Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 282
Đó là Khương Hy, còn nếu đổi lại đối thủ là Tuyết Vương thì sao?
Tuyết Vương đương nhiên không phải loại khách khách khí khí như Khương Hy rồi, hắn lại càng không thể khách khí với người có ý định đoạt ngôi.
Hoàng đế có thể nhường một vài thứ nhưng hoàng quyền cùng ngôi vị tuyệt đối sẽ không cho.
Trên thực tế, hoàng đế còn lâu mới có khái niệm nhường. Tuyết tướng một ngày muốn đoạt ngôi thì Tuyết Vương tuyệt đối sẽ đem hắn dày vò đến chết chứ không phải tử tế như Khương Hy đâu.
Tuyết tướng là một người thông minh cho nên rất nhanh hắn liền hiểu ý của Khương Hy, từ đó hắn liền rơi vào trầm tư tương đối lâu.
Khương Hy cũng không có ý định thu khí tức dụ hoặc của mình lại bởi thể chất hiện tại của hắn là Sắc Dục Thể, xem như pháp lực cùng linh thức hao kiệt thì thể chất vẫn cứ như vậy thôi.
Nói cách khác, hắn không lo hao phí nên muốn phát dục lúc nào thì phát, mặt khác, Khương Hy cũng phải để cho Tuyết tướng quen một chút áp lực của dục công.
Song phương có thể không xem là bằng hữu, Tuyết tướng lại càng xem Khương Hy là người hợp tác tạm thời nhưng không ai biết được, Khương Hy thật tâm đem tên Tuyết tướng này làm bằng hữu.
Nếu không hắn đã chẳng hơi đâu đi dùng dục công để dạy Tuyết tướng rồi. Xem như qua mấy canh giờ nữa sẽ không bao giờ gặp lại Tuyết tướng nữa nhưng hắn cũng không muốn nghĩ đến cảnh cái thằng này bị Tuyết Vương chơi chết đâu.
Khương Hy chưa từng gặp qua Tuyết Vương nhưng chỉ cần dựa vào cách hắn giới hạn tri thức của thần tử thôi là đủ hiểu Tuyết Vương không tự tin vào Đế đạo của bản thân.
Tự tin vào Đế đạo thì phải như Tam Hoàng, đối với thần tử cực kỳ hữu ái, trừ bỏ một vài loại tri thức cấm ra thì Tam Hoàng không có cấm đoán gì với thần tử cả.
Và càng khủng bố hơn là suốt mấy trăm năm qua không có thần tử nào dám nảy lên ý định tạo phản cả. Đó mới chính là Đế đạo chân thực.
Tuyết Vương ngồi tại vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn mà còn lo sợ trước sau thế này thì đạo của hắn cũng không tính là vững.
Trong mắt Khương Hy, loại Đế đạo như thế này chi bằng đừng có ngồi, để Tuyết tướng lên ngồi thực hiện tham vọng của hắn đi thì hơn.
Tuyết tướng đã tạm thời ngưng chiến thì Khương Hy cũng mỉm cười chấp nhận, hắn liền tùy tiện ngồi xuống đất rồi đả tọa khôi phục pháp lực, một bên vẫn không ngừng tuôn ra khí tức tự thân.
Khương Hy đã làm đến mức đó rồi thì chuyện còn lại chỉ còn trông cậy vào Tuyết tướng mà thôi.
...
...
Quay trở lại chiến trường chính, Tuyết Vương tọa lạc ở trong kiệu lơ lửng giữa không trung tựa hồ có hơi chút trầm tư, ánh mắt hắn vẫn nhìn về một hướng nào đó mà có chút cau mày.
Trùng hợp thay, hướng đó lại chính là hướng mà Khương Hy cùng Tuyết tướng quyết đấu.
Ban nãy, Tuyết Vương vốn đang quan sát chiến sự nhưng hắn đột nhiên cảm ứng được một loại chấn động thất thường, loại chấn động này khiến cho Băng Thần Cung có chút biến động.
Bất quá cũng chỉ diễn ra trong chốc lát mà thôi, đám người Thạch Thương không nhận ra nhưng Tuyết Vương thân là lão tổ Nguyên Anh cảnh nên cảm ứng của hắn đối với tự nhiên cực kỳ cao.
Hắn có thể xác định được hướng mà loại chấn động đó phát ra, đồng thời, Tuyết Vương cũng nghĩ đến Tuyết tướng.
Khắp tầng hai này Tuyết Vương đã đi qua không ít lần nên hắn có thể chín phần dám chắc đây không phải là hệ quả do bất kỳ thứ gì ở Băng Thần Cung gây ra.
Mà hung thủ có lẽ là Tuyết tướng cùng nhân loại kia, dưới góc nhìn của Tuyết Vương, loại đối chiến này hẳn phải rất kịch liệt nên mới có thể tạo ra được chấn động này.
Bây giờ, hắn đã hiểu tại sao Tuyết tướng lại phải kéo nhân loại kia rời khỏi chiến sự rồi. Tuyết tướng nhanh đến đâu hắn biết mà nhân loại đó lại có thể bắt kịp được tốc độ thì chứng tỏ người đó cũng không phải đèn dầu đã cạn.
Sau đó, Tuyết Vương cũng không để tâm đến chuyện đó nhiều nữa, bởi hắn tự tin vào thực lực của Tuyết tướng, trận này Tuyết tướng chắc chắn không thua.
Bất quá Tuyết Vương lại quá đề cao thần tử của mình rồi, hắn mà biết Tuyết tướng có ý định cướp ngôi thì sắc mặt không biết sẽ thế nào đây.
Kế tiếp, hắn liền đưa mắt nhìn về phía dưới chiến trường, chiến sự đã diễn ra hơn hai canh giờ rồi, thậm chí nói không ngoa thì cũng sắp tiếp cận đến canh giờ thứ ba nhưng chiến sự song phương vẫn lắc lư không cố định.
Lúc thì Lam Thiên Tuyết Tộc chiếm ưu thế, lúc thì nhân loại chiếm ưu thế, thật không biết cụ thể như thế nào mà lần.
Binh lính của Lam Thiên Tuyết Tộc vẫn cứ thực thi mệnh lệnh của nữ tử cung thủ mà tìm cách thuấn sát Hồng nữ tử nhưng may mắn, nàng lại được bảo bọc rất tốt nên trước mắt Lam Thiên Tuyết Tộc vẫn chưa thể làm gì.
Một ngày Hồng nữ tử còn sống thì Trọng Khinh Cử Nhược Đại Phù Trận sẽ không mất, đồng nghĩa với nữ tử cung thủ cùng thủ hạ cung thủ của nàng sẽ vô dụng.
Nữ tử cung thủ không am hiểu cận chiến nên nàng không xông lên tiền tuyến, nàng là cung thủ nên biện pháp duy nhất hiện tại mà nàng có thể dùng là chờ đợi sơ hở của nhân loại.
Song phương đánh giết cực kỳ thảm trọng, tử thương lần lượt đều xuất hiện nhưng thiệt hại nhất vẫn là Lam Thiên Tuyết Tộc.
Sau khi ‘con cự kình’ kia xuất hiện thì binh lính bộ tộc này đã tan đàn xẻ nghé mà rơi vào vây công của nhân loại.
Mặc dù hàn khí rất phiền phức nhưng tu sĩ nhân loại cũng không thiếu người tu luyện hỏa công nên chỉ cần lấy hỏa công làm chủ để hao mòn hàn khí thì binh lính Lam Thiên Tuyết Tộc sẽ gục ngã sớm thôi.
Về phần chiến trường của Tuyết tướng thì tình cảnh hoàn toàn ngược lại, nhân loại lại nằm ở thế hạ phong, chưa kể còn rất thảm hại.
Mười tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong nay đã tử trận đi hai người, mà cả hai người chết đều là người đối đầu với nữ tử Phù sư.
Cả hai người kia vốn đã nghe lời Liêm Đào cố gắng cẩn thận hết mức đồng thời cũng tránh né đi các đòn tấn công của thượng phẩm pháp khí, bất quá bọn hắn chỉ có thể thành công tránh được bốn lần rồi bị thương.
Kết quả tại lần thứ năm, nữ tử Phù sư liền dùng trường thương quét ngang mà đoạt mạng cả hai người.
Bất quá sau khi giết chết hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong thì trạng thái của nàng cũng không được tốt lắm, hẳn là đã gặp phải phản phệ nên đành phải lui về chỗ nữ tử cung thủ mà điều tức.
Chí ít, hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong hi sinh cũng không phải không có tác dụng, nữ tử Phù sư cũng đã sử dụng thượng phẩm pháp khí được năm lần, nàng là tu sĩ Hợp Bát Kiều nên vẫn còn ba lần để sử dụng nữa.
Loại vượt cấp sử dụng pháp khí này đem lại phản phệ rất mạnh, không phải mười ngày nửa tháng thì không thể khôi phục lại được, huống hồ chiến sự chỉ còn hơn mười bảy canh giờ nữa là hết.
Cho nên Liêm Đào cũng không cảm thấy thua thiệt cái gì, hắn chỉ cần nghĩ cách để hai nữ tử Tuyết tướng kia xuất sử số lần sử dụng thượng phẩm pháp khí còn lại là đã có thể loại các nàng ra khỏi vòng chiến rồi.
Về phần nhóm Tuyết tướng khác thì vẫn đang dùng chân tài thực học phân cao thấp với các tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, nhất thời vẫn chưa thể chiếm được chút ưu thế nào bất quá cũng không rơi vào hạ phong.
Tám tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong cũng đã chứng kiến được uy lực của thượng phẩm pháp khí rồi nên trước mắt bọn hắn cũng không dám ép đám Tuyết tướng này lắm.
Nhiệm vụ chính của bọn hắn không phải là giết Tuyết tướng mà là cầm chân nên chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
Giữa lúc này, một đợt tuyết rơi bất ngờ rơi xuống giữa dãy hành lang này, hai Tuyết soái liền có chút ngạc nhiên nhìn về phía Tuyết Vương.
Hư ảnh khổng lồ của Tuyết Vương một lần nữa lại hiện ra, thanh âm của hắn lạnh lẽo đến cực điểm.
“Rút lui!”.
Nghe vậy, hai Tuyết soái liền ôm quyền tiếp lệnh rồi truyền mệnh lệnh xuống bên dưới, toàn thảy Tuyết tướng cũng không dám ham chiến nữa mà bức ra đại chiêu rồi thối lui về sau mang quân trở ngược về lại trận doanh.
Tu sĩ nhân loại thấy vậy liền thừa thắng xông lên giết một vài tàn dư rồi hét lên một tiếng đầy sĩ khí.
Bóng dáng của Lam Thiên Tuyết Tộc dần dần biến mất đi, trận đầu tiên này nhân loại đã dành chiến thắng.
Thấy thế, toàn trường liền thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, nhất là Hồng nữ tử, nàng tuyệt đối là người thảm nhất ở đây, bởi nàng phải là đối tượng bị truy sát đến kịch liệt a.
Lam Thiên Tuyết Tộc đã rút lui hết, nàng liền không do dự mà thu trận lại nhưng đột nhiên, giọng của Liêm Đào liền vang lên trong đầu nàng.
“Hồng sư muội, khoan hãy thu phù trận về, đây có thể là kế nghi binh”.
Nghe xong, Hồng nữ tử liền giật mình nhưng cũng không kháng lệnh, nàng liền hướng Liêm Đào ở trên không mà hành lễ tạ ơn đã nhắc nhở rồi nhanh chóng tìm đến chỗ Thạch Thương.
Hiện nay tại trận doanh của nhân loại, Hồng nữ tử là người duy nhất có thể vận dụng cái trận bàn này nên sự tồn tại của nàng sẽ quyết định được thắng bại của phe nhân loại.
Liêm Đào không đời nào lại để nàng một mình được, nhất là khi Lam Thiên Tuyết Tộc đã biết đến sự tồn tại của nàng.
Liêm Đào từng nghe phụ thân nói về kế nghi binh rồi, một trong số đó là giả vờ rút lui rồi bọc ngược lên mà hạ thủ.
Tác dụng của cách này chính là đánh vào chỗ sơ hở của đối phương mà tạo thế tấn công mới, Liêm Đào đã nghe chuyện rồi thì tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.
Hắn liền nhanh chóng thông tri cho Thạch Thương bảo vệ nàng cho tốt, nàng tuyệt đối không thể nào xảy ra chuyện được.
Thạch Thương đương nhiên không từ chối đề nghị này, dù gì hắn cũng là lĩnh đoàn, trách nhiệm đương nhiên vẫn còn, chưa kể người hắn bảo vệ lại còn là sư muội nhà mình.
Chung quy lại thì người nhà vẫn an tâm hơn không ít. Còn nếu đã xuất chinh trên chiến trường thì Thạch Thương đành trông cậy vào Liêm Đào đi bảo vệ vậy.
Bởi hắn không thể nào vừa đánh với Tuyết Vương vừa bảo vệ sư muội được. Sơ hở một chút thôi là vạn kiếp bất phục như chơi.
Hồng nữ tử đã có Thạch Thương bảo vệ rồi nên Liêm Đào liền hạ lệnh những tu sĩ cấp thấp đi nhặt xác các tu sĩ đã tử trận, nhất là xác của hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong.
Không nói đến việc cả hai người là đại sư huynh của một môn phái tu chân nhất lưu nhưng riêng công lao hai người đã lập thôi thì lễ này Liêm Đào phải thực thi.
Hắn sẽ cho cả hai người một cái công đạo, xem như không thể giết được nữ tử Phù sư đó thì hắn cũng phải bảo toàn được xác của cả hai mà trao trả về cho môn phái.
Thu thập hết mọi thứ, Liêm Đào liền hạ lệnh tất cả nhanh chóng rút lui, riêng tòa phù trận thì đợi đến khi nhân loại rút hết, Hồng nữ tử được toàn thảy sáu người Ngưng Dịch cảnh bảo hộ thì nàng mới dám thu trận về.
Xác nhận phía sau không có vấn đề gì nữa thì cả bảy người mới trở về trận doanh mà nghỉ ngơi.
...
Tại phía xa xa nơi trận doanh của Lam Thiên Tuyết Tộc, nữ tử cung thủ thở dài một hơi rồi thu cung lại, nàng liền quay lưng lại mà hành lễ cung kính nói ra:
“Bẩm bệ hạ, thần thất bại”.
Tuyết Vương nhẹ gật đầu, tựa hồ cũng không có ý trách phạt gì, hắn nói ra:
“Đám nhân loại này cũng không phải hạng ăn chay, nhất là tên tiểu tử đó, không ngủ quên trên chiến thắng”.
Tên tiểu tử trong miệng Tuyết Vương dĩ nhiên Liêm Đào, mặt khác, dựa vào hành động cùng bản ý của nữ tử cung thủ thì Liêm Đào khả năng cao đã đoán đúng.
Lam Thiên Tuyết Tộc vốn đang chờ Hồng nữ tử thu trận lại mà xử lý nàng nhưng cũng may, hắn đã xuất thủ ngăn cản lại trước, nếu không hậu họa khôn lường.
Nữ tử Tuyết soái suy nghĩ một chút rồi hướng Tuyết Vương hành lễ nói ra:
“Bẩm bệ hạ, tiếp theo đây chúng thần nên làm gì tiếp đây?”.
Đằng sau tấm rèm, Tuyết Vương khẽ mỉm cười nhưng đáng tiếc không ai thấy được cả nhưng nếu Tuyết tướng có thể thấy được thì sắc mặt hắn sẽ trầm xuống ngay.
Bởi nụ cười này chính là đại biểu cho... sự gian xảo của Tuyết Vương.
Tuyết Vương đương nhiên không phải loại khách khách khí khí như Khương Hy rồi, hắn lại càng không thể khách khí với người có ý định đoạt ngôi.
Hoàng đế có thể nhường một vài thứ nhưng hoàng quyền cùng ngôi vị tuyệt đối sẽ không cho.
Trên thực tế, hoàng đế còn lâu mới có khái niệm nhường. Tuyết tướng một ngày muốn đoạt ngôi thì Tuyết Vương tuyệt đối sẽ đem hắn dày vò đến chết chứ không phải tử tế như Khương Hy đâu.
Tuyết tướng là một người thông minh cho nên rất nhanh hắn liền hiểu ý của Khương Hy, từ đó hắn liền rơi vào trầm tư tương đối lâu.
Khương Hy cũng không có ý định thu khí tức dụ hoặc của mình lại bởi thể chất hiện tại của hắn là Sắc Dục Thể, xem như pháp lực cùng linh thức hao kiệt thì thể chất vẫn cứ như vậy thôi.
Nói cách khác, hắn không lo hao phí nên muốn phát dục lúc nào thì phát, mặt khác, Khương Hy cũng phải để cho Tuyết tướng quen một chút áp lực của dục công.
Song phương có thể không xem là bằng hữu, Tuyết tướng lại càng xem Khương Hy là người hợp tác tạm thời nhưng không ai biết được, Khương Hy thật tâm đem tên Tuyết tướng này làm bằng hữu.
Nếu không hắn đã chẳng hơi đâu đi dùng dục công để dạy Tuyết tướng rồi. Xem như qua mấy canh giờ nữa sẽ không bao giờ gặp lại Tuyết tướng nữa nhưng hắn cũng không muốn nghĩ đến cảnh cái thằng này bị Tuyết Vương chơi chết đâu.
Khương Hy chưa từng gặp qua Tuyết Vương nhưng chỉ cần dựa vào cách hắn giới hạn tri thức của thần tử thôi là đủ hiểu Tuyết Vương không tự tin vào Đế đạo của bản thân.
Tự tin vào Đế đạo thì phải như Tam Hoàng, đối với thần tử cực kỳ hữu ái, trừ bỏ một vài loại tri thức cấm ra thì Tam Hoàng không có cấm đoán gì với thần tử cả.
Và càng khủng bố hơn là suốt mấy trăm năm qua không có thần tử nào dám nảy lên ý định tạo phản cả. Đó mới chính là Đế đạo chân thực.
Tuyết Vương ngồi tại vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn mà còn lo sợ trước sau thế này thì đạo của hắn cũng không tính là vững.
Trong mắt Khương Hy, loại Đế đạo như thế này chi bằng đừng có ngồi, để Tuyết tướng lên ngồi thực hiện tham vọng của hắn đi thì hơn.
Tuyết tướng đã tạm thời ngưng chiến thì Khương Hy cũng mỉm cười chấp nhận, hắn liền tùy tiện ngồi xuống đất rồi đả tọa khôi phục pháp lực, một bên vẫn không ngừng tuôn ra khí tức tự thân.
Khương Hy đã làm đến mức đó rồi thì chuyện còn lại chỉ còn trông cậy vào Tuyết tướng mà thôi.
...
...
Quay trở lại chiến trường chính, Tuyết Vương tọa lạc ở trong kiệu lơ lửng giữa không trung tựa hồ có hơi chút trầm tư, ánh mắt hắn vẫn nhìn về một hướng nào đó mà có chút cau mày.
Trùng hợp thay, hướng đó lại chính là hướng mà Khương Hy cùng Tuyết tướng quyết đấu.
Ban nãy, Tuyết Vương vốn đang quan sát chiến sự nhưng hắn đột nhiên cảm ứng được một loại chấn động thất thường, loại chấn động này khiến cho Băng Thần Cung có chút biến động.
Bất quá cũng chỉ diễn ra trong chốc lát mà thôi, đám người Thạch Thương không nhận ra nhưng Tuyết Vương thân là lão tổ Nguyên Anh cảnh nên cảm ứng của hắn đối với tự nhiên cực kỳ cao.
Hắn có thể xác định được hướng mà loại chấn động đó phát ra, đồng thời, Tuyết Vương cũng nghĩ đến Tuyết tướng.
Khắp tầng hai này Tuyết Vương đã đi qua không ít lần nên hắn có thể chín phần dám chắc đây không phải là hệ quả do bất kỳ thứ gì ở Băng Thần Cung gây ra.
Mà hung thủ có lẽ là Tuyết tướng cùng nhân loại kia, dưới góc nhìn của Tuyết Vương, loại đối chiến này hẳn phải rất kịch liệt nên mới có thể tạo ra được chấn động này.
Bây giờ, hắn đã hiểu tại sao Tuyết tướng lại phải kéo nhân loại kia rời khỏi chiến sự rồi. Tuyết tướng nhanh đến đâu hắn biết mà nhân loại đó lại có thể bắt kịp được tốc độ thì chứng tỏ người đó cũng không phải đèn dầu đã cạn.
Sau đó, Tuyết Vương cũng không để tâm đến chuyện đó nhiều nữa, bởi hắn tự tin vào thực lực của Tuyết tướng, trận này Tuyết tướng chắc chắn không thua.
Bất quá Tuyết Vương lại quá đề cao thần tử của mình rồi, hắn mà biết Tuyết tướng có ý định cướp ngôi thì sắc mặt không biết sẽ thế nào đây.
Kế tiếp, hắn liền đưa mắt nhìn về phía dưới chiến trường, chiến sự đã diễn ra hơn hai canh giờ rồi, thậm chí nói không ngoa thì cũng sắp tiếp cận đến canh giờ thứ ba nhưng chiến sự song phương vẫn lắc lư không cố định.
Lúc thì Lam Thiên Tuyết Tộc chiếm ưu thế, lúc thì nhân loại chiếm ưu thế, thật không biết cụ thể như thế nào mà lần.
Binh lính của Lam Thiên Tuyết Tộc vẫn cứ thực thi mệnh lệnh của nữ tử cung thủ mà tìm cách thuấn sát Hồng nữ tử nhưng may mắn, nàng lại được bảo bọc rất tốt nên trước mắt Lam Thiên Tuyết Tộc vẫn chưa thể làm gì.
Một ngày Hồng nữ tử còn sống thì Trọng Khinh Cử Nhược Đại Phù Trận sẽ không mất, đồng nghĩa với nữ tử cung thủ cùng thủ hạ cung thủ của nàng sẽ vô dụng.
Nữ tử cung thủ không am hiểu cận chiến nên nàng không xông lên tiền tuyến, nàng là cung thủ nên biện pháp duy nhất hiện tại mà nàng có thể dùng là chờ đợi sơ hở của nhân loại.
Song phương đánh giết cực kỳ thảm trọng, tử thương lần lượt đều xuất hiện nhưng thiệt hại nhất vẫn là Lam Thiên Tuyết Tộc.
Sau khi ‘con cự kình’ kia xuất hiện thì binh lính bộ tộc này đã tan đàn xẻ nghé mà rơi vào vây công của nhân loại.
Mặc dù hàn khí rất phiền phức nhưng tu sĩ nhân loại cũng không thiếu người tu luyện hỏa công nên chỉ cần lấy hỏa công làm chủ để hao mòn hàn khí thì binh lính Lam Thiên Tuyết Tộc sẽ gục ngã sớm thôi.
Về phần chiến trường của Tuyết tướng thì tình cảnh hoàn toàn ngược lại, nhân loại lại nằm ở thế hạ phong, chưa kể còn rất thảm hại.
Mười tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong nay đã tử trận đi hai người, mà cả hai người chết đều là người đối đầu với nữ tử Phù sư.
Cả hai người kia vốn đã nghe lời Liêm Đào cố gắng cẩn thận hết mức đồng thời cũng tránh né đi các đòn tấn công của thượng phẩm pháp khí, bất quá bọn hắn chỉ có thể thành công tránh được bốn lần rồi bị thương.
Kết quả tại lần thứ năm, nữ tử Phù sư liền dùng trường thương quét ngang mà đoạt mạng cả hai người.
Bất quá sau khi giết chết hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong thì trạng thái của nàng cũng không được tốt lắm, hẳn là đã gặp phải phản phệ nên đành phải lui về chỗ nữ tử cung thủ mà điều tức.
Chí ít, hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong hi sinh cũng không phải không có tác dụng, nữ tử Phù sư cũng đã sử dụng thượng phẩm pháp khí được năm lần, nàng là tu sĩ Hợp Bát Kiều nên vẫn còn ba lần để sử dụng nữa.
Loại vượt cấp sử dụng pháp khí này đem lại phản phệ rất mạnh, không phải mười ngày nửa tháng thì không thể khôi phục lại được, huống hồ chiến sự chỉ còn hơn mười bảy canh giờ nữa là hết.
Cho nên Liêm Đào cũng không cảm thấy thua thiệt cái gì, hắn chỉ cần nghĩ cách để hai nữ tử Tuyết tướng kia xuất sử số lần sử dụng thượng phẩm pháp khí còn lại là đã có thể loại các nàng ra khỏi vòng chiến rồi.
Về phần nhóm Tuyết tướng khác thì vẫn đang dùng chân tài thực học phân cao thấp với các tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, nhất thời vẫn chưa thể chiếm được chút ưu thế nào bất quá cũng không rơi vào hạ phong.
Tám tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong cũng đã chứng kiến được uy lực của thượng phẩm pháp khí rồi nên trước mắt bọn hắn cũng không dám ép đám Tuyết tướng này lắm.
Nhiệm vụ chính của bọn hắn không phải là giết Tuyết tướng mà là cầm chân nên chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
Giữa lúc này, một đợt tuyết rơi bất ngờ rơi xuống giữa dãy hành lang này, hai Tuyết soái liền có chút ngạc nhiên nhìn về phía Tuyết Vương.
Hư ảnh khổng lồ của Tuyết Vương một lần nữa lại hiện ra, thanh âm của hắn lạnh lẽo đến cực điểm.
“Rút lui!”.
Nghe vậy, hai Tuyết soái liền ôm quyền tiếp lệnh rồi truyền mệnh lệnh xuống bên dưới, toàn thảy Tuyết tướng cũng không dám ham chiến nữa mà bức ra đại chiêu rồi thối lui về sau mang quân trở ngược về lại trận doanh.
Tu sĩ nhân loại thấy vậy liền thừa thắng xông lên giết một vài tàn dư rồi hét lên một tiếng đầy sĩ khí.
Bóng dáng của Lam Thiên Tuyết Tộc dần dần biến mất đi, trận đầu tiên này nhân loại đã dành chiến thắng.
Thấy thế, toàn trường liền thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, nhất là Hồng nữ tử, nàng tuyệt đối là người thảm nhất ở đây, bởi nàng phải là đối tượng bị truy sát đến kịch liệt a.
Lam Thiên Tuyết Tộc đã rút lui hết, nàng liền không do dự mà thu trận lại nhưng đột nhiên, giọng của Liêm Đào liền vang lên trong đầu nàng.
“Hồng sư muội, khoan hãy thu phù trận về, đây có thể là kế nghi binh”.
Nghe xong, Hồng nữ tử liền giật mình nhưng cũng không kháng lệnh, nàng liền hướng Liêm Đào ở trên không mà hành lễ tạ ơn đã nhắc nhở rồi nhanh chóng tìm đến chỗ Thạch Thương.
Hiện nay tại trận doanh của nhân loại, Hồng nữ tử là người duy nhất có thể vận dụng cái trận bàn này nên sự tồn tại của nàng sẽ quyết định được thắng bại của phe nhân loại.
Liêm Đào không đời nào lại để nàng một mình được, nhất là khi Lam Thiên Tuyết Tộc đã biết đến sự tồn tại của nàng.
Liêm Đào từng nghe phụ thân nói về kế nghi binh rồi, một trong số đó là giả vờ rút lui rồi bọc ngược lên mà hạ thủ.
Tác dụng của cách này chính là đánh vào chỗ sơ hở của đối phương mà tạo thế tấn công mới, Liêm Đào đã nghe chuyện rồi thì tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.
Hắn liền nhanh chóng thông tri cho Thạch Thương bảo vệ nàng cho tốt, nàng tuyệt đối không thể nào xảy ra chuyện được.
Thạch Thương đương nhiên không từ chối đề nghị này, dù gì hắn cũng là lĩnh đoàn, trách nhiệm đương nhiên vẫn còn, chưa kể người hắn bảo vệ lại còn là sư muội nhà mình.
Chung quy lại thì người nhà vẫn an tâm hơn không ít. Còn nếu đã xuất chinh trên chiến trường thì Thạch Thương đành trông cậy vào Liêm Đào đi bảo vệ vậy.
Bởi hắn không thể nào vừa đánh với Tuyết Vương vừa bảo vệ sư muội được. Sơ hở một chút thôi là vạn kiếp bất phục như chơi.
Hồng nữ tử đã có Thạch Thương bảo vệ rồi nên Liêm Đào liền hạ lệnh những tu sĩ cấp thấp đi nhặt xác các tu sĩ đã tử trận, nhất là xác của hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong.
Không nói đến việc cả hai người là đại sư huynh của một môn phái tu chân nhất lưu nhưng riêng công lao hai người đã lập thôi thì lễ này Liêm Đào phải thực thi.
Hắn sẽ cho cả hai người một cái công đạo, xem như không thể giết được nữ tử Phù sư đó thì hắn cũng phải bảo toàn được xác của cả hai mà trao trả về cho môn phái.
Thu thập hết mọi thứ, Liêm Đào liền hạ lệnh tất cả nhanh chóng rút lui, riêng tòa phù trận thì đợi đến khi nhân loại rút hết, Hồng nữ tử được toàn thảy sáu người Ngưng Dịch cảnh bảo hộ thì nàng mới dám thu trận về.
Xác nhận phía sau không có vấn đề gì nữa thì cả bảy người mới trở về trận doanh mà nghỉ ngơi.
...
Tại phía xa xa nơi trận doanh của Lam Thiên Tuyết Tộc, nữ tử cung thủ thở dài một hơi rồi thu cung lại, nàng liền quay lưng lại mà hành lễ cung kính nói ra:
“Bẩm bệ hạ, thần thất bại”.
Tuyết Vương nhẹ gật đầu, tựa hồ cũng không có ý trách phạt gì, hắn nói ra:
“Đám nhân loại này cũng không phải hạng ăn chay, nhất là tên tiểu tử đó, không ngủ quên trên chiến thắng”.
Tên tiểu tử trong miệng Tuyết Vương dĩ nhiên Liêm Đào, mặt khác, dựa vào hành động cùng bản ý của nữ tử cung thủ thì Liêm Đào khả năng cao đã đoán đúng.
Lam Thiên Tuyết Tộc vốn đang chờ Hồng nữ tử thu trận lại mà xử lý nàng nhưng cũng may, hắn đã xuất thủ ngăn cản lại trước, nếu không hậu họa khôn lường.
Nữ tử Tuyết soái suy nghĩ một chút rồi hướng Tuyết Vương hành lễ nói ra:
“Bẩm bệ hạ, tiếp theo đây chúng thần nên làm gì tiếp đây?”.
Đằng sau tấm rèm, Tuyết Vương khẽ mỉm cười nhưng đáng tiếc không ai thấy được cả nhưng nếu Tuyết tướng có thể thấy được thì sắc mặt hắn sẽ trầm xuống ngay.
Bởi nụ cười này chính là đại biểu cho... sự gian xảo của Tuyết Vương.
Bình luận facebook