Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 758
Nhóm dịch: Sói Già
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Trước đó cũng đã hứa rồi mà.
Hứa Tiên nhìn quanh, trên mặt Tiểu Thanh Ngao Ly Tiểu Thiến đều có ý quyết tuyệt.
Ngày mai chính là thanh minh!
- Ăn cơm trước đi!
Hứa Tiên nói như vậy làm mấy người Tiểu Thanh im lặng, hắn không tự giác nói:
- Dưỡng đủ tinh thần mới có khí lực đánh nhau!
Rồi sau đó hắn tự mình xuống bếp làm đầy bàn thức ăn, còn lấy một ít Hoàng Lương Nhưỡng uống một chén với các nàng, nói muốn muốn khai chiến phải bổ sung linh lực.
Rượu uống qua nửa đêm, Hứa Tiên không ngừng mời rượu, trong lời của hắn nói như có ma lực, các nàng không thể tự chủ mà đồng y, không tự chủ mà uống cạn, lúc này say bất tỉnh nhân sự, bị Hứa Tiên đặt vào trong phòng.
Hứa Tiên ngồi ở bên giường, ôn nhu nhìn các nàng như đang ngắm trân bảo.
Hồ Tâm Nguyệt kiệt lực bảo trì thanh tỉnh, nhìn qua Hứa Tiên nói:
- Hứa Tiên, ngươi...
- Ngủ đi, ngủ đi.
Hứa Tiên nói nhỏ, sâu trong thần hồn Xá Lợi Tử thả ra thần quang vô hình.
Hồ Tâm Nguyệt mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hắn đứng dậy, cuối cùng nhìn qua các nàng, quay người đẩy cửa mà đi, nàng cũng nhịn không được nữa, chìm vào sâu trong giấc ngủ.
Hứa Tiên đóng kỹ cửa phòng, lại bố trí trận pháp, lại đi ra ngoài mái hiên, nhìn qua từng giọt nước từ mái hiên rơi xuống.
Năm nay thanh minh vẫn là mưa tầm tã.
Hứa Tiên lấy một cây dù giấy ra, chậm rãi biến mất trong màn mưa mông lung.
Xuyên qua hẻm nhỏ đầy đá xanh, đi tới bờ Tây Hồ, trời còn chưa sáng, trên hồ có chút lạnh lẽo, chỉ có đèn của thuyền chài đang phiêu du, cùng chỉ có thính giác của hắn mới nghe được tiếng trúc lay động, không biết trong thanh lâu ở đâu còn nghe được tiếng rên rỉ và múa hát.
Hứa Tiên lại nhìn qua Lôi Phong Tháp ở xa xa, một mình đi lên đoạn kiều, yên lặng nhìn qua, hồi tưởng lại lúc mới gặp nàng, khóe miệng còn hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
- Không nên như thế sao?
Cửu Thiên Huyền Nữ xuất hiện bên đầu cầu, lớn tiếng nhìn Hứa Tiên nói:
- Ngươi cũng biết như vậy là địch với thiên hạ.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Vậy cũng không có biện pháp ah, là địch thì là địch.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Tỉnh lại đi, ngươi đã là Thiên Tiên, chẳng lẽ còn không biết thiên mệnh?
Nàng vốn cho là Hứa Tiên sau khi hiểu rõ tam thế, tu thành Thiên Tiên thì cho dù thế nào cũng buông bỏ tín nhiệm vô tri kia. Nhưng cho đến giờ phút này nàng mới hiểu được chính mình sai, hơn nữa sai không hợp thói thường.
- Thiên mệnh?
Hứa Tiên nhìn nàng, nhìn lên phía chân trời nói:
- Nếu thiên mệnh thật sự tồn tại, vậy ta chính là thiên mệnh!
Hắn đi qua đoạn kiều, đi sát qua người của nàng, hắn đem cây dù giấy đặt lên tay của nàng, nói khẽ:
- Thời điểm không còn sớm, nàng còn đang chờ ta đấy, ngươi đi về trước đi! Đừng quên, ngươi còn thiếu nợ ta, chỉ mong có cơ hội có thể thu hồi từ ngươi.
- Nếu như không có cơ hội, vậy thì ngươi nên trân trọng, đột nhiên cảm giác được như vậy cũng tốt, ít nhất không cần lo cho ta, có những lo lắng vô vị kia.
Cửu Thiên Huyền Nữ cắn môi, nói:
- Tại sao không có!
Nàng đặt tay lên ngực.
- Tâm của Vân Yên, Thanh Loan đang ở nơi này, thời thời khắc khắc đều lo lắng cho ta, nhưng như đã chịu đủ rồi.
Nàng xoay người cầm dù giấy trong tay ném xuống nước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, giống như muốn đem bóng lưng của hắn khắc sâu vào trí nhớ lần cuối cùng.
Hứa Tiên không quay đầu lại, lặng yên không một tiếng động thở dài một tiếng, đi xuống đoạn kiều, biến mất ở bờ đê.
Cửu Thiên Huyền Nữ chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, trong lòng bàn tay cầm lấy Vong Xuyên chi thủy, hóa thành một đạo hào quang bảy màu, kiên quyết bay đi trong màn mưa.
Hứa Tiên giống như đang du khách đạp thanh (*đi chơi trong tiết thanh minh), không nhanh không chậm đi về hướng Lôi Phong Tháp, trên đường đi lưu ý cảnh trí hai bên.
Bầu trời mờ mờ sáng lên, bày biện ra đủ loại màu sắc của các vì sao, giống như ánh đèn chiếu sáng đường đi.
Đây là cảnh chỉ có người tu hành mới nhìn thấy được, có vô số vì sao phát sáng, chiếu sáng khu vực này, người tu hành đi qua nơi này nhao nhao đem ánh mắt nhìn qua, nhìn vào người Hứa Tiên.
Sau đại chiến ngày hôm qua bọn họ không dám có nửa phần khinh thị với nam nhân này, nhao nhao phóng xuất linh quang bổn mạng ra ngoài, lập tức cảnh giác lại là cảnh cáo, muốn cho Hứa Tiên dừng bước lại.
Vì vậy hình thành một màn cực kỳ tráng lệ, hào quang của bọn họ chiếu sáng cả khu vực, giống như các vì sao đang dẫn đường cho Hứa Tiên.
Dưới trận thế áp bách này ngay cả người tu hành cường đại nhất cũng e sợ không dám tiến lên.
Quả nhiên Hứa Tiên dừng bước lại, ngẩng đầu chắp tay cười nói:
- Đa tạ chư vị đạo hữu chiếu sáng, ta còn ngại đường quá tối.
Tinh vân rung rung một chút.
Hứa Tiên tiếp tục đi về phía trước, vốn nhìn thấy Lôi Phong Tháp còn rất xa xội, giống như chỉ trong chốc lát gần như trước mắt.
Trong lòng hắn nói thầm:
- Nương tử, ta đến!
Trong ánh mắt Hứa Tiên thì Lôi Phong Tháp phát ra hào quang tráng lệ chói mắt, hàng tỉ đạo phù văn chập chờn, trên Lôi Phong Tháp còn có một tầng phật tháp màu vàng.
Bạch Tố Trinh đang ngồi thiền bừng tỉnh lại, đứng lên nói:
- Quan nhân!
Hứa Tiên hít sâu một hơi, muốn mở cửa tháp phủ đầy bụi, Dương Tiễn ngăn cản ở trước mặt hắn:
- Dừng bước a, Hứa Tiên!
Hứa Tiên ôn hòa nói:
- Dương huynh, đã lâu không gặp, thỉnh nhường đường cho ta, cho ta nhìn thấy nương tử lại ôn chuyện với ngươi.
Nhưng Dương Tiễn giống như pho tượng bất động, khi hắn ở Hàng Châu cũng tận mắt nhìn thấy Hứa Tiên cùng Chúc Dung tranh đấu hôm qua, trong lòng của hắn phi thường hiểu rõ, tuy hắn còn cách Thiên Tiên nửa bước xa, nhưng đừng nói là nửa bước, cho dù chỉ một tấc cũng là chênh lệch cực lớn.
- Thủ hộ tháo này là chức trách của ta, muốn tiến vào tháp thì bước qua thi thể của ta đi.
Hứa Tiên nhẹ nhàng nhíu mày, giống như lâm vào khó xử, nhưng hắn vì chống cự áp bách trên bầu trời mà phóng thích lực lượng bàng bạc, nhưng lại làm cho Dương Tiễn có cảm giác như đang gánh cả ngọn núi.
Cổ lực lượng này không phải là linh lực đơn thuần, mà là Hứa Tiên dung hợp toàn bộ tinh khí thần, thậm chí là lĩnh ngộ Thiên Đạo, cũng bởi vì Dương Tiễn cách Thiên Tiên chỉ có nửa bước xa, mới càng cảm giác rõ ràng như vậy, chỉ trong một lát này hắn đổ mồ hôi như mưa.
Khiếu Thiên khuyển từ trong hư không nhảy ra, nói:
- Hứa Tiên, ngươi phải nghe lời a, lão đại ta cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể mở Lôi Phong Tháp sao? Đám người trên bầu trời đang nhìn đấy! Lực lượng của Bạch Tố Trinh không nên tồn tại trong thiên địa này, buông tha đi, cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, có cần lão đại ta giới thiệu muội tử cho ngươi không, ta thấy nàng cũng có ý với ngươi đấy.
Cho dù là dưới áp bách như núi, Dương Tiễn cũng mở con mắt thứ ba ra trừng Khiếu Thiên khuyển.
Khiếu Thiên khuyển co cổ lại, tiếp tục nói:
- Ngươi thật sự không bỏ xuống được, còn có thể thường tới thăm nàng mà. Một khi bước ra một bước này, tất cả xem như xong.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Trước đó cũng đã hứa rồi mà.
Hứa Tiên nhìn quanh, trên mặt Tiểu Thanh Ngao Ly Tiểu Thiến đều có ý quyết tuyệt.
Ngày mai chính là thanh minh!
- Ăn cơm trước đi!
Hứa Tiên nói như vậy làm mấy người Tiểu Thanh im lặng, hắn không tự giác nói:
- Dưỡng đủ tinh thần mới có khí lực đánh nhau!
Rồi sau đó hắn tự mình xuống bếp làm đầy bàn thức ăn, còn lấy một ít Hoàng Lương Nhưỡng uống một chén với các nàng, nói muốn muốn khai chiến phải bổ sung linh lực.
Rượu uống qua nửa đêm, Hứa Tiên không ngừng mời rượu, trong lời của hắn nói như có ma lực, các nàng không thể tự chủ mà đồng y, không tự chủ mà uống cạn, lúc này say bất tỉnh nhân sự, bị Hứa Tiên đặt vào trong phòng.
Hứa Tiên ngồi ở bên giường, ôn nhu nhìn các nàng như đang ngắm trân bảo.
Hồ Tâm Nguyệt kiệt lực bảo trì thanh tỉnh, nhìn qua Hứa Tiên nói:
- Hứa Tiên, ngươi...
- Ngủ đi, ngủ đi.
Hứa Tiên nói nhỏ, sâu trong thần hồn Xá Lợi Tử thả ra thần quang vô hình.
Hồ Tâm Nguyệt mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hắn đứng dậy, cuối cùng nhìn qua các nàng, quay người đẩy cửa mà đi, nàng cũng nhịn không được nữa, chìm vào sâu trong giấc ngủ.
Hứa Tiên đóng kỹ cửa phòng, lại bố trí trận pháp, lại đi ra ngoài mái hiên, nhìn qua từng giọt nước từ mái hiên rơi xuống.
Năm nay thanh minh vẫn là mưa tầm tã.
