Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115: bệnh
Lúc này, bên trong Phủ học xảy ra đại sự, đó là vị Lý giáo sư kia đột nhiên chết rồi.
Nếu ông chỉ là chết già, hoặc chết bệnh, mặc dù cũng coi là một sự kiện, nhưng cũng tuyệt đối không phải là đại sự gì.
Mấu chốt chính là, rất rõ ràng là ông bị người giết chết. Bởi vì buổi sáng người nhà của ông gọi ông, gõ cửa nửa ngày trời không người trả lời, đẩy cửa ra đi vào, vừa nhìn đã thấy Lý giáo sư ngồi ở trên ghế bành, nửa người trên té ngửa lên lưng ghế, vết máu rơi xuống đọng một chỗ, lại đã khô.
Người nhà cả gan tiến lên xem xét, chỉ thấy phần cổ của Lý giáo sư có một vết thương rất rõ ràng. Hiển nhiên là bị người dùng vũ khí sắc bén cắt đứt yết hầu, máu chính là từ nơi đó phun ra ngoài.
Hơn nữa hai mắt Lý giáo sư lại còn trợn tròn, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin cùng với ánh mắt khiếp sợ.
Mặc dù Lý giáo sư là quan viên tiền triều nhưng cũng sớm đã từ quan trở lại quê hương, ông đến cái Phủ học này dạy học là Tri phủ tiền nhiệm đích thân đến mời, cũng là Thượng Thư triều đình, từng được Hoàng đế đương nhiệm mở miệng tán thưởng, hiện tại ông bị giết hại ở trong chính nhà của mình, làm sao không coi là một chuyện đại sự?
Thế là người nhà Lý giáo sư hoang mang hoảng loạn vọt tới nha môn nói chuyện này, sau đó Tiền Tri phủ chỉ biết khiếp sợ cả người cũng nói không ra lời.
Vội vàng sai người kêu Ngỗ tác* và bộ đầu, bộ khoái, hộ tống ông đi nhà Lý giáo sư xem xét tình huống cụ thể.
* Ngỗ tác: Khám nghiệm tử thi
Sau khi Ngỗ tác cẩn thận xem xét một hồi, lập tức đến bẩm báo Tiền Tri phủ, nói Lý giáo sư có lẽ là chết vào giờ Hợi*. Nguyên nhân cái chết chính là bị vũ khí sắc bén cắt đứt yết hầu. Mà gần như là chết ngay lập tức, bởi vì hai mắt chưa đóng lại, trên mặt thần sắc chấn kinh vẫn còn.
*Giờ Hợi: 9-11pm
Ngỗ tác còn suy đoán chắc là người quen gây án. Bởi vì hắn vừa mới cẩn thận tra xét bốn phía cửa sổ, không thấy then cửa có dấu vết bị trầy xước, cửa sổ bốn phía cũng đóng chặt lại. Trên bàn có hai chén trà chưa uống cạn, một chén ở trước mặt Lý giáo sư, một chén ở chiếc ghế đối diện. Chắc hẳn trước khi Lý giáo sư chết từng uống trà với người ngồi đối diện.
Nếu lúc này cũng đã là một vụ án giết người rất rõ ràng, mà người chết còn là giáo sư trong Phủ học, Tiền Tri phủ đương nhiên sẽ sai người tìm kiếm kẻ tình nghi khắp bốn phía, nhằm sớm ngày phá án.
Sau một phen hỏi thăm mới biết được, mặc dù Lý giáo sư đến Phủ học Gia Ninh phủ nhậm chức giáo sư, nhưng một nhà lớn nhỏ vẫn ở quê nhà, cũng không đi theo, ngày thường chỉ có hai ngươi mang từ quê quán tới theo hầu bên người.
Hai người này còn là cặp vợ chồng. Nữ phụ trách quét dọn, chỉnh lý phòng ở, nấu cơm giặt giũ, nam thì phụ trách theo Lý giáo sư đi ra ngoài.
Hỏi đến đêm qua phải chăng có khách nhân ghé qua, trả lời nói đêm qua cũng không có người tới bái phỏng, hai người này đã đóng cửa sân từ rất sớm, Lý giáo sư cũng ở thư phòng suốt không ra ngoài.
Lại hỏi đến vào giờ Hợi đêm qua hai người bọn họ có từng nghe đến tiếng động gì lạ thường không, hoặc là đại loại như tiếng Lý giáo sư kêu, hai người cũng trả lời nói hai người bọn họ ở phía sau thiên phòng, lại đi ngủ sớm, một giấc đến bình minh, trong khoảng thời gian đó chưa từng nghe thấy bất kỳ tiếng vang hay tiếng động nào.
Hỏi tiếp Lý giáo sư bình thường có kết giao người nào, hai người đều trả lời nói Lý giáo sư thật ra là người tính tình cao ngạo quái gở, bình thường ở Gia Ninh phủ hiếm khi qua lại với người khác. Đa phần là sau khi tan học ở Phủ học thì trực tiếp về nhà, rất ít đi những địa phương khác, về đến nhà thì đóng cửa không ra, chỉ ở thư phòng đọc sách. Còn có cho bồ câu ăn.
Tiền Tri phủ đi vào nhà Lý giáo sư xác thực nhìn thấy trong sân nhà ông ấy có một cái lồng trúc, có điều khi đó ông còn không biết cái lồng này lại nuôi bồ câu. Bởi vì bên trong rỗng tuếch, ông cũng không nhìn thấy tung tích bồ câu, hiện tại nghe người nhà nhắc đến, ông mới biết được hóa ra cái đó là nuôi bồ câu.
Liền hỏi người nhà con bồ câu kia đi đâu? Người nhà trả lời hắn cũng không rõ, chỉ biết là mấy ngày trước, trong lúc vô tình hắn mới nhìn thấy chuồng bồ câu kia trống không, hỏi Lý giáo sư, ông ấy cũng trả lời không biết. Người nhà cũng chỉ cho rằng chuyện này là do bọn họ không cẩn thận quên đóng cửa chuồng bồ câu lại, cho nên bồ câu đã bay mất. Trong lòng còn lo sợ bất an, lo sợ Lý giáo sư sẽ mắng hắn. Nhưng mà Lý giáo sư cũng không nói bọn họ một chữ, chỉ làm như hoàn toàn không có chuyện này.
Sau khi hỏi thăm một hồi, Tiền Tri phủ liền cảm thấy vụ án này rất khó phá.
Nhưng mạng người quan trọng, còn là một vị giáo sư bên trong Phủ học, bề trên cũng đang ngó chừng, nếu như ông ta không phá được vụ án này, không nói về sau không có hy vọng thăng chức, chỉ sợ vị trí Tri phủ này cũng không gánh nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta cũng không tin chuyện xảy ra đêm đó mà hai người nhà này cư nhiên không nghe được một tiếng động. Lập tức phân phó công bổng phục dịch hai bên, nghĩ không ra thì phải đánh cho ra.
Hai gia nhân bị dọa suýt chút nữa hồn vía lên mây. Sau đó bị hai mươi gậy mới nhớ đến một chuyện, vội vàng nói ra.
Hóa ra Lý giáo sư mặc dù không thích qua lại với người khác, nhưng kỳ thật là người phi thường yêu tài. Bên trong Phủ học phàm là người ông cảm thấy học thức tốt, nhân phẩm cũng tốt, ở trên học đường sẽ dụng tâm truyền thụ không nói, có đôi khi sẽ còn gọi đến để chỉ dạy riêng.
Tiền Tri phủ liền hỏi có những vị học sinh nào bên trong Phủ học, hai gia nhân này suy nghĩ rồi triệu ra bọn người Diệp Tinh Hoa, Hứa Du Ninh.
Tiền Tri phủ nghe xong, tốt nhỉ, lại còn có Hứa Du Ninh.
Mấy ngày trước đây ông ta mới vừa bị Hứa Du Ninh làm mất mặt mũi, đang lo không tìm được cớ gây phiền phức với ngươi, bây giờ không phải ngươi cũng đã chui vào trong tay rồi sao?
Liền kêu bộ đầu Thái Chính Nghiệp, bộ khoái Tôn Nguyên Trung, cùng với mấy bộ khoái khác, chia ra đi bắt vị học sinh trong Phủ học này tới hỏi thăm.
Thái Chính Nghiệp cùng một đám bộ khoái được mệnh lệnh, cùng nhau ra khỏi cửa nha môn.
Đến lúc ở bên ngoài nha môn, Thái Chính Nghiệp suy nghĩ một lát, vẫn là dặn dò đám bộ khoái này: "Những họ sinh bên trong Phủ học này không thể so sánh với người khác, đều là người mang trong mình công danh tú tài, gặp quan đều có thể không cần quỳ xuống. Vả lại, hiện tại cũng chưa chứng thực được bất kỳ người nào trong số bọn họ sát hại Lý giáo sư, chỉ có thể nói là mời bọn họ tới công đường hỏi thăm theo thông lệ một phen. Cho nên lúc các ngươi thấy bọn họ, thái độ lời nói đều phải khách khí chút, tuyệt đối không thể thô lỗ. Phải biết ngộ ngỡ chúng ta vì việc này đắc tội bọn họ, nếu trong lòng bọn họ ghi hận, chờ sau này lỡ như bọn họ thi đậu công danh, làm quan, muốn trừng trị mấy tên chúng ta không phải một chuyện rất đơn giản sao?"
Một đám bộ khoái đều tỏ ra hiểu rõ lời của hắn.
Bởi vì hôm nay vừa vặn lại là tuần nghỉ, học sinh đều không ở Phủ học đọc sách, cho nên Thái Chính Nghiệp liền bắt đầu phân công ai đi mời vị học sinh nào.
Bởi vì nghĩ đến hắn thường xuyên ăn cơm trong quán cơm nhỏ của Diệp Tế Muội, cả nhà đó đều rất khách khí với hắn, còn thường xuyên mời hắn ăn hoành thánh miễn phí, bèn kêu Tôn Nguyên Trung, hai cậu cháu cùng đi mời Hứa Du Ninh ra công đường theo lệ.
Vốn tưởng rằng hôm nay Hứa Du Ninh chắc chắn sẽ ở bên trong quán cơm nhỏ của Diệp Tế Muội hỗ trợ, kết quả chờ hai cậu cháu đến quán cơm, đã thấy hai cánh cửa của quán cơm đóng chặt. Hỏi những thương hộ xung quanh, nói là hôm nay quán của Diệp Tế Muội không mở cửa.
Lại hỏi thăm dọc đường, biết được nơi ở hiện tại của Hứa Du Ninh, cậu cháu hai người trực tiếp chạy tới nơi đó.
Chờ đến trong nhà Hứa Du Ninh, chính là Hứa Du Ninh ra nghênh tiếp. Sau đó Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn mới từ buồng trong ra.
Diệp Tế Muội nhìn thấy hai người bọn họ vậy mà tìm đến nhà bà, trong lòng rất kinh ngạc. Sau đó áy náy cười cười với hai người họ: "Thái Bộ đầu và Tôn Bộ khoái muốn ăn hoành thánh chăng? Ngươi xem, đêm hôm qua tiểu nhi bỗng nhiên sốt cao, mặc dù trong đêm mời đại phu sang đây xem qua, cũng uống thuốc xuống rồi nhưng đến bây giờ vẫn chưa hạ nhiệt. Trong lòng quá lo lắng cho nên hôm nay không mở quán."
Đồng thời gọi Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung ngồi, gọi Diệp Trăn Trăn nhanh đi châm trà. Còn rất ngượng ngùng nói: "Trong nhà của ta đơn sơ, tiếp đón hai vị không được chu đáo."
Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung lúc này mới biết Nguyên Tiêu sinh bệnh.
Bởi vì hai người thường xuyên ăn cơm trong quán của Diệp Tế Muội, ban ngày Diệp Tế Muội cũng sẽ mang theo Nguyên Tiêu đến quán cơm, cho nên hai người biết được Nguyên Tiêu.
Lúc này nghe nói nó ngã bệnh, hai người lập tức chạy tới trong buồng xem thử. Quả nhiên thấy Nguyên Tiêu đang bị sốt đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hai mắt nhắm nghiền. Đưa tay sờ sờ gương mặt của nó, một mảnh nóng hổi.
Thái Chính Nghiệp giật nảy mình, lại hỏi: "Làm sao lại sốt dữ vậy? Đại phu nói thế nào?"
Diệp Tế Muội trả lời: "Ta cũng không biết làm sao lại thế này. Rõ ràng buổi sáng hôm qua nó còn rất tốt, đến khi chạng vạng tối thì bắt đầu nóng lên, chờ tới trong đêm càng tệ hơn, sốt đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Ta gọi A Ninh trong đêm đi mời đại phu tới, đại phu sang xem, nói không có gì đáng ngại. Cũng kê thuốc, nhưng uống hết thuốc này vẫn không hạ nóng, lúc này ta lo lắng đến không biết phải làm sao."
Thái Chính Nghiệp nghĩ một chút rồi nói: "Ta nhớ được trong hẻm Hồ Lô có một vị đại phu họ Phùng, xem bệnh cho trẻ con rất hay. Không bằng bây giờ các ngươi đi mời ông ấy tới xem cho Nguyên Tiêu một chút đi."
Lúc này, Diệp Tế Muội cũng thật sự quá sốt ruột, nghe xong Thái Chính Nghiệp nói như vậy, cũng không lo được Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung còn ở nơi này, vội vàng gọi Hứa Du Ninh đi hẻm Hồ Lô mời Phùng đại phu tới.
Hứa Du Ninh đáp ứng, xoay người đang muốn đi ra ngoài, lại bị Thái Chính Nghiệp cho gọi lại.
"Ngươi bây giờ không thể đi."
Hứa Du Ninh dừng lại. Sau đó hắn xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thái Chính Nghiệp, hỏi: "Thái Bộ đầu tìm ta có việc?"
Biết rõ Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung chắc chắn sẽ không vì thấy quán cơm nhỏ nhà bọn họ hôm nay không mở cửa, muốn hoành thánh mới tìm tới nhà. Nhất định có những chuyện khác.
Chỉ sợ chuyện này còn không đơn giản.
Thái Chính Nghiệp liền cảm thấy nói chuyện với người thông minh thật là tốt, căn bản cũng không cần quanh co lòng vòng.
Thế là cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, lại hỏi: "Ngươi có biết chuyện đêm qua Lý giáo sư bị người giết hại không?"
Nếu ông chỉ là chết già, hoặc chết bệnh, mặc dù cũng coi là một sự kiện, nhưng cũng tuyệt đối không phải là đại sự gì.
Mấu chốt chính là, rất rõ ràng là ông bị người giết chết. Bởi vì buổi sáng người nhà của ông gọi ông, gõ cửa nửa ngày trời không người trả lời, đẩy cửa ra đi vào, vừa nhìn đã thấy Lý giáo sư ngồi ở trên ghế bành, nửa người trên té ngửa lên lưng ghế, vết máu rơi xuống đọng một chỗ, lại đã khô.
Người nhà cả gan tiến lên xem xét, chỉ thấy phần cổ của Lý giáo sư có một vết thương rất rõ ràng. Hiển nhiên là bị người dùng vũ khí sắc bén cắt đứt yết hầu, máu chính là từ nơi đó phun ra ngoài.
Hơn nữa hai mắt Lý giáo sư lại còn trợn tròn, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin cùng với ánh mắt khiếp sợ.
Mặc dù Lý giáo sư là quan viên tiền triều nhưng cũng sớm đã từ quan trở lại quê hương, ông đến cái Phủ học này dạy học là Tri phủ tiền nhiệm đích thân đến mời, cũng là Thượng Thư triều đình, từng được Hoàng đế đương nhiệm mở miệng tán thưởng, hiện tại ông bị giết hại ở trong chính nhà của mình, làm sao không coi là một chuyện đại sự?
Thế là người nhà Lý giáo sư hoang mang hoảng loạn vọt tới nha môn nói chuyện này, sau đó Tiền Tri phủ chỉ biết khiếp sợ cả người cũng nói không ra lời.
Vội vàng sai người kêu Ngỗ tác* và bộ đầu, bộ khoái, hộ tống ông đi nhà Lý giáo sư xem xét tình huống cụ thể.
* Ngỗ tác: Khám nghiệm tử thi
Sau khi Ngỗ tác cẩn thận xem xét một hồi, lập tức đến bẩm báo Tiền Tri phủ, nói Lý giáo sư có lẽ là chết vào giờ Hợi*. Nguyên nhân cái chết chính là bị vũ khí sắc bén cắt đứt yết hầu. Mà gần như là chết ngay lập tức, bởi vì hai mắt chưa đóng lại, trên mặt thần sắc chấn kinh vẫn còn.
*Giờ Hợi: 9-11pm
Ngỗ tác còn suy đoán chắc là người quen gây án. Bởi vì hắn vừa mới cẩn thận tra xét bốn phía cửa sổ, không thấy then cửa có dấu vết bị trầy xước, cửa sổ bốn phía cũng đóng chặt lại. Trên bàn có hai chén trà chưa uống cạn, một chén ở trước mặt Lý giáo sư, một chén ở chiếc ghế đối diện. Chắc hẳn trước khi Lý giáo sư chết từng uống trà với người ngồi đối diện.
Nếu lúc này cũng đã là một vụ án giết người rất rõ ràng, mà người chết còn là giáo sư trong Phủ học, Tiền Tri phủ đương nhiên sẽ sai người tìm kiếm kẻ tình nghi khắp bốn phía, nhằm sớm ngày phá án.
Sau một phen hỏi thăm mới biết được, mặc dù Lý giáo sư đến Phủ học Gia Ninh phủ nhậm chức giáo sư, nhưng một nhà lớn nhỏ vẫn ở quê nhà, cũng không đi theo, ngày thường chỉ có hai ngươi mang từ quê quán tới theo hầu bên người.
Hai người này còn là cặp vợ chồng. Nữ phụ trách quét dọn, chỉnh lý phòng ở, nấu cơm giặt giũ, nam thì phụ trách theo Lý giáo sư đi ra ngoài.
Hỏi đến đêm qua phải chăng có khách nhân ghé qua, trả lời nói đêm qua cũng không có người tới bái phỏng, hai người này đã đóng cửa sân từ rất sớm, Lý giáo sư cũng ở thư phòng suốt không ra ngoài.
Lại hỏi đến vào giờ Hợi đêm qua hai người bọn họ có từng nghe đến tiếng động gì lạ thường không, hoặc là đại loại như tiếng Lý giáo sư kêu, hai người cũng trả lời nói hai người bọn họ ở phía sau thiên phòng, lại đi ngủ sớm, một giấc đến bình minh, trong khoảng thời gian đó chưa từng nghe thấy bất kỳ tiếng vang hay tiếng động nào.
Hỏi tiếp Lý giáo sư bình thường có kết giao người nào, hai người đều trả lời nói Lý giáo sư thật ra là người tính tình cao ngạo quái gở, bình thường ở Gia Ninh phủ hiếm khi qua lại với người khác. Đa phần là sau khi tan học ở Phủ học thì trực tiếp về nhà, rất ít đi những địa phương khác, về đến nhà thì đóng cửa không ra, chỉ ở thư phòng đọc sách. Còn có cho bồ câu ăn.
Tiền Tri phủ đi vào nhà Lý giáo sư xác thực nhìn thấy trong sân nhà ông ấy có một cái lồng trúc, có điều khi đó ông còn không biết cái lồng này lại nuôi bồ câu. Bởi vì bên trong rỗng tuếch, ông cũng không nhìn thấy tung tích bồ câu, hiện tại nghe người nhà nhắc đến, ông mới biết được hóa ra cái đó là nuôi bồ câu.
Liền hỏi người nhà con bồ câu kia đi đâu? Người nhà trả lời hắn cũng không rõ, chỉ biết là mấy ngày trước, trong lúc vô tình hắn mới nhìn thấy chuồng bồ câu kia trống không, hỏi Lý giáo sư, ông ấy cũng trả lời không biết. Người nhà cũng chỉ cho rằng chuyện này là do bọn họ không cẩn thận quên đóng cửa chuồng bồ câu lại, cho nên bồ câu đã bay mất. Trong lòng còn lo sợ bất an, lo sợ Lý giáo sư sẽ mắng hắn. Nhưng mà Lý giáo sư cũng không nói bọn họ một chữ, chỉ làm như hoàn toàn không có chuyện này.
Sau khi hỏi thăm một hồi, Tiền Tri phủ liền cảm thấy vụ án này rất khó phá.
Nhưng mạng người quan trọng, còn là một vị giáo sư bên trong Phủ học, bề trên cũng đang ngó chừng, nếu như ông ta không phá được vụ án này, không nói về sau không có hy vọng thăng chức, chỉ sợ vị trí Tri phủ này cũng không gánh nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta cũng không tin chuyện xảy ra đêm đó mà hai người nhà này cư nhiên không nghe được một tiếng động. Lập tức phân phó công bổng phục dịch hai bên, nghĩ không ra thì phải đánh cho ra.
Hai gia nhân bị dọa suýt chút nữa hồn vía lên mây. Sau đó bị hai mươi gậy mới nhớ đến một chuyện, vội vàng nói ra.
Hóa ra Lý giáo sư mặc dù không thích qua lại với người khác, nhưng kỳ thật là người phi thường yêu tài. Bên trong Phủ học phàm là người ông cảm thấy học thức tốt, nhân phẩm cũng tốt, ở trên học đường sẽ dụng tâm truyền thụ không nói, có đôi khi sẽ còn gọi đến để chỉ dạy riêng.
Tiền Tri phủ liền hỏi có những vị học sinh nào bên trong Phủ học, hai gia nhân này suy nghĩ rồi triệu ra bọn người Diệp Tinh Hoa, Hứa Du Ninh.
Tiền Tri phủ nghe xong, tốt nhỉ, lại còn có Hứa Du Ninh.
Mấy ngày trước đây ông ta mới vừa bị Hứa Du Ninh làm mất mặt mũi, đang lo không tìm được cớ gây phiền phức với ngươi, bây giờ không phải ngươi cũng đã chui vào trong tay rồi sao?
Liền kêu bộ đầu Thái Chính Nghiệp, bộ khoái Tôn Nguyên Trung, cùng với mấy bộ khoái khác, chia ra đi bắt vị học sinh trong Phủ học này tới hỏi thăm.
Thái Chính Nghiệp cùng một đám bộ khoái được mệnh lệnh, cùng nhau ra khỏi cửa nha môn.
Đến lúc ở bên ngoài nha môn, Thái Chính Nghiệp suy nghĩ một lát, vẫn là dặn dò đám bộ khoái này: "Những họ sinh bên trong Phủ học này không thể so sánh với người khác, đều là người mang trong mình công danh tú tài, gặp quan đều có thể không cần quỳ xuống. Vả lại, hiện tại cũng chưa chứng thực được bất kỳ người nào trong số bọn họ sát hại Lý giáo sư, chỉ có thể nói là mời bọn họ tới công đường hỏi thăm theo thông lệ một phen. Cho nên lúc các ngươi thấy bọn họ, thái độ lời nói đều phải khách khí chút, tuyệt đối không thể thô lỗ. Phải biết ngộ ngỡ chúng ta vì việc này đắc tội bọn họ, nếu trong lòng bọn họ ghi hận, chờ sau này lỡ như bọn họ thi đậu công danh, làm quan, muốn trừng trị mấy tên chúng ta không phải một chuyện rất đơn giản sao?"
Một đám bộ khoái đều tỏ ra hiểu rõ lời của hắn.
Bởi vì hôm nay vừa vặn lại là tuần nghỉ, học sinh đều không ở Phủ học đọc sách, cho nên Thái Chính Nghiệp liền bắt đầu phân công ai đi mời vị học sinh nào.
Bởi vì nghĩ đến hắn thường xuyên ăn cơm trong quán cơm nhỏ của Diệp Tế Muội, cả nhà đó đều rất khách khí với hắn, còn thường xuyên mời hắn ăn hoành thánh miễn phí, bèn kêu Tôn Nguyên Trung, hai cậu cháu cùng đi mời Hứa Du Ninh ra công đường theo lệ.
Vốn tưởng rằng hôm nay Hứa Du Ninh chắc chắn sẽ ở bên trong quán cơm nhỏ của Diệp Tế Muội hỗ trợ, kết quả chờ hai cậu cháu đến quán cơm, đã thấy hai cánh cửa của quán cơm đóng chặt. Hỏi những thương hộ xung quanh, nói là hôm nay quán của Diệp Tế Muội không mở cửa.
Lại hỏi thăm dọc đường, biết được nơi ở hiện tại của Hứa Du Ninh, cậu cháu hai người trực tiếp chạy tới nơi đó.
Chờ đến trong nhà Hứa Du Ninh, chính là Hứa Du Ninh ra nghênh tiếp. Sau đó Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn mới từ buồng trong ra.
Diệp Tế Muội nhìn thấy hai người bọn họ vậy mà tìm đến nhà bà, trong lòng rất kinh ngạc. Sau đó áy náy cười cười với hai người họ: "Thái Bộ đầu và Tôn Bộ khoái muốn ăn hoành thánh chăng? Ngươi xem, đêm hôm qua tiểu nhi bỗng nhiên sốt cao, mặc dù trong đêm mời đại phu sang đây xem qua, cũng uống thuốc xuống rồi nhưng đến bây giờ vẫn chưa hạ nhiệt. Trong lòng quá lo lắng cho nên hôm nay không mở quán."
Đồng thời gọi Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung ngồi, gọi Diệp Trăn Trăn nhanh đi châm trà. Còn rất ngượng ngùng nói: "Trong nhà của ta đơn sơ, tiếp đón hai vị không được chu đáo."
Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung lúc này mới biết Nguyên Tiêu sinh bệnh.
Bởi vì hai người thường xuyên ăn cơm trong quán của Diệp Tế Muội, ban ngày Diệp Tế Muội cũng sẽ mang theo Nguyên Tiêu đến quán cơm, cho nên hai người biết được Nguyên Tiêu.
Lúc này nghe nói nó ngã bệnh, hai người lập tức chạy tới trong buồng xem thử. Quả nhiên thấy Nguyên Tiêu đang bị sốt đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hai mắt nhắm nghiền. Đưa tay sờ sờ gương mặt của nó, một mảnh nóng hổi.
Thái Chính Nghiệp giật nảy mình, lại hỏi: "Làm sao lại sốt dữ vậy? Đại phu nói thế nào?"
Diệp Tế Muội trả lời: "Ta cũng không biết làm sao lại thế này. Rõ ràng buổi sáng hôm qua nó còn rất tốt, đến khi chạng vạng tối thì bắt đầu nóng lên, chờ tới trong đêm càng tệ hơn, sốt đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Ta gọi A Ninh trong đêm đi mời đại phu tới, đại phu sang xem, nói không có gì đáng ngại. Cũng kê thuốc, nhưng uống hết thuốc này vẫn không hạ nóng, lúc này ta lo lắng đến không biết phải làm sao."
Thái Chính Nghiệp nghĩ một chút rồi nói: "Ta nhớ được trong hẻm Hồ Lô có một vị đại phu họ Phùng, xem bệnh cho trẻ con rất hay. Không bằng bây giờ các ngươi đi mời ông ấy tới xem cho Nguyên Tiêu một chút đi."
Lúc này, Diệp Tế Muội cũng thật sự quá sốt ruột, nghe xong Thái Chính Nghiệp nói như vậy, cũng không lo được Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung còn ở nơi này, vội vàng gọi Hứa Du Ninh đi hẻm Hồ Lô mời Phùng đại phu tới.
Hứa Du Ninh đáp ứng, xoay người đang muốn đi ra ngoài, lại bị Thái Chính Nghiệp cho gọi lại.
"Ngươi bây giờ không thể đi."
Hứa Du Ninh dừng lại. Sau đó hắn xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thái Chính Nghiệp, hỏi: "Thái Bộ đầu tìm ta có việc?"
Biết rõ Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung chắc chắn sẽ không vì thấy quán cơm nhỏ nhà bọn họ hôm nay không mở cửa, muốn hoành thánh mới tìm tới nhà. Nhất định có những chuyện khác.
Chỉ sợ chuyện này còn không đơn giản.
Thái Chính Nghiệp liền cảm thấy nói chuyện với người thông minh thật là tốt, căn bản cũng không cần quanh co lòng vòng.
Thế là cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, lại hỏi: "Ngươi có biết chuyện đêm qua Lý giáo sư bị người giết hại không?"
Bình luận facebook