Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Trong phòng không có đèn, Diêm Thanh Thành dưới ánh trăng, lấy ra bộ quần áo mà Diêm Bạch Lâm thường mặc từ trong tủ, đặt chúng nằm trên giường rồi cẩn thận gấp lại. và gấp chúng cẩn thận. Sau đó, hắn bước đến giá sách, chọn ra ba bức tranh mực mà lão yêu thích nhất trong cuộc đời, chọn ra ba bức tranh mực yêu thích của diêm bạch lâm trong suốt cuộc đời của anh ta, quan sát một lúc lâu quan sát một thời gian, rồi cuộn lại vào hộp đặt nó bên cạnh chỗ quần áo đã gấp.
Hắn nhìn lại căn phòng này, trong lòng bỗng thấy thê lương. Lúc đầu cảm giác đó nó giống như giọt nước, từng chút từng chút một nhỏ giọt rơi xuống, sau đó nó giống như một cơn lũ cuộn trào dữ dội, ập đến khiến hắn khó thở. một và một chút nó bị rò rỉ ra ngoài.Đến ngay sau đó,giống như một cơn lũ cuộn trào dữ dội, ập đến khiến anh khó thở.
"Phụ thân" Hắn dùng tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo của Diêm Bạch Lâm, nước mắt lặng lẽ rơi "Phụ thân, là lỗi của nhi tử, nhi tử bất tài, không bảo vệ tốt huynh ấy, để huynh ấy đau khổ như vậy.”
Hắn nằm xuống, yên lặng, áp mặt vào quần áo và khóc nức nở.
Ngay khi hắn nằm xuống, Anh ấy khom người xuống, có gì đó từ trong túi áo hắn rơi xuống sàn, phát ra tiếng "cạch cạch". Diêm Thanh Thành cúi người nhặt thứ đó lên, phát hiện đó là một viên kẹo Tây Dương được gói trong giấy.
Tia sáng lóe lên trong mắt hắn, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua, hắn nhớ lại thời thơ ấu. suy nghĩ của hắn trở lại thời thơ ấu.
"Thanh Thành, lúc buồn chỉ cần ăn một viên kẹo ngọt thì trái tim sẽ trở nên ngọt ngào. "
“Có thật ko?”
“Ừ, bỏ đường vào miệng, sau đó nhắm mắt lại, thử nghĩ đến cảnh ngươi đang đi bộ lên núi, trên đầu có những đám mây trắng như bông, dưới chân là cỏ xanh. Từng bước từng bước, bước đi bước đi, ngươi đã leo qua ngọn núi đó và nhìn thấy một vùng biển, rất xanh, phản chiếu ánh sáng mặt trời. đang phát ra ánh sáng trắng dịu bởi mặt trời. Thế nào? Bây giờ còn buồn không?”
"Vẫn còn một chút."
Tương Trinh nắm lấy tay hắn “Vậy thì hãy tưởng tượng ta đang đứng trên sườn đồi cùng ngươi, có người đi cùng với ngươi, trong lòng ngươi sẽ thấy dễ chịu hơn, sẽ không còn buồn nữa, đúng không?” với ngươi cùng đứng trên sườn đồi, cùng với ai đó, trong lòng có phải tốt hơn không?. Một chút nỗi buồn cùng ko cần nữa đúng ko?”
“Ừm, hết rồi, nàng đến, nỗi buồn hết rồi.”
Diêm Thanh Thành cầm viên kẹo lên, ánh mắt dịu dàng một tia dịu dàng tràn vào mắt anh “ Có lẽ, nàng ấy đã lén bỏ kẹo vào túi Đáng lẽ ra, cô nên bí mật bỏ kẹo vào túi trước khi người giúp việc mang quần áo đến. ". Anh bóc lớp giấy bọc, nhét viên kẹo có mùi trái cây vào miệng, nếm thử cẩn thận rồi từ từ nhắm mắt lại.
Ánh trăng chiếu lên rơi trên mặt Diêm Thanh Thành, lộ ra khóe miệng đang nở nụ cười khẽ của hắn. chiếu lên khóe miệng hắn nở nụ cười nhẹ.
"Cốc cốc.."
Cánh cửa bị gõ vài lần. Sau đó, giọng của Triệu Tử Mại vang lên: “ Thanh Thành, ta có thể vào không?” Tấm cửa được ai đó gõ vài lần, và sau đó, giọng nói của Triệu tử mại vang lên"Thanh thành tôi vào được ko?
“Những bộ quần áo và tranh cuộn này là để đặt trong quan tài của bá phụ, đúng không?” Triệu Tử Mại đốt đèn lên, liếc nhìn mấy thứ trên giường rồi nhẹ giọng hỏi.
Diêm Thanh Thành khẽ gật đầu, "Thời tiết nóng bức, không thể để quan tài quá lâu bên ngoài. không dễ dàng ngừng quan tài quá lâu. Mọi người cũng bàn tán rất nhiều, nên đành chôn phụ thân ta sớm hơn.”
“Đúng vậy, đặc biệt trong lúc này, tang lễ có thể giảm bớt thì nên giảm bớt.” Nói đến đây, y trầm mặc một lúc, mắt nhìn xuống chiếc giày, tựa hồ ngẫm nghĩ có nên hỏi điều trong lòng ra hay không. Dường như tôi vẫn chưa quyết định có nên nói ra điều mình muốn trong lòng hay không.
Diêm Thanh Thành đã đoán được y muốn hỏi gì nên cười nhạt nói: “ Cách nói chuyện và vẻ do dự này Vẻ mặt do dự và dừng lại này không giống tác phong của nhà họ Triệu. Nói thẳng đi, huynh muốn hỏi về Tương Trinh, đúng không?”
Triệu Tử Mại nhướng mày, “Thanh Thành, ngươi không gọi một tiếng đại tẩu sao? Ta chưa bao giờ nghe ngươi gọi nàng ấy một tiếng đại tẩu nào cả.” lẽ nào ko nên gọi một tiếng chị dâu sao?tôi chưa bao giờ nghe cậu gọi là chị dâu. "
“Đối với người mình thích có thể gọi sao?” Diêm Thanh Thành thẳng thắn nhìn về phía Triệu Tử Mại, không có ý định che giấu.
Nhưng nàng ấy đã kết hôn, đó là nương tử của đại ca ngươi.” anh trai của bạn. "
“Ta biết, nhưng tình cảm này cũng không biến mất đi vì chuyện ấy” nhưng tình yêu sẽ không biến mất vì điều này," Diêm Thanh Thành cười khổ "Tử Mại, cho dù ta không muốn, cho dù khi ta biết rằng việc tiếp tục ngưỡng mộ nàng ấy như thế này là vô đạo đức, nhưng ta vẫn không có cách nào thay đổi nội tâm của mình, vì nàng ấy luôn ở trong tim ta.”
Sau khi thổ lộ lòng mình, hắn quay đầu nhìn trăng ngoài cửa sổ khẽ thở dài: “Tử Mại, huynh đã viết thư cho ta khi ở Ô-Rốp (Europa), nói rằng những người ở đó có thể phẫu thuật cắt bỏ một phần cơ thể nhất định. Ta rất muốn hỏi huynh, có loại phẫu thuật nào có thể đào ra bóng hình trong trái tim ta không? Nàng ấy đã ở trong đó quá lâu và đã trở thành một phần của trái tim ta rồi.”
Triệu Tử Mại lộ ra vẻ mặt bất lực. Một lúc sau, rốt cuộc nói: "Vậy ngươi muốn rời khỏi Diêm gia không phải vì bất cứ chuyện gì khác mà là vì ngươi muốn tránh xa nàng ấy."
Diêm Thanh Thành cười như cam chịu số phận cho số phận mình: “Thôi đi Tử Mại, đừng nói việc này nữa. Huynh đến tìm ta nhất định là có việc khác, đúng không?"
Triệu Tử Mại gật đầu rồi di chuyển ghế về phía Diêm Thanh Thành: “Ta muốn hỏi ngươi đã từng thấy qua một cái bình chưa?” có thấy qua cái một cái lọ sứ chưa.
