-
Chương 25: 25: Kế Hoạch Dưỡng Thành Ngôi Sao 3
Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
[Ha ha ha ha, chọn 1 chọn 1, tôi muốn xem Quyển Quyển diễn nam sủng!]
[Cái này còn phải chọn sao? Chắc chắn là 1!]
[Chọn 1! Vẻ đẹp thịnh thế của con chúng ta, diễn nam sủng không thành vấn đề!]
[Tôi không giống mấy người, tôi muốn một nam sủng như Quyển Quyển!]
[Bên trên nói lời tôi muốn nói đấy.]
…
Fan hâm mộ tham gia say sưa, vui vẻ đưa ra lựa chọn.
Hơn nữa cũng không cần Tống Sơ Cửu nhắc nhở đã tự động chạy đến weibo bỏ phiếu.
Khi bọn họ đến studio quay phim, kết quả bỏ phiếu đã có: 40789:1968.
Cho nên khi gặp đạo diễn Phó, ông ấy hỏi Lê Tuyển muốn diễn vai nào, Lê Tuyển chỉ có thể kiên trì nói nam sủng.
Ngoài dự đoán, đạo diễn Phó cũng không lộ ra biểu cảm bất ngờ, tùy ý gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cậu đi trang điểm trước đi.”
Một vai phụ chỉ có một tập phim, ngay cả thử vai cũng không cần, đạo diễn Phó trực tiếp quyết định.
Chờ Lê Tuyển vào phòng hóa trang, bên cạnh đạo diễn Phó có người hỏi: “Đạo diễn, sao ông lại dùng cậu ta? Ông không biết cậu ta bị phong sát sao? Người nọ chúng ta không đắc tội nổi.”
Đạo diễn Phó tùy ý gật đầu: “Tôi biết.”
“Ông biết mà còn dùng cậu ta?”
Đạo diễn Phó híp mắt: “Dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó.
Cậu cho rằng tôi phát lòng tốt giúp cậu ta sao? Cậu sai rồi, chỉ là tôi thấy có lợi, đánh cược một phen mà thôi.”
Người đang nói chuyện cùng hết sức ngạc nhiên: “Đạo diễn Phó, ông coi trọng cậu ta sao?”
“Ừ, nếu cậu xem phát sóng trực tiếp của cậu ta sẽ biết, Lương Nhuế sẽ không áp chế được cậu ta.” Một đám fan hâm mộ đi cùng anh ấy từ lúc vô danh, lực lượng của các cô ấy còn vô cùng hùng hậu, sớm muộn gì cũng sẽ cùng anh ấy đi tới đỉnh cao của giới giải trí.
Lê Tuyển không biết cuộc trò chuyện của bọn họ, anh ấy chào hỏi chuyên gia trang điểm và bắt đầu trang điểm.
Ngũ quan Lê Tuyển 360 độ không góc chết, hơn nữa làn da rất đẹp, ngay cả chuyên gia trang điểm cũng không nhịn được khen: “Làn da của cậu thật đẹp, còn mịn màng hơn những nữ minh tinh khác, cậu có bí quyết dưỡng da gì không?”
Lê Tuyển cười nói: “Một phần là gen di truyền, ngoài ra còn vận động nhiều, uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả rau củ, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật không thức đêm.”
Chuyên gia trang điểm gật đầu: “Đây là tip dưỡng da cơ bản nhất, mặc dù mọi người đều biết nguyên tắc này, nhưng ít ai có thể làm được.”
Lê Tuyển có thể làm được, có thể thấy được anh ấy là một người có tính kỷ luật tương đối cao.
Người có kỷ luật, luôn được người khác đánh giá cao.
Lúc trước, chuyên gia trang điểm cũng nghe nói qua tin đồn của Lê Tuyển, trước kia còn cảm thấy hai bên mâu thuẫn đều có vấn đề, giờ phút này lại có cái nhìn khác về Lê Tuyển, luôn cảm thấy anh ấy hẳn là gặp chuyện tai bay vạ gió.
Chuyên gia trang điểm rất có trách nhiệm trang điểm hoàn mỹ cho Lê Tuyển, nếu nói giá trị nhan sắc ban đầu của Lê Tuyển có thể đạt tới điểm mười tối đa thì sau khi trang điểm xong, vẻ đẹp của anh ấy càng thêm tinh xảo, thậm chí có thể đạt tới mười hai điểm!
Anh ấy thay đổi trang phục, từ phòng hóa trang đi ra.
Giống như dáng vẻ thiếu niên từ tiên giới, trên người mặc bộ trường bào xanh nhạt, cùng với tà váy vân dài, từ từ đi tới.
Tay áo bồng bềnh, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, như thể sau một giây sẽ hóa thành thần tiên.
[Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*, thật là một thiếu niên thanh lịch nhẹ nhàng!]
*Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: thơ cổ, miêu tả vẻ đẹp như ngọc giữa dòng người, công tử trên đời có một không hai.
[Mẹ tôi hỏi vì sao tôi lại quỳ li3m màn hình! Là do bị vẻ đẹp thịnh thế của con trai tôi làm cho sợ ngây người.]
[Đã chụp màn hình, sẽ giữ lại từ từ li3m!]
[Một lần nữa tôi tin chắc chắn, nhan sắc của con trai tôi không có giới hạn cao nhất!]
Fan hâm mộ ở trước màn hình điên cuồng li3m màn hình, phim trường cũng có không ít người nhìn đến ngây người.
Đạo diễn Phó không lên tiếng âm thầm gật đầu, quả nhiên không nhìn lầm người, chỉ dựa vào nhan sắc này, anh ấy tuyệt đối có thể lăn lộn trong giới.
Ông ấy vờ như lơ đãng nhắc tới: “Vai diễn này của cậu ảnh hưởng không lớn, không cần đặc biệt giữ bí mật.”
Lê Tuyển đang định hỏi ông ấy lúc quay phim có thể phát sóng trực tiếp hay không, nghe ông ấy nói như thế lập tức hiểu được mình không cần kiêng dè.
Bình thường đoàn làm phim đều ký hiệp nghị bảo mật, tránh lúc chưa phát sóng nội dung bị tiết lộ ra ngoài.
Cho nên lúc Lê Tuyển nhận được vai diễn này đã lo lắng khi quay phim không thể phát sóng trực tiếp.
Không nghĩ tới đạo diễn Phó lại nói nhân vật của anh ấy không cần cố ý giữ bí mật, đó không phải là ngầm đồng ý anh ấy có thể phát livestream sao? Cho nên anh ấy cũng không cần do dự nữa.
Đạo diễn Phó không ngu ngốc, lưu lượng tốt như vậy nếu phát sóng trực tiếp sẽ giúp ông ấy tuyên truyền, ông ấy mà bỏ qua mới là kẻ ngu đấy! Dù sao cảnh diễn của nam sủng lộ ra cũng không có gì, ngược lại có thể làm mánh lới hấp dẫn người xem.
Vai diễn của Lê Tuyển không phải là loại nam sủng yêu diễm đê tiện, mà là một bông hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, chẳng qua là không có bối cảnh gì.
Công chúa vừa gặp hắn đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, cho nên nàng cưỡng ép đưa hắn về trong phủ.
Công chúa mang hắn về nhưng cũng không ép buộc hắn, hắn thích sách thì sẽ vơ vét sách cổ trong thiên hạ cho hắn.
Hắn thích đánh đàn sẽ mang thiên hạ đệ nhất danh cầm dâng đến trước mặt hắn… Tóm lại chính là làm mọi hành động nhỏ nịnh nọt, bởi vì nàng thật lòng rung động.
Nhưng thân là công chúa hoàng gia, làm sao có thể nuôi dưỡng nam sủng? Nếu lén lút nuôi dưỡng thì thôi, nhưng mà hành động của vị công chúa này rất lớn, gần như cả thiên hạ đều biết.
Bởi vậy hoàng đế tức giận, nhưng hắn ta còn muốn giữ thể diện cho hoàng gia, nên không trừng phạt công chúa, mà lặng lẽ cho người xử lý nam sủng.
Lúc công chúa biết được thì người đã hóa thành tro bụi, ngay cả lần gặp mặt cuối nàng cũng không thể gặp hắn.
Công chúa đau đớn mất đi tình yêu đã trở nên độc ác, âm thầm liên hợp với một vị vương gia khác, muốn tạo phản lật đổ hoàng huynh của mình.
Nói tóm lại, nhân vật Lê Tuyển đóng không cần diễn nhiều, chỉ cần chiếu một tập phim là đủ, chủ yếu là bộc lộ vẻ đẹp vốn có của anh ấy là được rồi.
Cho dù là cảnh quay như vậy, Lê Tuyển cũng không qua loa, nghiêm túc nghiên cứu tâm lý nhân vật.
Nếu là một người đạo đức tốt, bị một công chúa bắt vào trong phủ, hắn sẽ oán hận hay tức giận? Công chúa một lòng si mê thật lòng đối đãi hắn, hắn sẽ cảm động hay là khinh thường? Mặc dù nhân vật chỉ xuất hiện không đến nửa giờ, nhưng cũng là người có da có thịt, không phải một người giấy trong phim truyện.
Tống Sơ Cứu nhìn ra được sự nghiêm túc này của anh ấy, nhưng fan còn đắm chìm trong vẻ đẹp thịnh thế của anh ấy đến mức không thể tự kiềm chế, có lẽ không chú ý tới, nhưng đợi một thời gian nữa, các cô ấy sẽ phát hiện ra những điểm sáng này của anh ấy, không, là đèn flash.
Bên cạnh hồ gió mát thổi nhè nhẹ, chàng trai mặc áo trắng ngồi xếp bằng trên đất, vẻ đẹp tuấn tú, tóc đen tung bay.
Hai tay thon dài như ngọc lướt qua dây đàn, tiếng đàn du dương.
Một màn này đẹp như tranh vẽ, được fan chụp lại, chia sẻ ra ngoài.
[Trời ạ! Đây là phim gì? Quả thực đẹp đến nghẹt thở!]
[Trong vòng mười giây, tôi muốn tất cả tư liệu của anh trai nhỏ này!]
[Vẻ đẹp đến rơi lệ này! Vì nhan sắc này tôi sẽ theo dõi phim!]
…
Vì thế bộ phim “Đoạt đích” này chưa phát sóng đã nổi tiếng, lúc đạo diễn Phó nhìn thấy thì tâm trạng vô cùng vui vẻ, quả nhiên ông ấy không nhìn lầm người.
Tâm trạng đạo diễn Phó rất tốt, lúc Lê Tuyển đóng máy đã gọi anh ấy lại, cười híp mắt đưa cho anh ấy một tờ giấy ghi địa chỉ: “Ông bạn Trương Dục của tôi cũng đang chuẩn bị ra phim mới, tôi đã đề cử cậu đi thử vai nam thứ.
Đây là địa chỉ, cậu cứ trực tiếp đi đến là được, tôi đã nói trước với lão ta rồi.”
Lê Tuyển bất ngờ nhận được tin vui: “Ngài đang nói đạo diễn Trương Dục? Ngài đề cử tôi diễn vai nam thứ sao?”
“Đúng vậy, tôi chỉ đề cử cậu đi thử vai thôi, cụ thể có được hay không còn phải xem cậu có nắm chắc cơ hội hay không.”
“Như vậy cũng tốt rồi, cảm ơn đạo diễn Phó.” Lê Tuyển vui mừng nói cảm ơn ông ấy, người luôn bình tĩnh như anh ấy giờ phút này cũng không nhịn được kích động.
Cũng không phải bởi vì anh ấy muốn đi thử vai nam thứ, mà bởi vì có người đề cử anh ấy đi thử vai.
Sau khi trải qua ba năm không ai hỏi thăm, tình cảnh bị chèn ép khắp nơi, đây là lần đầu tiên có người vươn tay giúp đỡ anh ấy, hành động này có một ý nghĩa không tầm thường đối với anh ấy.
Nó có nghĩa là có người tình nguyện đắc tội Lương Nhuế, cũng muốn giúp đỡ anh ấy.
Điều đó chứng minh điều gì? Chứng minh anh ấy có giá trị để cho người ta giúp mình!
Fan trước màn hình cũng nở nụ cười của mẹ ruột:
[Con của chúng ta cuối cùng cũng có thể vươn lên rồi!]
[Có phải Quyển Quyển gặp được quý nhân rồi không? Tôi cảm thấy người đạo diễn này rất tốt, ông ấy là người đầu tiên cho Quyển Quyển cơ hội diễn xuất, còn đề cử cậu ấy với đạo diễn khác, tạo cơ hội thử vai.]
[Vì ông ấy giúp đỡ con trai chúng ta, tôi cũng muốn ủng hộ tác phẩm của ông ấy nhiều hơn!]
[Tóm lại cái người chèn ép Quyển Quyển là ai? Dám bắt nạt Quyển Quyển của chúng ta, cho dù anh ta có lai lịch như thế nào tôi tuyệt đối muốn liều chết đến cùng với anh ta!]
[Đúng vậy, tôi vẫn luôn xem Quyển Quyển như con trai, cùng cậu ấy từ tầng dưới chót leo lên, nhập tâm quá sâu làm tôi quên còn có một tên phá hoại!]
…
Fan lại hỏi về người đứng phía sau chèn ép Lê Tuyển, nhưng mà Tống Sơ Cửu không trả lời lại, chỉ nói bọn cô sẽ tự giải quyết, không khiến fan bị liên lụy vào trong sự việc này.
Sau đó bởi vì Lê Tuyển phải chuẩn bị đi thử vai nam thứ, cho nên chuyện này tạm thời bị đ è xuống.
Lê Tuyển dựa theo địa chỉ trên tờ giấy, tìm được phim trường thử vai, bởi vì đạo diễn Phó đã nói trước, cho nên đạo diễn Trương Dục trực tiếp cho anh ấy vào thử vai.
Đạo diễn Trương hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, nhưng người đã chứng kiến năng lực của ông ấy không ai dám nói ông ấy bình thường.
Tất cả tác phẩm của Trương Dục đều là tinh hoa.
Từ tám chữ này có thể thấy được năng lực của Trương Dục lớn đến mức nào.
Trương Dục nhìn thấy Lê Tuyển, nhịn không được gật đầu, hình tượng vô cùng tốt, nam thứ trong phim chính là một người thanh niên xinh đẹp, lại là do bạn cũ đề cử, nếu diễn xuất tốt thì có thể quyết định ngay.
“Tùy cậu chọn một đoạn.”
Nghe vậy, Lê Tuyển hít sâu một hơi, cũng không phải anh ấy lo lắng, trên thực tế, anh ấy đã luôn cố gắng, chỉ sợ một khi có cơ hội lại không có đủ năng lực giữ lấy.
Anh ấy tự tin nhất là khả năng diễn xuất của mình, bắt đầu biểu diễn.
*
Thử vai chắc chắn không thể quay lại, cho nên fan cũng giống như Tống Sơ Cửu đều đang chờ đợi kết quả cuối cùng.
Nửa giờ sau, cửa phòng mở ra, Lê Tuyển từ bên trong đi ra, ánh mắt mang theo vẻ vui mừng.
Trong nháy mắt Tống Sơ Cửu thả lỏng tâm trạng.
Fan hâm mộ còn chưa nghe được kết quả từ anh ấy, cũng không dám chắc chắn, sợ lại vui mừng quá trớn như lần trước.
[Kết quả sao rồi? Không qua cũng không sao, Quyển Quyển cậu còn trẻ, về sau có rất nhiều cơ hội…]
Fan còn hy vọng anh ấy có thể giành được vai diễn nhiều hơn, nhưng vẫn an ủi anh ấy, sợ gây áp lực cho anh ấy.
Lê Tuyển mỉm cười, cũng không nói úp mở: “Giành được rồi, đạo diễn Trương bảo tuần sau tôi đến đoàn làm phim.”
[A a a a a!]
Fan hâm mộ hoan hô một hồi, phát ra những tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều tự hào và vui vẻ thay anh ấy.
Loại tâm trạng vui vẻ khi cùng anh ấy đi từ đáy vực, cuối cùng được nhìn thấy ánh mặt trời, không thể dùng từ ngữ nào để hình dung.
Vui mừng khôn xiết, tranh nhau thông báo, tám chữ này có thể thể hiện rõ tâm trạng của các cô ấy vào lúc này nhất.
Nhưng mà, lại một lần nữa, vui quá hóa buồn.
Lê Tuyển mới vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của đạo diễn Trương gọi tới: “Tiểu Lê à, thật ngại quá, nhân vật này có thể còn phải suy nghĩ thêm một chút…”
Trái tim của Lê Tuyển lập tức rơi xuống đáy vực.
Trong điện thoại, đạo diễn Trương còn đang giải thích: “Tôi thật sự rất công nhận năng lực của cậu, nhưng không còn cách nào khác, cậu cũng biết lai lịch của anh ta thế nào, nếu tôi nhận cậu, quay phim xong cũng không thể phát sóng, tôi không thể mạo hiểm cả tiền đồ của đoàn làm phim…”
Lê Tuyển rất nhanh khôi phục tinh thần lại: “Tôi biết, đạo diễn Trương, chuyện này không liên quan đến ông.” Trước đây anh ấy nhận được những cuộc điện thoại như này còn ít sao? Đã sớm không có cảm xúc gì.
Fan hâm mộ đã nhìn ra có gì đó không thích hợp, nhao nhao ở trong khu bình luận hỏi: [Làm sao vậy? Con trai.]
Lê Tuyển ngẩng đầu, cười dịu dàng: “Xin lỗi, có thể lại làm cho mọi người thất vọng rồi.”
------oOo------
[Ha ha ha ha, chọn 1 chọn 1, tôi muốn xem Quyển Quyển diễn nam sủng!]
[Cái này còn phải chọn sao? Chắc chắn là 1!]
[Chọn 1! Vẻ đẹp thịnh thế của con chúng ta, diễn nam sủng không thành vấn đề!]
[Tôi không giống mấy người, tôi muốn một nam sủng như Quyển Quyển!]
[Bên trên nói lời tôi muốn nói đấy.]
…
Fan hâm mộ tham gia say sưa, vui vẻ đưa ra lựa chọn.
Hơn nữa cũng không cần Tống Sơ Cửu nhắc nhở đã tự động chạy đến weibo bỏ phiếu.
Khi bọn họ đến studio quay phim, kết quả bỏ phiếu đã có: 40789:1968.
Cho nên khi gặp đạo diễn Phó, ông ấy hỏi Lê Tuyển muốn diễn vai nào, Lê Tuyển chỉ có thể kiên trì nói nam sủng.
Ngoài dự đoán, đạo diễn Phó cũng không lộ ra biểu cảm bất ngờ, tùy ý gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cậu đi trang điểm trước đi.”
Một vai phụ chỉ có một tập phim, ngay cả thử vai cũng không cần, đạo diễn Phó trực tiếp quyết định.
Chờ Lê Tuyển vào phòng hóa trang, bên cạnh đạo diễn Phó có người hỏi: “Đạo diễn, sao ông lại dùng cậu ta? Ông không biết cậu ta bị phong sát sao? Người nọ chúng ta không đắc tội nổi.”
Đạo diễn Phó tùy ý gật đầu: “Tôi biết.”
“Ông biết mà còn dùng cậu ta?”
Đạo diễn Phó híp mắt: “Dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó.
Cậu cho rằng tôi phát lòng tốt giúp cậu ta sao? Cậu sai rồi, chỉ là tôi thấy có lợi, đánh cược một phen mà thôi.”
Người đang nói chuyện cùng hết sức ngạc nhiên: “Đạo diễn Phó, ông coi trọng cậu ta sao?”
“Ừ, nếu cậu xem phát sóng trực tiếp của cậu ta sẽ biết, Lương Nhuế sẽ không áp chế được cậu ta.” Một đám fan hâm mộ đi cùng anh ấy từ lúc vô danh, lực lượng của các cô ấy còn vô cùng hùng hậu, sớm muộn gì cũng sẽ cùng anh ấy đi tới đỉnh cao của giới giải trí.
Lê Tuyển không biết cuộc trò chuyện của bọn họ, anh ấy chào hỏi chuyên gia trang điểm và bắt đầu trang điểm.
Ngũ quan Lê Tuyển 360 độ không góc chết, hơn nữa làn da rất đẹp, ngay cả chuyên gia trang điểm cũng không nhịn được khen: “Làn da của cậu thật đẹp, còn mịn màng hơn những nữ minh tinh khác, cậu có bí quyết dưỡng da gì không?”
Lê Tuyển cười nói: “Một phần là gen di truyền, ngoài ra còn vận động nhiều, uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả rau củ, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật không thức đêm.”
Chuyên gia trang điểm gật đầu: “Đây là tip dưỡng da cơ bản nhất, mặc dù mọi người đều biết nguyên tắc này, nhưng ít ai có thể làm được.”
Lê Tuyển có thể làm được, có thể thấy được anh ấy là một người có tính kỷ luật tương đối cao.
Người có kỷ luật, luôn được người khác đánh giá cao.
Lúc trước, chuyên gia trang điểm cũng nghe nói qua tin đồn của Lê Tuyển, trước kia còn cảm thấy hai bên mâu thuẫn đều có vấn đề, giờ phút này lại có cái nhìn khác về Lê Tuyển, luôn cảm thấy anh ấy hẳn là gặp chuyện tai bay vạ gió.
Chuyên gia trang điểm rất có trách nhiệm trang điểm hoàn mỹ cho Lê Tuyển, nếu nói giá trị nhan sắc ban đầu của Lê Tuyển có thể đạt tới điểm mười tối đa thì sau khi trang điểm xong, vẻ đẹp của anh ấy càng thêm tinh xảo, thậm chí có thể đạt tới mười hai điểm!
Anh ấy thay đổi trang phục, từ phòng hóa trang đi ra.
Giống như dáng vẻ thiếu niên từ tiên giới, trên người mặc bộ trường bào xanh nhạt, cùng với tà váy vân dài, từ từ đi tới.
Tay áo bồng bềnh, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, như thể sau một giây sẽ hóa thành thần tiên.
[Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*, thật là một thiếu niên thanh lịch nhẹ nhàng!]
*Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: thơ cổ, miêu tả vẻ đẹp như ngọc giữa dòng người, công tử trên đời có một không hai.
[Mẹ tôi hỏi vì sao tôi lại quỳ li3m màn hình! Là do bị vẻ đẹp thịnh thế của con trai tôi làm cho sợ ngây người.]
[Đã chụp màn hình, sẽ giữ lại từ từ li3m!]
[Một lần nữa tôi tin chắc chắn, nhan sắc của con trai tôi không có giới hạn cao nhất!]
Fan hâm mộ ở trước màn hình điên cuồng li3m màn hình, phim trường cũng có không ít người nhìn đến ngây người.
Đạo diễn Phó không lên tiếng âm thầm gật đầu, quả nhiên không nhìn lầm người, chỉ dựa vào nhan sắc này, anh ấy tuyệt đối có thể lăn lộn trong giới.
Ông ấy vờ như lơ đãng nhắc tới: “Vai diễn này của cậu ảnh hưởng không lớn, không cần đặc biệt giữ bí mật.”
Lê Tuyển đang định hỏi ông ấy lúc quay phim có thể phát sóng trực tiếp hay không, nghe ông ấy nói như thế lập tức hiểu được mình không cần kiêng dè.
Bình thường đoàn làm phim đều ký hiệp nghị bảo mật, tránh lúc chưa phát sóng nội dung bị tiết lộ ra ngoài.
Cho nên lúc Lê Tuyển nhận được vai diễn này đã lo lắng khi quay phim không thể phát sóng trực tiếp.
Không nghĩ tới đạo diễn Phó lại nói nhân vật của anh ấy không cần cố ý giữ bí mật, đó không phải là ngầm đồng ý anh ấy có thể phát livestream sao? Cho nên anh ấy cũng không cần do dự nữa.
Đạo diễn Phó không ngu ngốc, lưu lượng tốt như vậy nếu phát sóng trực tiếp sẽ giúp ông ấy tuyên truyền, ông ấy mà bỏ qua mới là kẻ ngu đấy! Dù sao cảnh diễn của nam sủng lộ ra cũng không có gì, ngược lại có thể làm mánh lới hấp dẫn người xem.
Vai diễn của Lê Tuyển không phải là loại nam sủng yêu diễm đê tiện, mà là một bông hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, chẳng qua là không có bối cảnh gì.
Công chúa vừa gặp hắn đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, cho nên nàng cưỡng ép đưa hắn về trong phủ.
Công chúa mang hắn về nhưng cũng không ép buộc hắn, hắn thích sách thì sẽ vơ vét sách cổ trong thiên hạ cho hắn.
Hắn thích đánh đàn sẽ mang thiên hạ đệ nhất danh cầm dâng đến trước mặt hắn… Tóm lại chính là làm mọi hành động nhỏ nịnh nọt, bởi vì nàng thật lòng rung động.
Nhưng thân là công chúa hoàng gia, làm sao có thể nuôi dưỡng nam sủng? Nếu lén lút nuôi dưỡng thì thôi, nhưng mà hành động của vị công chúa này rất lớn, gần như cả thiên hạ đều biết.
Bởi vậy hoàng đế tức giận, nhưng hắn ta còn muốn giữ thể diện cho hoàng gia, nên không trừng phạt công chúa, mà lặng lẽ cho người xử lý nam sủng.
Lúc công chúa biết được thì người đã hóa thành tro bụi, ngay cả lần gặp mặt cuối nàng cũng không thể gặp hắn.
Công chúa đau đớn mất đi tình yêu đã trở nên độc ác, âm thầm liên hợp với một vị vương gia khác, muốn tạo phản lật đổ hoàng huynh của mình.
Nói tóm lại, nhân vật Lê Tuyển đóng không cần diễn nhiều, chỉ cần chiếu một tập phim là đủ, chủ yếu là bộc lộ vẻ đẹp vốn có của anh ấy là được rồi.
Cho dù là cảnh quay như vậy, Lê Tuyển cũng không qua loa, nghiêm túc nghiên cứu tâm lý nhân vật.
Nếu là một người đạo đức tốt, bị một công chúa bắt vào trong phủ, hắn sẽ oán hận hay tức giận? Công chúa một lòng si mê thật lòng đối đãi hắn, hắn sẽ cảm động hay là khinh thường? Mặc dù nhân vật chỉ xuất hiện không đến nửa giờ, nhưng cũng là người có da có thịt, không phải một người giấy trong phim truyện.
Tống Sơ Cứu nhìn ra được sự nghiêm túc này của anh ấy, nhưng fan còn đắm chìm trong vẻ đẹp thịnh thế của anh ấy đến mức không thể tự kiềm chế, có lẽ không chú ý tới, nhưng đợi một thời gian nữa, các cô ấy sẽ phát hiện ra những điểm sáng này của anh ấy, không, là đèn flash.
Bên cạnh hồ gió mát thổi nhè nhẹ, chàng trai mặc áo trắng ngồi xếp bằng trên đất, vẻ đẹp tuấn tú, tóc đen tung bay.
Hai tay thon dài như ngọc lướt qua dây đàn, tiếng đàn du dương.
Một màn này đẹp như tranh vẽ, được fan chụp lại, chia sẻ ra ngoài.
[Trời ạ! Đây là phim gì? Quả thực đẹp đến nghẹt thở!]
[Trong vòng mười giây, tôi muốn tất cả tư liệu của anh trai nhỏ này!]
[Vẻ đẹp đến rơi lệ này! Vì nhan sắc này tôi sẽ theo dõi phim!]
…
Vì thế bộ phim “Đoạt đích” này chưa phát sóng đã nổi tiếng, lúc đạo diễn Phó nhìn thấy thì tâm trạng vô cùng vui vẻ, quả nhiên ông ấy không nhìn lầm người.
Tâm trạng đạo diễn Phó rất tốt, lúc Lê Tuyển đóng máy đã gọi anh ấy lại, cười híp mắt đưa cho anh ấy một tờ giấy ghi địa chỉ: “Ông bạn Trương Dục của tôi cũng đang chuẩn bị ra phim mới, tôi đã đề cử cậu đi thử vai nam thứ.
Đây là địa chỉ, cậu cứ trực tiếp đi đến là được, tôi đã nói trước với lão ta rồi.”
Lê Tuyển bất ngờ nhận được tin vui: “Ngài đang nói đạo diễn Trương Dục? Ngài đề cử tôi diễn vai nam thứ sao?”
“Đúng vậy, tôi chỉ đề cử cậu đi thử vai thôi, cụ thể có được hay không còn phải xem cậu có nắm chắc cơ hội hay không.”
“Như vậy cũng tốt rồi, cảm ơn đạo diễn Phó.” Lê Tuyển vui mừng nói cảm ơn ông ấy, người luôn bình tĩnh như anh ấy giờ phút này cũng không nhịn được kích động.
Cũng không phải bởi vì anh ấy muốn đi thử vai nam thứ, mà bởi vì có người đề cử anh ấy đi thử vai.
Sau khi trải qua ba năm không ai hỏi thăm, tình cảnh bị chèn ép khắp nơi, đây là lần đầu tiên có người vươn tay giúp đỡ anh ấy, hành động này có một ý nghĩa không tầm thường đối với anh ấy.
Nó có nghĩa là có người tình nguyện đắc tội Lương Nhuế, cũng muốn giúp đỡ anh ấy.
Điều đó chứng minh điều gì? Chứng minh anh ấy có giá trị để cho người ta giúp mình!
Fan trước màn hình cũng nở nụ cười của mẹ ruột:
[Con của chúng ta cuối cùng cũng có thể vươn lên rồi!]
[Có phải Quyển Quyển gặp được quý nhân rồi không? Tôi cảm thấy người đạo diễn này rất tốt, ông ấy là người đầu tiên cho Quyển Quyển cơ hội diễn xuất, còn đề cử cậu ấy với đạo diễn khác, tạo cơ hội thử vai.]
[Vì ông ấy giúp đỡ con trai chúng ta, tôi cũng muốn ủng hộ tác phẩm của ông ấy nhiều hơn!]
[Tóm lại cái người chèn ép Quyển Quyển là ai? Dám bắt nạt Quyển Quyển của chúng ta, cho dù anh ta có lai lịch như thế nào tôi tuyệt đối muốn liều chết đến cùng với anh ta!]
[Đúng vậy, tôi vẫn luôn xem Quyển Quyển như con trai, cùng cậu ấy từ tầng dưới chót leo lên, nhập tâm quá sâu làm tôi quên còn có một tên phá hoại!]
…
Fan lại hỏi về người đứng phía sau chèn ép Lê Tuyển, nhưng mà Tống Sơ Cửu không trả lời lại, chỉ nói bọn cô sẽ tự giải quyết, không khiến fan bị liên lụy vào trong sự việc này.
Sau đó bởi vì Lê Tuyển phải chuẩn bị đi thử vai nam thứ, cho nên chuyện này tạm thời bị đ è xuống.
Lê Tuyển dựa theo địa chỉ trên tờ giấy, tìm được phim trường thử vai, bởi vì đạo diễn Phó đã nói trước, cho nên đạo diễn Trương Dục trực tiếp cho anh ấy vào thử vai.
Đạo diễn Trương hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, nhưng người đã chứng kiến năng lực của ông ấy không ai dám nói ông ấy bình thường.
Tất cả tác phẩm của Trương Dục đều là tinh hoa.
Từ tám chữ này có thể thấy được năng lực của Trương Dục lớn đến mức nào.
Trương Dục nhìn thấy Lê Tuyển, nhịn không được gật đầu, hình tượng vô cùng tốt, nam thứ trong phim chính là một người thanh niên xinh đẹp, lại là do bạn cũ đề cử, nếu diễn xuất tốt thì có thể quyết định ngay.
“Tùy cậu chọn một đoạn.”
Nghe vậy, Lê Tuyển hít sâu một hơi, cũng không phải anh ấy lo lắng, trên thực tế, anh ấy đã luôn cố gắng, chỉ sợ một khi có cơ hội lại không có đủ năng lực giữ lấy.
Anh ấy tự tin nhất là khả năng diễn xuất của mình, bắt đầu biểu diễn.
*
Thử vai chắc chắn không thể quay lại, cho nên fan cũng giống như Tống Sơ Cửu đều đang chờ đợi kết quả cuối cùng.
Nửa giờ sau, cửa phòng mở ra, Lê Tuyển từ bên trong đi ra, ánh mắt mang theo vẻ vui mừng.
Trong nháy mắt Tống Sơ Cửu thả lỏng tâm trạng.
Fan hâm mộ còn chưa nghe được kết quả từ anh ấy, cũng không dám chắc chắn, sợ lại vui mừng quá trớn như lần trước.
[Kết quả sao rồi? Không qua cũng không sao, Quyển Quyển cậu còn trẻ, về sau có rất nhiều cơ hội…]
Fan còn hy vọng anh ấy có thể giành được vai diễn nhiều hơn, nhưng vẫn an ủi anh ấy, sợ gây áp lực cho anh ấy.
Lê Tuyển mỉm cười, cũng không nói úp mở: “Giành được rồi, đạo diễn Trương bảo tuần sau tôi đến đoàn làm phim.”
[A a a a a!]
Fan hâm mộ hoan hô một hồi, phát ra những tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều tự hào và vui vẻ thay anh ấy.
Loại tâm trạng vui vẻ khi cùng anh ấy đi từ đáy vực, cuối cùng được nhìn thấy ánh mặt trời, không thể dùng từ ngữ nào để hình dung.
Vui mừng khôn xiết, tranh nhau thông báo, tám chữ này có thể thể hiện rõ tâm trạng của các cô ấy vào lúc này nhất.
Nhưng mà, lại một lần nữa, vui quá hóa buồn.
Lê Tuyển mới vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của đạo diễn Trương gọi tới: “Tiểu Lê à, thật ngại quá, nhân vật này có thể còn phải suy nghĩ thêm một chút…”
Trái tim của Lê Tuyển lập tức rơi xuống đáy vực.
Trong điện thoại, đạo diễn Trương còn đang giải thích: “Tôi thật sự rất công nhận năng lực của cậu, nhưng không còn cách nào khác, cậu cũng biết lai lịch của anh ta thế nào, nếu tôi nhận cậu, quay phim xong cũng không thể phát sóng, tôi không thể mạo hiểm cả tiền đồ của đoàn làm phim…”
Lê Tuyển rất nhanh khôi phục tinh thần lại: “Tôi biết, đạo diễn Trương, chuyện này không liên quan đến ông.” Trước đây anh ấy nhận được những cuộc điện thoại như này còn ít sao? Đã sớm không có cảm xúc gì.
Fan hâm mộ đã nhìn ra có gì đó không thích hợp, nhao nhao ở trong khu bình luận hỏi: [Làm sao vậy? Con trai.]
Lê Tuyển ngẩng đầu, cười dịu dàng: “Xin lỗi, có thể lại làm cho mọi người thất vọng rồi.”
------oOo------
Bình luận facebook