Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hừng đông - Chương 27 - Part 1
Chương 27: Kế hoạch du lịch
Cuộc sống của tôi trở nên hấp dẫn như một câu chuyện thần thoại hơn bao giờ hết kể từ khi tôi trở thành ma cà rồng.
Thường thường, khi tôi nhìn lại 3 tháng tháng đầu tiên khi trở thành một người bất tử, tôi tưởng tượng ra sợi chỉ kết nối cuộc sống của tôi hẳn phải ở trong tay các vị thần Số mệnh (*) -những vị thần mà chẳng biết là có thực hay không? Tôi chắc chắn rằng sợi chỉ số mệnh của tôi đã đổi màu, tôi nghĩ có lẽ lúc mới bắt đầu nó phải có một màu be ấm áp, một màu bổ trợ hài hòa, không gay gắt thích hợp để làm nền. Bây giờ dường như nó có màu đỏ thắm rực rỡ, hoặc là một màu vàng lấp lánh. Gia đình và bạn bè được kết nối lại và dệt xung quanh tôi như một tấm thảm màu rực rỡ, tuyệt đẹp, ngập tràn những màu sáng chói và những màu bổ sung thật hài hòa.
-----
(*) The Fates -3 vị thần số mệnh trong thần thoại Hi lạp là những người phụ nữ nắm giữ số mệnh của con người trong nhân gian mà tượng trưng là những sợi chỉ màu. Quyết định cắt đi sợi chỉ nào, người đó sẽ phải chết.
-----
Tôi ngạc nhiên trước những sợi chỉ kết nối chứa đựng cuộc sống của tôi. Những người sói, với những màu trầm-màu của rừng, không hoàn toàn là những màu tôi kì vọng; Jacob, và cả Seth nữa. Nhưng những người bạn cũ Quil và Embry cũng trở thành một phần trong tấm thảm như khi họ gia nhập vào đội của Jacob, và cả Sam và Emily cũng góp mặt. Mời căng thẳng lo lắng trong gia đình chúng tôi cũng đã trở nên dễ chịu, thanh thản hơn, hầu hết là nhỏ Renesmee. Bé thật dễ khiến người ta phải yêu.
Sue và Leah Clearwater cũng được kết nối vào cuộc sống của tôi-hai người khiến tôi dè dặt hơn cả. Sue dường như chỉ chịu làm điều đó để xoa dịu Charlie, giả vờ như đã làm quen được với một thế giới mới. Bà ấy đi cùng bố tới nhà Cullens trong hầu hết các ngày, mặc dù bà ấy chưa bao giờ thật sự cảm thấy thoải mái theo cách của con trai bà và tất cả thành viên trong bầy của Jacob. Bà ấy thường không hay nói; chỉ quanh quẩn một cách bảo vệ gần Charlie. Bà ấy luôn là người đầu tiên bố nhìn như cầu cứu khi Renesmee làm phiền, nhõng nhẽo một cách rắc rối lạ thường- điều mà rất thường xảy ra. Để trả lời, Sue thường nhìn Seth như hàm ý muốn hỏi-Nào giải thích cho mẹ nghe chuyện này đi.
Leah thậm chí còn không thoải mái hơn cả Sue và là người duy nhất trong gia đình mới được mở rộng gần đây của chúng tôi, công khai chống đối sự sát nhập với các thành viên còn lại. (Đại khái là bà Leah này vẫn ko thỏai mái với ma cà rồng). Tuy nhiên, chị ấy và Jacob đang phát triển một tình bạn thân thiết, điều đó kéo chị ấy lại gần gũi với chúng tôi hơn. Tôi từng hỏi cậu ấy hai lần về điều này- một cách ngại ngùng. Tôi không muốn tọc mạch nhưng mối quan hệ này quá khác so với những tình bạn thông thường và điều đó làm tôi tò mò. Cậu ấy chỉ nhún vai và nói với tôi rằng đó là một quan hệ đặc biệt trong bầy đàn. Chị ấy bây giờ là người chỉ huy thứ hai, là "beta" như tôi đã gọi hai lần trước đây.
"Em hình dung là chỉ cần em vẫn thực sự nắm quyền điều hành Anpha..". Jacob giải thích
"Tốt hơn hết là em phải tuân thủ những nghi thức đặt ra". Đó có lẽ là một trách nhiệm mới khiến cho Leah cảm thấy cần phải thường xuyên đến cùng cậu, nhất là từ khi cậu ấy luôn ở cùng Renesmee- Leah vẫn không thoải mái hạnh phúc khi ở gần chúng tôi, nhưng chị ấy không kể đến.
Hạnh phúc bây giờ là chất liệu chính cấu thành nên cuộc sống của tôi, mẫu hoa chủ yếu trên tấm thảm màu. Mối quan hệ của tôi với Jasper bây giờ trở nên gần gũi, thân thiết hơn tôi từng mơ ước trước kia. Mặc dù lúc đầu tôi thực sự bị làm phiền.
"Ôi không!", tôi phàn nàn với Edward vào một đêm khi chúng tôi đã đặt con vào chiếc cũi trẻ em làm bằng thép của bé.
"Nếu như em đã không giết chết Charlie và Sue từ trước, có nghĩa là chắc chắn điều đó sẽ ko bao giờ xảy ra. Em ước gì Jasper dừng cái việc lảng vảng xung quanh em mọi lúc như thế chứ!"
"Không ai nghi ngờ em đâu, Bella, không một chút nào". Anh trấn an tôi. "Em biết Jasper mà- anh ấy không thể cưỡng lại được bầu không khí tràn đầy xúc cảm vui vẻ. Em thì lại hạnh phúc suốt ngày, em yêu, nên tự nhiên là anh ấy bị hút về phía em mà chẳng cần suy nghĩ".
Và rồi Edward ôm tôi thật chặt, bởi vì chẳng có gì làm vui lòng anh ấy hơn trạng thái ngây ngất vui tuơi của tôi với cuộc sống mới.
Và tôi phởn phơ tận hưởng toàn bộ thời gian mênh mông trước mắt. Ban ngày thì không đủ thời gian cho tôi để tha thiết tôn thờ con gái bé bỏng, ban đêm thì không đủ thời giờ để thỏa mãn những say đắm và nhu cầu của tôi với Edward. Mặc dù vậy, đó là những mặt phải đầy niềm vui, hạnh phúc của đồng xu. Nếu như lật ngược tấm thảm cuộc sống của chúng tôi lại,tôi hình dung ra mặt trái của nó được dệt bởi những màu xám ảm đạm bởi nghi ngờ và sợ hãi.
Renesmee bập bẹ những tiếng đầu tiên khi chính xác bé mới được một tuần tuổi. Từ đó là "Mẹ ơi" - điều đã là niềm hạnh phúc của tôi trong suốt ngày, ngoại trừ việc tôi quá hoảng sợ trước tốc độ phát triển của bé, tôi cố ép gương mặt bị đông cứng của mình nở ra một nụ cười đáp lại bé. Nó chẳng giúp được gì vì chỉ sau từ đầu tiên phát ra ,con bé tiếp tục câu nói đầu tiên của mình ngay trong cùng một hơi thở. "Mẹ ơi, ông ngoại đâu rồi? Bé hỏi bằng một giọng nữ cao và trong trẻo, lo lắng hỏi thật tokhi mà tôi đang đứng ở góc phòng đằng kia - hơi cách xa bé. Con bé đã hỏi Rosalie, theo cách hội thoại thông thường (hoặc là rất bất bình thường, nhìn trên quan điểm khác). Rosalie không biết câu trả lời, vì thế Renesmee quay sang hỏi tôi.
Ít hơn là sau 3 tuần kế tiếp, con bé bước đi những bước đầu tiên theo cùng một cách lạ thường như vậy. Bé chỉ đơn giản là nhìn chăm chăm vào Alice, ngắm nhìn chăm chú cô của bé đang sắp xếp những bó hoa trong những chiếc lọ rải rác khắp phòng, lướt nhẹ nhàng tới lui trên sàn như trong một điệu múa với những bông hoa trên tay. Renesmee theo những bước chân của chị ấy, không một chút chập chững, ngập ngừng, và cũng lướt qua phòng trong dáng điệu trang nhã tuyệt vời.
Jacob ngay lập tức bùng nổ trong một tràng vỗ tay vang dội, bởi vì rõ ràng đó là sự hưởng ứng, cổ vũ Renesmee đang mong muốn. Cái cách mà cậu ấy bị buộc chặt vào con bé trong mọi phản ứng, hành động của mình bị đẩy xuống hàng thứ hai; phản xạ đầu tiên của cậu là luôn luôn đưa cho con bé mọi thứ bé cần. Nhưng khi mắt chúng tôi chạm nhau, tôi nhìn thấy sự hoang mang ,lo lắng của tôi phản chiếu lại trong đôi mắt cậu. Tôi cũng vỗ tay tán thưởng bé, cố gắng giấu kín bé nỗi sợ hãi của mình. Edward vỗ tay khen ngợi một cách yên lặng bên cạnh tôi, và chúng tôi không cần phải nói ra để biết những lo lắng trong lòng đều giống nhau. Edward và Carlisle vùi mình vào nghiên cứu, tìm kiếm bất kì câu trả lời nào, bất kì điều gì khả dĩ đáng trông đợi. Có rất ít điều được tìm thấy, và không gì trong số đó là có thể kiểm chứng được.
Alice và Rosalie thường xuyên bắt đầu ngày mới của chúng tôi bằng những show trình diễn thời trang. Renesmee không bao giờ mặc lại cùng một chiếc áo đến hai lần, một phần vì bé lớn quá nhanh và một phần vì Alice và Rosalie luôn cố gắng để sáng tạo một album dùng cho từng năm hơn là để mặc từng tuần. Bọn họ chụp hàng ngàn bức ảnh, làm tư liệu cho mỗi giai đoạn phát triển nhanh chóng trong thời thơ ấu của bé.
Được 3 tháng, Renesmee đã là một đứa trẻ hơn một tuổi hoặc non hai tuổi. Bé không được tạo thành để làm một đứa trẻ chập chững, non nớt, bé phát triển một cách diệu kì, duyên dáng, Sự hài hòa và cân đối của bé thậm chí còn hoàn thiện hơn, giống như một người trưởng thành. Những món tóc quăn màu đồng của bé xõa xuống tận eo, tôi không chịu đựng nổi việc cắt chúng ngay cả khi Alice đã cho phép. Renesmee có thể nói với một ngữ pháp hoàn thiện và phát âm rõ ràng, nhưng con bé hiếm khi dùng đến, mà thích bày tỏ một cách giản đơn với mọi người mọi điều bé muốn. Con bé không những có thể bước đi mà còn biết chạy và nhảy múa. Bé thậm chí còn có thể đọc.
Vào một đêm, khi tôi đang đọc Tennyson (*) cho bé, bởi vì cách gieo vần và nhịp điệu trong những vần thơ của ông dường như tĩnh lặng và rất yên bình (Tôi phải luôn luôn tìm kiếm những cái mới, Renesmee không thích lặp lại những câu chuyện trước giờ đi ngủ như những đứa bé khác thường thích, và bé thì không đủ kiên nhẫn với những quyển truyện tranh). Con bé với người để chạm vào má tôi, hình ảnh trong tâm trí bé hiện lên, chỉ có bé đang cầm quyển sách.
-----
(*)Alfred Tennyson: nhà thơ vĩ đại người Anh, một trong những gương mặt lớn nhất của nền văn học Anh. Thơ của ông mang đậm âm hưởng lãng mạn trữ tình của Byron, nổi tiếng với tập thơ "In Memoriam" được đánh giá là một trong những tập thơ hay nhất mọi thời đại của nền văn học Anh
-----
Tôi đưa nó cho bé, mỉm cười.
"Có một giai điệu âm nhạc thật ngọt ngào ở đây", con bé đọc không hề ngắc ngứ, "nó êm dịu hơn cả những cánh hoa rời khỏi những đóa hồng đang bay lượn trên đồng cỏ, hay là những giọt sương đêm rơi trên mặt nước phẳng lặng được bao quanh bởi những bức tường đá hoa cương mờ ảo, trong hẻm núi ánh sáng lập lòe". Tay tôi tự động gập quyển sách lại.
"Nếu con đọc nó, bao giờ thì con mới chịu đi ngủ đây?". Tôi hỏi bằng giọng nói còn chưa hết sửng sốt.
Theo sự tính toán của Carlisle, sự tăng trưởng của cơ thể bé đang dần dần chậm lại;nhưng trí óc vẫn tiếp tục phát triển với tốc độ chóng mặt. Thậm chí nếu tốc độ ấy có giảm đi một cách từ từ, con bé vẫn sẽ đạt đến mức của một người trưởng thành trong vòng 4 năm nữa.
4 năm. Và trở thành một bà lão vào năm 15 tuổi. Chỉ 15 năm của cuộc đời.
Nhưng con bé rất khỏe mạnh. Đầy sức sống, sáng chói, rực rỡ và hạnh phúc. Sự nổi bật đáng chú ý của bé dễ dàng khiến tôi hạnh phúc sống bên bé trong những khoảnh khắc hiện tại mà để tương lai lại phía sau.
Carlisle và Edward thảo luận những vấn đề và sự lựa chọn của chúng tôi trong tương lai từ mọi khía cạnh bằng giọng trầm ,nhỏ mà tôi cố gắng không nghe. Họ không bao giờ thảo luận như vậy trước mặt Jacob, bởi vì cậu chắc chắn là người đã ngừng trưởng thành, không bị hóa già và vì đó là những thảo luận mà Jacob không thích thú chút nào. Tôi cũng không. Quá nguy hiểm! bản năng đang kêu gào với tôi. Jacob và Renesmee dường như rất giống nhau trong mọi phương diện, giống nhau đến mức gần như là một nửa hoàn toàn của nhau. Và những truyền thuyết của người sói đều nhấn mạnh rằng nọc độc của ma cà rồng chính là án tử hình đe dọa quá trình chuyển hóa thành bất tử của người sói-
Carlisle và Edward đã kiệt sức vì những bản nghiên cứu không có chút tiến triển nào,và bây giờ thì chúng tôi đang chuẩn bị bám theo những manh mối từ những truyền thuyết xa xưa. Chúng tôi định quay trở lại tìm kiếm manh mối ở Brazil, bắt đầu từ nơi đó. Những người Ticunas có một truyền thuyết về những đứa trẻ như Renesmee- Nếu như có những đứa trẻ nào giống như bé từng tồn tại,có lẽ ở đâu đó vẫn còn lưu truyền những câu chuyện cổ tích về sự tồn tại của những đứa trẻ bất tử-
Câu hỏi thực tế duy nhất đặt ra là chính xác khi nào chúng tôi có thể đi được. Tôi vẫn lừng chừng chưa quyết định. Mộtphần bởi vì tôi muốn ở lại Forks cho đến ngày lễ, vì lợi ích của Charlie. Nhưng hơn tất cả, tôi biết có một chuyến khởi hành khác cần phải được ưu tiên trước nhất. Hơn nữa, đó nhất định phải là một cuộc hành trình đi " một mình".
Và nó cũng là cuộc tranh cãi duy nhất của tôi và Edward từ khi tôi trở thành một ma cà rồng mà điểm cốt yếu của tranh luận xoay quanh từ " một mình". Nhưng sự thật là ko thể chối cãi, và kế hoạch của tôi đang làm cho nó có ý nghĩa hơn. Tôi phải đi đến chỗ nhà Volturi, và nhất định là phải đi một mình.
Cho dù đã thoát khỏi những cơn ác mộng cũ, hay bất cứ những cơn mơ nào khác, cũng vẫn không thể nào quên được nhà Volturi. Mà họ cũng không để cho chúng tôi yên mà không hề nhắc nhở.
Cho đến cái ngày mà món quà tặng của Aro được mở ra, tôi vẫn chẳng hề biết là Alice đã gửi thiệp tuyên bố đám cưới đến người cầm đầu nhà Volturi; lúc đó chúng tôi đang ở cách xa trên đảo Esme khi chị ấy nhìn thấy trước hình ảnh những chiến binh nhà Volturi - Jane và Alec, hai chị em sinh đôi đầy quyền lực, ở giữa bọn họ. Caius đã có kế hoạch gửi một cuộc săn lùng đến bữa tiệc để xem nếu cho đến lúc đó tôi vẫn còn là con người, chống lại sắc lệnh của họ. (Bởi vì tôi đã biết quá nhiều những bí mật trong thế giới ma cà rồng, nên hoặc là tôi phải gia nhập thế giới của họ, hoặc là phải im miệng -mãi mãi). Nên Alice đã gửi đến lời công bố của chúng tôi, nhìn thấy trước rằng nó sẽ trì hoãn được họ khi họ giải mã được ý nghĩa đằng sau nó trong một thời gian.Nhưng cuối cùng thì họ cũng sẽ đến, đó là điều chắc chắn.
Món quà bản thân nó không phải là một sự hăm dọa công khai. Rất giá trị, quá phung phí, đúng vậy, đến mức hoảng sợ vì sự phung phí ,xa hoa đó. Sự đe dọa một phần giấu trong lời chúc mừng của Aro, được viết bằng mực đen rất thẳng thắn trên trang giấy trắng, bởi chính tay Aro:
"Tôi rất mong đợi được đích thân gặp lại bà Cullens mới".
Món quà được tặng nằm trong một chiếc hộp gỗ chạm khắc công phu, cẩn vàng và xà cừ,trang hoàng với những viên đá quý. Alice nói rằng bản thân chiếc hộp cũng đã là một báu vật vô giá, chắc chắn phải quý giá, rực rỡ hơn tất cả các loại trang sức khác ngoại trừ báu vật chứa đựng bên trong nó.
"Cha luôn tự hỏi chiếc vương miện chạm ngọc nổi tiếng bị mất tích ở đâu sau khi John của nước Anh buộc phải đem cầm cố nó vào thế kỉ 13". Carlisle nói." Ta sẽ không ngạc nhiên khi cho rằng nhà Volturi cũng có phần tham dự trong việc đó".
Chiếc vòng cổ trông đơn giản - vàng được chạm thành một sợi dây chắc, to như dây thừng, hệt như một con rắn uyển chuyển ngọt xớt cuốn chặt xung quanh cổ họng. Một viên ngọc lơ lửng treo trên sợi dây: một viên kim cương trắng với kích cỡ một quả bóng gôn.
Lời nhắc nhở không chút tế nhị trong những dòng chữ của Aro làm tôi phải chú ý hơn nhiều so với món trang sức. Nhà Volturi cần thiết phải được biết tôi đã trở thành bất tử, rằng nhà Cullens đã vâng lời tuân theo mệnh lệnh của họ, và họ cần phải biết việc này sớm. Họ không được phép lởn vởn xung quanh Forks. Chỉ có một cách giữ cho tất cả cuộc sống của chúng tôi được an toàn.
"Em sẽ không đi một mình", Edward nhấn mạnh qua hàm răng, đôi tay anh nắm lại thành hình quả đấm.
"Họ sẽ không làm đau em"
Tôi nói một cách dịu dàng nhất có thể, ép sao cho giọng mình nghe thật chắc chắn, tin tưởng.
"Họ chẳng còn lý do nào nữa cả. Em đã là ma cà rồng rồi, cuộc săn đuổi đã chấm dứt".
"Không, tuyệt đối là không".
"Edward, đó là cách duy nhất để bảo vệ con bé". Và anh không thể tranh cãi về điều đó, lập luận của tôi là không thể chối cãi được.
Cuộc sống của tôi trở nên hấp dẫn như một câu chuyện thần thoại hơn bao giờ hết kể từ khi tôi trở thành ma cà rồng.
Thường thường, khi tôi nhìn lại 3 tháng tháng đầu tiên khi trở thành một người bất tử, tôi tưởng tượng ra sợi chỉ kết nối cuộc sống của tôi hẳn phải ở trong tay các vị thần Số mệnh (*) -những vị thần mà chẳng biết là có thực hay không? Tôi chắc chắn rằng sợi chỉ số mệnh của tôi đã đổi màu, tôi nghĩ có lẽ lúc mới bắt đầu nó phải có một màu be ấm áp, một màu bổ trợ hài hòa, không gay gắt thích hợp để làm nền. Bây giờ dường như nó có màu đỏ thắm rực rỡ, hoặc là một màu vàng lấp lánh. Gia đình và bạn bè được kết nối lại và dệt xung quanh tôi như một tấm thảm màu rực rỡ, tuyệt đẹp, ngập tràn những màu sáng chói và những màu bổ sung thật hài hòa.
-----
(*) The Fates -3 vị thần số mệnh trong thần thoại Hi lạp là những người phụ nữ nắm giữ số mệnh của con người trong nhân gian mà tượng trưng là những sợi chỉ màu. Quyết định cắt đi sợi chỉ nào, người đó sẽ phải chết.
-----
Tôi ngạc nhiên trước những sợi chỉ kết nối chứa đựng cuộc sống của tôi. Những người sói, với những màu trầm-màu của rừng, không hoàn toàn là những màu tôi kì vọng; Jacob, và cả Seth nữa. Nhưng những người bạn cũ Quil và Embry cũng trở thành một phần trong tấm thảm như khi họ gia nhập vào đội của Jacob, và cả Sam và Emily cũng góp mặt. Mời căng thẳng lo lắng trong gia đình chúng tôi cũng đã trở nên dễ chịu, thanh thản hơn, hầu hết là nhỏ Renesmee. Bé thật dễ khiến người ta phải yêu.
Sue và Leah Clearwater cũng được kết nối vào cuộc sống của tôi-hai người khiến tôi dè dặt hơn cả. Sue dường như chỉ chịu làm điều đó để xoa dịu Charlie, giả vờ như đã làm quen được với một thế giới mới. Bà ấy đi cùng bố tới nhà Cullens trong hầu hết các ngày, mặc dù bà ấy chưa bao giờ thật sự cảm thấy thoải mái theo cách của con trai bà và tất cả thành viên trong bầy của Jacob. Bà ấy thường không hay nói; chỉ quanh quẩn một cách bảo vệ gần Charlie. Bà ấy luôn là người đầu tiên bố nhìn như cầu cứu khi Renesmee làm phiền, nhõng nhẽo một cách rắc rối lạ thường- điều mà rất thường xảy ra. Để trả lời, Sue thường nhìn Seth như hàm ý muốn hỏi-Nào giải thích cho mẹ nghe chuyện này đi.
Leah thậm chí còn không thoải mái hơn cả Sue và là người duy nhất trong gia đình mới được mở rộng gần đây của chúng tôi, công khai chống đối sự sát nhập với các thành viên còn lại. (Đại khái là bà Leah này vẫn ko thỏai mái với ma cà rồng). Tuy nhiên, chị ấy và Jacob đang phát triển một tình bạn thân thiết, điều đó kéo chị ấy lại gần gũi với chúng tôi hơn. Tôi từng hỏi cậu ấy hai lần về điều này- một cách ngại ngùng. Tôi không muốn tọc mạch nhưng mối quan hệ này quá khác so với những tình bạn thông thường và điều đó làm tôi tò mò. Cậu ấy chỉ nhún vai và nói với tôi rằng đó là một quan hệ đặc biệt trong bầy đàn. Chị ấy bây giờ là người chỉ huy thứ hai, là "beta" như tôi đã gọi hai lần trước đây.
"Em hình dung là chỉ cần em vẫn thực sự nắm quyền điều hành Anpha..". Jacob giải thích
"Tốt hơn hết là em phải tuân thủ những nghi thức đặt ra". Đó có lẽ là một trách nhiệm mới khiến cho Leah cảm thấy cần phải thường xuyên đến cùng cậu, nhất là từ khi cậu ấy luôn ở cùng Renesmee- Leah vẫn không thoải mái hạnh phúc khi ở gần chúng tôi, nhưng chị ấy không kể đến.
Hạnh phúc bây giờ là chất liệu chính cấu thành nên cuộc sống của tôi, mẫu hoa chủ yếu trên tấm thảm màu. Mối quan hệ của tôi với Jasper bây giờ trở nên gần gũi, thân thiết hơn tôi từng mơ ước trước kia. Mặc dù lúc đầu tôi thực sự bị làm phiền.
"Ôi không!", tôi phàn nàn với Edward vào một đêm khi chúng tôi đã đặt con vào chiếc cũi trẻ em làm bằng thép của bé.
"Nếu như em đã không giết chết Charlie và Sue từ trước, có nghĩa là chắc chắn điều đó sẽ ko bao giờ xảy ra. Em ước gì Jasper dừng cái việc lảng vảng xung quanh em mọi lúc như thế chứ!"
"Không ai nghi ngờ em đâu, Bella, không một chút nào". Anh trấn an tôi. "Em biết Jasper mà- anh ấy không thể cưỡng lại được bầu không khí tràn đầy xúc cảm vui vẻ. Em thì lại hạnh phúc suốt ngày, em yêu, nên tự nhiên là anh ấy bị hút về phía em mà chẳng cần suy nghĩ".
Và rồi Edward ôm tôi thật chặt, bởi vì chẳng có gì làm vui lòng anh ấy hơn trạng thái ngây ngất vui tuơi của tôi với cuộc sống mới.
Và tôi phởn phơ tận hưởng toàn bộ thời gian mênh mông trước mắt. Ban ngày thì không đủ thời gian cho tôi để tha thiết tôn thờ con gái bé bỏng, ban đêm thì không đủ thời giờ để thỏa mãn những say đắm và nhu cầu của tôi với Edward. Mặc dù vậy, đó là những mặt phải đầy niềm vui, hạnh phúc của đồng xu. Nếu như lật ngược tấm thảm cuộc sống của chúng tôi lại,tôi hình dung ra mặt trái của nó được dệt bởi những màu xám ảm đạm bởi nghi ngờ và sợ hãi.
Renesmee bập bẹ những tiếng đầu tiên khi chính xác bé mới được một tuần tuổi. Từ đó là "Mẹ ơi" - điều đã là niềm hạnh phúc của tôi trong suốt ngày, ngoại trừ việc tôi quá hoảng sợ trước tốc độ phát triển của bé, tôi cố ép gương mặt bị đông cứng của mình nở ra một nụ cười đáp lại bé. Nó chẳng giúp được gì vì chỉ sau từ đầu tiên phát ra ,con bé tiếp tục câu nói đầu tiên của mình ngay trong cùng một hơi thở. "Mẹ ơi, ông ngoại đâu rồi? Bé hỏi bằng một giọng nữ cao và trong trẻo, lo lắng hỏi thật tokhi mà tôi đang đứng ở góc phòng đằng kia - hơi cách xa bé. Con bé đã hỏi Rosalie, theo cách hội thoại thông thường (hoặc là rất bất bình thường, nhìn trên quan điểm khác). Rosalie không biết câu trả lời, vì thế Renesmee quay sang hỏi tôi.
Ít hơn là sau 3 tuần kế tiếp, con bé bước đi những bước đầu tiên theo cùng một cách lạ thường như vậy. Bé chỉ đơn giản là nhìn chăm chăm vào Alice, ngắm nhìn chăm chú cô của bé đang sắp xếp những bó hoa trong những chiếc lọ rải rác khắp phòng, lướt nhẹ nhàng tới lui trên sàn như trong một điệu múa với những bông hoa trên tay. Renesmee theo những bước chân của chị ấy, không một chút chập chững, ngập ngừng, và cũng lướt qua phòng trong dáng điệu trang nhã tuyệt vời.
Jacob ngay lập tức bùng nổ trong một tràng vỗ tay vang dội, bởi vì rõ ràng đó là sự hưởng ứng, cổ vũ Renesmee đang mong muốn. Cái cách mà cậu ấy bị buộc chặt vào con bé trong mọi phản ứng, hành động của mình bị đẩy xuống hàng thứ hai; phản xạ đầu tiên của cậu là luôn luôn đưa cho con bé mọi thứ bé cần. Nhưng khi mắt chúng tôi chạm nhau, tôi nhìn thấy sự hoang mang ,lo lắng của tôi phản chiếu lại trong đôi mắt cậu. Tôi cũng vỗ tay tán thưởng bé, cố gắng giấu kín bé nỗi sợ hãi của mình. Edward vỗ tay khen ngợi một cách yên lặng bên cạnh tôi, và chúng tôi không cần phải nói ra để biết những lo lắng trong lòng đều giống nhau. Edward và Carlisle vùi mình vào nghiên cứu, tìm kiếm bất kì câu trả lời nào, bất kì điều gì khả dĩ đáng trông đợi. Có rất ít điều được tìm thấy, và không gì trong số đó là có thể kiểm chứng được.
Alice và Rosalie thường xuyên bắt đầu ngày mới của chúng tôi bằng những show trình diễn thời trang. Renesmee không bao giờ mặc lại cùng một chiếc áo đến hai lần, một phần vì bé lớn quá nhanh và một phần vì Alice và Rosalie luôn cố gắng để sáng tạo một album dùng cho từng năm hơn là để mặc từng tuần. Bọn họ chụp hàng ngàn bức ảnh, làm tư liệu cho mỗi giai đoạn phát triển nhanh chóng trong thời thơ ấu của bé.
Được 3 tháng, Renesmee đã là một đứa trẻ hơn một tuổi hoặc non hai tuổi. Bé không được tạo thành để làm một đứa trẻ chập chững, non nớt, bé phát triển một cách diệu kì, duyên dáng, Sự hài hòa và cân đối của bé thậm chí còn hoàn thiện hơn, giống như một người trưởng thành. Những món tóc quăn màu đồng của bé xõa xuống tận eo, tôi không chịu đựng nổi việc cắt chúng ngay cả khi Alice đã cho phép. Renesmee có thể nói với một ngữ pháp hoàn thiện và phát âm rõ ràng, nhưng con bé hiếm khi dùng đến, mà thích bày tỏ một cách giản đơn với mọi người mọi điều bé muốn. Con bé không những có thể bước đi mà còn biết chạy và nhảy múa. Bé thậm chí còn có thể đọc.
Vào một đêm, khi tôi đang đọc Tennyson (*) cho bé, bởi vì cách gieo vần và nhịp điệu trong những vần thơ của ông dường như tĩnh lặng và rất yên bình (Tôi phải luôn luôn tìm kiếm những cái mới, Renesmee không thích lặp lại những câu chuyện trước giờ đi ngủ như những đứa bé khác thường thích, và bé thì không đủ kiên nhẫn với những quyển truyện tranh). Con bé với người để chạm vào má tôi, hình ảnh trong tâm trí bé hiện lên, chỉ có bé đang cầm quyển sách.
-----
(*)Alfred Tennyson: nhà thơ vĩ đại người Anh, một trong những gương mặt lớn nhất của nền văn học Anh. Thơ của ông mang đậm âm hưởng lãng mạn trữ tình của Byron, nổi tiếng với tập thơ "In Memoriam" được đánh giá là một trong những tập thơ hay nhất mọi thời đại của nền văn học Anh
-----
Tôi đưa nó cho bé, mỉm cười.
"Có một giai điệu âm nhạc thật ngọt ngào ở đây", con bé đọc không hề ngắc ngứ, "nó êm dịu hơn cả những cánh hoa rời khỏi những đóa hồng đang bay lượn trên đồng cỏ, hay là những giọt sương đêm rơi trên mặt nước phẳng lặng được bao quanh bởi những bức tường đá hoa cương mờ ảo, trong hẻm núi ánh sáng lập lòe". Tay tôi tự động gập quyển sách lại.
"Nếu con đọc nó, bao giờ thì con mới chịu đi ngủ đây?". Tôi hỏi bằng giọng nói còn chưa hết sửng sốt.
Theo sự tính toán của Carlisle, sự tăng trưởng của cơ thể bé đang dần dần chậm lại;nhưng trí óc vẫn tiếp tục phát triển với tốc độ chóng mặt. Thậm chí nếu tốc độ ấy có giảm đi một cách từ từ, con bé vẫn sẽ đạt đến mức của một người trưởng thành trong vòng 4 năm nữa.
4 năm. Và trở thành một bà lão vào năm 15 tuổi. Chỉ 15 năm của cuộc đời.
Nhưng con bé rất khỏe mạnh. Đầy sức sống, sáng chói, rực rỡ và hạnh phúc. Sự nổi bật đáng chú ý của bé dễ dàng khiến tôi hạnh phúc sống bên bé trong những khoảnh khắc hiện tại mà để tương lai lại phía sau.
Carlisle và Edward thảo luận những vấn đề và sự lựa chọn của chúng tôi trong tương lai từ mọi khía cạnh bằng giọng trầm ,nhỏ mà tôi cố gắng không nghe. Họ không bao giờ thảo luận như vậy trước mặt Jacob, bởi vì cậu chắc chắn là người đã ngừng trưởng thành, không bị hóa già và vì đó là những thảo luận mà Jacob không thích thú chút nào. Tôi cũng không. Quá nguy hiểm! bản năng đang kêu gào với tôi. Jacob và Renesmee dường như rất giống nhau trong mọi phương diện, giống nhau đến mức gần như là một nửa hoàn toàn của nhau. Và những truyền thuyết của người sói đều nhấn mạnh rằng nọc độc của ma cà rồng chính là án tử hình đe dọa quá trình chuyển hóa thành bất tử của người sói-
Carlisle và Edward đã kiệt sức vì những bản nghiên cứu không có chút tiến triển nào,và bây giờ thì chúng tôi đang chuẩn bị bám theo những manh mối từ những truyền thuyết xa xưa. Chúng tôi định quay trở lại tìm kiếm manh mối ở Brazil, bắt đầu từ nơi đó. Những người Ticunas có một truyền thuyết về những đứa trẻ như Renesmee- Nếu như có những đứa trẻ nào giống như bé từng tồn tại,có lẽ ở đâu đó vẫn còn lưu truyền những câu chuyện cổ tích về sự tồn tại của những đứa trẻ bất tử-
Câu hỏi thực tế duy nhất đặt ra là chính xác khi nào chúng tôi có thể đi được. Tôi vẫn lừng chừng chưa quyết định. Mộtphần bởi vì tôi muốn ở lại Forks cho đến ngày lễ, vì lợi ích của Charlie. Nhưng hơn tất cả, tôi biết có một chuyến khởi hành khác cần phải được ưu tiên trước nhất. Hơn nữa, đó nhất định phải là một cuộc hành trình đi " một mình".
Và nó cũng là cuộc tranh cãi duy nhất của tôi và Edward từ khi tôi trở thành một ma cà rồng mà điểm cốt yếu của tranh luận xoay quanh từ " một mình". Nhưng sự thật là ko thể chối cãi, và kế hoạch của tôi đang làm cho nó có ý nghĩa hơn. Tôi phải đi đến chỗ nhà Volturi, và nhất định là phải đi một mình.
Cho dù đã thoát khỏi những cơn ác mộng cũ, hay bất cứ những cơn mơ nào khác, cũng vẫn không thể nào quên được nhà Volturi. Mà họ cũng không để cho chúng tôi yên mà không hề nhắc nhở.
Cho đến cái ngày mà món quà tặng của Aro được mở ra, tôi vẫn chẳng hề biết là Alice đã gửi thiệp tuyên bố đám cưới đến người cầm đầu nhà Volturi; lúc đó chúng tôi đang ở cách xa trên đảo Esme khi chị ấy nhìn thấy trước hình ảnh những chiến binh nhà Volturi - Jane và Alec, hai chị em sinh đôi đầy quyền lực, ở giữa bọn họ. Caius đã có kế hoạch gửi một cuộc săn lùng đến bữa tiệc để xem nếu cho đến lúc đó tôi vẫn còn là con người, chống lại sắc lệnh của họ. (Bởi vì tôi đã biết quá nhiều những bí mật trong thế giới ma cà rồng, nên hoặc là tôi phải gia nhập thế giới của họ, hoặc là phải im miệng -mãi mãi). Nên Alice đã gửi đến lời công bố của chúng tôi, nhìn thấy trước rằng nó sẽ trì hoãn được họ khi họ giải mã được ý nghĩa đằng sau nó trong một thời gian.Nhưng cuối cùng thì họ cũng sẽ đến, đó là điều chắc chắn.
Món quà bản thân nó không phải là một sự hăm dọa công khai. Rất giá trị, quá phung phí, đúng vậy, đến mức hoảng sợ vì sự phung phí ,xa hoa đó. Sự đe dọa một phần giấu trong lời chúc mừng của Aro, được viết bằng mực đen rất thẳng thắn trên trang giấy trắng, bởi chính tay Aro:
"Tôi rất mong đợi được đích thân gặp lại bà Cullens mới".
Món quà được tặng nằm trong một chiếc hộp gỗ chạm khắc công phu, cẩn vàng và xà cừ,trang hoàng với những viên đá quý. Alice nói rằng bản thân chiếc hộp cũng đã là một báu vật vô giá, chắc chắn phải quý giá, rực rỡ hơn tất cả các loại trang sức khác ngoại trừ báu vật chứa đựng bên trong nó.
"Cha luôn tự hỏi chiếc vương miện chạm ngọc nổi tiếng bị mất tích ở đâu sau khi John của nước Anh buộc phải đem cầm cố nó vào thế kỉ 13". Carlisle nói." Ta sẽ không ngạc nhiên khi cho rằng nhà Volturi cũng có phần tham dự trong việc đó".
Chiếc vòng cổ trông đơn giản - vàng được chạm thành một sợi dây chắc, to như dây thừng, hệt như một con rắn uyển chuyển ngọt xớt cuốn chặt xung quanh cổ họng. Một viên ngọc lơ lửng treo trên sợi dây: một viên kim cương trắng với kích cỡ một quả bóng gôn.
Lời nhắc nhở không chút tế nhị trong những dòng chữ của Aro làm tôi phải chú ý hơn nhiều so với món trang sức. Nhà Volturi cần thiết phải được biết tôi đã trở thành bất tử, rằng nhà Cullens đã vâng lời tuân theo mệnh lệnh của họ, và họ cần phải biết việc này sớm. Họ không được phép lởn vởn xung quanh Forks. Chỉ có một cách giữ cho tất cả cuộc sống của chúng tôi được an toàn.
"Em sẽ không đi một mình", Edward nhấn mạnh qua hàm răng, đôi tay anh nắm lại thành hình quả đấm.
"Họ sẽ không làm đau em"
Tôi nói một cách dịu dàng nhất có thể, ép sao cho giọng mình nghe thật chắc chắn, tin tưởng.
"Họ chẳng còn lý do nào nữa cả. Em đã là ma cà rồng rồi, cuộc săn đuổi đã chấm dứt".
"Không, tuyệt đối là không".
"Edward, đó là cách duy nhất để bảo vệ con bé". Và anh không thể tranh cãi về điều đó, lập luận của tôi là không thể chối cãi được.
Bình luận facebook