Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 291
Thái Huỳnh Liên Phương cùng Cố Phi Thiên có chút ngạc nhiên khi thấy Thạch Thương xuất hiện, bọn hắn không nghĩ Thạch Thương lại đến nhanh như thế.
Thái Huỳnh Liên Phương nói ra:
“Thạch đạo hữu, ngươi đến từ bao giờ?”.
Thạch Thương mỉm cười đáp:
“Ta đến từ đầu, chỉ ngay sau hai ngươi một chút”.
Thái Huỳnh Liên Phương có chút cau mày, tựa hồ hành động này hơi tiểu nhân trục lợi một chút nhưng nàng cũng không nói ra ngoài, chỉ chờ đợi Thạch Thưởng giải thích mà thôi.
Bất quá lúc này giọng của Liêm Đào đã vang lên trong đầu bọn hắn rồi:
“Thái Huỳnh đạo hữu, Cố đạo hữu, là ta nhờ Thạch đạo hữu phục kích tại đó, đừng trách hắn”.
“Liêm đạo hữu, giải thích một chút”, Cố Phi Thiên thu quyền sáo của mình lại rồi đáp.
Tại lều trại trung ương, Liêm Đào ngồi giữa không gian phù văn lượn quanh mà mỉm cười nói ra:
“Trận này không thể đánh lâu, nếu không Lam Thiên Tuyết Tộc bên kia sẽ sinh nghi, cho nên ta liền để Thạch đạo hữu tìm thời điểm xuất thủ đánh lén một chút”.
Thái Huỳnh Liên Phương đáp:
“Tác phong như vậy không phải quá tiểu nhân rồi không?”.
Liêm Đào bật cười nói ra:
“Đây là chiến tranh, chúng ta buộc phải thắng, nếu có thể dùng thủ đoạn, ta tự nhiên không ngần ngại, mong hai vị đạo hữu hiểu cho”.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thái Huỳnh Liên Phương liền thở dài ra một hơi, nàng không hiểu chiến trận, thôi thì mọi sự trước mắt cứ dựa vào Liêm Đào vậy.
Dù sao cũng đánh chết một Tuyết tướng rồi, chiến lực của Lam Thiên Tuyết Tộc tuyệt đối sẽ hao hụt đi một mảng tương đối.
Cố Phi Thiên là cuồng nhân cuồng chiến, tự nhiên ưa thích là chiến đấu công bằng nhưng vì chiến sự nên mới liên thủ với Thái Huỳnh Liên Phương.
Nhưng cá nhân hắn cũng không nghĩ đến Liêm Đào vậy mà còn định dùng ba đánh một, đã thế còn là âm thầm đánh lén.
Cố Phi Thiên tự nhiên không vui rồi nhưng Liêm Đào cũng không giải thích gì thêm. So với Liêm Đào thì đệ tử chính phái vẫn còn có chút ‘non’ lắm, không am hiểu sử dụng thủ đoạn để đoạt lợi ích chút nào.
Liêm Đào mặc dù đang ở phủ tướng quân nhưng phủ tướng quân cũng đặt ngay trong Hoàng Thành Đại Tinh, hằng ngày hắn còn hay ra vào hoàng cung để thăm mẫu thân nữa tự nhiên sẽ quen thuộc với sinh hoạt của hoàng cung ngày.
Hoàng cung là nơi loạn nhất và cũng là nơi xảo trá nhất, tự nhiên Liêm Đào cũng học được không ít bản sự từ đây.
Nếu để Liêm Đào đấu một đối với một từng người trong đám Thạch Thương thì hắn thắng là cái chắc.
Lực lượng ngang nhau, linh thức không có gì chênh lệch thì sẽ nhìn xem ai có nhiều thủ đoạn ẩn tàng hơn, riêng mảng này thì Liêm Đào đúng là có rất nhiều vốn thật.
...
Sau đó, ba người Thạch Thương liền nhanh chóng thu dọn hiện trường rồi lui trở về lều trung ương, đồng thời cũng phái năm tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong ra chỗ khu vực chiến đấu vừa rồi mà ngụy trang một chút.
Chuẩn bị xong xuôi, Khắc Hoàng lập tức thu quang huy chói lóa kia lại rồi đến phiên Hồng nữ tử từ tốn thu lại ba cái phù trận.
Liêm Đào cũng có chút không nỡ, cái trạng thái khi sử dụng Cơ Linh Thiên Mâu Phù Trận quả nhiên rất tuyệt vời, nếu trên chiến trường có thể vận dụng được thì hắn có thể nhìn ra được rất nhiều huyền cơ nhưng đáng tiếc, với lượng linh thức còn lại e rằng không đủ.
Mặt khác, ban nãy cũng nhờ vào phù trận này mà Liêm Đào có thể điều hướng cho hai người Thái Huỳnh Liên Phương cùng Cố Phi Thiên tránh các đòn tấn công kỳ lạ của Tuyết tướng.
Liêm Đào dưới sự gia trì của phù trận tự nhiên cũng có thể quan sát được dòng chảy của thiên địa linh khí cùng dòng lưu chuyển linh lực trong thể nội của đối phương, từ đó hắn có thể đưa ra phán đoán chiêu thức của đối phương.
Thậm chí lúc Tuyết tướng chuẩn bị bạo thể thì Liêm Đào cũng đã sớm nhận ra trước nên hắn đã thông tri cho Thạch Thương súc thế sẵn.
Đến thời điểm mấu chốt liền xuất thủ giết Tuyết tướng.
Phải nói dưới điều kiện gia trì đầy đủ thì Liêm Đào quả nhiên là một người có tài làm tướng lĩnh.
Quả nhiên không hổ danh là con trai của đại tướng quân, hắn không làm mất uy danh của phụ thân mình.
Phù trận thu về hết xong, Liêm Đào liền có chút uể oải mà nằm rạp ra đất, hai mắt tựa hồ có hơi chút lim dim buồn ngủ nhưng hắn cũng không dám ngủ.
Tu sĩ Trúc Cơ cảnh về cơ bản là đã ích cốc không cần ăn uống, chỉ cần hấp nạp thiên địa linh khí là sống được nhưng cũng không phải là không thể ngủ.
Trúc Cơ cảnh chẳng qua là có thời gian tỉnh táo dài hơn so với người bình thường thôi, ước tính trung bình cũng phải mười ngày, một tháng là ngủ một lần.
Từ khi bước vào bí cảnh đến tận bây giờ, không một ai có thể chợp mắt ngủ được một giấc ngon lành cả, toàn thân người nào người nấy đều rệu rã hết cả ra.
Mà Liêm Đào vừa rồi lại còn hao tổn đi không ít linh thức của bản thân nên tinh thần của hắn có chút uể oải là đúng rồi.
Liêm Đào suy nghĩ một hồi rồi hướng Hồng nữ tử nói ra:
“Hồng sư muội, trong trận bàn này có phù trận nào dùng để phòng thủ không?”.
Hồng nữ tử nghe vậy liền mỉm cười đáp lại:
“Liêm sư huynh, trong này không có, đại đa số là phù trận có tính hỗ trợ chiến đấu mà thôi”.
Nghe vậy, Liêm Đào liền tặc lưỡi một cái mà nói ra:
“Lâm đ*o hữu tính đến nhiều chuyện sao lại không tính đến chuyện dựng một cái đại trận phòng thủ đâu, chúng ta chỉ cần dựng lên rồi an ổn tránh ở trong đến hết giờ là được rồi”.
Hồng nữ tử nghe xong cũng có chút mỉm cười thả lỏng rồi đáp lại:
“Sư huynh, phù trận phòng thủ rất khó xây dựng, hơn nữa các chuỗi phù văn lại càng phức tạp. Nếu Lâm sư huynh dựng phù trận phòng thủ cho chúng ta thì cũng không thể dựng thêm được cái phù trận khác vào cái trận bàn này.
Nhỡ như lớp phù trận phòng thủ kia bị phá chẳng phải tự kê đá đập vào chân mình rồi sao. Chúng ta còn chưa rõ được thực lực của Tuyết Vương mà”.
Bạch Tương Duyệt có chút ngạc nhiên nhìn về phía Hồng nữ tử, nàng ngạc nhiên không phải suy nghĩ kỹ càng của Hồng nữ tử mà là thái độ.
Hồng nữ tử gọi Liêm Đào là ‘sư huynh’. Liêm Đào dù gì cũng là hoàng tử, phần lớn người nơi này trừ bỏ tu sĩ Ngưng Dịch cảnh ra thì đều xưng hô hắn bằng hai tiếng ‘điện hạ’.
Nhưng Hồng nữ tử này lại trực tiếp xưng hô ‘sư huynh’, nghe qua thì có chút gần gũi hơn nhưng nàng đây không phải cũng có chút to gan rồi sao?
Trưởng công chúa cũng đến đây, nếu để người nghe được những lời này thì nàng tuyệt sẽ không dễ chịu gì đâu.
Suy tính đến đại ân mà Hồng nữ tử đã làm ra ở đoạn thời gian này, Bạch Tương Duyệt liền quyết định để nói chuyện với nàng một chút, tránh để nàng vô tình đem bản thân đi đắc tội với hoàng thất.
Hai chữ ‘điện hạ’ kia không chỉ đơn thuần là xưng hô theo địa vị không đâu mà còn mang ý nghĩa cao quý của hoàng tộc nữa, gọi hoàng tộc bằng hai tiếng ‘sư huynh’, đây không phải là hành động muốn chết sao?
Bạch Tương Duyệt nhất định phải đem chuyện này nói rõ với vị Hồng sư muội này mới được.
Liêm Đào nghe những lời của Hồng nữ tử nói xong liền cười cười không đáp, hắn chỉ là cảm thán thôi, cũng không dám đòi hỏi vị Lâm đ*o hữu kia quá nhiều.
Thân là tu sĩ của Bắc Nguyên, chẳng lẽ còn phải nhờ cậy vào thư sinh của Thư Viện để thoát ra khỏi trận chiến này, như thế không khỏi mất mặt quá đi.
Trên thực tế, mặt mũi vốn đã mất sạch từ thời điểm Trọng Khinh Cử Nhược Đại Phù Trận xuất thế rồi. Chỉ là Liêm Đào mặt dày không nhận thôi.
...
...
Về phần Lam Thiên Tuyết Tộc, bây giờ không khí ở trận doanh này tựa hồ có chút nặng nề, hai Tuyết soái cùng năm Tuyết tướng liền đồng loạt nhìn về một đóa thập giác tuyết hoa.
Trên đó vốn là có mười cạnh nhưng nay đã vỡ nát hết hai cạnh ở bên dưới rồi, đồng nghĩa với hai Tuyết tướng đã tử trận.
Một người là do Bạch Tương Duyệt giết, một người thì mới bị Thạch Thương đánh lén chết xong.
Sắc mặt của nam tử Tuyết soái có chút hơi trầm lại, thi thoảng cơ mặt còn có chút khẽ giật, tựa hồ như thể một ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể bạo phát vậy.
Những người xung quanh thấy thế liền sợ hãi không thôi.
Nữ tử Tuyết soái thì đỡ hơn, nàng vẫn còn bình tĩnh lắm, nàng nói ra:
“Đã tra ra được nguyên nhân chưa?”.
Nữ tử cung thủ nghe vậy liền nói ra:
“Thuộc hạ đã tra qua, là do năm tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong vây công”.
“Là giả”, thanh âm trầm thấp của nam tử Tuyết soái vang lên.
Nữ tử Tuyết soái cũng đồng tình gật đầu nói ra:
“Đúng vậy, là giả, tên kia chết chắc chắn là do tu sĩ Ngưng Dịch cảnh xuất thủ, bất quá chúng ta không có bằng chứng nên trước mắt không nói lý được”.
Một nam tử Tuyết tướng khác đột nhiên lên tiếng, ngữ khí có chút hơi nóng nảy:
“Chúng ta cần phải nói lý với đám nhân loại đó sao?”.
Nữ tử Tuyết soái nghe vậy liền nhìn qua nam tử kia một chút, nàng nói:
“Lý trí một chút, tình thế hiện tại của chúng ta cũng không tính là tốt. Hai Tuyết tướng đã tử trận, hai Tuyết tướng thì trước mắt không thể tùy tiện xuất thủ, thống lĩnh Tuyết tướng thì phải dẫn đại địch rời khỏi chiến sự, hiện nay đấu chiến thế nào còn không rõ kết quả. Các ngươi còn ba người có thể nhấc lên sóng gió gì?”.
Đúng vậy, ba người Tuyết tướng có thể nhấc lên sóng gió gì?
Coi như xuất sử ra thượng phẩm pháp khí thì cũng tiêu hao đến phân nửa để giết đám tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong rồi.
Mà Liêm Đào sẽ để yên cho bọn hắn làm như vậy sao?
Đương nhiên là không, chưa kể bên phe nhân loại vẫn còn Hồng nữ tử cùng cái trận bàn kỳ bí đó.
Hiện nay số lượng phù trận được lưu ở trong trận bàn đó vẫn còn là một con số bí mật, đến đám người Thạch Thương còn không nắm rõ thì Lam Thiên Tuyết Tộc làm sao nắm rõ ràng được.
Mặt khác, Lam Thiên Tuyết Tộc cũng không phải chỉ có mỗi địch nhân là nhân loại, trận chiến này nhiều nhất là chỉ kéo dài thêm không đến mười bốn canh giờ nữa.
Sau khi thời gian giới hạn kết thúc thì Tuyết Quốc còn phải trở lại sinh hoạt hằng ngày, cấp bậc Tuyết tướng còn phải quay trở lại trấn thủ biên cương.
Đáng lý ra tại trận chiến này binh sĩ cấp dưới có thể chết như rạ nhưng chiến lực bậc Tuyết tướng buộc không được mất một ai mới đúng.
Nhưng quanh đi quẩn lại đã mất hai người rồi, hai người bị hao tổn sức lực do sử dụng thượng phẩm pháp khí, nếu không cẩn thận cũng bị ám sát như chơi.
Ba Tuyết tướng khác coi như có người dùng thân tự bạo để kéo theo một đám chết chùm thì cũng chưa chắc giết chết được tu sĩ Ngưng Dịch cảnh.
Nhân loại còn chưa diệt được mà hàng ngũ Tuyết tướng đã tử trận liên miên như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.
Những lời này nữ tử Tuyết soái nói không quá lớn nhưng hàn khí toát ra từ thể nội nàng lại cực kỳ lạnh lẽo, đồng thời cũng biểu thị tâm tình của nàng hiện tại cũng không phải quá tốt, tránh chọc giận nàng.
Năm người Tuyết tướng không điếc, bọn hắn đương nhiên nhìn ra tâm tình nàng nên cũng không dám nói gì thêm, đồng thời thân người cũng lui lại ra sau vài bước.
Hàn khí của nàng quá mạnh, so với nam tử Tuyết soái còn muốn mạnh hơn không ít. Lấy loại cường độ này cũng chỉ có mỗi Tuyết Vương mới vượt qua được mà thôi.
Giữa lúc này, một đợt phong tuyết bất ngờ thổi vào quân doanh, nhiệt độ xung quanh liền giảm đột ngột rất nhiều.
Trong không gian bất giác xuất hiện hàng chục đạo lục giác tuyết hoa lơ lửng giữa không gian. Thấy vậy, toàn bộ bảy người không kể Tuyết soái hay Tuyết tướng đều đồng loạt quỳ xuống cung kính nói ra:
“Tham kiến bệ hạ”.
Thân hình của một đưa trẻ mười hai, mười ba tuổi liền lăng không bay vào rồi hạ thân lên trên bảo tọa ở chính giữa rồi ngồi xuống.
Tuyết Vương từ đầu đến cuối vẫn không mở mắt, cũng không mở miệng, chỉ có đưa một tay lên tỳ vào thành ghế mà chống đầu suy nghĩ.
Đám người ở bên dưới chưa nhận được chỉ dụ của bệ hạ, tự nhiên sẽ không tùy tiện đứng dậy.
Không bao lâu sau, Tuyết Vương liền mở mắt ra, đôi mắt hoàng kim liền ánh lên tinh quang rất mạnh mẽ, hắn trầm giọng nói:
“Bình thân”.
“Tạ bệ hạ”, đám người đồng thanh khấu lạy nói.
Tuyết Vương nhìn về phía thập giác tuyết hoa đang lơ lửng ở phía dưới kia một chút rồi nhàn nhạt nói ra:
“Các ngươi còn muốn chết thêm mấy người nữa?”.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!
Thái Huỳnh Liên Phương nói ra:
“Thạch đạo hữu, ngươi đến từ bao giờ?”.
Thạch Thương mỉm cười đáp:
“Ta đến từ đầu, chỉ ngay sau hai ngươi một chút”.
Thái Huỳnh Liên Phương có chút cau mày, tựa hồ hành động này hơi tiểu nhân trục lợi một chút nhưng nàng cũng không nói ra ngoài, chỉ chờ đợi Thạch Thưởng giải thích mà thôi.
Bất quá lúc này giọng của Liêm Đào đã vang lên trong đầu bọn hắn rồi:
“Thái Huỳnh đạo hữu, Cố đạo hữu, là ta nhờ Thạch đạo hữu phục kích tại đó, đừng trách hắn”.
“Liêm đạo hữu, giải thích một chút”, Cố Phi Thiên thu quyền sáo của mình lại rồi đáp.
Tại lều trại trung ương, Liêm Đào ngồi giữa không gian phù văn lượn quanh mà mỉm cười nói ra:
“Trận này không thể đánh lâu, nếu không Lam Thiên Tuyết Tộc bên kia sẽ sinh nghi, cho nên ta liền để Thạch đạo hữu tìm thời điểm xuất thủ đánh lén một chút”.
Thái Huỳnh Liên Phương đáp:
“Tác phong như vậy không phải quá tiểu nhân rồi không?”.
Liêm Đào bật cười nói ra:
“Đây là chiến tranh, chúng ta buộc phải thắng, nếu có thể dùng thủ đoạn, ta tự nhiên không ngần ngại, mong hai vị đạo hữu hiểu cho”.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thái Huỳnh Liên Phương liền thở dài ra một hơi, nàng không hiểu chiến trận, thôi thì mọi sự trước mắt cứ dựa vào Liêm Đào vậy.
Dù sao cũng đánh chết một Tuyết tướng rồi, chiến lực của Lam Thiên Tuyết Tộc tuyệt đối sẽ hao hụt đi một mảng tương đối.
Cố Phi Thiên là cuồng nhân cuồng chiến, tự nhiên ưa thích là chiến đấu công bằng nhưng vì chiến sự nên mới liên thủ với Thái Huỳnh Liên Phương.
Nhưng cá nhân hắn cũng không nghĩ đến Liêm Đào vậy mà còn định dùng ba đánh một, đã thế còn là âm thầm đánh lén.
Cố Phi Thiên tự nhiên không vui rồi nhưng Liêm Đào cũng không giải thích gì thêm. So với Liêm Đào thì đệ tử chính phái vẫn còn có chút ‘non’ lắm, không am hiểu sử dụng thủ đoạn để đoạt lợi ích chút nào.
Liêm Đào mặc dù đang ở phủ tướng quân nhưng phủ tướng quân cũng đặt ngay trong Hoàng Thành Đại Tinh, hằng ngày hắn còn hay ra vào hoàng cung để thăm mẫu thân nữa tự nhiên sẽ quen thuộc với sinh hoạt của hoàng cung ngày.
Hoàng cung là nơi loạn nhất và cũng là nơi xảo trá nhất, tự nhiên Liêm Đào cũng học được không ít bản sự từ đây.
Nếu để Liêm Đào đấu một đối với một từng người trong đám Thạch Thương thì hắn thắng là cái chắc.
Lực lượng ngang nhau, linh thức không có gì chênh lệch thì sẽ nhìn xem ai có nhiều thủ đoạn ẩn tàng hơn, riêng mảng này thì Liêm Đào đúng là có rất nhiều vốn thật.
...
Sau đó, ba người Thạch Thương liền nhanh chóng thu dọn hiện trường rồi lui trở về lều trung ương, đồng thời cũng phái năm tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong ra chỗ khu vực chiến đấu vừa rồi mà ngụy trang một chút.
Chuẩn bị xong xuôi, Khắc Hoàng lập tức thu quang huy chói lóa kia lại rồi đến phiên Hồng nữ tử từ tốn thu lại ba cái phù trận.
Liêm Đào cũng có chút không nỡ, cái trạng thái khi sử dụng Cơ Linh Thiên Mâu Phù Trận quả nhiên rất tuyệt vời, nếu trên chiến trường có thể vận dụng được thì hắn có thể nhìn ra được rất nhiều huyền cơ nhưng đáng tiếc, với lượng linh thức còn lại e rằng không đủ.
Mặt khác, ban nãy cũng nhờ vào phù trận này mà Liêm Đào có thể điều hướng cho hai người Thái Huỳnh Liên Phương cùng Cố Phi Thiên tránh các đòn tấn công kỳ lạ của Tuyết tướng.
Liêm Đào dưới sự gia trì của phù trận tự nhiên cũng có thể quan sát được dòng chảy của thiên địa linh khí cùng dòng lưu chuyển linh lực trong thể nội của đối phương, từ đó hắn có thể đưa ra phán đoán chiêu thức của đối phương.
Thậm chí lúc Tuyết tướng chuẩn bị bạo thể thì Liêm Đào cũng đã sớm nhận ra trước nên hắn đã thông tri cho Thạch Thương súc thế sẵn.
Đến thời điểm mấu chốt liền xuất thủ giết Tuyết tướng.
Phải nói dưới điều kiện gia trì đầy đủ thì Liêm Đào quả nhiên là một người có tài làm tướng lĩnh.
Quả nhiên không hổ danh là con trai của đại tướng quân, hắn không làm mất uy danh của phụ thân mình.
Phù trận thu về hết xong, Liêm Đào liền có chút uể oải mà nằm rạp ra đất, hai mắt tựa hồ có hơi chút lim dim buồn ngủ nhưng hắn cũng không dám ngủ.
Tu sĩ Trúc Cơ cảnh về cơ bản là đã ích cốc không cần ăn uống, chỉ cần hấp nạp thiên địa linh khí là sống được nhưng cũng không phải là không thể ngủ.
Trúc Cơ cảnh chẳng qua là có thời gian tỉnh táo dài hơn so với người bình thường thôi, ước tính trung bình cũng phải mười ngày, một tháng là ngủ một lần.
Từ khi bước vào bí cảnh đến tận bây giờ, không một ai có thể chợp mắt ngủ được một giấc ngon lành cả, toàn thân người nào người nấy đều rệu rã hết cả ra.
Mà Liêm Đào vừa rồi lại còn hao tổn đi không ít linh thức của bản thân nên tinh thần của hắn có chút uể oải là đúng rồi.
Liêm Đào suy nghĩ một hồi rồi hướng Hồng nữ tử nói ra:
“Hồng sư muội, trong trận bàn này có phù trận nào dùng để phòng thủ không?”.
Hồng nữ tử nghe vậy liền mỉm cười đáp lại:
“Liêm sư huynh, trong này không có, đại đa số là phù trận có tính hỗ trợ chiến đấu mà thôi”.
Nghe vậy, Liêm Đào liền tặc lưỡi một cái mà nói ra:
“Lâm đ*o hữu tính đến nhiều chuyện sao lại không tính đến chuyện dựng một cái đại trận phòng thủ đâu, chúng ta chỉ cần dựng lên rồi an ổn tránh ở trong đến hết giờ là được rồi”.
Hồng nữ tử nghe xong cũng có chút mỉm cười thả lỏng rồi đáp lại:
“Sư huynh, phù trận phòng thủ rất khó xây dựng, hơn nữa các chuỗi phù văn lại càng phức tạp. Nếu Lâm sư huynh dựng phù trận phòng thủ cho chúng ta thì cũng không thể dựng thêm được cái phù trận khác vào cái trận bàn này.
Nhỡ như lớp phù trận phòng thủ kia bị phá chẳng phải tự kê đá đập vào chân mình rồi sao. Chúng ta còn chưa rõ được thực lực của Tuyết Vương mà”.
Bạch Tương Duyệt có chút ngạc nhiên nhìn về phía Hồng nữ tử, nàng ngạc nhiên không phải suy nghĩ kỹ càng của Hồng nữ tử mà là thái độ.
Hồng nữ tử gọi Liêm Đào là ‘sư huynh’. Liêm Đào dù gì cũng là hoàng tử, phần lớn người nơi này trừ bỏ tu sĩ Ngưng Dịch cảnh ra thì đều xưng hô hắn bằng hai tiếng ‘điện hạ’.
Nhưng Hồng nữ tử này lại trực tiếp xưng hô ‘sư huynh’, nghe qua thì có chút gần gũi hơn nhưng nàng đây không phải cũng có chút to gan rồi sao?
Trưởng công chúa cũng đến đây, nếu để người nghe được những lời này thì nàng tuyệt sẽ không dễ chịu gì đâu.
Suy tính đến đại ân mà Hồng nữ tử đã làm ra ở đoạn thời gian này, Bạch Tương Duyệt liền quyết định để nói chuyện với nàng một chút, tránh để nàng vô tình đem bản thân đi đắc tội với hoàng thất.
Hai chữ ‘điện hạ’ kia không chỉ đơn thuần là xưng hô theo địa vị không đâu mà còn mang ý nghĩa cao quý của hoàng tộc nữa, gọi hoàng tộc bằng hai tiếng ‘sư huynh’, đây không phải là hành động muốn chết sao?
Bạch Tương Duyệt nhất định phải đem chuyện này nói rõ với vị Hồng sư muội này mới được.
Liêm Đào nghe những lời của Hồng nữ tử nói xong liền cười cười không đáp, hắn chỉ là cảm thán thôi, cũng không dám đòi hỏi vị Lâm đ*o hữu kia quá nhiều.
Thân là tu sĩ của Bắc Nguyên, chẳng lẽ còn phải nhờ cậy vào thư sinh của Thư Viện để thoát ra khỏi trận chiến này, như thế không khỏi mất mặt quá đi.
Trên thực tế, mặt mũi vốn đã mất sạch từ thời điểm Trọng Khinh Cử Nhược Đại Phù Trận xuất thế rồi. Chỉ là Liêm Đào mặt dày không nhận thôi.
...
...
Về phần Lam Thiên Tuyết Tộc, bây giờ không khí ở trận doanh này tựa hồ có chút nặng nề, hai Tuyết soái cùng năm Tuyết tướng liền đồng loạt nhìn về một đóa thập giác tuyết hoa.
Trên đó vốn là có mười cạnh nhưng nay đã vỡ nát hết hai cạnh ở bên dưới rồi, đồng nghĩa với hai Tuyết tướng đã tử trận.
Một người là do Bạch Tương Duyệt giết, một người thì mới bị Thạch Thương đánh lén chết xong.
Sắc mặt của nam tử Tuyết soái có chút hơi trầm lại, thi thoảng cơ mặt còn có chút khẽ giật, tựa hồ như thể một ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể bạo phát vậy.
Những người xung quanh thấy thế liền sợ hãi không thôi.
Nữ tử Tuyết soái thì đỡ hơn, nàng vẫn còn bình tĩnh lắm, nàng nói ra:
“Đã tra ra được nguyên nhân chưa?”.
Nữ tử cung thủ nghe vậy liền nói ra:
“Thuộc hạ đã tra qua, là do năm tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong vây công”.
“Là giả”, thanh âm trầm thấp của nam tử Tuyết soái vang lên.
Nữ tử Tuyết soái cũng đồng tình gật đầu nói ra:
“Đúng vậy, là giả, tên kia chết chắc chắn là do tu sĩ Ngưng Dịch cảnh xuất thủ, bất quá chúng ta không có bằng chứng nên trước mắt không nói lý được”.
Một nam tử Tuyết tướng khác đột nhiên lên tiếng, ngữ khí có chút hơi nóng nảy:
“Chúng ta cần phải nói lý với đám nhân loại đó sao?”.
Nữ tử Tuyết soái nghe vậy liền nhìn qua nam tử kia một chút, nàng nói:
“Lý trí một chút, tình thế hiện tại của chúng ta cũng không tính là tốt. Hai Tuyết tướng đã tử trận, hai Tuyết tướng thì trước mắt không thể tùy tiện xuất thủ, thống lĩnh Tuyết tướng thì phải dẫn đại địch rời khỏi chiến sự, hiện nay đấu chiến thế nào còn không rõ kết quả. Các ngươi còn ba người có thể nhấc lên sóng gió gì?”.
