Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế - Chương 97
Tiểu thái giám bất lực trở về.
Trần hoàng hậu nghe tiểu thái giám nói chuyện xảy ra thì gương mặt xưa nay vốn ôn hòa lại tức giận đến xanh mét: “Hắn nói thế thật sao?”
Tiểu thái giám run lẩy bẩy: “Tiểu nhân không dám nói xạo dù chỉ một câu.”
Ngụy Tử ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận, cả ngày điện hạ bận rộn việc chính sự, có lẽ thật sự không có tâm tư để ý những chuyện khác.”
“Đây là chuyện khác sao? Đây chính là chuyện chung thân đại sự của hắn!” Cơn giận của Trần hoàng hậu vẫn còn chưa tan. “Bản cung làm những chuyện này chẳng lẽ không phải muốn tốt cho hắn sao? Hắn thật sự chọc bản cung tức chết mà!”
Ngụy Tử nghe Trần hoàng hậu nói thế thì cũng không dám nói thêm gì nữa.
Trần hoàng hậu lại nói: “Bản cung thấy hai cô nương này cũng không tệ, nha đầu Đỗ gia xinh đẹp dịu dàng, nhìn qua cũng là người hiểu chuyện, phủ Khánh Dương Hầu cũng là không hay sinh sự. Mà nha đầu Vương gia xuất thân thư hương thế gia, đa tài biết điều, bản cung phí nhiều tâm sức như thế là vì cái gì. Bản cung luôn muốn hắn chọn người hắn thích, ai ngờ hắn không hiểu sự khổ tâm của bản cung!”
Ngụy Tử thấy Trần hoàng hậu thật sự nổi giận thì vội nói: “Có lẽ nương nương hiểu lầm điện hạ rồi, điện hạ là chính nhân quân tử, bình thường cũng giữ khoảng cách với cung nữ, không hề trêu ghẹo. Có lẽ ngài ấy cảm thấy tự mình gặp hai vị tiểu thư cũng không tiện lắm nên mới không muốn tới…”
Trần hoàng hậu nghe Ngụy Tử khuyên thế cũng thấy đúng, cơn giận cũng dần biến mất, nhưng vẫn nói: “Cái gì mà một mình gặp mặt, hắn xem mẫu hậu của hắn là người nào chứ?”
Ngụy Tử nói: “Theo ý kiến của nô tỳ, chẳng bằng nương nương tổ chức một yến hội trong cung, mời tiểu thư các nhà đến tham dự, bảo điện hạ nhìn từ xa một lần. Hai vị tiểu thư cũng không xuất hiện trước mặt điện hạ, nhưng đúng lúc yến hội này có thể thể hiện tài hoa và tính cách của các nàng. Không chừng còn khiến điện hạ xem trọng nữa?”
“Vậy theo cách này đi.” Trước khi công chúa Trường Lạc sinh ra, Trần hoàng hậu cũng thường xuyên tổ chức yến hội này, bây giờ tổ chức cũng không khiến người ta chú ý nhiều.
Trần hoàng hậu đồng ý: “Cứ làm như thế, sớm quyết định người được chọn. Tuổi của Thái tử cũng dần lớn, dù sao Đông cung không có nữ chủ nhân cũng không tốt.”
Nàng đã nói thế, đương nhiên người phía dưới cũng theo lời mà sắp xếp xong xuôi.
Nhưng mà mặc dù Trần hoàng hậu quyết định như thế song trong lòng cũng hơi bất an. Dù sao những hành động trong quá khứ của Tiêu Hằng cũng khiến hắn không đáng tin, cho nên nàng vẫn cho người gọi Tiêu Hằng đến.
Tiêu Hằng nghĩ rằng mẫu thân còn chưa từ bỏ suy nghĩ, chỉ có thể bất đắc dĩ ôm trán.
Thường Ngọc buồn cười nói: “Cũng là tâm ý của nương nương, dù sao đây cũng là chính thê của điện hạ, nữ chủ nhân Đông cung, sao điện hạ lại lãnh đạm thế?”
Tiêu Hằng thở dài: “Ta cũng muốn tìm người có chủ kiến, nếu tìm không được người như thế thì thay bằng ai cũng không được. Dù sao nàng ấy cũng là chính thê của ta, đương nhiên ta cũng sẽ tôn trọng và bảo vệ nàng ấy, cũng đừng làm khó ta chứ!”
“Điện hạ muốn tìm người có chủ kiến cũng không đơn giản. Ngài nói với nương nương muốn tìm thê tử ngọt miệng là được.” Thư Diệp An cười hì hì ở bên cạnh trêu ghẹo.
Tiêu Hằng cầm con cờ nện vào đầu hắn: “Ta không có ý này, được rồi, không nói với các ngươi nữa.”
Tiêu Hằng bất đắc dĩ đứng lên thay quần áo, vì Trần hoàng hậu sợ hắn lại chơi xấu nên bảo Ngụy Tử gọi hắn tới. Có thể nói Ngụy Tử là người nhìn Tiêu Hằng lớn lên, lại được Trần hoàng hậu coi trọng, Tiêu Hằng luôn luôn xem nàng là trưởng bối, cũng không dám quá chậm chạp.
Cho dù như thế hắn vẫn không vui, hắn nhìn lướt qua Thư Diệp An và Thường Ngọc, suy nghĩ muốn dẫn một người qua gánh vác trận chiến.
Hai người liếc mắt đã nhìn ra ý đồ xấu xa của hắn, Thư Diệp An vội vàng nói: “Điện hạ, không phải thần không có nghĩa khí, nhưng từ trước đến nay nương nương ghét bỏ thần bại hoại ham chơi. Nếu ngài dẫn thần đi có lẽ nương nương sẽ càng tức giận.
Tiêu Hằng nghĩ cũng đúng, lại quay đầu nhìn về phía Thường Ngọc. Thường Ngọc trầm ổn đáng tin cậy, chắc sẽ không bị mắng đâu.
Thường Ngọc ung dung nói: “Không phải thần không muốn đi cùng điện hạ, nhưng mà điện hạ à, thần vừa mới tân hôn…”
“Được rồi, ngươi đừng đi!”
Nghĩ cũng biết Thường Ngọc đi có lẽ sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Ngay lúc Tiêu Hằng chán nản đi ra ngoài, Cố Trạch Mộ vừa đi đến từ nội điện. Ánh mắt của hắn sáng lên, ở đây còn có người thích hợp hơn Cố Trạch Mộ sao?
Cố Trạch Mộ còn chưa phản ứng đã bị Tiêu Hằng kéo lại: “Trạch Mộ, có phải chúng ta đã nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!”
Mặc dù Cố Trạch Mộ không biết trước đó xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng không bị mắc lừa: “Mỗi lần điện hạ gặp chuyện phiền phức đều nói như thế.”
“Khụ!” Tiêu Hằng ngượng ngùng sờ mũi, cũng không quanh co mà nói thẳng: “Trạch Mộ, ngươi đi cùng ta đến cung Khôn Ninh một chuyến đi! Có ngươi ở đó, mẫu hậu cũng không mắng quá hung hăng!”
Hắn cũng không biết vì sao dường như ở trước mặt Cố Trạch Mộ phụ hoàng và mẫu hậu đều thu lại tính cách. Mỗi lần hắn phạm lỗi, Cố Trạch Mộ chính là lá bùa hộ mạng tốt nhất.
Hắn đã nói thế, Cố Trạch Mộ cũng không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ đi cùng hắn đến cung Khôn Ninh.
Hai người cùng nhau đi đến cung Khôn Ninh, Trần hoàng hậu vừa thấy Tiêu Hằng thì sắc mặt đã trở nên nghiêm nghị: “Bây giờ bụng không đau nữa, có thể đến gặp mẫu hậu rồi à?”
Tiêu Hằng tự biết mình sai, vội vàng van xin tha thứ: “Mẫu hậu tha cho!”
Trần hoàng hậu lạnh lùng nói: “May là ta là mẹ ruột của con, nếu đổi người khác còn tưởng ta muốn hại con nữa!”
Tiêu Hằng thành thật đứng đó cũng không dám cãi lại. Hắn chỉ âm thầm liếc mắt nhìn Ngụy Tử, Ngụy Tử bất đắc dĩ cười một tiếng, cho người ôm ôm công chúa Trường Lạc từ trong phòng ra.
Trần hoàng hậu càng nói càng giận, Tiêu Hằng than thở trong lòng, xem ra lần này chọc giận mẫu hậu thật rồi. Ngay cả Cố Trạch Mộ cũng không dùng được, may mà hắn đã chuẩn bị từ trước.
Đúng lúc này, công chúa Trường Lạc chạy ra ôm chặt lấy đùi Tiêu Hằng: “Ca ca!”
Trần hoàng hậu nhìn thấy con gái, tiếng mắng cũng kẹt trong cổ họng.
Tiêu Hằng bế Trường Lạc lên: “Mấy ngày nay không gặp, tiểu công chúa nhà chúng ta càng ngày càng đẹp.”
Trường Lạc ngẩng mặt nhỏ, bi bô nói: “Mỗi lần ca ca khen ai cũng thế, không hề chân thành chút nào.”
Dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của Trường Lạc lập tức chọc cười mọi người, Trần hoàng hậu cũng không kềm được, chỉ đành nói: “Nể mặt muội muội con, lần này ta buông tha con.”
Tiêu Hằng vui vẻ, lại giả vờ như thật hành lễ với Trường Lạc: “Vậy đa ta muội muội.”
Trường Lạc cũng giả vờ như thật khoát khoát tay: “Không có gì.”
Cuộc đối thoại của hai huynh muội lại chọc cười mọi người.
Trần hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu.
Đùa giỡn một hồi, Trần hoàng hậu mới bảo nhũ mẫu ôm Trường Lạc xuống dưới. Mặc dù nàng không còn tức giận nữa nhưng lời nên nói thì vẫn phải nói.
Trần hoàng hậu nói: “Ta chuẩn bị mở yến hội, để chọn ra người làm Thái tử phu.”
Tiêu Hằng vội nói: “Tất cả đều lấy quyết định của mẫu hậu làm chủ.”
Ai ngờ câu nói này khiến cho Trần hoàng hậu đã hết tức giận lại bùng lên cơn giận: “Cái gì gọi là lấy quyết định của ta làm chủ, đây là chọn Thái tử phi cho con, đây là thê tử sống cùng con cả đời. Nếu con không thích thì sao mẫu hậu lại phí công đến thế!”
Tiêu Hằng sờ mũi, quyết định vẫn không nói thật suy nghĩ trong lòng của mình ra, tránh cho mẫu hậu càng tức giận.
Trần hoàng hậu quở trách hắn một trận, thấy hắn vẫn có vẻ chưa thông suốt, bất đắc dĩ chỉ có thể nói với Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ, mỗi ngày ngươi đi theo Thái tử, có một số việc vẫn nên khuyên hắn nhiều một chút.”
Cố Trạch Mộ: “…” Hắn nghĩ mình chỉ tới cùng Tiêu Hằng, không ngờ lại bị Trần hoàng hậu phân công nhiệm vụ, hắn phải khuyên Tiêu Hằng thế nào chứ?
Tiêu Hằng cười hì hì nói: “Mẫu hậu, Trạch Mộ vẫn còn nhỏ mà? Người bảo hắn khuyên con thế nào đây.”
Lúc này, Trần hoàng hậu mới phản ứng kịp. Có lẽ bình thường Cố Trạch Mộ tỏ ra quá chững chặc mà khiến nàng quên đi tuổi của hắn, xem hắn và bọn người Thường Ngọc là cùng trang lứa.
Nhớ ra chuyện như thế, Trần hoàng hậu cũng không tiện giữ lại dạy dỗ, chỉ có thể để bọn hắn rời đi.
Ra khỏi cung Khôn Ninh, Tiêu Hằng mới thở phào nhẹ nhõm, Cố Trạch Mộ lại như có điều suy nghĩ.
Tiêu Hằng vô tình nhìn thấy nét mặt của hắn, lập tức có dự cảm không tốt: “Trạch Mộ, ngươi sẽ không nghe theo lời mẫu hậu mà muốn khuyên nhủ ta chứ?”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Điện hạ, thật ra nương nương nói cũng không sai.”
Tiêu Hằng giật mình: “Ngươi sao thế? Trúng tà à!”
Cố Trạch Mộ lại mở miệng nói tiếp: “Tục ngữ nói, tề gia trị quốc bình thiên hạ, tề gia còn quan trọng hơn trong tưởng tượng của ngài nhiều. Nếu hậu cung an ổn, ngài mới có nhiều thời gian quản lý quốc gia.”
Tiêu Hằng nhìn hắn như quái vật: “Rốt cuộc ngươi học những lời này từ đâu. Vừa rồi ta còn tưởng rằng trưởng bối đang nói chuyện cùng ta đấy. Đi, đừng giả vờ già dặn nữa, ngươi mới mấy tuổi lại làm cho mình như ông cụ non.”
Cố Trạch Mộ: “…” Nếu là trước kia, cháu trai bất hiếu dám nói bậy như thế chẳng phải sẽ bị sét đánh sao?
Tiêu Hằng không hề biết mình vừa thoát một kiếp, giống như không tim không phổi, chớp mắt đã bỏ qua chuyện này. Trái lại còn bàn chuyện chính sự với Cố Trạch Mộ.
Mùa mưa sắp tới, trong triều cãi nhau về chuyện liên quan đến ứng viên Tổng đốc đường sông càng nghiêm trọng hơn. Trước đó, Cố Trạch Mộ chủ động muốn đi tìm Tạ Trường Phong nói chuyện, Tiêu Hằng đang hỏi tiến độ chuyện này.
Đã nói đến chính sự, Cố Trạch Mộ cũng không dây dưa những chuyện này nữa, hắn nói: “Trước đó, lúc thần xuất cung đã gửi thiếp mời cho Tạ Trường Phong, cũng mấy ngày rồi.”
Tiêu Hằng gật gật đầu: “Ta cũng đã nói chuyện này với phụ hoàng, phụ hoàng cũng tán thành cách làm của ta. Chuyện này đã giao cho ngươi đi làm, ta nghĩ ngươi cũng có chừng mực, ta cũng không nói nhiều nữa.”
Cố Trạch Mộ hiểu rõ, Tiêu Trạm và Tiêu Hằng đều nghiêng về phía Tạ Trường Phong. Nhưng có lẽ trong triều vẫn có lực cản không nhỏ cho nên cũng không để lộ ra, hẳn là vì như thế nên mới giao chuyện này cho hắn làm. Dù sao hắn cũng còn nhỏ cũng khiến cho không ít người xem thường, cũng không gây nên quá nhiều ngờ vực vô căn cứ.
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Điện hạ yên tâm, thần hiểu.”
Tiêu Hằng phân phó xong, sợ Cố Trạch Mộ tiếp tục nói dông dài chuyện đại sự với hắn cho nên vội vàng chạy như làn khói.
Cố Trạch Mộ nhìn bóng lưng của hắn, nghiến răng.
… Tiểu tử thúi!
Trần hoàng hậu nghe tiểu thái giám nói chuyện xảy ra thì gương mặt xưa nay vốn ôn hòa lại tức giận đến xanh mét: “Hắn nói thế thật sao?”
Tiểu thái giám run lẩy bẩy: “Tiểu nhân không dám nói xạo dù chỉ một câu.”
Ngụy Tử ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận, cả ngày điện hạ bận rộn việc chính sự, có lẽ thật sự không có tâm tư để ý những chuyện khác.”
“Đây là chuyện khác sao? Đây chính là chuyện chung thân đại sự của hắn!” Cơn giận của Trần hoàng hậu vẫn còn chưa tan. “Bản cung làm những chuyện này chẳng lẽ không phải muốn tốt cho hắn sao? Hắn thật sự chọc bản cung tức chết mà!”
Ngụy Tử nghe Trần hoàng hậu nói thế thì cũng không dám nói thêm gì nữa.
Trần hoàng hậu lại nói: “Bản cung thấy hai cô nương này cũng không tệ, nha đầu Đỗ gia xinh đẹp dịu dàng, nhìn qua cũng là người hiểu chuyện, phủ Khánh Dương Hầu cũng là không hay sinh sự. Mà nha đầu Vương gia xuất thân thư hương thế gia, đa tài biết điều, bản cung phí nhiều tâm sức như thế là vì cái gì. Bản cung luôn muốn hắn chọn người hắn thích, ai ngờ hắn không hiểu sự khổ tâm của bản cung!”
Ngụy Tử thấy Trần hoàng hậu thật sự nổi giận thì vội nói: “Có lẽ nương nương hiểu lầm điện hạ rồi, điện hạ là chính nhân quân tử, bình thường cũng giữ khoảng cách với cung nữ, không hề trêu ghẹo. Có lẽ ngài ấy cảm thấy tự mình gặp hai vị tiểu thư cũng không tiện lắm nên mới không muốn tới…”
Trần hoàng hậu nghe Ngụy Tử khuyên thế cũng thấy đúng, cơn giận cũng dần biến mất, nhưng vẫn nói: “Cái gì mà một mình gặp mặt, hắn xem mẫu hậu của hắn là người nào chứ?”
Ngụy Tử nói: “Theo ý kiến của nô tỳ, chẳng bằng nương nương tổ chức một yến hội trong cung, mời tiểu thư các nhà đến tham dự, bảo điện hạ nhìn từ xa một lần. Hai vị tiểu thư cũng không xuất hiện trước mặt điện hạ, nhưng đúng lúc yến hội này có thể thể hiện tài hoa và tính cách của các nàng. Không chừng còn khiến điện hạ xem trọng nữa?”
“Vậy theo cách này đi.” Trước khi công chúa Trường Lạc sinh ra, Trần hoàng hậu cũng thường xuyên tổ chức yến hội này, bây giờ tổ chức cũng không khiến người ta chú ý nhiều.
Trần hoàng hậu đồng ý: “Cứ làm như thế, sớm quyết định người được chọn. Tuổi của Thái tử cũng dần lớn, dù sao Đông cung không có nữ chủ nhân cũng không tốt.”
Nàng đã nói thế, đương nhiên người phía dưới cũng theo lời mà sắp xếp xong xuôi.
Nhưng mà mặc dù Trần hoàng hậu quyết định như thế song trong lòng cũng hơi bất an. Dù sao những hành động trong quá khứ của Tiêu Hằng cũng khiến hắn không đáng tin, cho nên nàng vẫn cho người gọi Tiêu Hằng đến.
Tiêu Hằng nghĩ rằng mẫu thân còn chưa từ bỏ suy nghĩ, chỉ có thể bất đắc dĩ ôm trán.
Thường Ngọc buồn cười nói: “Cũng là tâm ý của nương nương, dù sao đây cũng là chính thê của điện hạ, nữ chủ nhân Đông cung, sao điện hạ lại lãnh đạm thế?”
Tiêu Hằng thở dài: “Ta cũng muốn tìm người có chủ kiến, nếu tìm không được người như thế thì thay bằng ai cũng không được. Dù sao nàng ấy cũng là chính thê của ta, đương nhiên ta cũng sẽ tôn trọng và bảo vệ nàng ấy, cũng đừng làm khó ta chứ!”
“Điện hạ muốn tìm người có chủ kiến cũng không đơn giản. Ngài nói với nương nương muốn tìm thê tử ngọt miệng là được.” Thư Diệp An cười hì hì ở bên cạnh trêu ghẹo.
Tiêu Hằng cầm con cờ nện vào đầu hắn: “Ta không có ý này, được rồi, không nói với các ngươi nữa.”
Tiêu Hằng bất đắc dĩ đứng lên thay quần áo, vì Trần hoàng hậu sợ hắn lại chơi xấu nên bảo Ngụy Tử gọi hắn tới. Có thể nói Ngụy Tử là người nhìn Tiêu Hằng lớn lên, lại được Trần hoàng hậu coi trọng, Tiêu Hằng luôn luôn xem nàng là trưởng bối, cũng không dám quá chậm chạp.
Cho dù như thế hắn vẫn không vui, hắn nhìn lướt qua Thư Diệp An và Thường Ngọc, suy nghĩ muốn dẫn một người qua gánh vác trận chiến.
Hai người liếc mắt đã nhìn ra ý đồ xấu xa của hắn, Thư Diệp An vội vàng nói: “Điện hạ, không phải thần không có nghĩa khí, nhưng từ trước đến nay nương nương ghét bỏ thần bại hoại ham chơi. Nếu ngài dẫn thần đi có lẽ nương nương sẽ càng tức giận.
Tiêu Hằng nghĩ cũng đúng, lại quay đầu nhìn về phía Thường Ngọc. Thường Ngọc trầm ổn đáng tin cậy, chắc sẽ không bị mắng đâu.
Thường Ngọc ung dung nói: “Không phải thần không muốn đi cùng điện hạ, nhưng mà điện hạ à, thần vừa mới tân hôn…”
“Được rồi, ngươi đừng đi!”
Nghĩ cũng biết Thường Ngọc đi có lẽ sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Ngay lúc Tiêu Hằng chán nản đi ra ngoài, Cố Trạch Mộ vừa đi đến từ nội điện. Ánh mắt của hắn sáng lên, ở đây còn có người thích hợp hơn Cố Trạch Mộ sao?
Cố Trạch Mộ còn chưa phản ứng đã bị Tiêu Hằng kéo lại: “Trạch Mộ, có phải chúng ta đã nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!”
Mặc dù Cố Trạch Mộ không biết trước đó xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng không bị mắc lừa: “Mỗi lần điện hạ gặp chuyện phiền phức đều nói như thế.”
“Khụ!” Tiêu Hằng ngượng ngùng sờ mũi, cũng không quanh co mà nói thẳng: “Trạch Mộ, ngươi đi cùng ta đến cung Khôn Ninh một chuyến đi! Có ngươi ở đó, mẫu hậu cũng không mắng quá hung hăng!”
Hắn cũng không biết vì sao dường như ở trước mặt Cố Trạch Mộ phụ hoàng và mẫu hậu đều thu lại tính cách. Mỗi lần hắn phạm lỗi, Cố Trạch Mộ chính là lá bùa hộ mạng tốt nhất.
Hắn đã nói thế, Cố Trạch Mộ cũng không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ đi cùng hắn đến cung Khôn Ninh.
Hai người cùng nhau đi đến cung Khôn Ninh, Trần hoàng hậu vừa thấy Tiêu Hằng thì sắc mặt đã trở nên nghiêm nghị: “Bây giờ bụng không đau nữa, có thể đến gặp mẫu hậu rồi à?”
Tiêu Hằng tự biết mình sai, vội vàng van xin tha thứ: “Mẫu hậu tha cho!”
Trần hoàng hậu lạnh lùng nói: “May là ta là mẹ ruột của con, nếu đổi người khác còn tưởng ta muốn hại con nữa!”
Tiêu Hằng thành thật đứng đó cũng không dám cãi lại. Hắn chỉ âm thầm liếc mắt nhìn Ngụy Tử, Ngụy Tử bất đắc dĩ cười một tiếng, cho người ôm ôm công chúa Trường Lạc từ trong phòng ra.
Trần hoàng hậu càng nói càng giận, Tiêu Hằng than thở trong lòng, xem ra lần này chọc giận mẫu hậu thật rồi. Ngay cả Cố Trạch Mộ cũng không dùng được, may mà hắn đã chuẩn bị từ trước.
Đúng lúc này, công chúa Trường Lạc chạy ra ôm chặt lấy đùi Tiêu Hằng: “Ca ca!”
Trần hoàng hậu nhìn thấy con gái, tiếng mắng cũng kẹt trong cổ họng.
Tiêu Hằng bế Trường Lạc lên: “Mấy ngày nay không gặp, tiểu công chúa nhà chúng ta càng ngày càng đẹp.”
Trường Lạc ngẩng mặt nhỏ, bi bô nói: “Mỗi lần ca ca khen ai cũng thế, không hề chân thành chút nào.”
Dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của Trường Lạc lập tức chọc cười mọi người, Trần hoàng hậu cũng không kềm được, chỉ đành nói: “Nể mặt muội muội con, lần này ta buông tha con.”
Tiêu Hằng vui vẻ, lại giả vờ như thật hành lễ với Trường Lạc: “Vậy đa ta muội muội.”
Trường Lạc cũng giả vờ như thật khoát khoát tay: “Không có gì.”
Cuộc đối thoại của hai huynh muội lại chọc cười mọi người.
Trần hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu.
Đùa giỡn một hồi, Trần hoàng hậu mới bảo nhũ mẫu ôm Trường Lạc xuống dưới. Mặc dù nàng không còn tức giận nữa nhưng lời nên nói thì vẫn phải nói.
Trần hoàng hậu nói: “Ta chuẩn bị mở yến hội, để chọn ra người làm Thái tử phu.”
Tiêu Hằng vội nói: “Tất cả đều lấy quyết định của mẫu hậu làm chủ.”
Ai ngờ câu nói này khiến cho Trần hoàng hậu đã hết tức giận lại bùng lên cơn giận: “Cái gì gọi là lấy quyết định của ta làm chủ, đây là chọn Thái tử phi cho con, đây là thê tử sống cùng con cả đời. Nếu con không thích thì sao mẫu hậu lại phí công đến thế!”
Tiêu Hằng sờ mũi, quyết định vẫn không nói thật suy nghĩ trong lòng của mình ra, tránh cho mẫu hậu càng tức giận.
Trần hoàng hậu quở trách hắn một trận, thấy hắn vẫn có vẻ chưa thông suốt, bất đắc dĩ chỉ có thể nói với Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ, mỗi ngày ngươi đi theo Thái tử, có một số việc vẫn nên khuyên hắn nhiều một chút.”
Cố Trạch Mộ: “…” Hắn nghĩ mình chỉ tới cùng Tiêu Hằng, không ngờ lại bị Trần hoàng hậu phân công nhiệm vụ, hắn phải khuyên Tiêu Hằng thế nào chứ?
Tiêu Hằng cười hì hì nói: “Mẫu hậu, Trạch Mộ vẫn còn nhỏ mà? Người bảo hắn khuyên con thế nào đây.”
Lúc này, Trần hoàng hậu mới phản ứng kịp. Có lẽ bình thường Cố Trạch Mộ tỏ ra quá chững chặc mà khiến nàng quên đi tuổi của hắn, xem hắn và bọn người Thường Ngọc là cùng trang lứa.
Nhớ ra chuyện như thế, Trần hoàng hậu cũng không tiện giữ lại dạy dỗ, chỉ có thể để bọn hắn rời đi.
Ra khỏi cung Khôn Ninh, Tiêu Hằng mới thở phào nhẹ nhõm, Cố Trạch Mộ lại như có điều suy nghĩ.
Tiêu Hằng vô tình nhìn thấy nét mặt của hắn, lập tức có dự cảm không tốt: “Trạch Mộ, ngươi sẽ không nghe theo lời mẫu hậu mà muốn khuyên nhủ ta chứ?”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Điện hạ, thật ra nương nương nói cũng không sai.”
Tiêu Hằng giật mình: “Ngươi sao thế? Trúng tà à!”
Cố Trạch Mộ lại mở miệng nói tiếp: “Tục ngữ nói, tề gia trị quốc bình thiên hạ, tề gia còn quan trọng hơn trong tưởng tượng của ngài nhiều. Nếu hậu cung an ổn, ngài mới có nhiều thời gian quản lý quốc gia.”
Tiêu Hằng nhìn hắn như quái vật: “Rốt cuộc ngươi học những lời này từ đâu. Vừa rồi ta còn tưởng rằng trưởng bối đang nói chuyện cùng ta đấy. Đi, đừng giả vờ già dặn nữa, ngươi mới mấy tuổi lại làm cho mình như ông cụ non.”
Cố Trạch Mộ: “…” Nếu là trước kia, cháu trai bất hiếu dám nói bậy như thế chẳng phải sẽ bị sét đánh sao?
Tiêu Hằng không hề biết mình vừa thoát một kiếp, giống như không tim không phổi, chớp mắt đã bỏ qua chuyện này. Trái lại còn bàn chuyện chính sự với Cố Trạch Mộ.
Mùa mưa sắp tới, trong triều cãi nhau về chuyện liên quan đến ứng viên Tổng đốc đường sông càng nghiêm trọng hơn. Trước đó, Cố Trạch Mộ chủ động muốn đi tìm Tạ Trường Phong nói chuyện, Tiêu Hằng đang hỏi tiến độ chuyện này.
Đã nói đến chính sự, Cố Trạch Mộ cũng không dây dưa những chuyện này nữa, hắn nói: “Trước đó, lúc thần xuất cung đã gửi thiếp mời cho Tạ Trường Phong, cũng mấy ngày rồi.”
Tiêu Hằng gật gật đầu: “Ta cũng đã nói chuyện này với phụ hoàng, phụ hoàng cũng tán thành cách làm của ta. Chuyện này đã giao cho ngươi đi làm, ta nghĩ ngươi cũng có chừng mực, ta cũng không nói nhiều nữa.”
Cố Trạch Mộ hiểu rõ, Tiêu Trạm và Tiêu Hằng đều nghiêng về phía Tạ Trường Phong. Nhưng có lẽ trong triều vẫn có lực cản không nhỏ cho nên cũng không để lộ ra, hẳn là vì như thế nên mới giao chuyện này cho hắn làm. Dù sao hắn cũng còn nhỏ cũng khiến cho không ít người xem thường, cũng không gây nên quá nhiều ngờ vực vô căn cứ.
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Điện hạ yên tâm, thần hiểu.”
Tiêu Hằng phân phó xong, sợ Cố Trạch Mộ tiếp tục nói dông dài chuyện đại sự với hắn cho nên vội vàng chạy như làn khói.
Cố Trạch Mộ nhìn bóng lưng của hắn, nghiến răng.
… Tiểu tử thúi!
Bình luận facebook