Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 21
Chân phải?
Vêt sẹo hình con bướm?
Hiểu Thiên sau một giây ngỡ ngàng thì cắn nhẹ môi dưới?
Liệu có phải hay không khi nãy anh ta muốn kiểm tra cô là muốn xác nhận vết sẹo đó?
Nằm trên chiếc giường lớn, Hiểu Thiên đặt một tay lên trán, mở hai mắt nhìn lên trần nhà.
Trong đầu cô cứ vởn vơ những lời nói mà Vô Dĩnh Kỳ và Ưu Vệ vừa nói khi nãy.
"
Thông tin về người phụ nữ mà Mạc Thuần Uy đang tìm kiếm, chúng tôi cũng không có nhiều. Chỉ biết được một thông tin duy nhất, đó là trên đùi phải của cô ta có một vết sẹo hình con bướm."
"Thêm một thông tin nữa, cô gái đó có đôi mắt màu xanh. Bởi vậy nên màu sắc yêu thích của Mạc lão đại chính là màu xanh lam."
Vết sẹo? Mắt xanh?
Cô cũng từng....
Cốc cốc cốc...
Bỗng một tiếng gõ cửa vang lên phá tan suy nghĩ rối ren trong lòng Hiểu Thiên.
Cô hướng ánh mắt về phía cửa, có chút khó hiểu mà cau mày.
Muộn thế này, ai còn tới phòng cô mà gõ cửa chứ?
Hiểu Thiên bước xuống giường, đôi chân trần bước tới cánh cửa, ngón tay chạm tới nắm đấm cửa bằng kim loại.
Tại sao trong lòng cô bỗng nhiên nổi lên càm giác bất an?
Có thể là do cô suy nghĩ nhiều. Nhắm mắt một cái, Hiểu Thiên mở cửa ra.
Người đứng trước cánh cửa lại càng khiến cho cô cảm thấy khó hiểu hơn.
Cánh môi cô mấp máy, thanh âm nghi hoặc, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Ưu Vệ?"
***********
Căn phòng lớn nhưng chỉ có hai người là Hiểu Thiên và Ưu Vệ cũng không làm cho căn phòng nhỏ lại chút nào. Ngược lại càng làm cho không gian trở nên cô đọng cùng lạnh lẽo hơn.
Ưu Vệ không nói gì, chỉ là đi tới gần bộ bàn ghế sofa sau đó ngồi xuống. Dáng vẻ cao ngạo tựa như đây chính là phòng của anh ta chứ không phải là phòng của Hiểu Thiên cô vậy.
NHưng Hiểu Thiên cũng không chấp nhặt mấy chuyện đó, bởi rằng, cô cũng là đang ở nhờ nhà người ta.
Hiểu Thiên cũng đi tới, ngồi xuống đối diện với Ưu Vệ. NHưng mà cô còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe giọng của Ưu Vệ cất lên: "Trước giờ tôi chưa từng ngồi chung ghế với kẻ không cùng đẳng cấp."
Động tác ngồi xuống của Hiểu Thiên chợt khựng lại, sau đó cô ngồi xuống, nở nụ cười ngọt ngào, bàn tay vừa cấm lấy tách trà nóng rót ra chén sứ, vừa nói: "Ồ, hóa ra anh cũng hiểu tôi ở đẳng cấp cao hơn anh cơ à."
"Cô.." Ưu Vệ không nói được gì, liền ngậm miệng lại. Anh cầm lấy chén trà bằng sứ cao cấp trên tay Hiểu Thiên đang đưa tới trước mặt, đưa lên miệng, hít một hơi mùi hương của trà Ô Long thượng hạng, anh trầm giọng nói: "Cô có muốn biết thân phận của mình?"
Ưu Vệ nói rất từ tốn, nhưng trong giọng điệu lại mang hàm súc và cực kỳ dọa người.
Phải. Thật sự rất dọa người.
Một câu nói của anh ta như thể một sao quả tạ đang oanh tạc trong đầu cô. KHiến cho đầu óc cô trống rỗng. Ngón tay đang cầm lấy tách trà cũng ru nhẹ rồi buông ra.
Hiểu Thiên cười gượng: "ha...haha... tôi thật không hiểu anh đang nói gì."
"Cô thật không hiểu hay đang giả vờ không hiểu?" Vẻ mặt của Ưu Vệ vẫn như cũ, không hề có một sắc thái biếu cảm nào.
Nhưng là điều đó khiến cho Hiểu Thiên cảm thấy dường như đây không phải là Ưu Vệ mà cô biết.
Dù chỉ mới gặp Ưu Vệ và Vô Dĩnh Kỳ được hai lần, nhưng mà ngoài Vô Dĩnh Kỳ là một người mang vẻ ngoài của một chàng thiếu niên nhưng tính cách và tư duy lại vô cùng sâu sát, thì còn có một Ưu Vệ ít nói nhưng vô cùng cẩn thận.
Chỉ là.. Ưu Vệ của hiện tại vô cùng xa lạ. Lạnh lùng cùng xa cách. Tựa hồ như đây là một con người hoàn toàn khác.
Nhưng đôi mắt đó, dáng người đó. mái tóc đó, và cả giọng nói này nữa. Tất cả đều không thể là giả. Với kinh nghiệm của một chuyên gia tâm lý tội phạm cấp cao và một sát thủ chuyên nghiệp thì Hiểu Thiên khẳng định, người đang ngồi trước mặt cô không phải ai khác chính là Ưu Vệ.
Hiểu Thiên hồi phục lại trạng thái bình tĩnh vốn có, sau đó thoải mái dựa lưng vào thành ghế sofa phía sau. Khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt màu xanh lam nhìn sang Ưu Vệ, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, toàn thân tỏa ra uy khí: "Không hiểu tại sao anh lại biết mục đích của tôi, nhưng tôi không cần anh xen vào làm vật ngáng đường."
Ưu Vệ nhếch mép một cái, đặt ly trà xuống dĩa, tiếng đồ sứ va chạm vào nhau tạo nên âm thanh leng keng vang vọng.
"Tôi có cách giúp cô nhanh chóng tìm ra."
"Tôi đã nói là tôi không cần..."
"Tôi còn biết Mạc Thuần Uy chính là người nắm giữ thân phận của cô."
Cái gì?
Câu nói của Ưu Vệ lập tức khiến cho Hiểu Thiên im lại trong kinh ngjac.
Mạc Thuần Uy? Nắm giữ thân phận của cô?
Chẳng lẽ anh chính là kẻ đứng đầu tổ chức của cô? Không thể nào.
***23:56 20/4/2017***
Vêt sẹo hình con bướm?
Hiểu Thiên sau một giây ngỡ ngàng thì cắn nhẹ môi dưới?
Liệu có phải hay không khi nãy anh ta muốn kiểm tra cô là muốn xác nhận vết sẹo đó?
Nằm trên chiếc giường lớn, Hiểu Thiên đặt một tay lên trán, mở hai mắt nhìn lên trần nhà.
Trong đầu cô cứ vởn vơ những lời nói mà Vô Dĩnh Kỳ và Ưu Vệ vừa nói khi nãy.
"
Thông tin về người phụ nữ mà Mạc Thuần Uy đang tìm kiếm, chúng tôi cũng không có nhiều. Chỉ biết được một thông tin duy nhất, đó là trên đùi phải của cô ta có một vết sẹo hình con bướm."
"Thêm một thông tin nữa, cô gái đó có đôi mắt màu xanh. Bởi vậy nên màu sắc yêu thích của Mạc lão đại chính là màu xanh lam."
Vết sẹo? Mắt xanh?
Cô cũng từng....
Cốc cốc cốc...
Bỗng một tiếng gõ cửa vang lên phá tan suy nghĩ rối ren trong lòng Hiểu Thiên.
Cô hướng ánh mắt về phía cửa, có chút khó hiểu mà cau mày.
Muộn thế này, ai còn tới phòng cô mà gõ cửa chứ?
Hiểu Thiên bước xuống giường, đôi chân trần bước tới cánh cửa, ngón tay chạm tới nắm đấm cửa bằng kim loại.
Tại sao trong lòng cô bỗng nhiên nổi lên càm giác bất an?
Có thể là do cô suy nghĩ nhiều. Nhắm mắt một cái, Hiểu Thiên mở cửa ra.
Người đứng trước cánh cửa lại càng khiến cho cô cảm thấy khó hiểu hơn.
Cánh môi cô mấp máy, thanh âm nghi hoặc, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Ưu Vệ?"
***********
Căn phòng lớn nhưng chỉ có hai người là Hiểu Thiên và Ưu Vệ cũng không làm cho căn phòng nhỏ lại chút nào. Ngược lại càng làm cho không gian trở nên cô đọng cùng lạnh lẽo hơn.
Ưu Vệ không nói gì, chỉ là đi tới gần bộ bàn ghế sofa sau đó ngồi xuống. Dáng vẻ cao ngạo tựa như đây chính là phòng của anh ta chứ không phải là phòng của Hiểu Thiên cô vậy.
NHưng Hiểu Thiên cũng không chấp nhặt mấy chuyện đó, bởi rằng, cô cũng là đang ở nhờ nhà người ta.
Hiểu Thiên cũng đi tới, ngồi xuống đối diện với Ưu Vệ. NHưng mà cô còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe giọng của Ưu Vệ cất lên: "Trước giờ tôi chưa từng ngồi chung ghế với kẻ không cùng đẳng cấp."
Động tác ngồi xuống của Hiểu Thiên chợt khựng lại, sau đó cô ngồi xuống, nở nụ cười ngọt ngào, bàn tay vừa cấm lấy tách trà nóng rót ra chén sứ, vừa nói: "Ồ, hóa ra anh cũng hiểu tôi ở đẳng cấp cao hơn anh cơ à."
"Cô.." Ưu Vệ không nói được gì, liền ngậm miệng lại. Anh cầm lấy chén trà bằng sứ cao cấp trên tay Hiểu Thiên đang đưa tới trước mặt, đưa lên miệng, hít một hơi mùi hương của trà Ô Long thượng hạng, anh trầm giọng nói: "Cô có muốn biết thân phận của mình?"
Ưu Vệ nói rất từ tốn, nhưng trong giọng điệu lại mang hàm súc và cực kỳ dọa người.
Phải. Thật sự rất dọa người.
Một câu nói của anh ta như thể một sao quả tạ đang oanh tạc trong đầu cô. KHiến cho đầu óc cô trống rỗng. Ngón tay đang cầm lấy tách trà cũng ru nhẹ rồi buông ra.
Hiểu Thiên cười gượng: "ha...haha... tôi thật không hiểu anh đang nói gì."
"Cô thật không hiểu hay đang giả vờ không hiểu?" Vẻ mặt của Ưu Vệ vẫn như cũ, không hề có một sắc thái biếu cảm nào.
Nhưng là điều đó khiến cho Hiểu Thiên cảm thấy dường như đây không phải là Ưu Vệ mà cô biết.
Dù chỉ mới gặp Ưu Vệ và Vô Dĩnh Kỳ được hai lần, nhưng mà ngoài Vô Dĩnh Kỳ là một người mang vẻ ngoài của một chàng thiếu niên nhưng tính cách và tư duy lại vô cùng sâu sát, thì còn có một Ưu Vệ ít nói nhưng vô cùng cẩn thận.
Chỉ là.. Ưu Vệ của hiện tại vô cùng xa lạ. Lạnh lùng cùng xa cách. Tựa hồ như đây là một con người hoàn toàn khác.
Nhưng đôi mắt đó, dáng người đó. mái tóc đó, và cả giọng nói này nữa. Tất cả đều không thể là giả. Với kinh nghiệm của một chuyên gia tâm lý tội phạm cấp cao và một sát thủ chuyên nghiệp thì Hiểu Thiên khẳng định, người đang ngồi trước mặt cô không phải ai khác chính là Ưu Vệ.
Hiểu Thiên hồi phục lại trạng thái bình tĩnh vốn có, sau đó thoải mái dựa lưng vào thành ghế sofa phía sau. Khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt màu xanh lam nhìn sang Ưu Vệ, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, toàn thân tỏa ra uy khí: "Không hiểu tại sao anh lại biết mục đích của tôi, nhưng tôi không cần anh xen vào làm vật ngáng đường."
Ưu Vệ nhếch mép một cái, đặt ly trà xuống dĩa, tiếng đồ sứ va chạm vào nhau tạo nên âm thanh leng keng vang vọng.
"Tôi có cách giúp cô nhanh chóng tìm ra."
"Tôi đã nói là tôi không cần..."
"Tôi còn biết Mạc Thuần Uy chính là người nắm giữ thân phận của cô."
Cái gì?
Câu nói của Ưu Vệ lập tức khiến cho Hiểu Thiên im lại trong kinh ngjac.
Mạc Thuần Uy? Nắm giữ thân phận của cô?
Chẳng lẽ anh chính là kẻ đứng đầu tổ chức của cô? Không thể nào.
***23:56 20/4/2017***
Bình luận facebook