-
Chương 16: 16: Chơi Một Ván Công Lược Thoát Kiếp Độc Thân 7
Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Hướng Dương đặt một nhà hàng có không gian nhã nhặn, Dư Kiều Kiều mang theo bánh kem đến mới phát hiện, cái gọi là buổi tiệc sinh nhật hoá ra lại chỉ có hai người bọn họ.
“Ơ? Không có bạn bè khác sao? Chỉ có hai chúng ta sao?”
Hai tai Hướng Dương đỏ hồng, chột dạ nói: “Tôi không có bạn bè nào cả.” Anh em thân thiết thì vẫn là có mấy người, nhưng dạng thời điểm quan trọng này thì tốt nhất đừng chậm trễ chuyện chung thân đại sự của anh ấy.
Dư Kiều Kiều cho rằng anh ấy giống như mình, bị bạn bè xa lánh, bởi vậy đồng cảm với anh ấy như với bản thân, nói: “Tôi cũng vậy, cũng không có bạn bè nào cả.
Lúc đi học còn có mấy người bạn tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp mọi người đều trời nam biển bắc, dần dần liên hệ lại ít đi.
Đi ra xã hội giao thiệp bạn bè, đều không còn đơn thuần như vậy, bản thân tôi lại ngốc nghếch, người khác cũng không thích chơi với tôi.
Nhưng mà hiện tại cảm thấy một mình cũng khá tốt, lại có anh làm bạn cùng chung chí hướng, cũng không tính là cô đơn.”
Hướng Dương vội vàng nói: “Cô rất tốt, chỉ là người khác không phát hiện cô tốt, làm bạn với cô tôi thấy rất vui vẻ.”
Dư Kiều Kiều phì cười: “Như thế nào mà giống như kết bạn trong nhà thế này, anh khen tôi, tôi khen anh.”
Hướng Dương ngượng ngùng cười.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vô cùng vui vẻ, Dư Kiều Kiều cảm thấy ở cùng Hướng Dương rất tự nhiên rất thoải mái, một chút không cần gò ép, bởi vì cả hai đều đã từng nhìn thấy đối phương ở thời điểm chật vật nhất, cho nên không cần cố kỵ.
Hướng Dương cũng nghĩ như thế.
Ăn xong, Dư Kiều Kiều mở bánh kem ra, cô ấy nói: “Không phải tôi cố ý đặt loại nhỏ như vậy, bởi vì hai ta đều đang giảm béo, loại đồ ngọt có lượng đường cao này không thể ăn nhiều, nên mới đặt một cái nhỏ.”
Cô ấy nói hai ta, khiến Hướng Dương tự nhiên cảm thấy ngọt ngào, vội nói: “Không sao cả, cô có thể đến tôi đã rất vui mừng, còn khiến cô tốn kém mua bánh kem, thật sự cảm ơn cô.”
Dư Kiều Kiều vừa châm nến, vừa không thèm để ý nói: “Đừng khách sáo, ăn sinh nhật nhất định phải có bánh kem, nếu không còn gọi gì là ăn sinh nhật? Được rồi, chúc anh sinh nhật vui vẻ! Bắt đầu cầu nguyện đi.”
Hai tai Hướng Dương đỏ lên nhắm mắt cầu nguyện, Dư Kiều Kiều cười tủm tỉm nhìn.
Nhìn nhìn, cô ấy phát hiện Hướng Dương thật ra trông khá đẹp trai.
Mỗi một người béo đều là một cổ phiếu tiềm năng, lời này thật đúng là không giả.
Ăn cơm xong, Hướng Dương đề nghị đi xem phim, Dư Kiều Kiều không nghĩ nhiều lập tức đồng ý.
Phim được chiếu là một bộ phim điện ảnh về tình yêu mới được công chiếu, tới xem phần lớn đều là đôi tình nhân, cuối cùng thì Dư Kiều Kiều cũng có một chút xấu hổ, trai đơn gái chiếc tới xem phim tình yêu, điều này dường như có chút mập mờ?
Toàn bộ quá trình xem, Dư Kiều Kiều đều thất thần miên man suy nghĩ, nên cũng không quá hiểu về bộ phim này.
May mắn Hướng Dương cũng không thảo luận nội dung phim với cô ấy, nếu không thì thật sự mất mặt.
Đi từ rạp chiếu phim ra, thấy thời gian không sai biệt lắm, hai người ước hẹn trở về thay đổi quần áo, lại đến phòng tập thể hình để tập một lát.
Hôm nay Hướng Dương lái xe, anh ấy đưa Dư Kiều Kiều tới cửa chung cư trước.
Sau khi chào tạm biệt nhau, Dư Kiều Kiều lập tức xoay người định vào chung cư.
Khi Dư Kiều Kiều xoay người đi, Hướng Dương lại bỗng nhiên gọi cô ấy lại, biểu cảm căng thẳng lại mất tự nhiên: “Kiều Kiều, tôi, tôi có lời muốn nói với cô.”
Anh ấy đã nghẹn một ngày, mắt thấy Dư Kiều Kiều phải đi về, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí.
Dư Kiều Kiều bị dáng vẻ căng thẳng của anh ấy làm cho cũng căng thẳng theo: “Nói, nói cái gì thế?”
Phố đã lên đèn, bóng đêm mê người.
Ánh đèn êm dịu của cửa chung cư rọi lên người hai người, trên mặt đất hiện ra bóng dáng thật dài.
Hai bóng dáng trên mặt đất đan chéo ở bên nhau, triền miên lâm li.
Dư Kiều Kiều nhìn thấy rõ ràng trên trán Hướng Dương lấm tấm ra mồ hôi.
Sắc mặt anh ấy đỏ lên, ngập ngừng nói: “Tôi, tôi…”
Trong chớp nhoáng, một suy nghĩ hiện ra: Anh ấy muốn thổ lộ sao?
Dư Kiều Kiều đỏ bừng mặt, đầu cúi xuống không dám nhìn anh ấy, cả cuộc đời cô đây là lần đầu tiên được thổ lộ, cô ấy vừa chờ mong lại căng thẳng, đầu óc hỗn loạn không biết nên làm gì bây giờ mới tốt.
“Anh thích em, Kiều Kiều, em làm bạn gái của anh đi!”
Cuối cùng thì, Hướng Dương cũng lấy hết can đảm, lớn tiếng nói ra.
Giọng nói cực lớn, khiến người qua đường đều ghé mắt nhìn.
Mặt Dư Kiều Kiều vốn dĩ đã đỏ lại càng đỏ như muốn rỉ máu.
Chân tay Hướng Dương luống cuống nhìn cô ấy, lại bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, không đợi Dư Kiều Kiều có phản ứng, xoay người mở cốp xe ra, lấy một bó hoa hồng to từ bên trong ra.
Hoa hồng màu đỏ kiều diễm ướt át, được đặt ở trong xe cả ngày đã có chút héo.
Nhưng Dư Kiều Kiều chưa từng có cảm giác giống như hiện tại, cảm thấy hoa hồng đỏ lại đẹp như thế.
Hoa hồng bị Hướng Dương đẩy vào trong lòng ngực cô ấy, mặt của hai người còn đỏ hơn so với hoa hồng đỏ này.
Khi Tống Sơ Cửu tới nhà Dư Kiều Kiều một lần nữa, phát hiện cô ấy đang ôm hai chân ngồi ở trên sô pha, cằm gác ở trên đầu gối, đôi mắt si ngốc nhìn một bó hoa hồng trên bàn rồi ngây ngô cười.
Hoa hồng màu đỏ được cắm cẩn thận ở trong bình hoa, bên trong vẫn có nước nhưng mà có khả năng thời gian đã lâu rồi, hoa hồng đã có vài cánh hoa rơi xuống.
Cánh hoa hồng đỏ tươi rơi rụng ở trên bàn trắng tinh, có một loại cảm giác đẹp đẽ khác.
Tống Sơ Cửu cười nói: “Chúc mừng cô, nhận được hoa hồng xinh đẹp.”
Lúc này Dư Kiều Kiều mới phát hiện cô tới, giật mình một cái từ trên sô pha xuống, lắp bắp nói: “Tiên nữ nhỏ, sao cô lại tới đây? Không, không phải, tiên nữ nhỏ, cô tới rất đúng lúc, tôi có việc muốn hỏi cô.”
Tống Sơ Cửu cũng đoán được cô ấy muốn nói gì, dù bận vẫn ung dung nhìn cô ấy: “Ừm, cô nói đi.”
Trong ánh mắt của Dư Kiều Kiều hiện lên tia do dự, thẹn thùng, thấp thỏm… Cuối cùng vẫn là hóa thành một tia kiên quyết: “Tiên nữ nhỏ, tôi có thể ngừng hẳn trò chơi này không?”
“Vì sao muốn ngừng hẳn? Điểm của cô không phải sắp tích cóp đủ rồi sao?” Chỉ cần giảm béo năm mươi cân thì sẽ mang đến cho cô ấy năm triệu điểm, hơn nữa học hoá trang, học cầm cùng tích lũy khác hằng ngày, đã sắp đạt tới sáu triệu điểm.
Dư Kiều Kiều nói: “Tôi biết, tiên nữ nhỏ thật sự muốn giúp tôi, muốn tôi giảm béo, muốn tôi tự tin, muốn tôi dưỡng thành nhiều thói quen tốt đẹp.
Mỗi một ngày tôi đều có thể cảm giác được bản thân đang trở lên càng tốt đẹp, mặc kệ là điểm hay là chụp ảnh với nam thần, đều là vì khích lệ tôi kiên trì.
Tôi thật sự rất cảm kích cô.”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn, có khả năng tôi vẫn sẽ luôn kiên trì để ôm được nam thần về.
Nhưng mà, cuộc sống luôn tràn ngập chuyện ngoài ý muốn, hoặc phải nói là vui mừng.
Tôi quen được một người đàn ông rất tốt, ở bên cạnh anh ấy rất vui vẻ, rất thoải mái.
May mắn nhất chính là, hôm trước anh ấy đã tỏ tình với tôi.”
Tống Sơ Cửu cười nói: “Cho nên cô muốn từ bỏ nam thần? Cô hãy suy nghĩ cẩn thận, một khi từ bỏ thì sẽ không thể quay đầu lại, sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa, cô không hối hận chứ?”
Ánh mắt Dư Kiều Kiều sáng lên: “Cô nói có thể từ bỏ?”
Thật tốt quá, lúc trước cô ấy không xác định có thể từ bỏ nhiệm vụ hay không, cho nên cũng chưa dám đồng ý trước sự theo đuổi của Hướng Dương, chỉ nói cô ấy cần mấy ngày để suy nghĩ một chút.
Nhưng hiện tại tiên nữ nhỏ nói có thể từ bỏ, vậy thì cô ấy không có gì băn khoăn.
Ánh mắt cô ấy chắc chắn nói: “Tôi không hối hận, tuy rằng sáu triệu rất tốt, rất ưu tú, là nam thần mà đại đa số người tha thiết ước mơ.
Nhưng chính là bởi vì anh ấy quá tốt, ngược lại làm tôi cảm thấy không chân thật, giống như một tòa lâu đài vậy, giống minh tinh xa xôi không thể với tới.
Tôi rất ngưỡng mộ anh ấy, nhưng mà lại không phải loại tình cảm giống như thích.
Cho dù thật sự tôi với anh ấy ở bên nhau, tôi cũng sẽ tự ti, sẽ chột dạ, sẽ hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày, như là tình cảm vụng trộm vậy.”
“Nhưng Hướng Dương sẽ không, chúng tôi đã từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của nhau, cũng nhìn thấy sự đau khổ khi cùng nhau nỗ lực.
Ở bên cạnh anh ấy tôi rất thoải mái, rất thả lỏng, không cần lo lắng anh ấy khi biết dáng vẻ trong quá khứ của tôi thì có thể chán ghét tôi hay không.
Cũng không cần nghi ngờ anh ấy thích tôi là do sau khi tôi trở nên gầy đi và xinh đẹp hơn.
Anh ấy thích chính là bản thân tôi, khi tôi vừa xấu vừa béo anh ấy không hề ghét bỏ, tôi gầy đi và xinh đẹp lên thì anh ấy cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu, anh ấy thật sự rất tốt.”
“Tính tình cũng tốt, người cũng đơn thuần, trông cũng không kém, vừa cao lại vừa đẹp trai.
Khi anh ấy bày tỏ với tôi, mặt đỏ tai hồng, căng thẳng đến nỗi nói không nên lời.
Một phút kia, lòng tôi đột nhiên có một giọng nói nói: Chính là anh ấy, sẽ không còn có người đơn thuần như vậy thích mình nữa đâu.”
Khuôn mặt cô ấy tràn đầy ngượng ngùng lại ngọt ngào tươi cười, làm Tống Sơ Cửu cũng có thể cảm nhận được vẻ vui sướng trong lòng cô ấy, cô chân thành vì cô ấy mà cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhàng nói một câu: “Chúc mừng cô, đã tìm được sáu triệu thuộc về bản thân.”
Dư Kiều Kiều vui vẻ chạy xuống tầng, đến một phút cô ấy cũng không chờ nổi muốn đi gặp Hướng Dương, nói cho anh ấy đáp án của mình.
Cô ấy muốn nói với anh ấy, cô ấy cũng thích anh ấy, quãng đời còn lại xin dạy bảo nhiều hơn.
*
Tháng thứ nhất ở bên nhau, Dư Kiều Kiều đăng bài lên trang bạn bè, chọn bức ảnh đối lập trước và sau khi béo của cô ấy cùng Hướng Dương, không hề che giấu dáng vẻ vừa béo vừa xấu trước kia của bọn họ.
Từ trước đến giờ cô ấy vẫn luôn muốn đăng một tấm ảnh đối lập trước và sau khi giảm béo, để làm mù mắt những người đã từng khinh thường cô ấy.
Cô ấy rất muốn đăng một câu nào đó, giống như “Bạn không biết dáng vẻ của bạn sau khi nỗ lực có bao nhiêu xinh đẹp”, “Kiên trì, nhất định sẽ có thay đổi”, “Tình yêu, sẽ làm mình biến thành người tốt hơn”… Cô ấy đã có quá nhiều cảm xúc về khoảng thời gian đã trải qua này, vì vậy những điều muốn biểu đạt cũng quá nhiều, nhưng cuối cùng chỉ viết một câu:
“Càng nỗ lực càng may mắn.
@người thầy như ánh mặt trời của tôi.”
Cô ấy đã nỗ lực thay đổi trong cả quá trình, gặp rất nhiều phong cảnh không giống nhau, càng gặp rất nhiều người còn đẹp hơn cả phong cảnh.
Cô ấy nỗ lực trong công việc, được lãnh đạo khen ngợi; các chị em văn phòng không đồng nhất như vẻ bề ngoài, nhưng văn phòng bên cạnh có một em gái mới đến làm bạn với cô ấy, các cô ấy đều là người lương thiện không tâm cơ, trong lòng muốn cái gì thì nói gì đó, cho nên rất nhanh đã trở thành bạn bè.
Quan trọng nhất chính là, cô ấy gặp được người quan trọng nhất trong cuộc đời, bọn họ cùng thích nhau, cổ vũ nhau, cùng nhau trở nên càng tốt hơn.
Ở trong mắt người khác bọn họ chỉ là người yêu bình thường nhất, nhưng ở trong mắt đối phương, bọn họ đều là đặc biệt nhất, như này cũng đủ rồi.
Trong lòng cô ấy còn có một bí mật mà không hề nói cho ai, đến bạn trai thân ái nhất cũng chưa nói.
Đã từng có một tiên nữ nhỏ từ trên trời giáng xuống, vào lúc cô ấy bất lực nhất, chật vật nhất.
Trợ giúp cô ấy, cổ vũ cô ấy, khiến cô ấy nở rộ thành dáng vẻ xinh đẹp nhất.
Có đôi khi cô ấy cảm thấy tiên nữ nhỏ thật sự tồn tại, có đôi khi lại cảm thấy đó chỉ là một giấc mộng do chính mình ảo tưởng ra mà thôi.
Bởi vì cho dù làm thế nào cô ấy cũng không nhớ nổi dung mạo của tiên nữ nhỏ, người kia xinh đẹp thiện lương, tiên nữ nhỏ rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp nhưng không xuất hiện thêm lần nữa…
Tống Sơ Cửu quay về chung cư, lại bỏ vào bình nguyện vọng một đồng tiền xu, nhìn cái bình tiền xu từ từ đầy lên, dưới đáy lòng cô cảm thấy được thỏa mãn.
------oOo------
Hướng Dương đặt một nhà hàng có không gian nhã nhặn, Dư Kiều Kiều mang theo bánh kem đến mới phát hiện, cái gọi là buổi tiệc sinh nhật hoá ra lại chỉ có hai người bọn họ.
“Ơ? Không có bạn bè khác sao? Chỉ có hai chúng ta sao?”
Hai tai Hướng Dương đỏ hồng, chột dạ nói: “Tôi không có bạn bè nào cả.” Anh em thân thiết thì vẫn là có mấy người, nhưng dạng thời điểm quan trọng này thì tốt nhất đừng chậm trễ chuyện chung thân đại sự của anh ấy.
Dư Kiều Kiều cho rằng anh ấy giống như mình, bị bạn bè xa lánh, bởi vậy đồng cảm với anh ấy như với bản thân, nói: “Tôi cũng vậy, cũng không có bạn bè nào cả.
Lúc đi học còn có mấy người bạn tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp mọi người đều trời nam biển bắc, dần dần liên hệ lại ít đi.
Đi ra xã hội giao thiệp bạn bè, đều không còn đơn thuần như vậy, bản thân tôi lại ngốc nghếch, người khác cũng không thích chơi với tôi.
Nhưng mà hiện tại cảm thấy một mình cũng khá tốt, lại có anh làm bạn cùng chung chí hướng, cũng không tính là cô đơn.”
Hướng Dương vội vàng nói: “Cô rất tốt, chỉ là người khác không phát hiện cô tốt, làm bạn với cô tôi thấy rất vui vẻ.”
Dư Kiều Kiều phì cười: “Như thế nào mà giống như kết bạn trong nhà thế này, anh khen tôi, tôi khen anh.”
Hướng Dương ngượng ngùng cười.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vô cùng vui vẻ, Dư Kiều Kiều cảm thấy ở cùng Hướng Dương rất tự nhiên rất thoải mái, một chút không cần gò ép, bởi vì cả hai đều đã từng nhìn thấy đối phương ở thời điểm chật vật nhất, cho nên không cần cố kỵ.
Hướng Dương cũng nghĩ như thế.
Ăn xong, Dư Kiều Kiều mở bánh kem ra, cô ấy nói: “Không phải tôi cố ý đặt loại nhỏ như vậy, bởi vì hai ta đều đang giảm béo, loại đồ ngọt có lượng đường cao này không thể ăn nhiều, nên mới đặt một cái nhỏ.”
Cô ấy nói hai ta, khiến Hướng Dương tự nhiên cảm thấy ngọt ngào, vội nói: “Không sao cả, cô có thể đến tôi đã rất vui mừng, còn khiến cô tốn kém mua bánh kem, thật sự cảm ơn cô.”
Dư Kiều Kiều vừa châm nến, vừa không thèm để ý nói: “Đừng khách sáo, ăn sinh nhật nhất định phải có bánh kem, nếu không còn gọi gì là ăn sinh nhật? Được rồi, chúc anh sinh nhật vui vẻ! Bắt đầu cầu nguyện đi.”
Hai tai Hướng Dương đỏ lên nhắm mắt cầu nguyện, Dư Kiều Kiều cười tủm tỉm nhìn.
Nhìn nhìn, cô ấy phát hiện Hướng Dương thật ra trông khá đẹp trai.
Mỗi một người béo đều là một cổ phiếu tiềm năng, lời này thật đúng là không giả.
Ăn cơm xong, Hướng Dương đề nghị đi xem phim, Dư Kiều Kiều không nghĩ nhiều lập tức đồng ý.
Phim được chiếu là một bộ phim điện ảnh về tình yêu mới được công chiếu, tới xem phần lớn đều là đôi tình nhân, cuối cùng thì Dư Kiều Kiều cũng có một chút xấu hổ, trai đơn gái chiếc tới xem phim tình yêu, điều này dường như có chút mập mờ?
Toàn bộ quá trình xem, Dư Kiều Kiều đều thất thần miên man suy nghĩ, nên cũng không quá hiểu về bộ phim này.
May mắn Hướng Dương cũng không thảo luận nội dung phim với cô ấy, nếu không thì thật sự mất mặt.
Đi từ rạp chiếu phim ra, thấy thời gian không sai biệt lắm, hai người ước hẹn trở về thay đổi quần áo, lại đến phòng tập thể hình để tập một lát.
Hôm nay Hướng Dương lái xe, anh ấy đưa Dư Kiều Kiều tới cửa chung cư trước.
Sau khi chào tạm biệt nhau, Dư Kiều Kiều lập tức xoay người định vào chung cư.
Khi Dư Kiều Kiều xoay người đi, Hướng Dương lại bỗng nhiên gọi cô ấy lại, biểu cảm căng thẳng lại mất tự nhiên: “Kiều Kiều, tôi, tôi có lời muốn nói với cô.”
Anh ấy đã nghẹn một ngày, mắt thấy Dư Kiều Kiều phải đi về, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí.
Dư Kiều Kiều bị dáng vẻ căng thẳng của anh ấy làm cho cũng căng thẳng theo: “Nói, nói cái gì thế?”
Phố đã lên đèn, bóng đêm mê người.
Ánh đèn êm dịu của cửa chung cư rọi lên người hai người, trên mặt đất hiện ra bóng dáng thật dài.
Hai bóng dáng trên mặt đất đan chéo ở bên nhau, triền miên lâm li.
Dư Kiều Kiều nhìn thấy rõ ràng trên trán Hướng Dương lấm tấm ra mồ hôi.
Sắc mặt anh ấy đỏ lên, ngập ngừng nói: “Tôi, tôi…”
Trong chớp nhoáng, một suy nghĩ hiện ra: Anh ấy muốn thổ lộ sao?
Dư Kiều Kiều đỏ bừng mặt, đầu cúi xuống không dám nhìn anh ấy, cả cuộc đời cô đây là lần đầu tiên được thổ lộ, cô ấy vừa chờ mong lại căng thẳng, đầu óc hỗn loạn không biết nên làm gì bây giờ mới tốt.
“Anh thích em, Kiều Kiều, em làm bạn gái của anh đi!”
Cuối cùng thì, Hướng Dương cũng lấy hết can đảm, lớn tiếng nói ra.
Giọng nói cực lớn, khiến người qua đường đều ghé mắt nhìn.
Mặt Dư Kiều Kiều vốn dĩ đã đỏ lại càng đỏ như muốn rỉ máu.
Chân tay Hướng Dương luống cuống nhìn cô ấy, lại bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, không đợi Dư Kiều Kiều có phản ứng, xoay người mở cốp xe ra, lấy một bó hoa hồng to từ bên trong ra.
Hoa hồng màu đỏ kiều diễm ướt át, được đặt ở trong xe cả ngày đã có chút héo.
Nhưng Dư Kiều Kiều chưa từng có cảm giác giống như hiện tại, cảm thấy hoa hồng đỏ lại đẹp như thế.
Hoa hồng bị Hướng Dương đẩy vào trong lòng ngực cô ấy, mặt của hai người còn đỏ hơn so với hoa hồng đỏ này.
Khi Tống Sơ Cửu tới nhà Dư Kiều Kiều một lần nữa, phát hiện cô ấy đang ôm hai chân ngồi ở trên sô pha, cằm gác ở trên đầu gối, đôi mắt si ngốc nhìn một bó hoa hồng trên bàn rồi ngây ngô cười.
Hoa hồng màu đỏ được cắm cẩn thận ở trong bình hoa, bên trong vẫn có nước nhưng mà có khả năng thời gian đã lâu rồi, hoa hồng đã có vài cánh hoa rơi xuống.
Cánh hoa hồng đỏ tươi rơi rụng ở trên bàn trắng tinh, có một loại cảm giác đẹp đẽ khác.
Tống Sơ Cửu cười nói: “Chúc mừng cô, nhận được hoa hồng xinh đẹp.”
Lúc này Dư Kiều Kiều mới phát hiện cô tới, giật mình một cái từ trên sô pha xuống, lắp bắp nói: “Tiên nữ nhỏ, sao cô lại tới đây? Không, không phải, tiên nữ nhỏ, cô tới rất đúng lúc, tôi có việc muốn hỏi cô.”
Tống Sơ Cửu cũng đoán được cô ấy muốn nói gì, dù bận vẫn ung dung nhìn cô ấy: “Ừm, cô nói đi.”
Trong ánh mắt của Dư Kiều Kiều hiện lên tia do dự, thẹn thùng, thấp thỏm… Cuối cùng vẫn là hóa thành một tia kiên quyết: “Tiên nữ nhỏ, tôi có thể ngừng hẳn trò chơi này không?”
“Vì sao muốn ngừng hẳn? Điểm của cô không phải sắp tích cóp đủ rồi sao?” Chỉ cần giảm béo năm mươi cân thì sẽ mang đến cho cô ấy năm triệu điểm, hơn nữa học hoá trang, học cầm cùng tích lũy khác hằng ngày, đã sắp đạt tới sáu triệu điểm.
Dư Kiều Kiều nói: “Tôi biết, tiên nữ nhỏ thật sự muốn giúp tôi, muốn tôi giảm béo, muốn tôi tự tin, muốn tôi dưỡng thành nhiều thói quen tốt đẹp.
Mỗi một ngày tôi đều có thể cảm giác được bản thân đang trở lên càng tốt đẹp, mặc kệ là điểm hay là chụp ảnh với nam thần, đều là vì khích lệ tôi kiên trì.
Tôi thật sự rất cảm kích cô.”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn, có khả năng tôi vẫn sẽ luôn kiên trì để ôm được nam thần về.
Nhưng mà, cuộc sống luôn tràn ngập chuyện ngoài ý muốn, hoặc phải nói là vui mừng.
Tôi quen được một người đàn ông rất tốt, ở bên cạnh anh ấy rất vui vẻ, rất thoải mái.
May mắn nhất chính là, hôm trước anh ấy đã tỏ tình với tôi.”
Tống Sơ Cửu cười nói: “Cho nên cô muốn từ bỏ nam thần? Cô hãy suy nghĩ cẩn thận, một khi từ bỏ thì sẽ không thể quay đầu lại, sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa, cô không hối hận chứ?”
Ánh mắt Dư Kiều Kiều sáng lên: “Cô nói có thể từ bỏ?”
Thật tốt quá, lúc trước cô ấy không xác định có thể từ bỏ nhiệm vụ hay không, cho nên cũng chưa dám đồng ý trước sự theo đuổi của Hướng Dương, chỉ nói cô ấy cần mấy ngày để suy nghĩ một chút.
Nhưng hiện tại tiên nữ nhỏ nói có thể từ bỏ, vậy thì cô ấy không có gì băn khoăn.
Ánh mắt cô ấy chắc chắn nói: “Tôi không hối hận, tuy rằng sáu triệu rất tốt, rất ưu tú, là nam thần mà đại đa số người tha thiết ước mơ.
Nhưng chính là bởi vì anh ấy quá tốt, ngược lại làm tôi cảm thấy không chân thật, giống như một tòa lâu đài vậy, giống minh tinh xa xôi không thể với tới.
Tôi rất ngưỡng mộ anh ấy, nhưng mà lại không phải loại tình cảm giống như thích.
Cho dù thật sự tôi với anh ấy ở bên nhau, tôi cũng sẽ tự ti, sẽ chột dạ, sẽ hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày, như là tình cảm vụng trộm vậy.”
“Nhưng Hướng Dương sẽ không, chúng tôi đã từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của nhau, cũng nhìn thấy sự đau khổ khi cùng nhau nỗ lực.
Ở bên cạnh anh ấy tôi rất thoải mái, rất thả lỏng, không cần lo lắng anh ấy khi biết dáng vẻ trong quá khứ của tôi thì có thể chán ghét tôi hay không.
Cũng không cần nghi ngờ anh ấy thích tôi là do sau khi tôi trở nên gầy đi và xinh đẹp hơn.
Anh ấy thích chính là bản thân tôi, khi tôi vừa xấu vừa béo anh ấy không hề ghét bỏ, tôi gầy đi và xinh đẹp lên thì anh ấy cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu, anh ấy thật sự rất tốt.”
“Tính tình cũng tốt, người cũng đơn thuần, trông cũng không kém, vừa cao lại vừa đẹp trai.
Khi anh ấy bày tỏ với tôi, mặt đỏ tai hồng, căng thẳng đến nỗi nói không nên lời.
Một phút kia, lòng tôi đột nhiên có một giọng nói nói: Chính là anh ấy, sẽ không còn có người đơn thuần như vậy thích mình nữa đâu.”
Khuôn mặt cô ấy tràn đầy ngượng ngùng lại ngọt ngào tươi cười, làm Tống Sơ Cửu cũng có thể cảm nhận được vẻ vui sướng trong lòng cô ấy, cô chân thành vì cô ấy mà cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhàng nói một câu: “Chúc mừng cô, đã tìm được sáu triệu thuộc về bản thân.”
Dư Kiều Kiều vui vẻ chạy xuống tầng, đến một phút cô ấy cũng không chờ nổi muốn đi gặp Hướng Dương, nói cho anh ấy đáp án của mình.
Cô ấy muốn nói với anh ấy, cô ấy cũng thích anh ấy, quãng đời còn lại xin dạy bảo nhiều hơn.
*
Tháng thứ nhất ở bên nhau, Dư Kiều Kiều đăng bài lên trang bạn bè, chọn bức ảnh đối lập trước và sau khi béo của cô ấy cùng Hướng Dương, không hề che giấu dáng vẻ vừa béo vừa xấu trước kia của bọn họ.
Từ trước đến giờ cô ấy vẫn luôn muốn đăng một tấm ảnh đối lập trước và sau khi giảm béo, để làm mù mắt những người đã từng khinh thường cô ấy.
Cô ấy rất muốn đăng một câu nào đó, giống như “Bạn không biết dáng vẻ của bạn sau khi nỗ lực có bao nhiêu xinh đẹp”, “Kiên trì, nhất định sẽ có thay đổi”, “Tình yêu, sẽ làm mình biến thành người tốt hơn”… Cô ấy đã có quá nhiều cảm xúc về khoảng thời gian đã trải qua này, vì vậy những điều muốn biểu đạt cũng quá nhiều, nhưng cuối cùng chỉ viết một câu:
“Càng nỗ lực càng may mắn.
@người thầy như ánh mặt trời của tôi.”
Cô ấy đã nỗ lực thay đổi trong cả quá trình, gặp rất nhiều phong cảnh không giống nhau, càng gặp rất nhiều người còn đẹp hơn cả phong cảnh.
Cô ấy nỗ lực trong công việc, được lãnh đạo khen ngợi; các chị em văn phòng không đồng nhất như vẻ bề ngoài, nhưng văn phòng bên cạnh có một em gái mới đến làm bạn với cô ấy, các cô ấy đều là người lương thiện không tâm cơ, trong lòng muốn cái gì thì nói gì đó, cho nên rất nhanh đã trở thành bạn bè.
Quan trọng nhất chính là, cô ấy gặp được người quan trọng nhất trong cuộc đời, bọn họ cùng thích nhau, cổ vũ nhau, cùng nhau trở nên càng tốt hơn.
Ở trong mắt người khác bọn họ chỉ là người yêu bình thường nhất, nhưng ở trong mắt đối phương, bọn họ đều là đặc biệt nhất, như này cũng đủ rồi.
Trong lòng cô ấy còn có một bí mật mà không hề nói cho ai, đến bạn trai thân ái nhất cũng chưa nói.
Đã từng có một tiên nữ nhỏ từ trên trời giáng xuống, vào lúc cô ấy bất lực nhất, chật vật nhất.
Trợ giúp cô ấy, cổ vũ cô ấy, khiến cô ấy nở rộ thành dáng vẻ xinh đẹp nhất.
Có đôi khi cô ấy cảm thấy tiên nữ nhỏ thật sự tồn tại, có đôi khi lại cảm thấy đó chỉ là một giấc mộng do chính mình ảo tưởng ra mà thôi.
Bởi vì cho dù làm thế nào cô ấy cũng không nhớ nổi dung mạo của tiên nữ nhỏ, người kia xinh đẹp thiện lương, tiên nữ nhỏ rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp nhưng không xuất hiện thêm lần nữa…
Tống Sơ Cửu quay về chung cư, lại bỏ vào bình nguyện vọng một đồng tiền xu, nhìn cái bình tiền xu từ từ đầy lên, dưới đáy lòng cô cảm thấy được thỏa mãn.
------oOo------
Bình luận facebook