“Bình?” Diêm Thanh Thành suy nghĩ một chút liền nói: “Cái bình mà huynh nhắc tới ở nhà chính Tứ Hải Đường?”
Triệu Tử Mại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Đúng vậy. Ngươi cũng biết?”
Diêm Thanh Thành nhíu mày, "Ta nhớ tới khi còn bé đã từng nhìn thấy, trên bình có mảnh vải đỏ che?"
"Không có mảnh vải che. Cái bình bị nứt, thiếu một mảnh lớn." Nói xong, vẻ mặt của Triệu Tử Mại càng thêm ngưng trọng, y vội vàng hỏi: "Thanh Thành, cái bình có nguồn gốc gì vậy?"
"Nguồn gốc? Người ta nói rằng trong đó có một loại thuốc sắc duy nhất có thể chữa khỏi các loại bệnh, cải tử hoàn sinh. Đúng rồi, nó được điều chế bởi tổ tiên dòng họ Diêm của chúng ta. Và vì loại thuốc này, người đã trở thành một thần y vang danh tứ hải.” Khi nói điều này, hắn đã rất ngạc nhiên,“ Nhưng cái sân đó, ta nhớ khi ta còn nhỏ nó đã được mở và khóa mỗi khi ra vào. Sau này, phụ thân ta đã cấm không cho ai ra vào. Lý do gì thì ta cũng không hỏi nhiều."
"Nếu cửa đã bị khóa, tại sao chiếc bình có thể bị hỏng mà không có lý do được?"
Diêm Thanh Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Đúng rồi, ta quên mất. Mấy ngày trước có người báo cái bình bị vỡ, tựa hồ là do người ta vô tình làm đổ khi quét dọn sân. Lúc đó có quá nhiều chuyện nên ta không tìm hiểu kỹ.” Nói xong, hắn lại cau mày “Tử Mại, sao huynh lại hỏi về chiếc bình cũ này? Chẳng lẽ chuyện xảy ra mấy ngày qua có liên quan gì đến nó?"
“Xem ra bá phụ cũng không nói cho ngươi.” Triệu Tử Mại trầm ngâm nói.
"Không nói cho ta? Tử Mại, ý huynh là phụ thân ta che giấu bí mật? Có chuyện gì vậy? " Diêm Thanh Thành nhìn chằm chằm bức tường phía sau Triệu Tử Mại, đột nhiên thấp giọng nói: "Tại sao trên tường lại có ba cái bóng?"
Câu nói này vừa dứt, một cơn gió bất chợt từ cửa sổ thổi vào, dập tắt ngọn đèn trên bàn. Bóng người trên bức tường đột nhiên biến mất, chỉ còn lại làn khói trắng của bấc đèn cuộn tròn. Trên mặt Triệu Tử Mại hiện lên nét hoang mang và khó hiểu.
“Ba cái bóng?” Triệu Tử Mại bước lên, đi tới bên người Diêm Thanh Thành, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía bức tường trắng “Một ngọn nến, hai người, làm sao có thể có ba cái bóng? Ngươi có nhầm với bóng cây không?"
“Có lẽ vậy, có thể ta đã nhìn nhầm.” Khi hắn nói câu này, cành liễu đang rủ bên ngoài nhà bị gió thổi tung lên, đập vào mép cửa sổ, phát ra tiếng “rắc rắc” như một bàn tay ma quái.
"Có vẻ như thời tiết lại thay đổi" Triệu Tử Mại liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ "Chúng ta trở về đi, đừng để lát nữa bị mắc mưa."
Diêm Thanh Thành miễn cưỡng nhìn quanh phòng, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi cùng Triệu Tử Mại. Tuy nhiên, chưa kịp cất bước họ đã nghe thấy tiếng "cạch cạch" phát ra từ gầm giường của Diêm Bạch Lâm, không lớn nhưng cực kỳ rõ ràng, từng tiếng như đánh thẳng vào tim hai người.
Cơ thể của Triệu Tử Mại như đông cứng lại. Diêm Thanh Thành cũng bất động tại chỗ. Hai người họ cùng nhìn về phía gầm giường đen sì kia, trên mặt hiện lên vẻ bối rối.
“ Cạch cạch cạch…”
Âm thanh vẫn tiếp tục vang lên. Không bị che lấp bởi tiếng gió đập vào cửa sổ, rất rõ ràng, đập trực tiếp vào màng nhĩ của hai người.
“Có gì dưới gầm giường?” Ngay lập tức, Triệu Tử Mại rút ra một con dao đồng có hình đầu sư tử đang mang trên người, y bình tĩnh hỏi Diêm Thanh Thành.
“Một cái rương gỗ, thường để đựng một số đồ lặt vặt.” Hô hấp của Diêm Thanh Thành có chút gấp gáp, tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì "Nghe âm thanh, hình như là phát ra từ trong rương gỗ đó."
“ Hay là có chuột?”
“Chắc vậy. Mấy ngày nay trong nhà bận rộn, chuột vào cũng không biết.” Bả vai siết chặt của Diêm Thanh Thành hơi thả lỏng một chút.
Triệu Tử Mại gật đầu, bước nhanh đến bên giường ngồi xổm xuống, với tay, nắm lấy vòng đồng ở hai bên rương gỗ, kéo nó ra ngoài.
Chiếc rương nặng hơn y tưởng rất nhiều. Y dùng rất nhiều sức nhưng chỉ kéo nó ra được ba bốn phân.
“Sao lại nặng như vậy?” Triệu Tử Mại quay đầu nhìn Diêm Thanh Thanh đang ngồi xổm xuống bên cạnh, trong mắt y hiện lên vẻ bối rối, nhưng ngay sau đó biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ.
“Thanh Thành, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?” Khi nói lời này, tay y đột nhiên nới lỏng chiếc vòng đồng, mắt nhìn thẳng vào khe hở đen kịt trong rương, lưng căng như dây cung.
Diêm Thanh Thành tuy không nói, nhưng biểu hiện trên mặt hắn đã nói rõ ràng cho Triệu Tử Mại biết, nội tâm của hắn lúc này cũng giống như y.
“Soạt” Chiếc rương đã được hai người họ lôi ra. Triệu Tử Mại nắm chặt cán dao, dùng mũi dao mở nắp rương một cách thô bạo.
Hắn nhìn lại căn phòng này, trong lòng bỗng thấy thê lương. Lúc đầu cảm giác đó nó giống như giọt nước, từng chút từng chút một nhỏ giọt rơi xuống, sau đó nó giống như một cơn lũ cuộn trào dữ dội, ập đến khiến hắn khó thở. một và một chút nó bị rò rỉ ra ngoài.Đến ngay sau đó,giống như một cơn lũ cuộn trào dữ dội, ập đến khiến anh khó thở.
"Phụ thân" Hắn dùng tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo của Diêm Bạch Lâm, nước mắt lặng lẽ rơi "Phụ thân, là lỗi của nhi tử, nhi tử bất tài, không bảo vệ tốt huynh ấy, để huynh ấy đau khổ như vậy.”
Hắn nằm xuống, yên lặng, áp mặt vào quần áo và khóc nức nở.
Ngay khi hắn nằm xuống, Anh ấy khom người xuống, có gì đó từ trong túi áo hắn rơi xuống sàn, phát ra tiếng "cạch cạch". Diêm Thanh Thành cúi người nhặt thứ đó lên, phát hiện đó là một viên kẹo Tây Dương được gói trong giấy.
Tia sáng lóe lên trong mắt hắn, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua, hắn nhớ lại thời thơ ấu. suy nghĩ của hắn trở lại thời thơ ấu.
"Thanh Thành, lúc buồn chỉ cần ăn một viên kẹo ngọt thì trái tim sẽ trở nên ngọt ngào. "
“Có thật ko?”
“Ừ, bỏ đường vào miệng, sau đó nhắm mắt lại, thử nghĩ đến cảnh ngươi đang đi bộ lên núi, trên đầu có những đám mây trắng như bông, dưới chân là cỏ xanh. Từng bước từng bước, bước đi bước đi, ngươi đã leo qua ngọn núi đó và nhìn thấy một vùng biển, rất xanh, phản chiếu ánh sáng mặt trời. đang phát ra ánh sáng trắng dịu bởi mặt trời. Thế nào? Bây giờ còn buồn không?”
"Vẫn còn một chút."
Tương Trinh nắm lấy tay hắn “Vậy thì hãy tưởng tượng ta đang đứng trên sườn đồi cùng ngươi, có người đi cùng với ngươi, trong lòng ngươi sẽ thấy dễ chịu hơn, sẽ không còn buồn nữa, đúng không?” với ngươi cùng đứng trên sườn đồi, cùng với ai đó, trong lòng có phải tốt hơn không?. Một chút nỗi buồn cùng ko cần nữa đúng ko?”
“Ừm, hết rồi, nàng đến, nỗi buồn hết rồi.”
Diêm Thanh Thành cầm viên kẹo lên, ánh mắt dịu dàng một tia dịu dàng tràn vào mắt anh “ Có lẽ, nàng ấy đã lén bỏ kẹo vào túi Đáng lẽ ra, cô nên bí mật bỏ kẹo vào túi trước khi người giúp việc mang quần áo đến. ". Anh bóc lớp giấy bọc, nhét viên kẹo có mùi trái cây vào miệng, nếm thử cẩn thận rồi từ từ nhắm mắt lại.
Ánh trăng chiếu lên rơi trên mặt Diêm Thanh Thành, lộ ra khóe miệng đang nở nụ cười khẽ của hắn. chiếu lên khóe miệng hắn nở nụ cười nhẹ.
"Cốc cốc.."
Cánh cửa bị gõ vài lần. Sau đó, giọng của Triệu Tử Mại vang lên: “ Thanh Thành, ta có thể vào không?” Tấm cửa được ai đó gõ vài lần, và sau đó, giọng nói của Triệu tử mại vang lên"Thanh thành tôi vào được ko?
“Những bộ quần áo và tranh cuộn này là để đặt trong quan tài của bá phụ, đúng không?” Triệu Tử Mại đốt đèn lên, liếc nhìn mấy thứ trên giường rồi nhẹ giọng hỏi.
Diêm Thanh Thành khẽ gật đầu, "Thời tiết nóng bức, không thể để quan tài quá lâu bên ngoài. không dễ dàng ngừng quan tài quá lâu. Mọi người cũng bàn tán rất nhiều, nên đành chôn phụ thân ta sớm hơn.”
“Đúng vậy, đặc biệt trong lúc này, tang lễ có thể giảm bớt thì nên giảm bớt.” Nói đến đây, y trầm mặc một lúc, mắt nhìn xuống chiếc giày, tựa hồ ngẫm nghĩ có nên hỏi điều trong lòng ra hay không. Dường như tôi vẫn chưa quyết định có nên nói ra điều mình muốn trong lòng hay không.
Diêm Thanh Thành đã đoán được y muốn hỏi gì nên cười nhạt nói: “ Cách nói chuyện và vẻ do dự này Vẻ mặt do dự và dừng lại này không giống tác phong của nhà họ Triệu. Nói thẳng đi, huynh muốn hỏi về Tương Trinh, đúng không?”
Triệu Tử Mại nhướng mày, “Thanh Thành, ngươi không gọi một tiếng đại tẩu sao? Ta chưa bao giờ nghe ngươi gọi nàng ấy một tiếng đại tẩu nào cả.” lẽ nào ko nên gọi một tiếng chị dâu sao?tôi chưa bao giờ nghe cậu gọi là chị dâu. "
“Đối với người mình thích có thể gọi sao?” Diêm Thanh Thành thẳng thắn nhìn về phía Triệu Tử Mại, không có ý định che giấu.
Nhưng nàng ấy đã kết hôn, đó là nương tử của đại ca ngươi.” anh trai của bạn. "
“Ta biết, nhưng tình cảm này cũng không biến mất đi vì chuyện ấy” nhưng tình yêu sẽ không biến mất vì điều này," Diêm Thanh Thành cười khổ "Tử Mại, cho dù ta không muốn, cho dù khi ta biết rằng việc tiếp tục ngưỡng mộ nàng ấy như thế này là vô đạo đức, nhưng ta vẫn không có cách nào thay đổi nội tâm của mình, vì nàng ấy luôn ở trong tim ta.”
Sau khi thổ lộ lòng mình, hắn quay đầu nhìn trăng ngoài cửa sổ khẽ thở dài: “Tử Mại, huynh đã viết thư cho ta khi ở Ô-Rốp (Europa), nói rằng những người ở đó có thể phẫu thuật cắt bỏ một phần cơ thể nhất định. Ta rất muốn hỏi huynh, có loại phẫu thuật nào có thể đào ra bóng hình trong trái tim ta không? Nàng ấy đã ở trong đó quá lâu và đã trở thành một phần của trái tim ta rồi.”
Triệu Tử Mại lộ ra vẻ mặt bất lực. Một lúc sau, rốt cuộc nói: "Vậy ngươi muốn rời khỏi Diêm gia không phải vì bất cứ chuyện gì khác mà là vì ngươi muốn tránh xa nàng ấy."
Diêm Thanh Thành cười như cam chịu số phận cho số phận mình: “Thôi đi Tử Mại, đừng nói việc này nữa. Huynh đến tìm ta nhất định là có việc khác, đúng không?"
Triệu Tử Mại gật đầu rồi di chuyển ghế về phía Diêm Thanh Thành: “Ta muốn hỏi ngươi đã từng thấy qua một cái bình chưa?” có thấy qua cái một cái lọ sứ chưa.
“Bình?” Diêm Thanh Thành suy nghĩ một chút liền nói: “Cái bình mà huynh nhắc tới ở nhà chính Tứ Hải Đường?”
Triệu Tử Mại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Đúng vậy. Ngươi cũng biết?”
Diêm Thanh Thành nhíu mày, "Ta nhớ tới khi còn bé đã từng nhìn thấy, trên bình có mảnh vải đỏ che?"
"Không có mảnh vải che. Cái bình bị nứt, thiếu một mảnh lớn." Nói xong, vẻ mặt của Triệu Tử Mại càng thêm ngưng trọng, y vội vàng hỏi: "Thanh Thành, cái bình có nguồn gốc gì vậy?"
"Nguồn gốc? Người ta nói rằng trong đó có một loại thuốc sắc duy nhất có thể chữa khỏi các loại bệnh, cải tử hoàn sinh. Đúng rồi, nó được điều chế bởi tổ tiên dòng họ Diêm của chúng ta. Và vì loại thuốc này, người đã trở thành một thần y vang danh tứ hải.” Khi nói điều này, hắn đã rất ngạc nhiên,“ Nhưng cái sân đó, ta nhớ khi ta còn nhỏ nó đã được mở và khóa mỗi khi ra vào. Sau này, phụ thân ta đã cấm không cho ai ra vào. Lý do gì thì ta cũng không hỏi nhiều."
"Nếu cửa đã bị khóa, tại sao chiếc bình có thể bị hỏng mà không có lý do được?"
Diêm Thanh Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Đúng rồi, ta quên mất. Mấy ngày trước có người báo cái bình bị vỡ, tựa hồ là do người ta vô tình làm đổ khi quét dọn sân. Lúc đó có quá nhiều chuyện nên ta không tìm hiểu kỹ.” Nói xong, hắn lại cau mày “Tử Mại, sao huynh lại hỏi về chiếc bình cũ này? Chẳng lẽ chuyện xảy ra mấy ngày qua có liên quan gì đến nó?"
“Xem ra bá phụ cũng không nói cho ngươi.” Triệu Tử Mại trầm ngâm nói.
"Không nói cho ta? Tử Mại, ý huynh là phụ thân ta che giấu bí mật? Có chuyện gì vậy? " Diêm Thanh Thành nhìn chằm chằm bức tường phía sau Triệu Tử Mại, đột nhiên thấp giọng nói: "Tại sao trên tường lại có ba cái bóng?"
Câu nói này vừa dứt, một cơn gió bất chợt từ cửa sổ thổi vào, dập tắt ngọn đèn trên bàn. Bóng người trên bức tường đột nhiên biến mất, chỉ còn lại làn khói trắng của bấc đèn cuộn tròn. Trên mặt Triệu Tử Mại hiện lên nét hoang mang và khó hiểu.
“Ba cái bóng?” Triệu Tử Mại bước lên, đi tới bên người Diêm Thanh Thành, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía bức tường trắng “Một ngọn nến, hai người, làm sao có thể có ba cái bóng? Ngươi có nhầm với bóng cây không?"
“Có lẽ vậy, có thể ta đã nhìn nhầm.” Khi hắn nói câu này, cành liễu đang rủ bên ngoài nhà bị gió thổi tung lên, đập vào mép cửa sổ, phát ra tiếng “rắc rắc” như một bàn tay ma quái.
"Có vẻ như thời tiết lại thay đổi" Triệu Tử Mại liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ "Chúng ta trở về đi, đừng để lát nữa bị mắc mưa."
Diêm Thanh Thành miễn cưỡng nhìn quanh phòng, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi cùng Triệu Tử Mại. Tuy nhiên, chưa kịp cất bước họ đã nghe thấy tiếng "cạch cạch" phát ra từ gầm giường của Diêm Bạch Lâm, không lớn nhưng cực kỳ rõ ràng, từng tiếng như đánh thẳng vào tim hai người.
Cơ thể của Triệu Tử Mại như đông cứng lại. Diêm Thanh Thành cũng bất động tại chỗ. Hai người họ cùng nhìn về phía gầm giường đen sì kia, trên mặt hiện lên vẻ bối rối.
“ Cạch cạch cạch…”
Âm thanh vẫn tiếp tục vang lên. Không bị che lấp bởi tiếng gió đập vào cửa sổ, rất rõ ràng, đập trực tiếp vào màng nhĩ của hai người.
“Có gì dưới gầm giường?” Ngay lập tức, Triệu Tử Mại rút ra một con dao đồng có hình đầu sư tử đang mang trên người, y bình tĩnh hỏi Diêm Thanh Thành.
“Một cái rương gỗ, thường để đựng một số đồ lặt vặt.” Hô hấp của Diêm Thanh Thành có chút gấp gáp, tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì "Nghe âm thanh, hình như là phát ra từ trong rương gỗ đó."
“ Hay là có chuột?”
“Chắc vậy. Mấy ngày nay trong nhà bận rộn, chuột vào cũng không biết.” Bả vai siết chặt của Diêm Thanh Thành hơi thả lỏng một chút.
Triệu Tử Mại gật đầu, bước nhanh đến bên giường ngồi xổm xuống, với tay, nắm lấy vòng đồng ở hai bên rương gỗ, kéo nó ra ngoài.
Chiếc rương nặng hơn y tưởng rất nhiều. Y dùng rất nhiều sức nhưng chỉ kéo nó ra được ba bốn phân.
“Sao lại nặng như vậy?” Triệu Tử Mại quay đầu nhìn Diêm Thanh Thanh đang ngồi xổm xuống bên cạnh, trong mắt y hiện lên vẻ bối rối, nhưng ngay sau đó biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ.
“Thanh Thành, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?” Khi nói lời này, tay y đột nhiên nới lỏng chiếc vòng đồng, mắt nhìn thẳng vào khe hở đen kịt trong rương, lưng căng như dây cung.
Diêm Thanh Thành tuy không nói, nhưng biểu hiện trên mặt hắn đã nói rõ ràng cho Triệu Tử Mại biết, nội tâm của hắn lúc này cũng giống như y.
“Soạt” Chiếc rương đã được hai người họ lôi ra. Triệu Tử Mại nắm chặt cán dao, dùng mũi dao mở nắp rương một cách thô bạo.
Bình luận facebook