực lượng không tưởng tượng nổi.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ngươi thực cảm thấy Cửu Anh trốn trong nơi này sao?
Hứa Tiên nói:
- Ngươi chính là chủ nhân nơi này, chẳng lẽ một chút cũng khó hiểu sao?
- Thời điểm tất cả mọi chuyện xảy ra ta còn chưa ra đời đấy.
Hồ Tâm Nguyệt lườm hắn một cái, nhẹ nhàng bước lên mặt đất, thả người bay vào sâu trong Thanh Khâu Chi Trạch.
- Cẩn thận!
Hứa Tiên vội vàng đuổi theo, tập trung giác quan thứ sáu cẩn thận đề phòng dưới hồ nước, mặt hồ nước đẹp như bảo thạch, khả năng cất dấu yêu thần cực kỳ khủng bố, hắn cũng không có tự tin chiến đấu trong nước.
Hồ Tâm Nguyệt cười nhạo nói:
- Người nhát gan!
Hứa Tiên biết rõ miệng nói xấu, cũng lười so đo với nàng, nhưng thẳng đến khi lướt qua Thanh Khâu Chi Trạch cũng không có phát hiện Cửu Anh tồn tại, ngược lại trong Thanh Khâu Chi Trạch trong phát hiện rất nhiều sinh vật kỳ quái, một con cá hai đuôi đang dùng tư thế bơi kỳ dị qua lại, một đám cá có bốn cánh bay cao bốn mét lên mặt đất, bay lượn giữa không trung một hồi, một lần thì trở xuống trong nước.
Tại điểm cuối cùng của Thanh Khâu Chi Trạch có một tòa núi cao đầy băng xuất hiện trước mặt Hứa Tiên, đỉnh núi tuyết trắng xóa, mây trắng quấn quanh sườn núi.
Hồ Tâm Nguyệt mở miệng nói:
- Đây chính làThanh Khâu.
Đó chính là Thanh Khâu trong truyền thuyết.
Một tòa thành trì dựa vào núi mà xây thành, một cổ khí thế rộng lớn hiện ra trước mặt, mặc dù là thành Trường An cũng không cách nào so sánh với nơi này, có lẽ chỉ có thiên đình Dao Trì mới có thể phân cao thấp.
Đi vào phụ cận Hứa Tiên phát giác phong cách kiến trúc trong thành rất kỳ dị, tỷ như một cầu vồng lăng không vượt qua trăm trượng, một tòa tháp hình đinh ốc bay trên không trung, các loại kiến trúc chưa từng nhìn thấy đều hiện ra. Những kiến trúc này có màu sắc không đơn điệu chút nào, mà là hào quang bảy màu rực rỡ, các tòa nhà liên tục biến đổi màu sắc, nhưng mà các loại màu sắc này không có đối lập nhau, tạo thành một cảnh quan tuyệt diệu.
Hứa Tiên cùng Hồ Tâm Nguyệt hạ xuống thành trì, hắn không thể không biết mình đang đi lại trong thành trì được xây mấy ngàn năm trước, mà là một vương quố cổ tích khó tưởng tượng nổi, cho dù là Thái Nhất Thần Điện là kiên trúc hùng vĩ nhất mà Hứa Tiên từng nhìn thấy, như vậy tòa thành trì trước mắt là giả tưởng.
Tất cả đều trong vắt và tươi đẹp, trên con đường không có một hạt bụi nào, giống như có lực lượng vô hình chống lại tuế nguyệt ăn mòn.
Hứa Tiên lờ mờ có thể tưởng tượng tòa thành thị này đã từng phồn hoa, nhưng mà hôm nay chỉ có âm thanh bước chân của hắn vang lên trên con đường, mà Hồ Tâm Nguyệt bên cạnh đúng là hồ ly, đi lại không mang theo âm thanh.
Hứa Tiên hỏi:
- Ngươi bình thường đều ở đây?
Hồ Tâm Nguyệt gật đầu, đắc ý nói:
- Tất cả nơi này đều thuộc về một mình ta, không giống những người khác nghèo như vậy, thậm chí có người lấy mấy người vợ...
- Nghèo kiết hủ lậu...
Hứa Tiên không nghĩ tới xuyên việt một hồi, phấn đấu hai mươi năm kết quả hắn vẫn bị người ta chỉ trích không nhà không cửa, hắn thật sự có chút tức giận rồi. Nhẫn vàng trong tay sáng lên:
- Ta cho ngươi xem rõ thứ này, đây chính là chìa khóa chưởng quản Thái Nhất Thần Điện, Thái Nhất Thần Điện ngươi nhìn thấy qua chưa? So với nơi này của ngươi còn lớn hơn, ta hiện tại cảm thấy nơi này có chút chặt hẹp đấy.
Hồ Tâm Nguyệt bỉu môi nói:
- Ta thấy ngươi giống một thổ tài chủ ngu xuẩn thì đúng hơn, sắc mặt của ngươi bây giờ giống như đúc, ai, tiểu Bạch ngươi thật sự là mắt mù.
Hai người tranh chấp đấu võ mồm vang vọng trong tòa thành trì vắng lặng này.
Trong Thanh Khâu Chi Trạch lúc này có một bóng đen từ dưới đáy nước hiện ra, mười tám đạo hào quang màu đỏ hiện ra ngoài, nướng theo đó là tiếng nước chảy rì rào bơi tới thành trì không xa.
Bỗng nhiên mặt nước cuồn cuộn giống như nước sôi, một vòng xoáy khổng lồ dần dần hình thành giữa hồ, trung tâm của vòng xoáy không ngừng lỡm xuống giống như một cái động không đáy.
Mà bầu trời nắng ráo sáng sủa chợt xuất hiện mây đen phủ kín, tia chớp sấm sét gào thét không ngừng.
Bỗng nhiên Hứa Tiên cùng Hồ Tâm Nguyệt quay đầu lại, tất cả đều có biểu lộ ngưng trọng, yêu khí khổng lồ này ngay cả mù lòa tai tiếc cũng không dám bỏ qua.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, nước hồ bay tứ tung, nước chảy hóa thành một cơn mưa rơi xuống khắp Thanh Khâu, một con rắn chín đầu cực lớn hiện ra trong nước, một cái đầu trong đó tràn ngập giận dữ nhìn qua Hứa Tiên.
- Hứa Tiên, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
Không cần nhiều lời, đây chính là đầu rắn bị Hứa Tiên bắt được.
Hứa Tiên xuất ra Âm Dương Kính chiếu qua, biểu lộ trên mặt rất kinh ngạc, hắn đang tính toán linh lực của con rắn qua Âm Dương Kính, kết quả là bốn mươi lăm vạn, nếu như nhân với chín lần thì linh lực của con rắn này chỉ sợ tiếp cận năm trăm vạn a.
Nhưng hắn trải qua suy tính thực tế lại phát hiện phép tính của hắn và đối phương không giông nhau, linh lực thực tế của Cửu Anh lại tiếp cận ngàn vạn, có nghĩa là hơn hắn gấp mười lần. Nếu cộng thêm Bất Tử Chi Thân và năng lực mỗi đầu rắn khác nhau...
Được rồi, ở nơi này cho rằng sẽ gặp tiểu quái, ai ngờ lại gặp phải boss trùm mạnh nhất.
Ads Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Chẳng lẽ là bị ta nói đến chỗ đau?
Lập tức thấy Hứa Tiên vung nắm đấm:
- Được rồi, được rồi, không nói giỡn, bộ dáng kia căn bản không phải là tiểu Bạch.
- Thời điểm các ngươi chia lìa nhau, ngươi không phải trách nàng quá mềm lòng, không nên đồng tình với phàm nhân sao? Nàng hiện tại hoàn thành kỳ vọng của ngươi rồi, ngươi lại không thừa nhận nàng sao?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Đúng vậy a, nếu nàng khi đó nghe ta, chúng ta đã có thể tiến vào Dao Trì. Nhưng mà nàng ngay từ đâu đã có bộ dạng đó rồi, chúng ta căn bản đã thành tỷ muội, thuận tiện nói một câu, ta là tỷ tỷ.
Trong nội tâm lại không thể không thừa nhận, nếu không có tính tình bao dung ôn nhu đảm nhiệm tất cả đó của nàng, thì các nàng không có khả năng sống chung với nhau mấy trăm năm.
- Mấy trăm năm ôn nhu, chỉ vì mấy ngày nay nghiêm khắc thì ngươi không thừa nhận được sao? Ngươi tính là tỷ tỷ gì chứ?
Hồ Tâm Nguyệt ảo não nói:
- Ngươi đang chỉ trích ta sao? Ta lúc nào nói không tiếp thụ nàng, các ngươi mới quen nhau không bao lâu cả.
- Ta không có ý này, nhưng mà không phải ngươi nói muốn thủ hộ trí nhớ của nàng sao?
Hứa Tiên dừng một chút, nói:
- Ta muốn thủ hộ là tất cả của nàng.
Nói xong một mình đi lên sườn núi.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn qua bóng lưng của hắn.
Hứa Tiên đi đến dốc núi cao cao, hiên ra trước mắt của hắn là hồ nước không có cuối cùng, nước hồ ba động gợn sóng, trong lòng của hắn có linh quang lóe lên, bản có thể cảm giác được, Cửu Anh đang giấu kín trong này.
Hồ Tâm Nguyệt đứng bên cạnh của hắn, nói ra:
- Nơi này là Thanh Khâu Chi Trạch.
Mặc dù Hứa Tiên có đoán trước nhưng Thanh Khâu quốc diện tích quá lớn vẫn làm cho hắn kinh ngạc. Mà phiến thổ địa rộng lớn này mấy ngàn năm trước là do một sinh linh cường đại tưởng tượng ra, đây thật sự là lực lượng không tưởng tượng nổi.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ngươi thực cảm thấy Cửu Anh trốn trong nơi này sao?
Hứa Tiên nói:
- Ngươi chính là chủ nhân nơi này, chẳng lẽ một chút cũng khó hiểu sao?
- Thời điểm tất cả mọi chuyện xảy ra ta còn chưa ra đời đấy.
Hồ Tâm Nguyệt lườm hắn một cái, nhẹ nhàng bước lên mặt đất, thả người bay vào sâu trong Thanh Khâu Chi Trạch.
- Cẩn thận!
Hứa Tiên vội vàng đuổi theo, tập trung giác quan thứ sáu cẩn thận đề phòng dưới hồ nước, mặt hồ nước đẹp như bảo thạch, khả năng cất dấu yêu thần cực kỳ khủng bố, hắn cũng không có tự tin chiến đấu trong nước.
Hồ Tâm Nguyệt cười nhạo nói:
- Người nhát gan!
Hứa Tiên biết rõ miệng nói xấu, cũng lười so đo với nàng, nhưng thẳng đến khi lướt qua Thanh Khâu Chi Trạch cũng không có phát hiện Cửu Anh tồn tại, ngược lại trong Thanh Khâu Chi Trạch trong phát hiện rất nhiều sinh vật kỳ quái, một con cá hai đuôi đang dùng tư thế bơi kỳ dị qua lại, một đám cá có bốn cánh bay cao bốn mét lên mặt đất, bay lượn giữa không trung một hồi, một lần thì trở xuống trong nước.
Tại điểm cuối cùng của Thanh Khâu Chi Trạch có một tòa núi cao đầy băng xuất hiện trước mặt Hứa Tiên, đỉnh núi tuyết trắng xóa, mây trắng quấn quanh sườn núi.
Hồ Tâm Nguyệt mở miệng nói:
- Đây chính làThanh Khâu.
Đó chính là Thanh Khâu trong truyền thuyết.
Một tòa thành trì dựa vào núi mà xây thành, một cổ khí thế rộng lớn hiện ra trước mặt, mặc dù là thành Trường An cũng không cách nào so sánh với nơi này, có lẽ chỉ có thiên đình Dao Trì mới có thể phân cao thấp.
Đi vào phụ cận Hứa Tiên phát giác phong cách kiến trúc trong thành rất kỳ dị, tỷ như một cầu vồng lăng không vượt qua trăm trượng, một tòa tháp hình đinh ốc bay trên không trung, các loại kiến trúc chưa từng nhìn thấy đều hiện ra. Những kiến trúc này có màu sắc không đơn điệu chút nào, mà là hào quang bảy màu rực rỡ, các tòa nhà liên tục biến đổi màu sắc, nhưng mà các loại màu sắc này không có đối lập nhau, tạo thành một cảnh quan tuyệt diệu.
Hứa Tiên cùng Hồ Tâm Nguyệt hạ xuống thành trì, hắn không thể không biết mình đang đi lại trong thành trì được xây mấy ngàn năm trước, mà là một vương quố cổ tích khó tưởng tượng nổi, cho dù là Thái Nhất Thần Điện là kiên trúc hùng vĩ nhất mà Hứa Tiên từng nhìn thấy, như vậy tòa thành trì trước mắt là giả tưởng.
Tất cả đều trong vắt và tươi đẹp, trên con đường không có một hạt bụi nào, giống như có lực lượng vô hình chống lại tuế nguyệt ăn mòn.
Hứa Tiên lờ mờ có thể tưởng tượng tòa thành thị này đã từng phồn hoa, nhưng mà hôm nay chỉ có âm thanh bước chân của hắn vang lên trên con đường, mà Hồ Tâm Nguyệt bên cạnh đúng là hồ ly, đi lại không mang theo âm thanh.
Hứa Tiên hỏi:
- Ngươi bình thường đều ở đây?
Hồ Tâm Nguyệt gật đầu, đắc ý nói:
- Tất cả nơi này đều thuộc về một mình ta, không giống những người khác nghèo như vậy, thậm chí có người lấy mấy người vợ...
- Nghèo kiết hủ lậu...
Hứa Tiên không nghĩ tới xuyên việt một hồi, phấn đấu hai mươi năm kết quả hắn vẫn bị người ta chỉ trích không nhà không cửa, hắn thật sự có chút tức giận rồi. Nhẫn vàng trong tay sáng lên:
- Ta cho ngươi xem rõ thứ này, đây chính là chìa khóa chưởng quản Thái Nhất Thần Điện, Thái Nhất Thần Điện ngươi nhìn thấy qua chưa? So với nơi này của ngươi còn lớn hơn, ta hiện tại cảm thấy nơi này có chút chặt hẹp đấy.
Hồ Tâm Nguyệt bỉu môi nói:
- Ta thấy ngươi giống một thổ tài chủ ngu xuẩn thì đúng hơn, sắc mặt của ngươi bây giờ giống như đúc, ai, tiểu Bạch ngươi thật sự là mắt mù.
Hai người tranh chấp đấu võ mồm vang vọng trong tòa thành trì vắng lặng này.
Trong Thanh Khâu Chi Trạch lúc này có một bóng đen từ dưới đáy nước hiện ra, mười tám đạo hào quang màu đỏ hiện ra ngoài, nướng theo đó là tiếng nước chảy rì rào bơi tới thành trì không xa.
Bỗng nhiên mặt nước cuồn cuộn giống như nước sôi, một vòng xoáy khổng lồ dần dần hình thành giữa hồ, trung tâm của vòng xoáy không ngừng lỡm xuống giống như một cái động không đáy.
Mà bầu trời nắng ráo sáng sủa chợt xuất hiện mây đen phủ kín, tia chớp sấm sét gào thét không ngừng.
Bỗng nhiên Hứa Tiên cùng Hồ Tâm Nguyệt quay đầu lại, tất cả đều có biểu lộ ngưng trọng, yêu khí khổng lồ này ngay cả mù lòa tai tiếc cũng không dám bỏ qua.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, nước hồ bay tứ tung, nước chảy hóa thành một cơn mưa rơi xuống khắp Thanh Khâu, một con rắn chín đầu cực lớn hiện ra trong nước, một cái đầu trong đó tràn ngập giận dữ nhìn qua Hứa Tiên.
- Hứa Tiên, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
Không cần nhiều lời, đây chính là đầu rắn bị Hứa Tiên bắt được.
Hứa Tiên xuất ra Âm Dương Kính chiếu qua, biểu lộ trên mặt rất kinh ngạc, hắn đang tính toán linh lực của con rắn qua Âm Dương Kính, kết quả là bốn mươi lăm vạn, nếu như nhân với chín lần thì linh lực của con rắn này chỉ sợ tiếp cận năm trăm vạn a.
Nhưng hắn trải qua suy tính thực tế lại phát hiện phép tính của hắn và đối phương không giông nhau, linh lực thực tế của Cửu Anh lại tiếp cận ngàn vạn, có nghĩa là hơn hắn gấp mười lần. Nếu cộng thêm Bất Tử Chi Thân và năng lực mỗi đầu rắn khác nhau...
Được rồi, ở nơi này cho rằng sẽ gặp tiểu quái, ai ngờ lại gặp phải boss trùm mạnh nhất.
Bình luận facebook