• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Huyền Thiên (1 Viewer)

  • Chương 187

Dương Thiên Lôi ngừng lại, quay đầu nhìn nhị tỷ, nghi hoặc nói:


- Chuyện gì vậy?


- Cửu đệ, ngươi... Đừng đi. Ngày hôm qua ta vừa mới đi tìm Tử Hàm, nàng...


Dương Thiên Lệ vốn không muốn nói với Dương Thiên Lôi, dù sao Trương Tử Hàm đã chọn bế quan vào lúc này, ngay cả một ngoại nhân như nàng cũng có thể cảm nhận được Trương Tử Hàm ít nhiều có ý tránh né Dương Thiên Lôi, nhưng bây giờ không thể không nói.


- Nàng làm sao?


Trong lòng Dương Thiên Lôi thắt lại, khẽ nhíu mày. Mấy ngày nay, hắn đã nghĩ thông suốt, bỏ mặc sau này thế nào, nhưng tình trạng của hai người bây giờ tuyệt đối không thể liên tục như vậy nữa.


Lăng Hi đã từng nói qua, đạo tu luyện, tối kỵ tâm thần không yên, thấp thỏm lo âu, do dự bất quyết, dây dưa lằng nhằng. Tình cũng tốt, yêu cũng được, chỉ có tùy tâm tùy tính, hướng thẳng đến bản tâm thì mới có thể khiến ý niệm thông suốt, diệt trừ tâm ma, dũng mãnh tinh tiến.


Cảm giác gút mắt này, đừng nói là tu luyện, làm bất cứ chuyện gì cũng không có hứng nữa là, cho nên, trước hết hắn phải giải quyết vấn đề của Trương Tử Hàm.


- Muội ấy... Bế quan rồi, trong động thiên trên Thiên Tịch Phong.


Dương Thiên Lệ nói tiếp:


- Ngày hôm qua, khi ta đi tìm nàng, người trên ngọn núi của các nàng nói cho ta biết, ba ngày trước, phó chưởng môn Nhan Uyên triệu kiến nàng, nàng liền bắt đầu bế quan...


- Bế quan... Bế quan trong động thiên trên Thiên Tịch Phong? Thế phải bế quan tới khi nào?


Dương Thiên Lệ nói:


- Có thể phải cần một khoảng thời gian nữa.


Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng lạc lõng. Dường như quan hệ giữa hắn và Trương Tử Hàm còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng, nàng đang cố ý trốn tránh mình? Chẳng lẽ, bây giờ nàng có thể tĩnh tâm bế quan được sao?


Hắn chỉ còn biết lắc đầu, Dương Thiên Lôi điều khiển lôi cưu, lặng lẽ quay về Thiên Đan Phong.


Có lẽ do chịu ảnh hưởng của Dương Thiên Lôi, Mộc Tử Vi đã ngưng khóc, mọi người cũng đều trở nên trầm mặc.





Trở lại Thiên Đan Phong, Dương Thiên Lôi trực tiếp giao một triệu năm trăm ngàn viên thuần dương đan cho Đan Thanh Dương, đồng thời cùng Sở Hương Hương kể lại ý muốn chiêu nạp mọi người về Thiên Đan Phong.


Đan Thanh Dương đồng ý một cách rất sảng khoái, đồng thời tự mình đứng ra đi đến các ngọn núi để nói chuyện, thu hết đám người Dương Thiên Lệ về Thiên Đan Phong.


Chỉ có Mộc Tử Vi gặp phải một chút cản trở, sau khi đồng ý đưa cho Trần Phi Dương ba viên Cửu Chuyển Kim Đan, đồng thời Mộc Tử Vi vẫn duy trì quan hệ thầy trò với lão, chỉ là cư ngụ và tu luyện trên Thiên Đan Phong mà thôi, lúc đó Trần Phi Dương mới miễn cưỡng đồng ý. Còn những người khác căn bản không có gặp phải trở ngại gì.


Nhất là Lục Thanh Âm, khi Đan Thanh Dương đi, bằng vào thân phận Thái thượng trưởng lão của lão mà cũng gặp phải đinh. Đan Thanh Dương không biết rõ lắm về tình hình cuộc chiến đấu giữa Dương Thiên Lôi và Hải Đại Phú, chỉ biết Dương Thiên Lôi đã thắng, nhưng không ngờ Hải Đại Phú đã bị thương nặng. Lúc lão đi, ngay cả Hải Vô Lượng cũng chẳng thấy đâu.


Bất quá, phụ thân của Hải Đại Phú là Hải Nguyên Triều, sắc mặt vô cùng khó coi nói cho Đan Thanh Dương biết, Lục Thanh Âm đã bị Địa Hải Phong xoá tên rồi, từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì đến Địa Hải Phong nữa, ngay cả quan hệ sư đồ với Tiêu Ngọc Anh cũng hoàn toàn cắt đứt luôn.


Không thể nghi ngờ, quyết định này hiển nhiên là muốn trục xuất Lục Thanh Âm ra khỏi sư môn.


Một triệu viên đan dược, một bộ trang bị, vũ khí pháp khí cực phẩm, hơn nữa Hải Đại Phú bị Dương Thiên Lôi đánh trọng thương, đã hoàn toàn chọc giận Hải Vô Lượng, Hải Nguyên Triều, ngay cả sư phụ Tiêu Ngọc Anh đối với Lục Thanh Âm cũng khá tốt, nhưng khi nhìn con trai mình bị thương nặng thì cũng không nói giúp cho Lục Thanh Âm câu nào.


Ngày hôm đó, mọi người đều thuận lợi gia nhập về Thiên Đan Phong.


Đồng thời, Đan Thanh Dương thuyết phục mười đại cao thủ của Thiên Đan Phong làm sư phụ chỉ dạy bọn họ tu luyện võ đạo, phụ trách giải đáp nghi vấn, truyền thụ võ đạo, bắt đầu chính thức tu luyện trên Thiên Đan Phong.


Còn Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương thì bị Đan Thanh Dương nhốt vào tầng thứ hai của Vạn Đan Điện, chính thức bắt đầu học tập đan đạo.





Ngược lại với sự tĩnh lặng của bọn họ, lúc này, đại danh của Dương Thiên Lôi đã vang dội khắp toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái, ngay cả gốc gác của hắn ở đế quốc Cát Ương năm xưa cũng bị đào bới lên. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã đi từ một võ đồ lên đến cảnh giới Tinh Giả cấp tám đỉnh phong, điều này đã là chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng hắn lại còn chiến thắng cả Tinh Giả cấp chín đỉnh phong, lĩnh ngộ được thuộc tính quang là Hải Đại Phú, điều càng làm cho người ta phải kính nể chính là tinh kỹ Quyển Quyển Thần Công tự xưng của hắn, đã thể ra uy năng và thuộc tính khủng bố, khiến cho bất kỳ ai cũng phải kinh ngạc tán thán.


Bất quá, những điều này vẫn chưa phải là điều khiến cho người ta kinh ngạc nhất.


Điều khiến cho người ta kinh ngạc nhất chính là một thông tin không biết do ai đồn đãi ra rằng Dương Thiên Lôi sắp sửa khiêu chiến một đệ tử đã quật khởi lên như một ngôi sao chổi, thăng cấp lên Tiên Thiên, trở thành đệ tử chân truyền, chói lọi như mặt trời ban trưa, đó chính là Lôi Hoành.





Tầng hai trên Vạn Đan Điện.


Trong không gian thật lớn, linh dược nhiều như núi như biển, không biết bao nhiêu mà kể, từng đống chất chồng lên trong đó, có đủ cả nghìn cả vạn loại, hương thơm nồng đậm tràn ngập không gian, linh khí thiên địa dồi dào dị thường, người bình thường chỉ cần hít một hơi thở trong này cũng có thể kéo dài tuổi thọ.


Thế nhưng, trong bảo địa như vậy, mặt mày Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương lại đầy nét u sầu.


Lúc này, mỗi người cầm một quyển Linh Dược Đại Toàn mà Đan Thanh Dương đưa cho bọn họ, nhìn thấy đống linh dược như núi như biển trước mắt, không biết bắt đầu từ đâu.


Đan Thanh Dương đưa ra nhiệm vụ mang tính cưỡng chế như sau: bế quan một tháng, nhận biết toàn bộ linh dược trong tầng hai Vạn Đan Điện.


Không chỉ phải nhớ kỹ tên, hình dạng, đặc trưng, mùi vị, mà còn phải nhớ kỹ thuộc tính, công dụng.


Đây tuyệt đối là nhiệm vụ cực kỳ gian khổ.


Thời gian một tháng, chỉ mỗi việc nhớ kỹ tên, hình dạng thôi cũng là quá lắm rồi, càng huống chi còn phải nhớ kỹ thuộc tính của các loại linh dược. Điều mấu chốt chính là, những linh dược chồng chất thành đống như núi như biển này, tuy có ghi tên, nhưng mỗi lần học một cái tên thì phải căn cứ vào cái tên đó mà lật quyển Linh Dược Toàn Thư dày cộm, quyển sách dân gian trong dị giới này, chẳng có chỉ mục khoa học như Tân Hoa tự điển trên Địa Cầu, muốn tra tìm cũng chỉ cách lật từng trang một. Hiển nhiên là càng khó khăn hơn rất nhiêù.


Sở Hương Hương nhìn Dương Thiên Lôi như biến thành một người khác từ sau khi biết được tin Trương Tử Hàm bế quan, nhẹ giọng nói:


- Thiên Lôi, chúng ta bắt đầu đi, nếu không thì căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ.


Dương Thiên Lôi nói:


- Nàng bắt đầu trước đi. Ta muốn đả tọa một chút.


Hương Hương gật đầu, cũng không hỏi nhiều, liền đi về một góc của không gian này.





Dương Thiên Lôi khoanh chân ngồi xuống, nhìn bóng lưng của Sở Hương Hương dần đi xa, bất đắc dĩ lắc đầu.


Dương Thiên Lôi biết rõ, bởi vì Trương Tử Hàm mà mối quan hệ giữa hắn và Sở Hương Hương sẽ không còn được bình thường tự nhiên như trước nữa, chí ít, hiện giờ tuyệt đối là không được.


Đan Thanh Dương Người sống lâu thành tinh, nhìn thấy được gút mắc giữa hai người, nên mới mạnh dạn đặt ra nhiệm vụ khó nuốt này, ý muốn chuyển sự chú ý của hai người.





Sau khi nhìn Sở Hương Hương đi xa, Dương Thiên Lôi mới hít sâu một hơi, trực tiếp nuốt vào mười viên thuần dương đan. Sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.


Hắn biết rõ, tâm tình bây giờ là tối kỵ đối với người tu luyện. Căn bản không thể làm được tùy tâm tùy tính, ý niệm thông suốt.


Nếu muốn giải quyết tận gốc vấn đề, cuối cùng phải bắt tay từ Trương Tử Hàm, mà bây giờ Trương Tử Hàm đang bế quan, hắn chỉ có thể điều tiết bản thân mình, bài trừ tất cả tạp niệm, tất cả lấy tu luyện làm trọng.


Nếu không thể thoát khỏi tâm cảnh này, tu vi võ đạo của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.


Hơn mười phút sau, Dương Thiên Lôi mới chậm rãi tiến vào trạng thái tu luyện, tâm thần chìm đắm vào cảnh tượng chiến đấu với Hải Đại Phú...


Đánh một trận với Hải Đại Phú, trông có vẻ gian nan, nhưng thực ra là do Dương Thiên Lôi cố ý làm như thế, hắn không chỉ muốn chiến đấu, mà còn muốn lĩnh ngộ năng lượng bổn nguyên trong chiến đấu, cho nên, chỉ có cách khiến cho Hải Đại Phú bùng phát ra công kích cường đại nhất thì hắn mới có thể lĩnh ngộ càng nhiều hơn.


Đáng tiếc, thực lực của Hải Đại Phú vẫn quá thấp, đối với năng lượng bổn nguyên thuần túy trong thế giới băng tuyết mà nói, sự chênh lệch thực sự quá lớn, hắn cũng chỉ có thể lĩnh ngộ và nắm bắt bề ngoài của thuộc tính quang, tuy Dương Thiên Lôi cảm ngộ được một chút, nhưng muốn lĩnh ngộ và nắm bắt thuộc tính quang thì vẫn còn kém xa lắm.


Dương Thiên Lôi vất hết tất cả tạp niệm, lẳng lặng cảm ngộ năng lượng trong đan điền, nắm bắt được một ít cảm ngộ về một tia thuộc tính quang lấy được từ Hải Đại Phú, đồng thời tâm thần cũng dung nhập vào bên trong bộ nhuyễn giáp và thanh bảo kiếm, cảm ứng khí tức năng lượng trong đó.





Trong lúc Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương bị nhốt vào Vạn Đan Điện bắt đầu học tập đan đạo, sáu người Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng, Lục Thanh Âm và Mộc Tử Vi, dưới sự sắp xếp của Đan Thanh Dương, mười đại cao thủ cũng bắt đầu căn cứ vào đặc điểm từng người để bắt đầu cuộc huấn luyện ma quỷ cho bọn họ.


Nội dung tu luyện hoàn toàn khác với lúc bọn họ tự tu luyện trên các ngọn núi của mình, không chỉ chú trọng tu vi cá nhân, đồng thời mỗi ngày đều phải dành thời gian tiến hành huấn luyện phối hợp đoàn đội, đồng thời bắt đầu truyền thụ tổ hợp tinh kỹ trận pháp giản đơn cho bọn họ.


Việc này cũng là do Đan Thanh Dương suy nghĩ đến tình trạng bây giờ của Trảm Không Kiếm Phái, cùng với mối quan hệ giữa Dương Thiên Lôi, Sở Hương Hương và mọi người, nên mới quyết định như vậy.


Trảm Không Kiếm Phái hiện giờ không những khôi phục lại hình thức như lúc chưởng giáo chí tôn Phong Vô Kỵ còn tại vị, hơn nữa còn điên cuồng cấp tiến hơn.


Ma Vực, Hồng Hoang Sơn Mạch sau này sẽ trở thành nơi tu luyện trọng yếu của mọi người, hơn nữa cũng không có thể xuất hiện trong đó với hình thức tập thể đoàn đội, chỉ sử dụng hình thức cá nhân hoặc đội nhỏ mà thôi, điều này trực tiếp khiến bọn họ sắp sửa phải đối mặt với nguy hiểm khủng bố hơn nhiều so với trước đây.


Truyện Sắc Hiệp


Nhất là trong Ma Vực lại càng có nguy hiểm trùng trùng, nếu Dương Thiên Lôi, Sở Hương Hương muốn đi vào tu luyện thì bắt buộc phải cùng đi với mọi người. Điều này cần sự phối hợp ăn ý giữa bọn họ, mỗi người tự phát huy đặc điểm của mình để giúp đội hình có chiến lực cường đại.


Chỉ có như vậy thì mới có thêm một tia hy vọng sinh tồn trong nguy khốn.





Trên đỉnh Địa Hải Phong, bên trong Vô Lượng Các.


Một lão giả tóc trắng đang ngồi khoanh chân, hai tay giơ song song trước người, trong lòng bàn tay toả ra năng lượng màu xanh lục cuồn cuộn, bao bọc xung quanh một thiếu niên loã thể, chỉ thấy thân thể của thiếu niên này lơ lửng trước mặt lão giả, năng lượng màu xanh lục tuôn ra từ hai tay của lão giả cách không di động chầm chận trên người của thiếu niên.


Lão giả này chính là trưởng lão Địa Hải Phong, Hải Vô Lượng, gia gia của Hải Đại Phú.


Còn thiếu niên loã thể kia chính là Hải Đại Phú đã bị Dương Thiên Lôi đánh trọng thương.


Hiển nhiên, lúc này Hải Vô Lượng đang giúp cháu của mình chữa thương.


Pháp lực hệ mộc cuồn cuộn, dưới sự điều khiển bằng niệm lực của Hải Vô Lượng, chậm rãi lưu chuyển, khôi phục lại sự hỗn loạn và các gân mạch bị đứt vỡ trong cơ thể Hải Đại Phú.


Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sắc mặt Hải Vô Lượng càng lúc càng tái nhợt, mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân, hiển nhiên đã đạt đến trạng thái cực hạn rồi.


Mãi đến hai canh giờ sau, pháp lực mộc hệ trong hai tay của Hải Vô Lượng mới từ từ giảm bớt, thân thể của Hải Đại Phú cũng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom