• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Kẻ ăn chơi biến tổng tài (3 Viewers)

  • Chap-687

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 687: Đưa thư mời​




**********



Sáng sớm tám giờ, tin tức từ hai nơi Hồng Kông và Dubai dường như che trời lấp đất, tinh anh quý tộc toàn thế giới sẽ tụ họp lần nữa, năm mươi thương nghiệp tinh anh đứng đầu toàn cầu, thậm chí có người đang truyền ra, hơn phân nửa Phố Wall đều phải rung chuyển, giữ mặt mũi cho Lục Tam Phong.



Trong nhà ăn, Lục Tam Phong đang ăn bữa sáng, xem báo chí buổi sáng hôm nay, sáng sớm Phùng Chính Anh đã nhận được điện thoại của Vân Thi Ngọc, nói hôm nay cô ta có thể gặp mặt với Lục Tam Phong.



"Anh Phong, chị họ tôi bảo hôm nay có thể gặp mặt với anh." Phùng Chính Anh nói với Lục Tam Phong.



"Vậy thì gặp thôi, cô ấy ở chỗ này làm gì?" Lục Tam Phong ngẩng đầu hỏi.



"Tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng chưa từng gặp chị ấy, cũng chưa từng nghe nói đến người này, ba tôi nói, trước kia thường xuyên đến nhà tôi, có điều mấy năm đó tôi đều ở nước ngoài." Phùng Chính Anh vô cùng thẳng thắn.



"À." Lục Tam Phong ý vị thâm sâu gật đầu nói: "Hiểu rồi, gặp đi!"



"Vậy lúc nào thì anh rảnh?" Phùng Chính Anh hỏi. App



"Sáng hôm nay cũng tương đối rảnh rỗi, ngày mai chính là cuối tuần mà, buổi sáng đều được hết." Lục Tam Phong lơ đãng nói, trong lòng đang âm thầm lẩm nhẩm, cô gái này nên giữ lại, hay là trực tiếp đuổi đi nhỉ, đây chính là một vấn đề khó.



Giữ lại, anh lẩm bẩm trong lòng, vào thời điểm như này mà giữ người ngài Phùng phải đến ở bên cạnh làm người chung chăn chung gối, thì anh thà ôm bom đi ngủ còn hơn. Nhưng không giữ lại, chỉ sợ bên ngài Phùng kia nảy sinh nghi ngờ, đến lúc đó phái đoàn đội đến công ty, xâm nhập vào tài vụ, các chi nhánh mấu chốt trong thị trường này thì cũng không hay lắm.



Trong lòng Lục Tam Phong thầm than một tiếng vấn đề khó đây!



Chín giờ sáng, Vân Thi Ngọc đến cửa khách sạn, váy dài bó sát thân người đã khắc họa dáng người trước sau lồi lõm vô cùng nóng bỏng, chân đi một đôi giày cao gót màu trắng, trên khuôn mặt trái xoan trang điểm tinh xảo, mái tóc dài xõa trên vai, trên bờ vai lại đeo một chiếc túi LV nhỏ, cho người ta một cảm giác đây là loại phụ nữ gợi cảm.



Phùng Chính Anh đứng chờ ở cửa đón người, cậu ta không biết Vân Thi Ngọc, nhưng Vân Thi Ngọc biết cậu ta, lúc đi tới có vài phần thân mật nói: "Chính Anh, cậu tới đón chị à?"



"Chị là?" Phùng Chính Anh nhìn dáng người nóng bỏng này của cô ta, hơi có chút không được tự nhiên, ánh mắt không tự chủ liếc mắt nhìn sang, trong lòng cảm thấy có gì đó hơi lạ, sửng sốt một chút nói: "Thi Ngọc đúng không?"



"Chị là chị họ của cậu đây, cậu quá bận rộn việc học, hai chúng ta cũng chưa từng gặp mặt nhau, có điều chị thường xuyên thấy ảnh chụp của cậu." Vân Thi Ngọc vô cùng thân mật, tựa như thật sự là chị họ ruột thịt của cậu ta vậy, nắm tay cậu ta quan sát một chút nói: "Hiện tại càng ngày càng đẹp trai, cũng cao hơn rồi."



Phùng Chính Anh đối với sự thân quen giả trận này có chút lúng túng, cười cười nói: "Anh Phong đã ở phòng đón khách chờ rồi, chúng ta đi lên thôi."



Vân Thi Ngọc gật gật đầu, lúc ở trong thang máy, hỏi dò: "Vị tổng giám đốc Lục này bao nhiêu tuổi vậy?"



"Lớn hơn tôi khoảng ba bốn tuổi, chắc vậy, tôi cũng không rõ lắm." Phùng Chính Anh suy nghĩ nói.



"Còn trẻ như vậy à?" Trong lòng Vân Thi Ngọc có chút giật mình, có điều cũng đang thầm vui, tình huống đã tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô ta, hỏi: "Trông đẹp trai chứ?"



"Anh Phong có lẽ khá đẹp trai đấy!" Phùng Chính Anh trêu ghẹo nói: "Chúng ta đều là người một nhà, có thể giới thiệu cho chị, chắc chắn sẽ không quá tệ đâu."



"Đúng đúng đúng!" Tâm trạng Vân Thi Ngọc lập tức thoải mái rất nhiều, vừa có tiền, vừa đẹp trai, lại trẻ tuổi, bản thân coi như cũng là nhặt được món hời lớn rồi.



Cứ coi như không thể giúp ngài Phùng lấy được bao nhiêu tin tức hữu dụng, đi đến chuyện kết hôn với người đàn ông như vậy, cũng tuyệt đối không lỗ nhỉ!



Ra khỏi thang máy, Vân Thi Ngọc hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái của mình một chút, giẫm lên giày cao gót đi theo bên cạnh Phùng Chính Anh.



Phùng Chính Anh đẩy cửa lớn của phòng tiếp khách, đi vào, nhìn thấy Lục Tam Phong ngồi trên ghế sa lon nói: "Chị tôi tới rồi."



Lục Tam Phong vội vàng đứng dậy, đi về phía trước hai bước, lúc đi đến chỗ Vân Thi Ngọc, anh sửng sốt một chút, trong lòng đang âm thầm suy nghĩ, ngài Phùng là cảm thấy khẩu vị bản thân đỉnh? Hay là khẩu vị của anh đỉnh đây?



Tìm một cô gái xinh đẹp như vậy đến đây, khó tránh khỏi có hơi quá trần trụi nhỉ?



"Chào cô chào cô!" Lục Tam Phong vươn tay ra bắt tay, khách khí nói: "Mời ngồi!"



Lúc Vân Thi Ngọc nhìn thấy Lục Tam Phong hai mắt sáng lên, nếu như nói lúc đến Lục Tam Phong trong tưởng tượng của cô ta kia là địa ngục, vậy thì Lục Tam Phong trước mặt này chính là thiên đường. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter



Tâm trạng kích động vô cùng, thậm chí tim bắt đầu đập nhanh hơn, sắc mặt hơi đỏ lên, ngồi xuống đôi chân mảnh khảnh cũng vắt lại, dùng tay vẩy một vài lọn tóc, có chút không dám nhìn thẳng Lục Tam Phong, nói: "Không ngờ tới tổng giám đốc Lục lại đẹp trai như vậy đó!"



"Cũng thường thôi, nghe nói người An Lạc ở nước ngoài có cái gọi là tôn rồng, chính là nói đến khuôn mặt này, hai chúng ta cũng tương đương nhau chứ nhỉ." Lục Tam Phong trêu chọc nói.



"Vậy vị này gọi là bạn của tồn rồng, chắc hẳn là cũng xinh đẹp đây!" Lúc Vân Thi Ngọc nói chuyện, trong lòng đã có chút rối loạn, âm thầm hít thở sâu để điều chỉnh cho bản thân trạng thái ổn định.



Phùng Chính Anh có thể cảm nhận được trạng thái Vân Thi Ngọc hình như có gì đó không ổn, giải thích nói: "Chị họ tôi là người sâu sắc, tương đối kín đáo bảo thủ một chút."



"Ha ha ha, từ trang phục đã có thể nhìn ra." Lục Tam Phong đánh giá từ trên người cô ta, tầm mắt rơi vào phần ngực, nói: "Cô rất giống một người bạn của tôi, khiến cho người ta nhớ tới cô ấy."



Vân Thi Ngọc cuối cùng điều chỉnh xong bản thân, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, đôi mắt kia không ngừng chớp chớp, nói: "Thật là ngại quá, để anh chê cười rồi, tổng giám đốc Lục ngày bình thường thích gì vậy nhỉ?"



"Tôi à, cô cũng biết đấy, tôi có tiền, cuộc sống của người có tiền đều tương đối đơn điệu." Lục Tam Phong châm một điếu thuốc, vểnh chân lên bắt chéo nhau, nói: "Tiêu tiền, chơi gái."



Phùng Chính Anh và Vân Thi Ngọc đứng hình tại chỗ, đều có chút kinh ngạc.



"Anh Phong này thích nói đùa, ngày bình thường anh ấy bề bộn nhiều việc, chuyện công ty tương đối nhiều." Phùng Chính Anh hỗ trợ giải vây nói.



Vân Thi Ngọc tựa hồ cảm nhận được gì đó, nhìn Lục Tam Phong ngồi ở đó hút thuốc nhả khói, đôi chân kia bắt chéo vểnh lên không thèm quan tâm, mở miệng nói: "Thật ra tôi cũng biết, bên cạnh một vài người thành công có rất nhiều phụ nữ, có điều anh rất thẳng thắn, không giống như đám người kia, luôn tìm cách che giấu, tôi thích sự thẳng thắn của anh."



Lúc này đổi lại là Lục Tam Phong ngây ngẩn cả người, trong lòng giật mình thầm nói: “Vãi thật, vậy cũng được luôn?"



"Con người tôi đây luôn là có cái gì nói cái đó, nếu như cô không thể chấp nhận được, tôi cũng hiểu cho." Lục Tam Phong nói với cô ta.



"Tôi hiểu anh mà, đây không phải lỗi của anh, tôi biết bên cạnh người thành công sẽ có những tình huống gì, là những ả đàn bà kia sai, thật ra con người tôi không thể nào quá để ý thân thể của anh ở đâu, mà càng quan tâm chính là một nửa trái tim kia đang chỗ nào." Vân Thi Ngọc vô cùng chân thành nói.



Lục Tam Phong trong lòng thầm kêu, người phụ nữ này không tầm thường, là chơi lớn thật sự muốn ở lại bên cạnh mình.



Phùng Chính Anh ngồi ở đây đã bị kinh ngạc đến mức không tự chủ được há to miệng, tam quan của cậu ta tựa như là bị sét đánh ngang qua, sấm sét giữa trời quang, đây không phải một cuộc ra mắt mà, tại sao lại để cậu ta cảm thấy tam quan như bị bẻ cong thế này.



"Tôi ngày bình thường sẽ rất bận bịu, có lẽ sẽ không có thời gian quan tâm đến tâm trạng của cô, ví dụ như sinh nhật này, hoặc là các ngày lễ khác." Lục Tam Phong tiếp tục gây chuyện nói.



"Không sao hết, anh là kẻ mạnh, bầu trời mới là nơi anh thuộc về, anh bận bịu tôi có thể bận bịu cùng anh, về phần mấy cái ngày lễ gì đó kia đều không quan trọng. Hơn nữa, tôi cũng không thích đón mấy ngày lễ đó, lại còn tặng hoa gì đó nữa, quá không có ý nghĩa, biểu hiện yêu một người không phải qua việc tặng hoa." Vân Thi Ngọc có chút thâm sâu nhìn Lục Tam Phong.



"Thật ra tôi là loại người khá keo kiệt, ví dụ như đưa có tiền này, hoặc là xe thể thao biệt thự mấy thứ này nữa."



Lục Tam Phong còn nói thêm.



"Không sao cả, sao anh lại cảm thấy tôi là vì tiền mới đến bên anh chứ? Nói lời trong lòng nhé, khoảnh khắc bước chân vào cửa này, tôi không tin thế giới này có cái gọi là vừa gặp đã yêu, nhưng lúc nhìn thấy anh, vừa rồi trong đầu tôi trống rỗng. Dù là ngày mai công ty anh phá sản, tôi cũng có thể làm việc mà, tôi có thể nuôi anh nữa!" Trên mặt cô ta lộ ra nụ cười.



Lục Tam Phong thở dài, hút thuốc nói: "Cô thật sự quá tốt rồi, vậy thì tôi đành nói rõ ngọn ngành vậy, thật ra tôi đã kết hôn, rồi lại ly hôn, bởi vì đánh vợ đấy."



Vân Thi Ngọc do dự một chút, nói: "Tôi tin rằng sau khi một người đàn ông đã trải qua một cuộc hôn nhân, sẽ càng thêm chín chắn, tựa như hoa quả chín mọng, càng thêm cuốn hút. Về phần đánh nhau, nhà ai mà không phải va va chạm chạm chứ, tôi tin nếu đủ bao dung, sẽ giúp cho hai người càng tiến xa, có đôi khi cãi lộn, đánh nhau mới càng có hương vị gia đình, náo loạn chút thôi mà!"



Phùng Chính Anh ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm Vân Thi Ngọc, trong lòng cũng cảm thấy có phải cô ta là đến để tiếp cận người giàu có không, sao lại không có giới hạn như thế chứ, anh Phong cũng bắt đầu đánh vợ rồi, cô ta còn cảm thấy rất tình thú?



Còn có cả sở thích này à?



Lục Tam Phong đã không còn lời gì có thể nói, chỉ có thể thầm than trong lòng một tiếng, có tiền thật sự là muốn làm gì thì làm à.



"Cô cũng rất tốt, vậy chúng ta từ từ tiếp xúc một chút, cô ở đâu vậy?" Lục Tam Phong hỏi.



"Tôi vốn là ở chỗ này chơi thôi, hiện tại cũng đã trả phòng khách sạn rồi." Vân Thi Ngọc nhìn chằm chằm Lục Tam Phong liên tục chớp chớp mắt, ý tứ rất rõ ràng.



"Vậy thì cứ ở lại nơi này đi, hai ngày này có thể tôi sẽ hơi bận bịu, chiêu đãi không chu đáo, vẫn hy vọng có thông cảm cho." Lúc Lục Tam Phong nói chuyện nhìn lướt qua đồng hồ, đứng lên nói: "Vậy cô nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có vài việc phải làm." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter



"Không sao đâu, anh cứ làm việc của mình đi, rảnh rỗi có thể đến tìm tôi, chúng ta trò chuyện nhiều thêm chút." Cô ta nói đầy ẩn ý.



"Được!"



Lục Tam Phong giao cô ta cho Lý Đình, tìm một căn phòng ở đây để ở trước đã, chuyện còn lại giao cho Phùng Chính Anh, hôm nay chính là ngày phát thư mời.



Trong văn phòng, Lục Tam Phong liếc nhìn danh sách nhân viên, bên phía Hồng Kông mới mời được ngài Phùng của Hồng Quảng, Tô Ái Linh của tập đoàn tư bản Liên Hợp, chủ tịch Lữ của công ty Kenne, tổng giám đốc Phương của tập đoàn Adra, tổng giám đốc Hầu của tập đoàn Billie, tổng cộng phát gửi đi hơn mười thư mời.



Ngoài một vài người của mình dùng để chống đỡ trận địa, có tất cả năm nhà phụ trách bên trung gian trong giao dịch thương mại quốc tế, chỉ cần giải quyết năm nhà này, Điện tử Thủy Hoàn sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự phụ thuộc vào công ty xuất nhập khẩu Tấn Phát.



Sau khi xác nhận danh sách, Lục Tam Phong nói với Lý Đình: "Bên này gửi thư mời sang cũng đã muộn rồi, tôi để người khác phụ trách việc chế tạo và đưa thư tới tận cửa ở Hồng Kông. Mấy người phụ trách thông báo qua điện thoại, nhớ kỹ, phải nói tiếng Anh, tiếng Anh tiêu chuẩn, phải kiêu ngạo, hiểu không?"



Lý Đình gật đầu nói: "Hiểu rồi!" Lục Tam Phong ngồi ở đây cẩn thận suy nghĩ ngày đó có thể sẽ xảy ra chuyện gì, bữa tiệc hôm chủ nhật, ngoại trừ tổng giám đốc của năm công ty này, những người khác đều là 'diễn viên', có thể nói đây là một cuộc gian lận lừa đảo mang tầm quốc tế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom