• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hứa Tiên Chí (8 Viewers)

  • Chương 86

»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»


Dưới khuôn mặt ngái ngủ của mụ hiển lộ vẻ khinh thường không thể nghi ngờ.


Trên mặt nam tử hiện lên một tia tức giận, nếu không có có việc cầu người, hắn sao lại có thể chịu vũ nhục như vậy, nhưng hắn cũng coi như là người từng trải, cũng biết tú bà yêu thích cái gì. Từ trong lòng ngực móc ra một tấm ngân phiếu dâng tặng cho tú bà:


- Chỉ cầu mụ mụ dẫn kiến, tại hạ khắc có hậu báo.


Con mắt Tú bà liếc qua tờ giấy mỏng, bên trên có ghi ba trăm lượng chỉ cầu gặp mặt một lần, người như vậy đúng là hiện tại hiếm có đấy.


Phong Nguyệt Hạng ở Hàng Châu nguyên không gọi Phong Nguyệt Hạng, không biết từ nào hai bên đều phủ lên Yên Nguyệt Bài, về sau thì đổi tên là Phong Nguyệt Hạng. Các cô nương nổi tiesng có thể ở trên con đường này tìm được một chỗ ở, không hề giống kỹ nữ tầm thường ở trong thanh lâu.


Bất quá cũng phải thụ giáo phường tư quản lý, thượng diện cũng có mụ mụ bảo nhi tiếp ứng sinh ý. Chỉ là so với nữ tử thanh lâu tầm thường thì nhàn nhã và cũng thoải mái hơn nhiều.


Mặc dù Phiêu Linh đến tận đây, nhưng cuối cùng vẫn là năm mới. Hai bên Phong Nguyệt Hạng cũng đồng dạng là giăng đèn kết hoa, cùng nhà của bình dân không khác gì nhau. Dù sao quanh năm suốt tháng cũng không có được mấy ngày rảnh rỗi. Ngày bình thường những chén rượu ngon, sơn hài hải vị, hồng la cẩm tú tuy tốt nhưng tư vị rong đó chỉ có người trong ucoojc mới hiểu nỗi kôổ.


- Tiểu thư, gần sang năm mới đã bắt ngươi đi tiếp khách, thật sự là khi dễ người. Ta đi đuổi lão già đó về.


Thanh Loan nói xong muốn đi ra ngoài.


Thải Phượng vội vàng ngăn lại nói:


- Chúng ta mặc dù không sợ nàng, cũng không nên đắc tội nàng. Chỉ là thấy mặt, không sao mau giúp ta trang điểm.


Thanh Loan bất đắc dĩ đành phải đáp ứng, nàng biết rõ tiểu thư này nhà mình luôn có đạo lý đấy.


Thải Phượng trang điểm một phen rồi đi ra cửa liền thấy khách không mời mà đến. Tiến vào trong phòng, ánh mắt nam tử trở nên sáng ngời nhìn chằm chằm vào Thải Phượng. Tú bà bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nam tử mau chóng đứng lên nói:


- Tại hạ Sở Kiếm Hùng, bái kiến Thải Phượng tiểu thư. Nếu có chỗ mạo phạm mong rằng tiểu thư chớ trách.


Hắn cố gắng khiến cho chính mình lộ ra chút hữu lễ, trong lòng lại hơi có chút khẩn trương.


Thải Phượng mỉm cười hoàn lễ:


- Thải Phượng đa tạ Sở công tử ưu ái.


Nói đoạn, nàng quay sang tú bà nói:


- Mụ mụ, ngươi đi nghỉ ngơi a, nơi này có Thanh Loan hầu hạ là được rồi.


Sở Kiếm Hùng nghe xong thanh âm của nàng lại sững sờ, nếu như dùng tiếng chim hoàng oanh mà so sánh thì có hơi khinh mạn nàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ đây chính là tiếng phượng minh trong truyền thuyết, trong ngôn ngữ kèm theo sự ung dung của bách điểu triều bái. Hắn lại nhịn không được tự giễu, chính mình lại đi suy nghĩ lung tung rồi.


Sau đó Thải Phượng thong dong ứng đối, người như vậy nàng gặp qua không biết bao nhiêu mà kể. Lời nói như vậy nàng không biết nghe qua bao nhiêu lần, cũng không có cái gì đặc biệt.


Vì vậy thời điểm khi Sở Kiếm Hùng nói ra "Ta muốn chuộc thân cho cô nương! " những lời này. Trên mặt Thải Phượng biểu lộ vẫn nhàn nhạt như cũ.


Sở Kiếm Hùng không khỏi thất vọng, hắn cho rằng Thải Phượng sẽ kinh hỉ, cho dù không như thế thì cũng có chút phản ứng. Nhưng bằng võ công của hắn cũng không cách nào phát hiện nữ tử trước mặt lại có bất luận cảm xúc gì.


- Công tử ưu ái, Thải Phượng tâm lĩnh, chỉ là Phượng đang ở nơi nhạc tịch, nếu muốn cỡ tịch còn cần Tri Phủ đại nhân cho phép.


Lời này tức là sự thật, cũng từ chối. Thải Phượng gặp qua vô số người, đã nhìn ra nam tử trước măt tựa hồ có công phu bản thân không tầm thường, đồng thời còn có gia tư xa xỉ, lại nhìn khí độ đại khái không phải nghề nghiệp đứng đắn, người như vậy ở địa phương có lẽ làm chức quyền không nhỏ, nhưng cũng có thể không nghề không nhiệp.


Nam tử đột nhiên kích động đứng lên nói:


- Trước đó vài ngày tại hạ đi ngang qua Hàng Châu, thấy phong thái cô nương thì nhớ mãi không quên, hôm nay mới có cơ hội tương kiến. Không sợ cô nương cười, tại hạ là lãng tử lưu lạc chân trời xa xăm hôm nay chỉ cần cô nương đồng ý, ta nguyện dẫn ngươi đi khắp chân trời góc biển, không chịu bất luận kẻ nào quản thúc.


Thấy Thải Phượng muốn lên tiếng thì hắn nói tiếp:


- Ta biết Vân đại nhân là hàm oan mà chết, Sở mỗ bất tài, chỉ tinh thông chút võ nghệ, nguyện vì cô nương báo thù rửa hận.


Thải Phượng vốn đang lẳng lặng nghe thì biến sắc quát:


- Im ngay!


Bộ ngực nàng phập phồng, dường như thật sự muốn nổi giận. Rồi sau đó cường hành thu liễm lại nói:


- Công tử mời trở về đi, loại lời này không cần nói nữa.


Hào khí trong sảnh ngưng tụ, Thanh Loan cơ hồ nhịn không được muốn xuất thủ, nhưng nàng cảm giác võ công của Sở Kiếm Hùng mạnh hơn mình, sợ vừa ra tay liền không chế trụ nổi hắn mà còn khơi dậy hung tính của kẻ này thì lớn chuyện.


Hắn nếu dám tổn thương tiểu thư, ta chính là liều mạng cũng muốn giết hắn. Thanh Loan trong lòng quyết ý, trên người nàng không còn cảm giác của một nha hoàn mà giống như một thanh đoản kiếm vừa ra khỏi vỏ, vô cùng nghiêm nghị.


Sở Kiếm Hùng sững sờ, cảm thấy mình nói lỡ lời, rồi lại cảm thấy đề nghị của mình tựa hồ đã đả động nữ tử trước mặt. Loại cảm giác nguyên bản nhàn nhạt mỉm cười so với biểu tình phẫn nộ của nàng làm hắn cảm thấy thỏa mãn. Nhưng cũng biết hôm nay chuyện không thể làm, hắn ngẩng đầu mà bước mà đi, dáng người tiêu sái thong dong.


- Tiểu thư!


Thanh Loan có chút lo lắng nhìn Thải Phượng.


Thải Phượng khoát tay nói:


- Ta không sao, chỉ giận hắn vì dục vọng của bản thân mà ngay cả vong phụ người khác cũng muốn lợi dụng.


Thanh Loan do dự nói:


- Lão gia, hắn thật là hàm oan mà chết sao? Ta cũng biết võ công, ta cũng có thể thay tiểu thư báo thù đấy.


Thải Phượng khinh thường nói:


- Hắn chỉ là một nhân vật thảo mãng thì hiểu được cái gì? Chuyện nhà ta nói lớn thì là mệnh số, nói sâu thì là quan đạo chìm nổi, nhỏ hơn thì chết dưới tay thánh thượng cùng Cừu vương. Hoặc có một số tiểu nhân bỏ đá xuống giếng, nhưng đó có thể coi là cừu nhân của ta sao? Hắn muốn tìm ai báo thù, đương kim thánh thượng hay là cừu vương đã chết.


Sở Kiếm Hùng ngoài phòng nghe xong mà sắc mặt tái xanh, hắn cơ hồ muốn xông vào nhưng lại nhịn xuống. Hắn mới vừa rồi không có lập tức rời đi mà là ỷ vào võ công cao cường nghe lén một chút xem Thải Phượng đối với hắn như thế nào, lại không nghĩ rằng là kết quả như thế.


Bất quá trong lòng ngược lại đối với Thải Phượng càng thêm để ý thêm vài phần, có lẽ chính là chuyện thường tình của con người, nếu là Thải Phượng vừa thấy hắn thì muốn cùng hắn đi tới chân trời góc biển, nói không chừng trong lòng của hắn sẽ khinh thị. Giờ phút này Sở Kiếm Hùng quyết định nhất định phải đạt được Thải Phượng, không có không thôi.


Giờ phút này hắn đi trở về trụ sở, lập tức có mấy nam tử khác vây quanh gọi Sở đại ca, Sở huynh đệ, Sở gia. Nơi này có mười mấy người, có nam có nữ đều coi Sở Kiếm Hùng làm chủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Lời Hứa
  • Bạch Khuông Lương Thái Tử (白框凉太子)
Phần 7 END
Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!
  • Đây là một bẹ Cải
Lời Hứa (3S, 18+)
  • Lani An Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom