Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 302
Xác nhận quan hệ song phương xong thì Khương Hy liền thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hắn vốn nghĩ truyền thừa Thiên Nguyệt đã là cơ duyên rất lớn trong chuyến đi này rồi nhưng không ngờ Tuyết tướng mới thực sự là cơ duyên số một.
Có Hóa Nguyên cảnh làm bảo tiêu há có thể là cơ duyên bình thường?
Chưa kể trong trăm năm tới bảo tiêu này còn có thể bước vào Nguyên Anh cảnh đây, xem như Bát Trân đặt trước mặt Khương Hy thì cũng không có nhiều sức lôi cuốn như thế này đâu.
Mặt khác, sau khi bình đẳng hóa quan hệ song phương thì Khương Hy lại tiếp tục giải quyết các vấn đề khác.
Đầu tiên chính là ngoại hình, ngoại hình của Tuyết tướng quá nổi bật, đặc điểm Lam Thiên Tuyết Tộc quá dễ nhận biết tại Bắc Nguyên nên Tuyết tướng không thể dùng hình dạng thật của mình đi gặp người.
Cho nên hắn cần phải điều chỉnh lại dung mạo một chút. Vừa vặn thay, Tuyết tướng lại là Hóa Nguyên cảnh đại năng cho nên hắn có thể dễ dàng cải biến dung mạo của mình lại.
Trong chớp mắt, Tuyết tướng đã có thể dễ dàng dùng linh lực của mình mà thay đổi dung mạo. Đôi tai dài chĩa ra bên kia đã thu lại mà giống tai người hơn, mặt khác, làn da cũng đã triệt để trở thành màu da của nhân loại.
Nhờ vào đặc tính tiên thiên là thể nội chứa hàn khí, Tuyết tướng có thể dễ dàng biến làn da xanh lam kia của mình thành một làn da trắng noãn như ngọc giống Khương Hy.
Về phần mái tóc cùng đôi mắt thì Tuyết tướng đổi cũng được mà không đổi cũng chẳng sao. Hai bộ phận này đặt tại ngoại giới cũng không phải quá kỳ quái.
Khắc Hoàng là một ví dụ điển hình, mắt của hắn không những có màu hoàng kim mà đến mái tóc cũng màu hoàng kim không kém.
Nhân loại tuy gọi chung là một tộc lớn nhưng thực tế còn phân ra rất nhiều chi tộc khác nhau.
Có tộc tóc vàng mắt vàng như Khắc Hoàng, cũng có tộc tóc đỏ mắt đen, cũng có tộc mắt xanh, và đương nhiên, cũng có tộc tóc trắng mắt vàng như Tuyết tướng.
Cho nên Tuyết tướng chỉ cần cải biến hình dạng đôi tai cùng màu da là đủ rồi, lấy tu vi hiện tại của hắn thì đến lão tổ Nguyên Anh cảnh cũng chưa chắc đã nhìn ra huyền cơ gì đâu.
Sau khi Tuyết tướng biến đổi xong thì Khương Hy cũng nhìn qua một chút rồi gật đầu hài lòng, hình dạng này của Tuyết tướng cũng không khác gì trong suy nghĩ của hắn là bao nhiêu.
Chính là ngoại hình của mỹ nam tử.
Sau vấn đề ngoại hình thì lại đến lượt tên tuổi.
Khương Hy biết Lam Thiên Tuyết Tộc không có tên, chỉ có dùng chức vị để gọi nhau mà thôi nhưng cũng vì thế mà hắn cảm thấy có chút loạn.
Nếu đồng dạng đều là binh lính thì làm sao có người biết được có người khác đang gọi mình?
Câu hỏi này Tuyết tướng tự nhiên liền trả lời hắn, đáp án rất đơn giản, chính là nhờ vào hàn khí. Một khi Tuyết tướng muốn gọi ai thì chỉ cần hướng hàn khí chỉ đích danh thì người đó sẽ cảm ứng được thôi.
Nhưng bây giờ ra khỏi Bắc Nguyên Vạn Dặm thì Tuyết tướng lại là tộc nhân duy nhất của Lam Thiên Tuyết Tộc, cái trò dùng hàn khí đó tự nhiên vô dụng.
Tuyết tướng nói ra:
“Ta không có tên đã quen rồi nên cũng không biết đặt như thế nào cho thuận tai, ngươi đọc nhiều hiểu rộng nên việc này để ngươi đến làm đi”.
Thông qua ký ức của Khương Hy, Tuyết tướng đương nhiên biết Khương Hy đã học qua Tứ Thư, Ngũ Kinh, đồng thời hắn cũng biết được bộ kinh thư đó đại biểu cho tri thức cao giai của nhân loại.
Chưa kể tri thức của Khương Hy cũng không chỉ dừng lại ở mỗi đó, gọi hắn đọc nhiều hiểu rộng cũng không sai.
Thực tế mà nói, Tuyết tướng kỳ vọng hơi quá rồi, bởi Khương Hy cũng không giỏi đặt tên, nhìn cách hắn đặt tên cho tiểu Hoàng là biết, chỉ đơn thuần dựa vào màu lông mà thôi.
Bất quá đặt tên là cả một việc long trọng nên cũng không thể làm qua loa được. Suy nghĩ một hồi, Khương Hy nói ra:
“Ngươi là tộc nhân Lam Thiên Tuyết Tộc duy nhất ra ngoại giới nên gọi là Tuyết Lam đi”.
Tuyết tướng có chút cau mày, biểu thị cũng không hẳn là vừa ý lắm, hắn nói:
“Còn có lựa chọn khác không?”.
Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi đáp:
“Lam Thiên Tuyết thì thế nào?”.
“Bỏ đi, Tuyết Lam là được rồi”.
Khương Hy liền cười cười, kỳ thực hắn vẫn thích Tuyết Lam hơn, cái tên Lam Thiên Tuyết mặc dù trùng với tên tộc nhưng chung quy lại vẫn là tên của nữ nhân.
Hai chữ ‘Thiên Tuyết’ này cũng khiến hắn nhớ đến nha đầu Quyên Thiên Tuyết kia nên có chút hoài niệm.
Tuyết tướng đã chấp nhận cái tên Tuyết Lam này rồi thì từ nay về sau gọi là Tuyết Lam thôi.
Tuyết Lam nhìn qua Khương Hy một chút rồi mỉm cười nói ra:
“Đừng im lặng lâu thế, ta còn chưa biết tên của ngươi đâu?”.
Tuyết Lam đã sớm biết tên của Khương Hy từ ký ức rồi nhưng hắn vẫn muốn nghe trực tiếp hơn. Dù sao nhân loại chẳng phải coi trọng lễ giáo sao?
Nếu hắn đã quyết định chung sống với nhân loại thì phải học tập cách sống của nhân loại thôi.
Khương Hy cũng phát hiện ra chút sai sót này nên liền có hơi chút ngượng ngùng rồi nói đáp lại:
“Ta họ Khương, tên chỉ có một chữ là Hy, đạo danh tu đạo là Vô Nhai. Ngươi gọi ta là Khương Hy hay Khương Vô Nhai cũng được”.
Tuyết Lam cười đáp:
“Đại nhãn tử thì thế nào?”.
Khương Hy lắc đầu nói ra:
“Trên đời này gọi ta là đại nhãn tử chỉ có Nguyệt Hải tam nhân thế hệ đầu nhưng hai trong số đó đã tạ thế rồi, người còn sống duy nhất cũng chỉ còn mỗi Tứ nương thôi. Chưa kể ta xem những người đó là trưởng bối, bọn họ gọi thì không sao nhưng ngươi thì không được”.
Tuyết Lam đáp:
“Ta đã hơn hai trăm năm mươi tuổi”.
Ý bảo ba người kia cộng lại cũng không bằng hắn nên hắn vẫn là trưởng bối, tự nhiên được quyền gọi.
Khương Hy cảm thấy có chút hơi phiền, sao lại đi cố chấp ở cái tên gọi này làm gì, hắn nói ra:
“Trên phương diện người tu hành, ngươi vẫn tính là độ tuổi thanh niên”.
Tuyết Lam liền tặc lưỡi một cái rồi đáp:
“Được rồi, không gọi thì không gọi, vậy ta gọi ngươi là tiểu Hy đi, dù sao tuổi tác ngươi vẫn quá nhỏ so với ta, ta xem ngươi là đệ đệ cũng được. Mặt khác...”.
Nói đến đây, Tuyết Lam liền híp mắt lại nhìn qua Khương Hy một chút, ý vị cực kỳ thâm trường rồi nói tiếp:
“Ngươi đã xem ta là thân nhân, vậy thì ta cũng lấy họ Khương một thể, gọi là Khương Tuyết Lam”.
Nghe vậy, Khương Hy liền khục khục vài tiếng vì sặc nước bọt.
Đã nói rồi, sao lại mang vấn đề này lên trên mặt bàn? Ngươi không ngại nhưng ta ngại.
Lại nói, cái gì mà tiểu Hy, nhất thiết phải chiếm tiện nghi mới được hay sao?
Bất quá Khương Hy cũng không nhiều lời nữa làm gì, đánh cũng đánh không lại, đem cái huyết khế đi uy hiếp thì thôi đi, đã bình đẳng hóa quan hệ rồi thì lôi khế ước ra nói chuyện làm gì, chả khác gì tự vả đôm đốp vào mặt mình.
Tiểu Hy... thì tiểu Hy vậy.
Khương Hy nhìn qua Tuyết Lam một chút rồi thở dài:
“Được rồi, Khương Tuyết Lam thì Khương Tuyết Lam vậy”.
Thấy thế, Tuyết Lam liền cười một cái rất hài lòng, sau đó liền không nói thêm nữa mà trở lại trị thương, Khương Hy mặc dù đã trợ giúp trị thương một điểm nhưng cách trị thương này chỉ phù hợp với nhân loại thôi.
Lam Thiên Tuyết Tộc trị thương theo kiểu khác nên tốt nhất vẫn là để tự thân hắn đến trị thì hơn.
Tuyết Lam không nói chuyện nữa thì Khương Hy cũng chuyên tâm vào mà trị thương cho chính mình, đồng thời trong lòng cũng cảm khái không thôi.
Thế sự đúng là vô thường, quay đi quẩn lại một chút mà vạn sự đã đổi khác rồi.
Chỉ trong hai, ba canh giờ, Tuyết Lam từ một tên hậm hực bực tức vì mất quyền khống chế sinh tử bản thân đã trở thành một tên chiếm tiện nghi hắn rồi.
Không biết có phải là do ký ức hai mươi bảy năm kia khiến cho Tuyết Lam cải biến không nhưng thôi, quan hệ được như thế này cũng tốt rồi.
Thua thiệt một chút nhưng kiếm lại cũng không thiếu đâu.
Về sau hành tẩu tu chân giới lỡ như có thằng điên nào gây sự với Khương Hy rồi đem gia tộc hay thế lực ra hù dọa thì hắn cũng không ngại ném vị ‘ca ca’ tiện nghi này lên mặt bàn đâu, xem ai sợ ai.
Tu sĩ trẻ tuổi tại tu chân giới rất thích cậy hậu trường gia tộc hay tông môn đi làm càn, đời trước nếu không có Cửu Tiêu Tông làm hậu trường thì Khương Hy cũng gặp không ít phiền nhiễu đâu.
Từ đó hắn cũng rút ra được rất nhiều kinh nghiệm đối phó với rất nhiều tình huống xảy ra khi hành tẩu thiên hạ.
Đời này hắn muốn an ổn tu hành, vậy thì tận lực không kéo cừu hận vào thân là được, vừa vặn, lấy thực lực của Tuyết Lam là đủ chấn nhiếp một đám ngu xuẩn chuyên đem cừu hận này rồi.
Muốn so chân tài thực học thì hắn không ngại tiếp nhưng dám dùng hậu trường đe dọa hắn thì hắn không ngại chơi lại một vố đâu.
Muốn sống tốt tại tu chân giới, quan trọng nhất là không được quên thị uy.
...
...
Cùng thời điểm này tại chiến trường bên kia, thế trận của chiến sự bây giờ cơ hồ đã nát đến cực điểm.
Nát ở đây đương nhiên là đang nói phe nhân loại rồi, dù sao Lam Thiên Tuyết Tộc toàn cường giả bị áp chế cảnh giới, nào phải hạng tầm thường được.
Hiện tại, trừ bỏ Liêm Đào ra thì năm tu sĩ Ngưng Dịch cảnh còn lại đã thụ thương khắp người, mà nặng nhất hiện tại không ngờ lại là Khắc Hoàng.
Đến Thạch Thương, Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương khi đối đầu với Tuyết Vương cũng không thể bị thương nặng như Khắc Hoàng được.
Thủ phạm gây ra thương tích này cho hắn đương nhiên là nữ tử Tuyết soái, bởi hiện tại trên tay nàng chính là thượng phẩm pháp khí.
Chuyện này đúng là có chút không ngờ bởi ba tên Tuyết tướng kia còn chưa đến mức phải bị bức đến độ dùng thượng phẩm pháp khí mà nàng đã dùng rồi.
Nàng là một trong ba đầu não lớn nhất của quân đội Lam Thiên Tuyết Tộc cho nên ánh mắt của nàng có thể nhìn thấy được toàn cục, không chỉ ở cái cục cùng nhân loại này mà còn phải nhìn đến cục đối với các tộc khác ở Bắc Nguyên Vạn Dặm.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng đương nhiên sẽ không xuất sử đến thượng phẩm pháp khí nhưng tình huống bây giờ đã không còn đơn giản như thế nữa rồi.
Bộ dáng hiện tại của nàng đã có chút khác so với bình thường, vũ mị thì có lẽ vẫn có nhưng nhiều hơn vẫn là sát khí cùng hàn khí.
Hàn khí của nàng cực kỳ đáng sợ, nó vô cùng lạnh lẽo cùng âm hàn, luận về góc độ này thì nàng chỉ thua mỗi Tuyết Vương mà thôi nhưng dùng để đối đầu với Khắc Hoàng thì có dư.
Pháp khí của nàng lại là trường tiên, cương nhu đều có đủ. Phương hướng tu hành của Khắc Hoàng thiên hẳn về cương nên khi đối đầu với trường tiên liền bó tay bó chân không ít.
Đó là còn chưa kể sát khí của nàng rất ngưng thực, nó có thể dễ dàng hòa lẫn vào chung với cây trường tiên kia mà gia tăng khả năng sát thương.
Nếu Khương Hy có mặt ngay tại hiện trường thì hắn sẽ nhìn ra được nữ tử Tuyết soái này đang vận dụng lực lượng ý cảnh, nàng vậy mà lại ngộ ra sát chi ý cảnh. Mà không cần hắn, những người có ánh mắt tự nhiên sẽ nhìn ra.
Loại ý cảnh này không phải đơn giản dựa vào viên mãn công pháp là ngộ ra đâu mà còn phải giết rất rất nhiều người nữa.
Thậm chí có thể xưng là giết người thành tính mới vừa lòng.
Nữ tử Tuyết soái hiển uy tự nhiên sẽ khiến cho các cao thủ Ngưng Dịch cảnh của nhân loại giật mình.
Bọn hắn không nghĩ đến nữ tử chung sống với bọn hắn suốt hai ngày liền lại là một hung nhân giết người như ngóe đến vậy. Nếu không phải có huyết khế gia trì thì có khi toàn thể sáu người Thạch Thương đã bị nàng âm đến thảm rồi.
Nữ tử Tuyết soái đột nhiên bộc phát như vậy tự nhiên là có nguyên do, nếu không lấy lý trí của nàng, nàng há sẽ phá đại cục ra tanh bành như thế này.
Nhân loại không hiểu nàng nhưng đồng tộc biết nàng, nhất là bậc Tuyết Vương, Tuyết soái cùng Tuyết tướng.
Đừng nói là nàng mà đến bọn hắn cũng phải phẫn nộ không thôi.
Bởi cách đây không lâu, đóa thập giác tuyết hoa ở trong tay Tuyết Vương lại bị vỡ đi thêm một mảnh.
Toàn bộ Tuyết soái cùng Tuyết tướng đều ở đây nên Tuyết Vương tự nhiên biết người tử trận là ai.
Người đó không ai khác là thống lĩnh Tuyết tướng.
Toàn bộ Tuyết soái cùng Tuyết tướng có liên kết sinh mệnh với thập giác tuyết hoa nên khi có một ngọn bị vỡ nát thì bọn hắn cũng cảm ứng được.
Vô luận là người nào thì bọn hắn cũng không thể ngờ được vị thống lĩnh biến thái kia lại tử trận.
Cho nên tâm tình bọn hắn cũng không được tốt là bao, mất đi Tuyết tướng bình thường thì còn có thể bồi dưỡng ra được nhưng thống lĩnh Tuyết tướng nói thẳng ra chính là một trong tam trụ của quân đội.
Mất một thôi cũng đủ đả kích đến toàn tộc rồi, chưa kể cái trụ này còn có hi vọng đạt được Nguyên Anh cảnh nữa.
Về phần nữ tử Tuyết soái, người khác nghĩ nàng thân thiết với nam tử Tuyết soái nhưng trên thực tế, nàng thân thiết nhất chính là thống lĩnh Tuyết tướng, thậm chí còn âm thầm yêu hắn.
Cho nên khi hay tin hắn tử trận, nàng liền không kiềm chế bản thân mình mà trực tiếp bạo phát ra.
Có Hóa Nguyên cảnh làm bảo tiêu há có thể là cơ duyên bình thường?
Chưa kể trong trăm năm tới bảo tiêu này còn có thể bước vào Nguyên Anh cảnh đây, xem như Bát Trân đặt trước mặt Khương Hy thì cũng không có nhiều sức lôi cuốn như thế này đâu.
Mặt khác, sau khi bình đẳng hóa quan hệ song phương thì Khương Hy lại tiếp tục giải quyết các vấn đề khác.
Đầu tiên chính là ngoại hình, ngoại hình của Tuyết tướng quá nổi bật, đặc điểm Lam Thiên Tuyết Tộc quá dễ nhận biết tại Bắc Nguyên nên Tuyết tướng không thể dùng hình dạng thật của mình đi gặp người.
Cho nên hắn cần phải điều chỉnh lại dung mạo một chút. Vừa vặn thay, Tuyết tướng lại là Hóa Nguyên cảnh đại năng cho nên hắn có thể dễ dàng cải biến dung mạo của mình lại.
Trong chớp mắt, Tuyết tướng đã có thể dễ dàng dùng linh lực của mình mà thay đổi dung mạo. Đôi tai dài chĩa ra bên kia đã thu lại mà giống tai người hơn, mặt khác, làn da cũng đã triệt để trở thành màu da của nhân loại.
Nhờ vào đặc tính tiên thiên là thể nội chứa hàn khí, Tuyết tướng có thể dễ dàng biến làn da xanh lam kia của mình thành một làn da trắng noãn như ngọc giống Khương Hy.
Về phần mái tóc cùng đôi mắt thì Tuyết tướng đổi cũng được mà không đổi cũng chẳng sao. Hai bộ phận này đặt tại ngoại giới cũng không phải quá kỳ quái.
Khắc Hoàng là một ví dụ điển hình, mắt của hắn không những có màu hoàng kim mà đến mái tóc cũng màu hoàng kim không kém.
Nhân loại tuy gọi chung là một tộc lớn nhưng thực tế còn phân ra rất nhiều chi tộc khác nhau.
Có tộc tóc vàng mắt vàng như Khắc Hoàng, cũng có tộc tóc đỏ mắt đen, cũng có tộc mắt xanh, và đương nhiên, cũng có tộc tóc trắng mắt vàng như Tuyết tướng.
Cho nên Tuyết tướng chỉ cần cải biến hình dạng đôi tai cùng màu da là đủ rồi, lấy tu vi hiện tại của hắn thì đến lão tổ Nguyên Anh cảnh cũng chưa chắc đã nhìn ra huyền cơ gì đâu.
Sau khi Tuyết tướng biến đổi xong thì Khương Hy cũng nhìn qua một chút rồi gật đầu hài lòng, hình dạng này của Tuyết tướng cũng không khác gì trong suy nghĩ của hắn là bao nhiêu.
Chính là ngoại hình của mỹ nam tử.
Sau vấn đề ngoại hình thì lại đến lượt tên tuổi.
Khương Hy biết Lam Thiên Tuyết Tộc không có tên, chỉ có dùng chức vị để gọi nhau mà thôi nhưng cũng vì thế mà hắn cảm thấy có chút loạn.
Nếu đồng dạng đều là binh lính thì làm sao có người biết được có người khác đang gọi mình?
Câu hỏi này Tuyết tướng tự nhiên liền trả lời hắn, đáp án rất đơn giản, chính là nhờ vào hàn khí. Một khi Tuyết tướng muốn gọi ai thì chỉ cần hướng hàn khí chỉ đích danh thì người đó sẽ cảm ứng được thôi.
Nhưng bây giờ ra khỏi Bắc Nguyên Vạn Dặm thì Tuyết tướng lại là tộc nhân duy nhất của Lam Thiên Tuyết Tộc, cái trò dùng hàn khí đó tự nhiên vô dụng.
Tuyết tướng nói ra:
“Ta không có tên đã quen rồi nên cũng không biết đặt như thế nào cho thuận tai, ngươi đọc nhiều hiểu rộng nên việc này để ngươi đến làm đi”.
Thông qua ký ức của Khương Hy, Tuyết tướng đương nhiên biết Khương Hy đã học qua Tứ Thư, Ngũ Kinh, đồng thời hắn cũng biết được bộ kinh thư đó đại biểu cho tri thức cao giai của nhân loại.
Chưa kể tri thức của Khương Hy cũng không chỉ dừng lại ở mỗi đó, gọi hắn đọc nhiều hiểu rộng cũng không sai.
Thực tế mà nói, Tuyết tướng kỳ vọng hơi quá rồi, bởi Khương Hy cũng không giỏi đặt tên, nhìn cách hắn đặt tên cho tiểu Hoàng là biết, chỉ đơn thuần dựa vào màu lông mà thôi.
Bất quá đặt tên là cả một việc long trọng nên cũng không thể làm qua loa được. Suy nghĩ một hồi, Khương Hy nói ra:
“Ngươi là tộc nhân Lam Thiên Tuyết Tộc duy nhất ra ngoại giới nên gọi là Tuyết Lam đi”.
Tuyết tướng có chút cau mày, biểu thị cũng không hẳn là vừa ý lắm, hắn nói:
“Còn có lựa chọn khác không?”.
Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi đáp:
“Lam Thiên Tuyết thì thế nào?”.
“Bỏ đi, Tuyết Lam là được rồi”.
Khương Hy liền cười cười, kỳ thực hắn vẫn thích Tuyết Lam hơn, cái tên Lam Thiên Tuyết mặc dù trùng với tên tộc nhưng chung quy lại vẫn là tên của nữ nhân.
Hai chữ ‘Thiên Tuyết’ này cũng khiến hắn nhớ đến nha đầu Quyên Thiên Tuyết kia nên có chút hoài niệm.
Tuyết tướng đã chấp nhận cái tên Tuyết Lam này rồi thì từ nay về sau gọi là Tuyết Lam thôi.
Tuyết Lam nhìn qua Khương Hy một chút rồi mỉm cười nói ra:
“Đừng im lặng lâu thế, ta còn chưa biết tên của ngươi đâu?”.
Tuyết Lam đã sớm biết tên của Khương Hy từ ký ức rồi nhưng hắn vẫn muốn nghe trực tiếp hơn. Dù sao nhân loại chẳng phải coi trọng lễ giáo sao?
Nếu hắn đã quyết định chung sống với nhân loại thì phải học tập cách sống của nhân loại thôi.
Khương Hy cũng phát hiện ra chút sai sót này nên liền có hơi chút ngượng ngùng rồi nói đáp lại:
“Ta họ Khương, tên chỉ có một chữ là Hy, đạo danh tu đạo là Vô Nhai. Ngươi gọi ta là Khương Hy hay Khương Vô Nhai cũng được”.
Tuyết Lam cười đáp:
“Đại nhãn tử thì thế nào?”.
Khương Hy lắc đầu nói ra:
“Trên đời này gọi ta là đại nhãn tử chỉ có Nguyệt Hải tam nhân thế hệ đầu nhưng hai trong số đó đã tạ thế rồi, người còn sống duy nhất cũng chỉ còn mỗi Tứ nương thôi. Chưa kể ta xem những người đó là trưởng bối, bọn họ gọi thì không sao nhưng ngươi thì không được”.
Tuyết Lam đáp:
“Ta đã hơn hai trăm năm mươi tuổi”.
Ý bảo ba người kia cộng lại cũng không bằng hắn nên hắn vẫn là trưởng bối, tự nhiên được quyền gọi.
Khương Hy cảm thấy có chút hơi phiền, sao lại đi cố chấp ở cái tên gọi này làm gì, hắn nói ra:
“Trên phương diện người tu hành, ngươi vẫn tính là độ tuổi thanh niên”.
Tuyết Lam liền tặc lưỡi một cái rồi đáp:
“Được rồi, không gọi thì không gọi, vậy ta gọi ngươi là tiểu Hy đi, dù sao tuổi tác ngươi vẫn quá nhỏ so với ta, ta xem ngươi là đệ đệ cũng được. Mặt khác...”.
Nói đến đây, Tuyết Lam liền híp mắt lại nhìn qua Khương Hy một chút, ý vị cực kỳ thâm trường rồi nói tiếp:
“Ngươi đã xem ta là thân nhân, vậy thì ta cũng lấy họ Khương một thể, gọi là Khương Tuyết Lam”.
Nghe vậy, Khương Hy liền khục khục vài tiếng vì sặc nước bọt.
Đã nói rồi, sao lại mang vấn đề này lên trên mặt bàn? Ngươi không ngại nhưng ta ngại.
Lại nói, cái gì mà tiểu Hy, nhất thiết phải chiếm tiện nghi mới được hay sao?
Bất quá Khương Hy cũng không nhiều lời nữa làm gì, đánh cũng đánh không lại, đem cái huyết khế đi uy hiếp thì thôi đi, đã bình đẳng hóa quan hệ rồi thì lôi khế ước ra nói chuyện làm gì, chả khác gì tự vả đôm đốp vào mặt mình.
Tiểu Hy... thì tiểu Hy vậy.
Khương Hy nhìn qua Tuyết Lam một chút rồi thở dài:
“Được rồi, Khương Tuyết Lam thì Khương Tuyết Lam vậy”.
Thấy thế, Tuyết Lam liền cười một cái rất hài lòng, sau đó liền không nói thêm nữa mà trở lại trị thương, Khương Hy mặc dù đã trợ giúp trị thương một điểm nhưng cách trị thương này chỉ phù hợp với nhân loại thôi.
Lam Thiên Tuyết Tộc trị thương theo kiểu khác nên tốt nhất vẫn là để tự thân hắn đến trị thì hơn.
Tuyết Lam không nói chuyện nữa thì Khương Hy cũng chuyên tâm vào mà trị thương cho chính mình, đồng thời trong lòng cũng cảm khái không thôi.
Thế sự đúng là vô thường, quay đi quẩn lại một chút mà vạn sự đã đổi khác rồi.
Chỉ trong hai, ba canh giờ, Tuyết Lam từ một tên hậm hực bực tức vì mất quyền khống chế sinh tử bản thân đã trở thành một tên chiếm tiện nghi hắn rồi.
Không biết có phải là do ký ức hai mươi bảy năm kia khiến cho Tuyết Lam cải biến không nhưng thôi, quan hệ được như thế này cũng tốt rồi.
Thua thiệt một chút nhưng kiếm lại cũng không thiếu đâu.
Về sau hành tẩu tu chân giới lỡ như có thằng điên nào gây sự với Khương Hy rồi đem gia tộc hay thế lực ra hù dọa thì hắn cũng không ngại ném vị ‘ca ca’ tiện nghi này lên mặt bàn đâu, xem ai sợ ai.
Tu sĩ trẻ tuổi tại tu chân giới rất thích cậy hậu trường gia tộc hay tông môn đi làm càn, đời trước nếu không có Cửu Tiêu Tông làm hậu trường thì Khương Hy cũng gặp không ít phiền nhiễu đâu.
Từ đó hắn cũng rút ra được rất nhiều kinh nghiệm đối phó với rất nhiều tình huống xảy ra khi hành tẩu thiên hạ.
Đời này hắn muốn an ổn tu hành, vậy thì tận lực không kéo cừu hận vào thân là được, vừa vặn, lấy thực lực của Tuyết Lam là đủ chấn nhiếp một đám ngu xuẩn chuyên đem cừu hận này rồi.
Muốn so chân tài thực học thì hắn không ngại tiếp nhưng dám dùng hậu trường đe dọa hắn thì hắn không ngại chơi lại một vố đâu.
Muốn sống tốt tại tu chân giới, quan trọng nhất là không được quên thị uy.
...
...
Cùng thời điểm này tại chiến trường bên kia, thế trận của chiến sự bây giờ cơ hồ đã nát đến cực điểm.
Nát ở đây đương nhiên là đang nói phe nhân loại rồi, dù sao Lam Thiên Tuyết Tộc toàn cường giả bị áp chế cảnh giới, nào phải hạng tầm thường được.
Hiện tại, trừ bỏ Liêm Đào ra thì năm tu sĩ Ngưng Dịch cảnh còn lại đã thụ thương khắp người, mà nặng nhất hiện tại không ngờ lại là Khắc Hoàng.
Đến Thạch Thương, Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương khi đối đầu với Tuyết Vương cũng không thể bị thương nặng như Khắc Hoàng được.
Thủ phạm gây ra thương tích này cho hắn đương nhiên là nữ tử Tuyết soái, bởi hiện tại trên tay nàng chính là thượng phẩm pháp khí.
Chuyện này đúng là có chút không ngờ bởi ba tên Tuyết tướng kia còn chưa đến mức phải bị bức đến độ dùng thượng phẩm pháp khí mà nàng đã dùng rồi.
Nàng là một trong ba đầu não lớn nhất của quân đội Lam Thiên Tuyết Tộc cho nên ánh mắt của nàng có thể nhìn thấy được toàn cục, không chỉ ở cái cục cùng nhân loại này mà còn phải nhìn đến cục đối với các tộc khác ở Bắc Nguyên Vạn Dặm.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng đương nhiên sẽ không xuất sử đến thượng phẩm pháp khí nhưng tình huống bây giờ đã không còn đơn giản như thế nữa rồi.
Bộ dáng hiện tại của nàng đã có chút khác so với bình thường, vũ mị thì có lẽ vẫn có nhưng nhiều hơn vẫn là sát khí cùng hàn khí.
Hàn khí của nàng cực kỳ đáng sợ, nó vô cùng lạnh lẽo cùng âm hàn, luận về góc độ này thì nàng chỉ thua mỗi Tuyết Vương mà thôi nhưng dùng để đối đầu với Khắc Hoàng thì có dư.
Pháp khí của nàng lại là trường tiên, cương nhu đều có đủ. Phương hướng tu hành của Khắc Hoàng thiên hẳn về cương nên khi đối đầu với trường tiên liền bó tay bó chân không ít.
Đó là còn chưa kể sát khí của nàng rất ngưng thực, nó có thể dễ dàng hòa lẫn vào chung với cây trường tiên kia mà gia tăng khả năng sát thương.
Nếu Khương Hy có mặt ngay tại hiện trường thì hắn sẽ nhìn ra được nữ tử Tuyết soái này đang vận dụng lực lượng ý cảnh, nàng vậy mà lại ngộ ra sát chi ý cảnh. Mà không cần hắn, những người có ánh mắt tự nhiên sẽ nhìn ra.
Loại ý cảnh này không phải đơn giản dựa vào viên mãn công pháp là ngộ ra đâu mà còn phải giết rất rất nhiều người nữa.
Thậm chí có thể xưng là giết người thành tính mới vừa lòng.
Nữ tử Tuyết soái hiển uy tự nhiên sẽ khiến cho các cao thủ Ngưng Dịch cảnh của nhân loại giật mình.
Bọn hắn không nghĩ đến nữ tử chung sống với bọn hắn suốt hai ngày liền lại là một hung nhân giết người như ngóe đến vậy. Nếu không phải có huyết khế gia trì thì có khi toàn thể sáu người Thạch Thương đã bị nàng âm đến thảm rồi.
Nữ tử Tuyết soái đột nhiên bộc phát như vậy tự nhiên là có nguyên do, nếu không lấy lý trí của nàng, nàng há sẽ phá đại cục ra tanh bành như thế này.
Nhân loại không hiểu nàng nhưng đồng tộc biết nàng, nhất là bậc Tuyết Vương, Tuyết soái cùng Tuyết tướng.
Đừng nói là nàng mà đến bọn hắn cũng phải phẫn nộ không thôi.
Bởi cách đây không lâu, đóa thập giác tuyết hoa ở trong tay Tuyết Vương lại bị vỡ đi thêm một mảnh.
Toàn bộ Tuyết soái cùng Tuyết tướng đều ở đây nên Tuyết Vương tự nhiên biết người tử trận là ai.
Người đó không ai khác là thống lĩnh Tuyết tướng.
Toàn bộ Tuyết soái cùng Tuyết tướng có liên kết sinh mệnh với thập giác tuyết hoa nên khi có một ngọn bị vỡ nát thì bọn hắn cũng cảm ứng được.
Vô luận là người nào thì bọn hắn cũng không thể ngờ được vị thống lĩnh biến thái kia lại tử trận.
Cho nên tâm tình bọn hắn cũng không được tốt là bao, mất đi Tuyết tướng bình thường thì còn có thể bồi dưỡng ra được nhưng thống lĩnh Tuyết tướng nói thẳng ra chính là một trong tam trụ của quân đội.
Mất một thôi cũng đủ đả kích đến toàn tộc rồi, chưa kể cái trụ này còn có hi vọng đạt được Nguyên Anh cảnh nữa.
Về phần nữ tử Tuyết soái, người khác nghĩ nàng thân thiết với nam tử Tuyết soái nhưng trên thực tế, nàng thân thiết nhất chính là thống lĩnh Tuyết tướng, thậm chí còn âm thầm yêu hắn.
Cho nên khi hay tin hắn tử trận, nàng liền không kiềm chế bản thân mình mà trực tiếp bạo phát ra.
Bình luận facebook