Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1517: Kim Ly Đạo Nguyên Quả (2)
Ba người Diệp Huyền đến chỗ nào, đều gợi ra náo động không nhỏ, dẫn tới vô số võ giả vây xem, tỷ như thời điểm ở Tam Cửu Đại Đạo, đám người chen chúc suýt chút nữa san bằng đường phố.
Tuy những võ giả này không dám lên trước, nhưng có thể ở phía xa chỉ chỉ chỏ chỏ, trong bóng tối nghị luận a.
Từng ấy năm tới nay, bọn họ vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy có võ giả dám to gan cùng Đấu Vũ Hội hò hét, Diệp Huyền không chỉ công khai đánh giết rất nhiều trưởng lão Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội, thậm chí Đấu Vũ Hội hộ pháp Hỏa Quyền Vũ Đế cũng suýt chút nữa chết trên tay hắn.
Những nghị luận này, tự nhiên để võ giả của Đấu Vũ Hội nghe ngứa răng, hận không thể chém Diệp Huyền thành muôn mảnh.
Mà đám người Diệp Huyền vừa đến Vũ Tu Thánh Địa, càng trong nháy mắt kinh động cường giả của Vũ Tu Thánh Địa.
Vũ Tu Thánh Địa Không Thành Vũ Đế lập tức tự mình đi ra đón tiếp, nghênh ba người Diệp Huyền tiến vào phòng tiếp khách.
Tin tức này, ngay lập tức bị truyền quay lại Đấu Vũ Hội.
- Ngươi là nói đám người Diệp Huyền đi tới Vũ Tu Thánh Địa?
Trác Nhất Phàm nghe được thuộc hạ bẩm báo, mặt âm trầm hỏi.
Phía dưới một tên trưởng lão cung kính nói:
- Vâng Trác hội trưởng, hơn nữa bọn họ vừa đến Vũ Tu Thánh Địa, Vũ Tu Thánh Địa Không Thành Vũ Đế liền ra nghênh tiếp, tiếp bọn họ tiến vào phòng khách, thám tử của chúng ta không cách nào đi theo vào, vẫn ở bên ngoài bảo vệ.
Trác Nhất Phàm trầm tư chốc lát, lúc này mới lên tiếng nói:
- Được rồi, ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi, có tin tức gì lại trở về bẩm báo.
- Vâng.
Người trưởng lão kia liền khom người lùi ra.
- Trác hội trưởng, ba người Diệp Huyền kia sẽ không phải biết không có cơ hội rời đi, cho nên muốn tìm Vũ Tu Thánh Địa bảo vệ chứ?
Trường Phong Vũ Đế ở một bên cau mày nói.
Trác Nhất Phàm cười lạnh nói:
- Bảo vệ? Không Thành Vũ Đế hắn gan lớn như thế nào đi nữa, cũng không dám làm ra chuyện như vậy, hơn nữa coi như hắn đồng ý, Vũ Đế khác của Vũ Tu Thánh Địa cũng sẽ không đồng ý, chỉ cần Vũ Tu Thánh Địa hắn che chở cho ba người Diệp Huyền, vậy thì triệt để cùng Đấu Vũ Hội ta là địch, Vũ Tu Thánh Địa vẫn không có lá gan lớn như vậy.
Trường Phong Vũ Đế không hiểu nói:
- Vậy ba người Diệp Huyền này là có ý gì?
- Có thể có ý gì?
Trác Nhất Phàm xì cười một tiếng:
- Chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, bọn họ nên rất rõ ràng mình muốn sống sót, nhất định phải rời Hỗn Loạn Chi Thành, vì lẽ đó hiện tại hành vi của bọn họ chỉ là vì che đậy chúng ta nghe nhìn, muốn cho chúng ta tưởng bọn họ thu được Vũ Tu Thánh Địa che chở, chưa chắc sẽ rời đi, kì thực trong bóng tối nhất định sẽ rời đi nơi đây, hừ, quả thực là ấu trĩ.
Trường Phong Vũ Đế sốt sắng nói:
- Vậy sẽ không để cho ba người bọn hắn tìm được cơ hội đào tẩu chứ?
Hắn không thể không căng thẳng, Hoàng Phủ Tú Minh bị Diệp Huyền cứu đi, đã để hắn trở thành tội nhân của tông môn, nếu như lại để đám người Hoàng Phủ Tú Minh chạy ra Hỗn Loạn Chi Thành, Trường Phong Vũ Đế hầu như không dám tưởng tượng tông môn sẽ tức giận như thế nào rồi.
Huống chi thực lực của ba người Diệp Huyền đều cực kỳ đáng sợ, nếu như bọn họ thừa dịp đêm khuya rời đi, lấy tốc độ của ba người, không phải là không có khả năng đào tẩu.
Trác Nhất Phàm khí định thần nhàn nói:
- Ngươi an tâm đi, bây giờ ta đã ở Hỗn Loạn Chi Thành bày xuống thiên la địa võng, chỉ cần bọn họ đi ra Hỗn Loạn Chi Thành nửa bước, chính là giờ chết của bọn họ, theo ta suy đoán, trong vòng ba ngày, ba người bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp rời đi.
Trong con ngươi của Trác Nhất Phàm đột nhiên bắn ra một đạo sát cơ lạnh lùng nghiêm nghị.
Chỉ là để Trác Nhất Phàm không nghĩ tới chính là, đám người Diệp Huyền cũng không có trong vòng ba ngày như hắn dự liệu rời đi, trái lại là có một loại cảm giác triệt để định cư.
Đêm khuya ngày thứ ba, Diệp Huyền lần thứ hai đi tới trụ sở Yêu tộc.
- Huyền Diệp điện hạ, đây là không gian giới chỉ mà Xích Diễm đại nhân đưa cho ngươi, Xích Diễm đại nhân nghe nói sự tình của điện hạ, vì lẽ đó để thuộc hạ chuyển đạt, nếu như Huyền Diệp điện hạ cần giúp đỡ, chỉ cần mở miệng, Xích Diễm đại nhân tất nhiên sẽ ngay lập tức dẫn dắt dưới trướng chạy tới.
Ba tên Yêu Hoàng cung kính nói.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Thay ta hồi phục Xích Diễm Yêu Đế một hồi, nói hảo ý của hắn bản điện tâm lĩnh, bản điện sẽ không quên lần ân tình này của hắn.
Thu hồi không gian giới chỉ, Diệp Huyền rất nhanh rời đi phủ đệ của Yêu tộc.
Dù Xích Diễm Yêu Đế đồng ý vì hắn đứng ra, nhưng Diệp Huyền làm sao cũng sẽ không để cho Xích Diễm Yêu Đế tới, hắn hôm nay, nhiều nhất là đắc tội Đấu Vũ Hội, chỉ khi nào Xích Diễm Yêu Đế đứng ra, như vậy thì tương đương với Yêu tộc ở Xích Phong sơn mạch cùng Hỗn Loạn Chi Thành xung đột, sự tình chỉ có thể làm lớn.
Huống chi, mình dù sao cũng là Nhân tộc, nếu để cho Xích Diễm Yêu Đế hỗ trợ, đối phương nhất định sẽ dẫn dắt vô số Yêu tộc đến Hỗn Loạn Chi Thành phá hoại, đến lúc đó truyền vào trong miệng Vô Lượng Sơn, Vô Lượng Sơn hoàn toàn có thể lấy danh nghĩa cấu kết Yêu tộc ở toàn bộ đại lục truy nã mình, đây là Diệp Huyền không muốn nhìn thấy.
Trở lại trong phủ đệ, lúc này Diệp Huyền mới mở ra không gian giới chỉ.
- Cái gì...
Nhìn thấy đồ vật trong không gian giới chỉ, Diệp Huyền lập tức dại ra.
Chỉ thấy trong không gian giới chỉ này, lít nha lít nhít không ít linh dược, trong đó linh dược cửu giai thì có không dưới gần mười loại, linh dược bát giai càng hơn trăm loại.
- Xích Diễm Yêu Đế này sẽ không phải là cướp sạch Xích Phong sơn mạch chứ?
Diệp Huyền trố mắt ngoác mồm.
Tuy linh dược ở trong lãnh địa Yêu tộc khá nhiều, nhưng Xích Phong sơn mạch không giống Vô Tận sơn mạch, đối với một Yêu Đế mà nói, lập tức lấy ra nhiều linh dược như vậy, đây tuyệt đối là cần tiêu hao không ít tinh lực.
Lúc này coi như là Diệp Huyền cũng không khỏi không cảm khái Xích Diễm Yêu Đế này đạt đến một trình độ nào đó, mình chỉ là truyền lời, đối phương lại đưa đến nhiều bảo vật như vậy.
Mà khi ánh mắt của Diệp Huyền rơi vào một viên trái cây toàn thân vàng óng, mang theo vô số hoa văn giống như nòng nọc, ánh mắt hắn kinh ngạc đến ngây người.
- Kim Ly Đạo Nguyên Quả!
Hắn kinh ngạc thốt ra tiếng.
Tuy những võ giả này không dám lên trước, nhưng có thể ở phía xa chỉ chỉ chỏ chỏ, trong bóng tối nghị luận a.
Từng ấy năm tới nay, bọn họ vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy có võ giả dám to gan cùng Đấu Vũ Hội hò hét, Diệp Huyền không chỉ công khai đánh giết rất nhiều trưởng lão Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội, thậm chí Đấu Vũ Hội hộ pháp Hỏa Quyền Vũ Đế cũng suýt chút nữa chết trên tay hắn.
Những nghị luận này, tự nhiên để võ giả của Đấu Vũ Hội nghe ngứa răng, hận không thể chém Diệp Huyền thành muôn mảnh.
Mà đám người Diệp Huyền vừa đến Vũ Tu Thánh Địa, càng trong nháy mắt kinh động cường giả của Vũ Tu Thánh Địa.
Vũ Tu Thánh Địa Không Thành Vũ Đế lập tức tự mình đi ra đón tiếp, nghênh ba người Diệp Huyền tiến vào phòng tiếp khách.
Tin tức này, ngay lập tức bị truyền quay lại Đấu Vũ Hội.
- Ngươi là nói đám người Diệp Huyền đi tới Vũ Tu Thánh Địa?
Trác Nhất Phàm nghe được thuộc hạ bẩm báo, mặt âm trầm hỏi.
Phía dưới một tên trưởng lão cung kính nói:
- Vâng Trác hội trưởng, hơn nữa bọn họ vừa đến Vũ Tu Thánh Địa, Vũ Tu Thánh Địa Không Thành Vũ Đế liền ra nghênh tiếp, tiếp bọn họ tiến vào phòng khách, thám tử của chúng ta không cách nào đi theo vào, vẫn ở bên ngoài bảo vệ.
Trác Nhất Phàm trầm tư chốc lát, lúc này mới lên tiếng nói:
- Được rồi, ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi, có tin tức gì lại trở về bẩm báo.
- Vâng.
Người trưởng lão kia liền khom người lùi ra.
- Trác hội trưởng, ba người Diệp Huyền kia sẽ không phải biết không có cơ hội rời đi, cho nên muốn tìm Vũ Tu Thánh Địa bảo vệ chứ?
Trường Phong Vũ Đế ở một bên cau mày nói.
Trác Nhất Phàm cười lạnh nói:
- Bảo vệ? Không Thành Vũ Đế hắn gan lớn như thế nào đi nữa, cũng không dám làm ra chuyện như vậy, hơn nữa coi như hắn đồng ý, Vũ Đế khác của Vũ Tu Thánh Địa cũng sẽ không đồng ý, chỉ cần Vũ Tu Thánh Địa hắn che chở cho ba người Diệp Huyền, vậy thì triệt để cùng Đấu Vũ Hội ta là địch, Vũ Tu Thánh Địa vẫn không có lá gan lớn như vậy.
Trường Phong Vũ Đế không hiểu nói:
- Vậy ba người Diệp Huyền này là có ý gì?
- Có thể có ý gì?
Trác Nhất Phàm xì cười một tiếng:
- Chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, bọn họ nên rất rõ ràng mình muốn sống sót, nhất định phải rời Hỗn Loạn Chi Thành, vì lẽ đó hiện tại hành vi của bọn họ chỉ là vì che đậy chúng ta nghe nhìn, muốn cho chúng ta tưởng bọn họ thu được Vũ Tu Thánh Địa che chở, chưa chắc sẽ rời đi, kì thực trong bóng tối nhất định sẽ rời đi nơi đây, hừ, quả thực là ấu trĩ.
Trường Phong Vũ Đế sốt sắng nói:
- Vậy sẽ không để cho ba người bọn hắn tìm được cơ hội đào tẩu chứ?
Hắn không thể không căng thẳng, Hoàng Phủ Tú Minh bị Diệp Huyền cứu đi, đã để hắn trở thành tội nhân của tông môn, nếu như lại để đám người Hoàng Phủ Tú Minh chạy ra Hỗn Loạn Chi Thành, Trường Phong Vũ Đế hầu như không dám tưởng tượng tông môn sẽ tức giận như thế nào rồi.
Huống chi thực lực của ba người Diệp Huyền đều cực kỳ đáng sợ, nếu như bọn họ thừa dịp đêm khuya rời đi, lấy tốc độ của ba người, không phải là không có khả năng đào tẩu.
Trác Nhất Phàm khí định thần nhàn nói:
- Ngươi an tâm đi, bây giờ ta đã ở Hỗn Loạn Chi Thành bày xuống thiên la địa võng, chỉ cần bọn họ đi ra Hỗn Loạn Chi Thành nửa bước, chính là giờ chết của bọn họ, theo ta suy đoán, trong vòng ba ngày, ba người bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp rời đi.
Trong con ngươi của Trác Nhất Phàm đột nhiên bắn ra một đạo sát cơ lạnh lùng nghiêm nghị.
Chỉ là để Trác Nhất Phàm không nghĩ tới chính là, đám người Diệp Huyền cũng không có trong vòng ba ngày như hắn dự liệu rời đi, trái lại là có một loại cảm giác triệt để định cư.
Đêm khuya ngày thứ ba, Diệp Huyền lần thứ hai đi tới trụ sở Yêu tộc.
- Huyền Diệp điện hạ, đây là không gian giới chỉ mà Xích Diễm đại nhân đưa cho ngươi, Xích Diễm đại nhân nghe nói sự tình của điện hạ, vì lẽ đó để thuộc hạ chuyển đạt, nếu như Huyền Diệp điện hạ cần giúp đỡ, chỉ cần mở miệng, Xích Diễm đại nhân tất nhiên sẽ ngay lập tức dẫn dắt dưới trướng chạy tới.
Ba tên Yêu Hoàng cung kính nói.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Thay ta hồi phục Xích Diễm Yêu Đế một hồi, nói hảo ý của hắn bản điện tâm lĩnh, bản điện sẽ không quên lần ân tình này của hắn.
Thu hồi không gian giới chỉ, Diệp Huyền rất nhanh rời đi phủ đệ của Yêu tộc.
Dù Xích Diễm Yêu Đế đồng ý vì hắn đứng ra, nhưng Diệp Huyền làm sao cũng sẽ không để cho Xích Diễm Yêu Đế tới, hắn hôm nay, nhiều nhất là đắc tội Đấu Vũ Hội, chỉ khi nào Xích Diễm Yêu Đế đứng ra, như vậy thì tương đương với Yêu tộc ở Xích Phong sơn mạch cùng Hỗn Loạn Chi Thành xung đột, sự tình chỉ có thể làm lớn.
Huống chi, mình dù sao cũng là Nhân tộc, nếu để cho Xích Diễm Yêu Đế hỗ trợ, đối phương nhất định sẽ dẫn dắt vô số Yêu tộc đến Hỗn Loạn Chi Thành phá hoại, đến lúc đó truyền vào trong miệng Vô Lượng Sơn, Vô Lượng Sơn hoàn toàn có thể lấy danh nghĩa cấu kết Yêu tộc ở toàn bộ đại lục truy nã mình, đây là Diệp Huyền không muốn nhìn thấy.
Trở lại trong phủ đệ, lúc này Diệp Huyền mới mở ra không gian giới chỉ.
- Cái gì...
Nhìn thấy đồ vật trong không gian giới chỉ, Diệp Huyền lập tức dại ra.
Chỉ thấy trong không gian giới chỉ này, lít nha lít nhít không ít linh dược, trong đó linh dược cửu giai thì có không dưới gần mười loại, linh dược bát giai càng hơn trăm loại.
- Xích Diễm Yêu Đế này sẽ không phải là cướp sạch Xích Phong sơn mạch chứ?
Diệp Huyền trố mắt ngoác mồm.
Tuy linh dược ở trong lãnh địa Yêu tộc khá nhiều, nhưng Xích Phong sơn mạch không giống Vô Tận sơn mạch, đối với một Yêu Đế mà nói, lập tức lấy ra nhiều linh dược như vậy, đây tuyệt đối là cần tiêu hao không ít tinh lực.
Lúc này coi như là Diệp Huyền cũng không khỏi không cảm khái Xích Diễm Yêu Đế này đạt đến một trình độ nào đó, mình chỉ là truyền lời, đối phương lại đưa đến nhiều bảo vật như vậy.
Mà khi ánh mắt của Diệp Huyền rơi vào một viên trái cây toàn thân vàng óng, mang theo vô số hoa văn giống như nòng nọc, ánh mắt hắn kinh ngạc đến ngây người.
- Kim Ly Đạo Nguyên Quả!
Hắn kinh ngạc thốt ra tiếng.
Bình luận facebook