Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-11
Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 11
Lục Tam Phong dừng bước chân, từ trên cao nhìn xuống vừa hay thấy phong cảnh hùng vĩ, vội vàng rời mắt sang hướng khác, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Hà Diễm Ly cảm nhận được sự khác thường của anh, trong lòng thầm đắc ý, dù sao mình cũng hơn Giang Hiểu Nghi mấy tuổi, càng thêm mặn mà thú vị, cố ý ưỡn ra, nói: “Thật ra hai nhà ta cũng có quan hệ gần gũi, rảnh thì qua nhà chị ăn bữa cơm, chị làm đồ ngon cho cậu ăn.”
“Vậy thì không cần, Hiểu Nghi rất bận, đi sớm về khuya, không rảnh.”
“Nếu cô ấy không rảnh thì cậu rảnh, chị đây còn nửa bình rượu trắng, uống chút không?” Hà Diễm Ly nháy mắt, dường như rất biết cách nói chuyện.
Nếu là người bình thường nhất định sẽ không chịu nổi, nhưng Lục Tam Phong cũng coi như nếm qua rồi, cười nói: “Chị Hà, chị cũng thủ tiết mấy năm rồi nhỉ?” . truyện ngôn tình
“Hai ba năm!” Hà Diễm Ly nói, nhíu mày nhìn anh.
“Tôi thấy chị nên tìm người bạn, cổ gắng sống tốt, sinh hoạt hẳn nên cùng phấn đấu, không phải thấy ai thắng thế thì xông vào, cuối cùng lại chẳng đạt được gì.” Lục Tam Phong dứt lời, đi lên lầu.
“Cậu nói ai là kẻ bợ đít vậy?” Sắc mặt Hà Diễm Ly cực kỳ khó coi, kéo áo lên, thầm nói: “Tôi không tin còn có đàn ông không thích ăn mặn.”
Lục Tam Phong trở về nhà, ngồi trên giường, trong lòng thầm nghĩ, mình nhất định phải đứng vững chân trước khi những lời nói dối bị chọc thủng, mấy người bây giờ đang lấy lòng mình, một khi nỗ lực đủ nhiều liền sẽ bảo mình thay bọn họ làm việc.
Đến lúc đó, cái gì mà ông già sau lưng Lục Tam Phong, cái gì mà có người trên, sẽ tự sụp đổ anh nhất định phải nhanh chóng kiếm được món tiền đầu tiên, cho mình đứng vững.
Ở nông thôi, một cái đồ hộp giá chín mươi đồng, nếu dùng lương thực đổi, bắp ngô giờ hai mốt đồng nửa cân, trạm lương thực có thể cho hơn hai bốn đồng.
Mà chi phí cho đồ hộp chính là đường hóa học, hoa quả, nước, nhân công, chai lọ đóng gói, những thứ này công lại cũng đến hai mươi chín đồng bốn xu.
“Nếu tính trạm lương thực và giá ngũ cốc ở nông thôn, tỷ suất lợi nhuận là ba trăm bốn mươi lăm phần trăm!” Lục Tam Phong sợ đến ngây người sau khi tính toán lợi nhuận.
Lãi kếch xù!
Khu vực nông thôn hiện nay vẫn là kinh tế tiểu nông, tự cung tự cấp, nhu cầu về quần áo, giày dép, thực phẩm công nghiệp là vô cùng lớn, giao thông đường bộ không thuận tiện dẫn đến tình trạng bán biệt lập với thành phố, thị trường phát triển mạnh chưa từng có.
Lục Tam Phong cuối cùng đã hiểu tại sao cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm hai nghìn lẻ tám, thiết bị gia dụng về nông thôn và ô tô về nông thôn có thể cứu nền kinh tế trong nước.
“Bây giờ chỉ cần giải quyết vấn đề chai lọ đóng hộp, sau đó ngồi đợi phát tài thôi!”
Vẻ mặt Lục Tam Phong có chút hưng phấn, nhưng càng thêm buồn bực, nhà máy thủy tinh không dễ lừa!
“Không dễ lừa cũng phải lừa!”
Lục Tam Phong nói xong liền cười, khi người khác tái sinh thì được hoàng hành bá đạo, mình tái sinh thì việc đầu tiên là đi khắp nơi lừa gạt, giả thần giả quỷ, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Ngoài cửa có tiếng mở cửa, Giang Hiểu Nghi vừa mở cửa, Như Lan liền xông vào, ôm con búp bê trên tay, trực tiếp nhào vào lòng Lục Tam Phong, kêu lên: “Ba ơi, có mua cho con đồ gì hay hay không?”
“Ba con là cái máy in tiền chắc mà ngày nào cũng mua đồ tốt cho con.” Giang Hiểu Nghi thay giày, đặt đồ ăn lên bàn, nhìn Lục Tam Phong nói: “Phong cách ăn mặc thường ngày của anh sao thành thế này rồi?”
Lục Tam Phong liếc mắt nhìn xuống dưới, mới nhận ra mình đã quên thay quần áo, vội vàng nói: “Tìm thấy nên mặc một chút, tìm kiếm cảm giác tân hôn.”
“Đáng ghét!” Giang Hiểu Nghi đỏ mặt nói: “Tại sao dưới lầu có nhiều người thế, đang nói cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là em họ của Lý Phượng đến rồi!”
Giang Hiểu Nghi vừa nấu ăn, lại câu được câu chăng nói về chuyện trong xưởng với Lục Tam Phong, Như Lan thì nằm trên giường chải đầu cho búp bê.
Trong lúc gia đình đang ăn cơm, Giang Hiểu Nghi đếm lại số nợ của gia đình, lặng lẽ nhìn Lục Tam Phong nói: “Buổi sáng tôi đi ra ngoài, đã thấy đám anh em của anh đang đợi ở cửa.”
Thấy dáng vẻ cô như vậy, Lục Tam Phong sợ cô lại vừa ăn vừa khóc, vội vàng nói: “Tôi…”
“Anh không cần giải thích với tôi, tôi có lẽ nên biết đủ, chỉ muốn trước tiên anh có việc làm, nợ tiền tôi có thể trả!” Giang Hiểu Nghi cúi đầu ăn cơm, cô đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
ít nhất mấy ngày nay, anh không có say khướt rồi trở về uy hiếp, đánh đập mình, cũng đã thay đổi rất nhiều!
Lục Tam Phong không biết nên nói gì chỉ có thể thở dài ăn cơm, sau này còn nhiều thời gian, từ từ sẽ tới thôi, trước tiên phải tự mình giải quyết vấn đề chai lọ đóng hộp đã.
Như Lan cảm giác bầu không khí dường như lại giống như trước, ôm bát cơm to, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Ăn xong, Lục Tam Phong chủ động giúp cô rửa bát, hai người cùng nhau đứng chung một chỗ, không có gì để nói, dường như mập mờ ngày hôm qua đã đến giới hạn, giống như pháo hoa lộng lẫy, chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi biến mất.
Chín giờ tối, vì không có TV, đèn sáng cũng tổn điện, anh nằm xuống sớm, Như Lan đứng dậy nhìn Lục Tam Phong, non nớt nói: “Ba ơi, qua đây ngủ, mát lắm!”
Hai mẹ con ngủ chiếu, Lục Tam Phong nhìn Như Lan, cười nói: ‘Ba mà qua, mẹ con sẽ bị nóng.
Vốn chính là một câu mập mờ, nhưng Giang Hiểu Nghi không có đáp lại, chỉ kéo Như Lan nằm xuống, vỗ nhẹ sau lưng dỗ con bé ngủ.
Lục Tam Phong cũng thức thời đi ngủ.
Mờ tối, vẻ mặt của Giang Hiểu Nghi lộ ra vẻ thất vọng, chẳng lẽ anh còn chờ mình chủ động à?
Một đêm này, Hà Diễm Ly lật qua lật lại không ngủ được trong đầy cứ nhớ lại Lục Tam Phong ngồi ở vị trí phó lái, trong lòng âm thâm nghĩ ra một kế.
Sáng ngày hôm sau, Lục Tam Phong mơ mơ màng màng nghe được tiếng gõ cửa, mở mắt hỏi: “Ai thế?”
“Tôi, Hà Diễm Ly, cậu nhanh giúp tôi một chút, ống nước trong nhà bị rò rồi.”
Giọng nói của Hà Diễm Ly cực kỳ sốt ruột.
“Tôi không phải thợ sửa ống nước, chị tìm người chuyên nghiệp đi!” Lục Tam Phong nói xong mặc quần áo vào.
“Trong nhà ngập rồi, cậu tìm cho tôi cái chốt mở trước đi.”
Lục Tam Phong ra mở cửa, Hà Diễm Ly đứng ngoài cửa trong bộ quân áo mỏng manh, vươn tay kéo Lục Tam Phong chạy vê phía nhà mình.
Khi hai người vừa bước vào, căn nhà đã đầy nước, nước chảy ra từ đường ống dẫn nước trong bếp.
Vòi bị hỏng không thể khóa được, Lục Tam Phong tìm kiếm một hồi, tìm được van bật, trực tiếp đóng lại, xoay người nói: “Nó ở ngay dưới. Chị chỉ cân đổi vòi là được.’ “Vất vả cho cậu rồi, còn quấy rầy cậu ngủ.” Hà Diễm Ly ngại ngùng nói.
‘Không có gì, tiện tay thôi. Lục Tam Phong nói, đánh giá căn nhà một chút, chăn trên giường vẫn còn trải ra, trên giường vứt đầy quân lót, khiến cho ánh mắt của anh không có chỗ dùng, nói: “Vậy tôi về trước đây.”
“Ấy đừng, ngồi lát rồi đi.” Hà Diễm Ly nói, ôm lấy cánh tay Lục Tam Phong: “Chỗ này của chị bừa bộn, không có chỗ ngồi, cậu ngồi lên giường trước đã.
Rồi dùng một tay đẩy Lục Tam Phong lên giường.
Bình luận facebook