Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 17
Sau câu nói của Mạc Thuần Uy, cả căn phòng lại dường như chìm vào yên tĩnh.
Hiểu Thiên hai tay vẫn khoanh trước ngực, chỉ là môi cô mím lại, đáy mắt chuyển động.
Toàn thân máu như ngừng lưu thông, đại não chưa kịp nhận lấy thông tin. Sau một khắc, mới như chợt bừng tỉnh. Đôi đồng tử màu xanh lam khẽ co lại, cô nhẹ nhếch môi cười nhạt một tiếng: "Mạc lão đại, anh thật sự rất có khiếu hài hước. Anh nói tôi là hung thủ, trong khi tôi từ khi bị bắt về Mạc gia thì chưa từng rời khỏi Mạc gia nửa bước."
Vừa nói, cô vừa nhướng mày một cái, ánh mắt sắc như lưỡi dao hướng về phía Mạc Thuần Uy đang đứng ở phía cửa sổ sát đất.
Đùa gì chứ? Nếu nói cô là hung thủ? Há chẳng phải cô sẽ phải chịu đủ thứ tội sao? Hơn nữa quá phi lý khi nói cô là hung thủ, Mạc Thuần Uy hóa ra cũng chẳng phải là kẻ cao siêu thần thánh gì, uổng công cô đã có chút sùng bái đến sợ hãi anh ta đến như vậy.
Chẳng qua sự phồn thịnh hiện thời của Mạc gia cũng chỉ là nhờ vào những tay chân thân tín mà thành.
Dù là nghĩ vậy, nhưng trong thâm tâm Hiểu Thiên vẫn có điểm run sợ.
Thật ra...
Cô đang sợ...
Nghe Hiểu Thiên nói như vậy, Vô Dĩnh Kỳ cũng gật đầu hùa theo: "Vô Sát nói không sai. Lão đại, cô ấy ở với chúng ta từ lúc bị bắt về đến giờ, căn bản là cô ấy không có khả năng vượt qua được lớp bảo vệ nghiêm ngặt của căn biết thự này, chứ đừng nói tới việc tìm tới tận cục an ninh quốc phòng Mỹ để giết người."
Ngừng một lát, Vô Dĩnh Kỳ nheo nheo mắt nghĩ, sau đó lại nói tiếp: "Chẳng lẽ khoảng thời gian cô ấy đi tắm, đã trốn ra ngoài sao?"
Vừa nói xong, Vô Dĩnh Kỳ liền hướng Mạc Thuần Uy mà nhìn anh, ngón tay cũng không tự chủ mà chỉ về phía Hiểu Thiên đang ngồi trên ghế.
Hai người nào đó bỗng nhiên vẻ mặt chuyển đen, ngón tay đông cứng lại. Cơ mặt có chút khó hoạt động. NHưng rất nhanh, lại trở về vẻ bình thường.
Đôi con ngươi xanh lam không hẹn mà cùng lúc nhìn về đôi đồng tử màu đen sẫm ở phía cửa sổ, sau đó trong thoáng chốc, gò má nổi lên một điểm ửng hồng, và né tránh ánh mắt của đối phương trong một địa điểm không xác định nào đó.
Mạc Thuần Uy khẽ ho khan một tiếng, sau đó nhìn theo hướng tay của Vô Dĩnh Kỳ, anh nheo mắt, sau đó khóe miệng khẽ cong lên: "Tôi có nói người giết Hoành Tú Kha là cô ấy sao?"
Im lặng...
Một giây...
Hai giây...
Ba giây..
"Aaaaa..... Trời sập rồi." Bỗng dưng Vô Dĩnh Kỳ sau ba giây bất động thì nhảy dựng lên, hét lớn. Sau đó anh chạy tới cầm lấy tay của Ưu Vệ, đặt bàn tay thon dài của Ưu Vệ lên má mình, vẻ mặt kích động nói: "Ưu Vệ, cậu đánh tôi đi. Cậu tát tôi một cái đi. Nhanh lên."
Chátttt....
Một cái tát trời giáng rơi xuống bên má trái của Vô Dĩnh Kỳ.
Khuôn mặt Vô Dĩnh Kỳ nghiêng hẳn sang một bên, sau một khắc mới nhận ra là cái cổ mình vừa bị trẹo sang một bên thì lập tức lại nhảy dựng lên lần hai, chỉ thẳng vào mặt Ưu Vệ mà hét: "Á.. tên khốn. Sao đánh đau thế hả. Khuôn mặt kiếm tiền của tôi."
Nói xong, Vô Dĩnh Kỳ chạy tới, kéo ngăn tủ ra, cầm lấy cái gương soi mặt mình trong đó, vừa soi vừa lầm bầm: " Mẹ kiếp. Mặt ông mà có mệnh hệ gì thì ông sẽ kiếm tên Ưu Vệ thối nhà ngươi tính sổ.""
(Na: mùi đam mỹ đâu đây. *ngửi ngửi*)
Ưu Vệ dường như rất kiềm chế nãy giờ, không nhịn được cái tính nói nhiều của Vô Dĩnh Kỳ nữa liền nhăn trán, mở miệng nói: "Chính anh bảo tôi tát anh còn gì."
"Nhưng cũng không cần phải mạnh tay vậy." Vô Dĩnh Kỳ quắc mắt nhìn Ưu Vệ, sau đó lại nhìn vào mình trong gương, xoa xoa cái má vừa bị ăn tát: "Tôi chỉ là lần đầu tiên thấy lão đại cười, lại còn cười rất yêu nghiệt."
Nói đến đây, anh ta vứt luôn cái gương đang cầm trên tay, chạy lại khoắc một tay lên vai Ưu Vệ, nháy mắt một cái: "Cậu nói xem, phải ngày tận thế sắp tới không? Hay là..."
Chữ "là" được kéo dài ra, đáy mắt nổi lên tia hứng thú, tiếp tục nói: "Có phải hay không, ai đó đã làm tảng băng ngàn năm nhà tôi động lòng?"
Vừa nói, Vô Dĩnh Kỳ vừa như có như không liếc mắt về phía người phụ nữ duy nhất đang ngồi trên ghế, nhưng là có vẻ như nàng ấy không có khả năng đùa giỡn cùng anh.
Trên người phát ra tia lãnh mặc cùng nghiêm túc, vẻ mặt chuyên chú nhìn vào Mạc Thuần Uy: "Anh không nói tôi? Vậy..." khi nãy ai đã nói tôi chính là hung thủ vậy?
Dĩ nhiên, vế sau được Hiểu Thiên nuốt vào bụng không nói ra.
"Đúng vậy, tôi không nói cô. Cái tôi nói..." Mạc Thuần Uy nâng chân, bước chân chậm rãi, tiếng giày nện lên nền nhà lát đá hoa cương sáng bóng vang vọng lên trong căn phòng rộng lớn.
Cộp... Cộp...
Tiếng giày càng ngày càng gần Hiểu Thiên, đang hướng cô mà tới.
Tiếng giày mang theo sự áp bách, khiến cho Hiểu Thiên hít thở không thông.
Hơi thở lạnh lẽo phát ra từ trên người anh phảng phất bay tới trước mũi Hiểu Thiên.
Bước chân không nhanh không chậm, giọng nói cũng từ tốn: "Là mục tiêu của hung thủ."
Bước chân dừng lại trước mặt Hiểu Thiên, mũi giày da bóng loáng, cao cấp ngưng lại, anh hơi cúi người xuống, ngón tay nắm lấy chiếc cằm thanh tú của Hiểu Thiên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Hắn nhắm vào cô đấy. Diane Hiểu Thiên."
***22:07 11/4/2017***
Hiểu Thiên hai tay vẫn khoanh trước ngực, chỉ là môi cô mím lại, đáy mắt chuyển động.
Toàn thân máu như ngừng lưu thông, đại não chưa kịp nhận lấy thông tin. Sau một khắc, mới như chợt bừng tỉnh. Đôi đồng tử màu xanh lam khẽ co lại, cô nhẹ nhếch môi cười nhạt một tiếng: "Mạc lão đại, anh thật sự rất có khiếu hài hước. Anh nói tôi là hung thủ, trong khi tôi từ khi bị bắt về Mạc gia thì chưa từng rời khỏi Mạc gia nửa bước."
Vừa nói, cô vừa nhướng mày một cái, ánh mắt sắc như lưỡi dao hướng về phía Mạc Thuần Uy đang đứng ở phía cửa sổ sát đất.
Đùa gì chứ? Nếu nói cô là hung thủ? Há chẳng phải cô sẽ phải chịu đủ thứ tội sao? Hơn nữa quá phi lý khi nói cô là hung thủ, Mạc Thuần Uy hóa ra cũng chẳng phải là kẻ cao siêu thần thánh gì, uổng công cô đã có chút sùng bái đến sợ hãi anh ta đến như vậy.
Chẳng qua sự phồn thịnh hiện thời của Mạc gia cũng chỉ là nhờ vào những tay chân thân tín mà thành.
Dù là nghĩ vậy, nhưng trong thâm tâm Hiểu Thiên vẫn có điểm run sợ.
Thật ra...
Cô đang sợ...
Nghe Hiểu Thiên nói như vậy, Vô Dĩnh Kỳ cũng gật đầu hùa theo: "Vô Sát nói không sai. Lão đại, cô ấy ở với chúng ta từ lúc bị bắt về đến giờ, căn bản là cô ấy không có khả năng vượt qua được lớp bảo vệ nghiêm ngặt của căn biết thự này, chứ đừng nói tới việc tìm tới tận cục an ninh quốc phòng Mỹ để giết người."
Ngừng một lát, Vô Dĩnh Kỳ nheo nheo mắt nghĩ, sau đó lại nói tiếp: "Chẳng lẽ khoảng thời gian cô ấy đi tắm, đã trốn ra ngoài sao?"
Vừa nói xong, Vô Dĩnh Kỳ liền hướng Mạc Thuần Uy mà nhìn anh, ngón tay cũng không tự chủ mà chỉ về phía Hiểu Thiên đang ngồi trên ghế.
Hai người nào đó bỗng nhiên vẻ mặt chuyển đen, ngón tay đông cứng lại. Cơ mặt có chút khó hoạt động. NHưng rất nhanh, lại trở về vẻ bình thường.
Đôi con ngươi xanh lam không hẹn mà cùng lúc nhìn về đôi đồng tử màu đen sẫm ở phía cửa sổ, sau đó trong thoáng chốc, gò má nổi lên một điểm ửng hồng, và né tránh ánh mắt của đối phương trong một địa điểm không xác định nào đó.
Mạc Thuần Uy khẽ ho khan một tiếng, sau đó nhìn theo hướng tay của Vô Dĩnh Kỳ, anh nheo mắt, sau đó khóe miệng khẽ cong lên: "Tôi có nói người giết Hoành Tú Kha là cô ấy sao?"
Im lặng...
Một giây...
Hai giây...
Ba giây..
"Aaaaa..... Trời sập rồi." Bỗng dưng Vô Dĩnh Kỳ sau ba giây bất động thì nhảy dựng lên, hét lớn. Sau đó anh chạy tới cầm lấy tay của Ưu Vệ, đặt bàn tay thon dài của Ưu Vệ lên má mình, vẻ mặt kích động nói: "Ưu Vệ, cậu đánh tôi đi. Cậu tát tôi một cái đi. Nhanh lên."
Chátttt....
Một cái tát trời giáng rơi xuống bên má trái của Vô Dĩnh Kỳ.
Khuôn mặt Vô Dĩnh Kỳ nghiêng hẳn sang một bên, sau một khắc mới nhận ra là cái cổ mình vừa bị trẹo sang một bên thì lập tức lại nhảy dựng lên lần hai, chỉ thẳng vào mặt Ưu Vệ mà hét: "Á.. tên khốn. Sao đánh đau thế hả. Khuôn mặt kiếm tiền của tôi."
Nói xong, Vô Dĩnh Kỳ chạy tới, kéo ngăn tủ ra, cầm lấy cái gương soi mặt mình trong đó, vừa soi vừa lầm bầm: " Mẹ kiếp. Mặt ông mà có mệnh hệ gì thì ông sẽ kiếm tên Ưu Vệ thối nhà ngươi tính sổ.""
(Na: mùi đam mỹ đâu đây. *ngửi ngửi*)
Ưu Vệ dường như rất kiềm chế nãy giờ, không nhịn được cái tính nói nhiều của Vô Dĩnh Kỳ nữa liền nhăn trán, mở miệng nói: "Chính anh bảo tôi tát anh còn gì."
"Nhưng cũng không cần phải mạnh tay vậy." Vô Dĩnh Kỳ quắc mắt nhìn Ưu Vệ, sau đó lại nhìn vào mình trong gương, xoa xoa cái má vừa bị ăn tát: "Tôi chỉ là lần đầu tiên thấy lão đại cười, lại còn cười rất yêu nghiệt."
Nói đến đây, anh ta vứt luôn cái gương đang cầm trên tay, chạy lại khoắc một tay lên vai Ưu Vệ, nháy mắt một cái: "Cậu nói xem, phải ngày tận thế sắp tới không? Hay là..."
Chữ "là" được kéo dài ra, đáy mắt nổi lên tia hứng thú, tiếp tục nói: "Có phải hay không, ai đó đã làm tảng băng ngàn năm nhà tôi động lòng?"
Vừa nói, Vô Dĩnh Kỳ vừa như có như không liếc mắt về phía người phụ nữ duy nhất đang ngồi trên ghế, nhưng là có vẻ như nàng ấy không có khả năng đùa giỡn cùng anh.
Trên người phát ra tia lãnh mặc cùng nghiêm túc, vẻ mặt chuyên chú nhìn vào Mạc Thuần Uy: "Anh không nói tôi? Vậy..." khi nãy ai đã nói tôi chính là hung thủ vậy?
Dĩ nhiên, vế sau được Hiểu Thiên nuốt vào bụng không nói ra.
"Đúng vậy, tôi không nói cô. Cái tôi nói..." Mạc Thuần Uy nâng chân, bước chân chậm rãi, tiếng giày nện lên nền nhà lát đá hoa cương sáng bóng vang vọng lên trong căn phòng rộng lớn.
Cộp... Cộp...
Tiếng giày càng ngày càng gần Hiểu Thiên, đang hướng cô mà tới.
Tiếng giày mang theo sự áp bách, khiến cho Hiểu Thiên hít thở không thông.
Hơi thở lạnh lẽo phát ra từ trên người anh phảng phất bay tới trước mũi Hiểu Thiên.
Bước chân không nhanh không chậm, giọng nói cũng từ tốn: "Là mục tiêu của hung thủ."
Bước chân dừng lại trước mặt Hiểu Thiên, mũi giày da bóng loáng, cao cấp ngưng lại, anh hơi cúi người xuống, ngón tay nắm lấy chiếc cằm thanh tú của Hiểu Thiên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Hắn nhắm vào cô đấy. Diane Hiểu Thiên."
***22:07 11/4/2017***
Bình luận facebook