Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105: gạt người
Hứa Du Ninh vốn còn đang ở phòng bếp nấu cháo, chợt nghe Diệp Trăn Trăn ở bên ngoài gọi hắn, trong giọng nói mang theo chút hoảng sợ, vội vàng chạy ra.
Liếc nhìn Trịnh Tử Lâm đứng ở trong sân, cũng đang choáng váng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Trăn Trăn.
Sắc mặt Hứa Du Ninh trầm xuống, lập tức đi đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, nghiêng người chặn ánh mắt của Trịnh Tử Lâm.
Lúc này Trịnh Tử Lâm mới có lại được chút tinh thần, tay run run chỉ vào Diệp Trăn Trăn, lời nói ra cũng có hơn run rẩy: "Nàng, nàng là n...nữ?"
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, cho dù ta là nữ ngươi cũng không cần kinh ngạc đến mức như vậy chứ? Người không biết còn tưởng ta là quỷ đó.
Đang muốn từ sau lưng Hứa Du Ninh nhô đầu ra nói chuyện thì đã bị Hứa Du Ninh phát giác, đưa tay ấn đầu nàng trở về chỗ cũ.
Diệp Trăn Trăn: . . .
Được thôi, chuyện này cứ giao cho Hứa Du Ninh đi nói đi. Dù sao tài ăn nói của hắn tốt hơn mình, nói chuyện cũng có lực tin tưởng hơn mình.
Nhưng nàng vạn vạn không nghĩ tới Hứa Du Ninh mở miệng sẽ nói là: "Ngươi nhìn lầm rồi, nàng không phải nữ mà là nam."
Muôi hồ lô Diệp Trăn Trăn cầm trong tay run một cái. Sau đó nàng nhìn trộm Hứa Du Ninh, chỉ thấy vẻ mặt hắn thong dong bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm nói láo.
Cũng đúng, trước kia nàng cũng không phải chưa từng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh lúc Hứa Du Ninh nói láo.
Ngược lại muốn xem xem hắn sẽ nói làm sao để che lấp chuyện này.
Thế là liền dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Hiển nhiên Trịnh Tử Lâm không tin lời này của hắn, nói ra: "Thế nhưng mà trên người nàng mặc chính là áo choàng ngắn của cô nương gia hay mặc, tướng mạo dáng dấp như vậy, lại cũng rất thanh tú."
Thực ra trước kia y cũng cảm thấy tướng mạo của Diệp Trăn Trăn thanh tú hơn nam nhân rất nhiều, nhưng bởi vì nàng luôn mặc đồ con trai, cũng búi tóc nam nhân, lại nói với người ngoài mình là nam, cho nên Trịnh Tử Lâm cũng không có suy nghĩ nhiều. Nhưng mà vừa rồi nhìn thấy Diệp Trăn Trăn tóc xõa xuống, còn mặc y phục cô nương gia, đó rõ ràng là một cô nương gia.
"Lúc xá đệ còn nhỏ thân thể yếu đuối, từng gặp cao tăng chỉ điểm, đến giả làm nữ hài nhi nuôi đến mười hai tuổi mới có thể giữ được thân thể khỏe mạnh, cho nên gia mẫu từ nhỏ đã để nàng giả nữ nuôi lớn. Mặc dù hiện tại hắn đã qua mười hai tuổi, nhưng vì trước kia giả làm nữ nhi đã quen, cho nên thỉnh thoảng lúc ở nhà vẫn sẽ mặc nữ trang. Người ngoài không biết chuyện thấy được, cũng thực sự sẽ tưởng rằng nàng là một cô nương gia. Nhưng kỳ thật hắn giống như ta, là một nam tử."
Diệp Trăn Trăn: . . .
Cảm giác bị ngài vừa nói như vậy, ta sẽ lập tức trở thành nữ trang đại lão* trong truyền thuyết.
*Nữ trang đại lão (女装大佬): nam giả nữ ở trình độ chuyên nghiệp (cosplay).
Nhưng mà trong lòng lại yên lặng giơ ngón tay cái cho Hứa Du Ninh.
Cái năng lực phản ứng tại chỗ này, còn bản lĩnh nói dối đến mức bình tĩnh ung dung như nói thật đúng là số một.
Trịnh Tử Lâm hiển nhiên cũng bị hắn lừa, trên mặt chần chừ hỏi: "Thật sao?"
Vừa nói, đồng thời ánh mắt còn muốn đi nhìn Diệp Trăn Trăn. Tựa như là muốn để Diệp Trăn Trăn xác nhận một tiếng.
Nhưng Hứa Du Ninh không muốn y nhìn thấy dáng vẻ Diệp Trăn Trăn mặc nữ trang lúc này, cho nên thân thể vẫn vững vàng chắn ở trước mặt Diệp Trăn Trăn.
"Nếu ngươi không tin, có thể đi vào nhà hỏi mẹ ta."
Khóa viện* phía Đông này cũng không lớn lắm, vừa rồi lúc Diệp Trăn Trăn kêu to một tiếng ca, Diệp Tế Muội đã tỉnh lại, trong phòng yên lặng nghe mấy người bọn họ nói chuyện.
*Khóa viện (跨院): là một mô hình nhà ở của Trung Quốc thời xưa, được xây như hình cái thang, mỗi ô là một viện và viện này thông với viện kia qua một cái cửa.
Thế khi nghe được câu này, bà đã hô lên qua cửa sổ: "Tiểu ca Trịnh gia, A Ninh nhà ta nói không sai, A Trăn nhà ta thật sự là đứa bé trai. Cũng do trước kia ta cứ để nó mặc quần áo cô nương, có đôi khi chính nó còn tưởng mình là một cô nương thật đấy."
Còn nói Diệp Trăn Trăn: "A Trăn, về sau con cũng không thể mặc quần áo cô nương gia nữa nhé. Nếu như bị người khác thấy được, sẽ hiểu lầm."
Diệp Trăn Trăn: . . .
Thấy hai người bọn họ kẻ tung người hứng như vậy, nàng cũng chỉ có thể đồng ý.
Mẹ ruột người ta cũng đã tự mình mở miệng nói chuyện, lúc này Trịnh Tử Lâm không tin cũng không được. Lập tức nói mẹ y sai y tới đưa bánh đậu cuộn, Hứa Du Ninh đưa tay nhận lấy chén trong tay y, nói cảm ơn y và Lâm thị.
Trịnh Tử Lâm cũng nói không cần khách khí. Còn nói mẹ ta nói, hai chúng ta nhà giống như người một nhà, nói lời cảm tạ sẽ xa lạ.
Nói xong cũng muốn đi.
Có điều trước khi hắn xoay người ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía Diệp Trăn Trăn.
Sau đó trong nội tâm liền cảm thấy rất đáng tiếc, người này nếu là một cô nương gia thì tốt biết bao nhiêu? Một người có tướng mạo xinh đẹp như vậy, chờ lớn thêm hai tuổi nữa, cũng có thể tiến vào cung làm quý phi a? Đáng tiếc là một đứa bé trai.
Vừa tiếc hận, vừa nhấc chân đi ra cửa ngăn.
Chờ hắn vừa đi khỏi, Hứa Du Ninh lập tức kéo Diệp Trăn Trăn vào nhà.
Sau khi vào nhà thì trầm mặt bảo nàng: "Đi đổi y phục trên người muội đi, tóc cũng buộc lên."
Tình huống nguy hiểm như vậy, suýt chút nữa đã bị Trịnh Tử Lâm nhìn ra thân phận nữ nhi của Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn ồ một tiếng, đi vào nhà đổi một bộ nam trang màu lam, lại đem mái tóc tán loạn quấn cao lên, dùng một dây vải màu lam rộng chừng một ngón tay buộc lại, lúc này mới đi ra phòng.
Đã thấy Hứa Du Ninh đang đứng tại cửa chính, mắt nhìn cây nhãn trong sân thất thần, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Diệp Trăn Trăn cũng không có quá để ý, bởi vì dưới cái nhìn của nàng chuyện vừa rồi căn bản không tính là gì.
Không nói chuyện này đã bị Hứa Du Ninh lấp liếm cho qua, chính là nếu không lấp liếm cho qua được, bị Trịnh Tử Lâm nhìn ra nàng là nữ hài nhi thì nàng cũng cảm thấy không vấn đề gì cả.
Trước kia nàng còn không biết, sau khi đến cái Gia Ninh phủ này mới hiểu được, thời đại này thực ra cũng không quá hà khắc với nữ tử. Bên ngoài có rất nhiều nữ tử đi lại không nói, cũng có nữ tử làm ăn. Thậm chí nữ hộ cũng có. Cho nên cho dù mọi người đều biết nàng là nữ hài nhi vậy cũng không sao.
Nhưng hiển nhiên suy nghĩ của Hứa Du Ninh không giống nàng.
Vừa rồi lúc đối mặt với Trịnh Tử Lâm, trong lòng của hắn dường như có một loại xúc động, không muốn cho kẻ nào trừ người nhà hắn ra, đặc biệt là nam tử, nhìn thấy dáng vẻ Diệp Trăn Trăn mặc nữ trang.
Hắn không biết vì sao hắn bỗng nhiên có ý nghĩ như vậy. Rõ ràng trước kia khi còn ở thôn Long Đường, Diệp Trăn Trăn vẫn luôn mặc trang phục nữ gặp người, cũng có nhiều thôn dân nam nhìn thấy tướng mạo của nàng, nhưng lúc đó trong lòng của hắn chưa từng có ý nghĩ như ngày hôm nay. . .
Hứa Du Ninh không nói lời nào, chỉ trầm mặc cúi đầu húp cháo. Thỉnh thoảng sẽ giương mắt nhìn Diệp Trăn Trăn một chút.
Tiểu cô nương mười ba tuổi, như hoa hải đường ba tháng mùa xuân nụ hoa đầu chớm nở, tuổi xuân xinh đẹp. Cho dù hiện tại mặc nam trang nhưng dung mạo vẫn thanh tú.
Tạm thời nàng còn nhỏ tuổi, vẫn có thể nói là thư hùng mạc biện*, chờ đến khi tuổi tác nàng lớn hơn một chút, ngay cả ăn mặc như nam nhân, cũng có thể để người khác liếc mắt đã nhận ra nàng là tiểu cô nương.
*Thư hùng mạc biện: không phân biệt được nam nữ
Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Du Ninh không khỏi chìm xuống dưới.
Diệp Tế Muội cũng đang dùng cơm. Đưa đũa kẹp một bánh đậu cuộn Trịnh Tử Lâm đưa tới, mềm mềm dẻo dẻo, hương vị cũng ngọt ngào.
Biết Diệp Trăn Trăn thích ăn cái bánh ngọt mềm dẻo này, lập tức bảo nàng ăn.
Diệp Trăn Trăn cũng không khách khí, đưa tay nhanh chóng kẹp một cái.
Khóe mắt liếc qua nhìn thấy Hứa Du Ninh đang một mực cúi đầu húp cháo, cũng không gắp đồ ăn kèm, thế là chuyển tay đưa bánh đậu này tới bên môi Hứa Du Ninh, gọi hắn: "Ca ca, huynh ăn đi."
Hứa Du Ninh giương mắt nhìn nàng, cũng không nói gì.
Trên mặt Diệp Trăn Trăn tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng, còn có lúm đồng tiền nho nhỏ ẩn hiện, trông rất ngọt ngào.
Trước kia đã biết tướng mạo nàng rất đẹp, là một tiểu mỹ nhân, không ngờ hiện tại đã trổ mã xinh đẹp và tú lệ như vậy. Nếu lớn chút nữa. . .
Hứa Du Ninh không suy nghĩ tiếp, đưa tay nhận lấy bánh đậu cuộn Diệp Trăn Trăn đưa tới, im lặng ăn nó.
Lúc này, Diệp Trăn Trăn mới lấy một cái bánh khác bắt đầu ăn.
Bởi vì Diệp Tế Muội còn đang ở cữ, không thể gặp gió, cũng không thể ngồi hoặc đứng lâu được, cho nên sẽ không đến nhà chính ăn cơm.
Nhưng mà một người ăn cơm cũng rất cô đơn tịch mịch, Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn vì chiều theo bà, mỗi lần đều bưng đồ ăn đến phòng của bà cùng nhau ăn cơm.
Lúc này, cơm nước xong xuôi, Hứa Du Ninh cầm bát đũa đến phòng bếp để rửa, Diệp Tế Muội thì lên giường ngồi. Còn Diệp Trăn Trăn ngồi tại trên mép giường, vừa nghe Diệp Tế Muội nói chuyện, vừa đùa với Nguyên Tiêu mới ngủ dậy.
Nói đến Nguyên Tiêu có lẽ do sinh hơi sớm nên bây giờ nhìn nó gầy teo. Màu da cũng không có trắng nõn, thậm chí còn có chút vàng, nhưng ở trong mắt, trong lòng Diệp Trăn Trăn, vẫn cảm thấy nó là bé con đáng yêu dễ thương nhất trên thế gian này.
Hận không thể có thời gian chơi cùng nó, nhưng mà một ngày của bé con trong tháng phần lớn thời gian là ngủ, Diệp Trăn Trăn thường không có cơ hội. Hiếm khi hắn tỉnh dậy như bây giờ, Diệp Trăn Trăn vui đến cười tít mắt.
Cúi người đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc gương mặt của nó, đó là một loại xúc cảm rất lạ. Nó mềm mềm, ngay cả bông vải phơi khô cũng không sánh bằng.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn một mặt ngạc nhiên, cảm thấy thú vị, đồng thời cười tủm tỉm nói chuyện: "Nguyên Tiêu, ta là tỷ tỷ của đệ. Ngoan a, gọi tỷ tỷ đi nào."
Lo lắng sẽ kinh hãi đến nó, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng hơn bình thường.
Còn vừa duỗi ngón trỏ, thận trọng đi kéo tay Nguyên Tiêu.
Sau một khắc đã thấy tay Nguyên Tiêu nắm lại, có thể thấy nó đang cố gắng dùng bàn tay nhỏ bé của mình nhốt chặt ngón trỏ nàng.
Trong lòng trong nháy mắt dâng lên một cảm giác thật kỳ diệu, Diệp Trăn Trăn vui đến mức chỉ muốn kêu to. Nhưng sợ sẽ dọa Nguyên Tiêu, nên tận lực khắc chế cảm xúc nhảy cẫng trong lòng mình, kìm nén ý cười nhỏ giọng nói chuyện với Diệp Tế Muội: "Nương, nương, Nguyên Tiêu nó kéo tay con."
Diệp Tế Muội buồn cười nhìn nàng.
Trước kia cũng chỉ cho rằng Diệp Trăn Trăn yếu ớt, nhưng từ khi năm trước xảy ra chuyện kia, sau khi cả nhà bọn họ chuyển nhà từ thôn Long Đường đến Gia Ninh phủ, bà lại nhìn thấy Diệp Trăn Trăn là người kiên cường như thế nào.
Thậm chí càng thấy ngạc nhiên đó là, cho dù cuộc sống có gian khổ, vẫn có thể thường nhìn thấy nụ cười trên môi nàng. Hơn nữa trong lòng nàng vẫn còn giữ một trái tim đơn thuần.
Bà thật sự là càng ngày càng thích đứa con gái này.
Liền cười nói: "Nó chỉ nắm ngón tay của ngươi, ngươi đã vui thành thế này rồi? Vậy sau này nó lớn lên, biết gọi ngươi là tỷ tỷ, lúc nhìn thấy ngươi sẽ cười bổ nhào vào trong ngực ngươi, ngươi sẽ vui đến mức nào nữa?
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ đến tình cảnh đó, sau đó đã cảm thấy, có lẽ nàng sẽ hạnh phúc đến hận không thể cho hắn mọi thứ trên đời này.
Lập tức đem ý nghĩ ở trong lòng mình nói với Diệp Tế Muội, nghe được Diệp Tế Muội cười một hồi lâu, sau đó đưa tay chọc trán nàng nói nàng ngốc.
Nhưng mà Diệp Trăn Trăn lại không cảm thấy mình ngốc.
Giữa người và người thật sự rất kỳ lạ. Rõ ràng một số người có quan hệ huyết thống gần gũi nhất, nhưng lại có thể xem nhau như thù địch, không nói giải quyết bằng nắm đấm, thậm chí còn chĩa lưỡi đao vào nhau. Có một số người không có một chút huyết thống nào với nhau, nhưng lại sống chết có nhau chỉ bằng một chén rượu, hoặc một câu nói.
Nàng và Nguyên Tiêu, hoặc là nói cả cái nhà này, Diệp Tế Muội, Hứa Du Ninh, bao gồm cả Hứa Hưng Xương - bây giờ không có ở bên cạnh họ, chắc hẳn đều là loại người thứ hai nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có lý do nào khác để giải thích điều này. Có lẽ, chỉ là bởi vì bọn họ đều là người lương thiện đi.
Liếc nhìn Trịnh Tử Lâm đứng ở trong sân, cũng đang choáng váng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Trăn Trăn.
Sắc mặt Hứa Du Ninh trầm xuống, lập tức đi đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, nghiêng người chặn ánh mắt của Trịnh Tử Lâm.
Lúc này Trịnh Tử Lâm mới có lại được chút tinh thần, tay run run chỉ vào Diệp Trăn Trăn, lời nói ra cũng có hơn run rẩy: "Nàng, nàng là n...nữ?"
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, cho dù ta là nữ ngươi cũng không cần kinh ngạc đến mức như vậy chứ? Người không biết còn tưởng ta là quỷ đó.
Đang muốn từ sau lưng Hứa Du Ninh nhô đầu ra nói chuyện thì đã bị Hứa Du Ninh phát giác, đưa tay ấn đầu nàng trở về chỗ cũ.
Diệp Trăn Trăn: . . .
Được thôi, chuyện này cứ giao cho Hứa Du Ninh đi nói đi. Dù sao tài ăn nói của hắn tốt hơn mình, nói chuyện cũng có lực tin tưởng hơn mình.
Nhưng nàng vạn vạn không nghĩ tới Hứa Du Ninh mở miệng sẽ nói là: "Ngươi nhìn lầm rồi, nàng không phải nữ mà là nam."
Muôi hồ lô Diệp Trăn Trăn cầm trong tay run một cái. Sau đó nàng nhìn trộm Hứa Du Ninh, chỉ thấy vẻ mặt hắn thong dong bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm nói láo.
Cũng đúng, trước kia nàng cũng không phải chưa từng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh lúc Hứa Du Ninh nói láo.
Ngược lại muốn xem xem hắn sẽ nói làm sao để che lấp chuyện này.
Thế là liền dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Hiển nhiên Trịnh Tử Lâm không tin lời này của hắn, nói ra: "Thế nhưng mà trên người nàng mặc chính là áo choàng ngắn của cô nương gia hay mặc, tướng mạo dáng dấp như vậy, lại cũng rất thanh tú."
Thực ra trước kia y cũng cảm thấy tướng mạo của Diệp Trăn Trăn thanh tú hơn nam nhân rất nhiều, nhưng bởi vì nàng luôn mặc đồ con trai, cũng búi tóc nam nhân, lại nói với người ngoài mình là nam, cho nên Trịnh Tử Lâm cũng không có suy nghĩ nhiều. Nhưng mà vừa rồi nhìn thấy Diệp Trăn Trăn tóc xõa xuống, còn mặc y phục cô nương gia, đó rõ ràng là một cô nương gia.
"Lúc xá đệ còn nhỏ thân thể yếu đuối, từng gặp cao tăng chỉ điểm, đến giả làm nữ hài nhi nuôi đến mười hai tuổi mới có thể giữ được thân thể khỏe mạnh, cho nên gia mẫu từ nhỏ đã để nàng giả nữ nuôi lớn. Mặc dù hiện tại hắn đã qua mười hai tuổi, nhưng vì trước kia giả làm nữ nhi đã quen, cho nên thỉnh thoảng lúc ở nhà vẫn sẽ mặc nữ trang. Người ngoài không biết chuyện thấy được, cũng thực sự sẽ tưởng rằng nàng là một cô nương gia. Nhưng kỳ thật hắn giống như ta, là một nam tử."
Diệp Trăn Trăn: . . .
Cảm giác bị ngài vừa nói như vậy, ta sẽ lập tức trở thành nữ trang đại lão* trong truyền thuyết.
*Nữ trang đại lão (女装大佬): nam giả nữ ở trình độ chuyên nghiệp (cosplay).
Nhưng mà trong lòng lại yên lặng giơ ngón tay cái cho Hứa Du Ninh.
Cái năng lực phản ứng tại chỗ này, còn bản lĩnh nói dối đến mức bình tĩnh ung dung như nói thật đúng là số một.
Trịnh Tử Lâm hiển nhiên cũng bị hắn lừa, trên mặt chần chừ hỏi: "Thật sao?"
Vừa nói, đồng thời ánh mắt còn muốn đi nhìn Diệp Trăn Trăn. Tựa như là muốn để Diệp Trăn Trăn xác nhận một tiếng.
Nhưng Hứa Du Ninh không muốn y nhìn thấy dáng vẻ Diệp Trăn Trăn mặc nữ trang lúc này, cho nên thân thể vẫn vững vàng chắn ở trước mặt Diệp Trăn Trăn.
"Nếu ngươi không tin, có thể đi vào nhà hỏi mẹ ta."
Khóa viện* phía Đông này cũng không lớn lắm, vừa rồi lúc Diệp Trăn Trăn kêu to một tiếng ca, Diệp Tế Muội đã tỉnh lại, trong phòng yên lặng nghe mấy người bọn họ nói chuyện.
*Khóa viện (跨院): là một mô hình nhà ở của Trung Quốc thời xưa, được xây như hình cái thang, mỗi ô là một viện và viện này thông với viện kia qua một cái cửa.
Thế khi nghe được câu này, bà đã hô lên qua cửa sổ: "Tiểu ca Trịnh gia, A Ninh nhà ta nói không sai, A Trăn nhà ta thật sự là đứa bé trai. Cũng do trước kia ta cứ để nó mặc quần áo cô nương, có đôi khi chính nó còn tưởng mình là một cô nương thật đấy."
Còn nói Diệp Trăn Trăn: "A Trăn, về sau con cũng không thể mặc quần áo cô nương gia nữa nhé. Nếu như bị người khác thấy được, sẽ hiểu lầm."
Diệp Trăn Trăn: . . .
Thấy hai người bọn họ kẻ tung người hứng như vậy, nàng cũng chỉ có thể đồng ý.
Mẹ ruột người ta cũng đã tự mình mở miệng nói chuyện, lúc này Trịnh Tử Lâm không tin cũng không được. Lập tức nói mẹ y sai y tới đưa bánh đậu cuộn, Hứa Du Ninh đưa tay nhận lấy chén trong tay y, nói cảm ơn y và Lâm thị.
Trịnh Tử Lâm cũng nói không cần khách khí. Còn nói mẹ ta nói, hai chúng ta nhà giống như người một nhà, nói lời cảm tạ sẽ xa lạ.
Nói xong cũng muốn đi.
Có điều trước khi hắn xoay người ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía Diệp Trăn Trăn.
Sau đó trong nội tâm liền cảm thấy rất đáng tiếc, người này nếu là một cô nương gia thì tốt biết bao nhiêu? Một người có tướng mạo xinh đẹp như vậy, chờ lớn thêm hai tuổi nữa, cũng có thể tiến vào cung làm quý phi a? Đáng tiếc là một đứa bé trai.
Vừa tiếc hận, vừa nhấc chân đi ra cửa ngăn.
Chờ hắn vừa đi khỏi, Hứa Du Ninh lập tức kéo Diệp Trăn Trăn vào nhà.
Sau khi vào nhà thì trầm mặt bảo nàng: "Đi đổi y phục trên người muội đi, tóc cũng buộc lên."
Tình huống nguy hiểm như vậy, suýt chút nữa đã bị Trịnh Tử Lâm nhìn ra thân phận nữ nhi của Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn ồ một tiếng, đi vào nhà đổi một bộ nam trang màu lam, lại đem mái tóc tán loạn quấn cao lên, dùng một dây vải màu lam rộng chừng một ngón tay buộc lại, lúc này mới đi ra phòng.
Đã thấy Hứa Du Ninh đang đứng tại cửa chính, mắt nhìn cây nhãn trong sân thất thần, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Diệp Trăn Trăn cũng không có quá để ý, bởi vì dưới cái nhìn của nàng chuyện vừa rồi căn bản không tính là gì.
Không nói chuyện này đã bị Hứa Du Ninh lấp liếm cho qua, chính là nếu không lấp liếm cho qua được, bị Trịnh Tử Lâm nhìn ra nàng là nữ hài nhi thì nàng cũng cảm thấy không vấn đề gì cả.
Trước kia nàng còn không biết, sau khi đến cái Gia Ninh phủ này mới hiểu được, thời đại này thực ra cũng không quá hà khắc với nữ tử. Bên ngoài có rất nhiều nữ tử đi lại không nói, cũng có nữ tử làm ăn. Thậm chí nữ hộ cũng có. Cho nên cho dù mọi người đều biết nàng là nữ hài nhi vậy cũng không sao.
Nhưng hiển nhiên suy nghĩ của Hứa Du Ninh không giống nàng.
Vừa rồi lúc đối mặt với Trịnh Tử Lâm, trong lòng của hắn dường như có một loại xúc động, không muốn cho kẻ nào trừ người nhà hắn ra, đặc biệt là nam tử, nhìn thấy dáng vẻ Diệp Trăn Trăn mặc nữ trang.
Hắn không biết vì sao hắn bỗng nhiên có ý nghĩ như vậy. Rõ ràng trước kia khi còn ở thôn Long Đường, Diệp Trăn Trăn vẫn luôn mặc trang phục nữ gặp người, cũng có nhiều thôn dân nam nhìn thấy tướng mạo của nàng, nhưng lúc đó trong lòng của hắn chưa từng có ý nghĩ như ngày hôm nay. . .
Hứa Du Ninh không nói lời nào, chỉ trầm mặc cúi đầu húp cháo. Thỉnh thoảng sẽ giương mắt nhìn Diệp Trăn Trăn một chút.
Tiểu cô nương mười ba tuổi, như hoa hải đường ba tháng mùa xuân nụ hoa đầu chớm nở, tuổi xuân xinh đẹp. Cho dù hiện tại mặc nam trang nhưng dung mạo vẫn thanh tú.
Tạm thời nàng còn nhỏ tuổi, vẫn có thể nói là thư hùng mạc biện*, chờ đến khi tuổi tác nàng lớn hơn một chút, ngay cả ăn mặc như nam nhân, cũng có thể để người khác liếc mắt đã nhận ra nàng là tiểu cô nương.
*Thư hùng mạc biện: không phân biệt được nam nữ
Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Du Ninh không khỏi chìm xuống dưới.
Diệp Tế Muội cũng đang dùng cơm. Đưa đũa kẹp một bánh đậu cuộn Trịnh Tử Lâm đưa tới, mềm mềm dẻo dẻo, hương vị cũng ngọt ngào.
Biết Diệp Trăn Trăn thích ăn cái bánh ngọt mềm dẻo này, lập tức bảo nàng ăn.
Diệp Trăn Trăn cũng không khách khí, đưa tay nhanh chóng kẹp một cái.
Khóe mắt liếc qua nhìn thấy Hứa Du Ninh đang một mực cúi đầu húp cháo, cũng không gắp đồ ăn kèm, thế là chuyển tay đưa bánh đậu này tới bên môi Hứa Du Ninh, gọi hắn: "Ca ca, huynh ăn đi."
Hứa Du Ninh giương mắt nhìn nàng, cũng không nói gì.
Trên mặt Diệp Trăn Trăn tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng, còn có lúm đồng tiền nho nhỏ ẩn hiện, trông rất ngọt ngào.
Trước kia đã biết tướng mạo nàng rất đẹp, là một tiểu mỹ nhân, không ngờ hiện tại đã trổ mã xinh đẹp và tú lệ như vậy. Nếu lớn chút nữa. . .
Hứa Du Ninh không suy nghĩ tiếp, đưa tay nhận lấy bánh đậu cuộn Diệp Trăn Trăn đưa tới, im lặng ăn nó.
Lúc này, Diệp Trăn Trăn mới lấy một cái bánh khác bắt đầu ăn.
Bởi vì Diệp Tế Muội còn đang ở cữ, không thể gặp gió, cũng không thể ngồi hoặc đứng lâu được, cho nên sẽ không đến nhà chính ăn cơm.
Nhưng mà một người ăn cơm cũng rất cô đơn tịch mịch, Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn vì chiều theo bà, mỗi lần đều bưng đồ ăn đến phòng của bà cùng nhau ăn cơm.
Lúc này, cơm nước xong xuôi, Hứa Du Ninh cầm bát đũa đến phòng bếp để rửa, Diệp Tế Muội thì lên giường ngồi. Còn Diệp Trăn Trăn ngồi tại trên mép giường, vừa nghe Diệp Tế Muội nói chuyện, vừa đùa với Nguyên Tiêu mới ngủ dậy.
Nói đến Nguyên Tiêu có lẽ do sinh hơi sớm nên bây giờ nhìn nó gầy teo. Màu da cũng không có trắng nõn, thậm chí còn có chút vàng, nhưng ở trong mắt, trong lòng Diệp Trăn Trăn, vẫn cảm thấy nó là bé con đáng yêu dễ thương nhất trên thế gian này.
Hận không thể có thời gian chơi cùng nó, nhưng mà một ngày của bé con trong tháng phần lớn thời gian là ngủ, Diệp Trăn Trăn thường không có cơ hội. Hiếm khi hắn tỉnh dậy như bây giờ, Diệp Trăn Trăn vui đến cười tít mắt.
Cúi người đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc gương mặt của nó, đó là một loại xúc cảm rất lạ. Nó mềm mềm, ngay cả bông vải phơi khô cũng không sánh bằng.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn một mặt ngạc nhiên, cảm thấy thú vị, đồng thời cười tủm tỉm nói chuyện: "Nguyên Tiêu, ta là tỷ tỷ của đệ. Ngoan a, gọi tỷ tỷ đi nào."
Lo lắng sẽ kinh hãi đến nó, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng hơn bình thường.
Còn vừa duỗi ngón trỏ, thận trọng đi kéo tay Nguyên Tiêu.
Sau một khắc đã thấy tay Nguyên Tiêu nắm lại, có thể thấy nó đang cố gắng dùng bàn tay nhỏ bé của mình nhốt chặt ngón trỏ nàng.
Trong lòng trong nháy mắt dâng lên một cảm giác thật kỳ diệu, Diệp Trăn Trăn vui đến mức chỉ muốn kêu to. Nhưng sợ sẽ dọa Nguyên Tiêu, nên tận lực khắc chế cảm xúc nhảy cẫng trong lòng mình, kìm nén ý cười nhỏ giọng nói chuyện với Diệp Tế Muội: "Nương, nương, Nguyên Tiêu nó kéo tay con."
Diệp Tế Muội buồn cười nhìn nàng.
Trước kia cũng chỉ cho rằng Diệp Trăn Trăn yếu ớt, nhưng từ khi năm trước xảy ra chuyện kia, sau khi cả nhà bọn họ chuyển nhà từ thôn Long Đường đến Gia Ninh phủ, bà lại nhìn thấy Diệp Trăn Trăn là người kiên cường như thế nào.
Thậm chí càng thấy ngạc nhiên đó là, cho dù cuộc sống có gian khổ, vẫn có thể thường nhìn thấy nụ cười trên môi nàng. Hơn nữa trong lòng nàng vẫn còn giữ một trái tim đơn thuần.
Bà thật sự là càng ngày càng thích đứa con gái này.
Liền cười nói: "Nó chỉ nắm ngón tay của ngươi, ngươi đã vui thành thế này rồi? Vậy sau này nó lớn lên, biết gọi ngươi là tỷ tỷ, lúc nhìn thấy ngươi sẽ cười bổ nhào vào trong ngực ngươi, ngươi sẽ vui đến mức nào nữa?
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ đến tình cảnh đó, sau đó đã cảm thấy, có lẽ nàng sẽ hạnh phúc đến hận không thể cho hắn mọi thứ trên đời này.
Lập tức đem ý nghĩ ở trong lòng mình nói với Diệp Tế Muội, nghe được Diệp Tế Muội cười một hồi lâu, sau đó đưa tay chọc trán nàng nói nàng ngốc.
Nhưng mà Diệp Trăn Trăn lại không cảm thấy mình ngốc.
Giữa người và người thật sự rất kỳ lạ. Rõ ràng một số người có quan hệ huyết thống gần gũi nhất, nhưng lại có thể xem nhau như thù địch, không nói giải quyết bằng nắm đấm, thậm chí còn chĩa lưỡi đao vào nhau. Có một số người không có một chút huyết thống nào với nhau, nhưng lại sống chết có nhau chỉ bằng một chén rượu, hoặc một câu nói.
Nàng và Nguyên Tiêu, hoặc là nói cả cái nhà này, Diệp Tế Muội, Hứa Du Ninh, bao gồm cả Hứa Hưng Xương - bây giờ không có ở bên cạnh họ, chắc hẳn đều là loại người thứ hai nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có lý do nào khác để giải thích điều này. Có lẽ, chỉ là bởi vì bọn họ đều là người lương thiện đi.
Bình luận facebook