Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hừng đông - Chương 34 - Part 1
Chương 34: Tuyên chiến
Tôi nghe thấy tiếng nhạc trước khi bước ra khỏi ôtô. Edward đã không chơi đàn kể từ cái đêm Alice bỏ đi. Nhưng giờ đây, khi đóng cửa xe, tôi nghe văng vẳng giai điệu bài hát dần chuyển nhịp, trở thành bài hát ru của tôi. Edward đang chào đón tôi trở về.
Tôi đi thật chậm khi bế Renesmee ra khỏi xe - con bé thiếp đi rất nhanh; chúng tôi đã đi cả ngày trời mà. Chúng tôi cáo từ Jacob ở nhà Charlie - cậu ấy nói cậu ấy định bắt xe về nhà cùng Sue. Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có cố nhồi đầy đầu đủ thứ chuyện tầm phào như những hình ảnh của gương mặt tôi khi tôi đi qua cửa nhà Charlie.
Khi tôi bước chầm chậm vào nhà Cullens, tôi nhận ra rằng những hy vọng và sự phấn chấn của tôi sáng nay chính là từ quanh căn nhà lớn màu trắng này. Giờ thì nó thật xa lạ với tôi.
Nước mắt chỉ trực trào ra khi tôi nghe Edward chơi nhạc cho mình. Nhưng tôi đã kìm lại được. Tôi không muốn anh nghi ngờ. Tôi không thể để cho Aro đọc tâm tưởng của anh nếu tôi có thể làm được.
Edward quay đầu lại và mỉm cười khi tôi bước vào nhưng anh vẫn tiếp tục chơi đàn.
"Chào mừng em về nhà", anh nói, như thể đó là chuyện thường ngày. Như thể trong phòng không có 12 ma cà rồng khác mắc míu đến các cuộc truy kích khác nhau và hơn một tá nữa lảng vảng quanh đây. "Hôm nay em vui chứ?"
"Vâng. Em xin lỗi vì đi quá lâu. Em ra ngoài mua quà Giáng sinh cho Renesmee. Em biết đó không phải là sự kiện gì cả, nhưng.."., tôi nhún vai.
Môi Ed trễ xuống. Anh ngừng chơi và xoay ghế lại để đối diện với tôi. Anh đặt một tay lên eo tôi và kéo tôi vào lòng. "Anh không nghĩ nhiều về chuyện đó đâu. Nếu em muốn tổ chức sự kiện đó".
"Không", Tôi ngắt lời anh. Tôi do dự trước ý tưởng cố giả vờ hào hứng hay thổ lộ đôi chút. "Em chỉ không muốn ngày lễ trôi qua mà không có quà cho con bé"
"Cho anh xem một chút được không?"
"Nếu anh muốn, nhưng đó chỉ là món đồ nhỏ thôi"
Renesmee hoàn toàn không biết gì cả, bé ngáy khe khẽ trước cổ tôi. Tôi có cảm giác ghen tị với con bé. Hẳn là thật tuyệt khi có thể chạy trốn thực tại, dù chỉ trong vài giờ ngắn ngủi.
Thật cẩn thận, tôi kéo cái túi nữ trang nhỏ bằng nhung từ đống đồ mà không mở ví đủ để Ed nhìn thấy tôi vẫn mang tiền theo.
"Em thấy nó khi đang lái xe ngang qua cửa hàng đồ cổ"
Tôi lắc cái mờ đay nhỏ bằng vàng vào bàn tay anh. Nó hình tròn với đường viền dây leo mảnh xung quanh gờ ngoài. Edward đột ngột bắt lấy và nhìn vào bên trong. Có một khoảng trống để lồng ảnh và ở mặt đối diện là dòng chữ khắc bằng tiếng Pháp.
"Em có biết ý nghĩ của nó không?", anh hỏi với một tông giọng khác, dịu dàng hơn.
"Người bán hàng nói rằng dòng chữ có ý nghĩa là "hơn cả cuộc sống của chính tôi". Đúng không anh?"
"Ừ, anh ta nói đúng đấy".
Anh nhìn tôi, đôi mắt màu hoàng ngọc thăm dò. Tôi bắt gặp cái nhìn chằm chặp của anh một lát rồi giả vờ bị hấp dẫn bởi chương trình TV.
"Em hy vọng con bé thích nó", tôi thì thầm.
"Tất nhiên rồi", anh nhẹ nhàng, thật tình cờ, vào khoảnh khắc đó tôi chắc chắn rằng anh biết tôi đề phòng anh. Tôi cũng chắc rằng anh không có ý kiến khác.
"Hãy bế con bé vào nhà đã", anh gợi ý, đứng dậy và đặt tay lên vai tôi.
Tôi lưỡng lự.
"Sao vậy em?" anh gặng hỏi.
"Em cần thực hành với Emmett một lát-". Tôi đã mất đi một ngày vì sự sinh tồn của mình rồi, nó khiến tôi thấy mình tụt hậu.
Emmett - dĩ nhiên là đang ngồi trên sofa với Rose và cầm cái điều khiển - nhìn lên và cười toe toét chờ đợi, "Tuyệt, khu rừng cần được dọn dẹp đấy".
Edward nhăn mặt với Emmett rồi với tôi.
"Mai có nhiều thời gian mà", anh nói.
"Đừng kì cục thế anh", tôi phàn nàn. "Không có khái niệm là còn nhiều thời gian ấy đâu. Em có rất nhiều điều phải học và -".
Anh ngắt lời tôi, "Ngày mai".
Vẻ mặt của anh thậm chí khiến cho cả Emmett cũng không tranh luận nữa.
Tôi ngạc nhiên bởi tại sao lại khó quay lại được thói quen trước đây quá, và sau cùng thì, mới tinh.
Nhưng ngay cả hy vọng nhỏ nhoi mà tôi đang ấp ủ đó cũng bị tước bỏ khiến mọi thứ đều thành không thể.
Tôi cố tập trung vào mặt tích cực. Có một cơ hội để con gái tôi sống sót sau những gì sắp xảy ra, và cả Jacob nữa. Nếu có tương lai, liệu đó có phải một chiến thắng không? "Tiểu đội" của chúng tôi hẳn sẽ tự lo cho mình nếu Jacob và Renesmee có cơ hội đến được điểm dừng chân đầu tiên. Ưhm, tiên thị của Alice chỉ trở nên có ý nghĩa nếu chúng tôi đánh một trận ra trò mà thôi. Đó cũng là thắng lợi, cứ xem như nhà Volturi không hề sống cả ngàn năm. Điều đó không phải tận cùng của thế giới. Chỉ là hồi kết của nhà Cullens thôi. Kết cục của Edward, kết cục của chính tôi.
Dẫu sao tôi thích cách đó - phần cuối cùng ấy. Tôi không thể sống mà thiếu Edward được, nếu anh rời bỏ thế giới này, tôi sẽ đi theo anh.
Thỉnh thoảng tôi tự nhủ một cách vẩn vơ rằng liệu có gì dành cho chúng tôi ở thế giới bên kia không. Tôi biết Edward không tin nhưng Carlisle thì có. Tôi không thể tưởng tượng nổi. Mặt khác, tôi cũng không thể tưởng tượng được việc Edward không tồn tại ở đâu đó nữa. Nếu chúng tôi có thể cùng nhau ở bất cứ đâu thì đó cũng là một kết thúc đẹp.
Vậy là cuộc sống của tôi lại tiếp tục, dù khó khăn hơn trước.
Chúng tôi, Edward, Renesmee, Jacob và tôi, đến thăm Charlie vào ngày Giáng sinh, đội của Jacob cũng ở đó, thêm cả Sam, Emily và Sue. Thật là một cố gắng lớn khi tất cả cùng chen chúc trong căn phòng nhỏ của Charlie, những cơ thể ấm áp, to lớn của họ lèn chặt quanh gốc cây thông được trang trí sơ sài - bạn có thể thấy rõ sự mệt mỏi và bỏ cuộc của bố tràn ngập trong đồ đạc. Bạn có thể trông mong những người sói này tranh nhau nói về trận đánh sắp tới, bất chấp thất bại. Sự phấn khích mạnh mẽ của họ đã che đậy cho sự thiếu nhiệt tình của tôi khiến thực tại tươi vui hơn. Edward như mọi khi vẫn là diễn viên giỏi hơn tôi.
Renesmee đeo cái mờ đay tôi tặng từ sáng, trong túi áo khác là cái MP3 Edward tặng - một vật nhỏ xinh mà chứa được hàng ngàn bài hát, những bài theo gu của Edward. Trên cổ tay con bé đeo cái dây tết xoắn kiểu như nhẫn đính ước của người Quileute. Edward nghiến răng bực bội còn tôi lại chẳng thấy phiền hà gì.
Từ rất sớm, tôi bế con bé cho Jacob giữ. Sao tôi lại bận tâm bởi biểu hiện của sự tận tình mà tôi hằng tin tưởng đến vậy?
Edward cứu v ãn ngày hôm nay bằng yêu cầu quà cho Charlie - ưu tiên vận chuyển qua đêm - và Charlie đã dành cả buổi sáng chỉ để đọc cái hướng dẫn dày cộp về hệ thống câu cá siêu âm.
Theo như cách người sói ăn thì bữa trưa lớn Sue chuẩn bị hẳn rất ngon. Tôi tự hỏi rằng thế nào mà sự tụ họp này lại như giữa những người xa lạ. Có phải chúng tôi đã tham gia đủ rồi không? Hay có người nào đó nghĩ chúng tôi là nhóm bạn hạnh phúc, đang tận hưởng ngày lế với niềm vui giản dị?
Tôi nghĩ rằng cả Edward và Jacob đều nhẹ nhõm như tôi khi đến lúc lên đường. Thật kì lạ khi phí phạm năng lực chỉ để áp đặt lên vẻ người bên ngoài trong khi còn nhiều việc quan trọng hơn để làm. Tôi thấy khó mà tập trung được. Đúng lúc ấy, tôi mới nghĩ ra có thể đây là lần cuối tôi còn gặp Charlie. Có lẽ đó là việc tốt mà tôi đã quá tê liệt để thực sự nhận thức được.
Tôi không gặp lại mẹ từ sau đám cưới, nhg tôi thấy tôi nên vui mừng vì sự xa cách này đã bắt đầu từ hai năm trước. Mẹ quá mỏng manh với thế giới của chúng tôi. Tôi không muốn mẹ liên quan gì cả. Charlie luôn mạnh mẽ hơn me.
Có lẽ thậm chỉ đủ mạnh mẽ để nói lời từ biệt vào lúc này, còn tôi thì không thể.
Trong xe không khí im ắng, bên ngoài trời mưa như có sương mù, lơ lửng giữa nước và băng. Renesmee ngồi trong long tôi, nghịch cái mờ đay của con bé, mở ra rồi đóng vào. Tôi ngắm nhìn con bé và tưởng tượng ra điều tôi sẽ phải nói với Jacob nếu như không muốn những lời nói đó lọt vào tâm trí của Edward.
Nếu đó là việc an toàn, hãy mang con bé đến cho Charlie. Nói với bố toàn bộ câu chuyện của mấy ngày này. Nói với ông rằng chị yêu ông biết nhường nào, làm sao chị có thể rời xa ông dù cuộc sống làm người đã chấm dứt. Nói với ông rằng ông là người bố tuyệt vời nhất. Nói với ông chuyểnđên Reneé tình yêu của chị, mọi hy vọng của chị là mẹ sẽ hạnh phúc và khỏe mạnh-
Tôi phải đưa mảnh giấy cho Jacob trước khi quá muộn. Tôi cũng muốn đưa cậu ấy lời nhắn cho Charlie và một bức thư cho Renesmee. Một cái gì đó để con bé đọc được khi tôi không còn nói được với nó rằng tôi yêu con bé rất nhiều.
Không có gì bất thường bên ngoài nhà Cullens khi chúng tôi đi vào đồng cỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng ồn ã quanh quất bên trong. Nhiều giọng trầm rì rầm và gầm gừ. Nghe rất quyết liệt, có vẻ đó là một cuộc tranh luận. Tôi nhận ra giọng của Carlisle và Amun nổi lên.
Edward thích đỗ xe ngay trước cửa hơn là đi vòng vào gara. Chúng tôi trao nhau cái nhìn thận trọng trước khi xuống xe.
Tư thế của Jacob thay đổi; gương mặt cậu ấy trở nên nghiêm trọng và thận trọng. Tôi đoán là cậu ấy đang sử dụng mệnh lệnh Alpha. Thật hiển nhiên, có điều gì đó xảy ra và rồi cậu ấy nhận được thông tin mà cậu và Sam cần.
"Alistair đi rồi", Edward thì thầm khi chúng tôi bước lên cầu thang.
Trong phòng khách, thái độ thù địch hiện rõ rành rành. Dọc các bức tường là một vòng người đứng, mọi ma cà rồng gia nhập với chúng tôi, trừ Alistair và ba người liên quan đến cuộc tranh cãi này. Esme, Kebi và Tia đứng gần ba ma cà rồng ở trung tâm nhất, ngay giữa phòng, Amun đang rít lên với Carlisle và Benjamin.
Quai hàm Edward nghiến chặt lại rồi anh đi nhanh về phía Esme, kéo theo tôi. Tôi thì đang để Renesmee nép chặt trong lồng ngực.
"Amun, nếu anh muốn đi, không ai ép anh ở lại đâu", Carlisle bình tĩnh nói.
"Anh đang lấy đi một nửa tổ chức của chúng tôi đấy!" Amun quát lên, chỉ tay vào Benjamin. "Đó là lý do anh gọi tôi tới đây phải không? Để rồi lấy đi tổ chức của tôi?"
Carlisle thở dài còn Benjamin đảo mắt nhìn quanh.
"Uhm, Carlisle gây chiến với nhà Volturi, gây nguy hiểm cho cả gia đình anh ấy, cám dỗ tôi đến đây để chết", Benjamin chế nhạo. "Có lý một chút nào. Tôi cam kết đã làm đúng - tôi không gia nhập nhóm nào khác cả. Anh có thể làm gì anh muốn, tất nhiên rồi, như Carlisle đã chỉ ra ấy!"
"Điều đó chưa thể kết thúc", Amun gầm gừ. "Alistair là người duy nhất không điên ở đây. Tất cả chúng ta phải chạy thôi".
"Hãy nghĩ về người mà anh gọi là không điên ấy", Tia nói khẽ lời nhận xét tình cờ đó.
"Tất cả chúng ta sẽ bị đánh bại hoàn toàn"
"Điều đó không dẫn tới chiến tranh", Carlisle nói mạnh mẽ.
"Anh nói thôi!"
"Nếu điều đó xảy ra, anh luôn có thể chọn lại mà. Tôi chắc nhà Volturi sẽ đánh giá cao sự giúp đỡ của anh đó".
Amun chế nhạo ông. "Có lẽ đó là câu trả lời".
Câu trả lời của Carlisle ôn hòa và thân thiện. "Tôi không có ý chống lại anh. Chúng ta là bạn từ lâu lắm rồi, nhưng tôi chưa từng yêu cầu anh phải hy sinh vì tôi cả".
Giọng nói của Amun cũng dần được kiểm soát. "Nhưng anh đang lôi Benjamin của tôi theo anh".
Carlisle đặt tay lên vai Amun, nhưng ông ta hẩy ra.
"Tôi ở lại, nhưng điều đó có thể gây thiệt hại cho anh đấy. Tôi sẽ gia nhập với họ nếu đó là con đường để sống sót. Các anh tự dối gạt mình khi nghĩ có thể chống lại nhà Volturi". Ông ta quắc mắt rồi thở dài và liếc xéo Renesmee với tôi, rồi bổ sung một cách tức giận, "Tôi sẽ làm chứng là đứa trẻ này đang lớn lên. Chẳng là gì đâu nhưng đó là sự thật. Bất cứ ai cũng thấy điều đó".
"Đó là điều tất cả chúng tôi không bao giờ hỏi".
Amun nhăn mặt, "nhưng hình như không phải tất cả các anh đều thế". Ông ta quay sang Benjamin, "tôi cho anh cuộc sống và anh đang lãng phí nó đấy".
Gương mặt Benjamin trông lạnh lùng hơn tôi từng thấy; điều đó tương phản một cách kì cục với nét mặt trẻ con của ông ta. "Đáng tiếc cho anh không thể thay thế ý định của tôi bằng của anh được đâu; có lẽ sau này anh sẽ hài lòng với tôi".
Mắt Amun thu hẹp lại. Ông ta đột ngột ra hiệu cho Kebi rồi hai người hiên ngang bước qua chúng tôi ra cửa trước.
"Ông ta không bỏ đi đâu", Edward nói nhỏ với tôi, "nhưng ông ta sẽ giữ khoảng cách với chúng ta còn hơn cả bây giờ. Ông ta không gạt chúng ta khi nói là sẽ gia nhập nhà Volturi đâu".
"Tại sao Alistair bỏ đi hả anh?", tôi thầm thì.
Tôi nghe thấy tiếng nhạc trước khi bước ra khỏi ôtô. Edward đã không chơi đàn kể từ cái đêm Alice bỏ đi. Nhưng giờ đây, khi đóng cửa xe, tôi nghe văng vẳng giai điệu bài hát dần chuyển nhịp, trở thành bài hát ru của tôi. Edward đang chào đón tôi trở về.
Tôi đi thật chậm khi bế Renesmee ra khỏi xe - con bé thiếp đi rất nhanh; chúng tôi đã đi cả ngày trời mà. Chúng tôi cáo từ Jacob ở nhà Charlie - cậu ấy nói cậu ấy định bắt xe về nhà cùng Sue. Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có cố nhồi đầy đầu đủ thứ chuyện tầm phào như những hình ảnh của gương mặt tôi khi tôi đi qua cửa nhà Charlie.
Khi tôi bước chầm chậm vào nhà Cullens, tôi nhận ra rằng những hy vọng và sự phấn chấn của tôi sáng nay chính là từ quanh căn nhà lớn màu trắng này. Giờ thì nó thật xa lạ với tôi.
Nước mắt chỉ trực trào ra khi tôi nghe Edward chơi nhạc cho mình. Nhưng tôi đã kìm lại được. Tôi không muốn anh nghi ngờ. Tôi không thể để cho Aro đọc tâm tưởng của anh nếu tôi có thể làm được.
Edward quay đầu lại và mỉm cười khi tôi bước vào nhưng anh vẫn tiếp tục chơi đàn.
"Chào mừng em về nhà", anh nói, như thể đó là chuyện thường ngày. Như thể trong phòng không có 12 ma cà rồng khác mắc míu đến các cuộc truy kích khác nhau và hơn một tá nữa lảng vảng quanh đây. "Hôm nay em vui chứ?"
"Vâng. Em xin lỗi vì đi quá lâu. Em ra ngoài mua quà Giáng sinh cho Renesmee. Em biết đó không phải là sự kiện gì cả, nhưng.."., tôi nhún vai.
Môi Ed trễ xuống. Anh ngừng chơi và xoay ghế lại để đối diện với tôi. Anh đặt một tay lên eo tôi và kéo tôi vào lòng. "Anh không nghĩ nhiều về chuyện đó đâu. Nếu em muốn tổ chức sự kiện đó".
"Không", Tôi ngắt lời anh. Tôi do dự trước ý tưởng cố giả vờ hào hứng hay thổ lộ đôi chút. "Em chỉ không muốn ngày lễ trôi qua mà không có quà cho con bé"
"Cho anh xem một chút được không?"
"Nếu anh muốn, nhưng đó chỉ là món đồ nhỏ thôi"
Renesmee hoàn toàn không biết gì cả, bé ngáy khe khẽ trước cổ tôi. Tôi có cảm giác ghen tị với con bé. Hẳn là thật tuyệt khi có thể chạy trốn thực tại, dù chỉ trong vài giờ ngắn ngủi.
Thật cẩn thận, tôi kéo cái túi nữ trang nhỏ bằng nhung từ đống đồ mà không mở ví đủ để Ed nhìn thấy tôi vẫn mang tiền theo.
"Em thấy nó khi đang lái xe ngang qua cửa hàng đồ cổ"
Tôi lắc cái mờ đay nhỏ bằng vàng vào bàn tay anh. Nó hình tròn với đường viền dây leo mảnh xung quanh gờ ngoài. Edward đột ngột bắt lấy và nhìn vào bên trong. Có một khoảng trống để lồng ảnh và ở mặt đối diện là dòng chữ khắc bằng tiếng Pháp.
"Em có biết ý nghĩ của nó không?", anh hỏi với một tông giọng khác, dịu dàng hơn.
"Người bán hàng nói rằng dòng chữ có ý nghĩa là "hơn cả cuộc sống của chính tôi". Đúng không anh?"
"Ừ, anh ta nói đúng đấy".
Anh nhìn tôi, đôi mắt màu hoàng ngọc thăm dò. Tôi bắt gặp cái nhìn chằm chặp của anh một lát rồi giả vờ bị hấp dẫn bởi chương trình TV.
"Em hy vọng con bé thích nó", tôi thì thầm.
"Tất nhiên rồi", anh nhẹ nhàng, thật tình cờ, vào khoảnh khắc đó tôi chắc chắn rằng anh biết tôi đề phòng anh. Tôi cũng chắc rằng anh không có ý kiến khác.
"Hãy bế con bé vào nhà đã", anh gợi ý, đứng dậy và đặt tay lên vai tôi.
Tôi lưỡng lự.
"Sao vậy em?" anh gặng hỏi.
"Em cần thực hành với Emmett một lát-". Tôi đã mất đi một ngày vì sự sinh tồn của mình rồi, nó khiến tôi thấy mình tụt hậu.
Emmett - dĩ nhiên là đang ngồi trên sofa với Rose và cầm cái điều khiển - nhìn lên và cười toe toét chờ đợi, "Tuyệt, khu rừng cần được dọn dẹp đấy".
Edward nhăn mặt với Emmett rồi với tôi.
"Mai có nhiều thời gian mà", anh nói.
"Đừng kì cục thế anh", tôi phàn nàn. "Không có khái niệm là còn nhiều thời gian ấy đâu. Em có rất nhiều điều phải học và -".
Anh ngắt lời tôi, "Ngày mai".
Vẻ mặt của anh thậm chí khiến cho cả Emmett cũng không tranh luận nữa.
Tôi ngạc nhiên bởi tại sao lại khó quay lại được thói quen trước đây quá, và sau cùng thì, mới tinh.
Nhưng ngay cả hy vọng nhỏ nhoi mà tôi đang ấp ủ đó cũng bị tước bỏ khiến mọi thứ đều thành không thể.
Tôi cố tập trung vào mặt tích cực. Có một cơ hội để con gái tôi sống sót sau những gì sắp xảy ra, và cả Jacob nữa. Nếu có tương lai, liệu đó có phải một chiến thắng không? "Tiểu đội" của chúng tôi hẳn sẽ tự lo cho mình nếu Jacob và Renesmee có cơ hội đến được điểm dừng chân đầu tiên. Ưhm, tiên thị của Alice chỉ trở nên có ý nghĩa nếu chúng tôi đánh một trận ra trò mà thôi. Đó cũng là thắng lợi, cứ xem như nhà Volturi không hề sống cả ngàn năm. Điều đó không phải tận cùng của thế giới. Chỉ là hồi kết của nhà Cullens thôi. Kết cục của Edward, kết cục của chính tôi.
Dẫu sao tôi thích cách đó - phần cuối cùng ấy. Tôi không thể sống mà thiếu Edward được, nếu anh rời bỏ thế giới này, tôi sẽ đi theo anh.
Thỉnh thoảng tôi tự nhủ một cách vẩn vơ rằng liệu có gì dành cho chúng tôi ở thế giới bên kia không. Tôi biết Edward không tin nhưng Carlisle thì có. Tôi không thể tưởng tượng nổi. Mặt khác, tôi cũng không thể tưởng tượng được việc Edward không tồn tại ở đâu đó nữa. Nếu chúng tôi có thể cùng nhau ở bất cứ đâu thì đó cũng là một kết thúc đẹp.
Vậy là cuộc sống của tôi lại tiếp tục, dù khó khăn hơn trước.
Chúng tôi, Edward, Renesmee, Jacob và tôi, đến thăm Charlie vào ngày Giáng sinh, đội của Jacob cũng ở đó, thêm cả Sam, Emily và Sue. Thật là một cố gắng lớn khi tất cả cùng chen chúc trong căn phòng nhỏ của Charlie, những cơ thể ấm áp, to lớn của họ lèn chặt quanh gốc cây thông được trang trí sơ sài - bạn có thể thấy rõ sự mệt mỏi và bỏ cuộc của bố tràn ngập trong đồ đạc. Bạn có thể trông mong những người sói này tranh nhau nói về trận đánh sắp tới, bất chấp thất bại. Sự phấn khích mạnh mẽ của họ đã che đậy cho sự thiếu nhiệt tình của tôi khiến thực tại tươi vui hơn. Edward như mọi khi vẫn là diễn viên giỏi hơn tôi.
Renesmee đeo cái mờ đay tôi tặng từ sáng, trong túi áo khác là cái MP3 Edward tặng - một vật nhỏ xinh mà chứa được hàng ngàn bài hát, những bài theo gu của Edward. Trên cổ tay con bé đeo cái dây tết xoắn kiểu như nhẫn đính ước của người Quileute. Edward nghiến răng bực bội còn tôi lại chẳng thấy phiền hà gì.
Từ rất sớm, tôi bế con bé cho Jacob giữ. Sao tôi lại bận tâm bởi biểu hiện của sự tận tình mà tôi hằng tin tưởng đến vậy?
Edward cứu v ãn ngày hôm nay bằng yêu cầu quà cho Charlie - ưu tiên vận chuyển qua đêm - và Charlie đã dành cả buổi sáng chỉ để đọc cái hướng dẫn dày cộp về hệ thống câu cá siêu âm.
Theo như cách người sói ăn thì bữa trưa lớn Sue chuẩn bị hẳn rất ngon. Tôi tự hỏi rằng thế nào mà sự tụ họp này lại như giữa những người xa lạ. Có phải chúng tôi đã tham gia đủ rồi không? Hay có người nào đó nghĩ chúng tôi là nhóm bạn hạnh phúc, đang tận hưởng ngày lế với niềm vui giản dị?
Tôi nghĩ rằng cả Edward và Jacob đều nhẹ nhõm như tôi khi đến lúc lên đường. Thật kì lạ khi phí phạm năng lực chỉ để áp đặt lên vẻ người bên ngoài trong khi còn nhiều việc quan trọng hơn để làm. Tôi thấy khó mà tập trung được. Đúng lúc ấy, tôi mới nghĩ ra có thể đây là lần cuối tôi còn gặp Charlie. Có lẽ đó là việc tốt mà tôi đã quá tê liệt để thực sự nhận thức được.
Tôi không gặp lại mẹ từ sau đám cưới, nhg tôi thấy tôi nên vui mừng vì sự xa cách này đã bắt đầu từ hai năm trước. Mẹ quá mỏng manh với thế giới của chúng tôi. Tôi không muốn mẹ liên quan gì cả. Charlie luôn mạnh mẽ hơn me.
Có lẽ thậm chỉ đủ mạnh mẽ để nói lời từ biệt vào lúc này, còn tôi thì không thể.
Trong xe không khí im ắng, bên ngoài trời mưa như có sương mù, lơ lửng giữa nước và băng. Renesmee ngồi trong long tôi, nghịch cái mờ đay của con bé, mở ra rồi đóng vào. Tôi ngắm nhìn con bé và tưởng tượng ra điều tôi sẽ phải nói với Jacob nếu như không muốn những lời nói đó lọt vào tâm trí của Edward.
Nếu đó là việc an toàn, hãy mang con bé đến cho Charlie. Nói với bố toàn bộ câu chuyện của mấy ngày này. Nói với ông rằng chị yêu ông biết nhường nào, làm sao chị có thể rời xa ông dù cuộc sống làm người đã chấm dứt. Nói với ông rằng ông là người bố tuyệt vời nhất. Nói với ông chuyểnđên Reneé tình yêu của chị, mọi hy vọng của chị là mẹ sẽ hạnh phúc và khỏe mạnh-
Tôi phải đưa mảnh giấy cho Jacob trước khi quá muộn. Tôi cũng muốn đưa cậu ấy lời nhắn cho Charlie và một bức thư cho Renesmee. Một cái gì đó để con bé đọc được khi tôi không còn nói được với nó rằng tôi yêu con bé rất nhiều.
Không có gì bất thường bên ngoài nhà Cullens khi chúng tôi đi vào đồng cỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng ồn ã quanh quất bên trong. Nhiều giọng trầm rì rầm và gầm gừ. Nghe rất quyết liệt, có vẻ đó là một cuộc tranh luận. Tôi nhận ra giọng của Carlisle và Amun nổi lên.
Edward thích đỗ xe ngay trước cửa hơn là đi vòng vào gara. Chúng tôi trao nhau cái nhìn thận trọng trước khi xuống xe.
Tư thế của Jacob thay đổi; gương mặt cậu ấy trở nên nghiêm trọng và thận trọng. Tôi đoán là cậu ấy đang sử dụng mệnh lệnh Alpha. Thật hiển nhiên, có điều gì đó xảy ra và rồi cậu ấy nhận được thông tin mà cậu và Sam cần.
"Alistair đi rồi", Edward thì thầm khi chúng tôi bước lên cầu thang.
Trong phòng khách, thái độ thù địch hiện rõ rành rành. Dọc các bức tường là một vòng người đứng, mọi ma cà rồng gia nhập với chúng tôi, trừ Alistair và ba người liên quan đến cuộc tranh cãi này. Esme, Kebi và Tia đứng gần ba ma cà rồng ở trung tâm nhất, ngay giữa phòng, Amun đang rít lên với Carlisle và Benjamin.
Quai hàm Edward nghiến chặt lại rồi anh đi nhanh về phía Esme, kéo theo tôi. Tôi thì đang để Renesmee nép chặt trong lồng ngực.
"Amun, nếu anh muốn đi, không ai ép anh ở lại đâu", Carlisle bình tĩnh nói.
"Anh đang lấy đi một nửa tổ chức của chúng tôi đấy!" Amun quát lên, chỉ tay vào Benjamin. "Đó là lý do anh gọi tôi tới đây phải không? Để rồi lấy đi tổ chức của tôi?"
Carlisle thở dài còn Benjamin đảo mắt nhìn quanh.
"Uhm, Carlisle gây chiến với nhà Volturi, gây nguy hiểm cho cả gia đình anh ấy, cám dỗ tôi đến đây để chết", Benjamin chế nhạo. "Có lý một chút nào. Tôi cam kết đã làm đúng - tôi không gia nhập nhóm nào khác cả. Anh có thể làm gì anh muốn, tất nhiên rồi, như Carlisle đã chỉ ra ấy!"
"Điều đó chưa thể kết thúc", Amun gầm gừ. "Alistair là người duy nhất không điên ở đây. Tất cả chúng ta phải chạy thôi".
"Hãy nghĩ về người mà anh gọi là không điên ấy", Tia nói khẽ lời nhận xét tình cờ đó.
"Tất cả chúng ta sẽ bị đánh bại hoàn toàn"
"Điều đó không dẫn tới chiến tranh", Carlisle nói mạnh mẽ.
"Anh nói thôi!"
"Nếu điều đó xảy ra, anh luôn có thể chọn lại mà. Tôi chắc nhà Volturi sẽ đánh giá cao sự giúp đỡ của anh đó".
Amun chế nhạo ông. "Có lẽ đó là câu trả lời".
Câu trả lời của Carlisle ôn hòa và thân thiện. "Tôi không có ý chống lại anh. Chúng ta là bạn từ lâu lắm rồi, nhưng tôi chưa từng yêu cầu anh phải hy sinh vì tôi cả".
Giọng nói của Amun cũng dần được kiểm soát. "Nhưng anh đang lôi Benjamin của tôi theo anh".
Carlisle đặt tay lên vai Amun, nhưng ông ta hẩy ra.
"Tôi ở lại, nhưng điều đó có thể gây thiệt hại cho anh đấy. Tôi sẽ gia nhập với họ nếu đó là con đường để sống sót. Các anh tự dối gạt mình khi nghĩ có thể chống lại nhà Volturi". Ông ta quắc mắt rồi thở dài và liếc xéo Renesmee với tôi, rồi bổ sung một cách tức giận, "Tôi sẽ làm chứng là đứa trẻ này đang lớn lên. Chẳng là gì đâu nhưng đó là sự thật. Bất cứ ai cũng thấy điều đó".
"Đó là điều tất cả chúng tôi không bao giờ hỏi".
Amun nhăn mặt, "nhưng hình như không phải tất cả các anh đều thế". Ông ta quay sang Benjamin, "tôi cho anh cuộc sống và anh đang lãng phí nó đấy".
Gương mặt Benjamin trông lạnh lùng hơn tôi từng thấy; điều đó tương phản một cách kì cục với nét mặt trẻ con của ông ta. "Đáng tiếc cho anh không thể thay thế ý định của tôi bằng của anh được đâu; có lẽ sau này anh sẽ hài lòng với tôi".
Mắt Amun thu hẹp lại. Ông ta đột ngột ra hiệu cho Kebi rồi hai người hiên ngang bước qua chúng tôi ra cửa trước.
"Ông ta không bỏ đi đâu", Edward nói nhỏ với tôi, "nhưng ông ta sẽ giữ khoảng cách với chúng ta còn hơn cả bây giờ. Ông ta không gạt chúng ta khi nói là sẽ gia nhập nhà Volturi đâu".
"Tại sao Alistair bỏ đi hả anh?", tôi thầm thì.
Bình luận facebook