• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HUYNH SỦNG (4 Viewers)

  • Chương 119: hôn

Hứa Du Ninh cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, hắn đã có thể phân biệt rõ tiếng bước chân của Diệp Trăn Trăn. Giống như hắn cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, không còn chỉ coi Diệp Trăn Trăn thành muội muội của mình để đối đãi, mà kỳ vọng nàng có thể trở thành thê tử của mình, cùng hắn trôi qua quãng đời còn lại.

Giống như gió xuân thổi qua, thời tiết ấm dần, một ngày sáng sớm, đẩy cửa sổ ra, liền giật mình nhìn thấy trong đình viện hoa ngọc lan đã nở đầy cành trắng muốt như hoa tuyết.


Tất cả đều phát triển một cách tự nhiên như vậy.

Hắn giương mắt quay đầu, quả nhiên gặp Diệp Trăn Trăn đang đi về phía hắn.

Vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh cửa nhà lao.

Diệp Trăn Trăn cũng đã đi tới, ánh mắt một mực dõi theo hắn.

Có thể thấy nàng cũng sắp khóc. Vành mắt hồng hồng, ánh mắt nhìn hắn, một hồi lâu mới gọi một tiếng ca ca.

Giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.

Trong lòng Hứa Du Ninh khổ sở. Đưa tay xuyên qua khe hở rộng rãi giữa các song cửa, nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, thở dài: "Sao muội tới nơi này? Nơi này không phải nơi muội nên tới."

Nơi này ô uế tối tăm, nàng lá gan không lớn, hiện tại trong lòng khẳng định rất sợ nhỉ?



Diệp Trăn Trăn nghe xong lời này, rốt cục không nhịn được, khóc thành tiếng.

Cho dù hiện tại Hứa Du Ninh thân hãm trong nhà tù, nhưng lòng còn nghĩ tới nơi này không phải là nơi nàng nên tới.

Nàng không nên tới, chẳng lẽ bản thân hắn nên đến sao?

Diệp Trăn Trăn nghĩ đến đây, quả thật không thể kìm nén bật khóc, hai vai khẽ run.

Hứa Du Ninh biết nàng đây là đang lo lắng hắn, bèn cười an ủi nàng: "Khóc cái gì? Muội thấy ta đây không phải vẫn khỏe mạnh à. Ta lại không có tội gì, Tiền Tri phủ cũng không có chứng cứ, ông ấy không làm gì được ta. Dù tạm thời ông ấy giam giữ ta ở chỗ này, hai ngày nữa tự nhiên sẽ thả ta trở về."

Trong lòng Diệp Trăn Trăn làm sao không biết Hứa Du Ninh chỉ đang an ủi nàng?

Nếu Tiền Tri phủ là một vị quan tốt thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện bắt giam Hứa Du Ninh. Ông ta rõ ràng chính là muốn làm khó dễ Hứa Du Ninh, vậy ai biết rốt cuộc ông ta sẽ làm gì sau lưng?

Dù sao bọn họ chỉ là dân chúng bình thường nhất, chỗ nào có thể làm gì được những người làm quan này? Còn không phải tùy vào bọn họ nói thế nào, làm thế nào thì phải chịu như thế sao? Chính là muốn kêu oan, quan lại bao che cho nhau, ở đâu có thể có số tốt gặp được Thanh Thiên* đại lão gia chứ?

*Thanh thiên: quan thanh liêm

Lại nghĩ đến lúc này Hứa Du Ninh vô cớ bị bắt giam, trong lòng khẳng định đã đủ phiền muộn, nàng còn ở nơi này khóc lóc, căn bản không giải quyết được việc không nói, còn làm cho Hứa Du Ninh càng thêm tâm phiền khổ sở trong lòng.

Liền giơ tay lên, dùng mu bàn tay lung tung xoa xoa nước mắt trên mặt. Sau đó cố gắng ngừng khóc, ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, mở rổ mang theo trong tay ra, đưa bát đầy mì cho Hứa Du Ninh.

Lại chuyền đũa và bát rau hấp qua, gọi Hứa Du Ninh: "Ca ca, ngươi ăn."

Hứa Du Ninh thấy nàng rõ ràng một khắc trước còn khóc đầy mặt nước mắt, lúc này lại đột nhiên mang vẻ mặt kiên nghị, trong lòng không khỏi càng thêm đau lòng nàng.

Nghĩ nghĩ, cũng ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiếp nhận bát đũa đưa tới. Sau đó nhìn Diệp Trăn Trăn một chút, không nói lời nào, cúi đầu bắt đầu ăn mì.

Mì sợi không thể so với cơm, vớt ra khỏi nồi thì rất dễ dính vào nhau. Hơn nữa đoạn đường này đi tới, mì và đồ ăn đương nhiên cũng đã lạnh thấu.

Nhưng Hứa Du Ninh vẫn cảm thấy những món này ngon hơn bất kỳ mỹ vị nào trên thế gian này. Nhanh chóng ăn sạch, sau đó trả lại bát đũa cho Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn không chờ hắn nói chuyện, đã mở miệng bắn liên thanh: "Nương bảo ta nói với huynh, Phùng đại phu đã tới thăm bệnh cho Nguyên Tiêu, nói không có gì đáng ngại, qua hai ba ngày tự nhiên sẽ tốt. Hiện tại Nguyên Tiêu đã hạ sốt, không còn mãnh liệt như buổi sáng nữa. Nương còn kêu ta nói với huynh, trong nhà mọi chuyện đều tốt, bảo huynh không cần lo lắng chúng ta, còn bảo huynh ở bên trong lao phải chăm sóc bản thân thật tốt. Mặt khác, trước đó muội ở nhà cũng đã làm phiền Thái Bộ đầu cùng Tôn Bộ khoái đi tìm phu canh gõ mỏ đêm qua tại vùng lân cận tiệm thuốc Khương gia. Nếu đêm qua sau khi huynh từ tiệm thuốc Khương gia đi ra, phu canh kia gặp qua huynh, vậy tất nhiên có thể chứng minh huynh không có đi nhà Lý giáo sư Thành Đông, Tiền Tri phủ sẽ không làm gì được huynh. Thế nhưng phu canh gõ mõ cầm canh đêm qua chưa từng gặp qua ngươi, vừa muội cũng đã nghĩ, nếu Tiền Tri phủ khư khư cố chấp, không thả người nữa, không sao, muội sẽ báo lên trên, cũng không tin trên đời này không còn có vị quan tốt. Cho nên, ca, huynh đừng lo lắng, huynh trước hết ở chỗ này đợi mấy ngày, muội nhất định sẽ cứu huynh ra ngoài."

Hứa Du Ninh hiểu ngay, vừa nãy Diệp Trăn Trăn bỗng nhiên một mặt kiên nghị, chắc hẳn cũng là bởi vì đã nghĩ đến cách này.

Nhớ nàng một tiểu cô nương mới mười ba mười bốn tuổi, rõ ràng dáng người nhỏ nhắn, ngay cả một thùng nước cũng chưa chắc có thể xách nổi, lúc này vậy mà hạ quyết tâm muốn bôn ba khắp nơi vì hắn lật lại bản án.

Cảm xúc lăn lộn, hắn nhìn Diệp Trăn Trăn không nói gì. Nhưng bỗng nhiên vươn tay, nắm lấy bờ vai của nàng kéo về phía mình.

Bên ngoài cái nhà giam này được vây lại bởi những cây gậy thô, khoảng cách vẫn tương đối rộng.

Diệp Trăn Trăn không ngờ Hứa Du Ninh bỗng nhiên làm như vậy, có chút giật nảy mình.


Mà một khắc sau đó, nàng liền cảm nhận được trên trán có vật gì mềm mềm dán lên.

Một hồi lâu nàng mới phản ứng được, đây là Hứa Du Ninh đang hôn trán nàng.

Diệp Trăn Trăn: . . .

Nàng không biết vì sao Hứa Du Ninh lại bỗng nhiên làm như thế, cả người đều đã hóa đá, trong đầu trống rỗng, căn bản cũng không biết phải tránh thoát, hay hỏi Hứa Du Ninh đang làm cái gì.

Nàng bất động Hứa Du Ninh cũng bất động, đôi môi gần như tham luyến dán lên cái trán trơn bóng trắng nõn của nàng, còn duỗi cánh tay ôm cả người nàng về phía mình

Đáng tiếc hai người ở giữa cách những cây cột gỗ, nếu không lúc này hắn đã có thể ôm Diệp Trăn Trăn vào trong ngực.

Cho đến về sau nhìn thấy bên trong phòng giam có một tên sai dịch đi về phía này, Hứa Du Ninh mới lưu luyến không rời buông Diệp Trăn Trăn ra.

Diệp Trăn Trăn còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt ngây ngốc nhìn hắn.

Biết sai dịch kia đến để gọi Diệp Trăn Trăn rời đi, Hứa Du Ninh liền đưa tay khẽ đẩy bờ vai của nàng một chút, bảo nàng: "Trở về đi."

Lại dặn dò nàng: "Không nên nán lại trên đường, không có chuyện gì muội và nương hãy hạn chế ra khỏi cửa."

Sai dịch đã đi tới, mở miệng gọi Diệp Trăn Trăn: "Để cho hai người các ngươi nói chuyện cả canh giờ đã đủ dài rồi, hiện tại ngươi mau theo ta ra ngoài. Bằng không chờ lát nữa nếu để Tiền đại nhân biết, hai chúng ta không chịu trách nhiệm nổi."

Diệp Trăn Trăn vừa nghe lúc này nàng phải rời đi ngay, để một mình Hứa Du Ninh ở chỗ này, chỗ nào còn có thể bận tâm chuyện Hứa Du Ninh mới hôn mình chứ? Hai tay nắm chặt cột gỗ, mắt nhìn Hứa Du Ninh, chính là không nỡ đi.

Hứa Du Ninh lại làm sao bỏ được nàng? Nhưng lúc này cũng chỉ có thể hạ quyết tâm không nhìn nàng. Thậm chí xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía nàng, đồng thời trầm giọng bảo nàng: "Đi mau."

Diệp Trăn Trăn không có cách nào, nghẹn ngào bảo hắn phải chăm sóc mình thật tốt rồi xách rổ, đi theo sai dịch từng bước rời đi.

Chờ đi đến bên ngoài nhà giam, đã thấy Thái Chính Nghiệp còn chờ ở bên ngoài.

Diệp Trăn Trăn vội vàng cảm ơn hắn. Thái Chính Nghiệp khoát tay áo với nàng, sau đó bảo nàng hiện tại trở về một mình, hắn còn có việc. Còn nói chờ lát nữa nếu tìm được tên phu canh kia, sẽ để cho người đi nói cho nàng và Diệp Tế Muội một tiếng.

Diệp Trăn Trăn lại cảm tạ hắn, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Đo được nửa đường, trong đầu rốt cục rảnh rỗi nhớ tới chuyện vừa rồi Hứa Du Ninh hôn trán nàng.

Làm sao Hứa Du Ninh lại bỗng nhiên hôn trán nàng? Trước kia huynh muội còn có dạng này?

Nếu bây giờ bọn họ vẫn còn bé thì cũng không sao, huynh muội tình thâm, Hứa Du Ninh hôn trán nàng một cái cũng không có gì, nhưng bây giờ tuổi mụ của Hứa Du Ninh cũng đã mười chín, tuổi mụ của nàng cũng đã mười bốn, Hứa Du Ninh lại hôn cái trán nàng hình như có chút không thích hợp nhỉ?

Hay là giải thích trong lòng Hứa Du Ninh đối với nàng. . .


Diệp Trăn Trăn cảm thấy mình nhất định là nghĩ nhiều rồi, trong lòng Hứa Du Ninh làm sao có thể có ý kia với nàng?

Lại nghĩ tới Hứa Du Ninh cũng đã từng hôn trán Nguyên Tiêu, vậy có lẽ mặc dù tuổi của mình đã dần lớn, nhưng ở trong lòng Hứa Du Ninh nàng vẫn là muội muội còn chưa trưởng thành. Giống như cách hắn đối xử với Nguyên Tiêu.

Cũng giống với câu nói phụ mẫu thường hay nói với con mình, dù con đã ba bốn mươi tuổi, đã lập gia đình, có con cái của mình, nhưng ở trong mắt chúng ta con vẫn là con của chúng ta.

Chắc là như vậy nhỉ? Chắc chắn là như vậy.

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Diệp Trăn Trăn lập tức thoải mái, bước nhanh về nhà.

Từ lúc Diệp Trăn Trăn đi theo Thái Chấn Nghiệp cùng đi đại lao phủ nha, Diệp Tế Muội có thể nói là vẫn luôn dựa cửa trông chờ. Lúc này thấy Diệp Trăn Trăn trở về, vội vàng hỏi nàng Hứa Du Ninh hiện tại thế nào, Tiền Tri phủ kia có tra tấn hắn hay không?

Diệp Trăn Trăn vội vàng trấn an bà, nói Hứa Du Ninh hiện tại rất tốt, Tiền Tri phủ cũng không tra tấn hắn. Vừa rồi đưa mì và rau hắn cũng ăn hết. Còn nói chuyện này Tiền Tri phủ không có chứng cứ, nhiều nhất cũng sẽ nhốt hắn hai ngày, xả được cục tức trong lòng rồi sẽ thả hắn ra.

Diệp Tế Muội nửa tin nửa ngờ. Có điều bây giờ mẹ con hai người các nàng cũng không có cách gì tốt, đành phải nhìn xem tình thế sau này mới quyết định.

Cũng may lúc chạng vạng tối Thái Chính Nghiệp để Tôn Nguyên Trung tới truyền lời, nói là tìm được phu canh tối hôm qua rồi. Hỏi khoảng giờ Hợi đêm hôm qua có gặp một người bên cạnh tiệm thuốc Khương gia không. Người kia trả lời nói có gặp. Nhìn thấy người kia vội vã rời khỏi tiệm thuốc Khương gia đi về phía trước. Bởi vì hắn gõ mõ cầm canh cũng phải đi con đường kia, cho nên xem như theo sau người nọ từ xa một đoạn đường, cuối cùng mắt thấy thân ảnh người nọ biến mất ở phía trước.

Hỏi ông có còn nhớ rõ tướng mạo người nọ không, phu canh nói bởi vì tướng mạo người thanh niên kia mười phần tuấn tú, ông sống nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy nam tử có tướng mạo đẹp như vậy, đương nhiên là nhớ kỹ.

Tôn Nguyên Trung lập tức lặng lẽ dẫn ông ấy đi vào trong nhà giam gặp mặt Hứa Du Ninh, hỏi đêm hôm qua người phu canh nhìn thấy có phải là hắn hay không, phu canh một lời xác định được đây chính là người nọ đêm hôm qua hắn nhìn thấy.

Cho nên Thái Chính Nghiệp liền bảo Tôn Nguyên Trung tới lặng lẽ nói cho Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn, để bọn nàng ngày mai mang theo người này đi nha môn làm chứng cho Hứa Du Ninh. Lúc này Tiền Tri phủ tự nhiên không có lời có thể nói nữa, nhất định phải thả Hứa Du Ninh ra.

Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn vui mừng liên tục nói cảm ơn Tôn Nguyên Trung, còn kêu hắn trở về nhất định phải truyền lời cảm ơn của hai người các nàng đến Thái Chính Nghiệp. Diệp Tế Muội còn nói chờ Hứa Du Ninh trở về, nhất định sẽ mở một bàn tiệc tại quán cơm nhỏ, mời Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung ăn bữa cơm, cảm tạ bọn họ đàng hoàng.

Đêm đó, Diệp Trăn Trăn bởi vì lo lắng tên phu canh kia ban đêm xảy ra cái gì ngoài ý muốn, một đêm lăn qua lộn lại không hề chợp mắt.

Trong phim truyền hình thường hay diễn biến như thế nha, rõ ràng thật vất vả tìm được nhân chứng, tưởng rằng có thể làm sáng tỏ nỗi oan của mình rồi, không ngờ qua một đêm, thậm chí chưa hết một đêm, người kia bỗng nhiên chết đi, hoặc bỗng nhiên đổi lời.

Mãi mới chờ đến lúc đến hừng đông, Diệp Trăn Trăn và Diệp Tế Muội giao Nguyên Tiêu cho Lâm thị chăm sóc, hai người vội vàng dựa theo địa chỉ hôm qua Tôn Nguyên Trung nói đến tìm vị phu canh kia.

Cũng may chuyện Diệp Trăn Trăn lo lắng cũng không có phát sinh, vị phu canh kia vẫn còn rất tốt ngồi trong nhà ăn điểm tâm. Tính tình cũng hiền lành, nghe các nàng nói thân phận của mình xong, lập tức rất sảng khoái nói: "Hôm qua Tôn Bộ khoái đã đã nói với ta chuyện này. Giết người thì phải đền mạng, nếu nhi tử ngươi không có làm ra chuyện như vậy, sao có thể để hắn nạp mạng một cách vô tội được? Ngươi yên tâm, bây giờ ta cùng các ngươi đi nha môn, nói rõ ràng chuyện tối hôm qua ta nhìn thấy hắn cho Tri phủ đại nhân nghe. Như vậy Tri phủ đại nhân tất nhiên sẽ biết được chuyện gì xảy ra, không xử oan con ngươi nữa."

Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn đều tỏ lòng cảm ơn ông ấy, ba người liền cùng nhau đi đến nha môn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom