Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Ôn Noãn ngây ngốc hoàn toàn.
Anh cúi đầu, cười hôn lên trán cô một cái: "Ngốc rồi à?"
"Anh..."
"Lúc giúp em đặt vé máy bay, tiện tay cũng đặt một vé cho mình luôn."
Ôn Noãn cắn môi, vẫn cứ nhìn anh, nhìn anh suốt, bỗng nhiên đánh một cái lên vai anh.
"Thật xấu xa mà!"
Thảo nào lúc cô bảo muốn đặt vé máy bay, anh lại xung phong nhận việc đi cướp đại lao như vậy. Tên này thật xấu xa quá rồi, cũng mấy ngày rồi, thế mà anh lại có thể cứ giấu kín bưng với cô.
truyện xuyên nhanh
Anh cố ý nhíu mày: "Không muốn ở cùng anh à?"
Đây là biết rõ còn cố hỏi.
Ôn Noãn hổn hể trừng anh, vài giây sau, xoay người chạy luôn.
Hướng Đồ Nam nhìn bóng dáng cô mỉm cười, kéo chiếc vali nhỏ kia, vài bước bắt kịp, dắt tay cô.
Ôn Noãn hất ra.
Anh lại kéo lại.
Cô muốn hất nữa, nhưng cuối cùng không hất ra được, ngược lại cơ thể của mình theo lực đạo của anh, dựa lên người anh.
Đến cửa kiểm tra an ninh, hai người trước sau qua cửa kiểm tra an ninh.
Anh lần này rất tiêu sái, ngoại trừ chiếc vali nhỏ của Ôn Noãn, anh chỉ mang theo điện thoại và một cái ví tiền.
Lúc chờ bay, Ôn Noãn nghĩ đến một chuyện quan trọng.
Cô đặt khoang phổ thông, thân thể anh không tốt, chắc chắn sẽ ngồi không thoải mái.
"Biết sớm em sẽ không khăng khăng đặt khoang phổ thông. Đáng lẽ phải đặt khoang hạng nhất, hay ít nhất cũng nên đặt khoang thương gia."
Anh vắt chéo chân, ngồi trên ghế, nhìn Ôn Noãn nói lảm nhảm.
Thời tiết hôm nay rất tốt, qua cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy một chiếc máy bay trên đường băng đắm chìm trong ánh mặt trời, ở góc độ nào đó, phản chiếu ánh kim loại.
Lần đầu tiên anh phát hiện chờ máy bay cũng có thể là một điều vui vẻ như vậy.
"Thật sự đấy, ít nhất cũng nên đặt khoang thương gia. Nhưng mà cũng tại anh." Cô nhẹ kéo lưng anh, "Bạn gái anh nói chỉ cần đặt khoang phổ thông, anh lại chỉ đặt khoang phổ thông thật. Sao anh lại nghe lời thế?"
Hướng Đồ Nam:......
Anh cười bất đắc dĩ búng lên trán cô, nói: "Cũng không bao lâu, rất nhanh sẽ đến nơi. Coi như trải nghiệm một chút, cũng khá tốt."
Ôn Noãn vẫn không mấy vui vẻ, luôn sợ ảnh hưởng đến thân thể anh. Lần trước lúc anh về Thượng Hải, là có nhân viên y tế tư nhân cùng đi.
Hướng Đồ Nam bị mạch não của cô chọc cười.
"Lần này là có bạn gái theo anh, ai có thể so bằng?"
Sau lên máy bay, Ôn Noãn nhìn ánh mắt Hướng Đồ Nam, tựa như đang nhìn một con búp bê thủy tinh chạm vào một cái liền vỡ tan.
Lo anh không ngồi thẳng người được, lo lắng anh bị bí bách. Sau khi tiếp viên phát cơm trưa, lại lo anh ăn không quen.
Vào lúc cô đã nhớ không rõ lần thứ mấy hỏi anh: "Anh có chỗ nào không thoải mái không", Hướng Đồ Nam kề bên tai cô, hung dữ "Uy hiếp" cô.
"Lại dông dài như thế, anh sẽ hôn em trước mặt nhiều người như vậy đấy."
Ôn Noãn: "...... Nếu không để anh đi hỏi xem có nâng cấp khoang không nhé?"
Mặt anh hướng về phía trước.
Ôn Noãn chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, anh đã ngồi ngay ngắn, nhìn vào mắt của cô giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ôn Noãn:......
Cô thở phì phì hừ một tiếng, tập trung ăn hộp sữa chua nhỏ của cô.
Hùng hục ăn xong rồi, một hộp khác theo ngón tay anh từ trên chiếc bàn nhỏ đẩy đến trước mặt cô.
Ôn Noãn nhỏ giọng hỏi anh: "Anh không ăn à?" Trong bữa trưa này, chỉ có cái này ăn ngon nhất.
Hướng Đồ Nam vỗ nhẹ trên đùi cô: "Em ăn đi."
Tại một khắc này, anh nghĩ đến cuộc gặp tình cờ ở ngõ Ngũ Đạo Doanh lần đó.
Lần đó anh đã phát hiện cô rất thích ăn sữa chua.
--
Máy bay hạ cánh xuống sân bay, đến đón bọn họ, là Hướng Mộc Dương.
Thanh niên này thích Ôn Noãn lắm, nghe được anh hai nhà mình bảo hắn đến đây đón chị dâu, cậu ta chạy còn nhanh hơn thỏ, hơi kém không đem ô tô lật thành máy bay.
Ba người vừa gặp nhau, tiểu tử trực tiếp xem nhẹ anh hai nhà mình, đứng trước mặt Ôn Noãn, đối diện cô, ngây ngốc cười nửa ngày, mới giòn giã gọi một tiếng: "Chị dâu."
Như vậy có thể gọi chị dâu nhỉ?
Ôn Noãn mỉm cười, khẽ "Ừ" một tiếng.
Người bị bỏ lơ vỗ cái gáy cậu ta: "Làm rõ ràng, chú họ Hướng."
Hướng Mộc Dương vô cùng ngay thẳng: "Em với chị dâu ăn ý."
Hướng Đồ Nam nhíu mày, ảm đạm "Ừ" một tiếng, lạnh lùng nhìn câu ta: "Lặp lại lần nữa?"
Hướng Mộc Dương ngay thẳng không hề suy sụp.
Nói lại thì nói lại.
"Em với chị dâu ăn ý. Trước kia là vậy, hiện tại là vậy, về sau vẫn là vậy, dù sao anh cũng không được bắt nạt chị ấy."
Hướng Đồ Nam lại muốn vỗ gáy cậu ta một cái, tay giơ lên giữa không trung, lại rơi xuống đỉnh đầu cậu ta.
Nhẹ nhàng xoa.
"Được rồi, anh biết rồi." Sẽ không phụ lòng cô nữa, chú yên tâm.
Lúc trước sau khi Hướng Đồ Nam và Ôn Noãn chia tay, cậu ta thằng em họ này đã từng chỉ vào mũi anh mà mắng.
"Anh đừng cho là em không biết, anh cũng đã cùng chị dâu... Cái kia qua. Anh là tên cặn bã, bội tình bạc nghĩa, vô trách nhiệm. Hướng Đồ Nam, anh thật sự không phải người." Mắng xong lại bắt lấy tay anh cầu xin, "Anh hai, anh không phải là người như vậy đúng không? Anh đi nói vài câu ý tốt với chị dâu đi, bọn anh làm hòa đi, được không?"
Còn có một lần, là sau khi Ôn Noãn gọi điện thoại cho Hướng Mộc Dương.
Lúc ấy Hướng Đồ Nam ở nước ngoài, còn chưa hạ quyết tâm muốn xuất ngoại hay không, Hướng Mộc Dương gọi điện thoại cho anh, nói cho anh chuyện Ôn Noãn đã gọi điện.
Ban đầu anh vui mừng trong lòng, chờ biết lý do cô gọi điện, liền tức giận.
"Cô thích bỏ thì bỏ, đồ đã tặng, thì không liên quan gì tới anh."
Hướng Mộc Dương trong điện thoại cầu xin anh: "Anh hai, anh gọi cho chị dâu một cuộc đi. Đây không phải là cơ hội tốt sao, anh gọi qua đi, nói mấy câu tốt đẹp, không phải là làm hòa được rồi sao?"
Một thiếu niên vừa mới hết lớp 10 đã suýt khóc trong điện thoại rồi.
Chỉ tiếc đến cuối cùng, Hướng Đồ Nam cũng chưa kéo mặt xuống.
Anh thật sự nằm mơ cũng chưa từng nghĩ về, lý do thật sự Ôn Noãn đã gọi cuộc gọi đó.
Mà Ôn Noãn cũng khẳng định không thể nghĩ được, ở đâu đó vào thời điểm mà cô không biết, đã từng có người vì cô lo lắng như vậy, từng lo lắng chuyện bất công chuyện bất công của thiên hạ.
Lòng tốt của một thiếu niên đơn thuần.
Ba người lên xe, đưa Ôn Noãn về nhà trước.
Hôm nay thời tiết Bắc Kinh thời tiết cũng tốt như Thượng Hải.
Ô tô cuối cùng dừng lại ở cửa khu nhà của Ôn Noãn.
Ôn Noãn muốn xuống xe, tay Hướng Đồ Nam ấn trên đùi cô.
"Đừng quay đầu lại, nhìn đằng trước." Lời này là nói với Hướng Mộc Dương.
Tài xế Hướng không rõ nguyên do: "Làm gì? Phía trước có cái gì?"
"Không có gì." Hướng Đồ Nam cười, "Là anh muốn hôn chị dâu chú."
Ôn Noãn kinh hãi, vừa định trốn xuống xe, không nghĩ tới có người còn thoát nhanh hơn cô.
Phập!
Cửa xe đập mạnh.
Trong xe chỉ còn lại có hai người bọn họ, Hướng Đồ Nam nắm chặt tay Ôn Noãn, khẽ cười nói: "Còn chạy à?"
Không biết xấu hổ!
Quá không biết xấu hổ!
Trong nháy mắt môi anh dán lên, Ôn Noãn cam chịu mà nghĩ: Không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ đấy, dù sao da mặt cô cũng dày.
--
Hướng Đồ Nam xuống xe trước, đến chỗ cốp xe lấy vali nhỏ ra.
Vốn dĩ ở sân bay đã từng chật vật một lần, tốt rồi, lại thêm một lần nữa.
Còn ở ngay cửa nhà cô.
Ôn Noãn cọ tới cọ lui, nhưng không chịu vui vẻ xoay người đi vào.
Hướng Đồ Nam giương mắt nhìn vào bên trong tòa nhà, cười hỏi: "Muốn anh đưa em lên không?"
Ôn Noãn chần chờ một chút, nhẹ lắc đầu: "Anh còn chưa nói với mẹ em. Để em nói qua trước đã, anh gặp lần sau, được không?"
Biểu tình của cô như đang áy náy.
Hướng Đồ Nam cười ôm cô: "Nói thật, hiện tại muốn anh đi gặp, anh thật sự có hơi sợ."
Hồi còn đi học, cũng không phải cùng lớp, anh cũng có gan lúc ở trường, nghĩ cách xuất hiện trước mặt mẹ Ôn một lần, nhưng lúc này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đặc biệt là anh đã từng làm nhiều chuyện có lỗi với con gái của bà như vậy, bây giờ Hướng Đồ Nam thật sự có hơi sợ người mẹ vợ tương lai này.
Huống hồ anh bên này, còn có một đống lực cản lớn.
Hai tay trống trơn, có thể lập tức đi mua lễ vật, nhưng gặp nhau rồi anh có thể nói cái gì?
Nói cháu đã từng làm con gái bác chịu tổn thương, chịu tội quá lớn? Nói người nhà cháu đến bây giờ còn chưa tiếp nhận Noãn Noãn? Nói cháu hiện tại về nước, sự nghiệp gần như là một khởi đầu mới?
Đã không còn là thời niên thiếu, chỉ bằng một trái tim chân thành, chắc chắn là chưa đủ.
Cho nên hiện tại thật sự không nên tùy tiện đi gặp người lớn.
Ôn Noãn lưu luyến không rời mà xoay người, đi về phía trước vài bước.
"Noãn Noãn!"
Cô lập tức quay đầu lại.
Hướng Đồ Nam cứ tùy ý như vậy mà dựa lên xe, còn cầm điện thoại đối diện cô, răng rắc chụp ảnh.
Ôn Noãn cười, một kiểu hoàn toàn thả lỏng, thoải mái.
Gió thu thổi từng đợt, có một lọn tóc bị thổi vào khóe miệng cô.
Tóc đen môi đỏ, mắt ngọc mày ngài, lúm đồng tiền như hoa.
Như dáng vẻ thời niên thiếu tươi trẻ nhất năm đó.
Hướng Đồ Nam dám khẳng định, nếu hôm nay mới gặp cô, nhìn thấy nụ cười như vậy, anh vẫn sẽ nhất kiến chung tình như trước.
Có chút duyên phận, là số mệnh đã sắp đặt sẵn.
Sau khi thân ảnh Ôn Noãn hoàn toàn biến mất, Hướng Đồ Nam lên xe, ngồi vào ghế phụ.
"Đi đâu?" Hướng Mộc Dương hỏi.
"Chỗ ông nội."
Vẻ mặt Hướng Mộc Dương là kiểu "Anh là muốn tìm chết sao".
Hướng Đồ Nam duỗi tay vỗ xuống đầu cậu ta: "Chú lái xe đi!"
Bắt giặc bắt vua trước, muốn người trong nhà tiếp nhận Noãn Noãn, thì phải bắt đầu từ người lợi hại nhất trong nhà trước.
--
Ông nội Hướng đã hơn 80 tuổi, thân thể không còn cường tráng như trước kia, tính tình lại càng xấu đi theo tuổi, còn hết sức ngoan cố.
Bà nội Hướng đã mất mười mấy năm trước, hai trai hai gái đều rất có tiền đồ, cũng nguyện ý phụng dưỡng ông, nhưng ông cụ nhà ai cũng không chịu đi. Ngày thường chỉ đơn độc tự mình sống, sức khỏe yếu là vào viện dưỡng lão ở.
Khoảng thời gian trước, Hướng Đồ Nam xảy ra chuyện,ông cụ sốt ruột, cũng đổ bệnh theo, đến bây giờ vẫn chưa ra viện.
Hướng Đồ Nam chọn ông là đối tượng khó xử lý nhất, là có nguyên nhân.
Thứ nhất, ông cụ là người lớn nhất trong nhà.
Thứ hai, ông cụ có quyền uy, chuyên trị bốn đứa con. Mấy năm trước bố Hướng có một cuộc đại phẫu, sau khi xuất viện vốn còn muốn về công ty chủ trì đại cục. Kết quả ông cụ nổi giận, nói mày đây là không muốn thoái vị đúng không, mày không bỏ được quyền vị như vậy, lại nói tam thập nhi lập (*), Đông Dương cũng 30 rồi, còn có thể sẽ có con, mày không cho nó cơ hội rèn luyện, là muốn nuôi phế nó đúng không. Lui về, lùi về, nhanh lui về.
(*)Tam thập nhi lập:có nghĩa là khi người ta tới 30 tuổi thì sức tự thân lập nghiệp mới có thể chắc chắn và vững vàng
Kết quả, còn chưa đến 60 bố Hướng đã thật sự lui về, chỉ chiếm cái hư danh chủ tịch đồng quản trị, người thật sự kiểm soát công ty, trở thành Hướng Đông Dương.
Thứ ba, cách biệt thế hệ. Ôn cụ trị bốn đứa con đến dễ bảo, đối đời cháu, lại phá lệ chiều chuộng săn sóc. Đặc biệt là loại da khỉ như Hướng Đồ Nam, phạt trong thế quân đội nhiều nhất, nhưng thực sự rất đau lòng.
Bởi vì ba điểm này, Hướng Đồ Nam chuẩn bị xuống tay với ông nội Hướng trước, làm công tác tư tưởng với ông.
Đến viện dưỡng lão rồi, Hướng Mộc Dương không chịu đi vào cùng.
"Em sợ ông, vẫn cứ là đừng vào."
Thằng nhóc này chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, Hướng Đồ Nam không có biện pháp, chỉ có thể đi vào một mình.
Đi vào bên trong, khi nhìn thấy ông nội Hướng, ngoài ý muốn gặp phải Lưu Nghi Mẫn.
Cô ta nhìn ông mình và ông nội Hướng đánh cờ tướng, chắc là nói gì đó nịnh nọt, ông nội Hướng cười ha ha, Hướng Đồ Nam từ xa đã có thể nghe thấy.
Anh lúc này, nghĩ đến chuyện Lưu Nghi Mẫn mật báo.
Áp xuống không vui trong lòng, anh bước nhanh về phía trước.
Ông nội Hướng nhìn thấy Hướng Đồ Nam bất ngờ lại vui vẻ, Lưu Nghi Mẫn đầu tiên là có một chút sợ hãi, thấy sắc mặt Hướng Đồ Nam cũng không khác thường, không giống đang tức giận, lập tức tươi cười đầy mặt, e thẹn mà nhìn vào mắt anh, dáng vẻ rũ hai tay đứng ở đó như cô dâu nhỏ vừa qua khỏi cửa.
Ông nội Lưu xáo loạn bàn cờ: "Không được, không được, cháu trai bảo bối tới thăm ông, chúng ta nghỉ một lát đi."
Ông nội Hướng nhăn mặt: "Sắp thua không muốn nhận đúng không?"
Ông nội Lưu một bộ "Tôi thế đấy ông có thể làm gì tôi" thái độ, Lưu Nghi Mẫn cười duyên, giả vờ oán giận: "Ông nội, ông lại chơi xấu rồi."
Giọng nói ỏn ẻn làm người ta nổi cả da gà.
Rõ ràng là người rất sành sỏi, còn cứ muốn giả vờ làm kiểu cô gái nhỏ ngây thơ vô tội, Hướng Đồ Nam nhìn, trong lòng càng chán ghét cô ta hơn.
Dù sao cờ không chơi được nữa, vừa lúc cũng nhớ thương đứa cháu này, ông nội Hướng đẩy bàn cờ sang một bên, ngẩng đầu hỏi: "Rốt cuộc chịu đến thăm ông rồi?"
Anh nhìn hai người bên cạnh, một bộ muốn nói lại thôi.
Ông nội Lưu là người khôn khéo, lập tức nói phải về phòng mình.
Lưu Nghi Mẫn vốn không quá muốn đi, ông nội Lưu nhìn vào mắt Hướng Đồ Nam, ho khan một tiếng: "Mẫn Mẫn, qua nói chuyện với ông một lát."
Hướng Đồ Nam đột nhiên mỉm cười: "Ông nội Lưu, cháu tiễn ông."
Ôn nội Lưu rất bất ngờ, lập tức cười ha hả gật đầu: "Cũng chỉ mấy bước đường, không cần tiễn."
Ông nội Hướng xụ mặt xua tay: "Để nó đưa đi. Hiếm khi thằng nhóc này hiểu chuyện một chút."
Lưu Nghi Mẫn vẫn luôn ngâm ngâm cười nhìn Hướng Đồ Nam, xấu hổ thẹn thùng.
Đi dọc theo con đường rải sỏi đá, ra hoa viên nhỏ, Hướng Đồ Nam chủ động dừng bước.
"Cháu còn tìm ông nội có chút việc, chỉ đưa đến nơi này thôi ạ. Ông nội Lưu, cháu có vài lời muốn nói với một mình Lưu Nghi Mẫn."
Thần sắc của anh quá bình tĩnh, ông nội Lưu cũng nhìn không ra hỉ nộ của anh, mắt thấy vẻ mặt vui sướng của cháu gái, ông nội Lưu cười gật đầu, rồi bước lên con đường xi măng.
Chờ ông nội Lưu đi xa, anh mắt Hướng Đồ Nam càng ngày càng lạnh.
Nụ cười trên mặt Lưu Nghi Mẫn dần dần lạnh cứng, người cũng không khỏi mà lùi lại một bước.
Mặt anh lúc này lại nháy mắt tan chảy, thế mà lại cười.
Nhưng mà, không phải nụ cười tốt đẹp gì, mà là kiểu cười như không cười thường thấy của anh thời niên thiếu.
"Tôi tự hỏi, một cô gái như cô, sao miệng còn chạy nhanh hơn chân, lưỡi dài hơn người khác à?"
Đây là mắng cô ta nhiều lời.
Khuôn mặt Lưu Nghi Mẫn lập tức trắng bệch.
"Thật sự thích cáo trạng với ông nội tôi như vậy sao," hai tay Hướng Đồ Nam đút túi quần, liếc cô ta, khóe miệng nhếch lên, ý cười mỉa mai càng nồng đậm, "Dứt khoát làm vợ nhỏ của ông nội tôi, tôi còn phải gọi cô một tiếng bà nội nhỏ."
Lời này, thật sự quá khó nghe, quá mức rồi.
Lưu Nghi Mẫn mặt từ trắng chuyển sang đỏ, tức giận đến toàn thân phát ra run: "Anh... Anh..."
"Tôi làm sao chứ?" Sắc mặt Hướng Đồ Nam biến đổi, nháy mắt lại trở về tam cửu hàn thiên (*), "Cô còn biết ngại lời nói khó nghe, lúc cô đồn đại lung tung về Ôn Noãn, sao không nghĩ đến dáng vẻ xấu xí của mình? Lưu Nghi Mẫn, tôi đã nói rõ ràng với cô từ lâu rồi, hai chúng ta không được. Xem trên mặt Văn Đức, cô không làm yêu, còn có thể làm bạn bè, nhưng cô con mẹ nó làm cái quái gì nhai trước mặt gia đình tôi! Thật sự cho rằng chia rẽ tôi và Noãn Noãn, là cô có thể là có thể ngồi vào?"
(*) Tam cửu hàn thiên 三九寒天: chu kì thứ 3 trong "sổ cửu hàn thiên" (quãng thời gian kéo dài chín chu kỳ, mỗi chu kỳ kéo dài chín ngày rét, ngày Đông chí là ngày đầu tiên). Ý ở đây là mặt anh Nam trở về vẻ lạnh băng.
Thật ra là chính anh đã quá ngây thơ, muốn anh thích thật lòng, cho rằng Noãn Noãn đáng yêu như vậy, người nhà anh chắc chắn sẽ thích cô. Cho tới bây giờ anh mới phát hiện cũng không phải vậy, rất lâu từ mấy năm trước, bọn họ cũng đã không thích Noãn Noãn, chỉ là bởi vì bọn họ còn nhỏ, nghĩ chắc tuổi dậy thì nhất thời xúc động, sau này chắc chắn không thành được, mới không ngăn cản anh.
Lần này Ôn Noãn ra tay làm anh bị thương, rõ ràng là cô vô tình, cũng không biết anh bị thương, đến trên miệng Lưu Nghi Mẫn, là vì cô ta năm đó bị hất ra, lòng mang oán hận, cố ý trả thù.
Hình tượng của Noãn Noãn trong mắt người nhà anh, lập tức rơi xuống đáy cốc.
Với tính cách cố chấp đến đáng sợ của bố mẹ anh, muốn bọn họ thay đổi thái độ với Noãn Noãn, thật sự khó như với lên trời.
Hướng Đồ Nam nắm chặt nắm tay, cố gắng đè ép lửa giận trong lòng: "Đều là bạn học cấp ba, tính cách của tôi cô biết rõ, thân sĩ phong độ gì đấy với tôi đều nhảm nhí, lại con mẹ nó lải nhải lung tung nữa, con gái tôi cũng đánh."
tan
21/03/2021
Anh cúi đầu, cười hôn lên trán cô một cái: "Ngốc rồi à?"
"Anh..."
"Lúc giúp em đặt vé máy bay, tiện tay cũng đặt một vé cho mình luôn."
Ôn Noãn cắn môi, vẫn cứ nhìn anh, nhìn anh suốt, bỗng nhiên đánh một cái lên vai anh.
"Thật xấu xa mà!"
Thảo nào lúc cô bảo muốn đặt vé máy bay, anh lại xung phong nhận việc đi cướp đại lao như vậy. Tên này thật xấu xa quá rồi, cũng mấy ngày rồi, thế mà anh lại có thể cứ giấu kín bưng với cô.
truyện xuyên nhanh
Anh cố ý nhíu mày: "Không muốn ở cùng anh à?"
Đây là biết rõ còn cố hỏi.
Ôn Noãn hổn hể trừng anh, vài giây sau, xoay người chạy luôn.
Hướng Đồ Nam nhìn bóng dáng cô mỉm cười, kéo chiếc vali nhỏ kia, vài bước bắt kịp, dắt tay cô.
Ôn Noãn hất ra.
Anh lại kéo lại.
Cô muốn hất nữa, nhưng cuối cùng không hất ra được, ngược lại cơ thể của mình theo lực đạo của anh, dựa lên người anh.
Đến cửa kiểm tra an ninh, hai người trước sau qua cửa kiểm tra an ninh.
Anh lần này rất tiêu sái, ngoại trừ chiếc vali nhỏ của Ôn Noãn, anh chỉ mang theo điện thoại và một cái ví tiền.
Lúc chờ bay, Ôn Noãn nghĩ đến một chuyện quan trọng.
Cô đặt khoang phổ thông, thân thể anh không tốt, chắc chắn sẽ ngồi không thoải mái.
"Biết sớm em sẽ không khăng khăng đặt khoang phổ thông. Đáng lẽ phải đặt khoang hạng nhất, hay ít nhất cũng nên đặt khoang thương gia."
Anh vắt chéo chân, ngồi trên ghế, nhìn Ôn Noãn nói lảm nhảm.
Thời tiết hôm nay rất tốt, qua cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy một chiếc máy bay trên đường băng đắm chìm trong ánh mặt trời, ở góc độ nào đó, phản chiếu ánh kim loại.
Lần đầu tiên anh phát hiện chờ máy bay cũng có thể là một điều vui vẻ như vậy.
"Thật sự đấy, ít nhất cũng nên đặt khoang thương gia. Nhưng mà cũng tại anh." Cô nhẹ kéo lưng anh, "Bạn gái anh nói chỉ cần đặt khoang phổ thông, anh lại chỉ đặt khoang phổ thông thật. Sao anh lại nghe lời thế?"
Hướng Đồ Nam:......
Anh cười bất đắc dĩ búng lên trán cô, nói: "Cũng không bao lâu, rất nhanh sẽ đến nơi. Coi như trải nghiệm một chút, cũng khá tốt."
Ôn Noãn vẫn không mấy vui vẻ, luôn sợ ảnh hưởng đến thân thể anh. Lần trước lúc anh về Thượng Hải, là có nhân viên y tế tư nhân cùng đi.
Hướng Đồ Nam bị mạch não của cô chọc cười.
"Lần này là có bạn gái theo anh, ai có thể so bằng?"
Sau lên máy bay, Ôn Noãn nhìn ánh mắt Hướng Đồ Nam, tựa như đang nhìn một con búp bê thủy tinh chạm vào một cái liền vỡ tan.
Lo anh không ngồi thẳng người được, lo lắng anh bị bí bách. Sau khi tiếp viên phát cơm trưa, lại lo anh ăn không quen.
Vào lúc cô đã nhớ không rõ lần thứ mấy hỏi anh: "Anh có chỗ nào không thoải mái không", Hướng Đồ Nam kề bên tai cô, hung dữ "Uy hiếp" cô.
"Lại dông dài như thế, anh sẽ hôn em trước mặt nhiều người như vậy đấy."
Ôn Noãn: "...... Nếu không để anh đi hỏi xem có nâng cấp khoang không nhé?"
Mặt anh hướng về phía trước.
Ôn Noãn chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, anh đã ngồi ngay ngắn, nhìn vào mắt của cô giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ôn Noãn:......
Cô thở phì phì hừ một tiếng, tập trung ăn hộp sữa chua nhỏ của cô.
Hùng hục ăn xong rồi, một hộp khác theo ngón tay anh từ trên chiếc bàn nhỏ đẩy đến trước mặt cô.
Ôn Noãn nhỏ giọng hỏi anh: "Anh không ăn à?" Trong bữa trưa này, chỉ có cái này ăn ngon nhất.
Hướng Đồ Nam vỗ nhẹ trên đùi cô: "Em ăn đi."
Tại một khắc này, anh nghĩ đến cuộc gặp tình cờ ở ngõ Ngũ Đạo Doanh lần đó.
Lần đó anh đã phát hiện cô rất thích ăn sữa chua.
--
Máy bay hạ cánh xuống sân bay, đến đón bọn họ, là Hướng Mộc Dương.
Thanh niên này thích Ôn Noãn lắm, nghe được anh hai nhà mình bảo hắn đến đây đón chị dâu, cậu ta chạy còn nhanh hơn thỏ, hơi kém không đem ô tô lật thành máy bay.
Ba người vừa gặp nhau, tiểu tử trực tiếp xem nhẹ anh hai nhà mình, đứng trước mặt Ôn Noãn, đối diện cô, ngây ngốc cười nửa ngày, mới giòn giã gọi một tiếng: "Chị dâu."
Như vậy có thể gọi chị dâu nhỉ?
Ôn Noãn mỉm cười, khẽ "Ừ" một tiếng.
Người bị bỏ lơ vỗ cái gáy cậu ta: "Làm rõ ràng, chú họ Hướng."
Hướng Mộc Dương vô cùng ngay thẳng: "Em với chị dâu ăn ý."
