Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 723 "Bek Ji, anh chán sống rồi!"
Nhìn thấy ánh mắt ấy của Lãnh Lạc, Đông Phương Hạ nở nụ cười ma mị. Anh cúi đầu, nhìn con dao kề trên cổ mình, cười nói: "Sao tôi phải đánh trả? Cô muốn giết tôi thì tôi để cô giết là được. Sao thế? Trông ánh mắt của cô cứ như cô không nỡ giết vậy".
"Anh... Bek Ji! Anh nói chuyện cho tử tế vào có được không!", Lãnh Lạc không thể giết Đông Phương Hạ, hoặc cũng có thể nói rằng cô ấy vừa không nỡ giết vừa không ra tay được.
Phát hiện ra giọng nói của Lãnh Lạc hơi thay đổi, Đông Phương Hạ cũng nghi hoặc, nhưng anh không thể hiện ra ngoài, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
VietWriter.vn
"Tôi chính là người như thế! Cô hỏi tôi câu nói trước đó có ý gì ấy hả? Hê hê... Tôi nói cho cô biết, tôi thừa nhận cô là một cô gái có thể khiến đàn ông trên toàn thế giới điên cuồng, nhưng cô suốt ngày mặt lạnh như tiền, không coi đòn ông ra gì, nói thật là tôi không thích. Nếu không có bộ ngực đồ sộ ấy của cô, người khác còn cho rằng cô là đàn ông đội lốt phụ nữ ấy chứ!"
"Bek Ji, anh chán sống rồi!"
Câu nói này của Đông Phương Hạ thực sự khiến Lãnh Lạc nổi giận. Với tính cách của cô ấy, có người dám nói như vậy thì cô ấy nhất định sẽ chém kẻ đó thành ngàn mảnh, nhưng Đông Phương Hạ thì cô ấy lại không dám giết. Chẳng qua cô ấy đang nổi cơn thịnh nộ, cho dù không dám giết thì cũng phải dạy cho cái tên không biết lựa lời này một bài học.
Lãnh Lạc cất dao găm đi, tụ khí vào lòng bàn tay, đánh thẳng vào vai trái của Đông Phương Hạ.
"Rầm... Phụt!"
Vừa rồi Đông Phương Hạ không định đánh trả, nhưng bây giờ khi anh định phản kháng thì đột nhiên nghĩ tới chuyện ngày hôm qua anh hiến máu cho em gái Tô Phác Du nên nội công bị hao tổn nhiều, không thể dùng được chút nội lực nào. Mồ hôi lạnh tuôn ra, anh còn chưa kịp né tránh thì Lãnh Lạc đã đánh trúng vào người anh.
Thấy Đông Phương Hạ lùi về phía sau mấy bước, hộc máu ngã xuống mặt cỏ, Lãnh Lạc nhíu chặt lông mày. Vừa rồi cô ấy đã khống chế sức lực, cho dù nội công của cô ấy tăng lên, nhưng cô ấy chỉ dùng ba phần, với võ công của Bek Ji thì đúng ra phải đỡ được mới phải. Không đúng, hình như nội công của Bek Ji đang bị hao tổn nghiêm trọng, vừa nãy cô ấy đã cảm nhận được.
Nghĩ vậy, Lãnh Lạc vội vàng đi tới chỗ Đông Phương Hạ, đỡ anh dậy rồi kiểm tra nội lực của anh.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lãnh Lạc, Đông Phương Hạ lau vết máu trên khóe miệng, hất tay cô ấy ra, thều thào nói: "Đừng chơi trò nước mắt cá sấu với tôi. Lãnh Lạc, nếu nội công của tôi mà không bị hao tổn thì cô cứ chờ tôi hiếp xong rồi giết đi".
"Anh ngậm cái miệng thối tha của anh lại cho tôi", Lãnh Lạc chỉ muốn đánh cho Đông Phương Hạ một trận.
"Hê hê... Sao cô biết miệng tôi thối? Cô hôn rồi hả?", Đông Phương Hạ bỗng nở nụ cười.
Thấy Đông Phương Hạ cười, Lãnh Lạc thật sự không biết người đàn ông này là kiểu người gì nữa, thay đổi nhanh đến chóng mặt.
Sau khi kiểm tra nội công của Đông Phương Hạ một lần nữa, sắc mặt của Lãnh Lạc trở nên khó coi: "Nội công của anh đang dần biến mất, sao lại như thế? Ai làm anh bị thương?"
"Anh... Bek Ji! Anh nói chuyện cho tử tế vào có được không!", Lãnh Lạc không thể giết Đông Phương Hạ, hoặc cũng có thể nói rằng cô ấy vừa không nỡ giết vừa không ra tay được.
Phát hiện ra giọng nói của Lãnh Lạc hơi thay đổi, Đông Phương Hạ cũng nghi hoặc, nhưng anh không thể hiện ra ngoài, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
VietWriter.vn
"Tôi chính là người như thế! Cô hỏi tôi câu nói trước đó có ý gì ấy hả? Hê hê... Tôi nói cho cô biết, tôi thừa nhận cô là một cô gái có thể khiến đàn ông trên toàn thế giới điên cuồng, nhưng cô suốt ngày mặt lạnh như tiền, không coi đòn ông ra gì, nói thật là tôi không thích. Nếu không có bộ ngực đồ sộ ấy của cô, người khác còn cho rằng cô là đàn ông đội lốt phụ nữ ấy chứ!"
"Bek Ji, anh chán sống rồi!"
Câu nói này của Đông Phương Hạ thực sự khiến Lãnh Lạc nổi giận. Với tính cách của cô ấy, có người dám nói như vậy thì cô ấy nhất định sẽ chém kẻ đó thành ngàn mảnh, nhưng Đông Phương Hạ thì cô ấy lại không dám giết. Chẳng qua cô ấy đang nổi cơn thịnh nộ, cho dù không dám giết thì cũng phải dạy cho cái tên không biết lựa lời này một bài học.
Lãnh Lạc cất dao găm đi, tụ khí vào lòng bàn tay, đánh thẳng vào vai trái của Đông Phương Hạ.
"Rầm... Phụt!"
Vừa rồi Đông Phương Hạ không định đánh trả, nhưng bây giờ khi anh định phản kháng thì đột nhiên nghĩ tới chuyện ngày hôm qua anh hiến máu cho em gái Tô Phác Du nên nội công bị hao tổn nhiều, không thể dùng được chút nội lực nào. Mồ hôi lạnh tuôn ra, anh còn chưa kịp né tránh thì Lãnh Lạc đã đánh trúng vào người anh.
Thấy Đông Phương Hạ lùi về phía sau mấy bước, hộc máu ngã xuống mặt cỏ, Lãnh Lạc nhíu chặt lông mày. Vừa rồi cô ấy đã khống chế sức lực, cho dù nội công của cô ấy tăng lên, nhưng cô ấy chỉ dùng ba phần, với võ công của Bek Ji thì đúng ra phải đỡ được mới phải. Không đúng, hình như nội công của Bek Ji đang bị hao tổn nghiêm trọng, vừa nãy cô ấy đã cảm nhận được.
Nghĩ vậy, Lãnh Lạc vội vàng đi tới chỗ Đông Phương Hạ, đỡ anh dậy rồi kiểm tra nội lực của anh.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lãnh Lạc, Đông Phương Hạ lau vết máu trên khóe miệng, hất tay cô ấy ra, thều thào nói: "Đừng chơi trò nước mắt cá sấu với tôi. Lãnh Lạc, nếu nội công của tôi mà không bị hao tổn thì cô cứ chờ tôi hiếp xong rồi giết đi".
"Anh ngậm cái miệng thối tha của anh lại cho tôi", Lãnh Lạc chỉ muốn đánh cho Đông Phương Hạ một trận.
"Hê hê... Sao cô biết miệng tôi thối? Cô hôn rồi hả?", Đông Phương Hạ bỗng nở nụ cười.
Thấy Đông Phương Hạ cười, Lãnh Lạc thật sự không biết người đàn ông này là kiểu người gì nữa, thay đổi nhanh đến chóng mặt.
Sau khi kiểm tra nội công của Đông Phương Hạ một lần nữa, sắc mặt của Lãnh Lạc trở nên khó coi: "Nội công của anh đang dần biến mất, sao lại như thế? Ai làm anh bị thương?"
Bình luận facebook