Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
“Không buồn.”
Một lúc sau.
Tần Lãng: “Em có thích anh không?”
Tôi ngập ngừng gõ một dòng: “Em, em có thể thích anh được không?”
Rất nhanh sau đó.
“Có thể! Có thể!! Có thể!!! Hoàn toàn có thể!!! Mầm đậu nhỏ! [Hôn hôn] [Hôn hôn] [Hôn hôn]”
Nhìn câu trả lời đầy phấn khích của anh, tôi không cầm được nước mắt.
Tôi thật may mắn biết bao khi được gặp anh ấy.
Tôi cất điện thoại lại vào túi rồi đến phòng của bác sĩ Triệu, một bác sĩ tâm lý.
“Bác sĩ Triệu, em muốn hỏi làm thế nào để hòa hợp với những người bị trầm cảm.” Tôi dừng lại, sau đó nói tiếp “Hơn nữa, nếu em muốn tìm hiểu thêm về bệnh trầm cảm, em nên đọc sách nào?”
Bác sĩ Triệu nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên: “Em với Tần Lãng sớm như vậy đã xác định bên nhau?”
Tôi cười khúc khích nói: “Đúng là có chút sớm.”
“Chúc mừng, chúc mừng.” Anh ta trở nên nghiêm túc “Thực ra, điều mà bệnh nhân trầm cảm cần nhất không phải là sự cảm thông mà là sự thấu hiểu, là sự đồng hành…”
Tôi ngồi xuống trước mặt bác sĩ Triệu, ghi chép nghiêm túc những gì anh ta nói.
Thờ gian thám thoát trôi qua tôi đã ghi nhớ đầy đủ cả chục trang.
“Được rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi.”
Tôi đặt bút xuống, xoa xoa bàn tay bị đau, ngập ngừng hỏi: “Bác sĩ Triệu, tại sao Tần Lãng lại đặt biệt danh cho anh là “Miếng dán cơ”?”
Anh ta nhìn về phía trước, như hồi tưởng lại ký ức: “Khi đó anh với Tần Lãng chỉ mới ba bốn tuổi, một hôm anh ấy đến nhà anh chơi rồi nói với anh ba anh bị bệnh rồi, bị u xương vòm họng. Anh nhìn một chút, đúng là ngay cổ ba anh có một khối phồng lên.
Anh rất lo lắng, nghe nói miếng dán cơ có thể chữa được bệnh ung thư vòm họng nên nhân lúc ông ấy ngủ anh đã dán miếng dán cơ lên cổ họng của ông ấy.
Anh cứ thế đợi rồi đợi, đợi khoảng nửa tiếng mà khối phồng vẫn không biến mất, thế là ngay sau đó não anh đùng một cái, anh dùng tay đấm vào cổ họng ba mình …
Đó là một cú đấm khó quên và anh đã phải khóc rất nhiều.
Điều buồn cười hơn nữa là, ngày hôm sau, Tần Lãng đến hỏi anh miếng dán cơ hoạt động như nào, bởi vì cổ họng của ba anh ấy cũng phình to ra. ”
Tôi nghĩ mà buồn cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh lừa anh ấy bảo hiệu quả rất tốt. Thế là anh ấy cũng bắt chước anh. Chỉ có điều, anh không ngờ rằng anh ấy không những không bị đánh mà chú Tần còn kiên nhẫn nói với anh ấy rằng đó là quả táo Adam, thứ chỉ có đàn ông mới có.”
Tôi không thể nhịn được cười.
Giọng nói nhàn nhạt của Tần Lãng đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến: “Hai người sao lại cười nói sau lưng tôi?”
Tôi vui vẻ chạy đến bên Tần Lãng: “Tần Lãng, biệt danh mà anh đặt cho bác sĩ Triệu thật sự rất thích hợp.”
“Thật sao? Vậy thì anh cũng sẽ tặng em một cái.”
“…”
Anh cười nói: “Mầm đậu nhỏ? Cọng giá? Kẻ ăn mày răng to?”
“Ahhhhh, Tần Lãng, anh ăn hiếp người ta!”
Tôi lao đến định tát anh hai cái nhưng anh đã ôm chặt lấy tôi.
Anh cười sảng khoái, đôi mắt sáng ngời.
Hết
P/s: Mình biết sẽ có nhiều bạn cảm thấy tác giả đang lấy người mắc bệnh trầm cảm ra làm trò đùa, nhưng đối với mình, mình lại nghĩ tác giả đang thể hiện một khía cạnh của bệnh nhân mắc trầm cảm. Người mắc bệnh trầm cảm không vô dụng, họ có thể thu hẹp bản thân trong thế giới nội tâm riêng, nhưng sẽ luôn yêu quý, trân trọng và sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ những người họ yêu thương, đối với họ, những mối quan hệ này cực kì đáng quý. Chẳng có “người vô dụng” nào lại như Tần Lãng, dù luôn muốn tự sát nhưng đối xử với Lẫm Nhã hết sức đáng yêu, sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ Lâm Nhã.
Mặc dù mình không đến mức trầm cảm nhưng đã rất NHIỀU LẦN trải qua áp lực. Những lúc như vậy, mình chỉ biết trốn trong nhà tắm, xả to nước rồi bật khóc, không muốn cho ba mẹ phiền lòng. Mình vừa khóc vừa tự động viên bản thân cố lên, mày làm được mà. Vậy nên, mình cũng hy vọng nhưng bạn đang trải qua áp lực hãy mạnh mẽ lên. Sau cơn mưa trời lại sáng mà, mỗi lần trải qua 1 áp lực mình đều bật cười, cảm thấy bản thân ngu ngốc quá, chuyện nhỏ xíu đó mà cũng khóc lóc. Cứ vượt qua được một áp lực lại thêm tự hào về sự mạnh mẽ của bản thân, lại thêm được một bài học về trưởng thành.
Mình thật sự thích câu “Thực ra, điều mà bệnh nhân trầm cảm cần nhất không phải là sự cảm thông mà là sự thấu hiểu, là sự đồng hành ” của tác giả. Xung quanh mình có rất nhiều mối quan hệ đáng trân trọng, vậy nên mình luôn cố gắng hiểu một ai đó để có thể trở thành bạn của họ, một người bạn đích thực.
Xàm xí xíu thôi, hy vọng mọi người luôn cười yêu đời mỗi ngày nha! Nếu mà mệt mỏi quá thì cứ ghé truyenngan.xyz để vui vẻ nè!!!!
Một lúc sau.
Tần Lãng: “Em có thích anh không?”
Tôi ngập ngừng gõ một dòng: “Em, em có thể thích anh được không?”
Rất nhanh sau đó.
“Có thể! Có thể!! Có thể!!! Hoàn toàn có thể!!! Mầm đậu nhỏ! [Hôn hôn] [Hôn hôn] [Hôn hôn]”
Nhìn câu trả lời đầy phấn khích của anh, tôi không cầm được nước mắt.
Tôi thật may mắn biết bao khi được gặp anh ấy.
Tôi cất điện thoại lại vào túi rồi đến phòng của bác sĩ Triệu, một bác sĩ tâm lý.
“Bác sĩ Triệu, em muốn hỏi làm thế nào để hòa hợp với những người bị trầm cảm.” Tôi dừng lại, sau đó nói tiếp “Hơn nữa, nếu em muốn tìm hiểu thêm về bệnh trầm cảm, em nên đọc sách nào?”
Bác sĩ Triệu nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên: “Em với Tần Lãng sớm như vậy đã xác định bên nhau?”
Tôi cười khúc khích nói: “Đúng là có chút sớm.”
“Chúc mừng, chúc mừng.” Anh ta trở nên nghiêm túc “Thực ra, điều mà bệnh nhân trầm cảm cần nhất không phải là sự cảm thông mà là sự thấu hiểu, là sự đồng hành…”
Tôi ngồi xuống trước mặt bác sĩ Triệu, ghi chép nghiêm túc những gì anh ta nói.
Thờ gian thám thoát trôi qua tôi đã ghi nhớ đầy đủ cả chục trang.
“Được rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi.”
Tôi đặt bút xuống, xoa xoa bàn tay bị đau, ngập ngừng hỏi: “Bác sĩ Triệu, tại sao Tần Lãng lại đặt biệt danh cho anh là “Miếng dán cơ”?”
Anh ta nhìn về phía trước, như hồi tưởng lại ký ức: “Khi đó anh với Tần Lãng chỉ mới ba bốn tuổi, một hôm anh ấy đến nhà anh chơi rồi nói với anh ba anh bị bệnh rồi, bị u xương vòm họng. Anh nhìn một chút, đúng là ngay cổ ba anh có một khối phồng lên.
Anh rất lo lắng, nghe nói miếng dán cơ có thể chữa được bệnh ung thư vòm họng nên nhân lúc ông ấy ngủ anh đã dán miếng dán cơ lên cổ họng của ông ấy.
Anh cứ thế đợi rồi đợi, đợi khoảng nửa tiếng mà khối phồng vẫn không biến mất, thế là ngay sau đó não anh đùng một cái, anh dùng tay đấm vào cổ họng ba mình …
Đó là một cú đấm khó quên và anh đã phải khóc rất nhiều.
Điều buồn cười hơn nữa là, ngày hôm sau, Tần Lãng đến hỏi anh miếng dán cơ hoạt động như nào, bởi vì cổ họng của ba anh ấy cũng phình to ra. ”
Tôi nghĩ mà buồn cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh lừa anh ấy bảo hiệu quả rất tốt. Thế là anh ấy cũng bắt chước anh. Chỉ có điều, anh không ngờ rằng anh ấy không những không bị đánh mà chú Tần còn kiên nhẫn nói với anh ấy rằng đó là quả táo Adam, thứ chỉ có đàn ông mới có.”
Tôi không thể nhịn được cười.
Giọng nói nhàn nhạt của Tần Lãng đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến: “Hai người sao lại cười nói sau lưng tôi?”
Tôi vui vẻ chạy đến bên Tần Lãng: “Tần Lãng, biệt danh mà anh đặt cho bác sĩ Triệu thật sự rất thích hợp.”
“Thật sao? Vậy thì anh cũng sẽ tặng em một cái.”
“…”
Anh cười nói: “Mầm đậu nhỏ? Cọng giá? Kẻ ăn mày răng to?”
“Ahhhhh, Tần Lãng, anh ăn hiếp người ta!”
Tôi lao đến định tát anh hai cái nhưng anh đã ôm chặt lấy tôi.
Anh cười sảng khoái, đôi mắt sáng ngời.
Hết
P/s: Mình biết sẽ có nhiều bạn cảm thấy tác giả đang lấy người mắc bệnh trầm cảm ra làm trò đùa, nhưng đối với mình, mình lại nghĩ tác giả đang thể hiện một khía cạnh của bệnh nhân mắc trầm cảm. Người mắc bệnh trầm cảm không vô dụng, họ có thể thu hẹp bản thân trong thế giới nội tâm riêng, nhưng sẽ luôn yêu quý, trân trọng và sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ những người họ yêu thương, đối với họ, những mối quan hệ này cực kì đáng quý. Chẳng có “người vô dụng” nào lại như Tần Lãng, dù luôn muốn tự sát nhưng đối xử với Lẫm Nhã hết sức đáng yêu, sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ Lâm Nhã.
Mặc dù mình không đến mức trầm cảm nhưng đã rất NHIỀU LẦN trải qua áp lực. Những lúc như vậy, mình chỉ biết trốn trong nhà tắm, xả to nước rồi bật khóc, không muốn cho ba mẹ phiền lòng. Mình vừa khóc vừa tự động viên bản thân cố lên, mày làm được mà. Vậy nên, mình cũng hy vọng nhưng bạn đang trải qua áp lực hãy mạnh mẽ lên. Sau cơn mưa trời lại sáng mà, mỗi lần trải qua 1 áp lực mình đều bật cười, cảm thấy bản thân ngu ngốc quá, chuyện nhỏ xíu đó mà cũng khóc lóc. Cứ vượt qua được một áp lực lại thêm tự hào về sự mạnh mẽ của bản thân, lại thêm được một bài học về trưởng thành.
Mình thật sự thích câu “Thực ra, điều mà bệnh nhân trầm cảm cần nhất không phải là sự cảm thông mà là sự thấu hiểu, là sự đồng hành ” của tác giả. Xung quanh mình có rất nhiều mối quan hệ đáng trân trọng, vậy nên mình luôn cố gắng hiểu một ai đó để có thể trở thành bạn của họ, một người bạn đích thực.
Xàm xí xíu thôi, hy vọng mọi người luôn cười yêu đời mỗi ngày nha! Nếu mà mệt mỏi quá thì cứ ghé truyenngan.xyz để vui vẻ nè!!!!
Bình luận facebook