Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Lân an tĩnh mà ngồi thẳng lưng đối mặt với Khương Hy, hắn là người bệnh, hắn có thể nằm nhưng hắn không dám dùng quyền hạn đó, nhất là với người trước mặt.
Với người ngoài, hôm nay là lần đầu Khương Hy và Lân giáp mặt, với người trong cuộc, đây chính là lần thứ hai. Như vậy, lần đầu đâu?
Lần đầu gặp mặt của hai người là vào một đêm tối, hôm đó là ngày trung niên nhân nọ được cứu. Khương Hy đương nhiên không nghe lão quản gia mà trực tiếp bí mật tìm đến đại lao. Toàn bộ Linh Vân trấn cũng không tính là to lớn, quan phủ lại chỉ có một thì đại lao đương nhiên cũng chỉ có một mà thôi.
Khương Hy rất nhanh liền tìm thấy đại lao, tình cờ thay, đêm hôm đó hắn cũng bắt gặp Lâm Lục Viễn cùng lão quản gia đi ra từ phía ngục thất của Lân. Khương Hy đã nghĩ đến rất nhiều điều, hắn là người biết chân tướng sự việc, hắn không tin phía Lâm phủ lại không thể moi thông tin ra được từ Lân, trừ phi bản thân Lâm Lục Viễn muốn giấu đi mà thôi.
Khương Hy nghĩ tới chuyện Lâm Lục Viễn sẽ lật lọng, dù chưa có chứng cứ nhưng hắn có trực giác như vậy. Đối với tu sĩ mà nói, đặc biệt là tu sĩ có linh thức mạnh, trực giác không có chuyện ‘lầm’. Tu sĩ ở một góc độ nào đó mà nói thì đã siêu việt phàm nhân, họ đã vượt qua cái ngưỡng mà mọi thứ vốn được cho tưởng tượng, là huyễn hoặc. Vậy nên một khi họ đã có trực giác thì cũng có nghĩa là nhân quả đã bắt đầu chuyển động rồi.
Nhân quả như thế nào thì rất khó mà giải thích được, ít nhất đối với đại đa số tu sĩ là vậy. Khương Hy thì có hiểu biết đôi chút, nhân quả có dính dáng đến thiên cơ, người nào biết bói toán liền có thể tự bấm quẻ cho mình. Chuyện nhỏ thì xu cát tị hung, chuyện lớn thì tìm cách bố cục hoặc tránh né.
Tu luyện đến Nguyên Anh cảnh, người tệ nhất cũng phải biết bói toán, ít nhất là tự bói cho mình, nếu không làm sao còn sống sót mà đến cảnh giới này được chứ. Trên đời này không thiếu thiên kiêu, có người là bá chủ một phương, có kẻ thì chiến lực kinh người, nhưng kết quả đều rơi vào trong cục của kẻ khác mà vẫn lạc
Khương Hy đương nhiên biết bói toán, không phải người tệ nhất nhưng cũng không quá giỏi. Nhưng chỉ cần là phàm nhân, hắn có thể tính ra hết thảy.
Giờ phút này, Khương Hy núp sau một gốc cây, hắn bắt đầu bấm quẻ, diễn hóa sự việc. Không bao lâu sau, hắn liền trầm mặc lại, vẻ mặt đăm chiêu. Sau đó hắn liền nhìn ngó xung quanh rồi bắt đầu di chuyển, đích đến là ngục thất của Lân.
Lân sau khi bị tra khảo xong thì hắn được mang trở về ngục thất của riêng mình. Nói tốt vậy thôi, đã là đại lao thì chỗ nào cũng như chỗ nào, ở chung hay ở đều không khác gì nhau, khác biệt duy nhất là ở chỗ có chịu cực hình hay không mà thôi.
Lân ngã toàn bộ thân ngườ, đổ gục trên chiếc giường đá, vẻ lạnh toát từ đá truyền vào người làm hắn muốn rùng mình lên. Hắn thầm mắng một tiếng, rồi cả người liền co ro lại. Đêm tối ở đại lao quả thực không có chút nào dễ chịu cả, nhưng hắn muốn ngủ, ngủ để quên đi nỗi đau, để quên đi cái lạnh.
Dần dần, hắn thấy cả người liền ấm lên, ấn đường hắn liền giãn ra, toàn bộ cơ thể như muốn thả lỏng, ánh mắt hắn có chút mờ lại. Cơn buồn ngủ đến rồi.
Nhưng rất nhanh, Lân liền nhận ra rằng, hắn không ngủ được. Hắn bắt đầu thấy nóng nực, đúng, là thấy nóng. Mùa này ở bên ngoài chưa chắc đã nóng được, đừng nói là ở cái nơi ẩm thấp như đại lao này.
Hắn liền bật dậy, miệng mở ra như muốn gọi người, thanh âm ú ớ liền phát ra. Hai con ngươi hắn co rụt lại, hắn không nói được, dù hắn cố gắng đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói được, tựa như một người câm vậy.
Thân nhiệt hắn ngày một tăng, cả người hắn bắt đầu đỏ lên như bị sốt, hắn có cảm giác như lại bị tra tấn. Da hắn ngày càng nhạy cảm hơn, mỗi tấc thịt chạm vào đống rơm trên sàn liền giật nảy lên, hắn có cảm giác như có đàn kiến đang bò khắp trên người, ngứa ngáy mà khó chịu.
Hắn chà xát toàn thân lên tường, dưới sàn. Hắn đưa tay lên người mà cào cấu, từng đường một, từng đường một. Thương thế trên người chưa khỏi mà nay lại còn thêm những vết mới, thấm đẫm đầy máu tươi, trông rất ghê rợn.
Đột nhiên, hắn liền nhìn về hướng hạ thân mình, nơi đó không hiểu vì sao lại bắt đầu cựa quậy. Hắn một lúc mỗi một khó chịu, hắn cắn răng chịu đựng mà nhìn ngó xung quanh, phát hiện không có ai, hắn liền thở dốc ra một hơi. Hai tay hắn như muốn bắt vào chỗ đó, nhưng hắn nhận ra rằng, lần này, tay hắn... cũng không thể động được rồi.
Ánh mắt Lân như muốn phát điên lên, miệng không thể nói, thân không thể động, hạ thân như muốn nứt toác ra, đau đớn, ngứa ngáy thì triền miên không dứt. Hắn bắt đầu khóc, khóc đến khó coi. Ngặt nỗi, tiếng khóc của hắn không ai nghe thấy được.
Lân khó chịu, hắn muốn chết, như thế này quá thống khổ, so với những loại cực hình kia còn thống khổ hơn nhiều. Thân người hắn ngày một đỏ hơn, nếu chuyện này cứ tiếp diễn thì không bao lâu sau hắn liền sẽ bốc cháy.
Sâu trong ánh mắt đẫm nước của hắn, bỗng nhiên, một bóng đen liền hiện ra. Lân đương nhiên không thấy được, mắt của hắn đã bị nhòe đi, hắn lấy chút ý thức tỉnh táo còn lại của mình mà lay động con mắt. Hắn cứ nhắm vào rồi mở ra, nhắm vào rồi lại mở ra, lấy tốc độ nhanh nhất mà làm, không bao lâu sau hắn mới thấy được bóng đen đó là gì.
Đó là một bóng người không quá cao, toàn thân tối thui, duy chỉ có ánh mắt người đó rất kỳ lạ. Ánh mắt của người đó lập lòe những tia tinh quang màu đỏ hồng như những đốm lửa ma trơi. Kỳ dị nhất là ánh mắt đó đang nhìn hắn, sống lưng hắn liền rùng mình lên.
Lân không quản chuyện đó, hắn muốn mở miệng cầu cứu nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ mà thôi. Hắn dùng hết sức bình sinh mà lên tiếng, nhưng tất cả đều thất bại. Đáng sợ hơn là bây giờ hạ thân hắn như muốn nổ tung rồi. Trong lòng Lân càng cuồng mắng người kia
Con mẹ nó, ngươi bị mù sao?
Sao ngươi còn đứng đó?
Không thấy ta sắp không xong rồi sao?
...
Nhanh, nhanh cứu ta.
Chỗ kia không xong rồi, ta không muốn chết.
Lân từ mắng chuyển sang cầu xin nhưng tất cả chuyện đó chỉ diễn ra trong đầu hắn mà thôi, hắn cố gắng mà truyền tải qua ánh mắt. Hắn bây giờ chỉ còn cách hi vọng vào đó mà thôi, nếu không có tác dụng thì hắn chết chắc.
May cho hắn, người kia đã động.
“Vù”
Một tiếng xé gió liền vang lên, rồi đập vào người hắn, hắn liền cử động được. Ngay tức khắc, hắn không màng gì cả mà chạy vào góc rồi đưa tay xuống phía dưới.
Bóng đen kia thấy vậy liền lắc đầu.
...
...
Bóng đen kia không ai khác chính là Khương Hy, hắn tìm đến Lân không phải là để tám chuyện, với một người có khả năng mất mạng như Lân thì ‘bị lợi dụng’ là tác dụng duy nhất còn sót lại. Trước khi lợi dụng ai đương nhiên là phải khiến kẻ đó ngoan ngoãn một chút mới được. Thế là hắn dùng Sắc Dục thiên.
Một chiêu hắn dùng với Lân là Hư Vô Sinh Dâm nhưng mức độ thì khác hẳn, Khương Hy lần này mạnh tay hơn hẳn lần hắn dùng với Lâm Thanh Đình.
Lâm Thanh Đình là hắn còn chưa muốn cho chết, còn Lân thì hắn cũng chưa cho chết được... nhưng gần chết là được rồi.
Trong số các chiến kỹ của Sắc Dục thiên thì hiện tại Khương Hy chỉ mới tiếp cận được thức đầu điên. Dù chỉ là thức đầu tiên nhưng cũng thật đáng kinh ngạc, cộng thêm thuật châm cứu đặc thù mà Điền đại phu dạy cho hắn nữa thì một chiêu này đối với phàm nhân đúng là đủ hiểm.
Nói gì thì nói, mặc dù đang lén lút nhưng nhìn nam nhân tự an ủi thế kia cũng làm cho Khương Hy đau hết cả mắt, nếu không phải Lân còn có chỗ dùng thì hắn đã phát lực mạnh hơn mà đánh chết Lân rồi.
Sau khi xử lý xong, Lân phát hiện ra cơ thể hắn đã dịu đi rất nhiều, lúc này đau đớn từ vết thương mới bùng phát lên, sắc mặt hắn liền nhăn nhó lại. Nhưng hắn cũng ý thức được người kia vẫn ở đây, hắn liền xấu hổ, chật vật mà lén nhìn người kia. Hai con ngươi hắn liền co rụt lại.
Người kia cũng tức là Khương Hy, không biết từ lúc nào đã vào ngục thất mà nhìn hắn. Ở khoảng cách này Lân đương nhiên nhận ra đó là ai, hắn liền run lên, muốn nói gì đó nhưng giọng hắn vẫn chỉ là hai tiếng ú ớ mà thôi.
Hắn biết được việc Khương Hy dựa vào một mình mà đánh bại bốn tên sát thủ nên trong ý nghĩ của hắn, Khương Hy là cao thủ. Đã là cao thủ thì ra vào ngục thất này... không quá khó.
Đúng như Lân nghĩ, Khương Hy ra vào rất tự nhiên. Ở trình độ của hắn, phi vài châm liền có thể khiến mấy tên cai ngục ngất hết, vậy nên hiện giờ hắn có rất nhiều thời gian.
Bỗng nhiên một viên đá bắn về phía hắn rồi rơi xuống sàn, Lân khẽ rên một tiếng:
“A”
Nghe được tiếng của mình, hắn liền run lên mà vui sướng nhưng niềm vui nho nhỏ của hắn không kéo dài được bao lâu. Bởi hắn thấy được viên đá kia trên sàn, trên sàn còn vài viên khác nữa. Đây là đại lao, nơi đây không có gì ngoài rơm và sàn đá lạnh lẽo, nào có đá ở đây được.
Lân lúc này mới hiểu ra, đá này là từ bên ngoài, hơn nữa mỗi viên đá được phóng ra đều có tác dụng riêng.
Tại sao người hắn lại nóng lên?
Tại sao hắn không nói được?
Tại sao hắn không động được?
Bây giờ hắn còn không nhận ra thì chết đi là được rồi. Toàn thân người liền run cầm cập cả lên, hắn khẽ ngước đầu lên mà nhìn người thiếu niên kia.
Khương Hy nhìn hắn, cười lạnh mà nói:
“Ngươi sợ sao?”
Nghe thanh âm đó, sắc mặt Lân liền tái đi, hắn lắp bắp nói:
“Khương... Khương đại phu... ta... ta...”
Không đợi hắn nói hết, Khương Hy liền ngắt lời:
“Bỏ qua tiểu tiết đi, mẫu thân ngươi thế nào rồi?”
Nghe đến mẫu thân, ánh mắt của Lân liền đổi, hắn cẩn thận mà quan sát Khương Hy, ánh mắt hắn liền va vào ánh mắt của Khương Hy.
Đốm lửa ma trơi kia lại hiện ra.
Con ngươi Lân liền co rụt, hắn bất giác mà lui lại, hai thái dương hắn mồ hôi còn chưa kịp khô nay lại đổ ra thêm. Cổ họng hắn khô khốc mà nuốt nước bọt, hắn bỗng nhớ về cảnh trước đó, hắn liền rùng mình. Hắn... không muốn phải chịu lại cảnh đó một lần nữa.
Nào ngờ, cơ thể hắn đột nhiên nóng lên, hắn hoảng hốt mà quỳ xuống không suy nghĩ, run rẩy nói:
“Công... công tử... tha cho tiểu nhân”.
Khương Hy liền nhướng mày lên:
“Công tử?”
Lân gật đầu lia lịa, đáp:
“Đúng, đúng, công tử”.
Khương Hy khẽ cười, đốm lửa ma trơi kia liền mất đi, ánh mắt hắn trở về bình thường. Lân cũng cảm giác được cơ thể hắn đã trở lại bình thường, hắn liền thầm may mắn.
Khương Hy lại nói tiếp:
“Trả lời câu hỏi của ta”.
Lân trầm mặc, lúc sau mới nói:
“Bẩm công tử,...”
Lân liền kể lại hết mọi chuyện của hắn, từ chuyện lúc nhỏ, chuyện ở Lâm phủ cho đến từng chuyện tốt, chuyện xấu mà hắn đã làm. Hắn không giấu diếm mà kể ra hết tất cả, bao gồm cả việc của Lâm Thanh Đình và Lâm Lục Viễn.
Nghe xong, Khương Hy trầm mặc một hồi rồi nói:
“Ngươi tin hai người họ chứ?”
Lân khịt mũi mà đáp:
“Tiểu nhân nào có tin được hai người họ, nhất là Lâm Thanh Đình, hắn không đáng tin. Còn Lâm đại nhân thì tiểu nhân có tin... một chút”
“Một chút thôi sao?”, Khương Hy cười hỏi lại
Lân liền co rụt lại, hắn thầm nghĩ:
“Công tử có ý gì?”
Không đợi hắn trả lời, Khương Hy lại nói tiếp:
“Về bệnh tình của mẫu thân ngươi, ta sẽ chữa cho nàng”.
Lân mở to mắt mà đáp:
“Công tử, người... nói thật?”
Khương Hy hỏi vặn lại:
“Ta và Lâm Lục Viễn, ngươi nghĩ ai đáng tin hơn?”
Lân trầm mặc, vấn đề này hắn suy nghĩ rất nghiêm túc. Một khoảng thời gian sau, hắn mới đáp:
“Công tử đáng tin hơn”
Nói về chữa bệnh, lời nói của một y sư đương nhiên có trọng lượng hơn lời nói của một viên quan rồi. Hơn nữa, nhân phẩm của Lâm Lục Viễn... cũng không phải quá tốt đẹp.
Khương Hy liền bật cười, sau đó hắn quay lưng rời đi, trước đó chỉ để lại một câu:
“Ngày hôm đó ngươi cứ thuận theo hành động của ta mà làm”.
...
...
Lần gặp mặt đầu tiên của Khương Hy và Lân diễn ra như thế đấy.
Mọi hành động của Lâm Lục Viễn từ đầu tới cuối đều nằm trong dự tính của Khương Hy, Lâm Lục Viễn cứ như một quân cờ trên bàn cờ vậy, chỉ chờ người chơi là Khương Hy tuy ý di chuyển mà thôi. Hôm nay, hắn đã đi nước đầu tiên.
Lân ngồi trên giường, nhìn Khương Hy một hồi rồi hít thật sâu, hắn nói:
“Công tử, chuyện người đánh... tiểu nhân hình như... không có trong dự tính”
Khương Hy sắc mặt không đổi mà đáp:
“À... Ta lỡ tay. Mà... chúng ta có dự tính sao?”
Nghe vậy, Lân liền khựng người lại.
Lỡ tay?
Công tử không lầm chứ?
Hắn thật không biết nên nói như thế nào nữa nhưng bên ngoài vẫn cố gắng bảo trì như cũ. Tố chất của Lân vốn không tệ, nếu không hắn đã không được chọn làm gia nô cho Lâm Thanh Đình. Chỉ là hôm ở ngục thất Khương Hy ‘nặng’ tay quá mà thôi.
Khương Hy không quản Lân thế nào, hắn nhìn qua thương thế của Lân rồi cho đi nghỉ ngơi. Lân đương nhiên sẽ thật tâm mà nghỉ ngơi, Khương Hy nói mẫu thân hắn đã an toàn thì hắn như trút được một gánh nặng, lòng hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Giao dịch giữa hai người, hắn sẽ cố mà thực hiện.
Còn về phần Khương Hy thì dù có chút buồn ngủ nhưng hắn phải đi gặp một người, giấc ngủ đành tạm gác lại một bên vậy.
An bài cho Lân xong, hắn lại mở cửa ra. Ngoài đó không biết từ bao giờ đã có lão nhân đứng sẵn.
Lão nhân híp mắt mà nhìn Khương Hy, thanh âm đầy ý vị mà nói:
“Đại nhãn tử, ngươi muốn nói gì không?”
...
...
Với người ngoài, hôm nay là lần đầu Khương Hy và Lân giáp mặt, với người trong cuộc, đây chính là lần thứ hai. Như vậy, lần đầu đâu?
Lần đầu gặp mặt của hai người là vào một đêm tối, hôm đó là ngày trung niên nhân nọ được cứu. Khương Hy đương nhiên không nghe lão quản gia mà trực tiếp bí mật tìm đến đại lao. Toàn bộ Linh Vân trấn cũng không tính là to lớn, quan phủ lại chỉ có một thì đại lao đương nhiên cũng chỉ có một mà thôi.
Khương Hy rất nhanh liền tìm thấy đại lao, tình cờ thay, đêm hôm đó hắn cũng bắt gặp Lâm Lục Viễn cùng lão quản gia đi ra từ phía ngục thất của Lân. Khương Hy đã nghĩ đến rất nhiều điều, hắn là người biết chân tướng sự việc, hắn không tin phía Lâm phủ lại không thể moi thông tin ra được từ Lân, trừ phi bản thân Lâm Lục Viễn muốn giấu đi mà thôi.
Khương Hy nghĩ tới chuyện Lâm Lục Viễn sẽ lật lọng, dù chưa có chứng cứ nhưng hắn có trực giác như vậy. Đối với tu sĩ mà nói, đặc biệt là tu sĩ có linh thức mạnh, trực giác không có chuyện ‘lầm’. Tu sĩ ở một góc độ nào đó mà nói thì đã siêu việt phàm nhân, họ đã vượt qua cái ngưỡng mà mọi thứ vốn được cho tưởng tượng, là huyễn hoặc. Vậy nên một khi họ đã có trực giác thì cũng có nghĩa là nhân quả đã bắt đầu chuyển động rồi.
Nhân quả như thế nào thì rất khó mà giải thích được, ít nhất đối với đại đa số tu sĩ là vậy. Khương Hy thì có hiểu biết đôi chút, nhân quả có dính dáng đến thiên cơ, người nào biết bói toán liền có thể tự bấm quẻ cho mình. Chuyện nhỏ thì xu cát tị hung, chuyện lớn thì tìm cách bố cục hoặc tránh né.
Tu luyện đến Nguyên Anh cảnh, người tệ nhất cũng phải biết bói toán, ít nhất là tự bói cho mình, nếu không làm sao còn sống sót mà đến cảnh giới này được chứ. Trên đời này không thiếu thiên kiêu, có người là bá chủ một phương, có kẻ thì chiến lực kinh người, nhưng kết quả đều rơi vào trong cục của kẻ khác mà vẫn lạc
Khương Hy đương nhiên biết bói toán, không phải người tệ nhất nhưng cũng không quá giỏi. Nhưng chỉ cần là phàm nhân, hắn có thể tính ra hết thảy.
Giờ phút này, Khương Hy núp sau một gốc cây, hắn bắt đầu bấm quẻ, diễn hóa sự việc. Không bao lâu sau, hắn liền trầm mặc lại, vẻ mặt đăm chiêu. Sau đó hắn liền nhìn ngó xung quanh rồi bắt đầu di chuyển, đích đến là ngục thất của Lân.
Lân sau khi bị tra khảo xong thì hắn được mang trở về ngục thất của riêng mình. Nói tốt vậy thôi, đã là đại lao thì chỗ nào cũng như chỗ nào, ở chung hay ở đều không khác gì nhau, khác biệt duy nhất là ở chỗ có chịu cực hình hay không mà thôi.
Lân ngã toàn bộ thân ngườ, đổ gục trên chiếc giường đá, vẻ lạnh toát từ đá truyền vào người làm hắn muốn rùng mình lên. Hắn thầm mắng một tiếng, rồi cả người liền co ro lại. Đêm tối ở đại lao quả thực không có chút nào dễ chịu cả, nhưng hắn muốn ngủ, ngủ để quên đi nỗi đau, để quên đi cái lạnh.
Dần dần, hắn thấy cả người liền ấm lên, ấn đường hắn liền giãn ra, toàn bộ cơ thể như muốn thả lỏng, ánh mắt hắn có chút mờ lại. Cơn buồn ngủ đến rồi.
Nhưng rất nhanh, Lân liền nhận ra rằng, hắn không ngủ được. Hắn bắt đầu thấy nóng nực, đúng, là thấy nóng. Mùa này ở bên ngoài chưa chắc đã nóng được, đừng nói là ở cái nơi ẩm thấp như đại lao này.
Hắn liền bật dậy, miệng mở ra như muốn gọi người, thanh âm ú ớ liền phát ra. Hai con ngươi hắn co rụt lại, hắn không nói được, dù hắn cố gắng đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói được, tựa như một người câm vậy.
Thân nhiệt hắn ngày một tăng, cả người hắn bắt đầu đỏ lên như bị sốt, hắn có cảm giác như lại bị tra tấn. Da hắn ngày càng nhạy cảm hơn, mỗi tấc thịt chạm vào đống rơm trên sàn liền giật nảy lên, hắn có cảm giác như có đàn kiến đang bò khắp trên người, ngứa ngáy mà khó chịu.
Hắn chà xát toàn thân lên tường, dưới sàn. Hắn đưa tay lên người mà cào cấu, từng đường một, từng đường một. Thương thế trên người chưa khỏi mà nay lại còn thêm những vết mới, thấm đẫm đầy máu tươi, trông rất ghê rợn.
Đột nhiên, hắn liền nhìn về hướng hạ thân mình, nơi đó không hiểu vì sao lại bắt đầu cựa quậy. Hắn một lúc mỗi một khó chịu, hắn cắn răng chịu đựng mà nhìn ngó xung quanh, phát hiện không có ai, hắn liền thở dốc ra một hơi. Hai tay hắn như muốn bắt vào chỗ đó, nhưng hắn nhận ra rằng, lần này, tay hắn... cũng không thể động được rồi.
Ánh mắt Lân như muốn phát điên lên, miệng không thể nói, thân không thể động, hạ thân như muốn nứt toác ra, đau đớn, ngứa ngáy thì triền miên không dứt. Hắn bắt đầu khóc, khóc đến khó coi. Ngặt nỗi, tiếng khóc của hắn không ai nghe thấy được.
Lân khó chịu, hắn muốn chết, như thế này quá thống khổ, so với những loại cực hình kia còn thống khổ hơn nhiều. Thân người hắn ngày một đỏ hơn, nếu chuyện này cứ tiếp diễn thì không bao lâu sau hắn liền sẽ bốc cháy.
Sâu trong ánh mắt đẫm nước của hắn, bỗng nhiên, một bóng đen liền hiện ra. Lân đương nhiên không thấy được, mắt của hắn đã bị nhòe đi, hắn lấy chút ý thức tỉnh táo còn lại của mình mà lay động con mắt. Hắn cứ nhắm vào rồi mở ra, nhắm vào rồi lại mở ra, lấy tốc độ nhanh nhất mà làm, không bao lâu sau hắn mới thấy được bóng đen đó là gì.
Đó là một bóng người không quá cao, toàn thân tối thui, duy chỉ có ánh mắt người đó rất kỳ lạ. Ánh mắt của người đó lập lòe những tia tinh quang màu đỏ hồng như những đốm lửa ma trơi. Kỳ dị nhất là ánh mắt đó đang nhìn hắn, sống lưng hắn liền rùng mình lên.
Lân không quản chuyện đó, hắn muốn mở miệng cầu cứu nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ mà thôi. Hắn dùng hết sức bình sinh mà lên tiếng, nhưng tất cả đều thất bại. Đáng sợ hơn là bây giờ hạ thân hắn như muốn nổ tung rồi. Trong lòng Lân càng cuồng mắng người kia
Con mẹ nó, ngươi bị mù sao?
Sao ngươi còn đứng đó?
Không thấy ta sắp không xong rồi sao?
...
Nhanh, nhanh cứu ta.
Chỗ kia không xong rồi, ta không muốn chết.
Lân từ mắng chuyển sang cầu xin nhưng tất cả chuyện đó chỉ diễn ra trong đầu hắn mà thôi, hắn cố gắng mà truyền tải qua ánh mắt. Hắn bây giờ chỉ còn cách hi vọng vào đó mà thôi, nếu không có tác dụng thì hắn chết chắc.
May cho hắn, người kia đã động.
“Vù”
Một tiếng xé gió liền vang lên, rồi đập vào người hắn, hắn liền cử động được. Ngay tức khắc, hắn không màng gì cả mà chạy vào góc rồi đưa tay xuống phía dưới.
Bóng đen kia thấy vậy liền lắc đầu.
...
...
Bóng đen kia không ai khác chính là Khương Hy, hắn tìm đến Lân không phải là để tám chuyện, với một người có khả năng mất mạng như Lân thì ‘bị lợi dụng’ là tác dụng duy nhất còn sót lại. Trước khi lợi dụng ai đương nhiên là phải khiến kẻ đó ngoan ngoãn một chút mới được. Thế là hắn dùng Sắc Dục thiên.
Một chiêu hắn dùng với Lân là Hư Vô Sinh Dâm nhưng mức độ thì khác hẳn, Khương Hy lần này mạnh tay hơn hẳn lần hắn dùng với Lâm Thanh Đình.
Lâm Thanh Đình là hắn còn chưa muốn cho chết, còn Lân thì hắn cũng chưa cho chết được... nhưng gần chết là được rồi.
Trong số các chiến kỹ của Sắc Dục thiên thì hiện tại Khương Hy chỉ mới tiếp cận được thức đầu điên. Dù chỉ là thức đầu tiên nhưng cũng thật đáng kinh ngạc, cộng thêm thuật châm cứu đặc thù mà Điền đại phu dạy cho hắn nữa thì một chiêu này đối với phàm nhân đúng là đủ hiểm.
Nói gì thì nói, mặc dù đang lén lút nhưng nhìn nam nhân tự an ủi thế kia cũng làm cho Khương Hy đau hết cả mắt, nếu không phải Lân còn có chỗ dùng thì hắn đã phát lực mạnh hơn mà đánh chết Lân rồi.
Sau khi xử lý xong, Lân phát hiện ra cơ thể hắn đã dịu đi rất nhiều, lúc này đau đớn từ vết thương mới bùng phát lên, sắc mặt hắn liền nhăn nhó lại. Nhưng hắn cũng ý thức được người kia vẫn ở đây, hắn liền xấu hổ, chật vật mà lén nhìn người kia. Hai con ngươi hắn liền co rụt lại.
Người kia cũng tức là Khương Hy, không biết từ lúc nào đã vào ngục thất mà nhìn hắn. Ở khoảng cách này Lân đương nhiên nhận ra đó là ai, hắn liền run lên, muốn nói gì đó nhưng giọng hắn vẫn chỉ là hai tiếng ú ớ mà thôi.
Hắn biết được việc Khương Hy dựa vào một mình mà đánh bại bốn tên sát thủ nên trong ý nghĩ của hắn, Khương Hy là cao thủ. Đã là cao thủ thì ra vào ngục thất này... không quá khó.
Đúng như Lân nghĩ, Khương Hy ra vào rất tự nhiên. Ở trình độ của hắn, phi vài châm liền có thể khiến mấy tên cai ngục ngất hết, vậy nên hiện giờ hắn có rất nhiều thời gian.
Bỗng nhiên một viên đá bắn về phía hắn rồi rơi xuống sàn, Lân khẽ rên một tiếng:
“A”
Nghe được tiếng của mình, hắn liền run lên mà vui sướng nhưng niềm vui nho nhỏ của hắn không kéo dài được bao lâu. Bởi hắn thấy được viên đá kia trên sàn, trên sàn còn vài viên khác nữa. Đây là đại lao, nơi đây không có gì ngoài rơm và sàn đá lạnh lẽo, nào có đá ở đây được.
Lân lúc này mới hiểu ra, đá này là từ bên ngoài, hơn nữa mỗi viên đá được phóng ra đều có tác dụng riêng.
Tại sao người hắn lại nóng lên?
Tại sao hắn không nói được?
Tại sao hắn không động được?
Bây giờ hắn còn không nhận ra thì chết đi là được rồi. Toàn thân người liền run cầm cập cả lên, hắn khẽ ngước đầu lên mà nhìn người thiếu niên kia.
Khương Hy nhìn hắn, cười lạnh mà nói:
“Ngươi sợ sao?”
Nghe thanh âm đó, sắc mặt Lân liền tái đi, hắn lắp bắp nói:
“Khương... Khương đại phu... ta... ta...”
Không đợi hắn nói hết, Khương Hy liền ngắt lời:
“Bỏ qua tiểu tiết đi, mẫu thân ngươi thế nào rồi?”
Nghe đến mẫu thân, ánh mắt của Lân liền đổi, hắn cẩn thận mà quan sát Khương Hy, ánh mắt hắn liền va vào ánh mắt của Khương Hy.
Đốm lửa ma trơi kia lại hiện ra.
Con ngươi Lân liền co rụt, hắn bất giác mà lui lại, hai thái dương hắn mồ hôi còn chưa kịp khô nay lại đổ ra thêm. Cổ họng hắn khô khốc mà nuốt nước bọt, hắn bỗng nhớ về cảnh trước đó, hắn liền rùng mình. Hắn... không muốn phải chịu lại cảnh đó một lần nữa.
Nào ngờ, cơ thể hắn đột nhiên nóng lên, hắn hoảng hốt mà quỳ xuống không suy nghĩ, run rẩy nói:
“Công... công tử... tha cho tiểu nhân”.
Khương Hy liền nhướng mày lên:
“Công tử?”
Lân gật đầu lia lịa, đáp:
“Đúng, đúng, công tử”.
Khương Hy khẽ cười, đốm lửa ma trơi kia liền mất đi, ánh mắt hắn trở về bình thường. Lân cũng cảm giác được cơ thể hắn đã trở lại bình thường, hắn liền thầm may mắn.
Khương Hy lại nói tiếp:
“Trả lời câu hỏi của ta”.
Lân trầm mặc, lúc sau mới nói:
“Bẩm công tử,...”
Lân liền kể lại hết mọi chuyện của hắn, từ chuyện lúc nhỏ, chuyện ở Lâm phủ cho đến từng chuyện tốt, chuyện xấu mà hắn đã làm. Hắn không giấu diếm mà kể ra hết tất cả, bao gồm cả việc của Lâm Thanh Đình và Lâm Lục Viễn.
Nghe xong, Khương Hy trầm mặc một hồi rồi nói:
“Ngươi tin hai người họ chứ?”
Lân khịt mũi mà đáp:
“Tiểu nhân nào có tin được hai người họ, nhất là Lâm Thanh Đình, hắn không đáng tin. Còn Lâm đại nhân thì tiểu nhân có tin... một chút”
“Một chút thôi sao?”, Khương Hy cười hỏi lại
Lân liền co rụt lại, hắn thầm nghĩ:
“Công tử có ý gì?”
Không đợi hắn trả lời, Khương Hy lại nói tiếp:
“Về bệnh tình của mẫu thân ngươi, ta sẽ chữa cho nàng”.
Lân mở to mắt mà đáp:
“Công tử, người... nói thật?”
Khương Hy hỏi vặn lại:
“Ta và Lâm Lục Viễn, ngươi nghĩ ai đáng tin hơn?”
Lân trầm mặc, vấn đề này hắn suy nghĩ rất nghiêm túc. Một khoảng thời gian sau, hắn mới đáp:
“Công tử đáng tin hơn”
Nói về chữa bệnh, lời nói của một y sư đương nhiên có trọng lượng hơn lời nói của một viên quan rồi. Hơn nữa, nhân phẩm của Lâm Lục Viễn... cũng không phải quá tốt đẹp.
Khương Hy liền bật cười, sau đó hắn quay lưng rời đi, trước đó chỉ để lại một câu:
“Ngày hôm đó ngươi cứ thuận theo hành động của ta mà làm”.
...
...
Lần gặp mặt đầu tiên của Khương Hy và Lân diễn ra như thế đấy.
Mọi hành động của Lâm Lục Viễn từ đầu tới cuối đều nằm trong dự tính của Khương Hy, Lâm Lục Viễn cứ như một quân cờ trên bàn cờ vậy, chỉ chờ người chơi là Khương Hy tuy ý di chuyển mà thôi. Hôm nay, hắn đã đi nước đầu tiên.
Lân ngồi trên giường, nhìn Khương Hy một hồi rồi hít thật sâu, hắn nói:
“Công tử, chuyện người đánh... tiểu nhân hình như... không có trong dự tính”
Khương Hy sắc mặt không đổi mà đáp:
“À... Ta lỡ tay. Mà... chúng ta có dự tính sao?”
Nghe vậy, Lân liền khựng người lại.
Lỡ tay?
Công tử không lầm chứ?
Hắn thật không biết nên nói như thế nào nữa nhưng bên ngoài vẫn cố gắng bảo trì như cũ. Tố chất của Lân vốn không tệ, nếu không hắn đã không được chọn làm gia nô cho Lâm Thanh Đình. Chỉ là hôm ở ngục thất Khương Hy ‘nặng’ tay quá mà thôi.
Khương Hy không quản Lân thế nào, hắn nhìn qua thương thế của Lân rồi cho đi nghỉ ngơi. Lân đương nhiên sẽ thật tâm mà nghỉ ngơi, Khương Hy nói mẫu thân hắn đã an toàn thì hắn như trút được một gánh nặng, lòng hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Giao dịch giữa hai người, hắn sẽ cố mà thực hiện.
Còn về phần Khương Hy thì dù có chút buồn ngủ nhưng hắn phải đi gặp một người, giấc ngủ đành tạm gác lại một bên vậy.
An bài cho Lân xong, hắn lại mở cửa ra. Ngoài đó không biết từ bao giờ đã có lão nhân đứng sẵn.
Lão nhân híp mắt mà nhìn Khương Hy, thanh âm đầy ý vị mà nói:
“Đại nhãn tử, ngươi muốn nói gì không?”
...
...