Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Hắn muốn làm cái gì? Tần Hương Y lo lắng trong lòng, thật muốn đánh hắn một chưởng, nhưng đang trong tay hắn, nếu hắn không cao hứng có thể định nàng tội chết. Nên làm cái gì bây giờ? Nội tâm thật là giãy dục, thống khổ.
Thôi, lần này bất cứ giá nào, Tần Hương Y gắt gao nhắm hai mắt, hàng mi đen lay động, đôi bàn tay mềm mại nắm góc áo, nhu thuận.
Một mạt ôn nhu xẹt qua môi đỏ mọng của nàng, rất nhanh lấy ra, tiếp theo nghe được tiếng cười nhỏ, "Hoàng hậu rất sợ trẫm sao". Bắc Đường Húc Phong liếc nhìn Tần Hương Y, nữ tử này gắt gao cầm lấy quần áo, toàn thân cương cứng. Nàng thật là có nhiều dũng khí?! Càng rõ hơn, nàng tiến cung là có mục đích không thể khinh thường. Nàng cái gì cũng đều nhẫn nhịn, sau lưng nàng chắc chắn giấu âm mưu không nhỏ. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn không khỏi nổi lên tia hứng thú. Tự dưng bên người lại đưa đến một tuyệt sắc mỹ nhân? Trẫm sẽ hảo hảo trân trọng một phen.
Ánh nhìn gian xảo khẽ nổi lên.
Ai cũng vô phương hiểu thấu suy nghĩ của hắn. Tần Hương Y trong lòng hắn khẽ nói thầm, "Hoàng thượng, thần thiếp không có. Thần thiếp tự tiện xông vào Long Hành Cung đáng phải chịu phạt, chỉ là hoàng thượng ...", nàng cẩn thận đẩy tay của Bắc Đường Húc Phong ở bên hông ra, nhút nhát đứng một bên, hơi cúi đầu, khôi phục bộ dáng hèn mọn, lời nói ôn nhã.
"Kỳ thật, trời biết, đất biết, hoàng hậu biết, trẫm biết. Trẫm chỉ muốn khuyên hoàng hậu một câu, hãy quên hết, thay trẫm quản lý hậu cung thật tốt. Hoàng hậu thông tuệ, là trời ban tặng, trẫm muốn quý trọng thật tốt. Nếu hoàng hậu đáp ứng, có thể cùng trẫm trị vì thiên hạ. Đến lúc đó, bốn bể đều là nhà, đều là của Long Đế quốc ta. Hoàng hậu thấy sao?" – Bắc Đường Húc Phong phất tay áo, nhìn lướt qua Tần Hương Y. Cô gái này thật bất phàm, giết nàng không bằng thu phục nàng, thu phục không được thì lợi dụng vậy. Nàng tuy là kẻ địch, nhưng cảm giác người này nhất định sẽ là bảo bối giúp hắn sau này.
Bắc Đường Húc Phong, ngươi thật là có dã tâm, cứ nhiên muốn thâu giữ thiên hạ! Diệt nước, thù giết cha không đội trời chung, muốn lợi dụng ta giúp ngươi giành thiên hạ, thật là mơ tưởng!
Tần Hương Y mặc dù khó chịu, nhưng vẫn muốn lấy lòng hắn, nói "Hoàng thượng quá khen. Thần thiếp bất quá chỉ là thân nữ nhi, sao có thể cùng hoàng thượng đồng loạt trị thiên hạ? Đây chẳng phải làm chuyện cười cho người đời sao?".
"Hoàng hậu không phải là một nữ tử bình thường. Nàng là hoàng hậu Long Đế Quốc, là quốc gia chi mẫu" – Bắc Đường Húc Phong nói bốn chữ "quốc gia chi mẫu" tựa hồ ám chỉ ý gì.
Nàng là quốc gia chi mẫu của Long Đế Quốc. Bắc Đường Húc Phong nói những lời này, nhất định muốn nói cho nàng biết, nàng là nữ nhân của hắn, nàng vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện khác.
Đây là lời cảnh cáo, Tần Hương Y nghe hiểu được. Bật quá nàng cũng không hành động gì, nàng hi sinh tình cảm riêng tư, gả vào hoàng cung, chính là phục quốc báo thù, sớm xem nhẹ sống chết.
"Thần thiếp hiểu". Tần Hương Y liếc nhìn, ánh mắt kiên định cùng Bắc Đường Húc Phong giao nhau, .........
"Hoàng hậu đêm khuya xông vào Long Hành Cung, tội liền... trước nhớ cho kĩ những lời trẫm nói, hi vọng hoàng hậu sớm ngày nghĩ thông suốt". Bắc Đường Húc Phong đi đến bên người Tần Hương Y, lạnh lùng cười một tiếng, để lại ánh nhìn âm hiểm.
"Thần thiếp tạ ơn hoàng thương". Tần Hương Y cúi người khẽ lạy, đối phó với...đây là đế vương trên cao chỉ xuống, chỉ có thể thuận theo, chỉ có thể hèn mọn, đây mới là kế tạm thời.
"Bắc Đường Húc Phong, ngươi không giết ta, chỉ vì muốn lợi dụng ta, tìm được bí mật sau lưng ta. Tốt, nếu ngươi muốn chơi trốn tìm. Ta đáp ứng tới cùng!". Nàng bộ dạng phục tùng trầm tư, trong lòng thầm nghĩ. Đối phương trong lòng nghĩ sao nàng há không rõ ràng. "Hoàng thượng, trời đã không còn sớm, thần thiếp xin được cáo lui trước". Tần Hương Y liếc mắt ngắm ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, gật đầu nhẹ nhàng nói.
"Khoan, chậm nào, hoàng hậu còn muốn trờ về sao? Với bộ dạng trang phục này, lỡ gặp người ngoài, sợ là không tốt đâu. Không bằng tối nay ở lại Long Hành Cung!" – Bắc Đường Húc Phong, mặt mày nhíu một chút, đi lên trước một bước, ôm Tần Hương Y vào lòng, xấu xa cười một tiếng. Hắn đột nhiên muốn lưu nàng lại.
"Hoàng thượng ..." – Tần Hương Y trong lòng hoảng hốt, mãnh liệt ngẩng đầu, đôi mắt vụt sáng, thật khẩn trương.
"Như thế nào? Hoàng hậu không muốn? Trẫm chính là chưa bao giờ lưu giữ lại tần phi qua đêm trong Long Hành Cung. Hoàng hậu chính là một ngoại lệ". Bắc Đường Húc Phong vừa nói, vừa bắt Tần Hương Y đặt tay vào lòng bàn tay của hắn, cầm thật chặc, ánh mắt nhìn xuống, chống lại ánh nhìn động lòng người của nàng.
Chính xác Tần Hương Y cũng đã nghe qua việc Bắc Đường Húc Phong chưa bao giờ giữ lại tần phi qua đêm ở Long Hành Cung, cho dù là phi tử thị tẩm, cũng là xong việc đuổi đi.
Tối nay, tự nhiên hắn lại giữ nàng, mục đìchla gì? Chẳng lẻ muốn cho tất cả phi tử trong cung đỏ mắt lên ghen ghét sao? Muốn cho ta bị chúng phi tần quấn lấy, không thể làm gì sao? Chiêu này thật ác độc. Cái tên... hoàng thượng này thật là khôn khéo mà.
"Hoàng hậu ..." – Bắc Đường Húc Phong thấy Tần Hương Y không có phản ứng, cúi mặt sát vào nàng, cài mũi nhẹ nhàng má sát trên trán của nàng.
Tần Hương Y cả kinh, mãnh liệt lui về phía sau một bước, đột nhiên không nói nên lời. Nàng cái gì đều nhẫn nhịn được, chỉ duy nhất không thể nhẫn nhịn để nam tử đụng vào nàng, "Nguyên Tinh, có lỗi với ngươi". Chiếc mũi cảm thấy chua xót, thật muốn khóc, tâm trạng không ngừng đau đớn. Gương mặt đột nhiên thay đổi, đó là gương mặt đầy bi ai.
Bắc Đường Húc Phong nhìn nàng, từng tí một giữ lại trong mắt, nghĩ chinh phục nữ tử này thật là khó, bất qua hắn muốn thử một lần. Đột nhiên nhìn vào bàn tay đang ôm lưng nàng, nhẹ nhẹ vỗ, nàng liền rơi vào lồng ngực hắn, tiếp theo không kịp đề phòng đã hôn lên đôi môi mọng đỏ của nàng.
Tần Hương Y bị hôn vừa bất ngờ, vừa kinh sợ, cảm giác ôn nhu xẹt qua môi, tâm trạng chợt biến đổi, theo bản năng nàng phản kháng, bàn tay nhỏ bé co lại thành nắm, trực tiếp đánh thẳng vào lồng ngực hắn, cố gắng giãy giụa từ trong ngực hắn, tựa đầu ngã ra sau, tránh né nụ hôn của hắn.
"Là trẫm làm đau hoàng hậu?" – Bắc Đường Húc Phong nhíu mắt, miệng nửa cười nửa không hỏi.
"Không có" – Tần Hương Y cắn cắn vành môi, thật muốn bỏ đi mùi vị còn lưu lại môi.
"Không có là tốt rồi". Nữ tử này suy nghĩ thật là quật cường, nàng càng phản kháng, hắn càng muốn chọc nàng. Mỗi khi thấy bộ dạng nàng lo lắng, hắn có cảm giác rất thích thú. Nữ tử dữ dội nhất thiên hạ, duy nhất chỉ có mình nàng. Chinh phục nàng so với chinh phục thiên hạ sợ còn khó hơn. Suy nghĩ xong, bàn tay hắn nâng nâng búi tóc nàng, hôn một cái thật sâu trên trán.
Nàng vẫn kháng cự, đầu ngã về sau, hắn liền sử dụng lực bàn tay nâng đầu nàng, dựa người nàng vào lòng, mở ra hàm răng, nhanh chóng đoạt lấy hướng thơm trong miệng. Khẩu chiến nổi lên, giống như chiến trường, hắn vào nàng lui, hắn công nàng thủ, không ai nhường ai.
Nữ tử mỹ lệ trên mặt hiện vẻ đau xót, đôi mi thanh tú khẽ động, dôi mắt nhắm chặt, "Bắc Đường Húc Phong, ngươi không cần khinh người quá đáng!". Tần Hương Y không hề... nhường nhịn, đột nhiên giữ lưỡi hắn, hung hăng cắn tới, một dòng máu tanh chảy vào yết hầu, nàng cười, nụ cười thật là lạnh. Cười không tiếng động.
Khuôn mặt tuấn lãng, Bắc Đường Húc Phong đột nhiên thoáng nhăn một cái, mày kiếm khẽ nhíu, nổi lên cơn đau, lập tức rời khỏi môi nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, tức thì không khí trong Long Hành Cung yên tĩnh như thường, tất cả đều ngưng đọng lại.
Thôi, lần này bất cứ giá nào, Tần Hương Y gắt gao nhắm hai mắt, hàng mi đen lay động, đôi bàn tay mềm mại nắm góc áo, nhu thuận.
Một mạt ôn nhu xẹt qua môi đỏ mọng của nàng, rất nhanh lấy ra, tiếp theo nghe được tiếng cười nhỏ, "Hoàng hậu rất sợ trẫm sao". Bắc Đường Húc Phong liếc nhìn Tần Hương Y, nữ tử này gắt gao cầm lấy quần áo, toàn thân cương cứng. Nàng thật là có nhiều dũng khí?! Càng rõ hơn, nàng tiến cung là có mục đích không thể khinh thường. Nàng cái gì cũng đều nhẫn nhịn, sau lưng nàng chắc chắn giấu âm mưu không nhỏ. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn không khỏi nổi lên tia hứng thú. Tự dưng bên người lại đưa đến một tuyệt sắc mỹ nhân? Trẫm sẽ hảo hảo trân trọng một phen.
Ánh nhìn gian xảo khẽ nổi lên.
Ai cũng vô phương hiểu thấu suy nghĩ của hắn. Tần Hương Y trong lòng hắn khẽ nói thầm, "Hoàng thượng, thần thiếp không có. Thần thiếp tự tiện xông vào Long Hành Cung đáng phải chịu phạt, chỉ là hoàng thượng ...", nàng cẩn thận đẩy tay của Bắc Đường Húc Phong ở bên hông ra, nhút nhát đứng một bên, hơi cúi đầu, khôi phục bộ dáng hèn mọn, lời nói ôn nhã.
"Kỳ thật, trời biết, đất biết, hoàng hậu biết, trẫm biết. Trẫm chỉ muốn khuyên hoàng hậu một câu, hãy quên hết, thay trẫm quản lý hậu cung thật tốt. Hoàng hậu thông tuệ, là trời ban tặng, trẫm muốn quý trọng thật tốt. Nếu hoàng hậu đáp ứng, có thể cùng trẫm trị vì thiên hạ. Đến lúc đó, bốn bể đều là nhà, đều là của Long Đế quốc ta. Hoàng hậu thấy sao?" – Bắc Đường Húc Phong phất tay áo, nhìn lướt qua Tần Hương Y. Cô gái này thật bất phàm, giết nàng không bằng thu phục nàng, thu phục không được thì lợi dụng vậy. Nàng tuy là kẻ địch, nhưng cảm giác người này nhất định sẽ là bảo bối giúp hắn sau này.
Bắc Đường Húc Phong, ngươi thật là có dã tâm, cứ nhiên muốn thâu giữ thiên hạ! Diệt nước, thù giết cha không đội trời chung, muốn lợi dụng ta giúp ngươi giành thiên hạ, thật là mơ tưởng!
Tần Hương Y mặc dù khó chịu, nhưng vẫn muốn lấy lòng hắn, nói "Hoàng thượng quá khen. Thần thiếp bất quá chỉ là thân nữ nhi, sao có thể cùng hoàng thượng đồng loạt trị thiên hạ? Đây chẳng phải làm chuyện cười cho người đời sao?".
"Hoàng hậu không phải là một nữ tử bình thường. Nàng là hoàng hậu Long Đế Quốc, là quốc gia chi mẫu" – Bắc Đường Húc Phong nói bốn chữ "quốc gia chi mẫu" tựa hồ ám chỉ ý gì.
Nàng là quốc gia chi mẫu của Long Đế Quốc. Bắc Đường Húc Phong nói những lời này, nhất định muốn nói cho nàng biết, nàng là nữ nhân của hắn, nàng vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện khác.
Đây là lời cảnh cáo, Tần Hương Y nghe hiểu được. Bật quá nàng cũng không hành động gì, nàng hi sinh tình cảm riêng tư, gả vào hoàng cung, chính là phục quốc báo thù, sớm xem nhẹ sống chết.
"Thần thiếp hiểu". Tần Hương Y liếc nhìn, ánh mắt kiên định cùng Bắc Đường Húc Phong giao nhau, .........
"Hoàng hậu đêm khuya xông vào Long Hành Cung, tội liền... trước nhớ cho kĩ những lời trẫm nói, hi vọng hoàng hậu sớm ngày nghĩ thông suốt". Bắc Đường Húc Phong đi đến bên người Tần Hương Y, lạnh lùng cười một tiếng, để lại ánh nhìn âm hiểm.
"Thần thiếp tạ ơn hoàng thương". Tần Hương Y cúi người khẽ lạy, đối phó với...đây là đế vương trên cao chỉ xuống, chỉ có thể thuận theo, chỉ có thể hèn mọn, đây mới là kế tạm thời.
"Bắc Đường Húc Phong, ngươi không giết ta, chỉ vì muốn lợi dụng ta, tìm được bí mật sau lưng ta. Tốt, nếu ngươi muốn chơi trốn tìm. Ta đáp ứng tới cùng!". Nàng bộ dạng phục tùng trầm tư, trong lòng thầm nghĩ. Đối phương trong lòng nghĩ sao nàng há không rõ ràng. "Hoàng thượng, trời đã không còn sớm, thần thiếp xin được cáo lui trước". Tần Hương Y liếc mắt ngắm ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, gật đầu nhẹ nhàng nói.
"Khoan, chậm nào, hoàng hậu còn muốn trờ về sao? Với bộ dạng trang phục này, lỡ gặp người ngoài, sợ là không tốt đâu. Không bằng tối nay ở lại Long Hành Cung!" – Bắc Đường Húc Phong, mặt mày nhíu một chút, đi lên trước một bước, ôm Tần Hương Y vào lòng, xấu xa cười một tiếng. Hắn đột nhiên muốn lưu nàng lại.
"Hoàng thượng ..." – Tần Hương Y trong lòng hoảng hốt, mãnh liệt ngẩng đầu, đôi mắt vụt sáng, thật khẩn trương.
"Như thế nào? Hoàng hậu không muốn? Trẫm chính là chưa bao giờ lưu giữ lại tần phi qua đêm trong Long Hành Cung. Hoàng hậu chính là một ngoại lệ". Bắc Đường Húc Phong vừa nói, vừa bắt Tần Hương Y đặt tay vào lòng bàn tay của hắn, cầm thật chặc, ánh mắt nhìn xuống, chống lại ánh nhìn động lòng người của nàng.
Chính xác Tần Hương Y cũng đã nghe qua việc Bắc Đường Húc Phong chưa bao giờ giữ lại tần phi qua đêm ở Long Hành Cung, cho dù là phi tử thị tẩm, cũng là xong việc đuổi đi.
Tối nay, tự nhiên hắn lại giữ nàng, mục đìchla gì? Chẳng lẻ muốn cho tất cả phi tử trong cung đỏ mắt lên ghen ghét sao? Muốn cho ta bị chúng phi tần quấn lấy, không thể làm gì sao? Chiêu này thật ác độc. Cái tên... hoàng thượng này thật là khôn khéo mà.
"Hoàng hậu ..." – Bắc Đường Húc Phong thấy Tần Hương Y không có phản ứng, cúi mặt sát vào nàng, cài mũi nhẹ nhàng má sát trên trán của nàng.
Tần Hương Y cả kinh, mãnh liệt lui về phía sau một bước, đột nhiên không nói nên lời. Nàng cái gì đều nhẫn nhịn được, chỉ duy nhất không thể nhẫn nhịn để nam tử đụng vào nàng, "Nguyên Tinh, có lỗi với ngươi". Chiếc mũi cảm thấy chua xót, thật muốn khóc, tâm trạng không ngừng đau đớn. Gương mặt đột nhiên thay đổi, đó là gương mặt đầy bi ai.
Bắc Đường Húc Phong nhìn nàng, từng tí một giữ lại trong mắt, nghĩ chinh phục nữ tử này thật là khó, bất qua hắn muốn thử một lần. Đột nhiên nhìn vào bàn tay đang ôm lưng nàng, nhẹ nhẹ vỗ, nàng liền rơi vào lồng ngực hắn, tiếp theo không kịp đề phòng đã hôn lên đôi môi mọng đỏ của nàng.
Tần Hương Y bị hôn vừa bất ngờ, vừa kinh sợ, cảm giác ôn nhu xẹt qua môi, tâm trạng chợt biến đổi, theo bản năng nàng phản kháng, bàn tay nhỏ bé co lại thành nắm, trực tiếp đánh thẳng vào lồng ngực hắn, cố gắng giãy giụa từ trong ngực hắn, tựa đầu ngã ra sau, tránh né nụ hôn của hắn.
"Là trẫm làm đau hoàng hậu?" – Bắc Đường Húc Phong nhíu mắt, miệng nửa cười nửa không hỏi.
"Không có" – Tần Hương Y cắn cắn vành môi, thật muốn bỏ đi mùi vị còn lưu lại môi.
"Không có là tốt rồi". Nữ tử này suy nghĩ thật là quật cường, nàng càng phản kháng, hắn càng muốn chọc nàng. Mỗi khi thấy bộ dạng nàng lo lắng, hắn có cảm giác rất thích thú. Nữ tử dữ dội nhất thiên hạ, duy nhất chỉ có mình nàng. Chinh phục nàng so với chinh phục thiên hạ sợ còn khó hơn. Suy nghĩ xong, bàn tay hắn nâng nâng búi tóc nàng, hôn một cái thật sâu trên trán.
Nàng vẫn kháng cự, đầu ngã về sau, hắn liền sử dụng lực bàn tay nâng đầu nàng, dựa người nàng vào lòng, mở ra hàm răng, nhanh chóng đoạt lấy hướng thơm trong miệng. Khẩu chiến nổi lên, giống như chiến trường, hắn vào nàng lui, hắn công nàng thủ, không ai nhường ai.
Nữ tử mỹ lệ trên mặt hiện vẻ đau xót, đôi mi thanh tú khẽ động, dôi mắt nhắm chặt, "Bắc Đường Húc Phong, ngươi không cần khinh người quá đáng!". Tần Hương Y không hề... nhường nhịn, đột nhiên giữ lưỡi hắn, hung hăng cắn tới, một dòng máu tanh chảy vào yết hầu, nàng cười, nụ cười thật là lạnh. Cười không tiếng động.
Khuôn mặt tuấn lãng, Bắc Đường Húc Phong đột nhiên thoáng nhăn một cái, mày kiếm khẽ nhíu, nổi lên cơn đau, lập tức rời khỏi môi nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, tức thì không khí trong Long Hành Cung yên tĩnh như thường, tất cả đều ngưng đọng lại.
Bình luận facebook