Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân - Chương 98: Đám cưới
Cuối cùng thì cũng đến ngày đám cưới của Trạch Dương với Hân Nghiên.
Nếu bên nhà trai còn đang bận rộn chạy đi chạy lại thì Hân Nghiên lại vẫn cứ lăn ra ngủ như ngày thường. Thậm chí cô còn chả biết ngày này quan trọng ra sao. Chỉ là trước kia có đi dự đám cưới thì cô cũng chỉ có ăn mặc như bình thường rồi đi đến. Mà cô cũng ngủ dậy bình thường rồi mới đi. Nhưng vì hôm nay là đám cưới của cô, mà cô như vậy thì định để đến buổi chiều rồi mới đón dâu hay sao?
Mẹ của Hân Nghiên đã phải kéo cô dậy còn lau mặt giúp cô. Hân Nghiên thở dài rồi còn phải ăn tạm bánh sandwich mà mẹ cô mới làm cho.
Mấy thợ trang điểm rồi còn cả Diệp Lam cũng đã đến.
Hân Nghiên còn phải ngồi để họ trang điểm xong rồi còn tạo kiểu tóc.
Khuôn mặt Hân Nghiên vốn rất hài hòa, những đường nét đều cho thấy vẻ trẻ trung, tươi tắn, đáng yêu của cô. Vì thế nên thợ trang điểm cũng không muốn làm hỏng "bức nền" đẹp. Chỉ chú trọng vào việc làm cho gương mặt hài hòa với bộ tóc và mẫu váy cưới mà thôi.
Trang điểm xong thì Diệp Lam giúp Hân Nghiên mặc váy cưới. Chiếc váy cũng khá cồng kềnh nên mới cần nhờ người mặc giúp.
Mặc xong rồi thì Diệp Lam mới giữa hai bả vai của Hân Nghiên để nhìn.
- Ừ, hôm nay công chúa của mình sáng nhất rồi.
- Thật sao Lam Lam? Mình có đẹp không?
- Đương nhiên là phải đẹp rồi. Hân Hân của mình lúc nào cũng đẹp hết.
- Yêu Lam Lam quá đi thôi.
Hân Nghiên ôm lấy Diệp Lam cười tươi.
Phía bên Trạch Dương thì lại còn được cả hai ông bạn cùng với thằng em họ nói rất nhiều. Đại khái là vì anh muốn đến gặp Hân Nghiên nhưng tục lệ là không cho gặp mặt cô dâu trước khi lễ cưới diễn ra. Vì thế nên họ đã nói rất nhiều.
Hơn nữa vì sự xuất hiện của Sở Tiêu mà các tòa soạn báo, tin tức cũng cho cánh săn ảnh đến đó để xem sao.
Trạch Dương đương nhiên biết là không được gặp Hân Nghiên bây giờ. Không phải là do ba cái tên kia cản trở anh mà chỉ vì người nhà Hân Nghiên đang ở đó, anh cũng không tiện để gặp cô. Vì thế nên cầm điện thoại trên tay mãi để định gọi cho cô.
- Aiz, cậu mở lên mà gọi đi. Từ nãy đến giờ nhìn cái điện thoại không chớp mắt. - Thiệu Huy đi đến vỗ vai Trạch Dương nói.
- Mở video call chắc không sao đâu nhỉ? - Trạch Dương nhìn ba người con trai trước mặt để hỏi.
- Chậc, đằng nào tí nữa chả gặp. Cậu làm như xa nhau mấy năm trời rồi không bằng. - Sở Tiêu rót cốc nước rồi ngồi xuống nói.
Nghe được vậy nên Trạch Dương chỉ có thể gọi bình thường cho Hân Nghiên.
Hân Nghiên ở đầu dây bên kia vì bộ váy cồng kềnh nên còn phải nhờ Diệp Lam lấy điện thoại giúp mình.
- Hân Nhi.
- Anh Trạch Dương gọi em có chuyện gì sao?
Ở bên phía Trạch Dương thì cả ba tên kia đều chĩa tai vào điện thoại của Trạch Dương để nghe xem Hân Nghiên nói gì.
- Nhớ em, không gặp được em nên nhớ. Em không nhớ anh à?
- Ừm... không nha. Chỉ mới không gặp nhau vài tiếng thôi nên em không nhớ đâu. Trước kia anh đi làm cũng vậy mà.
Nghe Hân Nghiên nói vọng từ loa ra thì ba người con trai ôm bụng để cười. Chỉ có Hân Nghiên mới nghĩ ra được như vậy. Mà cũng tại do tên Trạch Dương này bày đặt nhớ nhung, nhưng làm sao mà áp đặt được nó lên người Hân Nghiên cho được.
- Ở đấy có nhiều người lắm hả anh? - Hân Nghiên nghe được tiếng cười to liền hỏi Trạch Dương.
- Không có, anh tắt đây.
Trạch Dương chỉ biết thất vọng rồi tắt điện thoại. Thôi thì đành đợi thêm hai ba tiếng nữa là được gặp cô rồi.
...
Đám cưới của Trạch Dương với Hân Nghiên được tổ chức ở nhà hàng. Hầu như khách mời đã đến gần hết. Vì chả phải theo tôn giáo hay tổ chức nào nên chỉ có MC để dẫn chương trình.
Cả hai bên gia đình cũng đến.
Trạch Dương đứng ngoài chỉnh lại áo để đợi Hân Nghiên đến.
Chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng nhà hàng. Ba mẹ Hân Nghiên thì mở cửa nhắc nhỏ Hân Nghiên với Diệp Lam một câu rồi đi vào bên trong.
Trạch Dương cũng chỉ cúi đầu chào rồi lại quay ra nhìn Hân Nghiên.
Vì chiếc váy có phần cồng kềnh nên Diệp Lam cũng phải xách váy lên giúp Hân Nghiên. Hơn nữa vì không quen đi giày cao gót nên cô đi chân đất đến lúc đứng cạnh Trạch Dương để đi vào bên trong thì mới cúi xuống để đi giày.
- Khó chịu sao? - Trạch Dương vuốt má Hân Nghiên hỏi.
- Có nha, váy này đi khó lắm.
- Cố chịu một chút, tí nữa xong buổi lễ thì giúp em thay đồ.
- Ừm.
- Đưa tôi giày cao gót của cô ấy. Cậu vào trước đi.
- À, đây. Hai người chuẩn bị đi nhé. Mình vào trước nha.
Diệp Lam đưa giày cho Trạch Dương rồi liền đi vào bên trong.
Trạch Dương hạ thấp người ngồi xuống nâng chấn rồi còn lấy khăn tay phủi bỏ bụi bẩn dưới lòng bàn chân của Hân Nghiên rồi đi giày cho cô.
- Được rồi, đưa tay đây cho anh.
- Vì sao?
- Để nắm còn vì sao cái gì chứ.
Trạch Dương véo nhẹ má Hân Nghiên rồi nắm tay đưa cô đi vào lễ đường. Pháo hoa giấy nổ khiến bầu không khí thêm lung linh còn sôi động hơn.
Nam MC cũng bắt đầu nói. Nội dung chính trong lễ cưới cuối cùng cũng xong. Hân Nghiên với Trạch Dương cũng đã đeo nhân rồi còn nói lời hẹn thề.
Mọi người bên dưới ai cũng hò reo chúc mừng.
Lễ cưới diễn ra vẫn chỉ giống theo như thường lệ của các đám cưới khác nhưng tất cả vẫn rất vui. Mọi người cùng ăn uống chúc mừng hai vợ chồng trẻ đến tận tối thì tiệc mới tàn.
Nếu bên nhà trai còn đang bận rộn chạy đi chạy lại thì Hân Nghiên lại vẫn cứ lăn ra ngủ như ngày thường. Thậm chí cô còn chả biết ngày này quan trọng ra sao. Chỉ là trước kia có đi dự đám cưới thì cô cũng chỉ có ăn mặc như bình thường rồi đi đến. Mà cô cũng ngủ dậy bình thường rồi mới đi. Nhưng vì hôm nay là đám cưới của cô, mà cô như vậy thì định để đến buổi chiều rồi mới đón dâu hay sao?
Mẹ của Hân Nghiên đã phải kéo cô dậy còn lau mặt giúp cô. Hân Nghiên thở dài rồi còn phải ăn tạm bánh sandwich mà mẹ cô mới làm cho.
Mấy thợ trang điểm rồi còn cả Diệp Lam cũng đã đến.
Hân Nghiên còn phải ngồi để họ trang điểm xong rồi còn tạo kiểu tóc.
Khuôn mặt Hân Nghiên vốn rất hài hòa, những đường nét đều cho thấy vẻ trẻ trung, tươi tắn, đáng yêu của cô. Vì thế nên thợ trang điểm cũng không muốn làm hỏng "bức nền" đẹp. Chỉ chú trọng vào việc làm cho gương mặt hài hòa với bộ tóc và mẫu váy cưới mà thôi.
Trang điểm xong thì Diệp Lam giúp Hân Nghiên mặc váy cưới. Chiếc váy cũng khá cồng kềnh nên mới cần nhờ người mặc giúp.
Mặc xong rồi thì Diệp Lam mới giữa hai bả vai của Hân Nghiên để nhìn.
- Ừ, hôm nay công chúa của mình sáng nhất rồi.
- Thật sao Lam Lam? Mình có đẹp không?
- Đương nhiên là phải đẹp rồi. Hân Hân của mình lúc nào cũng đẹp hết.
- Yêu Lam Lam quá đi thôi.
Hân Nghiên ôm lấy Diệp Lam cười tươi.
Phía bên Trạch Dương thì lại còn được cả hai ông bạn cùng với thằng em họ nói rất nhiều. Đại khái là vì anh muốn đến gặp Hân Nghiên nhưng tục lệ là không cho gặp mặt cô dâu trước khi lễ cưới diễn ra. Vì thế nên họ đã nói rất nhiều.
Hơn nữa vì sự xuất hiện của Sở Tiêu mà các tòa soạn báo, tin tức cũng cho cánh săn ảnh đến đó để xem sao.
Trạch Dương đương nhiên biết là không được gặp Hân Nghiên bây giờ. Không phải là do ba cái tên kia cản trở anh mà chỉ vì người nhà Hân Nghiên đang ở đó, anh cũng không tiện để gặp cô. Vì thế nên cầm điện thoại trên tay mãi để định gọi cho cô.
- Aiz, cậu mở lên mà gọi đi. Từ nãy đến giờ nhìn cái điện thoại không chớp mắt. - Thiệu Huy đi đến vỗ vai Trạch Dương nói.
- Mở video call chắc không sao đâu nhỉ? - Trạch Dương nhìn ba người con trai trước mặt để hỏi.
- Chậc, đằng nào tí nữa chả gặp. Cậu làm như xa nhau mấy năm trời rồi không bằng. - Sở Tiêu rót cốc nước rồi ngồi xuống nói.
Nghe được vậy nên Trạch Dương chỉ có thể gọi bình thường cho Hân Nghiên.
Hân Nghiên ở đầu dây bên kia vì bộ váy cồng kềnh nên còn phải nhờ Diệp Lam lấy điện thoại giúp mình.
- Hân Nhi.
- Anh Trạch Dương gọi em có chuyện gì sao?
Ở bên phía Trạch Dương thì cả ba tên kia đều chĩa tai vào điện thoại của Trạch Dương để nghe xem Hân Nghiên nói gì.
- Nhớ em, không gặp được em nên nhớ. Em không nhớ anh à?
- Ừm... không nha. Chỉ mới không gặp nhau vài tiếng thôi nên em không nhớ đâu. Trước kia anh đi làm cũng vậy mà.
Nghe Hân Nghiên nói vọng từ loa ra thì ba người con trai ôm bụng để cười. Chỉ có Hân Nghiên mới nghĩ ra được như vậy. Mà cũng tại do tên Trạch Dương này bày đặt nhớ nhung, nhưng làm sao mà áp đặt được nó lên người Hân Nghiên cho được.
- Ở đấy có nhiều người lắm hả anh? - Hân Nghiên nghe được tiếng cười to liền hỏi Trạch Dương.
- Không có, anh tắt đây.
Trạch Dương chỉ biết thất vọng rồi tắt điện thoại. Thôi thì đành đợi thêm hai ba tiếng nữa là được gặp cô rồi.
...
Đám cưới của Trạch Dương với Hân Nghiên được tổ chức ở nhà hàng. Hầu như khách mời đã đến gần hết. Vì chả phải theo tôn giáo hay tổ chức nào nên chỉ có MC để dẫn chương trình.
Cả hai bên gia đình cũng đến.
Trạch Dương đứng ngoài chỉnh lại áo để đợi Hân Nghiên đến.
Chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng nhà hàng. Ba mẹ Hân Nghiên thì mở cửa nhắc nhỏ Hân Nghiên với Diệp Lam một câu rồi đi vào bên trong.
Trạch Dương cũng chỉ cúi đầu chào rồi lại quay ra nhìn Hân Nghiên.
Vì chiếc váy có phần cồng kềnh nên Diệp Lam cũng phải xách váy lên giúp Hân Nghiên. Hơn nữa vì không quen đi giày cao gót nên cô đi chân đất đến lúc đứng cạnh Trạch Dương để đi vào bên trong thì mới cúi xuống để đi giày.
- Khó chịu sao? - Trạch Dương vuốt má Hân Nghiên hỏi.
- Có nha, váy này đi khó lắm.
- Cố chịu một chút, tí nữa xong buổi lễ thì giúp em thay đồ.
- Ừm.
- Đưa tôi giày cao gót của cô ấy. Cậu vào trước đi.
- À, đây. Hai người chuẩn bị đi nhé. Mình vào trước nha.
Diệp Lam đưa giày cho Trạch Dương rồi liền đi vào bên trong.
Trạch Dương hạ thấp người ngồi xuống nâng chấn rồi còn lấy khăn tay phủi bỏ bụi bẩn dưới lòng bàn chân của Hân Nghiên rồi đi giày cho cô.
- Được rồi, đưa tay đây cho anh.
- Vì sao?
- Để nắm còn vì sao cái gì chứ.
Trạch Dương véo nhẹ má Hân Nghiên rồi nắm tay đưa cô đi vào lễ đường. Pháo hoa giấy nổ khiến bầu không khí thêm lung linh còn sôi động hơn.
Nam MC cũng bắt đầu nói. Nội dung chính trong lễ cưới cuối cùng cũng xong. Hân Nghiên với Trạch Dương cũng đã đeo nhân rồi còn nói lời hẹn thề.
Mọi người bên dưới ai cũng hò reo chúc mừng.
Lễ cưới diễn ra vẫn chỉ giống theo như thường lệ của các đám cưới khác nhưng tất cả vẫn rất vui. Mọi người cùng ăn uống chúc mừng hai vợ chồng trẻ đến tận tối thì tiệc mới tàn.
Bình luận facebook