Hứa Tiên lấy một cây dù giấy ra, chậm rãi biến mất trong màn mưa mông lung.
Xuyên qua hẻm nhỏ đầy đá xanh, đi tới bờ Tây Hồ, trời còn chưa sáng, trên hồ có chút lạnh lẽo, chỉ có đèn của thuyền chài đang phiêu du, cùng chỉ có thính giác của hắn mới nghe được tiếng trúc lay động, không biết trong thanh lâu ở đâu còn nghe được tiếng rên rỉ và múa hát.
Hứa Tiên lại nhìn qua Lôi Phong Tháp ở xa xa, một mình đi lên đoạn kiều, yên lặng nhìn qua, hồi tưởng lại lúc mới gặp nàng, khóe miệng còn hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
- Không nên như thế sao?
Cửu Thiên Huyền Nữ xuất hiện bên đầu cầu, lớn tiếng nhìn Hứa Tiên nói:
- Ngươi cũng biết như vậy là địch với thiên hạ.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Vậy cũng không có biện pháp ah, là địch thì là địch.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Tỉnh lại đi, ngươi đã là Thiên Tiên, chẳng lẽ còn không biết thiên mệnh?
Nàng vốn cho là Hứa Tiên sau khi hiểu rõ tam thế, tu thành Thiên Tiên thì cho dù thế nào cũng buông bỏ tín nhiệm vô tri kia. Nhưng cho đến giờ phút này nàng mới hiểu được chính mình sai, hơn nữa sai không hợp thói thường.
- Thiên mệnh?
Hứa Tiên nhìn nàng, nhìn lên phía chân trời nói:
- Nếu thiên mệnh thật sự tồn tại, vậy ta chính là thiên mệnh!
Hắn đi qua đoạn kiều, đi sát qua người của nàng, hắn đem cây dù giấy đặt lên tay của nàng, nói khẽ:
- Thời điểm không còn sớm, nàng còn đang chờ ta đấy, ngươi đi về trước đi! Đừng quên, ngươi còn thiếu nợ ta, chỉ mong có cơ hội có thể thu hồi từ ngươi.
- Nếu như không có cơ hội, vậy thì ngươi nên trân trọng, đột nhiên cảm giác được như vậy cũng tốt, ít nhất không cần lo cho ta, có những lo lắng vô vị kia.
Cửu Thiên Huyền Nữ cắn môi, nói:
- Tại sao không có!
Nàng đặt tay lên ngực.
- Tâm của Vân Yên, Thanh Loan đang ở nơi này, thời thời khắc khắc đều lo lắng cho ta, nhưng như đã chịu đủ rồi.
Nàng xoay người cầm dù giấy trong tay ném xuống nước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, giống như muốn đem bóng lưng của hắn khắc sâu vào trí nhớ lần cuối cùng.
Hứa Tiên không quay đầu lại, lặng yên không một tiếng động thở dài một tiếng, đi xuống đoạn kiều, biến mất ở bờ đê.
Cửu Thiên Huyền Nữ chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, trong lòng bàn tay cầm lấy Vong Xuyên chi thủy, hóa thành một đạo hào quang bảy màu, kiên quyết bay đi trong màn mưa.
Hứa Tiên giống như đang du khách đạp thanh (*đi chơi trong tiết thanh minh), không nhanh không chậm đi về hướng Lôi Phong Tháp, trên đường đi lưu ý cảnh trí hai bên.
Bầu trời mờ mờ sáng lên, bày biện ra đủ loại màu sắc của các vì sao, giống như ánh đèn chiếu sáng đường đi.
Đây là cảnh chỉ có người tu hành mới nhìn thấy được, có vô số vì sao phát sáng, chiếu sáng khu vực này, người tu hành đi qua nơi này nhao nhao đem ánh mắt nhìn qua, nhìn vào người Hứa Tiên.
Sau đại chiến ngày hôm qua bọn họ không dám có nửa phần khinh thị với nam nhân này, nhao nhao phóng xuất linh quang bổn mạng ra ngoài, lập tức cảnh giác lại là cảnh cáo, muốn cho Hứa Tiên dừng bước lại.
Vì vậy hình thành một màn cực kỳ tráng lệ, hào quang của bọn họ chiếu sáng cả khu vực, giống như các vì sao đang dẫn đường cho Hứa Tiên.
Dưới trận thế áp bách này ngay cả người tu hành cường đại nhất cũng e sợ không dám tiến lên.
Quả nhiên Hứa Tiên dừng bước lại, ngẩng đầu chắp tay cười nói:
- Đa tạ chư vị đạo hữu chiếu sáng, ta còn ngại đường quá tối.
Tinh vân rung rung một chút.
Hứa Tiên tiếp tục đi về phía trước, vốn nhìn thấy Lôi Phong Tháp còn rất xa xội, giống như chỉ trong chốc lát gần như trước mắt.
Trong lòng hắn nói thầm:
- Nương tử, ta đến!
Trong ánh mắt Hứa Tiên thì Lôi Phong Tháp phát ra hào quang tráng lệ chói mắt, hàng tỉ đạo phù văn chập chờn, trên Lôi Phong Tháp còn có một tầng phật tháp màu vàng.
Bạch Tố Trinh đang ngồi thiền bừng tỉnh lại, đứng lên nói:
- Quan nhân!
Hứa Tiên hít sâu một hơi, muốn mở cửa tháp phủ đầy bụi, Dương Tiễn ngăn cản ở trước mặt hắn:
- Dừng bước a, Hứa Tiên!
Hứa Tiên ôn hòa nói:
- Dương huynh, đã lâu không gặp, thỉnh nhường đường cho ta, cho ta nhìn thấy nương tử lại ôn chuyện với ngươi.
Nhưng Dương Tiễn giống như pho tượng bất động, khi hắn ở Hàng Châu cũng tận mắt nhìn thấy Hứa Tiên cùng Chúc Dung tranh đấu hôm qua, trong lòng của hắn phi thường hiểu rõ, tuy hắn còn cách Thiên Tiên nửa bước xa, nhưng đừng nói là nửa bước, cho dù chỉ một tấc cũng là chênh lệch cực lớn.
- Thủ hộ tháo này là chức trách của ta, muốn tiến vào tháp thì bước qua thi thể của ta đi.
Hứa Tiên nhẹ nhàng nhíu mày, giống như lâm vào khó xử, nhưng hắn vì chống cự áp bách trên bầu trời mà phóng thích lực lượng bàng bạc, nhưng lại làm cho Dương Tiễn có cảm giác như đang gánh cả ngọn núi.
Cổ lực lượng này không phải là linh lực đơn thuần, mà là Hứa Tiên dung hợp toàn bộ tinh khí thần, thậm chí là lĩnh ngộ Thiên Đạo, cũng bởi vì Dương Tiễn cách Thiên Tiên chỉ có nửa bước xa, mới càng cảm giác rõ ràng như vậy, chỉ trong một lát này hắn đổ mồ hôi như mưa.
Khiếu Thiên khuyển từ trong hư không nhảy ra, nói:
- Hứa Tiên, ngươi phải nghe lời a, lão đại ta cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể mở Lôi Phong Tháp sao? Đám người trên bầu trời đang nhìn đấy! Lực lượng của Bạch Tố Trinh không nên tồn tại trong thiên địa này, buông tha đi, cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, có cần lão đại ta giới thiệu muội tử cho ngươi không, ta thấy nàng cũng có ý với ngươi đấy.
Cho dù là dưới áp bách như núi, Dương Tiễn cũng mở con mắt thứ ba ra trừng Khiếu Thiên khuyển.
Khiếu Thiên khuyển co cổ lại, tiếp tục nói:
- Ngươi thật sự không bỏ xuống được, còn có thể thường tới thăm nàng mà. Một khi bước ra một bước này, tất cả xem như xong.
Bình luận facebook