• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn (2 Viewers)

  • Chương 91: Sư tôn của bổn toạ là đại thần

(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)



Trong đại điện, người này hoa y như tuyết, khoanh tay mà đứng, lụa mềm như mây, tay áo rộng chấm đất. Vẻ mặt như đoan trang thận trọng, nhưng đuôi mắt khẽ nâng, mi hơi rũ xuống, trong khách khí lộ ba phần xem thường, ba phần ngạo mạn.



Lý Vô Tâm không ngờ Ngọc Hành trưởng lão lại là y, chốc lát sợ hãi biến sắc: "Sở, Sở..."



Sở Vãn Ninh chầm chậm nói: "Lý trang chủ, lâu rồi không gặp."



"Sao lại là ngươi!" Lúc này Lý Vô Tâm miệng lưỡi còn xảo trá nửa ngày nói không nên lời, mặt khô như sáp, "Ngươi từ khi rời khỏi Nho Phong Môn bặt vô âm tín, chúng ta còn tưởng ngươi đi ngao du bốn biển, ai ngờ ngươi lại, ngươi thế mà lại thành người tài không được trọng dụng!"



Sở Vãn Ninh xùy cười, ánh mắt rất lạnh: "Được ngươi để mắt, ta cảm thấy mình đúng là minh châu."



"..."



"Được rồi, nói nhảm nhiều thế, nói chính sự đi. Nghe nói ngươi cảm thấy ta tu luyện tà thuật, giết hại năm trăm hộ cư dân trấn Thải Điệp. Chuyện này ta không làm, nhưng nếu Lý trang chủ lặn lội từ xa tới, tất nhiên đã sinh hiểu lầm rồi. Ta cũng có chuyện quan trọng, không rảnh tới Thiên Âm Các với trang chủ, trang chủ có gì muốn hỏi, thì hỏi ở đây đi."



Dứt lời y cũng lười đứng, vung tay áo lên, tự ngồi xuống vị trí trưởng lão của mình. Vu Sơn Điện đều làm cho mỗi trưởng lão một vị trí riêng, Sở Vãn Ninh ngồi bên trái Tiết Chính Ung, một chiếc ghế làm bằng trúc, che nửa tấm màn trúc, so với chiếc ghế đầy hoa hòe của Lộc Tồn trưởng lão bên cạnh, thật sự rất nhàm chán.



Mất năm nay Sở Vãn Ninh dù chẳng cố tình mai danh ẩn tích, có điều quả thật rất hiếm xuất hiện, nên nhóm tiểu bối Bích Đàm Trang dù có nghe danh, lại chẳng biết y lợi hại thế nào. Nhưng Lý Vô Tâm không như vậy, gã sống trong giang hồ nhiều năm, sao lại không biết uy danh hiển hách của Vãn Dạ Ngọc Hành?



Gã siết ống tay áo, ánh mắt quét qua Thường công tử.



Nếu không phải mình đã nhận tiền của Thường gia, làm sao phải khổ tới mức làm chuyện này. Vốn tưởng rằng Ngọc Hành trưởng lão của Tử Sinh Đỉnh chỉ là tu sĩ vô danh vớ vẩn nào đó, ai ngờ được lại là Sở Vãn Ninh đã lâu chưa lộ mặt!



Nếu biết là y, cho dù có cho đồ tốt hơn mình cũng không tới cướp than trong nước đục này, trước mắt đã nhận tiền, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, làm sao mới được...



Mặt Lý Vô Tâm không đổi, trong lòng lại than khổ không ngừng.



Nào ngờ một đệ tử thân truyền chẳng biết lý lẽ, còn tưởng Ngọc Hành trưởng lão ngang ngược không nói lý, nên sư phụ nhất thời không biết đáp sao, nhưng vẫn tỏ vẻ thông minh ra mặt: "Sở trưởng lão, ngài ngày trước có từng tới trấn Thải Điệp phục yêu hàng ma không?"



Sở Vãn Ninh nâng mắt lên: "Không sai."



"Vậy, quỷ tân nương kia, cũng là ngài trấn tà?"



"Ngươi nói La Tiêm Tiêm à?"



"Ta..." Thiếu niên kia lỡ lời, hắn chỉ biết trấn Thải Điệp có một quỷ tân nương, lại không biết gì thêm, nên Sở Vãn Ninh hỏi ngược lại, hắn chẳng đáp nổi, chỉ mặt đỏ tai hồng, "Tóm lại chính là nữ quỷ kia là được! Ngài hỏi nhiều thế làm gì? Rất trẻ, trông như mười lăm mười sáu tuổi, tân nương chịu oan chết trong trấn có thể có bao nhiêu?"



Sở Vãn Ninh cười lạnh: "Trấn Thải Điệp có tục minh hôn, quỷ tân nương không một trăm cũng có năm mươi, ta thật sự không biết ngươi nói vị nào."



"Ngài——"



"Cái gì mà ngài với ta, không có quy củ. Nghịch đồ còn không lui xuống!"



Quát đệ tử tự ý ra mặt xong, Lý Vô Tâm thay vẻ mặt ôn hòa, nói với Sở Vãn Ninh: "Sở tông sư, đồ đệ ta lần đầu rời núi, không rõ quy củ, ngươi đừng trách. Nó nói chính là quỷ tân nương La Tiêm Tiêm kia."



Sở Vãn Ninh nhíu mày: "Oan hồn La Tiêm Tiêm bạo tẩu?"



"Đúng thế." Lý Vô Tâm thở dài, "Nữ quỷ kia mất trí, giết hết người trong nhà Trần gia không nói, sau đó tàn sát bốn phía trong trấn. Khi ta phái đệ tử đi, trấn Thải Điệp căn bản đã không còn người sống."



Sở Vãn Ninh lẩm bẩm nói: "Sao lại vậy..."
















"Ta nghe nói xử lý chuyện này, chính là Ngọc Hành trưởng lão của Tử Sinh Đỉnh, chuyện xảy ra kỳ lạ, nên mới tìm tới. Còn nữa, ở trấn Thải Điệp, ta còn tìm thấy hai thứ khác nhau. Sở tông sư, mong rằng ngươi xem cho kỹ, có liên quan tới ngươi hay không."



Gã nói, đầu tiên lấy từ trong tay áo ra một tấm lụa vàng nhiễm máu, đưa cho Sở Vãn Ninh.



Ai ngờ Tiết Mông ngăn lại một bước, tức giận nói: "Đưa ta!"



"Này..."



"Sư tôn ta thích sạch sẽ, thứ người khác chạm vào sẽ không muốn động!"



Tiết Mông nói cũng quá khoa trương, kỳ thật Sở Vãn Ninh chỉ không muốn chạm vào thứ của người mình ghét, không có thích sạch sẽ gì cả. Có điều Sở Vãn Ninh vốn nhìn Lý Vô Tâm không vừa mắt, nên kệ Tiết Mông làm loạn, cũng không nói nhiều, chỉ rũ mắt uống một ngụm trà nóng Sư Muội dâng lên.



Lý Vô Tâm nghẹn họng, hết cách, chỉ đành cười lạnh đưa lụa vàng cho Tiết Mông.



Dưới ánh nến, trước mắt mọi người.



Sở Vãn Ninh rũ tấm lụa ra, chỉ nhìn liếc qua, sắc mặt liền thay đổi.



"Tống Độ Chú..."



"Đúng vậy. Sở tông sư, theo ta tra ra được, oan hồn La Tiêm Tiêm từng được ngươi phong ấn tạm, trước khi ngươi đi, ngươi giao một phần Tống Độ Chú cho con gái duy nhất của Trần gia, bảo cả nhà bọn họ mỗi ngày chép tụng, liên tục suốt mười năm, có đúng không?"



"Không sai."



"Phần tống độ chú kia, là chữ của Sở Tông sư, đúng không?"



"... Quả là thế."



"Nhưng mà Sở tông sư, phần tống độ chú này của ngài, cuối mỗi chương đều có một văn ấn phù chú, đó là ý gì, ngài sẽ không phải không hiểu chứ!" Lý Vô Tâm đột nhiên cao giọng.



"Vạn Đào Hồi Lãng Văn, là phản chú đấy! —— Người Trần gia chép xong mỗi chương tống độ chú, đều sẽ vẽ ấn phản chú, biến chú độ người, thành chú hại người, phá bỏ phong ấn, La Tiêm Tiêm thành lệ quỷ cuồng bạo! Cả nhà Trần gia không ai hiểu đạo, trừ Ngọc Hành trưởng lão tự tay giao lụa gấm cho bọn họ, lão phu thực sự không thể nghĩ ra người thứ hai, có thể dạy bọn họ vẽ ra phù chú lợi hại như vậy!"



"Lão thất phu đừng có ngậm máu phun người!" Tiết Mông giận tím mặt, "Sư tôn ta nếu muốn giết họ, cần gì lòng vòng quanh co thế! Phản chú chính chú cái gì, bút tích không thể bắt chước chắc? Ngươi hoài nghi sư tôn ta vẽ, ta còn nghi ngờ có phải do ngươi trộm vẽ lên, để vu hãm người ta không đấy!"



Lý Vô Tâm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiết công tử, trưởng bối nói chuyện, tiểu bối ngươi có tư cách xen vào à?"



Tiết Chính Ung mở miệng: "Lý trang chủ, ngươi chỉ bằng một tấm lụa này đã bảo do Ngọc Hành làm, không khỏi bất công. Con trai ta nói không sai, chữ viết cũng có thể bắt chước, nhỡ đâu ai muốn vu oan cho Ngọc Hành trưởng lão, vẽ theo văn họa của y, cũng rất giống."



"Vậy xin hỏi, Sở tông sư có ai ghen ghét, tốn nhiều tâm tư thế, muốn hại y."



Mặc Nhiên trầm mặc hồi lâu, lúc này chợt cười hai tiếng.



Lý Vô Tâm nhìn về phía hắn, nghĩ tới hắn vừa mới nói ra mấy câu thô bỉ, không khỏi nhíu mày: "Ngươi lại cười cái gì?"



"Ta cuời các ngươi nói nửa ngày, lại quên mất một chuyện đấy."



Tiết Chính Ung ngạc nhiên nói: "Chuyện gì? Nhiên nhi con nghĩ ra gì ư?"



"Ta tuy rằng đọc sách không nhiều, nhưng trùng hợp lại khá hiểu Vạn Đào Hồi Lãng, cũng vẽ ra luôn." Mặc Nhiên cười nói, "Này, các ngươi xem, phải cái này không?"



Nói, ngón tay hắn tỏa linh lực ánh đỏ, nhàn nhạt dựa vào cột, cẩn thận vẽ trên không trung, chỉ chốc lát sau, một chú văn Vạn Đào Hồi Lãng tinh diệu tuyệt luân bất ngờ hiện lên giữa không trung, vô cùng đẹp mắt.
















Tiết Mông ngạc nhiên nói: "Đồ chó chết, lợi hại đấy, học lúc nào thế?"



Mặc Nhiên cười nói: "Có trên sách phổ của sư tôn, cảm thấy nghịch khá vui, nên học."



Nói rồi tùy ý ấn vào phù chú đỏ tươi, để nó chậm rãi bay lên không trung, trên đầu đám người kia. Hồi văn màu đỏ mê ly lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ.



"Thế nào, không bằng các người so sánh một chút, nhìn xem ấn chú ta vẽ ra, có phải giống hình trên lụa như đúc hay không."



Đệ tử Tử Sinh Đỉnh không sợ náo nhiệt nhất, thấy Sở Vãn Ninh mặt không đổi ném tấm lụa lên bàn, tỏ vẻ chấp nhận cách làm của Mặc Nhiên, lập tức kéo nhau tới, tạo thành một vòng cẩn thận so sánh.



Những người của Bích Đàm Trang lúc đầu còn căng, sau cũng không nhịn được hiếu kì, hoặc là ôm tâm thái chỉ trích, cũng vây qua nhìn.



Nhiều người tụ tập nhìn nửa ngày, cuối cùng có được kết luận.



Mặc Nhiên vẽ, với phù chú trên tấm lụa không sai chút nào, như thể do tay một người làm ra.



Xuẩn đồ vừa mở miệng của Lý Vô Tâm, hắn ta chỉ vào Mặc Nhiên, quá sợ hãi nói: "Tốt! Tốt! Không đánh đã khai! Xem ra người là do ngươi giết!"



Mặc Nhiên: "..."



Sở Vãn Ninh bỗng thản nhiên nói: "Vị tiểu huynh đệ này, xưng hô thế nào?"



"Hả? Ngài hỏi ta?" Xuẩn đồ kia sững sờ, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói, "Đệ tử thân truyền thứ mười ba của Vô Tâm Tọa, Chân Tông Minh."



Mặc Nhiên: "Phì."



Sở Vãn Ninh ngược lại phản ứng nhạt nhẽo "Thật thông minh", dù sao chính y cũng có cái tên "Hù chết ngươi", chỉ lạnh lùng nói: "Lúc trưởng bối nói chuyện, tiểu bối phải biết ngậm miệng."



Câu này lộ vẻ đang giễu cợt trước đó Lý Vô Tâm phê bình Mặc Nhiên, Lý Vô Tâm nghe, mặt trướng thành màu gan heo, hết sức ảo não nhưng cũng vô kế khả thi, đành phải nói gần nói xa, "Hừ" một tiếng nói: "Đệ tử của Sở tông sư quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, năng lực tốt, vẽ chú phù mảy may không khác tông sư."



"Lý trang chủ, đâu chỉ có ta, nếu ông biết vẽ phù chú này, khẳng định cũng vẽ giống sư tôn ta."



Lý Vô Tâm lườm Mặc Nhiên: "Ngươi có ý gì?!"



Mặc Nhiên cười nói: "Vạn Đào Hồi Lãng, bút pháp phức tạp, lực đạo mạnh yếu, màu mực đậm nhạt, đều không có chút sai lệch. Bởi vậy cho dù là ai vẽ, cũng không có chút gì khác so với người tạo ra. Kỳ thật cái này và bút tích một chút liên quan cũng chẳng có. Nếu vẽ sai một chút, phản chú này cũng không có hiệu lực."



"Toàn nói bậy!" Bị một hậu sinh dạy trước mặt mọi người, Lý Vô Tâm không khỏi thẹn quá hóa giận, chòm râu bay bốn phía, "Trên đời này làm gì có phù chú nào cần chuẩn như thế! Lão phu dù chưa từng học thuật này, cũng biết đây là lời vô căn cứ, tiểu tử ngươi đừng có bịa đặt!"



"Hắn không bịa đặt."



Lý Vô Tâm lúc này đã không chịu nổi, cả giận nói: "Sở Vãn Ninh, nói miệng không có bằng chứng, sao ngươi biết chứ! Ngươi sao biết nổi! Từng đặc tính nhược điểm của chú pháp, chỉ có ngươi tạo ra mới biết rõ, ngươi chẳng lẽ dám nói mình tạo ra Vạn Đào Hồi Lãng Chú à?!"



Sở Vãn Ninh nâng mi lên, không có biểu tình gì nhìn về phía gã, lại nhấp một ngụm trà, lúc này mói chậm rãi nói.



"Sao lại không dám. Giờ ta nói cho ngươi nghe."



Lý Vô Tâm: "???"



"Vạn Đào Hồi Lãng Chú, là ta tạo ra."



Lý Vô Tâm: "........."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom