Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế - Chương 172
Vì chợ đen rất hỗn loạn nên Phụng Triển đeo mặt nạ lên lần nữa, cũng cố ý bảo Cố Thanh Ninh đeo mạng che mặt lên.
Ở đây phần lớn là lấy vật đổi vật, bình thường người ngoại tộc sẽ dùng da lông hoặc bò dê để đổi nhu yếu phẩm như lá trà và muối. Hai bên khoa tay múa chân cò kè mặc cả vô cùng náo nhiệt.
Giao dịch này kéo dài hơn mười ngày, mỗi ngày đều có không ít bộ lạc lục tục từ khắp nơi chạy tới. Có những bộ lạc xa xôi quyết định chở toàn bộ bộ lạc tới. Ở xung quanh có không ít lều vải rải rác, còn có dê bò ngựa giống như một phiên chợ cỡ lớn.
Phụng Triển và Cố Thanh Ninh lẫn trong đám người, mấy tên hộ vệ giữ khoảng cách ở phía sau.
Cố Thanh Ninh nhìn thoáng qua Bùi Ngư vẫn theo sát bên cạnh mình, nói: “Ngươi đi dạo chơi đi, ta không sao.”
Bùi Ngư cố chấp lắc đầu.
Từ sau khi Phụng Triển biết thân phận của Cố Thanh Ninh, Bùi Ngư cũng trở về bên cạnh nàng lần nữa. Song, trước đó nàng đã có bài học, bây giờ chỉ cần bước chân ra khỏi cửa thì sẽ đi theo thật sát bên cạnh Cố Thanh Ninh, tuyệt đối không dám cách quá xa.
Cố Thanh Ninh thở dài, trong lòng vừa cảm động vừa bất đắc dĩ. Lúc này đã đi dạo được một lúc, nàng nói với Phụng Triển rằng muốn trở về.
Vốn dĩ Phụng Triển cũng chỉ dẫn nàng đi qua đây xem điều mới lạ, bây giờ thấy nàng muốn về nên y cũng đồng ý. Ai ngờ lúc bọn họ mới ra khỏi chợ đen thì đã xảy ra chuyện.
Một người Đại Chu có dáng dấp bình thường cầm trường kiếm xông về phía Phụng Triển, cũng may Bùi Ngư phản ứng kịp, rút đao bên tay chặn đối phương.
Mà lúc này, ở nơi khác cũng có mấy thích khách chạy tới. Bọn người Bố Nhật Cổ Đức vội vàng chạy tới bảo hộ Phụng Triển và Cố Thanh Ninh.
Phụng Triển nhíu mày rút kiếm ra, bảo vệ Cố Thanh Ninh ở sau lưng.
Dường như người kia cũng nhìn ra Phụng Triển quan tâm Cố Thanh Ninh nên đánh thẳng về phía nàng. Ai ngờ Cố Thanh Ninh cũng không phải loại người đứng phía sau cần người ta bảo vệ, nàng lấy một thanh kiếm trong tay hộ vệ, phối hợp ăn ý với Phụng Triển, đánh cho đối phương liên tục lui về sau.
Ai dè những thích khách này lại không từ bỏ, trái lại càng tấn công dữ dội hơn.
Cuối cùng, do Cố Thanh Ninh quá ít kinh nghiệm, không cẩn thận đã để lộ nhuộc điểm. Thích khách kia lập tức nắm lấy cơ hội, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía Cố Thanh Ninh.
“Cẩn thận!”
Phụng Triển gần như vô thức ngăn trở thay Cố Thanh Ninh, ai ngờ thích khách kia chỉ dùng chiêu giả. Một tay thích khách kia rút chủy thủ ra đâm về phía Phụng Triển. Phụng Triển phản ứng kịp, chủy thủ lướt sát gò má y. Chủy thủ kia mang theo hàn quang, cắt đứt dây thừng trên mặt nạ của Phụng Triển.
Chỉ nghe thấy “Vút” một tiếng, mặt nạ trên mặt Phụng Triển theo âm thanh đó rơi xuống đất.
Ai ngờ thích khách kia thấy mặt của Phụng Triển thì lại ngây ngẩn cả người.
Đương nhiên Phụng Triển sẽ không bỏ qua cơ hội này, kiếm trong tay không hề nể tình mà đâm đi. Mặc dù thích khách kia phản ứng kịp nhưng cánh tay vẫn bị đâm bị thương, y vội vàng hô to một tiếng: “Rút lui!”
Những thích khách còn lại nghe thấy câu này thì biển đổi chiêu thức, bỏ chạy khắp nơi. Tình thế hai phe lập tức xoay chuyển, bây giờ Phụng Triển không muốn buông tha, y muốn bắt người lại.
Song, những thích khách này được huấn luyện nghiêm chỉnh, người bên phía Phụng Triển quá ít, muốn bắt hết bọn chúng đương nhiên là không thể. Vì thế, y tập trung mục tiêu vào tên thích khách cầm đầu kia. Ngay lúc đó, trên người thích khách kia lại có thêm người vết thương, dường như người nọ bị kích động ra sát ý, lập tức đánh lui bọn người Bố Nhật Cổ Đức.
Cũng may người nọ không tức giận đến mức muốn giết chóc, y bắt lấy sơ hở này mà nhanh chóng trở mình lên ngựa, xông ra ngoài.
Vốn dĩ Phụng Triển muốn dẫn người cưỡi ngựa đuổi theo, nhưng y lại sợ một mình Cố Thanh Ninh ở đây sẽ gặp nguy hiểm nên từ bỏ.
Đợt ám sát này chẳng hiểu ra sao, kết thúc càng khó hiểu, nhưng mà Phụng Triển cũng quen từ lâu. Dù cho y ít giao du với bên ngoài, song chuyện ám sát này cũng là chuyện thường ngày. Người ngoại tộc, người Đại Chu đều có, y cũng lười đi truy cứu từng người.
Vì thế, y trấn an Cố Thanh Ninh một chút, rồi như không xảy ra việc gì mà dẫn nàng trở về.
Sau khi Kỳ Nhã rời nhà trốn đi thì giống như con chim nhỏ được thả khỏi lồng. Trác Cách cũng phái người tìm nàng, nhưng nàng lại hờn dỗi không quay về. Trác Cách cũng không thể bắt nàng được, nên chỉ để hộ vệ bảo vệ nàng, tùy ý nàng đi.
Vốn dĩ Kỳ Nhã muốn đi tìm Phụng Triển và Bố Nhật Cổ Đức, có điều thảo nguyên mênh mông, nàng không tìm được tung tích của đối phương. Cuối cùng, nàng quyết định đi chơi. Nàng cũng biết bên đây có chợ đen, lúc này mới tò mò chạy tới. Ai ngờ chưa tìm được chợ đen lại nhặt được một người trên đường.
Trên người của người này đầy vết thương bị ngựa chở đi, hộ vệ của Kỳ Nhã phát hiện nên kéo xuống xem xét. Kỳ Nhã giật nảy mình: “Chủ quán sủi cảo?”
Gương mặt này chính là Lâm Vũ, trước đó y mở quán sủi cảo ở thành Nguyệt Lượng. Lúc này trên người y lại có đầy vết thương, y cũng đã hôn mê bất tỉnh, cũng may còn hơi thở yếu ớt. Trước đó, y nói muốn tham gia hôn lễ của biểu đệ, mà bây giờ lại xuất hiện trên thảo nguyên với dáng vẻ thế này. Chắc là không may gặp phải cường đạo nên vất vả lắm mới thoát được một mạng.
Vì là người quen, đương nhiên Kỳ Nhã không thể không quản. May mà vết thương trên người Lâm Vũ đều là ngoại thương, trên người bọn họ vệ đều mang theo kim sang dược. Sau khi băng bó đơn giản cho y thì đến nhà dân du mục gần đó tạm thời ở lại.
Kỳ Nhã tìm nữ nhi của dân du mục lau vết máu trên mặt Lâm Vũ, ai ngờ cô bé kia vừa đi bao lều vải không bao lâu thì đã hoảng sợ thất thố chạy ra nói mặt của người kia đã nứt ra.
Kỳ Nhã khó hiểu đi theo cô bé kia vào lều vải, lúc này mới thấy trên mặt Lâm Vũ hơi lạ. Nàng đưa tay sờ lên, sau đó kéo tấm mặt nạ da người kia xuống, phía dưới là khuôn mặt tái nhợt nhưng lại vô cùng tuấn tú. Cô bé ở bên cạnh không nhịn được mà khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi.
Kỳ Nhã lại nhíu mày, gương mặt này thật sự quá quen thuộc. Nàng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mở to hai mắt ra nhìn.
Nếu như gương mặt này già nua một chút, lại có thêm vết sẹo…
“Ông!”
Kỳ Nhã lẩm bẩm nói, mà sau khi nàng nói ra lời này thì cảm giác càng lúc càng giống. Nếu nói người này là con của Phụng Triển thì cũng không hề sai.
Mặc dù không biết đối phương có thân phận gì, vì sao lại đeo mặt nạ da người ẩn nấp ở thành Nguyệt Lượng, nhưng chỉ vì gương mặt giống Phụng Triển đến bảy tám phần này thì nàng cũng sẽ phải cứu sống y.
Ở đây phần lớn là lấy vật đổi vật, bình thường người ngoại tộc sẽ dùng da lông hoặc bò dê để đổi nhu yếu phẩm như lá trà và muối. Hai bên khoa tay múa chân cò kè mặc cả vô cùng náo nhiệt.
Giao dịch này kéo dài hơn mười ngày, mỗi ngày đều có không ít bộ lạc lục tục từ khắp nơi chạy tới. Có những bộ lạc xa xôi quyết định chở toàn bộ bộ lạc tới. Ở xung quanh có không ít lều vải rải rác, còn có dê bò ngựa giống như một phiên chợ cỡ lớn.
Phụng Triển và Cố Thanh Ninh lẫn trong đám người, mấy tên hộ vệ giữ khoảng cách ở phía sau.
Cố Thanh Ninh nhìn thoáng qua Bùi Ngư vẫn theo sát bên cạnh mình, nói: “Ngươi đi dạo chơi đi, ta không sao.”
Bùi Ngư cố chấp lắc đầu.
Từ sau khi Phụng Triển biết thân phận của Cố Thanh Ninh, Bùi Ngư cũng trở về bên cạnh nàng lần nữa. Song, trước đó nàng đã có bài học, bây giờ chỉ cần bước chân ra khỏi cửa thì sẽ đi theo thật sát bên cạnh Cố Thanh Ninh, tuyệt đối không dám cách quá xa.
Cố Thanh Ninh thở dài, trong lòng vừa cảm động vừa bất đắc dĩ. Lúc này đã đi dạo được một lúc, nàng nói với Phụng Triển rằng muốn trở về.
Vốn dĩ Phụng Triển cũng chỉ dẫn nàng đi qua đây xem điều mới lạ, bây giờ thấy nàng muốn về nên y cũng đồng ý. Ai ngờ lúc bọn họ mới ra khỏi chợ đen thì đã xảy ra chuyện.
Một người Đại Chu có dáng dấp bình thường cầm trường kiếm xông về phía Phụng Triển, cũng may Bùi Ngư phản ứng kịp, rút đao bên tay chặn đối phương.
Mà lúc này, ở nơi khác cũng có mấy thích khách chạy tới. Bọn người Bố Nhật Cổ Đức vội vàng chạy tới bảo hộ Phụng Triển và Cố Thanh Ninh.
Phụng Triển nhíu mày rút kiếm ra, bảo vệ Cố Thanh Ninh ở sau lưng.
Dường như người kia cũng nhìn ra Phụng Triển quan tâm Cố Thanh Ninh nên đánh thẳng về phía nàng. Ai ngờ Cố Thanh Ninh cũng không phải loại người đứng phía sau cần người ta bảo vệ, nàng lấy một thanh kiếm trong tay hộ vệ, phối hợp ăn ý với Phụng Triển, đánh cho đối phương liên tục lui về sau.
Ai dè những thích khách này lại không từ bỏ, trái lại càng tấn công dữ dội hơn.
Cuối cùng, do Cố Thanh Ninh quá ít kinh nghiệm, không cẩn thận đã để lộ nhuộc điểm. Thích khách kia lập tức nắm lấy cơ hội, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía Cố Thanh Ninh.
“Cẩn thận!”
Phụng Triển gần như vô thức ngăn trở thay Cố Thanh Ninh, ai ngờ thích khách kia chỉ dùng chiêu giả. Một tay thích khách kia rút chủy thủ ra đâm về phía Phụng Triển. Phụng Triển phản ứng kịp, chủy thủ lướt sát gò má y. Chủy thủ kia mang theo hàn quang, cắt đứt dây thừng trên mặt nạ của Phụng Triển.
Chỉ nghe thấy “Vút” một tiếng, mặt nạ trên mặt Phụng Triển theo âm thanh đó rơi xuống đất.
Ai ngờ thích khách kia thấy mặt của Phụng Triển thì lại ngây ngẩn cả người.
Đương nhiên Phụng Triển sẽ không bỏ qua cơ hội này, kiếm trong tay không hề nể tình mà đâm đi. Mặc dù thích khách kia phản ứng kịp nhưng cánh tay vẫn bị đâm bị thương, y vội vàng hô to một tiếng: “Rút lui!”
Những thích khách còn lại nghe thấy câu này thì biển đổi chiêu thức, bỏ chạy khắp nơi. Tình thế hai phe lập tức xoay chuyển, bây giờ Phụng Triển không muốn buông tha, y muốn bắt người lại.
Song, những thích khách này được huấn luyện nghiêm chỉnh, người bên phía Phụng Triển quá ít, muốn bắt hết bọn chúng đương nhiên là không thể. Vì thế, y tập trung mục tiêu vào tên thích khách cầm đầu kia. Ngay lúc đó, trên người thích khách kia lại có thêm người vết thương, dường như người nọ bị kích động ra sát ý, lập tức đánh lui bọn người Bố Nhật Cổ Đức.
Cũng may người nọ không tức giận đến mức muốn giết chóc, y bắt lấy sơ hở này mà nhanh chóng trở mình lên ngựa, xông ra ngoài.
Vốn dĩ Phụng Triển muốn dẫn người cưỡi ngựa đuổi theo, nhưng y lại sợ một mình Cố Thanh Ninh ở đây sẽ gặp nguy hiểm nên từ bỏ.
Đợt ám sát này chẳng hiểu ra sao, kết thúc càng khó hiểu, nhưng mà Phụng Triển cũng quen từ lâu. Dù cho y ít giao du với bên ngoài, song chuyện ám sát này cũng là chuyện thường ngày. Người ngoại tộc, người Đại Chu đều có, y cũng lười đi truy cứu từng người.
Vì thế, y trấn an Cố Thanh Ninh một chút, rồi như không xảy ra việc gì mà dẫn nàng trở về.
Sau khi Kỳ Nhã rời nhà trốn đi thì giống như con chim nhỏ được thả khỏi lồng. Trác Cách cũng phái người tìm nàng, nhưng nàng lại hờn dỗi không quay về. Trác Cách cũng không thể bắt nàng được, nên chỉ để hộ vệ bảo vệ nàng, tùy ý nàng đi.
Vốn dĩ Kỳ Nhã muốn đi tìm Phụng Triển và Bố Nhật Cổ Đức, có điều thảo nguyên mênh mông, nàng không tìm được tung tích của đối phương. Cuối cùng, nàng quyết định đi chơi. Nàng cũng biết bên đây có chợ đen, lúc này mới tò mò chạy tới. Ai ngờ chưa tìm được chợ đen lại nhặt được một người trên đường.
Trên người của người này đầy vết thương bị ngựa chở đi, hộ vệ của Kỳ Nhã phát hiện nên kéo xuống xem xét. Kỳ Nhã giật nảy mình: “Chủ quán sủi cảo?”
Gương mặt này chính là Lâm Vũ, trước đó y mở quán sủi cảo ở thành Nguyệt Lượng. Lúc này trên người y lại có đầy vết thương, y cũng đã hôn mê bất tỉnh, cũng may còn hơi thở yếu ớt. Trước đó, y nói muốn tham gia hôn lễ của biểu đệ, mà bây giờ lại xuất hiện trên thảo nguyên với dáng vẻ thế này. Chắc là không may gặp phải cường đạo nên vất vả lắm mới thoát được một mạng.
Vì là người quen, đương nhiên Kỳ Nhã không thể không quản. May mà vết thương trên người Lâm Vũ đều là ngoại thương, trên người bọn họ vệ đều mang theo kim sang dược. Sau khi băng bó đơn giản cho y thì đến nhà dân du mục gần đó tạm thời ở lại.
Kỳ Nhã tìm nữ nhi của dân du mục lau vết máu trên mặt Lâm Vũ, ai ngờ cô bé kia vừa đi bao lều vải không bao lâu thì đã hoảng sợ thất thố chạy ra nói mặt của người kia đã nứt ra.
Kỳ Nhã khó hiểu đi theo cô bé kia vào lều vải, lúc này mới thấy trên mặt Lâm Vũ hơi lạ. Nàng đưa tay sờ lên, sau đó kéo tấm mặt nạ da người kia xuống, phía dưới là khuôn mặt tái nhợt nhưng lại vô cùng tuấn tú. Cô bé ở bên cạnh không nhịn được mà khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi.
Kỳ Nhã lại nhíu mày, gương mặt này thật sự quá quen thuộc. Nàng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mở to hai mắt ra nhìn.
Nếu như gương mặt này già nua một chút, lại có thêm vết sẹo…
“Ông!”
Kỳ Nhã lẩm bẩm nói, mà sau khi nàng nói ra lời này thì cảm giác càng lúc càng giống. Nếu nói người này là con của Phụng Triển thì cũng không hề sai.
Mặc dù không biết đối phương có thân phận gì, vì sao lại đeo mặt nạ da người ẩn nấp ở thành Nguyệt Lượng, nhưng chỉ vì gương mặt giống Phụng Triển đến bảy tám phần này thì nàng cũng sẽ phải cứu sống y.
Bình luận facebook