Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Tả Nhất không vui: “Anh giãi bày tâm sự là muốn em an ủi anh mà.”
“Em nói anh là đồ cặn bã đã rất an ủi rồi đó.” Chu Tráng Tráng là một sinh viên rất ư là trung thực.
Tả Nhất đột nhiên bày ra bộ dạng như không tin nàng tình vô nghĩa tới vậy.
“Tả Nhất, mặc kệ về sau chúng ta có cảm tình sâu đậm thế nào, chỉ cần Đa Đa trở về, anh vẫn sẽ lựa chọn bên cạnh cô ấy.” Chu Tráng Tráng chắc chắc.
Tả Nhất định phản bác, nhưng lại sợ hãi phản bác của chinh mình quá mức yếu ớt, đành trầm mặc.
“Cho nên, chúng ta vẫn là bạn bè, về sau cũng đừng nghĩ nhiều.”
Tả Nhất quay đầu, nhìn vào chén trà trắng trong in hình khóm trúc xanh, kiểu dáng thanh nhã, hơi nóng của trà đã bay dần theo câu chuyện xưa của mình: “Chu Tráng Tráng, em không muốn ở bên anh cũng là nguyên nhân này đúng không? Em cũng hiểu được, mặc kệ em ở cùng ai, mặc kệ cảm tình sâu đậm, chỉ cần hắn quay lại, em vẫn là lựa chọn hắn.”
Chu Tráng Tráng miệng ngậm mứt, từ từ nhấm nháp hương vị chua ngọt, nhẹ giọng nói: “Tả Nhất, anh thật sự là một tên siêu cặn bã.”
Nghỉ hè này, Chu Tráng Tráng đều giúp Tả Cửu Cửu học thêm, thành công biến khả năng tiếng Anh của hắn tăng lên mấy bậc — ít nhất khi bị người ta mắng,cũng có thể cãi lại.
Ngoài ra, còn kiếm được không ít tiền, Chu Tráng Tráng lặng lẽ tiết kiệm — chờ ngày nào đó cha mẹ thật sự nuôi không nổi nàng, lặng lau nước mắt mà vứt bỏ nàng thì cũng không đến nỗi đói chết.
Chu Tráng Tráng chờ đến tận ngày cuối cùng mới quay về thành phố A, nơi nàng đã từng tràn đầy nhiệt huyết mà nay lại là cảm giác thực hoảng hốt.
Bạn sẽ luôn luôn bởi vì yêu hận một người mà yêu hận một nơi chốn.
Thành phố này từng là nơi Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng có một quãng thời gian tươi đẹp sống động, mà hiện giờ lại tràn đầy kỉ niệm đau buồn, làm cho nàng tránh không nổi. Kỷ niệm thực khó khăn và tàn nhẫn, tuy rằng mọi chuyện đã qua một thời gian, nhưng Chu Tráng Tráng vẫn luôn sợ hãi và trốn tránh.
Nàng rất ít khi đi qua khu trung tâm, bởi vì ở đó có một gian “tân phòng”; nàng đi bứơc ngang sân thể dục trong trường cũng rất nhanh, bởi vì nơi ấy có bóng dáng hắn cùng với nàng trò chuyện; nàng thậm chí không hề sử dụng loại băng vệ sinh thường dùng, bởi vì hắn đã từng giúp nàng mua. Cho dù chuyện nhỏ nhặt thề nào cũng vẫn cứ nhớ mãi không quên.
Chu Tráng Tráng lên năm ba, Hải Nhĩ cũng bước sang năm tư, Chu Tráng Tráng xoè bàn tay bắt đầu liệt kê hai người chỉ còn có một năm học chung trường nữa thôi, Hải Nhĩ thản nhiên nói mình muốn tiếp tục làm nghiên cứu.
Kỳ thật mảng Sinh học ở đại học bọn họ cũng không phải là tốt nhất trong cả nước, Chu Tráng Tráng liền cổ vũ Hải Nhĩ tới trường đại học X mà nghiên cứu – dựa theo thành tích cùng nhiệt tình của hắn nắm chắc ít nhất tám phần sẽ nghiên cứu thành công.
Nhưng Hải Nhĩ lại cự tuyệt, nói rằng chỉ muốn học ở đây.
“Tại sao?” Chu Tráng Tráng nhớ rõ lúc ấy mình đã hỏi như thế.
“Muốn ở cùng em thêm một đoạn thời gian nữa.” Chu Tráng Tráng nhớ rõ lúc ấy Hải Nhĩ đã trả lời như vậy. (Đau lòng chết ta mất thui)
Chu Tráng Tráng hắt hơi, hỉ mũi ra khăn tay nói chính mình có lẽ bị cảm mạo, che dấu đi ánh mắt đang đỏ lên vì cảm động.
Lúc trước có lễ nên kiên quyết yêu đương với Hải Nhĩ, Chu Tráng Tráng đôi khi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà mỗi lần trong mơ, người nắm tay nàng, vẫn luôn là người đàn ông với hàm răng trắng bóng kia.
Giấc mơ mới đáng tin cậy nhất, Chu Tráng Tráng không thể không thừa nhận, nếu quay lại một lần nữa, nàng có lẽ vẫn lựa chọn Thường Hoằng.
Nếu có thể dùng lý trí lựa chọn thì đó không phải là tình yêu, đó là việc kinh doanh.
Nhưng tình yêu dù thế nào cũng bị thời gian đánh bại, Chu Tráng Tráng tin tưởng vào vị thần thời gian, rồi sẽ có một ngày, nàng chắc chắn sẽ quên Thường Hoằng.
Lên năm ba, nàng vùi đầu vào sách vở cùng các hoạt động trường, trải qua cuộc sống sinh khí dồi dào cộng thêm tâm thanh quả dục.
Đương nhiên, trong tâm thanh quả dục thì vẫn pha chút màu hồng.
Học kỳ hai năm thứ ba xuất hiện một tiểu đệ học khoa lịch sử, nhìn cũng rất thuận mắt, cũng thuộc loại môi hồng răng trắng (í bảo xinh đẹp), hắn cùng với Chu Tráng Tráng quen biết nhau trong một hoạt động trường, lúc đầu thì xin địa chỉ QQ của Chu Tráng Tráng, không có việc gì cũng chạy tới hỏi nàng một ít vấn đề, sau khi quen thân thì hẹn nàng ra ngoài chơi.
“Anh nói em có nên đi không?” Chu Tráng Tráng trong phòng thí nghiệm hỏi ý kiến của Hải Nhĩ.
“Em không phải đã có quyết định rồi sao?” Hải Nhĩ ánh mắt cũng không ngước lên, bắt đầu nói: “Váy mới cũng đã mua? Giày mới cũng đã sắm? Lông chân tối qua cũng cạo sạch rồi còn gì?” ( Q: cái này đúng là cạo lông chân rùi Bí ạh ^.^ )
Chu Tráng Tráng cảm thấy Hải Nhĩ chơi thân với mình càng lâu, miệng lưỡi càng ngày càng độc.
Cuối cùng nàng quyết định cho tất cả nam sinh thêm một cơ hội, đáp ứng hẹn hò với tên nhóc kia.
Sinh viên hẹn hò thì chỉ có vài nơi để đi.
Tiểu đệ hẹn Chu Tráng Tráng đi xem phim, là một bộ phim hài nổi tiếng, nhưng Chu Tráng Tráng vẫn nể tình lắm mới nở được nụ cười.
Nàng nghĩ mình nên cho tất cả nam nhân một cơ hội.
Sau đó, hắn đưa nàng ra ngoài đi dạo ở một thị trấn nhỏ vùng ngoại thành.
Đây là một điểm du lịch mới được phát triển, buôn bán chằn chịt, du khách đông đúc, chen chúc không chịu nổi, mấy giờ đi lại, chân Chu Tráng Tráng bị giẫm sưng lên, nhưng nàng vẫn như cũ nói cười vui vẻ.
Mình nên cho tất cả nam đồng bào một cái cơ hội, Chu Tráng Tráng vẫn là nghĩ như vậy.
Sau đó, tiểu đệ lại hẹn nàng buổi tối tản bộ ở vườn trường, trên con đường mòn u tĩnh vắng người, tiểu đệ kể một câu chuyện cười, Chu Tráng Tráng khẽ cười.
Cũng không biết như thế nào, không khí bắt đầu có chút ám muội, tiểu đệ vươn tay giữ vai Chu Tráng Tráng, trong mắt ánh lên một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa bùng lên càng ngày càng lớn, môi cũng tiến lại càng gần.
Khi hai môi chạm vào nhau, Chu Tráng Tráng thấy tim vẫn lặng yên, nhưng cũng không có đẩy hắn ra.
Lần này cái nàng nghĩ đến không phải là muốn cho tất cả nam đồng bào một cơ hội, mà là nhớ tới cảnh Phó Dương Dương thân thiết hôn Thường Hoằng tại sân bay.
Còn chưa kịp nhớ lại cảnh tượng khiến mình khó chịu kia, bỗng nhiên có một âm thanh hung tợn vang lên bên tai hai người: “Không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời tao nói.”
Tiếng nói cố ý bị đè ép lại, nghe sơ qua giống như chỉ làm ra vẻ có ác ý.
Quay đầu lại, phát hiện hai người đàn ông to lớn, một nửa mặt bịt kín vải đen, không biết khi nào đã xuất hiện ở bên người họ, một tên bắt lấy tay Chu Tráng Tráng, người kia dùng một con dao sáng bóng để ở cổ tiểu học đệ.
Cho nên mới nói, đêm đen gió lớn ở chỗ không người quả nhiên là hại người a.
“Đại ca, tôi chỉ có chừng này tiền, toàn bộ hiếu kính cho các người! Van cầu anh tha cho tôi đi!”Tiểu học đệ dù sao cũng chỉ là tên nhóc con, sợ tới mức ánh mắt đều đỏ, nhanh chóng rút tiền ra khỏi ví của mình.
“Tao nói muốn lấy tiền của mày sao? Tao chính là muốn bạn gái mày! Tiểu tử, không muốn chết thì biến cho nhanh, nếu không. . . . . . có thấy lá cây ở trên cao kia không? Tao một đao đâm xuống cam đoan máu của mày có thể phun tới độ cao kia.” Tên bịt mặt đang kề dao vào cổ hắn uy hiếp.
Tiểu đệ vừa nghe, ánh mắt không đỏ, thân mình không run lên.
Cũng không phải toàn lực bộc phát bảo vệ bạn gái cùng kẻ bắt cóc tiến hành quyết đấu, mà là. . . . . . xoay người chạy.
Tốc độ kia, Chu Tráng Tráng cảm thấy hắn không vào đội điền kính quả là đáng tiếc.
Người bịt mặt giữ tay Chu Tráng Tráng nhìn thấy tiểu đệ chạy nghiêng ngả lảo đảo, khinh thường “Phi” một tiếng, xoay người lại đối diện Chu Tráng Tráng nói: “Cô gái về sau muốn kết giao với ai, cần phải mở to mắt ra mà xem xét cho kỹ, kiếm được một nam nhân như vậy, trời tối còn mang cô đến nơi này thân thiết, thực không biết xấu hổ.” (Bí: 2 anh này đáng nghi quá Quạ ah. Quạ: hehe, đúng là rất khả nghi Bí ơi. Mọi người nhớ anh này nha, thêm một nhân vật mới lên sàn)
Chu Tráng Tráng nghĩ từ khi nào mà đạo tặc trở nên có lễ nghĩa liêm sỉ như vậy, kẻ đêm hôm đi cướp bóc mà còn bày đặt coi rẻ kẻ đêm khuya thanh tĩnh bị cướp ah.
“Đại ca, quên đi, cô gái này đã thảm lắm rồi, chúng ta đi nơi khác cướp sắc đi.”
“Ừ, cũng tốt, miễn cho chuyện hôm nay truyền ra bên ngoài lại nói huynh đệ chúng ta không trượng nghĩa.”
Tổ hai người cướp sắc cứ như vậy kẻ xướng người tuỳ rồi bỏ đi.
Sau đó, tiểu đệ đến cầu xin Chu Tráng Tráng tha thứ, Chu Tráng Tráng vẫn mỉm cười, không có việc gì phát sinh.
Chỉ là từ nay về sau không đáp ứng cùng tiểu đệ đi ra ngoài nữa.
Tuy rằng rất muốn cho nam đồng bào một cơ hội, nhưng Chu Tráng Tráng cảm thấy, gần đây nam đồng bào rất không có thực lực a
“Em nói anh là đồ cặn bã đã rất an ủi rồi đó.” Chu Tráng Tráng là một sinh viên rất ư là trung thực.
Tả Nhất đột nhiên bày ra bộ dạng như không tin nàng tình vô nghĩa tới vậy.
“Tả Nhất, mặc kệ về sau chúng ta có cảm tình sâu đậm thế nào, chỉ cần Đa Đa trở về, anh vẫn sẽ lựa chọn bên cạnh cô ấy.” Chu Tráng Tráng chắc chắc.
Tả Nhất định phản bác, nhưng lại sợ hãi phản bác của chinh mình quá mức yếu ớt, đành trầm mặc.
“Cho nên, chúng ta vẫn là bạn bè, về sau cũng đừng nghĩ nhiều.”
Tả Nhất quay đầu, nhìn vào chén trà trắng trong in hình khóm trúc xanh, kiểu dáng thanh nhã, hơi nóng của trà đã bay dần theo câu chuyện xưa của mình: “Chu Tráng Tráng, em không muốn ở bên anh cũng là nguyên nhân này đúng không? Em cũng hiểu được, mặc kệ em ở cùng ai, mặc kệ cảm tình sâu đậm, chỉ cần hắn quay lại, em vẫn là lựa chọn hắn.”
Chu Tráng Tráng miệng ngậm mứt, từ từ nhấm nháp hương vị chua ngọt, nhẹ giọng nói: “Tả Nhất, anh thật sự là một tên siêu cặn bã.”
Nghỉ hè này, Chu Tráng Tráng đều giúp Tả Cửu Cửu học thêm, thành công biến khả năng tiếng Anh của hắn tăng lên mấy bậc — ít nhất khi bị người ta mắng,cũng có thể cãi lại.
Ngoài ra, còn kiếm được không ít tiền, Chu Tráng Tráng lặng lẽ tiết kiệm — chờ ngày nào đó cha mẹ thật sự nuôi không nổi nàng, lặng lau nước mắt mà vứt bỏ nàng thì cũng không đến nỗi đói chết.
Chu Tráng Tráng chờ đến tận ngày cuối cùng mới quay về thành phố A, nơi nàng đã từng tràn đầy nhiệt huyết mà nay lại là cảm giác thực hoảng hốt.
Bạn sẽ luôn luôn bởi vì yêu hận một người mà yêu hận một nơi chốn.
Thành phố này từng là nơi Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng có một quãng thời gian tươi đẹp sống động, mà hiện giờ lại tràn đầy kỉ niệm đau buồn, làm cho nàng tránh không nổi. Kỷ niệm thực khó khăn và tàn nhẫn, tuy rằng mọi chuyện đã qua một thời gian, nhưng Chu Tráng Tráng vẫn luôn sợ hãi và trốn tránh.
Nàng rất ít khi đi qua khu trung tâm, bởi vì ở đó có một gian “tân phòng”; nàng đi bứơc ngang sân thể dục trong trường cũng rất nhanh, bởi vì nơi ấy có bóng dáng hắn cùng với nàng trò chuyện; nàng thậm chí không hề sử dụng loại băng vệ sinh thường dùng, bởi vì hắn đã từng giúp nàng mua. Cho dù chuyện nhỏ nhặt thề nào cũng vẫn cứ nhớ mãi không quên.
Chu Tráng Tráng lên năm ba, Hải Nhĩ cũng bước sang năm tư, Chu Tráng Tráng xoè bàn tay bắt đầu liệt kê hai người chỉ còn có một năm học chung trường nữa thôi, Hải Nhĩ thản nhiên nói mình muốn tiếp tục làm nghiên cứu.
Kỳ thật mảng Sinh học ở đại học bọn họ cũng không phải là tốt nhất trong cả nước, Chu Tráng Tráng liền cổ vũ Hải Nhĩ tới trường đại học X mà nghiên cứu – dựa theo thành tích cùng nhiệt tình của hắn nắm chắc ít nhất tám phần sẽ nghiên cứu thành công.
Nhưng Hải Nhĩ lại cự tuyệt, nói rằng chỉ muốn học ở đây.
“Tại sao?” Chu Tráng Tráng nhớ rõ lúc ấy mình đã hỏi như thế.
“Muốn ở cùng em thêm một đoạn thời gian nữa.” Chu Tráng Tráng nhớ rõ lúc ấy Hải Nhĩ đã trả lời như vậy. (Đau lòng chết ta mất thui)
Chu Tráng Tráng hắt hơi, hỉ mũi ra khăn tay nói chính mình có lẽ bị cảm mạo, che dấu đi ánh mắt đang đỏ lên vì cảm động.
Lúc trước có lễ nên kiên quyết yêu đương với Hải Nhĩ, Chu Tráng Tráng đôi khi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà mỗi lần trong mơ, người nắm tay nàng, vẫn luôn là người đàn ông với hàm răng trắng bóng kia.
Giấc mơ mới đáng tin cậy nhất, Chu Tráng Tráng không thể không thừa nhận, nếu quay lại một lần nữa, nàng có lẽ vẫn lựa chọn Thường Hoằng.
Nếu có thể dùng lý trí lựa chọn thì đó không phải là tình yêu, đó là việc kinh doanh.
Nhưng tình yêu dù thế nào cũng bị thời gian đánh bại, Chu Tráng Tráng tin tưởng vào vị thần thời gian, rồi sẽ có một ngày, nàng chắc chắn sẽ quên Thường Hoằng.
Lên năm ba, nàng vùi đầu vào sách vở cùng các hoạt động trường, trải qua cuộc sống sinh khí dồi dào cộng thêm tâm thanh quả dục.
Đương nhiên, trong tâm thanh quả dục thì vẫn pha chút màu hồng.
Học kỳ hai năm thứ ba xuất hiện một tiểu đệ học khoa lịch sử, nhìn cũng rất thuận mắt, cũng thuộc loại môi hồng răng trắng (í bảo xinh đẹp), hắn cùng với Chu Tráng Tráng quen biết nhau trong một hoạt động trường, lúc đầu thì xin địa chỉ QQ của Chu Tráng Tráng, không có việc gì cũng chạy tới hỏi nàng một ít vấn đề, sau khi quen thân thì hẹn nàng ra ngoài chơi.
“Anh nói em có nên đi không?” Chu Tráng Tráng trong phòng thí nghiệm hỏi ý kiến của Hải Nhĩ.
“Em không phải đã có quyết định rồi sao?” Hải Nhĩ ánh mắt cũng không ngước lên, bắt đầu nói: “Váy mới cũng đã mua? Giày mới cũng đã sắm? Lông chân tối qua cũng cạo sạch rồi còn gì?” ( Q: cái này đúng là cạo lông chân rùi Bí ạh ^.^ )
Chu Tráng Tráng cảm thấy Hải Nhĩ chơi thân với mình càng lâu, miệng lưỡi càng ngày càng độc.
Cuối cùng nàng quyết định cho tất cả nam sinh thêm một cơ hội, đáp ứng hẹn hò với tên nhóc kia.
Sinh viên hẹn hò thì chỉ có vài nơi để đi.
Tiểu đệ hẹn Chu Tráng Tráng đi xem phim, là một bộ phim hài nổi tiếng, nhưng Chu Tráng Tráng vẫn nể tình lắm mới nở được nụ cười.
Nàng nghĩ mình nên cho tất cả nam nhân một cơ hội.
Sau đó, hắn đưa nàng ra ngoài đi dạo ở một thị trấn nhỏ vùng ngoại thành.
Đây là một điểm du lịch mới được phát triển, buôn bán chằn chịt, du khách đông đúc, chen chúc không chịu nổi, mấy giờ đi lại, chân Chu Tráng Tráng bị giẫm sưng lên, nhưng nàng vẫn như cũ nói cười vui vẻ.
Mình nên cho tất cả nam đồng bào một cái cơ hội, Chu Tráng Tráng vẫn là nghĩ như vậy.
Sau đó, tiểu đệ lại hẹn nàng buổi tối tản bộ ở vườn trường, trên con đường mòn u tĩnh vắng người, tiểu đệ kể một câu chuyện cười, Chu Tráng Tráng khẽ cười.
Cũng không biết như thế nào, không khí bắt đầu có chút ám muội, tiểu đệ vươn tay giữ vai Chu Tráng Tráng, trong mắt ánh lên một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa bùng lên càng ngày càng lớn, môi cũng tiến lại càng gần.
Khi hai môi chạm vào nhau, Chu Tráng Tráng thấy tim vẫn lặng yên, nhưng cũng không có đẩy hắn ra.
Lần này cái nàng nghĩ đến không phải là muốn cho tất cả nam đồng bào một cơ hội, mà là nhớ tới cảnh Phó Dương Dương thân thiết hôn Thường Hoằng tại sân bay.
Còn chưa kịp nhớ lại cảnh tượng khiến mình khó chịu kia, bỗng nhiên có một âm thanh hung tợn vang lên bên tai hai người: “Không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời tao nói.”
Tiếng nói cố ý bị đè ép lại, nghe sơ qua giống như chỉ làm ra vẻ có ác ý.
Quay đầu lại, phát hiện hai người đàn ông to lớn, một nửa mặt bịt kín vải đen, không biết khi nào đã xuất hiện ở bên người họ, một tên bắt lấy tay Chu Tráng Tráng, người kia dùng một con dao sáng bóng để ở cổ tiểu học đệ.
Cho nên mới nói, đêm đen gió lớn ở chỗ không người quả nhiên là hại người a.
“Đại ca, tôi chỉ có chừng này tiền, toàn bộ hiếu kính cho các người! Van cầu anh tha cho tôi đi!”Tiểu học đệ dù sao cũng chỉ là tên nhóc con, sợ tới mức ánh mắt đều đỏ, nhanh chóng rút tiền ra khỏi ví của mình.
“Tao nói muốn lấy tiền của mày sao? Tao chính là muốn bạn gái mày! Tiểu tử, không muốn chết thì biến cho nhanh, nếu không. . . . . . có thấy lá cây ở trên cao kia không? Tao một đao đâm xuống cam đoan máu của mày có thể phun tới độ cao kia.” Tên bịt mặt đang kề dao vào cổ hắn uy hiếp.
Tiểu đệ vừa nghe, ánh mắt không đỏ, thân mình không run lên.
Cũng không phải toàn lực bộc phát bảo vệ bạn gái cùng kẻ bắt cóc tiến hành quyết đấu, mà là. . . . . . xoay người chạy.
Tốc độ kia, Chu Tráng Tráng cảm thấy hắn không vào đội điền kính quả là đáng tiếc.
Người bịt mặt giữ tay Chu Tráng Tráng nhìn thấy tiểu đệ chạy nghiêng ngả lảo đảo, khinh thường “Phi” một tiếng, xoay người lại đối diện Chu Tráng Tráng nói: “Cô gái về sau muốn kết giao với ai, cần phải mở to mắt ra mà xem xét cho kỹ, kiếm được một nam nhân như vậy, trời tối còn mang cô đến nơi này thân thiết, thực không biết xấu hổ.” (Bí: 2 anh này đáng nghi quá Quạ ah. Quạ: hehe, đúng là rất khả nghi Bí ơi. Mọi người nhớ anh này nha, thêm một nhân vật mới lên sàn)
Chu Tráng Tráng nghĩ từ khi nào mà đạo tặc trở nên có lễ nghĩa liêm sỉ như vậy, kẻ đêm hôm đi cướp bóc mà còn bày đặt coi rẻ kẻ đêm khuya thanh tĩnh bị cướp ah.
“Đại ca, quên đi, cô gái này đã thảm lắm rồi, chúng ta đi nơi khác cướp sắc đi.”
“Ừ, cũng tốt, miễn cho chuyện hôm nay truyền ra bên ngoài lại nói huynh đệ chúng ta không trượng nghĩa.”
Tổ hai người cướp sắc cứ như vậy kẻ xướng người tuỳ rồi bỏ đi.
Sau đó, tiểu đệ đến cầu xin Chu Tráng Tráng tha thứ, Chu Tráng Tráng vẫn mỉm cười, không có việc gì phát sinh.
Chỉ là từ nay về sau không đáp ứng cùng tiểu đệ đi ra ngoài nữa.
Tuy rằng rất muốn cho nam đồng bào một cơ hội, nhưng Chu Tráng Tráng cảm thấy, gần đây nam đồng bào rất không có thực lực a
Bình luận facebook