Đúng vậy, ba người Tuyết tướng có thể nhấc lên sóng gió gì?
Coi như xuất sử ra thượng phẩm pháp khí thì cũng tiêu hao đến phân nửa để giết đám tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong rồi.
Mà Liêm Đào sẽ để yên cho bọn hắn làm như vậy sao?
Đương nhiên là không, chưa kể bên phe nhân loại vẫn còn Hồng nữ tử cùng cái trận bàn kỳ bí đó.
Hiện nay số lượng phù trận được lưu ở trong trận bàn đó vẫn còn là một con số bí mật, đến đám người Thạch Thương còn không nắm rõ thì Lam Thiên Tuyết Tộc làm sao nắm rõ ràng được.
Mặt khác, Lam Thiên Tuyết Tộc cũng không phải chỉ có mỗi địch nhân là nhân loại, trận chiến này nhiều nhất là chỉ kéo dài thêm không đến mười bốn canh giờ nữa.
Sau khi thời gian giới hạn kết thúc thì Tuyết Quốc còn phải trở lại sinh hoạt hằng ngày, cấp bậc Tuyết tướng còn phải quay trở lại trấn thủ biên cương.
Đáng lý ra tại trận chiến này binh sĩ cấp dưới có thể chết như rạ nhưng chiến lực bậc Tuyết tướng buộc không được mất một ai mới đúng.
Nhưng quanh đi quẩn lại đã mất hai người rồi, hai người bị hao tổn sức lực do sử dụng thượng phẩm pháp khí, nếu không cẩn thận cũng bị ám sát như chơi.
Ba Tuyết tướng khác coi như có người dùng thân tự bạo để kéo theo một đám chết chùm thì cũng chưa chắc giết chết được tu sĩ Ngưng Dịch cảnh.
Nhân loại còn chưa diệt được mà hàng ngũ Tuyết tướng đã tử trận liên miên như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.
Những lời này nữ tử Tuyết soái nói không quá lớn nhưng hàn khí toát ra từ thể nội nàng lại cực kỳ lạnh lẽo, đồng thời cũng biểu thị tâm tình của nàng hiện tại cũng không phải quá tốt, tránh chọc giận nàng.
Năm người Tuyết tướng không điếc, bọn hắn đương nhiên nhìn ra tâm tình nàng nên cũng không dám nói gì thêm, đồng thời thân người cũng lui lại ra sau vài bước.
Hàn khí của nàng quá mạnh, so với nam tử Tuyết soái còn muốn mạnh hơn không ít. Lấy loại cường độ này cũng chỉ có mỗi Tuyết Vương mới vượt qua được mà thôi.
Giữa lúc này, một đợt phong tuyết bất ngờ thổi vào quân doanh, nhiệt độ xung quanh liền giảm đột ngột rất nhiều.
Trong không gian bất giác xuất hiện hàng chục đạo lục giác tuyết hoa lơ lửng giữa không gian. Thấy vậy, toàn bộ bảy người không kể Tuyết soái hay Tuyết tướng đều đồng loạt quỳ xuống cung kính nói ra:
“Tham kiến bệ hạ”.
Thân hình của một đưa trẻ mười hai, mười ba tuổi liền lăng không bay vào rồi hạ thân lên trên bảo tọa ở chính giữa rồi ngồi xuống.
Tuyết Vương từ đầu đến cuối vẫn không mở mắt, cũng không mở miệng, chỉ có đưa một tay lên tỳ vào thành ghế mà chống đầu suy nghĩ.
Đám người ở bên dưới chưa nhận được chỉ dụ của bệ hạ, tự nhiên sẽ không tùy tiện đứng dậy.
Không bao lâu sau, Tuyết Vương liền mở mắt ra, đôi mắt hoàng kim liền ánh lên tinh quang rất mạnh mẽ, hắn trầm giọng nói:
“Bình thân”.
“Tạ bệ hạ”, đám người đồng thanh khấu lạy nói.
Tuyết Vương nhìn về phía thập giác tuyết hoa đang lơ lửng ở phía dưới kia một chút rồi nhàn nhạt nói ra:
“Các ngươi còn muốn chết thêm mấy người nữa?”.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!
Bình luận facebook