-
Chương 33: 33: Mất Tích 2
Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Có nhiều trường hợp mất tích, nhưng nói chung có thể được chia thành hai loại chính.
Đầu tiên là chủ động mất tích.
Ví dụ như bỏ trốn, bỏ nhà đi chẳng hạn.
Mất tích do cố ý mất liên lạc với gia đình vì một số lý do nào đó.
Nhưng Dư Tiêu Tiêu có quan hệ rất tốt với mẹ của cô ấy là Dư Hiểu Quyên, nên có thể loại trừ khả năng cô ấy chủ động mất tích.
Loại thứ hai là bị buộc phải mất tích, chẳng hạn như bắt cóc, buôn người, giết người, vân vân.
Hoàn cảnh gia đình của Dư Tiêu Tiêu không tốt, khả năng bị bắt cóc không lớn, hơn nữa nếu là bắt cóc, bọn bắt cóc đã sớm liên lạc với Dư Hiểu Quyên để đòi tiền chuộc rồi.
Đến bây giờ cũng không nhận được cuộc gọi từ bọn bắt cóc, vì vậy tình huống này cũng có thể được loại trừ.
Nhưng cho dù là trường hợp nào, đều chứng tỏ tình huống hiện giờ của Dư Tiêu Tiêu không tốt lắm.
Hơn nữa Dư Tiêu Tiêu đã mất tích ba tháng, ngay cả cảnh sát cũng không tìm thấy tung tích của cô ấy, chứng tỏ lúc cô ấy gặp chuyện để lại rất ít manh mối, hoặc là hoàn toàn không để lại bất kỳ manh mối nào.
Dù khi đó có bất kỳ dấu vết khó phát hiện nào được để lại vào thời điểm đó, sau một thời gian dài như vậy, có lẽ nó đã bị phai mờ không còn nữa.
Cho nên hiện tại Tống Sơ Cửu cũng không có manh mối, nếu có thể tìm được ví tiền của Dư Tiêu Tiêu, có lẽ còn có thể kiểm tra một chút tình huống khi cô ấy gặp chuyện không may.
Nhưng tiếc là khi Dư Tiêu Tiêu mất tích, ví tiền của cô ấy cũng không thấy đâu.
Vào lúc 2 giờ chiều ngày 21 tháng 8, Dư Tiêu Tiêu đã đi ra khỏi trường, sau đó cũng không thấy trở lại.
Nhưng một người đang sống sờ sờ không thể nào đột nhiên biến mất như vậy được, chắc chắn sẽ lưu lại chút manh mối nào đó.
Tống Sơ Cửu dự định bắt đầu điều tra từ quan hệ xã hội của Dư Tiêu Tiêu, trước tiên xem bạn học và bạn bè của cô ấy có manh mối gì không.
Tống Sơ Cửu đi tìm giáo viên phụ đạo của Dư Tiêu Tiêu trước, hầu hết các sinh viên đều về nhà trong kỳ nghỉ hè, người muốn ở lại trường chắc chắn sẽ phải đến chỗ giáo viên phụ đạo để đăng ký.
Tống Sơ Cửu muốn tìm danh sách các bạn cùng lớp của Dư Tiêu Tiêu đang ở lại trường.
Sau khi cô giải thích ý định đến, giáo viên phụ đạo hơi do dự, nữ sinh này cũng không phải cảnh sát, cô ta cũng không thể tùy tiện đưa thông tin của sinh viên trong lớp mình cho người khác.
Nhưng cô ta nhìn Tống Sơ Cửu lại cảm thấy rất gần gũi, nếu từ chối thì hơi ngại.
Hơn nữa cô ta cũng rất đau lòng khi Dư Tiêu Tiêu mất tích, có người có thể hỗ trợ tìm kiếm không phải tốt hơn sao, cho nên cuối cùng cô ta vẫn đưa ra danh sách sinh viên ở lại trường.
Tống Sơ Cửu cầm tờ giấy kia, ra khỏi phòng làm việc của giáo viên phụ đạo.
Trên giấy có tổng cộng năm cái tên, hai nam sinh và ba nữ sinh.
Tống Sơ Cửu không quá để ý hai nam sinh , trong ba nữ sinh ngoài Dư Tiêu Tiêu, thì còn lại hai người, một người tên là Phương Đồng, người kia tên là Triệu Thiến Thiến.
Trùng hợp là hai nữ sinh này đều khác phòng ngủ với Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu ở phòng 607, Phương Đồng ở phòng 608, Triệu Thiến Thiến lại ở phòng 609, một người ở phòng đối diện, người kia ở phòng bên cạnh.
Nay là thứ tư, lớp của Dư Tiêu Tiêu có lớp học, cho nên ký túc xá không có ai, khá thuận lợi cho Tống Sơ Cửu.
Tống Sơ Cửu đi đến phòng của Phương Đồng trước, đặt một đồng xu trên khung cửa ở vị trí khá kín, nhưng lại có thể giám sát được toàn bộ phạm vi phòng ngủ.
Phòng của Triệu Thiến Thiến bên kia cũng vậy.
Suy nghĩ một chút, Tống Sơ Cửu cũng đặt một đồng xu ở phòng ngủ của Dư Tiêu Tiêu.
Cũng nhân cơ hội nhìn qua phòng của Dư Tiêu Tiêu một chút, xem trong khe hở có bỏ sót đồng tiền xu nào hay không. Tiếc là phòng của Dư Tiêu Tiêu rất sạch sẽ, dưới gầm giường ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Ngược lại giường của những người khác, trên bàn có tiền, nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích.
Giang Bách Xuyên ở trong túi, híp mắt ngáp một cái, anh có thể nhìn ra cái gì đó, nhưng lại không thể nói cho Tống Sơ Cửu biết.
Quên đi, mặc kệ, để tự cho yêu quái nhỏ đau đầu vậy.
Sau khi Phương Đồng tan học, cùng mọi người trong ký túc xá vừa nói cười vừa trở về, lúc đi đến dưới lầu ký túc xá, lại nghe thấy có người gọi cô ta.
“Phương Đồng.”
Cô ta quay đầu lại nhìn thì thấy một nữ sinh xinh đẹp mỉm cười gọi cô ta.
Nữ sinh mặc áo thun trắng đơn giản, mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, để lộ hai chân trắng nõn, mảnh mai, thon dài.
Cô còn đeo một cái túi trên vai, trong túi lại lộ ra một cái đầu lông xù.
“Phương Đồng, cô ấy là ai vậy, nhìn mặt lạ quá, hình như không phải khoa chúng ta?” Mấy người cùng ký túc xá tò mò hỏi.
Phương Đồng lắc đầu: “Tôi cũng không biết, tôi đi qua xem một chút, các cậu lên trước đi.”
Phương Đồng tách khỏi mấy người bạn ký túc xá, đi về phía Tống Sơ Cửu.
“Cậu biết tôi?”
Tống Sơ Cửu cười nói: “Coi như quen biết đi, tôi tìm cậu hỏi chút chuyện, nơi này không tiện nói chuyện, tôi mời cậu uống trà sữa được không?” Cô chỉ vào quán trà sữa phía sau ký túc xá.
Phương Đồng hơi chần chừ gật đầu, tuy rằng không quen biết, nhưng ở dưới ký túc xá của mình, người đến người đi, đối phương cũng chỉ là một cô gái nhỏ, Phương Đồng cũng không quá đề phòng.
Hai người mỗi người gọi một ly trà sữa, ngồi xuống một góc quán trà sữa.
“Bây giờ có thể nói được rồi, sao cậu biết tên tôi? Cậu muốn hỏi tôi điều gì?” Phương Đồng nghi ngờ nói.
Tống Sơ Cửu cười nói: “Tôi biết từ giáo viên phụ đạo của các cậu, tôi đi hỏi cô ấy xin danh sách sinh viên ở lại trường vào kỳ nghỉ hè.
Chủ yếu là muốn tìm hiểu một chút chuyện của Dư Tiêu Tiêu trong lớp cậu.”
Phương Đồng vừa nghe đến tên Dư Tiêu Tiêu, vẻ mặt giật mình, có chút khó chịu nói: “Vẫn chưa có tin tức gì của cậu ấy sao?”
Tuy rằng không thân lắm lắm, nhưng suy cho cùng cũng là bạn học chung một năm, bạn học sớm chiều ở chung bỗng nhiên mất tích, dù là ai thì cũng không thể thờ ơ cho được.
“Cậu không phải là cảnh sát đúng không? Cảnh sát đã đến tìm tôi nhiều lần rồi.”
“Không phải, cậu có thể coi tôi là thám tử tư mà mẹ Dư Tiêu Tiêu tìm tới.” Tống Sơ Cửu cười nói.
Phương Đồng lại sửng sốt một chút, nhớ tới mẹ Dư Tiêu Tiêu mỗi ngày đều dán thông báo tìm người mất tích trước cổng trường, khuôn mặt tiều tụy gầy gò, mỗi lần nhìn thấy đều khiến người ta đau lòng không thôi.
Bà ấy vẫn kiên trì tìm kiếm con gái mình, dù cảnh sát đều từ bỏ, bà ấy cũng không chịu buông xuôi, cho nên bà ấy nhờ thám tử tư để tìm Dư Tiêu Tiêu cũng không phải là không có khả năng.
Tình thương của người mẹ không khỏi khiến người khác cảm động.
“Ra là vậy.” Phương Đồng không hề nghi ngờ lý do của cô, cố nhớ lại một chút, rồi nói cho Tống Sơ Cửu chuyện mà cô ta biết.
Phương Đồng và Dư Tiêu Tiêu không thân với nhau lắm, chỉ là quan hệ bạn học bình thường.
Tuy rằng hai người đều ở lại trường làm thêm, nhưng bởi vì công việc không giống nhau, nên thời gian ra vào cũng khác, vì vậy rất ít khi gặp mặt, thỉnh thoảng buổi tối mới có thể tình cờ chạm mặt nhau.
“Ngày 21 tháng 8, khi tôi ra ngoài, thấy cửa ký túc xá của họ không khóa, tôi biết ngày hôm đó cậu ấy ở phòng nghỉ ngơi.
Buổi tối khi trở về thì cửa đã khóa lại, chứng tỏ cậu ấy chưa về.
Hôm đó tôi tan ca rồi đi ăn cơm với đồng nghiệp, về khá muộn, đã hơn chín giờ tối.
Bởi vì Dư Tiêu Tiêu thường xuyên đến thư viện, tôi nghĩ hôm đó cô ấy nghỉ ngơi, chắc hẳn là đến thư viện chưa trở về cho nên không nghĩ nhiều.
Kết quả ngày hôm sau có cảnh sát đến tìm tôi hỏi thăm, tôi mới biết từ hôm đó cậu ấy vẫn không trở về.”
Hai tay Phương Đồng cầm ly trà sữa, giọng nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt không được tốt lắm.
Tống Sơ Cửu lại hỏi một số vấn đề, Phương Đồng cũng không giấu diếm, nói tất cả những gì mình biết cho cô.
Những lời này cô ta nói với cảnh sát không chỉ một lần, bị đảo qua đảo lại hỏi, nhưng đúng là không có tin tức gì hữu dụng.
Phương Đồng cũng hy vọng mình có thể nhớ tới nhiều chuyện hơn để giúp đỡ cảnh sát phần nào, nhưng thật sự không có, cô ta và Dư Tiêu Tiêu gặp nhau quá ít.
“Không có việc gì, không biết thì thôi, cậu không cần phải áp lực.” Tống Sơ Cửu cười nói.
“Ừm.”
Uống xong ly trà sữa, hai người đứng dậy rời khỏi quán trà sữa, ở trước cửa tiệm mỗi người rời đi một hướng.
Tống Sơ Cửu còn chưa đi xa, Phương Đồng lại đuổi theo gọi cô lại, thở hổn hển nói: “Còn có một chuyện, tôi không biết có tác dụng hay không.”
Ánh mắt Tống Sơ Cửu sáng lên: “Cậu nói đi.”
Vẻ mặt Phương Đồng có chút do dự: “Tôi cũng không biết chuyện này có tính là quan trọng hay không, bởi vì việc này cách thời gian mất tích của Dư Tiêu Tiêu khá lâu, tôi cũng không để ý, lúc cảnh sát hỏi cũng không nhớ tới.
Việc là vừa mới nghỉ không bao lâu, tôi ở trường gặp được Nguyễn Tình, nhà cô ấy ở thành phố này, cho nên vừa nghỉ đã về nhà.
Cô ấy và Dư Tiêu Tiêu ở cùng phòng ký túc xá, tôi ở dưới lầu ký túc xá đụng phải cô ấy.
Cô ấy vừa từ trên lầu ký túc xá đi xuống, sắc mặt hơi không ổn.
Tôi hỏi cô ấy trở lại trường học làm gì, cô ấy nói quay lại để lấy đồ, cũng không nói gì nhiều rồi rời đi.”
“Nguyễn Tình?” Tống Sơ Cửu lặp đi lặp lại cái tên này.
“Đúng vậy, tôi và cô ấy cũng không quen biết lắm, trong kỳ nghỉ hè mới gặp cô ấy một lần.
Hơn nữa ngày mà tôi gặp cô ấy cách ngày Dư Tiêu Tiêu mất tích gần nửa tháng, nên tôi cũng không để ý.” Quan trọng hơn là, cô ta không cảm thấy bạn học của mình sẽ có liên quan đến sự mất tích của một người bạn cùng lớp khác, đều là sinh viên mới vào đại học, tâm tư đơn thuần, ai lại đi hại người chứ?
Bây giờ cô ta mới nói ra là bởi vì ngày hôm qua nhìn thấy Nguyễn Tình nổi giận với mẹ Dư Tiêu Tiêu, nên cảm thấy có điều gì không ổn lắm.
Nếu như không biết thì thôi, nhưng Nguyễn Tình cũng là bạn học của Dư Tiêu Tiêu, cũng biết đó là mẹ của Dư Tiêu Tiêu, biết rõ một người mẹ mất đi con gái đau khổ nhường nào, cô ấy làm sao có thể không có một chút lòng trắc ẩn, còn có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy?
------oOo------
Có nhiều trường hợp mất tích, nhưng nói chung có thể được chia thành hai loại chính.
Đầu tiên là chủ động mất tích.
Ví dụ như bỏ trốn, bỏ nhà đi chẳng hạn.
Mất tích do cố ý mất liên lạc với gia đình vì một số lý do nào đó.
Nhưng Dư Tiêu Tiêu có quan hệ rất tốt với mẹ của cô ấy là Dư Hiểu Quyên, nên có thể loại trừ khả năng cô ấy chủ động mất tích.
Loại thứ hai là bị buộc phải mất tích, chẳng hạn như bắt cóc, buôn người, giết người, vân vân.
Hoàn cảnh gia đình của Dư Tiêu Tiêu không tốt, khả năng bị bắt cóc không lớn, hơn nữa nếu là bắt cóc, bọn bắt cóc đã sớm liên lạc với Dư Hiểu Quyên để đòi tiền chuộc rồi.
Đến bây giờ cũng không nhận được cuộc gọi từ bọn bắt cóc, vì vậy tình huống này cũng có thể được loại trừ.
Nhưng cho dù là trường hợp nào, đều chứng tỏ tình huống hiện giờ của Dư Tiêu Tiêu không tốt lắm.
Hơn nữa Dư Tiêu Tiêu đã mất tích ba tháng, ngay cả cảnh sát cũng không tìm thấy tung tích của cô ấy, chứng tỏ lúc cô ấy gặp chuyện để lại rất ít manh mối, hoặc là hoàn toàn không để lại bất kỳ manh mối nào.
Dù khi đó có bất kỳ dấu vết khó phát hiện nào được để lại vào thời điểm đó, sau một thời gian dài như vậy, có lẽ nó đã bị phai mờ không còn nữa.
Cho nên hiện tại Tống Sơ Cửu cũng không có manh mối, nếu có thể tìm được ví tiền của Dư Tiêu Tiêu, có lẽ còn có thể kiểm tra một chút tình huống khi cô ấy gặp chuyện không may.
Nhưng tiếc là khi Dư Tiêu Tiêu mất tích, ví tiền của cô ấy cũng không thấy đâu.
Vào lúc 2 giờ chiều ngày 21 tháng 8, Dư Tiêu Tiêu đã đi ra khỏi trường, sau đó cũng không thấy trở lại.
Nhưng một người đang sống sờ sờ không thể nào đột nhiên biến mất như vậy được, chắc chắn sẽ lưu lại chút manh mối nào đó.
Tống Sơ Cửu dự định bắt đầu điều tra từ quan hệ xã hội của Dư Tiêu Tiêu, trước tiên xem bạn học và bạn bè của cô ấy có manh mối gì không.
Tống Sơ Cửu đi tìm giáo viên phụ đạo của Dư Tiêu Tiêu trước, hầu hết các sinh viên đều về nhà trong kỳ nghỉ hè, người muốn ở lại trường chắc chắn sẽ phải đến chỗ giáo viên phụ đạo để đăng ký.
Tống Sơ Cửu muốn tìm danh sách các bạn cùng lớp của Dư Tiêu Tiêu đang ở lại trường.
Sau khi cô giải thích ý định đến, giáo viên phụ đạo hơi do dự, nữ sinh này cũng không phải cảnh sát, cô ta cũng không thể tùy tiện đưa thông tin của sinh viên trong lớp mình cho người khác.
Nhưng cô ta nhìn Tống Sơ Cửu lại cảm thấy rất gần gũi, nếu từ chối thì hơi ngại.
Hơn nữa cô ta cũng rất đau lòng khi Dư Tiêu Tiêu mất tích, có người có thể hỗ trợ tìm kiếm không phải tốt hơn sao, cho nên cuối cùng cô ta vẫn đưa ra danh sách sinh viên ở lại trường.
Tống Sơ Cửu cầm tờ giấy kia, ra khỏi phòng làm việc của giáo viên phụ đạo.
Trên giấy có tổng cộng năm cái tên, hai nam sinh và ba nữ sinh.
Tống Sơ Cửu không quá để ý hai nam sinh , trong ba nữ sinh ngoài Dư Tiêu Tiêu, thì còn lại hai người, một người tên là Phương Đồng, người kia tên là Triệu Thiến Thiến.
Trùng hợp là hai nữ sinh này đều khác phòng ngủ với Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu ở phòng 607, Phương Đồng ở phòng 608, Triệu Thiến Thiến lại ở phòng 609, một người ở phòng đối diện, người kia ở phòng bên cạnh.
Nay là thứ tư, lớp của Dư Tiêu Tiêu có lớp học, cho nên ký túc xá không có ai, khá thuận lợi cho Tống Sơ Cửu.
Tống Sơ Cửu đi đến phòng của Phương Đồng trước, đặt một đồng xu trên khung cửa ở vị trí khá kín, nhưng lại có thể giám sát được toàn bộ phạm vi phòng ngủ.
Phòng của Triệu Thiến Thiến bên kia cũng vậy.
Suy nghĩ một chút, Tống Sơ Cửu cũng đặt một đồng xu ở phòng ngủ của Dư Tiêu Tiêu.
Cũng nhân cơ hội nhìn qua phòng của Dư Tiêu Tiêu một chút, xem trong khe hở có bỏ sót đồng tiền xu nào hay không. Tiếc là phòng của Dư Tiêu Tiêu rất sạch sẽ, dưới gầm giường ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Ngược lại giường của những người khác, trên bàn có tiền, nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích.
Giang Bách Xuyên ở trong túi, híp mắt ngáp một cái, anh có thể nhìn ra cái gì đó, nhưng lại không thể nói cho Tống Sơ Cửu biết.
Quên đi, mặc kệ, để tự cho yêu quái nhỏ đau đầu vậy.
Sau khi Phương Đồng tan học, cùng mọi người trong ký túc xá vừa nói cười vừa trở về, lúc đi đến dưới lầu ký túc xá, lại nghe thấy có người gọi cô ta.
“Phương Đồng.”
Cô ta quay đầu lại nhìn thì thấy một nữ sinh xinh đẹp mỉm cười gọi cô ta.
Nữ sinh mặc áo thun trắng đơn giản, mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, để lộ hai chân trắng nõn, mảnh mai, thon dài.
Cô còn đeo một cái túi trên vai, trong túi lại lộ ra một cái đầu lông xù.
“Phương Đồng, cô ấy là ai vậy, nhìn mặt lạ quá, hình như không phải khoa chúng ta?” Mấy người cùng ký túc xá tò mò hỏi.
Phương Đồng lắc đầu: “Tôi cũng không biết, tôi đi qua xem một chút, các cậu lên trước đi.”
Phương Đồng tách khỏi mấy người bạn ký túc xá, đi về phía Tống Sơ Cửu.
“Cậu biết tôi?”
Tống Sơ Cửu cười nói: “Coi như quen biết đi, tôi tìm cậu hỏi chút chuyện, nơi này không tiện nói chuyện, tôi mời cậu uống trà sữa được không?” Cô chỉ vào quán trà sữa phía sau ký túc xá.
Phương Đồng hơi chần chừ gật đầu, tuy rằng không quen biết, nhưng ở dưới ký túc xá của mình, người đến người đi, đối phương cũng chỉ là một cô gái nhỏ, Phương Đồng cũng không quá đề phòng.
Hai người mỗi người gọi một ly trà sữa, ngồi xuống một góc quán trà sữa.
“Bây giờ có thể nói được rồi, sao cậu biết tên tôi? Cậu muốn hỏi tôi điều gì?” Phương Đồng nghi ngờ nói.
Tống Sơ Cửu cười nói: “Tôi biết từ giáo viên phụ đạo của các cậu, tôi đi hỏi cô ấy xin danh sách sinh viên ở lại trường vào kỳ nghỉ hè.
Chủ yếu là muốn tìm hiểu một chút chuyện của Dư Tiêu Tiêu trong lớp cậu.”
Phương Đồng vừa nghe đến tên Dư Tiêu Tiêu, vẻ mặt giật mình, có chút khó chịu nói: “Vẫn chưa có tin tức gì của cậu ấy sao?”
Tuy rằng không thân lắm lắm, nhưng suy cho cùng cũng là bạn học chung một năm, bạn học sớm chiều ở chung bỗng nhiên mất tích, dù là ai thì cũng không thể thờ ơ cho được.
“Cậu không phải là cảnh sát đúng không? Cảnh sát đã đến tìm tôi nhiều lần rồi.”
“Không phải, cậu có thể coi tôi là thám tử tư mà mẹ Dư Tiêu Tiêu tìm tới.” Tống Sơ Cửu cười nói.
Phương Đồng lại sửng sốt một chút, nhớ tới mẹ Dư Tiêu Tiêu mỗi ngày đều dán thông báo tìm người mất tích trước cổng trường, khuôn mặt tiều tụy gầy gò, mỗi lần nhìn thấy đều khiến người ta đau lòng không thôi.
Bà ấy vẫn kiên trì tìm kiếm con gái mình, dù cảnh sát đều từ bỏ, bà ấy cũng không chịu buông xuôi, cho nên bà ấy nhờ thám tử tư để tìm Dư Tiêu Tiêu cũng không phải là không có khả năng.
Tình thương của người mẹ không khỏi khiến người khác cảm động.
“Ra là vậy.” Phương Đồng không hề nghi ngờ lý do của cô, cố nhớ lại một chút, rồi nói cho Tống Sơ Cửu chuyện mà cô ta biết.
Phương Đồng và Dư Tiêu Tiêu không thân với nhau lắm, chỉ là quan hệ bạn học bình thường.
Tuy rằng hai người đều ở lại trường làm thêm, nhưng bởi vì công việc không giống nhau, nên thời gian ra vào cũng khác, vì vậy rất ít khi gặp mặt, thỉnh thoảng buổi tối mới có thể tình cờ chạm mặt nhau.
“Ngày 21 tháng 8, khi tôi ra ngoài, thấy cửa ký túc xá của họ không khóa, tôi biết ngày hôm đó cậu ấy ở phòng nghỉ ngơi.
Buổi tối khi trở về thì cửa đã khóa lại, chứng tỏ cậu ấy chưa về.
Hôm đó tôi tan ca rồi đi ăn cơm với đồng nghiệp, về khá muộn, đã hơn chín giờ tối.
Bởi vì Dư Tiêu Tiêu thường xuyên đến thư viện, tôi nghĩ hôm đó cô ấy nghỉ ngơi, chắc hẳn là đến thư viện chưa trở về cho nên không nghĩ nhiều.
Kết quả ngày hôm sau có cảnh sát đến tìm tôi hỏi thăm, tôi mới biết từ hôm đó cậu ấy vẫn không trở về.”
Hai tay Phương Đồng cầm ly trà sữa, giọng nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt không được tốt lắm.
Tống Sơ Cửu lại hỏi một số vấn đề, Phương Đồng cũng không giấu diếm, nói tất cả những gì mình biết cho cô.
Những lời này cô ta nói với cảnh sát không chỉ một lần, bị đảo qua đảo lại hỏi, nhưng đúng là không có tin tức gì hữu dụng.
Phương Đồng cũng hy vọng mình có thể nhớ tới nhiều chuyện hơn để giúp đỡ cảnh sát phần nào, nhưng thật sự không có, cô ta và Dư Tiêu Tiêu gặp nhau quá ít.
“Không có việc gì, không biết thì thôi, cậu không cần phải áp lực.” Tống Sơ Cửu cười nói.
“Ừm.”
Uống xong ly trà sữa, hai người đứng dậy rời khỏi quán trà sữa, ở trước cửa tiệm mỗi người rời đi một hướng.
Tống Sơ Cửu còn chưa đi xa, Phương Đồng lại đuổi theo gọi cô lại, thở hổn hển nói: “Còn có một chuyện, tôi không biết có tác dụng hay không.”
Ánh mắt Tống Sơ Cửu sáng lên: “Cậu nói đi.”
Vẻ mặt Phương Đồng có chút do dự: “Tôi cũng không biết chuyện này có tính là quan trọng hay không, bởi vì việc này cách thời gian mất tích của Dư Tiêu Tiêu khá lâu, tôi cũng không để ý, lúc cảnh sát hỏi cũng không nhớ tới.
Việc là vừa mới nghỉ không bao lâu, tôi ở trường gặp được Nguyễn Tình, nhà cô ấy ở thành phố này, cho nên vừa nghỉ đã về nhà.
Cô ấy và Dư Tiêu Tiêu ở cùng phòng ký túc xá, tôi ở dưới lầu ký túc xá đụng phải cô ấy.
Cô ấy vừa từ trên lầu ký túc xá đi xuống, sắc mặt hơi không ổn.
Tôi hỏi cô ấy trở lại trường học làm gì, cô ấy nói quay lại để lấy đồ, cũng không nói gì nhiều rồi rời đi.”
“Nguyễn Tình?” Tống Sơ Cửu lặp đi lặp lại cái tên này.
“Đúng vậy, tôi và cô ấy cũng không quen biết lắm, trong kỳ nghỉ hè mới gặp cô ấy một lần.
Hơn nữa ngày mà tôi gặp cô ấy cách ngày Dư Tiêu Tiêu mất tích gần nửa tháng, nên tôi cũng không để ý.” Quan trọng hơn là, cô ta không cảm thấy bạn học của mình sẽ có liên quan đến sự mất tích của một người bạn cùng lớp khác, đều là sinh viên mới vào đại học, tâm tư đơn thuần, ai lại đi hại người chứ?
Bây giờ cô ta mới nói ra là bởi vì ngày hôm qua nhìn thấy Nguyễn Tình nổi giận với mẹ Dư Tiêu Tiêu, nên cảm thấy có điều gì không ổn lắm.
Nếu như không biết thì thôi, nhưng Nguyễn Tình cũng là bạn học của Dư Tiêu Tiêu, cũng biết đó là mẹ của Dư Tiêu Tiêu, biết rõ một người mẹ mất đi con gái đau khổ nhường nào, cô ấy làm sao có thể không có một chút lòng trắc ẩn, còn có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy?
------oOo------
Bình luận facebook