• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HUYNH SỦNG (4 Viewers)

  • Chương 145: thành thân

Mấy ngày trước Hứa Du Ninh đã nói với Diệp Trăn Trăn, chờ ngày hắn thi Đình hai người họ sẽ lập tức thành thân, Diệp Trăn Trăn nghĩ nghĩ, cũng nhanh chóng đồng ý.
Thứ nhất, hai người bọn họ vốn định năm nay sẽ thành thân, không bằng tranh thủ làm sớm chút, thứ hai, trong nội tâm nàng quả thật cũng có chút lo lắng lời hôm đó Ninh phu nhân đã nói, muốn đưa nàng về bên chỗ cha ruột của nàng.

Mặc dù hôm đó dưới thái độ cường ngạnh của Hứa Du Ninh buộc Ninh phu nhân đành phải rời đi một cách buồn bả, nhưng nếu như ngộ nhỡ bà nói chuyện này cho người cha ruột kia, không phải bà đã nói, người cha ruột kia là người rất có quyền thế sao? Nếu vạn nhất người cha ruột kia cũng tìm tới cửa, Diệp Trăn Trăn lo lắng lúc đó Hứa Du Ninh không thể chống cự được.
Nhưng nếu bây giờ nàng đã thành thân với Hứa Du Ninh, vậy về sau Hứa Du Ninh chính là phu quân của nàng.
Thời đại này không phải đều nói cái gì gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó mà, đã nàng đều đã gả cho Hứa Du Ninh, sau này dù cha mẹ ruột của nàng tìm tới cửa thế nào đi nữa, chắc chắn không còn cách nào mang nàng đi. Như vậy không khéo, nàng vẫn có thể giống như bây giờ, cùng Hứa Du Ninh, Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu sống bên nhau, cũng sẽ không phân ly.
Nàng mới không quan tâm cha mẹ ruột gì đó đâu. Mười lăm năm trước hai người họ đã vứt bỏ nguyên thân, lúc này đã lớn, liền nhất sương tình nguyện* muốn nhận lại nàng, cũng không xem thử nàng có tình cảm với bọn họ hay không.
*Nhất sương tình nguyện: nguyện vọng, mong muốn chỉ đến từ một phía.

Thế là đợi sáng sớm hôm nay Diệp Tế Muội đưa Hứa Du Ninh đi ra cửa vào trong cung tham gia thi Đình, nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị.
Nàng vốn còn muốn giúp Diệp Tế Muội làm việc, lo lắng một mình Diệp Tế Muội làm không xuể, lại bị Diệp Tế Muội cười nói: "Hôm nay con là tân nương tử đó, ở đâu có tân nương tử ngay ngày hôm đó còn muốn làm việc? Hôm qua ta đã nói với Vương Đại nương rồi, hôm nay mượn một gian phòng của bà ấy để sử dụng, chờ lát nữa ta liền dời hết tất cả đồ vật hôm nay con phải dùng qua đó, con ở nhà bà ấy trang điểm, chờ ca ca con trở về để nó đi nhà Vương Đại nương đón dâu."
Diệp Trăn Trăn không lay chuyển được Diệp Tế Muội, đành phải đi nhà Vương Đại nương.

Lại còn có mấy người phụ nhân ngồi cùng nàng, nói chuyện với nàng.
Mấy bà ấy đã chuyển đến bên trong tứ hợp viện ở cũng được một hai tháng, Diệp Tế Muội lại là người nhiệt tình hiếu khách, cho nên giữa hai bên đã sớm quen biết. Hơn nữa dù sao thành thân cũng là chuyện đại hỉ, cho nên đám người cũng đều rất vui mừng.
Chẳng qua đều là phụ nhân đã có gia đình, lại cảm thấy hôm nay Diệp Trăn Trăn là tân nương tử, có nhiều thứ trước kia nàng không biết, nhất định phải dạy nàng một chút, cho nên Diệp Trăn Trăn nghe được trên mặt đỏ bừng, một mực cúi đầu không nói. Lại không tiện che lỗ tai không nghe.
Nhưng mọi người cảm thấy, tân nương tử thẹn thùng không phải chuyện rất bình thường sao? Với lại nói chuyện này cho nàng đó cũng là vì tốt cho nàng. Một tân nương tử, trước kia biết được những chuyện này ở đâu? Sợ không phải sắp đến trước trận còn phải khiếp đảm sợ chứ, sớm nói rõ cho nàng biết chẳng phải là tốt? Cho nên vẫn là hi hi ha ha nói.
Thật vất vả kéo đến buổi chiều, lúc này mắt nhìn thấy canh giờ không sai biệt lắm, mọi người mới ngừng trêu chọc, bắt đầu trang điểm cho Diệp Trăn Trăn.
Mặc dù trước kia Diệp Trăn Trăn cũng không có đồ trang sức nào, nhưng thành thân là đại sự cả một đời mới có một lần, ý của Diệp Tế Muội và Hứa Du Ninh hai người đều là để bọn họ xử lý tất cả, cho nên vẫn đặt mua cho Diệp Trăn Trăn mấy loại trang sức.
Áo cưới cũng là dùng hết khả năng của bọn họ để chọn vải có chất liệu tốt nhất, kiểu dáng tốt nhất. Lại thêm tướng mạo của Diệp Trăn Trăn vốn đã cực kỳ xuất chúng, lúc này mặc thêm áo cưới, trang điểm, quả thật chính là xinh đẹp không gì sánh bằng.
Đám người nhao nhao tán thưởng, nói dung mạo này của Diệp Trăn Trăn, chỉ sợ là những vị nương nương trong cung kia cũng không sánh nổi, giống như tiên nữ giáng trần.
Lại nghe được bên ngoài có người nói Hứa Du Ninh đã trở về, có người vội vàng lấy khăn trùm đầu cô dâu đỏ chót đến phủ lên trên đầu Diệp Trăn Trăn, bảo nàng ngồi yên ở đây, một hồi Hứa Du Ninh sẽ tới đón dâu.
Diệp Trăn Trăn ừm một tiếng, hai tay đan vào nhau thả trên đùi, trong lòng cũng không thể tránh khỏi khẩn trương và kích động.
Lại mất một lát sau, đã nghe phía ngoài có người đang gọi, nói là tân lang tới đón hôn.

Hôm nay người trong viện tử này đều đảm nhiệm vai trò người nhà mẹ đẻ của Diệp Trăn Trăn, cho nên lúc này làm sao có thể để cho Hứa Du Ninh dễ dàng đón Diệp Trăn Trăn đi như vậy chứ? Liền thay nhau ra trận, nhiệt tình làm khó Hứa Du Ninh.
Người nhà mẹ đẻ làm lớn, Hứa Du Ninh cũng đành phải tận lực quần nhau, cảm giác còn khó hơn ngày hôm nay hắn thi Đình.
Thế nhưng như vậy cũng là rất náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng cười cười nói nói. Diệp Trăn Trăn ngồi trong phòng cách cửa sổ nghe thấy, khóe môi cũng nhịn không được cong lên, trên mặt xinh đẹp đều là ý cười.
Về sau Hứa Du Ninh thật vất vả xông phá lớp lớp vòng vây đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, Vương Đại nương cầm dây lụa đỏ đã sớm chuẩn bị tốt đứng một bên, một đầu giao Hứa Du Ninh cầm, một đầu muốn đưa cho Diệp Trăn Trăn bảo nàng cầm.
Lúc này trong đám người lại có người ồn ào: "Cầm dây lụa đỏ dắt đi làm gì chứ? Phải để tân lang cõng mới được."
Có một người ồn ào, những người khác cũng lập tức ồn ào theo.
Chuyện này cũng có cái nguyên nhân ở bên trong. Bình thường thời điểm tân nương xuất giá đều phải do huynh đệ của mình cõng lên kiệu hoa, cũng có ý tránh khỏi mang tài vận nhà mẹ đẻ đi. Hôm nay mấy người này ở trong nội viện mặc dù đều tạm thời làm người nhà mẹ đẻ của Diệp Trăn Trăn, nhưng kêu ai tới cõng nàng ra khỏi nhà Vương Đại nương chứ? Nam nữ thụ thụ bất thân, gọi bất kỳ nam nhân nào khác cũng không thích hợp. Hơn nữa Hứa Du Ninh cũng tuyệt đối không có khả năng cho phép bất kỳ nam nhân nào cõng Diệp Trăn Trăn, cho nên vẫn là chính hắn đến cõng thì tốt hơn.
Liền cười mỉm đi đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, xoay người cúi thân xuống, gọi Diệp Trăn Trăn: "Đến, ta cõng muội."
Tiếng ồn ào của người bên cạnh càng lúc càng lớn, Diệp Trăn Trăn mặc dù khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, nhưng vẫn nghe lời ghé vào trên lưng Hứa Du Ninh.
Thanh niên cũng sớm đã lớn lên, hai mươi mốt tuổi, vóc người rất cao. Mặc dù nhìn có vẻ gầy gò, nhưng bởi vì từng học tập võ ở Phủ học, trên thân rất có khí lực.
Diệp Trăn Trăn được hắn cõng, chỉ cảm thấy trong lòng rất vững vàng.
Bỗng nhiên nhớ lại tháng ngày nàng và Hứa Du Ninh trải qua, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đôi mắt vòng không nhịn được liền đỏ lên, hai tay ôm cổ Hứa Du Ninh cũng ôm chặt hơn nữa.
Hứa Du Ninh phát giác được, lập tức xốc thân thể của nàng lên trên một chút, trong lòng vui vẻ dường như muốn nổ tung.
Đều ở bên trong một cái viện nhỏ, cũng không có bao nhiêu đường, chỉ trong chốc lát Hứa Du Ninh đã cõng Diệp Trăn Trăn đi vào nhà, xoay người chậm rãi thả nàng xuống.
Đám người cũng đều đi theo đến đây, lúc này Vương Đại nương liền vội vàng nhét dải lụa đỏ vào tay Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn, để bọn họ cầm lấy. Lại gọi Diệp Tế Muội nhanh chóng ngồi lên ghế.

Giờ lành cũng sắp đến, cũng là thời điểm nên hành lễ.
Người chủ hôn cũng là một người trong nội viện, bình thường ở trong tửu lâu đàn hát kể chuyện, có một giọng nói hay. Người đó hô bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ cũng uyển chuyển du dương.
Sau đó đến vén màn trong tân phòng các kiểu thì do Vương Đại nương nói. Trong nội viện này bà là người lớn tuổi nhất, cũng đã có cháu trai cháu gái, được xem là người toàn phúc.
Sau khi làm xong tất cả những nghi thức này, Diệp Tế Muội liền mời đám người đến trong sân ăn cưới, để lại Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn hai người đơn độc ở bên trong tân phòng.
Nguyên Tiêu vốn còn không chịu đi, nói hôm nay ca ca tỷ tỷ cũng đẹp, nhất định phải ở trong phòng nói chuyện với hai người bọn họ, thì bị Diệp Tế Muội trực tiếp ôm đi. Trước khi đi còn cười nói với Hứa Du Ninh: "Trước mắt con và Trăn Trăn chờ một lúc, đừng quên lát nữa còn phải ra mời rượu hàng xóm."
Hôm nay nếu không có những người này, lễ cưới này cũng không thể làm được náo nhiệt như vậy.
Hứa Du Ninh đáp ứng, đưa bà và Nguyên Tiêu ra khỏi phòng, sau đó trở tay đóng cửa lại.
Khăn hỉ đỏ chót phủ trên đầu của Diệp Trăn Trăn vừa được Hứa Du Ninh lấy xuống, sau đó hai người mới cùng ngồi ở trên giường nghe Vương Đại nương nói những lời cát tường.
Trong lòng vốn đã vì kích động khẩn trương cùng những lời trêu chọc của mọi người lúc nãy mà tim đập như nổi trống, lúc này thấy Hứa Du Ninh bỗng nhiên đóng cửa lại, lập tức nhớ ngay tới những lời đám người Vương Đại nương đã nói với nàng ban ngày, kích động khẩn trương và thẹn thùng những tâm tình này tạm thời quên mất thay vào đó là sợ hãi.
Bởi vì theo đám người Vương Đại nương nói, đêm tân hôn của nữ tử cực kì đau đớn. . .
Hứa Du Ninh đâu biết được ban ngày Diệp Trăn Trăn vậy mà lại nghe người ta nói những lời kia, hiện tại thấy nàng như vậy cũng chỉ tưởng rằng thẹn thùng, mỉm cười đi tới ngồi xuống bên mép giường, duỗi tay muốn ôm nàng vào trong ngực, sau đó cúi đầu nhìn nàng.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã sớm tối, trong phòng đôi nến long phượng đỏ chót trên bàn đã được đốt sáng, lúc này dưới ánh nến đỏ chót, hắn chỉ cảm thấy Diệp Trăn Trăn như là hoa thược dược nở rộ, kiều mị vô song, nhìn thấy liền muốn làm cho người ta âu yếm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom