Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Hướng Đông Dương đưa ra những chi tiết cần sửa đổi, buổi tối cuối tuần, Ôn Noãn còn ở lại công ty tăng ca.
Những người khác lục tục rời đi, cuối cùng ngay cả Trần Kỳ cũng từ trong văn phòng đi ra.
"Đi thôi, Ôn Noãn. Không cần phải liều mạng như vậy, cũng nên hưởng thụ cuộc sống một chút."
Ôn Noãn ngước lên khỏi máy tính, khuôn mặt cô bị màn hình chiếu rọi trắng bệch.
"Không sao, em muốn hoàn thành cho xong việc này. Việc đã từng qua tay em, em khá rõ ràng. Hơn nữa còn là làm việc với Hướng Đông Dương." Cô cứ nên đích thân làm thì yên tâm hơn.
Trần Kỳ lắc đầu: "Nóng vội thật đấy, để đó rồi hai ngày nữa rồi nghĩ cũng được. Tối nay không phải hẹn hò (1) với bạn trai à?"
(1) Nguyên văn: Hoa tiền nguyệt hạ (花前月下
) - Trước hoa dưới trăng; Hẹn hò trong hoàn cảnh lãng mạn
Ôn Noãn nở nụ cười: "Chốc nữa anh ấy đến đón em."
Trần Kỳ bỗng như tỉnh ngộ, trước cười, rồi thu lại nụ cười: "Noãn Noãn, đừng trách chị nhiều chuyện. Cô cùng bạn trai cô... Cậu ta có phải không muốn thừa nhận cô ở bên ngoài hay không? Nếu là thật như vậy, đoạn tình cảm này, cô nên cẩn thận."
Trước đó Ôn Noãn từng nói với bọn họ không ôm hy vọng vào tương lai, có lẽ chính là bởi vì điều này.
Vốn dĩ loại chuyện này, cô là người ngoài, không nên hỏi đến, huống hồ Hướng Đồ Nam là người có tiền, mục đích của mấy cô gái nhỏ khi tìm kiếm người giàu có, vốn không đơn thuần.
Nhưng Trần Kỳ cảm thấy Ôn Noãn không phải loại người như vậy, huống hồ lại tình yêu bắt đầu từ thời đi học, cô sợ rằng Ôn Noãn bị tình yêu gài bẫy, Hướng Đồ Nam lời ngon tiếng ngọt một câu, liền mất cảnh giác, càng lún càng sâu.
Sự quan tâm này khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Ôn Noãn Ấm áp cười cảm kích: "Thật sự không phải. Trước đó là em hiểu lầm anh ấy, anh ấy thật ra rất tốt."
Trong lòng Trần Kỳ lại càng bất an, luôn cảm thấy Ôn Noãn đang bị viên đạn bọc đường mê hoặc.
Nhưng chỉ là sơ bất gian thân (2), người đang trong tình yêu cuồng nhiệt não dễ dàng nóng lên, sâu này cô ấy cũng chỉ có thể quan tâm hơn một chút, cố gắng không để cô tổn thương quá sâu.
(2) Sơ bất gian thân (疏不间亲
): ý chỉ mối quan hệ thân sơ không thân thiết
Dặn dò thêm vài câu, Trần Kỳ rời đi trước.
9 rưỡi, Ôn Noãn tắt máy tính, bóp nhẹ giữa mày một chút, sau đó mới cầm lấy túi xách, đầu choáng váng đi xuống.
Hướng Đồ Nam đã đợi cô đại sảnh.
Cô bước nhanh đến, ngẩng đầu nhìn anh cười: "Đến rồi sao không gọi điện thoại cho em?"
"Sợ quấy rầy công việc của bọn em." Anh nắm lấy tay cô, "Anh cảm thấy bạn gái anh có thể là kiểu nữ cường nhân."
Cô càng cười không ngừng,rồi lại lo thân thể anh, nhịn không được oán giận: "bảo anh nằm viện, mà còn cả ngày chạy loạn khắp nơi. Em tự lái xe là được rồi, không cần anh đến đón."
Biểu cảm của anh chợt nghiêm nghị: "Anh vì bản thân anh. Anh ân cần một chút, biến bạn gái thành vợ có lẽ sẽ dễ dàng một chút."
Anh thật là càng ngày càng nói nhiều những lời dí dỏm.
Ôn Noãn vui vẻ trong lòng, bất giác mà đến gần anh, gần như là dán lên người anh.
"Vừa rồi chị Kỳ còn lo lắng, sợ anh không phải chân thành đối với em."
Anh quay đầu đi, cười khẽ: "Chị ấy thật sự quan tâm em."
Cô có hơi thấp thỏm: "Anh tức giận à?"
Hướng Đồ Nam nhanh chóng cốc trán cô: "Nếu là 'anh Kỳ' nói lời này, anh khả năng sẽ cảm thấy anh ta có ý đồ xấu, có ý với em. 'Chị Kỳ', thì quên đi. Nhưng sau này anh muốn mời chị ấy ăn cơm, để chị ấy xem biểu hiện của anh. Anh muốn cho người bên mẹ đẻ của em đều hài lòng về anh."
Anh người này, nói nhiều một chút liền biến thành bộ dáng ông già.
Trong lúc nói đùa thì đã đến bên cạnh xe, anh kéo cửa xe ra, đưa Ôn Noãn vào trong.
Ôn Noãn vội vàng chào hỏi chú lợi ở phía trước.
"Chú Lợi, vất vả rồi."
"Phận sự thôi, cô Ôn."
Hướng Đồ Nam ngồi vào bên cạnh cô, lại bắt đầu nhào nắn tay cô. Đèn ngoài cửa sổ đèn rực rỡ lộng lẫy, trên đường vẫn có rất nhiều người qua lại.
Cô đã từng hâm mộ người khác có bạn bè bên cạnh, rốt cuộc chính cô cũng không còn cô đơn lẻ bóng.
"Hai ngày tới phải đi thu âm sao?" Anh hỏi.
Ôn Noãn gật đầu: "Ngày mai có thể muộn hơn một chút, ngày kia phần của em là có thể thu xong rồi."
Anh hơi lo lắng: "Em rất thiếu tiền sao? Vẫn luôn vất vả như vậy."
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt chú Lợi trước mắt, chờ kính cách âm đóng lại, cô mới cười khẽ: "Cũng không phải. Thật ra năm nay em kiếm được rất nhiều tiền." Cô làm cử chỉ số bảy, có chút nho nhỏ đắc ý, "Nhiều như vậy. Em cùng một người bạn của em hợp tác mở một cửa hàng Taobao, thu được nửa số tiền."
Anh cười: "Hóa ra bạn gái anh là một tiểu phú bà."
Cô biết anh đang nói đùa, chút tiền ấy với anh mà nói quá bình thường, nhưng đối với cô mà nói, lại là một số tiền khổng lồ do chính tay cô vất vả kiếm được.
Tuy rằng vị phú nhị đại góp chung vốn kia đi mua sắm vài lần là có thể tiêu hết.
"Em còn có tiền lương, bảo thiếu tiền cũng không phải. Nhưng chị Mân đã luôn rất quan tâm em, đã rất nhân nhượng thời gian của em, có người chỉ đích danh muốn em đến lồng tiếng." Cô khẽ than tiếc một tiếng, "Cho nên, chỉ có thể tiếp tục làm. Làm người không thể quên gốc rễ, đúng không?"
Anh không nói gì nữa, chỉ là nắm tay cô thật chặt, sau đó sắp lại hôn cô.
--
Buổi chiều ngày hôm sau thì đến phòng thu âm, đến tối khuya mới kết thúc công việc.
Hướng Đồ Nam không làm phiền chú Lợi, tự mình lái xe tới đón.
Đã rất khuya rồi, xe cộ trên cả đoạn đường đã thưa thớt đi không ít.
Nhiệt độ không khí cũng thấp hơn rất nhiều so với ban ngày, Ôn Noãn khoác trên vai áo com lê của Hướng Đồ Nam, tay được anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đi cũng chưa được mấy bước, cô lại cứ không nhịn được nhìn anh.
Anh phát hiện, cười nói: "Cứ nhìn anh làm gì?"
Ôn Noãn cắn môi, mặt mày đều là ý cười.
Bản thân cô cũng không nói được, chỉ cảm thấy anh hiện tại thật ôn nhu cùng săn sóc, bọn họ hiện tại thật sự quá tốt.
So trước kia còn tốt hơn.
Tốt đến quá mức rồi.
Thân thể anh không tốt, vốn nên nằm viện, lại không chịu nằm. Bản thân rõ ràng có biệt thự cao cấp, cũng không chịu ở, lại cứ đòi làm ổ ở nhà cô, còn rất dương dương tự đắc.
Khi Ôn Noãn không ở nhà, anh còn sẽ giúp dọn dẹp nhà cửa, mua đồ nấu cơm, rồi mua cây xanh cùng xương rồng về, đặt trên ban công nhỏ, thậm chí còn định mua thêm mèo con hay cún con nữa.
Thật sự như thể là cuộc sống của hai vợ chồng trẻ vậy.
Lên xe không bao lâu, trong sự rung động rất nhẹ, hai mắt Ôn Noãn dần dần khép lại.
Trong mơ hồ cảm thấy xe dừng rồi, chưa kịp mở mắt ra, đã cảm thấy một mảnh ấm áp trên môi.
Cô miễn cưỡng mở mắt ra.
Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, mang theo nụ cười.
"Đến rồi."
Hôm nay cô nói quá nhiều lời kịch, giọng nói oa oa, lại mềm mại.
"Không muốn động đậy."
Anh trầm mặc một chút, nói: "Nếu không anh cõng em vậy."
Ôn Noãn lập tức bị doạ tỉnh hẳn, liên tục xua tay: "Không cần, không cần, em có tinh thần lắm."
Cô lăn long lóc một cái xuống xe, vì tỏ vẻ bản thân sức sống bắn ra bốn phía, còn nhảy tại chỗ vài cái.
Trong tay anh cầm áo com lê, nhìn cô cười. Là nụ cười ôn nhu thuộc về Hướng Đồ Nam hiện tài.
Khoác áo khoác lên trên vai cô, anh ôm lấy cô.
"Chờ anh khỏe rồi, anh cõng em cả đời."
Cô cọ mặt vào vai anh: "Ừ."
Tay trong tay lên nhà, anh lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn, kéo cô đến tủ giày ngồi lên xong, quỳ một gối trước mắt cô, giúp cô cởi giày trên chân, rồi thay dép lê.
Chung quanh thật yên tĩnh, anh cúi đầu, mái tóc đen nhánh dưới anh đèn hiện từng vòng vầng sáng.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào tóc anh.
Là thật.
Là Hướng Đồ Nam chân thật.
Tay hơi dùng sức một chút, là có thể cảm nhận được độ ấm từ anh tỏa ra.
Không phải nằm mơ.
Xa cách 5 năm, anh đã trở lại rồi.
Trở về bên cạnh cô.
Anh đột nhiên ngẩng đầu.
Một cao một thấp, hai người không tiếng động đối diện nhau.
Ôn Noãn kìm nén xúc động muốn khóc, khe khẽ làm nũng: "Em đói rồi."
Anh cũng không có hỏi những câu kiểu như "Không phải tặng đồ ăn khuya cho em rồi sao", chỉ đứng lên, cúi người hôn trán cô.
"Được, anh đi nấu đồ ăn, em đi tắm trước đi"
Ôn Noãn vào phòng ngủ lấy đồ ngủ, bình hoa trên tủ đầu giường, đã cắm hoa hồng champagne.
Chắc là anh mua hồi chiều.
Cô dùng ngón tay khẽ chạm những cánh hoa kiều nộn đó, hít mũi, mỉm cười, vào phòng tắm nhỏ.
Đến khi tắm xong, một bát mì gà nóng hổi đã được bưng lên bàn.
Canh gà anh đã bắt đầu ninh từ sáng sớm, buổi trưa Ôn Noãn đã uống hai bát lớn, bây giờ dùng để nấu mì, thơm ngon đến mức cắn đứt đầu lưỡi.
Đầu chạm trán cùng anh ăn mì, ăn ăn, một giọt nước mắt rơi vào trong bát.
Cứ tưởng rằng anh không nhìn thấy, lại lập tức bị bưng mặt lên.
Anh đang cười, khuôn mặt lại mơ hồ.
"Đây là bị cảm động sao? Anh cũng là trong khoảng thời gian ở nhà dưỡng thương này, nhàn rỗi không có việc gì làm, sau này bận rộn, có thể không có cách nào cùng em như vậy mỗi ngày." Hôn môi cô, anh thở dài, "Cho nên hiện tại mới càng muốn ở cùng em nhiều hơn."
Càng nghĩ càng hối hận chia tách với cô 5 năm, Ôn Noãn đã phải chịu nhiều uất ức như vậy.
--
Thứ hai sau khi gửi bản kế hoạch đã sửa chữa cho Hướng Đông Dương, anh ấy rất nhanh hồi đáp, không đưa ra ý kiến gì về bản kế hoạch, mà lại mời Ôn Noãn buổi chiều gặp mặt.
Ôn Noãn rất kinh ngạc, không hiểu dụng ý của đối phương.
Đúng giờ đã hẹn, đến khi một lần nữa đến văn phòng "lạnh lùng" của Hướng Đông Dương, cô vẫn còn đang nghi hoặc.
Anh ấy đưa cô đến ghế sô pha trong khu tiếp khách, cô ngồi xuống sô pha, còn anh ấy ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn cách xa một khoảng.
"Uống chút gì không?"
Ôn Noãn còn đang thấp thỏm: "Gì cũng được. Anh Hướng, bản kế hoạch buổi sáng còn có chỗ nào cần sửa không? Thật ra anh gửi email cho tôi là được, hoặc là gọi điện thoại, không cần chiếm dụng của anh nhiều thời gian như vậy."
Hướng Đông Dương đứng lên, tự mình mang cốc nước đến cho côc.
Ôn Noãn bị thái độ của anh ấy làm cho khó không.
"Cảm ơn."
Anh ấy lại ngồi trở lại, dựa vào lưng ghế sô pha, tùy tiện gác chân.
"Kế hoạch ổn rồi. Tôi tìm cô, là muốn nói chút việc riêng."
Không phải việc công, khiến gánh nặng trong lòng cô được gỡ bỏ; nhưng nói việc riêng, với thành kiến của anh ấy với cô, có lẽ cũng sẽ không vui vẻ gì.
Cô vô thức thẳng sống lưng.
Hướng Đông Dương yên lặng đánh giá khuôn mặt Ôn Noãn.
Văn phòng của anh ấy tầm nhìn rất rộng, một bức tường làm toàn bộ bằng kính khiến cho bên trong tràn ngập ánh sáng.
Đây là lần đầu tiên anh ấy nghiêm túc nhìn người phụ nữ mà em trai mình tâm tâm niệm niệm.
Năm đó lần đầu gặp, cô chỉ là một cô gái nhỏ, anh hoàn toàn xem cô như trẻ con, hơn nữa cũng không xác định có thể cùng Đồ Nam đi đến cùng hay không.
Sau đó mấy năm nay, anh nhắc cũng lười nhắc đến cô.
Bây giờ nhìn kỹ, lại phát hiện cô lớn lên thật tốt, so với Lưu Thư, mỗi người mỗi vẻ, cũng không thua kém.
Lưu Thư mười chín tuổi đã gặp anh ấy, sau đó vẫn luôn sống dưới đôi cánh của anh, chưa từng thực sự chịu qua ngăn trở, đến bây giờ vẫn rất ngông nghênh.
Nhưng thật ra trước mặt người này, sự sắc sảo cùng kiêu ngạo lúc mới gặp, vậy mà đều đã bị bào mòn rồi.
Anh ấy chỉ mơ hồ nhớ, ngày đó khi nhắc đến kế hoạch mới, trên mặt cô từng hiện lên cái loại tự tin này, lại có chút thần thái ngày xưa.
Khó trách Đồ Nam đau lòng cô như vậy.
Đổi lại là Lưu Thư bị cuộc sống mài giũa, anh ấy cũng sẽ khổ sở.
"Cô Ôn, tôi nghe được một ít chuyện từ chỗ Đồ Nam." Anh ấy tạm dừng một chút, trước sau cảm thấy đề cập đến đề tài này với cô có chút đường đột, "Cô đã từng, từng có con của nó."
Ôn Noãn đầu tiên là kinh ngạc, rồi cả người nhanh chóng chuyển sang trạng thái phòng bị.
"Đây là chuyện riêng của tôi, cho dù là có liên quan đến em trai của anh." Tay cô nắm chặt, thậm chí là đang phẫn nộ, "Tôi từ chối cùng anh nói đến chuyện riêng này, nếu anh đã đồng ý với bản kế hoạch, tôi xin cáo từ trước, sau này có việc gì lại liên lạc."
Cô đứng dậy muốn đi, anh ấy vội vàng gọi cô lại.
"Ôn Noãn. Tôi không có ác ý." Trong ánh mắt hoài nghi của cô, anh ấy nói thêm một câu, "Tôi chỉ muốn xin lỗi vì thành kiến trước đó với cô. Tuy rằng nói thật, tôi cũng không phải rất đồng ý cách làm việc trước kia của cô. Làm người, vẫn cần một chút khí khái."
Ôn Noãn nhìn anh ấy, nhìn vài giây, bỗng nhiên cười lạnh lùng.
"Tôi không cảm thấy cách làm việc của tôi có vấn đề gì. Anh Hướng thấy tôi như thế nào, với tôi mà nói một chút cũng không quan trọng. Lần gặp trước, tôi không so đo thái độ của anh, chỉ là bởi vì tôi đem nó lý giải thành sự quan tâm của anh với em trai của anh."
Cô kiểm soát hơi thở rất tốt, lúc này giọng nói vẫn còn hơi run.
Hít thở sâu mấy hơi, cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại: "Anh Hướng, anh vừa sinh ra đã cao cao tại thượng, tự nhiên không cần nể mặt. Nhưng không phải ai cũng may mắn như an, có thể đứng là kiếm được tiền. Tôi làm việc, đúng thật là không ngại thỉnh thoảng cúi đầu, nhưng sống lưng tôi vẫn thẳng, chân cũng không cong, tôi không cảm thấy thiếu về mặt nhân cách."
Nghĩ đến từng nhận sự quan tâm của anh ấy, cô cắn môi: "Tôi thừa nhận từng chịu qua công ơn của anh, nhưng anh cũng nói chỉ là bảo đảm sự an toàn của tôi, những thành tựu hôm nay tôi đạt được, đều là dựa vào một tay một chân tôi làm được, sạch sẽ, tôi không cảm thấy mất mặt. Nhưng thật ra năng lực không đủ, những người có cái mà anh gọi là "khí khái", thôi tôi cùng lắm cũng chỉ là dùng tự tôn để che sự kém cỏi của mình."
Thật ra cô không hề thay đổi.
Bị cuộc sống mài giũa, chỉ là bề ngoài của cô, trong xương cốt vẫn giống như hồi mười mấy tuổi.
Hướng Đông Dương bất đắc dĩ giải thích: "Tôi xin lỗi vì lời nói vừa rồi. Kỳ thật tôi chỉ là muốn nói, đáng tiếc đứa bé kia."
Anh thật sự là muốn cầu hòa, nhưng rất hiển nhiên, Ôn Noãn đã phẫn nộ không ngừng.
Cô hung hăng trừng mắt anh ấy, loại bộ dáng này, Hướng Đông Dương cảm thấy cô giây tiếp theo có thể sẽ phải làm gì đó.
"Sao nào, vì hai chữ 'đáng tiếc' của anh, thì tôi nên đem đứa bé kia sinh ra? Ai nuôi? Ôm đến trước cửa nhà họ Hướng các người, quỳ xuống cầu xin thương xót, mới có thể thỏa mãn lòng từ thiện anh tự cho là đúng? Ngay cả Hướng Đồ Nam cũng không dám lẫn không có tư cách yêu cầu tôi như vậy, anh dựa vào cái gì?" Cô nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười khinh miệt đến cực điểm, "Thành thật mà nói, anh Hướng, loại người như anh cùng dáng vẻ cao cao tại thượng, vô cùng khiến người ta buồn nôn. Tôi cảm thấy chúng ta thật sự không có gì để nói nữa, tạm biệt."
Anh ấy bắt lấy cổ tay của cô, lại lập tức bị văng ra.
"Xin lỗi, Noãn Noãn." Anh ấy cười khổ một chút, "Xem ra tôi đã làm sự tình hỏng rồi."
Ôn Noãn đứng đó, đối mặt với cô, toàn thân đều là loại kháng cự cứng ngắc.
"Tôi nói đáng tiếc đứa bé kia, là thật sự đáng tiếc năm đó không quan tâm đến cô vào thời điểm cô khó khăn nhất." Anh ấy thở dài, "Khi đó cô cùng Đồ Nam, đều vẫn là trẻ con. Nếu chúng tôi có cơ hội được biết, nói không chừng có thể giữ lại đứa bé, không để cho nó trở thành tiếc nuối của cô và Đồ Nam."
Ôn Noãn cắn chặt môi, không nói gì.
Hướng Đông Dương kinh ngạc phát hiện trong mắt cô đã ẩn chứa giàn nước mắt mỏng.
Anh ấy trời sinh tính lãnh đạm, ngoại trừ Dương Lưu Thư cùng Hướng Đồ Nam, đối những người khác đều không quá nhiệt tình, cũng không hiểu việc an ủi người khác.
Thở dài, Hướng Đông Dương vẫn có ý tiến thêm một bước giải thích một chút.
"Tôi cùng Đồ Nam hơn kém nhau mười tuổi, nó xem như một tay tôi nuôi lớn. Tôi cùng Lưu Thư vẫn luôn không muốn có con, cho nên nghe được nó nói chuyện này, liền... Không nghĩ tới trước kia chút nữa đã thành bác."
Ôn Noãn ngẩng đầu lên, chớp mắt mạnh vài cái, ngập ngừng nói: "Kể cả muốn giữ, cũng chưa chắc giữ được. Bố tôi đá tôi một phát, khi tôi phát hiện... Cũng đã có điềm báo trước dấu hiệu sinh non."
Hướng Đông Dương im lặng, vẫn không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể nói: "Xin lỗi."
Ôn Noãn lại cắn môi không nói.
Căn phòng bỗng nhiên yên lặng.
Hướng Đông Dương tiến lên vài bước, đứng trước mặt Ôn Noãn.
Hai mắt cô đỏ hoe, một bộ dạng muốn khóc lại cố kìm lại.
Kỳ thật tình cảm là thứ rất kì diệu, cô và Lưu Thư chỉ kém nhau hai tuổi, nhưng từ lần đầu tiên anh ấy thấy Lưu Thư, cũng chỉ có loại tình yêu nam nữ, mà trước mặt người này, lại có loại cảm giác nhìn con gái.
"Trước kia lần đầu tiên Đồ Nam đưa cô đến gặp tôi, cô giống như một cậu bé. Rất nhiều người đều sợ tôi, nhưng cô một chút cũng không sợ. Lúc ấy tôi còn đang nghĩ, Đồ Nam sao mà tìm được một cô gái nhỏ giống nó như vậy. Noãn Noãn, thật sự xin lỗi, mấy năm nay tôi cũng không có thành thật quan tâm cô."
Anh ấy rất ít khi nói nhiều như vậy trong một lần, nói được nhiều rồi, thậm chí có loại cảm giác lực bất tòng tâm.
"Bố mẹ tối ấy, là người vô cùng ngoan cố. Lưu Thư theo tôi nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chỉ là duy trì hòa khí bên ngoài. Cô và Đồ Nam, chắc còn con đường rất dài phải đi."
Ôn Noãn ngước mắt lên.
Bên ngoài ánh nắng sáng ngời làm nổi bật đôi mắt vừa đen vừa sáng của cô, vừa quật cường, lại yếu ớt.
Anh có lẽ đã hiểu em trai mình vì sao lại rung động như vậy.
"Đồ Nam nó rất yêu cô, chắc chắn sẽ vô cùng che chở cho cô, Noãn Noãn, sau này mặc kệ gặp phải chuyện gì, các người muốn hỗ trợ lẫn nhau. Đừng dễ dàng từ bỏ nó."
tan
24/02/2021
Những người khác lục tục rời đi, cuối cùng ngay cả Trần Kỳ cũng từ trong văn phòng đi ra.
"Đi thôi, Ôn Noãn. Không cần phải liều mạng như vậy, cũng nên hưởng thụ cuộc sống một chút."
Ôn Noãn ngước lên khỏi máy tính, khuôn mặt cô bị màn hình chiếu rọi trắng bệch.
"Không sao, em muốn hoàn thành cho xong việc này. Việc đã từng qua tay em, em khá rõ ràng. Hơn nữa còn là làm việc với Hướng Đông Dương." Cô cứ nên đích thân làm thì yên tâm hơn.
Trần Kỳ lắc đầu: "Nóng vội thật đấy, để đó rồi hai ngày nữa rồi nghĩ cũng được. Tối nay không phải hẹn hò (1) với bạn trai à?"
(1) Nguyên văn: Hoa tiền nguyệt hạ (花前月下
) - Trước hoa dưới trăng; Hẹn hò trong hoàn cảnh lãng mạn
Ôn Noãn nở nụ cười: "Chốc nữa anh ấy đến đón em."
Trần Kỳ bỗng như tỉnh ngộ, trước cười, rồi thu lại nụ cười: "Noãn Noãn, đừng trách chị nhiều chuyện. Cô cùng bạn trai cô... Cậu ta có phải không muốn thừa nhận cô ở bên ngoài hay không? Nếu là thật như vậy, đoạn tình cảm này, cô nên cẩn thận."
Trước đó Ôn Noãn từng nói với bọn họ không ôm hy vọng vào tương lai, có lẽ chính là bởi vì điều này.
Vốn dĩ loại chuyện này, cô là người ngoài, không nên hỏi đến, huống hồ Hướng Đồ Nam là người có tiền, mục đích của mấy cô gái nhỏ khi tìm kiếm người giàu có, vốn không đơn thuần.
Nhưng Trần Kỳ cảm thấy Ôn Noãn không phải loại người như vậy, huống hồ lại tình yêu bắt đầu từ thời đi học, cô sợ rằng Ôn Noãn bị tình yêu gài bẫy, Hướng Đồ Nam lời ngon tiếng ngọt một câu, liền mất cảnh giác, càng lún càng sâu.
Sự quan tâm này khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Ôn Noãn Ấm áp cười cảm kích: "Thật sự không phải. Trước đó là em hiểu lầm anh ấy, anh ấy thật ra rất tốt."
Trong lòng Trần Kỳ lại càng bất an, luôn cảm thấy Ôn Noãn đang bị viên đạn bọc đường mê hoặc.
Nhưng chỉ là sơ bất gian thân (2), người đang trong tình yêu cuồng nhiệt não dễ dàng nóng lên, sâu này cô ấy cũng chỉ có thể quan tâm hơn một chút, cố gắng không để cô tổn thương quá sâu.
(2) Sơ bất gian thân (疏不间亲
): ý chỉ mối quan hệ thân sơ không thân thiết
Dặn dò thêm vài câu, Trần Kỳ rời đi trước.
9 rưỡi, Ôn Noãn tắt máy tính, bóp nhẹ giữa mày một chút, sau đó mới cầm lấy túi xách, đầu choáng váng đi xuống.
Hướng Đồ Nam đã đợi cô đại sảnh.
Cô bước nhanh đến, ngẩng đầu nhìn anh cười: "Đến rồi sao không gọi điện thoại cho em?"
"Sợ quấy rầy công việc của bọn em." Anh nắm lấy tay cô, "Anh cảm thấy bạn gái anh có thể là kiểu nữ cường nhân."
Cô càng cười không ngừng,rồi lại lo thân thể anh, nhịn không được oán giận: "bảo anh nằm viện, mà còn cả ngày chạy loạn khắp nơi. Em tự lái xe là được rồi, không cần anh đến đón."
Biểu cảm của anh chợt nghiêm nghị: "Anh vì bản thân anh. Anh ân cần một chút, biến bạn gái thành vợ có lẽ sẽ dễ dàng một chút."
Anh thật là càng ngày càng nói nhiều những lời dí dỏm.
Ôn Noãn vui vẻ trong lòng, bất giác mà đến gần anh, gần như là dán lên người anh.
"Vừa rồi chị Kỳ còn lo lắng, sợ anh không phải chân thành đối với em."
Anh quay đầu đi, cười khẽ: "Chị ấy thật sự quan tâm em."
Cô có hơi thấp thỏm: "Anh tức giận à?"
Hướng Đồ Nam nhanh chóng cốc trán cô: "Nếu là 'anh Kỳ' nói lời này, anh khả năng sẽ cảm thấy anh ta có ý đồ xấu, có ý với em. 'Chị Kỳ', thì quên đi. Nhưng sau này anh muốn mời chị ấy ăn cơm, để chị ấy xem biểu hiện của anh. Anh muốn cho người bên mẹ đẻ của em đều hài lòng về anh."
Anh người này, nói nhiều một chút liền biến thành bộ dáng ông già.
Trong lúc nói đùa thì đã đến bên cạnh xe, anh kéo cửa xe ra, đưa Ôn Noãn vào trong.
Ôn Noãn vội vàng chào hỏi chú lợi ở phía trước.
"Chú Lợi, vất vả rồi."
"Phận sự thôi, cô Ôn."
Hướng Đồ Nam ngồi vào bên cạnh cô, lại bắt đầu nhào nắn tay cô. Đèn ngoài cửa sổ đèn rực rỡ lộng lẫy, trên đường vẫn có rất nhiều người qua lại.
Cô đã từng hâm mộ người khác có bạn bè bên cạnh, rốt cuộc chính cô cũng không còn cô đơn lẻ bóng.
"Hai ngày tới phải đi thu âm sao?" Anh hỏi.
Ôn Noãn gật đầu: "Ngày mai có thể muộn hơn một chút, ngày kia phần của em là có thể thu xong rồi."
Anh hơi lo lắng: "Em rất thiếu tiền sao? Vẫn luôn vất vả như vậy."
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt chú Lợi trước mắt, chờ kính cách âm đóng lại, cô mới cười khẽ: "Cũng không phải. Thật ra năm nay em kiếm được rất nhiều tiền." Cô làm cử chỉ số bảy, có chút nho nhỏ đắc ý, "Nhiều như vậy. Em cùng một người bạn của em hợp tác mở một cửa hàng Taobao, thu được nửa số tiền."
Anh cười: "Hóa ra bạn gái anh là một tiểu phú bà."
Cô biết anh đang nói đùa, chút tiền ấy với anh mà nói quá bình thường, nhưng đối với cô mà nói, lại là một số tiền khổng lồ do chính tay cô vất vả kiếm được.
Tuy rằng vị phú nhị đại góp chung vốn kia đi mua sắm vài lần là có thể tiêu hết.
"Em còn có tiền lương, bảo thiếu tiền cũng không phải. Nhưng chị Mân đã luôn rất quan tâm em, đã rất nhân nhượng thời gian của em, có người chỉ đích danh muốn em đến lồng tiếng." Cô khẽ than tiếc một tiếng, "Cho nên, chỉ có thể tiếp tục làm. Làm người không thể quên gốc rễ, đúng không?"
Anh không nói gì nữa, chỉ là nắm tay cô thật chặt, sau đó sắp lại hôn cô.
--
Buổi chiều ngày hôm sau thì đến phòng thu âm, đến tối khuya mới kết thúc công việc.
Hướng Đồ Nam không làm phiền chú Lợi, tự mình lái xe tới đón.
Đã rất khuya rồi, xe cộ trên cả đoạn đường đã thưa thớt đi không ít.
Nhiệt độ không khí cũng thấp hơn rất nhiều so với ban ngày, Ôn Noãn khoác trên vai áo com lê của Hướng Đồ Nam, tay được anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đi cũng chưa được mấy bước, cô lại cứ không nhịn được nhìn anh.
Anh phát hiện, cười nói: "Cứ nhìn anh làm gì?"
Ôn Noãn cắn môi, mặt mày đều là ý cười.
Bản thân cô cũng không nói được, chỉ cảm thấy anh hiện tại thật ôn nhu cùng săn sóc, bọn họ hiện tại thật sự quá tốt.
So trước kia còn tốt hơn.
Tốt đến quá mức rồi.
Thân thể anh không tốt, vốn nên nằm viện, lại không chịu nằm. Bản thân rõ ràng có biệt thự cao cấp, cũng không chịu ở, lại cứ đòi làm ổ ở nhà cô, còn rất dương dương tự đắc.
Khi Ôn Noãn không ở nhà, anh còn sẽ giúp dọn dẹp nhà cửa, mua đồ nấu cơm, rồi mua cây xanh cùng xương rồng về, đặt trên ban công nhỏ, thậm chí còn định mua thêm mèo con hay cún con nữa.
Thật sự như thể là cuộc sống của hai vợ chồng trẻ vậy.
Lên xe không bao lâu, trong sự rung động rất nhẹ, hai mắt Ôn Noãn dần dần khép lại.
Trong mơ hồ cảm thấy xe dừng rồi, chưa kịp mở mắt ra, đã cảm thấy một mảnh ấm áp trên môi.
Cô miễn cưỡng mở mắt ra.
Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, mang theo nụ cười.
"Đến rồi."
Hôm nay cô nói quá nhiều lời kịch, giọng nói oa oa, lại mềm mại.
"Không muốn động đậy."
Anh trầm mặc một chút, nói: "Nếu không anh cõng em vậy."
Ôn Noãn lập tức bị doạ tỉnh hẳn, liên tục xua tay: "Không cần, không cần, em có tinh thần lắm."
Cô lăn long lóc một cái xuống xe, vì tỏ vẻ bản thân sức sống bắn ra bốn phía, còn nhảy tại chỗ vài cái.
Trong tay anh cầm áo com lê, nhìn cô cười. Là nụ cười ôn nhu thuộc về Hướng Đồ Nam hiện tài.
Khoác áo khoác lên trên vai cô, anh ôm lấy cô.
"Chờ anh khỏe rồi, anh cõng em cả đời."
Cô cọ mặt vào vai anh: "Ừ."
Tay trong tay lên nhà, anh lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn, kéo cô đến tủ giày ngồi lên xong, quỳ một gối trước mắt cô, giúp cô cởi giày trên chân, rồi thay dép lê.
Chung quanh thật yên tĩnh, anh cúi đầu, mái tóc đen nhánh dưới anh đèn hiện từng vòng vầng sáng.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào tóc anh.
Là thật.
Là Hướng Đồ Nam chân thật.
Tay hơi dùng sức một chút, là có thể cảm nhận được độ ấm từ anh tỏa ra.
Không phải nằm mơ.
Xa cách 5 năm, anh đã trở lại rồi.
Trở về bên cạnh cô.
Anh đột nhiên ngẩng đầu.
Một cao một thấp, hai người không tiếng động đối diện nhau.
Ôn Noãn kìm nén xúc động muốn khóc, khe khẽ làm nũng: "Em đói rồi."
Anh cũng không có hỏi những câu kiểu như "Không phải tặng đồ ăn khuya cho em rồi sao", chỉ đứng lên, cúi người hôn trán cô.
"Được, anh đi nấu đồ ăn, em đi tắm trước đi"
Ôn Noãn vào phòng ngủ lấy đồ ngủ, bình hoa trên tủ đầu giường, đã cắm hoa hồng champagne.
Chắc là anh mua hồi chiều.
Cô dùng ngón tay khẽ chạm những cánh hoa kiều nộn đó, hít mũi, mỉm cười, vào phòng tắm nhỏ.
Đến khi tắm xong, một bát mì gà nóng hổi đã được bưng lên bàn.
Canh gà anh đã bắt đầu ninh từ sáng sớm, buổi trưa Ôn Noãn đã uống hai bát lớn, bây giờ dùng để nấu mì, thơm ngon đến mức cắn đứt đầu lưỡi.
Đầu chạm trán cùng anh ăn mì, ăn ăn, một giọt nước mắt rơi vào trong bát.
Cứ tưởng rằng anh không nhìn thấy, lại lập tức bị bưng mặt lên.
Anh đang cười, khuôn mặt lại mơ hồ.
"Đây là bị cảm động sao? Anh cũng là trong khoảng thời gian ở nhà dưỡng thương này, nhàn rỗi không có việc gì làm, sau này bận rộn, có thể không có cách nào cùng em như vậy mỗi ngày." Hôn môi cô, anh thở dài, "Cho nên hiện tại mới càng muốn ở cùng em nhiều hơn."
Càng nghĩ càng hối hận chia tách với cô 5 năm, Ôn Noãn đã phải chịu nhiều uất ức như vậy.
--
Thứ hai sau khi gửi bản kế hoạch đã sửa chữa cho Hướng Đông Dương, anh ấy rất nhanh hồi đáp, không đưa ra ý kiến gì về bản kế hoạch, mà lại mời Ôn Noãn buổi chiều gặp mặt.
Ôn Noãn rất kinh ngạc, không hiểu dụng ý của đối phương.
Đúng giờ đã hẹn, đến khi một lần nữa đến văn phòng "lạnh lùng" của Hướng Đông Dương, cô vẫn còn đang nghi hoặc.
Anh ấy đưa cô đến ghế sô pha trong khu tiếp khách, cô ngồi xuống sô pha, còn anh ấy ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn cách xa một khoảng.
"Uống chút gì không?"
Ôn Noãn còn đang thấp thỏm: "Gì cũng được. Anh Hướng, bản kế hoạch buổi sáng còn có chỗ nào cần sửa không? Thật ra anh gửi email cho tôi là được, hoặc là gọi điện thoại, không cần chiếm dụng của anh nhiều thời gian như vậy."
Hướng Đông Dương đứng lên, tự mình mang cốc nước đến cho côc.
Ôn Noãn bị thái độ của anh ấy làm cho khó không.
"Cảm ơn."
Anh ấy lại ngồi trở lại, dựa vào lưng ghế sô pha, tùy tiện gác chân.
"Kế hoạch ổn rồi. Tôi tìm cô, là muốn nói chút việc riêng."
Không phải việc công, khiến gánh nặng trong lòng cô được gỡ bỏ; nhưng nói việc riêng, với thành kiến của anh ấy với cô, có lẽ cũng sẽ không vui vẻ gì.
Cô vô thức thẳng sống lưng.
Hướng Đông Dương yên lặng đánh giá khuôn mặt Ôn Noãn.
Văn phòng của anh ấy tầm nhìn rất rộng, một bức tường làm toàn bộ bằng kính khiến cho bên trong tràn ngập ánh sáng.
Đây là lần đầu tiên anh ấy nghiêm túc nhìn người phụ nữ mà em trai mình tâm tâm niệm niệm.
Năm đó lần đầu gặp, cô chỉ là một cô gái nhỏ, anh hoàn toàn xem cô như trẻ con, hơn nữa cũng không xác định có thể cùng Đồ Nam đi đến cùng hay không.
Sau đó mấy năm nay, anh nhắc cũng lười nhắc đến cô.
Bây giờ nhìn kỹ, lại phát hiện cô lớn lên thật tốt, so với Lưu Thư, mỗi người mỗi vẻ, cũng không thua kém.
Lưu Thư mười chín tuổi đã gặp anh ấy, sau đó vẫn luôn sống dưới đôi cánh của anh, chưa từng thực sự chịu qua ngăn trở, đến bây giờ vẫn rất ngông nghênh.
Nhưng thật ra trước mặt người này, sự sắc sảo cùng kiêu ngạo lúc mới gặp, vậy mà đều đã bị bào mòn rồi.
Anh ấy chỉ mơ hồ nhớ, ngày đó khi nhắc đến kế hoạch mới, trên mặt cô từng hiện lên cái loại tự tin này, lại có chút thần thái ngày xưa.
Khó trách Đồ Nam đau lòng cô như vậy.
Đổi lại là Lưu Thư bị cuộc sống mài giũa, anh ấy cũng sẽ khổ sở.
"Cô Ôn, tôi nghe được một ít chuyện từ chỗ Đồ Nam." Anh ấy tạm dừng một chút, trước sau cảm thấy đề cập đến đề tài này với cô có chút đường đột, "Cô đã từng, từng có con của nó."
Ôn Noãn đầu tiên là kinh ngạc, rồi cả người nhanh chóng chuyển sang trạng thái phòng bị.
"Đây là chuyện riêng của tôi, cho dù là có liên quan đến em trai của anh." Tay cô nắm chặt, thậm chí là đang phẫn nộ, "Tôi từ chối cùng anh nói đến chuyện riêng này, nếu anh đã đồng ý với bản kế hoạch, tôi xin cáo từ trước, sau này có việc gì lại liên lạc."
Cô đứng dậy muốn đi, anh ấy vội vàng gọi cô lại.
"Ôn Noãn. Tôi không có ác ý." Trong ánh mắt hoài nghi của cô, anh ấy nói thêm một câu, "Tôi chỉ muốn xin lỗi vì thành kiến trước đó với cô. Tuy rằng nói thật, tôi cũng không phải rất đồng ý cách làm việc trước kia của cô. Làm người, vẫn cần một chút khí khái."
Ôn Noãn nhìn anh ấy, nhìn vài giây, bỗng nhiên cười lạnh lùng.
"Tôi không cảm thấy cách làm việc của tôi có vấn đề gì. Anh Hướng thấy tôi như thế nào, với tôi mà nói một chút cũng không quan trọng. Lần gặp trước, tôi không so đo thái độ của anh, chỉ là bởi vì tôi đem nó lý giải thành sự quan tâm của anh với em trai của anh."
Cô kiểm soát hơi thở rất tốt, lúc này giọng nói vẫn còn hơi run.
Hít thở sâu mấy hơi, cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại: "Anh Hướng, anh vừa sinh ra đã cao cao tại thượng, tự nhiên không cần nể mặt. Nhưng không phải ai cũng may mắn như an, có thể đứng là kiếm được tiền. Tôi làm việc, đúng thật là không ngại thỉnh thoảng cúi đầu, nhưng sống lưng tôi vẫn thẳng, chân cũng không cong, tôi không cảm thấy thiếu về mặt nhân cách."
Nghĩ đến từng nhận sự quan tâm của anh ấy, cô cắn môi: "Tôi thừa nhận từng chịu qua công ơn của anh, nhưng anh cũng nói chỉ là bảo đảm sự an toàn của tôi, những thành tựu hôm nay tôi đạt được, đều là dựa vào một tay một chân tôi làm được, sạch sẽ, tôi không cảm thấy mất mặt. Nhưng thật ra năng lực không đủ, những người có cái mà anh gọi là "khí khái", thôi tôi cùng lắm cũng chỉ là dùng tự tôn để che sự kém cỏi của mình."
Thật ra cô không hề thay đổi.
Bị cuộc sống mài giũa, chỉ là bề ngoài của cô, trong xương cốt vẫn giống như hồi mười mấy tuổi.
Hướng Đông Dương bất đắc dĩ giải thích: "Tôi xin lỗi vì lời nói vừa rồi. Kỳ thật tôi chỉ là muốn nói, đáng tiếc đứa bé kia."
Anh thật sự là muốn cầu hòa, nhưng rất hiển nhiên, Ôn Noãn đã phẫn nộ không ngừng.
Cô hung hăng trừng mắt anh ấy, loại bộ dáng này, Hướng Đông Dương cảm thấy cô giây tiếp theo có thể sẽ phải làm gì đó.
"Sao nào, vì hai chữ 'đáng tiếc' của anh, thì tôi nên đem đứa bé kia sinh ra? Ai nuôi? Ôm đến trước cửa nhà họ Hướng các người, quỳ xuống cầu xin thương xót, mới có thể thỏa mãn lòng từ thiện anh tự cho là đúng? Ngay cả Hướng Đồ Nam cũng không dám lẫn không có tư cách yêu cầu tôi như vậy, anh dựa vào cái gì?" Cô nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười khinh miệt đến cực điểm, "Thành thật mà nói, anh Hướng, loại người như anh cùng dáng vẻ cao cao tại thượng, vô cùng khiến người ta buồn nôn. Tôi cảm thấy chúng ta thật sự không có gì để nói nữa, tạm biệt."
Anh ấy bắt lấy cổ tay của cô, lại lập tức bị văng ra.
"Xin lỗi, Noãn Noãn." Anh ấy cười khổ một chút, "Xem ra tôi đã làm sự tình hỏng rồi."
Ôn Noãn đứng đó, đối mặt với cô, toàn thân đều là loại kháng cự cứng ngắc.
"Tôi nói đáng tiếc đứa bé kia, là thật sự đáng tiếc năm đó không quan tâm đến cô vào thời điểm cô khó khăn nhất." Anh ấy thở dài, "Khi đó cô cùng Đồ Nam, đều vẫn là trẻ con. Nếu chúng tôi có cơ hội được biết, nói không chừng có thể giữ lại đứa bé, không để cho nó trở thành tiếc nuối của cô và Đồ Nam."
Ôn Noãn cắn chặt môi, không nói gì.
Hướng Đông Dương kinh ngạc phát hiện trong mắt cô đã ẩn chứa giàn nước mắt mỏng.
Anh ấy trời sinh tính lãnh đạm, ngoại trừ Dương Lưu Thư cùng Hướng Đồ Nam, đối những người khác đều không quá nhiệt tình, cũng không hiểu việc an ủi người khác.
Thở dài, Hướng Đông Dương vẫn có ý tiến thêm một bước giải thích một chút.
"Tôi cùng Đồ Nam hơn kém nhau mười tuổi, nó xem như một tay tôi nuôi lớn. Tôi cùng Lưu Thư vẫn luôn không muốn có con, cho nên nghe được nó nói chuyện này, liền... Không nghĩ tới trước kia chút nữa đã thành bác."
Ôn Noãn ngẩng đầu lên, chớp mắt mạnh vài cái, ngập ngừng nói: "Kể cả muốn giữ, cũng chưa chắc giữ được. Bố tôi đá tôi một phát, khi tôi phát hiện... Cũng đã có điềm báo trước dấu hiệu sinh non."
Hướng Đông Dương im lặng, vẫn không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể nói: "Xin lỗi."
Ôn Noãn lại cắn môi không nói.
Căn phòng bỗng nhiên yên lặng.
Hướng Đông Dương tiến lên vài bước, đứng trước mặt Ôn Noãn.
Hai mắt cô đỏ hoe, một bộ dạng muốn khóc lại cố kìm lại.
Kỳ thật tình cảm là thứ rất kì diệu, cô và Lưu Thư chỉ kém nhau hai tuổi, nhưng từ lần đầu tiên anh ấy thấy Lưu Thư, cũng chỉ có loại tình yêu nam nữ, mà trước mặt người này, lại có loại cảm giác nhìn con gái.
"Trước kia lần đầu tiên Đồ Nam đưa cô đến gặp tôi, cô giống như một cậu bé. Rất nhiều người đều sợ tôi, nhưng cô một chút cũng không sợ. Lúc ấy tôi còn đang nghĩ, Đồ Nam sao mà tìm được một cô gái nhỏ giống nó như vậy. Noãn Noãn, thật sự xin lỗi, mấy năm nay tôi cũng không có thành thật quan tâm cô."
Anh ấy rất ít khi nói nhiều như vậy trong một lần, nói được nhiều rồi, thậm chí có loại cảm giác lực bất tòng tâm.
"Bố mẹ tối ấy, là người vô cùng ngoan cố. Lưu Thư theo tôi nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chỉ là duy trì hòa khí bên ngoài. Cô và Đồ Nam, chắc còn con đường rất dài phải đi."
Ôn Noãn ngước mắt lên.
Bên ngoài ánh nắng sáng ngời làm nổi bật đôi mắt vừa đen vừa sáng của cô, vừa quật cường, lại yếu ớt.
Anh có lẽ đã hiểu em trai mình vì sao lại rung động như vậy.
"Đồ Nam nó rất yêu cô, chắc chắn sẽ vô cùng che chở cho cô, Noãn Noãn, sau này mặc kệ gặp phải chuyện gì, các người muốn hỗ trợ lẫn nhau. Đừng dễ dàng từ bỏ nó."
tan
24/02/2021
Bình luận facebook