Hướng Đồ Nam nhíu mày, ảm đạm "Ừ" một tiếng, lạnh lùng nhìn câu ta: "Lặp lại lần nữa?"
Hướng Mộc Dương ngay thẳng không hề suy sụp.
Nói lại thì nói lại.
"Em với chị dâu ăn ý. Trước kia là vậy, hiện tại là vậy, về sau vẫn là vậy, dù sao anh cũng không được bắt nạt chị ấy."
Hướng Đồ Nam lại muốn vỗ gáy cậu ta một cái, tay giơ lên giữa không trung, lại rơi xuống đỉnh đầu cậu ta.
Nhẹ nhàng xoa.
"Được rồi, anh biết rồi." Sẽ không phụ lòng cô nữa, chú yên tâm.
Lúc trước sau khi Hướng Đồ Nam và Ôn Noãn chia tay, cậu ta thằng em họ này đã từng chỉ vào mũi anh mà mắng.
"Anh đừng cho là em không biết, anh cũng đã cùng chị dâu... Cái kia qua. Anh là tên cặn bã, bội tình bạc nghĩa, vô trách nhiệm. Hướng Đồ Nam, anh thật sự không phải người." Mắng xong lại bắt lấy tay anh cầu xin, "Anh hai, anh không phải là người như vậy đúng không? Anh đi nói vài câu ý tốt với chị dâu đi, bọn anh làm hòa đi, được không?"
Còn có một lần, là sau khi Ôn Noãn gọi điện thoại cho Hướng Mộc Dương.
Lúc ấy Hướng Đồ Nam ở nước ngoài, còn chưa hạ quyết tâm muốn xuất ngoại hay không, Hướng Mộc Dương gọi điện thoại cho anh, nói cho anh chuyện Ôn Noãn đã gọi điện.
Ban đầu anh vui mừng trong lòng, chờ biết lý do cô gọi điện, liền tức giận.
"Cô thích bỏ thì bỏ, đồ đã tặng, thì không liên quan gì tới anh."
Hướng Mộc Dương trong điện thoại cầu xin anh: "Anh hai, anh gọi cho chị dâu một cuộc đi. Đây không phải là cơ hội tốt sao, anh gọi qua đi, nói mấy câu tốt đẹp, không phải là làm hòa được rồi sao?"
Một thiếu niên vừa mới hết lớp 10 đã suýt khóc trong điện thoại rồi.
Chỉ tiếc đến cuối cùng, Hướng Đồ Nam cũng chưa kéo mặt xuống.
Anh thật sự nằm mơ cũng chưa từng nghĩ về, lý do thật sự Ôn Noãn đã gọi cuộc gọi đó.
Mà Ôn Noãn cũng khẳng định không thể nghĩ được, ở đâu đó vào thời điểm mà cô không biết, đã từng có người vì cô lo lắng như vậy, từng lo lắng chuyện bất công chuyện bất công của thiên hạ.
Lòng tốt của một thiếu niên đơn thuần.
Ba người lên xe, đưa Ôn Noãn về nhà trước.
Hôm nay thời tiết Bắc Kinh thời tiết cũng tốt như Thượng Hải.
Ô tô cuối cùng dừng lại ở cửa khu nhà của Ôn Noãn.
Ôn Noãn muốn xuống xe, tay Hướng Đồ Nam ấn trên đùi cô.
"Đừng quay đầu lại, nhìn đằng trước." Lời này là nói với Hướng Mộc Dương.
Tài xế Hướng không rõ nguyên do: "Làm gì? Phía trước có cái gì?"
"Không có gì." Hướng Đồ Nam cười, "Là anh muốn hôn chị dâu chú."
Ôn Noãn kinh hãi, vừa định trốn xuống xe, không nghĩ tới có người còn thoát nhanh hơn cô.
Phập!
Cửa xe đập mạnh.
Trong xe chỉ còn lại có hai người bọn họ, Hướng Đồ Nam nắm chặt tay Ôn Noãn, khẽ cười nói: "Còn chạy à?"
Không biết xấu hổ!
Quá không biết xấu hổ!
Trong nháy mắt môi anh dán lên, Ôn Noãn cam chịu mà nghĩ: Không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ đấy, dù sao da mặt cô cũng dày.
--
Hướng Đồ Nam xuống xe trước, đến chỗ cốp xe lấy vali nhỏ ra.
Vốn dĩ ở sân bay đã từng chật vật một lần, tốt rồi, lại thêm một lần nữa.
Còn ở ngay cửa nhà cô.
Ôn Noãn cọ tới cọ lui, nhưng không chịu vui vẻ xoay người đi vào.
Hướng Đồ Nam giương mắt nhìn vào bên trong tòa nhà, cười hỏi: "Muốn anh đưa em lên không?"
Ôn Noãn chần chờ một chút, nhẹ lắc đầu: "Anh còn chưa nói với mẹ em. Để em nói qua trước đã, anh gặp lần sau, được không?"
Biểu tình của cô như đang áy náy.
Hướng Đồ Nam cười ôm cô: "Nói thật, hiện tại muốn anh đi gặp, anh thật sự có hơi sợ."
Hồi còn đi học, cũng không phải cùng lớp, anh cũng có gan lúc ở trường, nghĩ cách xuất hiện trước mặt mẹ Ôn một lần, nhưng lúc này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đặc biệt là anh đã từng làm nhiều chuyện có lỗi với con gái của bà như vậy, bây giờ Hướng Đồ Nam thật sự có hơi sợ người mẹ vợ tương lai này.
Huống hồ anh bên này, còn có một đống lực cản lớn.
Hai tay trống trơn, có thể lập tức đi mua lễ vật, nhưng gặp nhau rồi anh có thể nói cái gì?
Nói cháu đã từng làm con gái bác chịu tổn thương, chịu tội quá lớn? Nói người nhà cháu đến bây giờ còn chưa tiếp nhận Noãn Noãn? Nói cháu hiện tại về nước, sự nghiệp gần như là một khởi đầu mới?
Đã không còn là thời niên thiếu, chỉ bằng một trái tim chân thành, chắc chắn là chưa đủ.
Cho nên hiện tại thật sự không nên tùy tiện đi gặp người lớn.
Ôn Noãn lưu luyến không rời mà xoay người, đi về phía trước vài bước.
"Noãn Noãn!"
Cô lập tức quay đầu lại.
Hướng Đồ Nam cứ tùy ý như vậy mà dựa lên xe, còn cầm điện thoại đối diện cô, răng rắc chụp ảnh.
Ôn Noãn cười, một kiểu hoàn toàn thả lỏng, thoải mái.
Gió thu thổi từng đợt, có một lọn tóc bị thổi vào khóe miệng cô.
Tóc đen môi đỏ, mắt ngọc mày ngài, lúm đồng tiền như hoa.
Như dáng vẻ thời niên thiếu tươi trẻ nhất năm đó.
Hướng Đồ Nam dám khẳng định, nếu hôm nay mới gặp cô, nhìn thấy nụ cười như vậy, anh vẫn sẽ nhất kiến chung tình như trước.
Có chút duyên phận, là số mệnh đã sắp đặt sẵn.
Sau khi thân ảnh Ôn Noãn hoàn toàn biến mất, Hướng Đồ Nam lên xe, ngồi vào ghế phụ.
"Đi đâu?" Hướng Mộc Dương hỏi.
"Chỗ ông nội."
Vẻ mặt Hướng Mộc Dương là kiểu "Anh là muốn tìm chết sao".
Hướng Đồ Nam duỗi tay vỗ xuống đầu cậu ta: "Chú lái xe đi!"
Bắt giặc bắt vua trước, muốn người trong nhà tiếp nhận Noãn Noãn, thì phải bắt đầu từ người lợi hại nhất trong nhà trước.
--
Ông nội Hướng đã hơn 80 tuổi, thân thể không còn cường tráng như trước kia, tính tình lại càng xấu đi theo tuổi, còn hết sức ngoan cố.
Bà nội Hướng đã mất mười mấy năm trước, hai trai hai gái đều rất có tiền đồ, cũng nguyện ý phụng dưỡng ông, nhưng ông cụ nhà ai cũng không chịu đi. Ngày thường chỉ đơn độc tự mình sống, sức khỏe yếu là vào viện dưỡng lão ở.
Khoảng thời gian trước, Hướng Đồ Nam xảy ra chuyện,ông cụ sốt ruột, cũng đổ bệnh theo, đến bây giờ vẫn chưa ra viện.
Hướng Đồ Nam chọn ông là đối tượng khó xử lý nhất, là có nguyên nhân.
Thứ nhất, ông cụ là người lớn nhất trong nhà.
Thứ hai, ông cụ có quyền uy, chuyên trị bốn đứa con. Mấy năm trước bố Hướng có một cuộc đại phẫu, sau khi xuất viện vốn còn muốn về công ty chủ trì đại cục. Kết quả ông cụ nổi giận, nói mày đây là không muốn thoái vị đúng không, mày không bỏ được quyền vị như vậy, lại nói tam thập nhi lập (*), Đông Dương cũng 30 rồi, còn có thể sẽ có con, mày không cho nó cơ hội rèn luyện, là muốn nuôi phế nó đúng không. Lui về, lùi về, nhanh lui về.
(*)Tam thập nhi lập:có nghĩa là khi người ta tới 30 tuổi thì sức tự thân lập nghiệp mới có thể chắc chắn và vững vàng
Kết quả, còn chưa đến 60 bố Hướng đã thật sự lui về, chỉ chiếm cái hư danh chủ tịch đồng quản trị, người thật sự kiểm soát công ty, trở thành Hướng Đông Dương.
Thứ ba, cách biệt thế hệ. Ôn cụ trị bốn đứa con đến dễ bảo, đối đời cháu, lại phá lệ chiều chuộng săn sóc. Đặc biệt là loại da khỉ như Hướng Đồ Nam, phạt trong thế quân đội nhiều nhất, nhưng thực sự rất đau lòng.
Bởi vì ba điểm này, Hướng Đồ Nam chuẩn bị xuống tay với ông nội Hướng trước, làm công tác tư tưởng với ông.
Đến viện dưỡng lão rồi, Hướng Mộc Dương không chịu đi vào cùng.
"Em sợ ông, vẫn cứ là đừng vào."
Thằng nhóc này chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, Hướng Đồ Nam không có biện pháp, chỉ có thể đi vào một mình.
Đi vào bên trong, khi nhìn thấy ông nội Hướng, ngoài ý muốn gặp phải Lưu Nghi Mẫn.
Cô ta nhìn ông mình và ông nội Hướng đánh cờ tướng, chắc là nói gì đó nịnh nọt, ông nội Hướng cười ha ha, Hướng Đồ Nam từ xa đã có thể nghe thấy.
Anh lúc này, nghĩ đến chuyện Lưu Nghi Mẫn mật báo.
Áp xuống không vui trong lòng, anh bước nhanh về phía trước.
Ông nội Hướng nhìn thấy Hướng Đồ Nam bất ngờ lại vui vẻ, Lưu Nghi Mẫn đầu tiên là có một chút sợ hãi, thấy sắc mặt Hướng Đồ Nam cũng không khác thường, không giống đang tức giận, lập tức tươi cười đầy mặt, e thẹn mà nhìn vào mắt anh, dáng vẻ rũ hai tay đứng ở đó như cô dâu nhỏ vừa qua khỏi cửa.
Ông nội Lưu xáo loạn bàn cờ: "Không được, không được, cháu trai bảo bối tới thăm ông, chúng ta nghỉ một lát đi."
Ông nội Hướng nhăn mặt: "Sắp thua không muốn nhận đúng không?"
Ông nội Lưu một bộ "Tôi thế đấy ông có thể làm gì tôi" thái độ, Lưu Nghi Mẫn cười duyên, giả vờ oán giận: "Ông nội, ông lại chơi xấu rồi."
Giọng nói ỏn ẻn làm người ta nổi cả da gà.
Rõ ràng là người rất sành sỏi, còn cứ muốn giả vờ làm kiểu cô gái nhỏ ngây thơ vô tội, Hướng Đồ Nam nhìn, trong lòng càng chán ghét cô ta hơn.
Dù sao cờ không chơi được nữa, vừa lúc cũng nhớ thương đứa cháu này, ông nội Hướng đẩy bàn cờ sang một bên, ngẩng đầu hỏi: "Rốt cuộc chịu đến thăm ông rồi?"
Anh nhìn hai người bên cạnh, một bộ muốn nói lại thôi.
Ông nội Lưu là người khôn khéo, lập tức nói phải về phòng mình.
Lưu Nghi Mẫn vốn không quá muốn đi, ông nội Lưu nhìn vào mắt Hướng Đồ Nam, ho khan một tiếng: "Mẫn Mẫn, qua nói chuyện với ông một lát."
Hướng Đồ Nam đột nhiên mỉm cười: "Ông nội Lưu, cháu tiễn ông."
Ôn nội Lưu rất bất ngờ, lập tức cười ha hả gật đầu: "Cũng chỉ mấy bước đường, không cần tiễn."
Ông nội Hướng xụ mặt xua tay: "Để nó đưa đi. Hiếm khi thằng nhóc này hiểu chuyện một chút."
Lưu Nghi Mẫn vẫn luôn ngâm ngâm cười nhìn Hướng Đồ Nam, xấu hổ thẹn thùng.
Đi dọc theo con đường rải sỏi đá, ra hoa viên nhỏ, Hướng Đồ Nam chủ động dừng bước.
"Cháu còn tìm ông nội có chút việc, chỉ đưa đến nơi này thôi ạ. Ông nội Lưu, cháu có vài lời muốn nói với một mình Lưu Nghi Mẫn."
Thần sắc của anh quá bình tĩnh, ông nội Lưu cũng nhìn không ra hỉ nộ của anh, mắt thấy vẻ mặt vui sướng của cháu gái, ông nội Lưu cười gật đầu, rồi bước lên con đường xi măng.
Chờ ông nội Lưu đi xa, anh mắt Hướng Đồ Nam càng ngày càng lạnh.
Nụ cười trên mặt Lưu Nghi Mẫn dần dần lạnh cứng, người cũng không khỏi mà lùi lại một bước.
Mặt anh lúc này lại nháy mắt tan chảy, thế mà lại cười.
Nhưng mà, không phải nụ cười tốt đẹp gì, mà là kiểu cười như không cười thường thấy của anh thời niên thiếu.
"Tôi tự hỏi, một cô gái như cô, sao miệng còn chạy nhanh hơn chân, lưỡi dài hơn người khác à?"
Đây là mắng cô ta nhiều lời.
Khuôn mặt Lưu Nghi Mẫn lập tức trắng bệch.
"Thật sự thích cáo trạng với ông nội tôi như vậy sao," hai tay Hướng Đồ Nam đút túi quần, liếc cô ta, khóe miệng nhếch lên, ý cười mỉa mai càng nồng đậm, "Dứt khoát làm vợ nhỏ của ông nội tôi, tôi còn phải gọi cô một tiếng bà nội nhỏ."
Lời này, thật sự quá khó nghe, quá mức rồi.
Lưu Nghi Mẫn mặt từ trắng chuyển sang đỏ, tức giận đến toàn thân phát ra run: "Anh... Anh..."
"Tôi làm sao chứ?" Sắc mặt Hướng Đồ Nam biến đổi, nháy mắt lại trở về tam cửu hàn thiên (*), "Cô còn biết ngại lời nói khó nghe, lúc cô đồn đại lung tung về Ôn Noãn, sao không nghĩ đến dáng vẻ xấu xí của mình? Lưu Nghi Mẫn, tôi đã nói rõ ràng với cô từ lâu rồi, hai chúng ta không được. Xem trên mặt Văn Đức, cô không làm yêu, còn có thể làm bạn bè, nhưng cô con mẹ nó làm cái quái gì nhai trước mặt gia đình tôi! Thật sự cho rằng chia rẽ tôi và Noãn Noãn, là cô có thể là có thể ngồi vào?"
(*) Tam cửu hàn thiên 三九寒天: chu kì thứ 3 trong "sổ cửu hàn thiên" (quãng thời gian kéo dài chín chu kỳ, mỗi chu kỳ kéo dài chín ngày rét, ngày Đông chí là ngày đầu tiên). Ý ở đây là mặt anh Nam trở về vẻ lạnh băng.
Thật ra là chính anh đã quá ngây thơ, muốn anh thích thật lòng, cho rằng Noãn Noãn đáng yêu như vậy, người nhà anh chắc chắn sẽ thích cô. Cho tới bây giờ anh mới phát hiện cũng không phải vậy, rất lâu từ mấy năm trước, bọn họ cũng đã không thích Noãn Noãn, chỉ là bởi vì bọn họ còn nhỏ, nghĩ chắc tuổi dậy thì nhất thời xúc động, sau này chắc chắn không thành được, mới không ngăn cản anh.
Lần này Ôn Noãn ra tay làm anh bị thương, rõ ràng là cô vô tình, cũng không biết anh bị thương, đến trên miệng Lưu Nghi Mẫn, là vì cô ta năm đó bị hất ra, lòng mang oán hận, cố ý trả thù.
Hình tượng của Noãn Noãn trong mắt người nhà anh, lập tức rơi xuống đáy cốc.
Với tính cách cố chấp đến đáng sợ của bố mẹ anh, muốn bọn họ thay đổi thái độ với Noãn Noãn, thật sự khó như với lên trời.
Hướng Đồ Nam nắm chặt nắm tay, cố gắng đè ép lửa giận trong lòng: "Đều là bạn học cấp ba, tính cách của tôi cô biết rõ, thân sĩ phong độ gì đấy với tôi đều nhảm nhí, lại con mẹ nó lải nhải lung tung nữa, con gái tôi cũng đánh."
tan
21/03/2021
Bình luận facebook