Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Trong lòng Lâm Lục Viễn lúc này như muốn dậy sóng, hắn không ngờ mọi chuyện chỉ trong chốc lát liền bị lật đổ nhanh như vậy. Hôm trước, sau khi nhận được toàn bộ thông tin về Lân từ lão quản gia, hắn đã đích thân đến đại lao để thẩm tra.
Dựa vào thông tin hắn lấy được, hắn thành công tìm ra thủ phạm chân chính của vụ ám sát. Kết quả không ai khác ngoài Lâm Thanh Đình, hắn vốn dĩ đã nghĩ đến rồi nên cũng không ngạc nhiên là bao. Nhưng cũng vì thế mà hắn rất đau đầu.
Nếu chuyện xảy ra trong tình huống bình thường thì Lâm Lục Viễn có thể sẽ đưa con trai hắn vào diện điều tra mà răn dạy một phen, dù sao đối với hắn, chỉ cần Khương Hy không chết thì không thành chuyện lớn. Hắn tự nhiên sẽ có cách để đổi đen thành trắng, xóa mọi nghi ngờ cho con trai. Đối với dân chúng, hắn tự nhiên mà trở thành người công chính nghiêm minh, từ đó liền tín nhiệm hắn hơn.
Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Tuy nhiên, tình huống bây giờ không cho phép hắn làm được điều đó. Lâm Thanh Đình đã bị phế, cả ngày chỉ có thể sống vật vờ như cái xác không hồn, Lâm phu nhân từ chuyện đó đến giờ ngày nào cũng dùng nước mắt để rửa mặt. Nếu hắn dám đưa Lâm Thanh Đình vào vòng điều tra, Lâm phủ coi như tan tác.
Lâm Lục Viễn về bản chất là một con cáo già, quan lại có ai không cáo già chứ. Nên nhớ rằng, Thanh gia kiểm soát Linh Vân trấn những ba mươi năm, tuy rằng Lâm Lục Viễn chỉ trễ hơn có mười năm nhưng dưới tình thế đó hắn vẫn có thể gây dựng thế lực riêng cho mình cũng đủ chứng minh năng lực của hắn rồi. Gặp người khác có khi bị Thanh Bình bức đi rồi cũng nên.
Thanh Bình hiện nay trong mắt phàm nhân cũng có thể được xem là ‘quái vật’ bởi không có phàm nhân nào giữ được tuổi trẻ thanh xuân như hắn cả, hơn nữa võ lực của hắn cũng cực kỳ cao thâm. Đến một nhân vật như vậy mà vẫn còn kiêng kỵ Lâm Lục Viễn thì quả thực kẻ này khó chơi.
Quay lại chuyện chính, Lân không phải là trẻ cô nhi, hắn có gia đình, vì gia cảnh quá nghèo khó mà hắn phải gán thân tại Lâm phủ. Với vị thế của nhà hắn lúc đó thì Lân cũng được xem là rất may mắn rồi. Trong đợt dịch trùng vừa qua, phụ thân hắn không may là một trong những người đầu phát bệnh nên đã qua đời. Mẫu thân hắn dù không nhiễm dịch trùng nhưng nàng vốn dĩ cũng đã mắc một căn bệnh nan y, cùng với nỗi đau mất chồng mà bệnh tình ngày một xấu đi.
Lân dù đang ở tại Lâm phủ nhưng khi biết chuyện, lòng hắn liền bồn chồn không yên. Nếu nói nghịch lân của Lân nằm ở đâu thì hiện tại chắc chắn là mẫu thân hắn. Bởi vậy hắn mới ra sức làm việc tại Lâm phủ, bất kể tốt xấu, hắn đều tự đặt cho mình một trọng trách phải để mẫu thân mình sống an nhiên hết quãng đời còn lại. Lâm Thanh Đình đương nhiên biết được việc đó và hắn đã cùng Lân làm một cái giao dịch.
Giao dịch đó là hắn phải thay Lâm Thanh Đình gánh hết mọi tội lỗi, đổi lại là một mảnh trời bình yên cho mẫu thân.
Trong mắt Lâm Thanh Đình, giao dịch này xem như đã xong, nhưng trong mắt Lâm Lục Viễn, giao dịch này còn chưa hết. Lân dù có thay con trai hắn nhận tội thì chuyện có liên can đến Điền đại phu tất sẽ có Nguyệt Hải Thành can dự vào. Nguyệt Hải Thành một khi đã muốn quản thì dù Lâm Lục Viễn có dùng bất cứ thủ đoạn nào đi chăng nữa cũng không thể làm gì được.
Vậy nên Lâm Lục Viễn đã quyết định, trước khi chuyện đó xảy ra, Lân buộc phải chết, hơn nữa còn phải là tự sát. Nếu hắn giết Lân, mọi điều tra đều sẽ dồn về phía hắn, đến lúc đó hắn sẽ bị đào sâu đến từng ngóc ngách trong quá khứ, tội chồng tội là điều không thể tránh khỏi.
Còn nếu Khương Hy đánh chết hắn, mọi hướng điều tra sẽ đổ dồn về con trai hắn, Điền đại phu chưa từng nghi ngờ Lân bao giờ, cái lão muốn nghe nhất chính là cái tên Lâm Thanh Đình. Đừng nghĩ lão nhân này là y sư mà hiền từ, lão một khi đã lạnh nhạt với ai thì kẻ đó cũng nên lo đi là vừa. Về phía Nguyệt Hải Thành, họ đương nhiên sẽ tin lời lão hơn rồi.
Theo dự tính, Lâm Lục Viễn cùng với Lân đã làm một cái giao dịch, dùng mạng hắn đổi lấy phần đời an nhiên cho mẹ. Giao dịch này không khác gì với Lâm Thanh Đình nhưng uy vọng của Lâm Lục Viễn lại hơn hẳn, chưa kể hắn còn lấy danh dự ra đảm bảo sẽ tìm người chữa trị bệnh cho mẫu thân của Lân nữa nên Lân đã gật đầu đồng ý.
Theo dự tính, hôm nay chính là lúc Lân sẽ tự sát trước mặt họ, Lâm Lục Viễn đã có dự tính trước, dù Khương Hy có mở miệng hay không thì hắn cũng sẽ đưa họ đi gặp Lân. Nếu có khác thì chẳng qua là hắn không muốn thấy Lân chết ngay tại đại sảnh mà thôi. Nơi đây hắn dùng để thương nghị nội vụ, sao dám để có người chết ở đây được. Nào ngờ sau khi ăn một đòn từ Khương Hy, hắn lại trông như sống dở chết dở rồi.
Lâm Lục Viễn nhìn Khương Hy, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
"Khương đại phu, bản quan hiểu cảm giác của ngươi nhưng xin ngươi giữ bình tĩnh... người này không thể chết được"
Khương Hy nhắm mắt lại, tựa như đang suy nghĩ gì đó, không bao lâu sau, hắn mở mắt ra mà nói:
“Được, ta sẽ không giết hắn nhưng mà...”
Lời vừa dứt, thân ảnh hắn như quỷ mị mà đột ngột xuất hiện trước mặt Lân, tay phải hắn nắm lại thành quyền đánh về phía ngực Lân. Bất ngờ bị trúng đòn, thân người Lân liền cong lại, miệng phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất mà ngất đi.
“... đánh ngất hắn thì không sao chứ?”, Khương Hy quay người lại nói.
Lâm Lục Viễn liền há hốc mà nhìn, hắn không thể tin nổi người thiếu niên này lại kinh khủng đến như vậy. Trong đầu hắn vô thức mà nảy ra vô số câu hỏi.
Người đã đánh rồi thì còn hỏi làm gì?
Đường đường là một y sư sao lại ra tay hung tàn đến thế?
Không phải có câu ‘lương y như từ mẫu’ sao?
Lão quản gia cũng chấn kinh không ít, lão là tâm phúc của Lâm Lục Viễn đương nhiên biết kế hoạch ngày hôm nay. Từ lúc thấy Khương Hy ra đòn, lão đã cầu mong sao cho Lân đừng có chết rồi, may thay Lân không chết nhưng giờ hắn ngất rồi. Người đã ngất rồi thì còn tự sát được sao?
Phát hiện ra Lâm Lục Viễn cũng thất thố, lão liền e hèm vài tiếng báo hiệu cho hắn. Dù sao lão quản gia sống cũng đã lâu, định lực của lão vẫn cao lắm, ở mặt này, Lâm Lục Viễn chưa chắc đã qua được lão.
Nhờ lão quản gia, Lâm Lục Viễn liền sực tỉnh, hắn thở dài ra một hơi rồi phất tay ra hiệu cho hai tên lính lại đem Lân trở về đại lao. Nào ngờ, Điền đại phu bỗng dưng lên tiếng:
“Khoan đã”.
Lâm Lục Viễn có chút ngờ vực mà nói:
“Điền thần y còn có chuyện gì sao?”
Điền đại phu nghiêm túc nhìn hắn đáp:
“Thương thế của hắn rất nặng, nếu không nhanh chóng chữa trị, hắn sẽ chết”
Trong giây lát, ánh mắt của Lâm Lục Viễn liền lướt qua một tia tinh quang, hắn nói:
“Vậy theo ý của Điền đại phu là...?”
Điền đại phu nhìn qua Khương Hy một chút rồi đáp:
“Mang hắn tới trạch viện của lão phu, lão phu sẽ lo liệu cho hắn”.
“Nhưng mà...”
“Có ta ở đây”, Khương Hy nói ra.
Lâm Lục Viễn giật thót quay lại, hắn không biết Khương Hy từ lúc nào mà đã xuất hiện sau lưng hắn. Hắn bỗng dưng nhớ đến cảnh Lân bị đánh đến ngất đi, sắc mặt hắn đột nhiên tái trắng lại. Hắn thầm nghĩ nếu Khương Hy muốn giết hắn thì chắc chắn hắn đã thần không biết quỷ không hay mà chết rồi.
Nhìn thấy sắc mặt đó, Khương Hy liền nói:
“Lâm đại nhân, ngươi không sao chứ?”
Lâm Lục Viễn bất giác mà tránh ánh mắt của hắn, xua tay mà đáp:
“Không, không sao, bản quan có chút hơi mệt”
“Vậy đại nhân nên về nghỉ ngơi”, Khương Hy ân cần mà nói ra.
Sau đó, không cần đợi Lâm Lục Viễn, hắn liền ra lệnh cho hai tên lính mang Lân tiến về trạch viện. Đại sảnh rất nhanh liền chỉ còn lại Lâm Lục Viễn và lão quản gia, lão quản gia lo lắng mà nói:
“Đại nhân, ngài định để như vậy sao?”
Lâm Lục Viễn hít vào một hơi, sắc mặt tuy còn chút tái nhưng ánh mắt đã trở nên âm trầm hơn hẳn, hắn nói:
“Đương nhiên là không nhưng Lân không được chết, ở đây chỉ có hai người họ mới cứu được hắn mà thôi. Mặt khác, cho người theo dõi Khương đại phu, nhất cử nhất động của hắn phải báo lại cho ta”
Lão quản gia nghe vậy, lão suy nghĩ một chút rồi nói:
“Đại nhân, võ công của Khương đại phu e rằng còn cao hơn cả tưởng tượng của chúng ta, cho người theo dõi có khi đánh rắn động rừng cũng nên”.
Lâm Lục Viễn nhíu máy, hắn nói:
“Vậy theo ngươi, chúng ta nên làm gì?”
Lão quản gia nói:
“Hay là cho người theo dõi Điền thần y?”
Lâm Lục Viễn lắc đầu:
“Điền thần y không phải là đối tượng mà chúng ta có thể động, đằng sau lão có người, hơn nữa bên người lão vẫn còn tấm lệnh bài kia. Nhưng dựa vào biểu hiện vừa rồi của lão... thì không có gì bất thường cả. Lão không đáng lo, Khương đại phu... mới đáng lo”.
Lão quản gia liền trầm mặc rất lâu cũng không biết nên dùng cách gì, lão liền nhìn Lâm Lục Viễn một hồi rồi nói:
“Đại nhân, chúng ta... buộc phải thế này sao?”
Lâm Lục Viễn nghe vậy liền thở dài đáp:
“Lâm phủ không thể đổ, cơ nghiệp của bản quan cũng... không thể đổ. Hai người họ đành phải chịu ủy khuất một chút vậy”.
“Nhưng...”
“Là bất nghĩa... đúng chứ?”
Lão quản gia liền im bặt lại, không nói gì nữa.
Lâm Lục Viễn nói ra tiếp một câu:
“Một đời làm quan, một đời tham vọng... nào có ai liêm chính được cơ chứ”.
...
...
Trở về trạch viện, Điền đại phu liền trực tiếp bắt tay vào việc chữa trị cho Lân. Toàn bộ người Lân đúng là quá thảm, chưa kể còn bị Khương Hy đánh nữa, thương chồng lên thương, thảm lại còn thêm thảm.
Nhưng có thế đi nữa thì cũng không ảnh hưởng đến việc chữa trị cả.
Một tiếng sau, mọi việc liền xong xuôi hết, Điền đại phu liền quay sang nhìn Khương Hy, lão híp mắt lại mà nói:
“Đại nhãn tử, nói đi, ngươi bắt lão phu mang hắn về là có ý gì?”
Việc Điền đại phu đưa Lân về đây cũng là do Khương Hy nhờ cậy lão, còn nhờ cậy lúc nào thì câu trả lời là lúc Điền đại phu đang tức giận. Khương Hy nhờ vào việc dỗ dành lão mà hắn mới có cơ hội để truyền đạt ý định của mình, lúc đó hắn còn chưa có đánh Lân. Nhưng hắn đã dự tính là sẽ đánh rồi.
Khương Hy khẽ cong miệng mà đáp lão:
“Là để bảo toàn mạng cho hắn”
“Bảo toàn mạng?”, Điền đại phu nghi vấn
“Đúng, là bảo toàn mạng”, Khương Hy gật gù đáp.
Điền đại phu bĩu môi mà nhìn hắn, lão nói:
“Ngươi xem thử hắn còn dùng được chỗ nào?”
Lão hất cằm về phía Lân đang nằm, toàn thân người hắn bây giờ đâu đâu cũng toàn là băng, tựa như một cái xác ướp vậy, một bên giường còn nguyên một chậu nước và khăn đã thấm qua máu. Nhưng đúng như Khương Hy nói, hắn vẫn còn giữ được cái mạng.
Khương Hy cười không đáp, ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Lân. Điền đại phu biết không thể hỏi được thêm gì nữa, lão liền lắc đầu rồi quay sang rót một chén nước. Lúc quay đi, lão đã bỏ lỡ một chuyện.
Sâu thẳm trong ánh mắt của Khương Hy, một tia tinh quang đỏ hồng bỗng dưng hiện ra, rồi dần dần lan ra hết con ngươi. Hắn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhưng rất nhanh, hắn liền trở về bình thường.
Khương Hy quay lại nhìn Điền đại phu mà nói:
“Lão bá, chúng ta đi ăn sáng thôi”.
Điền đại phu nhìn qua Lân đang nằm, xác định hắn trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, lão liền gật đầu đáp:
“Được rồi, chúng ta đi thôi”
...
...
Sau khi hai người rời đi được một khoảng thời gian thì Lân bắt đầu có dấu hiệu động đậy, nếu có người ở đây tháo hết đống băng kia ra thì sẽ thấy toàn thân hắn nổi hết cả gai ốc lên. Lân khó khăn mà mở mắt ra, sống lưng hắn đã đổ hết mồ hôi lạnh, vừa rồi dù đang ngất đi nhưng tận sâu trong linh hồn hắn liền run rẩy, hắn không biết phải mô tả cảm giác đó như thế nào, cứ như... tử thần ghé thăm vậy.
Hắn liền nhíu mày lại, đau đớn như lan đến toàn thân. Những ngày này hắn chịu khổ quá nhiều, tâm trí lúc nào cũng căng như dây đàn, hắn đúng là đã giao dịch với Lâm Lục Viễn nhưng ở lâu trong Lâm phủ hắn còn không hiểu sao. Lời Lâm Lục Viễn nói ra mười phần thì hắn tin nhiều nhất là sáu phần mà thôi, bốn phần còn lại... không tin nổi. Một khi mẹ hắn còn chưa có được lợi ích gì từ giao dịch này thì bước cuối cùng kia hắn sẽ không làm.
Lân cố gắng nén đau lại, hắn gắng gượng mà ngồi dậy. Bỗng nhiên, trời tối đi. Hai con ngươi hắn liền co rụt lại, bây giờ mới sáng sớm, làm sao trời tối được.
Câu trả lời là tầm nhìn của hắn đã bị cái gì đó che chắn lại.
Lân đột nhiên run rẩy hết cả lên, hắn từ từ mà ngẩng đầu đầu lên, ánh mắt mang vẻ hoảng sợ mà nhìn người trước mặt, miệng hắn khẽ run lên.
Nếu trên đời này người Lân trân trọng nhất là mẹ hắn, người hắn ngờ vực nhất là Lâm Lục Viễn thì kẻ khiến hắn sợ nhất chính là người thiếu niên này, kẻ đó chính là Khương Hy.
Khương Hy nhìn hắn rồi nói:
“Sao thế, mặt ta dính gì sao?”
Hắn rõ ràng đã rời đi rồi, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Khương Hy vốn đang đi cùng Điền đại phu nhưng trên đường đi hắn ngáp rất nhiều. Điền đại phu thấy thế liền nhớ đến lúc sáng, lão đành bảo hắn trở về ngủ một chút. Đó là lý do mà hắn ‘tình cờ’ xuất hiện trước mặt Lân.
Lân khẽ run lên, lắp bắp nói:
“Không... không dính... gì hết”
Khương Hy bật cười đáp:
“Ngươi thật thà quá rồi”
Hắn lại lấy một cái ghế rồi ngồi xuống trước mặt Lân mà nói:
“Ta đáng sợ đến vậy sao?”.
Lân nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
“Không... không, công tử không đáng sợ”
Khương Hy phất tay, tựa như mặc kệ chuyện đó, hắn nói tiếp:
“Mẫu thân ngươi đã an toàn rồi, khoảng thời gian này cứ ở lại đây, chuyện của ta thành hay bại đều là ở ngươi, nhớ rồi chứ?”.
Nghe vậy, Lân liền nhanh chóng mà gật gật đầu, hắn khó khăn mà hạ người thấp người, hành lễ với Khương Hy. Đây không phải là vì sợ, đây chính cảm kích. Hắn cảm kích vì Khương Hy đã cứu hắn, cảm kích vì đã làm đúng... giao dịch.
Ban đầu, Lâm Lục Viễn cho rằng hắn đã nắm được cục diện nhưng so với Khương Hy, hắn còn non lắm.
Khương Hy dù đến sau nhưng hắn đã đi trước một bước.
Một bước rất dài.
...
...
Dựa vào thông tin hắn lấy được, hắn thành công tìm ra thủ phạm chân chính của vụ ám sát. Kết quả không ai khác ngoài Lâm Thanh Đình, hắn vốn dĩ đã nghĩ đến rồi nên cũng không ngạc nhiên là bao. Nhưng cũng vì thế mà hắn rất đau đầu.
Nếu chuyện xảy ra trong tình huống bình thường thì Lâm Lục Viễn có thể sẽ đưa con trai hắn vào diện điều tra mà răn dạy một phen, dù sao đối với hắn, chỉ cần Khương Hy không chết thì không thành chuyện lớn. Hắn tự nhiên sẽ có cách để đổi đen thành trắng, xóa mọi nghi ngờ cho con trai. Đối với dân chúng, hắn tự nhiên mà trở thành người công chính nghiêm minh, từ đó liền tín nhiệm hắn hơn.
Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Tuy nhiên, tình huống bây giờ không cho phép hắn làm được điều đó. Lâm Thanh Đình đã bị phế, cả ngày chỉ có thể sống vật vờ như cái xác không hồn, Lâm phu nhân từ chuyện đó đến giờ ngày nào cũng dùng nước mắt để rửa mặt. Nếu hắn dám đưa Lâm Thanh Đình vào vòng điều tra, Lâm phủ coi như tan tác.
Lâm Lục Viễn về bản chất là một con cáo già, quan lại có ai không cáo già chứ. Nên nhớ rằng, Thanh gia kiểm soát Linh Vân trấn những ba mươi năm, tuy rằng Lâm Lục Viễn chỉ trễ hơn có mười năm nhưng dưới tình thế đó hắn vẫn có thể gây dựng thế lực riêng cho mình cũng đủ chứng minh năng lực của hắn rồi. Gặp người khác có khi bị Thanh Bình bức đi rồi cũng nên.
Thanh Bình hiện nay trong mắt phàm nhân cũng có thể được xem là ‘quái vật’ bởi không có phàm nhân nào giữ được tuổi trẻ thanh xuân như hắn cả, hơn nữa võ lực của hắn cũng cực kỳ cao thâm. Đến một nhân vật như vậy mà vẫn còn kiêng kỵ Lâm Lục Viễn thì quả thực kẻ này khó chơi.
Quay lại chuyện chính, Lân không phải là trẻ cô nhi, hắn có gia đình, vì gia cảnh quá nghèo khó mà hắn phải gán thân tại Lâm phủ. Với vị thế của nhà hắn lúc đó thì Lân cũng được xem là rất may mắn rồi. Trong đợt dịch trùng vừa qua, phụ thân hắn không may là một trong những người đầu phát bệnh nên đã qua đời. Mẫu thân hắn dù không nhiễm dịch trùng nhưng nàng vốn dĩ cũng đã mắc một căn bệnh nan y, cùng với nỗi đau mất chồng mà bệnh tình ngày một xấu đi.
Lân dù đang ở tại Lâm phủ nhưng khi biết chuyện, lòng hắn liền bồn chồn không yên. Nếu nói nghịch lân của Lân nằm ở đâu thì hiện tại chắc chắn là mẫu thân hắn. Bởi vậy hắn mới ra sức làm việc tại Lâm phủ, bất kể tốt xấu, hắn đều tự đặt cho mình một trọng trách phải để mẫu thân mình sống an nhiên hết quãng đời còn lại. Lâm Thanh Đình đương nhiên biết được việc đó và hắn đã cùng Lân làm một cái giao dịch.
Giao dịch đó là hắn phải thay Lâm Thanh Đình gánh hết mọi tội lỗi, đổi lại là một mảnh trời bình yên cho mẫu thân.
Trong mắt Lâm Thanh Đình, giao dịch này xem như đã xong, nhưng trong mắt Lâm Lục Viễn, giao dịch này còn chưa hết. Lân dù có thay con trai hắn nhận tội thì chuyện có liên can đến Điền đại phu tất sẽ có Nguyệt Hải Thành can dự vào. Nguyệt Hải Thành một khi đã muốn quản thì dù Lâm Lục Viễn có dùng bất cứ thủ đoạn nào đi chăng nữa cũng không thể làm gì được.
Vậy nên Lâm Lục Viễn đã quyết định, trước khi chuyện đó xảy ra, Lân buộc phải chết, hơn nữa còn phải là tự sát. Nếu hắn giết Lân, mọi điều tra đều sẽ dồn về phía hắn, đến lúc đó hắn sẽ bị đào sâu đến từng ngóc ngách trong quá khứ, tội chồng tội là điều không thể tránh khỏi.
Còn nếu Khương Hy đánh chết hắn, mọi hướng điều tra sẽ đổ dồn về con trai hắn, Điền đại phu chưa từng nghi ngờ Lân bao giờ, cái lão muốn nghe nhất chính là cái tên Lâm Thanh Đình. Đừng nghĩ lão nhân này là y sư mà hiền từ, lão một khi đã lạnh nhạt với ai thì kẻ đó cũng nên lo đi là vừa. Về phía Nguyệt Hải Thành, họ đương nhiên sẽ tin lời lão hơn rồi.
Theo dự tính, Lâm Lục Viễn cùng với Lân đã làm một cái giao dịch, dùng mạng hắn đổi lấy phần đời an nhiên cho mẹ. Giao dịch này không khác gì với Lâm Thanh Đình nhưng uy vọng của Lâm Lục Viễn lại hơn hẳn, chưa kể hắn còn lấy danh dự ra đảm bảo sẽ tìm người chữa trị bệnh cho mẫu thân của Lân nữa nên Lân đã gật đầu đồng ý.
Theo dự tính, hôm nay chính là lúc Lân sẽ tự sát trước mặt họ, Lâm Lục Viễn đã có dự tính trước, dù Khương Hy có mở miệng hay không thì hắn cũng sẽ đưa họ đi gặp Lân. Nếu có khác thì chẳng qua là hắn không muốn thấy Lân chết ngay tại đại sảnh mà thôi. Nơi đây hắn dùng để thương nghị nội vụ, sao dám để có người chết ở đây được. Nào ngờ sau khi ăn một đòn từ Khương Hy, hắn lại trông như sống dở chết dở rồi.
Lâm Lục Viễn nhìn Khương Hy, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
"Khương đại phu, bản quan hiểu cảm giác của ngươi nhưng xin ngươi giữ bình tĩnh... người này không thể chết được"
Khương Hy nhắm mắt lại, tựa như đang suy nghĩ gì đó, không bao lâu sau, hắn mở mắt ra mà nói:
“Được, ta sẽ không giết hắn nhưng mà...”
Lời vừa dứt, thân ảnh hắn như quỷ mị mà đột ngột xuất hiện trước mặt Lân, tay phải hắn nắm lại thành quyền đánh về phía ngực Lân. Bất ngờ bị trúng đòn, thân người Lân liền cong lại, miệng phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất mà ngất đi.
“... đánh ngất hắn thì không sao chứ?”, Khương Hy quay người lại nói.
Lâm Lục Viễn liền há hốc mà nhìn, hắn không thể tin nổi người thiếu niên này lại kinh khủng đến như vậy. Trong đầu hắn vô thức mà nảy ra vô số câu hỏi.
Người đã đánh rồi thì còn hỏi làm gì?
Đường đường là một y sư sao lại ra tay hung tàn đến thế?
Không phải có câu ‘lương y như từ mẫu’ sao?
Lão quản gia cũng chấn kinh không ít, lão là tâm phúc của Lâm Lục Viễn đương nhiên biết kế hoạch ngày hôm nay. Từ lúc thấy Khương Hy ra đòn, lão đã cầu mong sao cho Lân đừng có chết rồi, may thay Lân không chết nhưng giờ hắn ngất rồi. Người đã ngất rồi thì còn tự sát được sao?
Phát hiện ra Lâm Lục Viễn cũng thất thố, lão liền e hèm vài tiếng báo hiệu cho hắn. Dù sao lão quản gia sống cũng đã lâu, định lực của lão vẫn cao lắm, ở mặt này, Lâm Lục Viễn chưa chắc đã qua được lão.
Nhờ lão quản gia, Lâm Lục Viễn liền sực tỉnh, hắn thở dài ra một hơi rồi phất tay ra hiệu cho hai tên lính lại đem Lân trở về đại lao. Nào ngờ, Điền đại phu bỗng dưng lên tiếng:
“Khoan đã”.
Lâm Lục Viễn có chút ngờ vực mà nói:
“Điền thần y còn có chuyện gì sao?”
Điền đại phu nghiêm túc nhìn hắn đáp:
“Thương thế của hắn rất nặng, nếu không nhanh chóng chữa trị, hắn sẽ chết”
Trong giây lát, ánh mắt của Lâm Lục Viễn liền lướt qua một tia tinh quang, hắn nói:
“Vậy theo ý của Điền đại phu là...?”
Điền đại phu nhìn qua Khương Hy một chút rồi đáp:
“Mang hắn tới trạch viện của lão phu, lão phu sẽ lo liệu cho hắn”.
“Nhưng mà...”
“Có ta ở đây”, Khương Hy nói ra.
Lâm Lục Viễn giật thót quay lại, hắn không biết Khương Hy từ lúc nào mà đã xuất hiện sau lưng hắn. Hắn bỗng dưng nhớ đến cảnh Lân bị đánh đến ngất đi, sắc mặt hắn đột nhiên tái trắng lại. Hắn thầm nghĩ nếu Khương Hy muốn giết hắn thì chắc chắn hắn đã thần không biết quỷ không hay mà chết rồi.
Nhìn thấy sắc mặt đó, Khương Hy liền nói:
“Lâm đại nhân, ngươi không sao chứ?”
Lâm Lục Viễn bất giác mà tránh ánh mắt của hắn, xua tay mà đáp:
“Không, không sao, bản quan có chút hơi mệt”
“Vậy đại nhân nên về nghỉ ngơi”, Khương Hy ân cần mà nói ra.
Sau đó, không cần đợi Lâm Lục Viễn, hắn liền ra lệnh cho hai tên lính mang Lân tiến về trạch viện. Đại sảnh rất nhanh liền chỉ còn lại Lâm Lục Viễn và lão quản gia, lão quản gia lo lắng mà nói:
“Đại nhân, ngài định để như vậy sao?”
Lâm Lục Viễn hít vào một hơi, sắc mặt tuy còn chút tái nhưng ánh mắt đã trở nên âm trầm hơn hẳn, hắn nói:
“Đương nhiên là không nhưng Lân không được chết, ở đây chỉ có hai người họ mới cứu được hắn mà thôi. Mặt khác, cho người theo dõi Khương đại phu, nhất cử nhất động của hắn phải báo lại cho ta”
Lão quản gia nghe vậy, lão suy nghĩ một chút rồi nói:
“Đại nhân, võ công của Khương đại phu e rằng còn cao hơn cả tưởng tượng của chúng ta, cho người theo dõi có khi đánh rắn động rừng cũng nên”.
Lâm Lục Viễn nhíu máy, hắn nói:
“Vậy theo ngươi, chúng ta nên làm gì?”
Lão quản gia nói:
“Hay là cho người theo dõi Điền thần y?”
Lâm Lục Viễn lắc đầu:
“Điền thần y không phải là đối tượng mà chúng ta có thể động, đằng sau lão có người, hơn nữa bên người lão vẫn còn tấm lệnh bài kia. Nhưng dựa vào biểu hiện vừa rồi của lão... thì không có gì bất thường cả. Lão không đáng lo, Khương đại phu... mới đáng lo”.
Lão quản gia liền trầm mặc rất lâu cũng không biết nên dùng cách gì, lão liền nhìn Lâm Lục Viễn một hồi rồi nói:
“Đại nhân, chúng ta... buộc phải thế này sao?”
Lâm Lục Viễn nghe vậy liền thở dài đáp:
“Lâm phủ không thể đổ, cơ nghiệp của bản quan cũng... không thể đổ. Hai người họ đành phải chịu ủy khuất một chút vậy”.
“Nhưng...”
“Là bất nghĩa... đúng chứ?”
Lão quản gia liền im bặt lại, không nói gì nữa.
Lâm Lục Viễn nói ra tiếp một câu:
“Một đời làm quan, một đời tham vọng... nào có ai liêm chính được cơ chứ”.
...
...
Trở về trạch viện, Điền đại phu liền trực tiếp bắt tay vào việc chữa trị cho Lân. Toàn bộ người Lân đúng là quá thảm, chưa kể còn bị Khương Hy đánh nữa, thương chồng lên thương, thảm lại còn thêm thảm.
Nhưng có thế đi nữa thì cũng không ảnh hưởng đến việc chữa trị cả.
Một tiếng sau, mọi việc liền xong xuôi hết, Điền đại phu liền quay sang nhìn Khương Hy, lão híp mắt lại mà nói:
“Đại nhãn tử, nói đi, ngươi bắt lão phu mang hắn về là có ý gì?”
Việc Điền đại phu đưa Lân về đây cũng là do Khương Hy nhờ cậy lão, còn nhờ cậy lúc nào thì câu trả lời là lúc Điền đại phu đang tức giận. Khương Hy nhờ vào việc dỗ dành lão mà hắn mới có cơ hội để truyền đạt ý định của mình, lúc đó hắn còn chưa có đánh Lân. Nhưng hắn đã dự tính là sẽ đánh rồi.
Khương Hy khẽ cong miệng mà đáp lão:
“Là để bảo toàn mạng cho hắn”
“Bảo toàn mạng?”, Điền đại phu nghi vấn
“Đúng, là bảo toàn mạng”, Khương Hy gật gù đáp.
Điền đại phu bĩu môi mà nhìn hắn, lão nói:
“Ngươi xem thử hắn còn dùng được chỗ nào?”
Lão hất cằm về phía Lân đang nằm, toàn thân người hắn bây giờ đâu đâu cũng toàn là băng, tựa như một cái xác ướp vậy, một bên giường còn nguyên một chậu nước và khăn đã thấm qua máu. Nhưng đúng như Khương Hy nói, hắn vẫn còn giữ được cái mạng.
Khương Hy cười không đáp, ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Lân. Điền đại phu biết không thể hỏi được thêm gì nữa, lão liền lắc đầu rồi quay sang rót một chén nước. Lúc quay đi, lão đã bỏ lỡ một chuyện.
Sâu thẳm trong ánh mắt của Khương Hy, một tia tinh quang đỏ hồng bỗng dưng hiện ra, rồi dần dần lan ra hết con ngươi. Hắn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhưng rất nhanh, hắn liền trở về bình thường.
Khương Hy quay lại nhìn Điền đại phu mà nói:
“Lão bá, chúng ta đi ăn sáng thôi”.
Điền đại phu nhìn qua Lân đang nằm, xác định hắn trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, lão liền gật đầu đáp:
“Được rồi, chúng ta đi thôi”
...
...
Sau khi hai người rời đi được một khoảng thời gian thì Lân bắt đầu có dấu hiệu động đậy, nếu có người ở đây tháo hết đống băng kia ra thì sẽ thấy toàn thân hắn nổi hết cả gai ốc lên. Lân khó khăn mà mở mắt ra, sống lưng hắn đã đổ hết mồ hôi lạnh, vừa rồi dù đang ngất đi nhưng tận sâu trong linh hồn hắn liền run rẩy, hắn không biết phải mô tả cảm giác đó như thế nào, cứ như... tử thần ghé thăm vậy.
Hắn liền nhíu mày lại, đau đớn như lan đến toàn thân. Những ngày này hắn chịu khổ quá nhiều, tâm trí lúc nào cũng căng như dây đàn, hắn đúng là đã giao dịch với Lâm Lục Viễn nhưng ở lâu trong Lâm phủ hắn còn không hiểu sao. Lời Lâm Lục Viễn nói ra mười phần thì hắn tin nhiều nhất là sáu phần mà thôi, bốn phần còn lại... không tin nổi. Một khi mẹ hắn còn chưa có được lợi ích gì từ giao dịch này thì bước cuối cùng kia hắn sẽ không làm.
Lân cố gắng nén đau lại, hắn gắng gượng mà ngồi dậy. Bỗng nhiên, trời tối đi. Hai con ngươi hắn liền co rụt lại, bây giờ mới sáng sớm, làm sao trời tối được.
Câu trả lời là tầm nhìn của hắn đã bị cái gì đó che chắn lại.
Lân đột nhiên run rẩy hết cả lên, hắn từ từ mà ngẩng đầu đầu lên, ánh mắt mang vẻ hoảng sợ mà nhìn người trước mặt, miệng hắn khẽ run lên.
Nếu trên đời này người Lân trân trọng nhất là mẹ hắn, người hắn ngờ vực nhất là Lâm Lục Viễn thì kẻ khiến hắn sợ nhất chính là người thiếu niên này, kẻ đó chính là Khương Hy.
Khương Hy nhìn hắn rồi nói:
“Sao thế, mặt ta dính gì sao?”
Hắn rõ ràng đã rời đi rồi, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Khương Hy vốn đang đi cùng Điền đại phu nhưng trên đường đi hắn ngáp rất nhiều. Điền đại phu thấy thế liền nhớ đến lúc sáng, lão đành bảo hắn trở về ngủ một chút. Đó là lý do mà hắn ‘tình cờ’ xuất hiện trước mặt Lân.
Lân khẽ run lên, lắp bắp nói:
“Không... không dính... gì hết”
Khương Hy bật cười đáp:
“Ngươi thật thà quá rồi”
Hắn lại lấy một cái ghế rồi ngồi xuống trước mặt Lân mà nói:
“Ta đáng sợ đến vậy sao?”.
Lân nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
“Không... không, công tử không đáng sợ”
Khương Hy phất tay, tựa như mặc kệ chuyện đó, hắn nói tiếp:
“Mẫu thân ngươi đã an toàn rồi, khoảng thời gian này cứ ở lại đây, chuyện của ta thành hay bại đều là ở ngươi, nhớ rồi chứ?”.
Nghe vậy, Lân liền nhanh chóng mà gật gật đầu, hắn khó khăn mà hạ người thấp người, hành lễ với Khương Hy. Đây không phải là vì sợ, đây chính cảm kích. Hắn cảm kích vì Khương Hy đã cứu hắn, cảm kích vì đã làm đúng... giao dịch.
Ban đầu, Lâm Lục Viễn cho rằng hắn đã nắm được cục diện nhưng so với Khương Hy, hắn còn non lắm.
Khương Hy dù đến sau nhưng hắn đã đi trước một bước.
Một bước rất dài.
...
...
Bình luận facebook