Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 309
Hàn khí vừa nhập thể Khương Hy liền triệt để bị Dục Hỏa nổi lên mà thiêu đốt hết thảy, đồng thời phiến không gian ‘chật hẹp’ này cũng ngăn chặn Băng Phong Tuyệt Địa ở bên ngoài.
Tuyết Lam ngồi trong Sắc thế đương nhiên cũng không dễ chịu gì là mấy, mặc dù hắn đã thông qua minh tưởng giải trừ được dục công thì Sắc thế cũng không phải là thủ đoạn hắn trước mắt có thể phá.
Cho nên hắn liền mượn hàn khí của cái bạo tọa bằng ngọc này làm môi giới để mở một không gian của riêng mình.
Tuyết Lam đả tọa trên bảo tọa, không gian một mét xung quanh hắn liền hóa thành một màu xanh lam, hoàn toàn cách ly với không gian đỏ hồng của Khương Hy ra bên ngoài.
Trong không gian này, hơi thở của Tuyết Lam cũng nhịp nhàng cùng ổn định hơn, hơi thở phả ra hơi trắng kia cũng biến đi mất dạng.
Khương Hy hiểu mục đích của Tuyết Lam, cho nên hắn cũng không thu Sắc thế về bao quanh mỗi hắn mà vẫn để yên như cũ.
Tuyết Lam cùng Tuyết Vương là đồng tộc với nhau nên thần thông liên quan đến băng giá sẽ có chút đồng nguyên.
Tuyết Lam nếu tạo ra một vùng không gian riêng biệt ở trong Băng Phong Tuyệt Địa thì cũng không thể thoát khỏi được ảnh hưởng của một chiêu Đại Thần Thông này.
Nhưng nếu hắn tạo ra không gian này trong một không gian đối nghịch khác của Tuyết Vương thì lại hoàn toàn có thể.
Thoạt nhìn qua ai cũng tưởng Khương Hy cùng Tuyết Lam sẽ an ổn mà tránh qua một chiêu này, bất quá trong người bọn hắn ai ai cũng mang thương tích chưa lành.
Khương Hy thì còn đỡ hơn vì hắn trực tiếp nuốt luôn hai viên Thương Thái Đan nên thương thế hiện tại cũng xem như tạm ổn rồi.
Tuyết Lam thì có cách trị thương khác Khương Hy nên tiến độ có chút chậm trễ hơn, đến giờ vẫn chưa lành lặn được.
Nhưng cũng may là khoảng cách của bọn hắn ở xa Tuyết Vương, nên thời gian chống chịu Băng Phong Tuyết Địa này chỉ có ba mươi phút mà thôi.
Qua được ba mươi phút này, bọn hắn liền an toàn.
Riêng Tuyết Lam thì có chút phấn khích, bởi ham muốn bấy lâu nay của hắn rốt cuộc cũng được thỏa mãn rồi, hắn rất nóng lòng muốn biết được quang cảnh thế giới bên ngoài như thế nào.
Hắn cũng rất muốn biết thảm có xanh cùng đãi cát vàng của Đông Vực cùng Nam Vực có hình dáng ra sao.
Nói chung, Tuyết Lam rất mong chờ, Khương Hy cũng cảm nhận được cỗ nóng lòng này thông qua Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế, cho nên hắn liền khẽ cười không thôi.
Tuyết Lam bị ‘giam’ ở đây quá lâu, một khi bước ra ngoài kia thì tâm tình của hắn sẽ không khác gì đứa trẻ mới lên ba được đi xa đâu.
...
...
Ba mươi phút nói ngắn không ngắn, nói dài không dài nhưng đoạn thời gian này cũng đủ hành hạ đám tu sĩ nhân loại.
Trừ bỏ tu sĩ cao giai từ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong thì cơ hồ phần lớn đều đã hóa thành băng vụ mà chết hết rồi.
Nói là thế nhưng tình huống của những tu sĩ đỉnh phong cũng không phải tốt đẹp gì cho cam. Tại thời kỳ linh lực sung mãn toàn thịnh thì bọn hắn còn có thể miễn cưỡng chống chịu đến chứ hiện tại...
“Phốc”.
Một tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong chịu không nổi nữa liền trệt để phun ra một ngụm máu tươi rồi gục ngã xuống mặt băng, toàn bộ cơ thể lấy tốc độ nhanh nhất mà đóng băng lại rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.
Từng mảnh nhỏ này lại tiếp tục vỡ ra những mảnh nhỏ nữa rồi dần dần hóa thành băng vụ mà hòa mình vào trong không trung.
Hai người còn sống thấy vậy liền như rơi vào hầm băng bởi thủ đoạn của bọn hắn cũng không còn nhiều nữa.
Bọn hắn cũng đã thử xuất kim quang ra thủ hộ nhưng kim quang vừa hiện thì cũng bị đóng băng lại mà biến mất.
Thậm chí đến thuộc tính đối nghịch là lửa thì cũng không thoát khỏi cảnh bị đóng băng.
Băng Phong Tuyệt Địa là thần thông cực kỳ đáng sợ, bởi nó không hề nhìn cái gì cả, muốn băng phong là băng phong thôi.
Tuyết Vương sở hữu một môn Đại Thần Thông này cơ hồ chính là đi ngang Bắc Nguyên Vạn Dặm.
Qua tiếp thêm mười phút nữa, hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong còn lại cũng thở ra một hơi cuối cùng rồi băng hóa mà tiêu tán vào không trung.
Liêm Đào mặc dù không bị ảnh hưởng bởi Băng Phong Tuyệt Địa nữa nhưng hắn lại phải trơ mắt ra mà nhìn từng người một chết đi, trong người hắn liền bốc lên một cỗ khó chịu không thôi.
Bất quá hắn cũng không thể làm được thêm bất cứ chuyện gì nữa, Nguyên Anh Huyết cũng chỉ có tác dụng cho mỗi hắn mà thôi, người khác muốn ‘ké’ cũng không có cửa.
Về phần Cố Phi Thiên, hắn đương nhiên là người thảm trọng nhất trừ bỏ Khắc Hoàng trong hàng ngũ Ngưng Dịch cảnh.
Bởi trên người hắn bây giờ đã phủ lên một tầng băng lạnh giá rồi, bất quá tầng băng này vừa hiện không lâu thì lôi điện bỗng dưng xuất hiện mà đánh nát nó đi rồi.
Nhưng kế đó tầng băng lại tiếp tục xuất hiện, lôi điện lại tiếp tục phá. Quá trình phá rồi lại hiện, hiện rồi lại phá này cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần nên tạm thời Cố Phi Thiên sẽ không chết vì bị băng phong.
Bất quá hắn sẽ cực kỳ thảm bởi linh lực của hắn đang mỗi ngày một cạn dần, lôi chi ý cảnh vốn nhờ vào cảm ngộ để tồn tại nhưng vì thần trí của hắn không còn thanh tỉnh nữa nên ý cảnh này cũng có đôi chút chập chờn.
Thời gian dần trôi qua, linh lực của hắn cũng đang cấp tốc trôi đi với một tốc độ rất nhanh.
Bây giờ sinh tử của Cố Phi Thiên khó ai có thể nói rõ được, suy cho cùng thì phải nhìn vào chính bản thân hắn thôi.
Kiên cường chống chọi thì có lẽ có cơ may sống sót nhưng mệt mỏi buông tay thì sẽ chắc chắn nghênh đón tử vong.
Cố Phi Thiên thảm như vậy rồi thì ba người Thạch Thương lại càng thảm hơn, bởi khoảng cách của bọn với Tuyết Vương là gần nhất và đồng thời cũng là nhóm người đầu tiên hứng chịu một Đại Thần Thông này.
Hư ảnh mặt trời khổng lồ kia của Thạch Thương đã sớm bị Băng Phong Tuyệt Địa đóng băng lại mà xóa bỏ đi rồi, một thân hỏa công của hắn cũng theo đó mà kéo lùi đi theo.
Đương nhiên hắn cũng không đơn giản như vậy mà chết bởi bên cạnh hắn còn có Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương.
Bản ý của cả ba người bọn hắn trên thực tế chính là luân phiên chống đỡ. Thạch Thương đã cầm cự được ba mươi phút rồi sụp đổ thì đến lượt Bạch Tương Duyệt đứng ra dựng liên hoa lên mà tiếp tục chống đỡ.
Bất quá nàng không tu luyện hỏa công nên thuần túy linh lực cũng chỉ giúp nàng chống đỡ được thêm mười lăm phút mà thôi.
Mười lăm phút cuối cùng này tự nhiên sẽ do Thái Huỳnh Liên Phương đến gánh.
Mà đen đủi là linh lực của nàng cũng chẳng phải loại ấm áp gì, nói thẳng ra thì nó cũng lạnh lẽo chẳng kém hàn khí đâu.
Cho nên khi Thái Huỳnh Liên Phương đến chấp chưởng chống đỡ thì nàng nhiều nhất cũng chỉ làm tăng nhiệt độ mặt bằng chung lên một chút mà thôi.
Qua tiếp mười phút, thân thể của cả ba người bọn hắn đã run bần bật lên, ý thức cũng không còn thanh tỉnh nữa mà đồng loạt rơi hết xuống đất nhưng may là tinh thần cầu sinh của bọn hắn rất mạnh.
Dù đã rơi xuống đất nhưng bọn hắn vẫn không quên tự lết cái thân này lại gần nhau mà cùng chống đỡ, hình ảnh này nói thật rất động lòng.
Bất quá dưới con mắt của Tuyết Vương, đây chỉ là hành động của một đám giãy chết mà thôi.
Hơi thở của hắn cũng thuần túy một màu trắng, ánh mắt hoàng kim kia tựa hồ có chút mệt mỏi. Môn Đại Thần Thông này quả thực rất hao tổn sức lực của hắn.
Nhưng mắt thấy chỉ còn năm phút nữa thì Tuyết Vương liền nhẹ nhàng thở ra một hơi mà quay lưng bỏ đi.
Dưới ánh mắt của Tuyết Vương, đám người Thạch Thương cơ hồ đã chết chắc rồi, hắn tự nhiên không cần thiết phải ở đây nữa, đành trực tiếp trở lại đường cũ mà ra ngoài.
Ba phút nữa lại trôi qua.
Tuyết Vương đã rời đi được một khoảng rất xa rồi, cả ba người Thạch Thương liền run lên bần bật, bên ngoài cơ thể đã dần dần phủ lên một tầng băng, vô luận là mạch máu hay cơ bắp thì bây giờ đã chắc không khác gì đá.
Đột nhiên, ánh mắt Thạch Thương bỗng dưng lướt qua một tia quang mang, khóe miệng sắp đông cứng kia liền có chút hơi vểnh lên.
Hai tay hắn liền run rẩy mà từ từ đưa lên để kết ấn lại.
Theo đó, từ sâu trong thể nội hắn, một cỗ nhiệt lực khổng lồ liền thoát ra bên ngoài mà bao bọc lấy cả ba người lại.
Nhiệt lực này không biết từ đâu đến nhưng nó cực kỳ nóng, trong tình huống bình thường thì sức nóng này cũng đủ thiêu chết một người nhưng trong tình huống bây giờ, nó lại như luồng khí ấm vậy.
Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương rất nhanh liền được nhiệt lực khu trừ hàn khí mà giật mình tỉnh dậy nhìn Thạch Thương, hai nàng có chút lắp bắp run rẩy mà thốt lên:
“Thạch... Thạch đạo hữu... ngươi còn... giấu bài?”.
Từng tầng băng rất nhanh liền bị cỗ nhiệt lực này xóa bỏ đi, sinh cơ của bọn hắn cũng rất nhanh được lấy lại.
Thạch Thương liền thở nhẹ ra một hơi mà mỉm cười đáp:
“Mong hai vị đạo hữu thứ lỗi, loại thủ đoạn này ta chỉ có thể duy trì một phút nên ta phải nán lại đến thời điểm này mới dám dùng”.
Nghe vậy, cả hai nàng mới hiểu ra, nguyên lai là bị giới hạn thời gian, chả trách phải chờ đến thời điểm cuối cùng, vừa vặn, Tuyết Vương lại chủ quan mà bỏ đi trước, thành thử bọn hắn liền có thể khôi phục mà không bị ngăn cản.
Lấy góc nhìn của Tuyết Vương, chỉ cần trong mấy phút cuối này bọn hắn còn sinh long hoạt hổ thế này thì thể nào cũng sẽ trực tiếp xuất thủ vỗ chết thôi.
Xem ra số mệnh của bọn hắn vẫn còn cao lắm, chưa thể chết được.
Thủ đoạn này của Thạch Thương trên thực tế chính là thủ đoạn áp đáy hòm của hắn.
Thần thông - Triêu Dương Quán Thông.
Có một chuyện mà toàn bộ những người khác ít biết, đó là Thạch Thương đã viên mãn Triêu Dương Quyết, tự thân đã ngộ ra thần thông của riêng mình cùng hỏa chi ý cảnh.
Bất quá hắn lại ẩn tàng rất sâu dẫn đến không ai biết hắn còn lưu lại thực lực cả. Suy cho cùng, tu chân giới hiểm họa khôn lường, dù cho tạm thời nhóm người bọn hắn là đồng bạn nhưng ai biết được đến phút cuối cùng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cho nên Thạch Thương mới phải ẩn đi thần thông của mình đến thời điểm thích hợp nhất. Theo chiến sự mỗi lúc càng căng thẳng cùng Khắc Hoàng tử trận, vốn hắn định dùng Triêu Dương Quán Thông để thiêu chết Tuyết Vương nhưng đánh đến thiên hôn địa ám rồi mà vẫn không tìm thấy sơ hở để ra tay.
Cuối cùng Đại Thần Thông của Tuyết Vương được xuất sử ra, môn thần thông này của Thạch Thương liền có đất diễn.
Chỉ là Thạch Thương sẽ không giải thích nhiều với Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương, các nàng chỉ cần tin lời hắn nói là được.
Dù sao đứng trước tử vong, lời nào lại chả là thật lòng.
Một phút trôi qua, Triêu Dương Quán Thông liền biến mất, bọn hắn một lần nữa lại nghênh đón lạnh giá nhưng trên mặt bọn hắn bây giờ đã tràn ngập ý cười rồi.
Bởi bọn hắn sống rồi.
Một phút lạnh giá này... không giết được bọn hắn.
...
...
Một phút cuối cùng rất nhanh liền trôi qua, toàn bộ Băng Thần Cung liền rung chuyển đến dữ dội. Một luồng quang mang bảy màu liền bắn ra tứ phía, Đại Thần Thông của Tuyết Vương liền bị đánh tan ngay lập tức.
Khương Hy cùng Tuyết Lam thấy vậy liền nhanh chóng thu lại không gian của bản thân mà nhanh chóng chuẩn bị ly khai.
Đối với bí cảnh bình thường thì cổng vào cũng chính là cổng ra nhưng Bắc Nguyên Vạn Dặm lại có chút khác, cổng vào cùng cổng ra của nó cơ hồ là khác biệt nhau rất xa.
Cổng ra của Bắc Nguyên Vạn Dặm trên thực tế có rất nhiều cổng, mỗi một cổng ứng với một người.
Hơn nữa một khi bước qua cánh cổng đó thì mỗi người sẽ được truyền tống đến một nơi khác nhau tại Bắc Nguyên.
Lúc này, người nào may mắn người nào đen đủi liền hiển lộ ra trước mắt thế gian.
May mắn thì được truyền tống ra giữa thảo nguyên hoặc đồng tuyết, đen đủi thì được truyền tống vào ngay giữa cấm địa của các đại tông môn.
Đối với tình huống sau, kết quả mặc định chính là tử vong không phải bàn cãi.
Đương nhiên, tình huống này từ rất lâu đã được các đại thế lực giải quyết rồi. Bởi nếu cổng ra của Bắc Nguyên Vạn Dặm lại tự do như vậy thì các thế lực hà cớ gì phải đợi ngay tại cổng vào bí cảnh.
Từ hàng vạn năm trước sau khi phát hiện được đặc tính này của Bắc Nguyên Vạn Dặm, các đại thế lực đã liên thủ dựng nên một cái đại trận xung quanh cổng vào.
Chỉ cần cổng ra của Bắc Nguyên Vạn Dặm được kích hoạt thì tất cả sẽ được kết nối với cái cổng vào này mà trở ra.
Chuyện này đối với các tu sĩ là chuyện tốt, chí ít sẽ không vô duyên vô cớ bị đánh chết chỉ vì bị truyền tống vào cấm địa.
Nhưng đối với Khương Hy thì lại là chuyện xấu đến cực độ. Tuyết Vương đã dùng Băng Phong Tuyệt Địa, vậy thì hơn chín thành tu sĩ nhân loại chắc chắn sẽ bỏ mạng tại nơi đây.
Đến lúc ra ngoài thì cũng chỉ còn lại lưa thưa vài mống tu sĩ cao giai mà thôi, đến lúc đó Khương Hy cùng Tuyết Lam sẽ bị phát giác ra ngay tức khắc.
Đối mặt với đội hình hàng chục lão tổ Nguyên Anh cảnh ngoài kia, Khương Hy có thêm vạn cái mạng nữa cũng chạy không được, Tuyết Lam coi như được khôi phục đến Hóa Nguyên cảnh cũng chạy không thoát.
Cho nên ngay từ khi biết đến sự tồn tại của Băng Phong Tuyệt Địa, Khương Hy đã không có ý định đi ra theo cách bình thường rồi.
Tuyết Lam ngồi trong Sắc thế đương nhiên cũng không dễ chịu gì là mấy, mặc dù hắn đã thông qua minh tưởng giải trừ được dục công thì Sắc thế cũng không phải là thủ đoạn hắn trước mắt có thể phá.
Cho nên hắn liền mượn hàn khí của cái bạo tọa bằng ngọc này làm môi giới để mở một không gian của riêng mình.
Tuyết Lam đả tọa trên bảo tọa, không gian một mét xung quanh hắn liền hóa thành một màu xanh lam, hoàn toàn cách ly với không gian đỏ hồng của Khương Hy ra bên ngoài.
Trong không gian này, hơi thở của Tuyết Lam cũng nhịp nhàng cùng ổn định hơn, hơi thở phả ra hơi trắng kia cũng biến đi mất dạng.
Khương Hy hiểu mục đích của Tuyết Lam, cho nên hắn cũng không thu Sắc thế về bao quanh mỗi hắn mà vẫn để yên như cũ.
Tuyết Lam cùng Tuyết Vương là đồng tộc với nhau nên thần thông liên quan đến băng giá sẽ có chút đồng nguyên.
Tuyết Lam nếu tạo ra một vùng không gian riêng biệt ở trong Băng Phong Tuyệt Địa thì cũng không thể thoát khỏi được ảnh hưởng của một chiêu Đại Thần Thông này.
Nhưng nếu hắn tạo ra không gian này trong một không gian đối nghịch khác của Tuyết Vương thì lại hoàn toàn có thể.
Thoạt nhìn qua ai cũng tưởng Khương Hy cùng Tuyết Lam sẽ an ổn mà tránh qua một chiêu này, bất quá trong người bọn hắn ai ai cũng mang thương tích chưa lành.
Khương Hy thì còn đỡ hơn vì hắn trực tiếp nuốt luôn hai viên Thương Thái Đan nên thương thế hiện tại cũng xem như tạm ổn rồi.
Tuyết Lam thì có cách trị thương khác Khương Hy nên tiến độ có chút chậm trễ hơn, đến giờ vẫn chưa lành lặn được.
Nhưng cũng may là khoảng cách của bọn hắn ở xa Tuyết Vương, nên thời gian chống chịu Băng Phong Tuyết Địa này chỉ có ba mươi phút mà thôi.
Qua được ba mươi phút này, bọn hắn liền an toàn.
Riêng Tuyết Lam thì có chút phấn khích, bởi ham muốn bấy lâu nay của hắn rốt cuộc cũng được thỏa mãn rồi, hắn rất nóng lòng muốn biết được quang cảnh thế giới bên ngoài như thế nào.
Hắn cũng rất muốn biết thảm có xanh cùng đãi cát vàng của Đông Vực cùng Nam Vực có hình dáng ra sao.
Nói chung, Tuyết Lam rất mong chờ, Khương Hy cũng cảm nhận được cỗ nóng lòng này thông qua Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế, cho nên hắn liền khẽ cười không thôi.
Tuyết Lam bị ‘giam’ ở đây quá lâu, một khi bước ra ngoài kia thì tâm tình của hắn sẽ không khác gì đứa trẻ mới lên ba được đi xa đâu.
...
...
Ba mươi phút nói ngắn không ngắn, nói dài không dài nhưng đoạn thời gian này cũng đủ hành hạ đám tu sĩ nhân loại.
Trừ bỏ tu sĩ cao giai từ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong thì cơ hồ phần lớn đều đã hóa thành băng vụ mà chết hết rồi.
Nói là thế nhưng tình huống của những tu sĩ đỉnh phong cũng không phải tốt đẹp gì cho cam. Tại thời kỳ linh lực sung mãn toàn thịnh thì bọn hắn còn có thể miễn cưỡng chống chịu đến chứ hiện tại...
“Phốc”.
Một tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong chịu không nổi nữa liền trệt để phun ra một ngụm máu tươi rồi gục ngã xuống mặt băng, toàn bộ cơ thể lấy tốc độ nhanh nhất mà đóng băng lại rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.
Từng mảnh nhỏ này lại tiếp tục vỡ ra những mảnh nhỏ nữa rồi dần dần hóa thành băng vụ mà hòa mình vào trong không trung.
Hai người còn sống thấy vậy liền như rơi vào hầm băng bởi thủ đoạn của bọn hắn cũng không còn nhiều nữa.
Bọn hắn cũng đã thử xuất kim quang ra thủ hộ nhưng kim quang vừa hiện thì cũng bị đóng băng lại mà biến mất.
Thậm chí đến thuộc tính đối nghịch là lửa thì cũng không thoát khỏi cảnh bị đóng băng.
Băng Phong Tuyệt Địa là thần thông cực kỳ đáng sợ, bởi nó không hề nhìn cái gì cả, muốn băng phong là băng phong thôi.
Tuyết Vương sở hữu một môn Đại Thần Thông này cơ hồ chính là đi ngang Bắc Nguyên Vạn Dặm.
Qua tiếp thêm mười phút nữa, hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong còn lại cũng thở ra một hơi cuối cùng rồi băng hóa mà tiêu tán vào không trung.
Liêm Đào mặc dù không bị ảnh hưởng bởi Băng Phong Tuyệt Địa nữa nhưng hắn lại phải trơ mắt ra mà nhìn từng người một chết đi, trong người hắn liền bốc lên một cỗ khó chịu không thôi.
Bất quá hắn cũng không thể làm được thêm bất cứ chuyện gì nữa, Nguyên Anh Huyết cũng chỉ có tác dụng cho mỗi hắn mà thôi, người khác muốn ‘ké’ cũng không có cửa.
Về phần Cố Phi Thiên, hắn đương nhiên là người thảm trọng nhất trừ bỏ Khắc Hoàng trong hàng ngũ Ngưng Dịch cảnh.
Bởi trên người hắn bây giờ đã phủ lên một tầng băng lạnh giá rồi, bất quá tầng băng này vừa hiện không lâu thì lôi điện bỗng dưng xuất hiện mà đánh nát nó đi rồi.
Nhưng kế đó tầng băng lại tiếp tục xuất hiện, lôi điện lại tiếp tục phá. Quá trình phá rồi lại hiện, hiện rồi lại phá này cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần nên tạm thời Cố Phi Thiên sẽ không chết vì bị băng phong.
Bất quá hắn sẽ cực kỳ thảm bởi linh lực của hắn đang mỗi ngày một cạn dần, lôi chi ý cảnh vốn nhờ vào cảm ngộ để tồn tại nhưng vì thần trí của hắn không còn thanh tỉnh nữa nên ý cảnh này cũng có đôi chút chập chờn.
Thời gian dần trôi qua, linh lực của hắn cũng đang cấp tốc trôi đi với một tốc độ rất nhanh.
Bây giờ sinh tử của Cố Phi Thiên khó ai có thể nói rõ được, suy cho cùng thì phải nhìn vào chính bản thân hắn thôi.
Kiên cường chống chọi thì có lẽ có cơ may sống sót nhưng mệt mỏi buông tay thì sẽ chắc chắn nghênh đón tử vong.
Cố Phi Thiên thảm như vậy rồi thì ba người Thạch Thương lại càng thảm hơn, bởi khoảng cách của bọn với Tuyết Vương là gần nhất và đồng thời cũng là nhóm người đầu tiên hứng chịu một Đại Thần Thông này.
Hư ảnh mặt trời khổng lồ kia của Thạch Thương đã sớm bị Băng Phong Tuyệt Địa đóng băng lại mà xóa bỏ đi rồi, một thân hỏa công của hắn cũng theo đó mà kéo lùi đi theo.
Đương nhiên hắn cũng không đơn giản như vậy mà chết bởi bên cạnh hắn còn có Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương.
Bản ý của cả ba người bọn hắn trên thực tế chính là luân phiên chống đỡ. Thạch Thương đã cầm cự được ba mươi phút rồi sụp đổ thì đến lượt Bạch Tương Duyệt đứng ra dựng liên hoa lên mà tiếp tục chống đỡ.
Bất quá nàng không tu luyện hỏa công nên thuần túy linh lực cũng chỉ giúp nàng chống đỡ được thêm mười lăm phút mà thôi.
Mười lăm phút cuối cùng này tự nhiên sẽ do Thái Huỳnh Liên Phương đến gánh.
Mà đen đủi là linh lực của nàng cũng chẳng phải loại ấm áp gì, nói thẳng ra thì nó cũng lạnh lẽo chẳng kém hàn khí đâu.
Cho nên khi Thái Huỳnh Liên Phương đến chấp chưởng chống đỡ thì nàng nhiều nhất cũng chỉ làm tăng nhiệt độ mặt bằng chung lên một chút mà thôi.
Qua tiếp mười phút, thân thể của cả ba người bọn hắn đã run bần bật lên, ý thức cũng không còn thanh tỉnh nữa mà đồng loạt rơi hết xuống đất nhưng may là tinh thần cầu sinh của bọn hắn rất mạnh.
Dù đã rơi xuống đất nhưng bọn hắn vẫn không quên tự lết cái thân này lại gần nhau mà cùng chống đỡ, hình ảnh này nói thật rất động lòng.
Bất quá dưới con mắt của Tuyết Vương, đây chỉ là hành động của một đám giãy chết mà thôi.
Hơi thở của hắn cũng thuần túy một màu trắng, ánh mắt hoàng kim kia tựa hồ có chút mệt mỏi. Môn Đại Thần Thông này quả thực rất hao tổn sức lực của hắn.
Nhưng mắt thấy chỉ còn năm phút nữa thì Tuyết Vương liền nhẹ nhàng thở ra một hơi mà quay lưng bỏ đi.
Dưới ánh mắt của Tuyết Vương, đám người Thạch Thương cơ hồ đã chết chắc rồi, hắn tự nhiên không cần thiết phải ở đây nữa, đành trực tiếp trở lại đường cũ mà ra ngoài.
Ba phút nữa lại trôi qua.
Tuyết Vương đã rời đi được một khoảng rất xa rồi, cả ba người Thạch Thương liền run lên bần bật, bên ngoài cơ thể đã dần dần phủ lên một tầng băng, vô luận là mạch máu hay cơ bắp thì bây giờ đã chắc không khác gì đá.
Đột nhiên, ánh mắt Thạch Thương bỗng dưng lướt qua một tia quang mang, khóe miệng sắp đông cứng kia liền có chút hơi vểnh lên.
Hai tay hắn liền run rẩy mà từ từ đưa lên để kết ấn lại.
Theo đó, từ sâu trong thể nội hắn, một cỗ nhiệt lực khổng lồ liền thoát ra bên ngoài mà bao bọc lấy cả ba người lại.
Nhiệt lực này không biết từ đâu đến nhưng nó cực kỳ nóng, trong tình huống bình thường thì sức nóng này cũng đủ thiêu chết một người nhưng trong tình huống bây giờ, nó lại như luồng khí ấm vậy.
Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương rất nhanh liền được nhiệt lực khu trừ hàn khí mà giật mình tỉnh dậy nhìn Thạch Thương, hai nàng có chút lắp bắp run rẩy mà thốt lên:
“Thạch... Thạch đạo hữu... ngươi còn... giấu bài?”.
Từng tầng băng rất nhanh liền bị cỗ nhiệt lực này xóa bỏ đi, sinh cơ của bọn hắn cũng rất nhanh được lấy lại.
Thạch Thương liền thở nhẹ ra một hơi mà mỉm cười đáp:
“Mong hai vị đạo hữu thứ lỗi, loại thủ đoạn này ta chỉ có thể duy trì một phút nên ta phải nán lại đến thời điểm này mới dám dùng”.
Nghe vậy, cả hai nàng mới hiểu ra, nguyên lai là bị giới hạn thời gian, chả trách phải chờ đến thời điểm cuối cùng, vừa vặn, Tuyết Vương lại chủ quan mà bỏ đi trước, thành thử bọn hắn liền có thể khôi phục mà không bị ngăn cản.
Lấy góc nhìn của Tuyết Vương, chỉ cần trong mấy phút cuối này bọn hắn còn sinh long hoạt hổ thế này thì thể nào cũng sẽ trực tiếp xuất thủ vỗ chết thôi.
Xem ra số mệnh của bọn hắn vẫn còn cao lắm, chưa thể chết được.
Thủ đoạn này của Thạch Thương trên thực tế chính là thủ đoạn áp đáy hòm của hắn.
Thần thông - Triêu Dương Quán Thông.
Có một chuyện mà toàn bộ những người khác ít biết, đó là Thạch Thương đã viên mãn Triêu Dương Quyết, tự thân đã ngộ ra thần thông của riêng mình cùng hỏa chi ý cảnh.
Bất quá hắn lại ẩn tàng rất sâu dẫn đến không ai biết hắn còn lưu lại thực lực cả. Suy cho cùng, tu chân giới hiểm họa khôn lường, dù cho tạm thời nhóm người bọn hắn là đồng bạn nhưng ai biết được đến phút cuối cùng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cho nên Thạch Thương mới phải ẩn đi thần thông của mình đến thời điểm thích hợp nhất. Theo chiến sự mỗi lúc càng căng thẳng cùng Khắc Hoàng tử trận, vốn hắn định dùng Triêu Dương Quán Thông để thiêu chết Tuyết Vương nhưng đánh đến thiên hôn địa ám rồi mà vẫn không tìm thấy sơ hở để ra tay.
Cuối cùng Đại Thần Thông của Tuyết Vương được xuất sử ra, môn thần thông này của Thạch Thương liền có đất diễn.
Chỉ là Thạch Thương sẽ không giải thích nhiều với Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương, các nàng chỉ cần tin lời hắn nói là được.
Dù sao đứng trước tử vong, lời nào lại chả là thật lòng.
Một phút trôi qua, Triêu Dương Quán Thông liền biến mất, bọn hắn một lần nữa lại nghênh đón lạnh giá nhưng trên mặt bọn hắn bây giờ đã tràn ngập ý cười rồi.
Bởi bọn hắn sống rồi.
Một phút lạnh giá này... không giết được bọn hắn.
...
...
Một phút cuối cùng rất nhanh liền trôi qua, toàn bộ Băng Thần Cung liền rung chuyển đến dữ dội. Một luồng quang mang bảy màu liền bắn ra tứ phía, Đại Thần Thông của Tuyết Vương liền bị đánh tan ngay lập tức.
Khương Hy cùng Tuyết Lam thấy vậy liền nhanh chóng thu lại không gian của bản thân mà nhanh chóng chuẩn bị ly khai.
Đối với bí cảnh bình thường thì cổng vào cũng chính là cổng ra nhưng Bắc Nguyên Vạn Dặm lại có chút khác, cổng vào cùng cổng ra của nó cơ hồ là khác biệt nhau rất xa.
Cổng ra của Bắc Nguyên Vạn Dặm trên thực tế có rất nhiều cổng, mỗi một cổng ứng với một người.
Hơn nữa một khi bước qua cánh cổng đó thì mỗi người sẽ được truyền tống đến một nơi khác nhau tại Bắc Nguyên.
Lúc này, người nào may mắn người nào đen đủi liền hiển lộ ra trước mắt thế gian.
May mắn thì được truyền tống ra giữa thảo nguyên hoặc đồng tuyết, đen đủi thì được truyền tống vào ngay giữa cấm địa của các đại tông môn.
Đối với tình huống sau, kết quả mặc định chính là tử vong không phải bàn cãi.
Đương nhiên, tình huống này từ rất lâu đã được các đại thế lực giải quyết rồi. Bởi nếu cổng ra của Bắc Nguyên Vạn Dặm lại tự do như vậy thì các thế lực hà cớ gì phải đợi ngay tại cổng vào bí cảnh.
Từ hàng vạn năm trước sau khi phát hiện được đặc tính này của Bắc Nguyên Vạn Dặm, các đại thế lực đã liên thủ dựng nên một cái đại trận xung quanh cổng vào.
Chỉ cần cổng ra của Bắc Nguyên Vạn Dặm được kích hoạt thì tất cả sẽ được kết nối với cái cổng vào này mà trở ra.
Chuyện này đối với các tu sĩ là chuyện tốt, chí ít sẽ không vô duyên vô cớ bị đánh chết chỉ vì bị truyền tống vào cấm địa.
Nhưng đối với Khương Hy thì lại là chuyện xấu đến cực độ. Tuyết Vương đã dùng Băng Phong Tuyệt Địa, vậy thì hơn chín thành tu sĩ nhân loại chắc chắn sẽ bỏ mạng tại nơi đây.
Đến lúc ra ngoài thì cũng chỉ còn lại lưa thưa vài mống tu sĩ cao giai mà thôi, đến lúc đó Khương Hy cùng Tuyết Lam sẽ bị phát giác ra ngay tức khắc.
Đối mặt với đội hình hàng chục lão tổ Nguyên Anh cảnh ngoài kia, Khương Hy có thêm vạn cái mạng nữa cũng chạy không được, Tuyết Lam coi như được khôi phục đến Hóa Nguyên cảnh cũng chạy không thoát.
Cho nên ngay từ khi biết đến sự tồn tại của Băng Phong Tuyệt Địa, Khương Hy đã không có ý định đi ra theo cách bình thường rồi.
Bình luận facebook