• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hữu Phỉ - Priest (Vương Nhất Bác - Triệu Lệ Dĩnh) (3 Viewers)

  • Chương 114

(*) Nói tắt của câu “đóng băng ba thước không chỉ do lạnh một ngày”, nghĩa đen chỉ cái lạnh của một ngày không đủ khả năng đạt tới hiệu quả đóng băng ba thước, nghĩa bóng chỉ sự việc xảy ra do tích lũy, ấp ủ qua thời gian dài, bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân tiềm ẩn tồn tại trường kỳ bên trong nên mới phát sinh, không phải chỉ trong chớp mắt là có thể hình thành.

Chu Phỉ đang ước lượng lần lượt từng thanh đao kiếm mà bọn Bạch tiên sinh để lại, muốn chọn một thanh tiện tay nhất trong đó, nhưng thình lình nghe lời Tạ Doãn nói, nàng ngẩn ngơ, mũi bỗng dưng ê ẩm.

Chu Phỉ vội cúi đầu, nắm chặt một thanh miêu đao hơi cũ.

Trong lòng thiếu nữ có một con nước ngầm nhỏ hẹp, nghe nói có người thì tâm địa là một cánh rừng rậm và đồng cỏ mềm mại, lúc con nước từ từ chảy qua sẽ kêu tí tách êm tai, hương hoa bát ngát, mình và người khác đều nghe thấy.

Nhưng có người thì tâm địa là nơi Tái Bắc quanh năm không khai hóa, thường xuyên bầu bạn cùng hàn phong và bão tuyết, khi những con sông băng vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối ấy va nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể đất rung núi chuyển, bởi vậy dù dưới lòng đất cất giấu suối nước nóng cũng hoàn toàn không biến sắc.

Chu Phỉ vô thức móc móc tay cầm của thanh miêu đao, nhìn trái ngó phải, tự mình khuyên giải: “Một thanh đao thôi mà, cũ không đi mới không tới, cần đau lòng đến vậy sao?”

Sở Thiên Quyền nhìn kỹ sắc mặt Tạ Doãn, cười hầm hừ nói:

– Được, chúng tôi phụng bồi điện hạ thử xem.

Lời ông ta chưa dứt, bọn áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh phía sau cùng nhau tiến lên.

Trình độ võ công của Sở Thiên Quyền đã cao đến mức này nhưng vẫn không hề có ý định đơn đả độc đấu trổ tài anh hùng, vừa lên là sai người ra đánh hội đồng, thực không có lòng tự tôn của cao thủ gì sất.

Nhưng có lẽ đây cũng chính là lý do tại sao Sơn Xuyên kiếm và Nam Bắc đao đều không còn trên nhân thế mà ông ta vẫn sống thoải mái đến ngày nay.

May là Chu Phỉ có sở trường xách dao bầu đi đánh một đám.

Thanh miêu đao mà Bạch tiên sinh để lại cho nàng dài hơn Vọng Xuân Sơn, Chu Phỉ tung người lướt qua Tạ Doãn, trường đao vung lên thức “Hải”, đao phong như thủy triều quét theo một mặt quạt khổng lồ, nàng quen tay xông thẳng vào đám áo đen, tựa như một khối nam châm hình người, dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của đám áo đen về phía mình, kéo họ chạy theo ý muốn của nàng.

Xem ra trận chiến 48 trại đã trui luyện Phù Du trận của Chu Phỉ đến mức lão luyện.

Tạ Doãn nở nụ cười nhẹ khó nhận ra.

Tạ Doãn không có khóa Thiên Môn cản trở, Sở Thiên Quyền cũng không phân tâm sang Chu Phỉ, hai người lại giao thủ lần nữa, không hẹn mà cùng bỏ qua đấu pháp sóng ngầm mãnh liệt, bắt đầu khiến người khác hoa mắt không kịp nhìn.

Nếu không luận lập trường, không phân thiện ác, thì trận chiến này có thể xem như trận tranh tài đáng xem nhất trong 20 năm trở lại đây.

Thôi Vân chưởng lững lờ thâm thúy, Sở Thiên Quyền có thể xem là kỳ tài tuyệt thế.

Con côi của Ý Đức thái tử kẹp giữa hai triều, gian nan lớn lên trong quốc thù gia hận, chịu ngàn tầng tội, rèn đúc nên vàng, còn Bắc Đẩu Văn Khúc xuất thân cùng khổ tới mức phải bán mình vào cung, từ một giun dế nho nhỏ vô danh tiểu tốt, dùng tâm tính khó mà tin nổi và thủ đoạn độc ác vô song phản chủ theo địch, từng bước từng bước đi giữa núi thây biển máu cho tới bây giờ.

Hai người nhất thời khó phân cao thấp… nhưng trên người Tạ Doãn còn một tầng Thấu Cốt Thanh.

Ngày đó trong khách điếm thành Vĩnh Châu, Ưng Hà Tòng vừa nhìn liền nhận ra Tạ Doãn “trúng độc đã sâu, không còn nhiều thời gian”, chỉ là Tạ Doãn đã quen tự nhịn đau, chưa từng thể hiện gì. Hắn luôn cho rằng la làng cho thiên hạ biết là vô dụng, chỉ tổ ầm ĩ khiến mọi người đều không thoải mái mà thôi, nếu chỉ vì để xoa dịu bệnh trạng thì còn kém xa tác dụng của quyển thoại bản du ký mà Lý Thịnh phóng khoáng cho hắn mượn.

Hôm nay đầu tiên là hắn ráng tiếp một chưởng của Mộc Tiểu Kiều, sau đó lại bảo vệ Triệu Minh Sâm chạy trốn cả đường, theo sự vận dụng toàn lực không chút kiêng dè của hắn, độc tính càng lúc càng hung mãnh.

Tạ Doãn hầu như có thể cảm nhận được hàn ý khắp nơi dần dần thâm nhập vào tâm mạch. Ngực hắn tựa như một cái cốc bị thủng đáy mà hơi nóng bên trong là đất cát đang không ngừng cuồn cuộn chảy ra ngoài, theo hơi ấm dần trôi, Tạ Doãn cảm thấy các khớp xương toàn thân bắt đầu trở nên cứng ngắc. Nội công thâm hậu đến mấy cũng không thể nào ngăn cản.

Điều này khiến thân thể dần không theo kịp phản ứng của hắn, cao thủ so chiêu, chỉ thay đổi chút xíu cũng có thể sai ngàn dặm, Tạ Doãn chợt tránh né không kịp, lòng bàn tay bị nội lực “lá rơi có thể cắt đầu” của Sở Thiên Quyền quẹt ra một vết máu hẹp dài nhưng hắn không hề cảm nhận được cơn đau!

Tâm Tạ Doãn hơi trầm xuống.

Điều này không phải nói rõ hắn đã đao thương bất nhập mà là da thịt hắn đang dần mất đi cảm giác, hắn biết, theo sau đó chính là khớp xương đình trệ, thậm chí tới mức kinh mạch tắc nghẽn…

Tạ Doãn chợt tung người lên, khinh công Quá Vô Ngân bay lướt ra hai thước, tiện tay đánh ra một chưởng, quét đi một tên áo đen Bắc Đẩu. Mượn bụi cây thấp thoáng trong núi, hắn vòng sang một bên khác như bươm bướm vờn quanh cổ thụ, từ trên đánh xuống đầu Sở Thiên Quyền. Sở Thiên Quyền khẽ quát một tiếng, hai tay đón đỡ, không ngờ Tạ Doãn chỉ tung ra hư chiêu, bóng người lóe lên rồi rơi xuống phía sau ông ta, điểm về phía lưng Sở Thiên Quyền.

Sở Thiên Quyền gập người ra sau, năm ngón tay làm móng vuốt vừa vặn cào tới ngón tay Tạ Doãn, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chân Tạ Doãn lưu loát di chuyển vài bước, Sở Thiên Quyền chợt thu tay, hai người lướt qua nhau hiểm hóc, Tạ Doãn lùi về sau hai bước rồi dừng lại, Sở Thiên Quyền chắp hai tay trước ngực.

Thoạt nhìn là không ai chịu thiệt, nhưng Sở Thiên Quyền lại cúi đầu bật cười, nói:

– Đúng là phải đa tạ Liêm Trinh huynh.

Khóe môi tái nhợt của Tạ Doãn ánh lên màu máu, hắn khẽ mím môi, nhấp vết máu mảnh ấy về, nói hầu như không cử động môi:

– Cẩn thận.

Sở Thiên Quyền sững sờ, liền sau đó, ông ta bỗng nghe phía sau có tiếng lưỡi đao sắc bén xé gió lao tới.

Sở Thiên Quyền mạnh mẽ đề khí, xoay người tung chưởng đẩy đao đánh lén phía sau ra.

Chu Phỉ mới gãy thanh Vọng Xuân Sơn, lần này dường như nàng đã chịu một bài học, không cứng rắn chống đỡ nữa mà thuận theo chưởng phong của Sở Thiên Quyền, dứt khoát mượn lực bay ra ngoài. Đao nàng sắc, người nàng nhẹ, mượn chút “gió đông” là có thể lên như gió lốc, nàng không thèm nhìn Sở Thiên Quyền mà trực tiếp đánh về phía mấy kẻ áo đen Bắc Đẩu đuổi theo nàng, đao nhanh hơn ngày thường ba phần, xiên người thành xâu.

Sở Thiên Quyền không rảnh phân thân đuổi theo nàng, vì nàng vừa đi thì Thôi Vân chưởng liền đến ngay trước mắt.

Sở Thiên Quyền nhân lúc Thấu Cốt Thanh của Tạ Doãn phát tác, khó khăn lắm mới khống chế được tiết tấu, còn chưa kịp đắc ý thì bị nha đầu này quấy rối, lòng rất cáu.

Nhưng ông ta nhanh chóng phát hiện, thứ khiến ông ta cáu hơn còn ở phía sau.

Đám áo đen mà Sở Thiên Quyền mang ra ngoài đều là “người đắc lực” dưới tay ông ta. Bọn phế vật điểm tâm đều bị ông ta vứt lại trong sơn trang rồi.

Ông ta vốn tưởng những “người đắc lực” này dù không thắng được Phá Tuyết đao thì chỉ cần ỷ người đông thế mạnh, hùa nhau nhào tới cũng đủ xử lý tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng kia, ai ngờ hoàn toàn không phải như vậy!

Những “người đắc lực” “người đông thế mạnh” này quá tệ hại, lại để Chu Phỉ dắt như dắt chó đi dạo.

Chờ nàng dắt đi hai vòng cho tâm trạng tốt lên sẽ chui ra từ đủ chỗ không thể nào tưởng tượng nổi đánh lén ông ta một cái, mà Sở Thiên Quyền lại cứ bó tay hết cách với nàng, vì trước mặt ông ta có một kình địch không thể qua loa, trong khi bên Chu Phỉ chỉ có một đám “chó Nhật” thở hồng hộc.

Nàng chạy được, nhưng Sở Thiên Quyền không chạy được.

Lần này Sở Thiên Quyền mới biết tại sao ban nãy Tạ Doãn lại dẫn ông ta vào trong rừng!

Chu Phỉ xem cả rừng cây là một Phù Du trận to lớn, dùng đá, cây và Sở thái giám làm cơ sở, nàng vừa bước đến vị trí của mình vừa xé lẻ bọn áo đen của Sở Thiên Quyền ra để giết, không hề giao lưu ánh mắt với Tạ Doãn nhưng lại vô cùng ăn ý.

Sở Thiên Quyền say mê võ học chính thống, trong mắt ông ta, kỳ môn độn giáp đều là bàng môn tà đạo, nào ngờ hôm nay ông ta lại chịu thiệt dưới tay hai tiểu bối bởi “bàng môn tà đạo”.

Ông ta nhìn ra được trong bộ pháp của Chu Phỉ có huyền cơ, nhưng không nhìn ra huyền cơ chỗ nào, mấy lần bị hai người liên thủ làm bó tay bó chân, đuôi mắt quét qua, thấy người mình mang theo đã ít hơn phân nửa.

Sở Thiên Quyền thầm nghĩ: “Đám phế vật đó nếu chết sạch, lát nữa không ai kiềm chế nha đầu này, chẳng phải càng phiền toái hơn sao?”

Ý nghĩ ông ta xoay chuyển, lại nhìn sang Tạ Doãn, thấy lòng bàn tay vừa bị thương của hắn ngay cả một giọt máu cũng chảy không ra thì nghĩ: “Thấy hắn cũng không sống được mấy ngày, ta không vội về phương bắc, chỉ cần hôm nay thoát thân, lại phí thêm dăm ngày, còn không bắt được nha đầu này sao? Đến lúc đó diệt khẩu ả, quay về chỉ nói là Đoan vương phía nam rơi vào tay ta, xem xem Triệu Uyên suốt ngày treo câu “trả ngôi” bên mép đó làm sao đây.”

Sở Thiên Quyền ra quyết định, đột nhiên hét dài một tiếng, vút lên không trung xoay người tránh thoát một đao của Chu Phỉ, sau đó thuận thế túm một kẻ áo đen thuộc hạ mình qua, không hề quan tâm luyến tiếc tính mạng thuộc hạ ấy, chưởng đẩy về phía Tạ Doãn, bản thân thì thừa cơ dịch ra một bước, trực tiếp đuổi theo Chu Phỉ.

Tạ Doãn cau mày, lần nữa cưỡng ép vận chân khí, nhẫn nhịn cơn đau ráng khơi thông kinh mạch đã bắt đầu hơi không thoải mái, đuổi theo Sở Thiên Quyền, ngăn giữa lão thái giám và Chu Phỉ, đưa tay chặn đường Sở Thiên Quyền.

Sở Thiên Quyền vốn chỉ giả vờ truy kích Chu Phỉ, ông ta huýt tiếng còi dài, không dây dưa cùng Tạ Doãn, Thôi Vân chưởng chưởng qua, ông ta thuận thế lùi về sau, chỉ trong mấy bước đã lùi đến bìa rừng. Lúc này, bọn áo đen Bắc Đẩu còn sót lại trong rừng vừa nghe tiếng lập tức tụ lại, bao vây Tạ Doãn như muốn tự tìm đường chết, không biết là tính mạng gia đình hay thứ gì của họ nằm trong tay Sở Thiên Quyền mà lúc này họ hoàn toàn dùng cách đấu không cần mạng, thà chết cũng muốn ngăn Tạ Doãn, chặn hậu cho lão thái giám kia.

Khinh công Sở Thiên Quyền cực cao, ông ta không thèm nhìn những thuộc hạ chết thay này, bay đi không quay đầu lại, chớp mắt đã ở ngoài mấy trượng, đường núi Vĩnh Châu quanh co khúc khuỷu, rừng rậm phức tạp, một khi ông ta trốn vào rừng sâu thì đúng là Hao Thiên khuyển cũng không đuổi kịp tung tích ông ta.

Chu Phỉ xách đao đuổi theo không chút nghĩ ngợi, Tạ Doãn sao có thể để một mình nàng truy đuổi giặc cùng đường?

Lòng hắn quýnh lên, liền đoạt lấy thanh trường kiếm trong tay một Bắc Đẩu. Thôi Vân chưởng không biết do ai sáng chế, vị tiền bối đó chắc chắn tính tình hiền hậu, tâm địa tử tế, bởi tuy cực kỳ tinh diệu nhưng lúc ra tay luôn chừa lại ba phần khoảng trống, do đó mới bị Sở Thiên Quyền quở trách là “lòng nhân từ của nữ nhân”. Lúc này Tạ Doãn cầm trường kiếm trong tay nhưng không chút lưu tình, kiếm pháp rõ ràng không theo hệ thống, cực kỳ cổ điển, thậm chí đơn sơ nhưng vô cùng hữu hiệu, lệ khí rất nặng, tựa như cách chém giết trên chiến trường.

Tạ Doãn thành thạo trừ khử bọn áo đen quấn xung quanh, nhìn lại thì Chu Phỉ đã lưu manh tạt qua đường nhỏ trong rừng, sắp đuổi kịp Sở Thiên Quyền, lúc này nàng mang theo cả bó đao kiếm nên khá hào phóng, trực tiếp rút thanh kiếm của Triệu Minh Sâm từ sau eo ra, dùng như ám khí ném về phía Sở Thiên Quyền.

Sở Thiên Quyền tuy không có tự tôn nhưng có cáu kỉnh, lập tức cả giận nói:

– Thật to gan, nếu ngươi đã khăng khăng muốn chết…

Ông ta nói đến đây đột nhiên im bặt, Chu Phỉ không hiểu mô tê gì nhìn ông ta cứng đờ, ngay cả câu tiếp theo cũng quên, cứ thế đứng thẳng đơ tại chỗ.

Ban nãy Chu Phỉ ngang nhiên đuổi theo không sợ hãi, nhưng cảnh tượng này thực quá mức quỷ dị, nàng bất giác nghĩ nên cẩn thận, dừng cách Sở Thiên Quyền ngoài ba bước, mắt to trừng mắt nhỏ với ông ta.

Mặt ông ta hiện lên khí xanh đen, hai nếp nhăn pháp lệnh kéo khóe miệng xuống nhấp nhô dữ dội, thịt mỡ đôi gò má bắt đầu run rẩy. Tiếp đó toàn thân ông ta bắt đầu run như cầy sấy.

Chu Phỉ nắm chặt miêu đao, đang định tiến lên một bước thì chợt nghe một giọng nói vang lên:

– Đừng nhúc nhích.

Nàng ngẩng đầu, thấy một người đeo gùi trúc từ từ đi ra khỏi rừng, chính là Độc lang trung Ưng Hà Tòng. Lúc này, Tạ Doãn từ phía sau nàng đuổi tới, đưa tay nắm tay Chu Phỉ, kéo nàng về sau:

– Đừng qua đó.

Trên cổ tay Ưng Hà Tòng quấn con rắn nhỏ đỏ tươi kia, hắn thân thiết xoa đầu rắn, đứng lại cách Sở Thiên Quyền ngoài ba bước, nhẹ giọng nói:

– Cái này tên “Ngưng Lộ”, là một loại độc rắn chế thành thuốc bột, dính hơi nước sẽ hóa thành khói độc không màu không vị, sớm tối trong rừng núi sương mù dày đặc chính là thời điểm của Ngưng Lộ, người càng có nội lực thâm hậu sẽ phát tác độc càng nhanh. Sở công công quả nhiên danh bất hư truyền.

Mặt Sở Thiên Quyền bị một tầng khí đen khủng bố bao phủ, hầu như không còn nhân dạng, trông cực kỳ kinh khủng.

– Ông ta không nghe đâu.

Ưng Hà Tòng thở hắt ra:

– Kịch độc có chỗ đó là không tốt, muốn kể thù cũ với kẻ thù cũng không kịp, không thoải mái.

Hại người, cuối cùng chết vì người hại.

Chu Phỉ sững sờ, không dám tin Sở Thiên Quyền lại chết bởi độc rắn… điều này quá hoang đường!

Vai Chu Phỉ chợt nặng.

Nàng quay đầu, Tạ Doãn đè vai nàng xuống:

– Đỡ… đỡ ta…

Chu Phỉ sợ hết hồn, đang định đưa tay thì nghe cánh tay Tạ Doãn kêu “cót két” như trục cửa bị đông hỏng, thẳng đờ ngã xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom