Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Của Bảo Bối-269
Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này Con Muốn - Chương 258: Đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho em ---
Chương 258: Đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho em
---
Edit Mạc Vân Trà sữa
"Nguyện thua cuộc! Mặc dù Hoắc Ngạn Đông ta từ trước đến giờ không chừa thủ đoạn nào, bất quá, ba chữ này lại thì sẽ không vi phạm nguyên tắc" Hoắc Ngạn Đông cầm khẩu súng kia lên, để mu bàn tay của mình, "Nếu là ta thua"
Bố Luân kinh hô thành tiếng, "Ông chủ"
"Ba" Hoắc Ngạn Đông đã nhấn cò súng
Để cho Bố Luân cùng Hoắc Ngạn Đông kinh ngạc không thôi chính là,phát súng thứ sáu lại có thể cũng không có đạn! ! !
Bố Luân trố mắt nghẹn họng, còn có chút không phản ứng kịp rốt cuộc là chuyện gì xảy ra Mãi đến Cố Hành Thâm mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay bất ngờ nằm trong lòng bàn tay kia là viên đạn vốn nên chứa ở nòng súng Bố Luân giận dữ, "mày lại có thể không có đem đạn bỏ vào!"
Hoắc Ngạn Đông giận quá thành cười, "Tiểu tử, cậu thật có dũng khí!"
Trên mặt của Tiểu Kiều là đã sớm biết sáng tỏ vẻ mặt, loại trò chơi này, cô không biết mấy tuổi đã bị Cố Hành Thâm lấy tới lừa gạt cô
Không nghĩ tới thủ đoạn lừa con gái mấy chục năm sau lại có thể đồng dạng dùng để lừa cha cô
Những thứ này tư tưởng của người đều quá phức tạp, ngược lại thường thường bỏ quên nhất việc không thể đơn giản hơn!
"Như vậy, tính huề nhau"
Bố Luân đang chuẩn bị nói chuyện, không đợi anh mở miệng, "Phanh ——" một tiếng sau, Cố Hành Thâm đột nhiên đem viên đạn kia chứa nòng súng bên trong đối với chuẩn mu bàn tay của chính mình nổ súng
"Mày" Bố Luân nhìn lấy anh xì xào ứa máu bàn tay, có chút sợ sệt Hừ, coi như anh thức thời, đỡ cho hắn động thủ
Hoắc Ngạn Đông hai con ngươi híp lại, lại dám như vậy đùa bỡn mình, Cố Hành Thâm cho là như vậy hắn liền sẽ tính rồi sao? Đang thả Cố Tiêu Nhu, những thủ hạ của hắn lần nữa đuổi tới, giết anh dễ như trở bàn tay Chẳng lẽ Cố Hành Thâm hiện tại tay không tấc sắt còn có thể lấy một địch một trăm?
Lúc này, đột nhiên có tên thủ hạ xông vào, "Ông chủ! Không xong rồi! Đột nhiên xuất hiện một đám người hướng tới bên này!"
Hoắc Ngạn Đông cũng không có ngốc đến dùng một người phụ nữ hoàn toàn không có có giá trị lợi dụng tới uy hiếp Cố Hành Thâm, hoặc là dùng Cố Hành Thâm uy hiếp những thứ kia công người tiến vào, bởi vì lấy cá tính của Cố Hành Thâm, tình nguyện cùng anh lấy mạng đổi mạng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, hiện tại chỉ có mau sớm thoát thân!
Hoắc Ngạn Đông sắc mặt đông lại một cái, nhìn Cố Hành Thâm , sau đó hận hận cắn răng, "Người tuổi trẻ, sau này cũng không có gặp lại cậu nữa, cậu chính là đi tới mặt cùng cha mẹ cậu đoàn tụ đi!"
Hoắc Ngạn Đông mang theo người rút lui, đem cửa khóa lại, để lại trong phòng một khối bom hẹn giờ
Lần này mặc dù diệt Cố Hành Thâm, nhưng mà, hắn cũng là tổn thất tương đối thảm trọng!
Bất quá mặc kệ như thế nào, hết thảy các thứ này cuối cùng là kết thúc!
Hắn có nhiều thời gian tập hợp lại, cũng sẽ không bao giờ có người dám cùng hắn đối nghịch!
Trước khi đi, Hoắc Ngạn Đông nói một câu ——
"Người tuổi trẻ, lấy mưu kế của cậu cùng thủ đoạn mười cái Hoắc Ngạn Đông cũng đã chết, biết cậu vì sao lại thua không? Một người nếu có một thứ nhất định phải bảo vệ cả đời, liền sẽ trở thành nhược điểm cả đời không cách nào khắc phục , cái gánh vác này sẽ vĩnh viễn đè chặt cậu Cho nên, cậu vĩnh viễn cũng không thắng được ta!"
---
---
Bên ngoài xốc xếch chạy thục mạng tiếng bước chân rất nhanh liền biến mất, phòng mờ mờ bên trong an tĩnh dị thường, chỉ có bom hẹn giờ truyền tới "Tí tách" "Tí tách" Âm thanh của sự tử vong
Cố Hành Thâm nhanh chóng quan sát bốn phía, gian phòng này bốn phía đều là tường, không có cửa sổ, cửa là bằng sắt!
Xem ra Hoắc Ngạn Đông đã sớm tính toán, cố ý chọn chỗ như vậy
Chỉ còn lại năm phút quả bom sẽ phát nổ , chờ cứu viện căn bản là không kịp!
Cố Hành Thâm nhặt lên cái ghế kia liền hướng cửa sắt đập tới, bất quá hai cái, ghế gỗ đã nát bấy, tiếp theo là bàn
Trong phòng phát ra "Ầm" "Ầm" tiếng vang ầm ầm, cửa sắt đung đưa rơi tầng kế tiếp tường màu xám
Cuối cùng, Cố Hành Thâm chỉ có thể dùng thân thể không ngừng mà đụng
Tiểu Kiều yên lặng mà ngồi xổm ở trong góc, ôm lấy đầu gối chôn đầu, nghe Cố Hành Thâm đập cửa âm thanh cùng thô trọng tiếng thở dốc
Mới vừa rồi "Tí tách" "Tí tách" âm thanh chẳng lẽ là bom hẹn giờ?
Nói cách khác, tính mạng của cô đã đếm ngược rồi
Thật sự muốn từ biệt ông nội, Tiểu Niệm, Tiểu Tĩnh
Nhưng là hết thảy cũng không kịp, trước mắt cô việc duy nhất có thể làm , trước khi chết trong lòng chỉ có
"Cố Hành Thâm! Anh giải thích mọi thứ với em đi mà"
"Ầm" một tiếng, chỉnh cánh cửa sau này ngã xuống
Cố Hành Thâm liếc nhìn bom hẹn giờ, chỉ còn có ba mươi giây
Nếu như vào lúc này ôm lấy Tiểu Kiều đi có thể chạy được bao xa?
Không đủ, căn bản không kịp
Loại này nổ uy lực của đạn quá lớn
Cửa Mở ra sao?
Tiểu Kiều đang run rẩy, cảm giác trên môi dường như vội vàng không kịp chuẩn bị mà truyền tới cảm giác ướt mềm mại cùng khí tức quen thuộc
Cái đó khí tức thoáng qua, ngay sau đó chính là thật nhanh chạy ra ngoài mở tiếng bước chân
Anh Đi rồi sao?
Tiểu Kiều thật thấp vùi đầu, nguy hiểm như vậy dưới tình huống, anh không tự mình chạy , chẳng lẽ cònsẽ mang theo cái bọc rẻ rách như cô để thêm vướng chân sao?
A, có lẽ, cô liền ngay cả bọc rẻ rách cũng không xứng làm, Cố Tiêu Nhu mới có tư cách để anh ấy che chở yêu thương
Cô yên lặng chờ đợi tử thần đến, hoàn toàn không có chú ý tới trong phòng an tĩnh như vậy, thậm chí liền "Tí tách" "Tí tách" âm thanh cũng không có
Mãi đến, cách đó không xa truyền tới một tiếng nổ đinh tai nhức óc tiếng , toàn bộ mặt đất cùng nhà đều bắt đầu lay động
Chuyện gì đang xảy ra, mau like và bỏ phiếu để đọc tiếp chương 259 ngay nào!
(Đủ 30 like và 15 phiếu, chương sau lập tức xuất hiện, số phiếu hiện nay đang là 1115 nhé!)
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Chương 258: Đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho em
---
Edit Mạc Vân Trà sữa
"Nguyện thua cuộc! Mặc dù Hoắc Ngạn Đông ta từ trước đến giờ không chừa thủ đoạn nào, bất quá, ba chữ này lại thì sẽ không vi phạm nguyên tắc" Hoắc Ngạn Đông cầm khẩu súng kia lên, để mu bàn tay của mình, "Nếu là ta thua"
Bố Luân kinh hô thành tiếng, "Ông chủ"
"Ba" Hoắc Ngạn Đông đã nhấn cò súng
Để cho Bố Luân cùng Hoắc Ngạn Đông kinh ngạc không thôi chính là,phát súng thứ sáu lại có thể cũng không có đạn! ! !
Bố Luân trố mắt nghẹn họng, còn có chút không phản ứng kịp rốt cuộc là chuyện gì xảy ra Mãi đến Cố Hành Thâm mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay bất ngờ nằm trong lòng bàn tay kia là viên đạn vốn nên chứa ở nòng súng Bố Luân giận dữ, "mày lại có thể không có đem đạn bỏ vào!"
Hoắc Ngạn Đông giận quá thành cười, "Tiểu tử, cậu thật có dũng khí!"
Trên mặt của Tiểu Kiều là đã sớm biết sáng tỏ vẻ mặt, loại trò chơi này, cô không biết mấy tuổi đã bị Cố Hành Thâm lấy tới lừa gạt cô
Không nghĩ tới thủ đoạn lừa con gái mấy chục năm sau lại có thể đồng dạng dùng để lừa cha cô
Những thứ này tư tưởng của người đều quá phức tạp, ngược lại thường thường bỏ quên nhất việc không thể đơn giản hơn!
"Như vậy, tính huề nhau"
Bố Luân đang chuẩn bị nói chuyện, không đợi anh mở miệng, "Phanh ——" một tiếng sau, Cố Hành Thâm đột nhiên đem viên đạn kia chứa nòng súng bên trong đối với chuẩn mu bàn tay của chính mình nổ súng
"Mày" Bố Luân nhìn lấy anh xì xào ứa máu bàn tay, có chút sợ sệt Hừ, coi như anh thức thời, đỡ cho hắn động thủ
Hoắc Ngạn Đông hai con ngươi híp lại, lại dám như vậy đùa bỡn mình, Cố Hành Thâm cho là như vậy hắn liền sẽ tính rồi sao? Đang thả Cố Tiêu Nhu, những thủ hạ của hắn lần nữa đuổi tới, giết anh dễ như trở bàn tay Chẳng lẽ Cố Hành Thâm hiện tại tay không tấc sắt còn có thể lấy một địch một trăm?
Lúc này, đột nhiên có tên thủ hạ xông vào, "Ông chủ! Không xong rồi! Đột nhiên xuất hiện một đám người hướng tới bên này!"
Hoắc Ngạn Đông cũng không có ngốc đến dùng một người phụ nữ hoàn toàn không có có giá trị lợi dụng tới uy hiếp Cố Hành Thâm, hoặc là dùng Cố Hành Thâm uy hiếp những thứ kia công người tiến vào, bởi vì lấy cá tính của Cố Hành Thâm, tình nguyện cùng anh lấy mạng đổi mạng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, hiện tại chỉ có mau sớm thoát thân!
Hoắc Ngạn Đông sắc mặt đông lại một cái, nhìn Cố Hành Thâm , sau đó hận hận cắn răng, "Người tuổi trẻ, sau này cũng không có gặp lại cậu nữa, cậu chính là đi tới mặt cùng cha mẹ cậu đoàn tụ đi!"
Hoắc Ngạn Đông mang theo người rút lui, đem cửa khóa lại, để lại trong phòng một khối bom hẹn giờ
Lần này mặc dù diệt Cố Hành Thâm, nhưng mà, hắn cũng là tổn thất tương đối thảm trọng!
Bất quá mặc kệ như thế nào, hết thảy các thứ này cuối cùng là kết thúc!
Hắn có nhiều thời gian tập hợp lại, cũng sẽ không bao giờ có người dám cùng hắn đối nghịch!
Trước khi đi, Hoắc Ngạn Đông nói một câu ——
"Người tuổi trẻ, lấy mưu kế của cậu cùng thủ đoạn mười cái Hoắc Ngạn Đông cũng đã chết, biết cậu vì sao lại thua không? Một người nếu có một thứ nhất định phải bảo vệ cả đời, liền sẽ trở thành nhược điểm cả đời không cách nào khắc phục , cái gánh vác này sẽ vĩnh viễn đè chặt cậu Cho nên, cậu vĩnh viễn cũng không thắng được ta!"
---
---
Bên ngoài xốc xếch chạy thục mạng tiếng bước chân rất nhanh liền biến mất, phòng mờ mờ bên trong an tĩnh dị thường, chỉ có bom hẹn giờ truyền tới "Tí tách" "Tí tách" Âm thanh của sự tử vong
Cố Hành Thâm nhanh chóng quan sát bốn phía, gian phòng này bốn phía đều là tường, không có cửa sổ, cửa là bằng sắt!
Xem ra Hoắc Ngạn Đông đã sớm tính toán, cố ý chọn chỗ như vậy
Chỉ còn lại năm phút quả bom sẽ phát nổ , chờ cứu viện căn bản là không kịp!
Cố Hành Thâm nhặt lên cái ghế kia liền hướng cửa sắt đập tới, bất quá hai cái, ghế gỗ đã nát bấy, tiếp theo là bàn
Trong phòng phát ra "Ầm" "Ầm" tiếng vang ầm ầm, cửa sắt đung đưa rơi tầng kế tiếp tường màu xám
Cuối cùng, Cố Hành Thâm chỉ có thể dùng thân thể không ngừng mà đụng
Tiểu Kiều yên lặng mà ngồi xổm ở trong góc, ôm lấy đầu gối chôn đầu, nghe Cố Hành Thâm đập cửa âm thanh cùng thô trọng tiếng thở dốc
Mới vừa rồi "Tí tách" "Tí tách" âm thanh chẳng lẽ là bom hẹn giờ?
Nói cách khác, tính mạng của cô đã đếm ngược rồi
Thật sự muốn từ biệt ông nội, Tiểu Niệm, Tiểu Tĩnh
Nhưng là hết thảy cũng không kịp, trước mắt cô việc duy nhất có thể làm , trước khi chết trong lòng chỉ có
"Cố Hành Thâm! Anh giải thích mọi thứ với em đi mà"
"Ầm" một tiếng, chỉnh cánh cửa sau này ngã xuống
Cố Hành Thâm liếc nhìn bom hẹn giờ, chỉ còn có ba mươi giây
Nếu như vào lúc này ôm lấy Tiểu Kiều đi có thể chạy được bao xa?
Không đủ, căn bản không kịp
Loại này nổ uy lực của đạn quá lớn
Cửa Mở ra sao?
Tiểu Kiều đang run rẩy, cảm giác trên môi dường như vội vàng không kịp chuẩn bị mà truyền tới cảm giác ướt mềm mại cùng khí tức quen thuộc
Cái đó khí tức thoáng qua, ngay sau đó chính là thật nhanh chạy ra ngoài mở tiếng bước chân
Anh Đi rồi sao?
Tiểu Kiều thật thấp vùi đầu, nguy hiểm như vậy dưới tình huống, anh không tự mình chạy , chẳng lẽ cònsẽ mang theo cái bọc rẻ rách như cô để thêm vướng chân sao?
A, có lẽ, cô liền ngay cả bọc rẻ rách cũng không xứng làm, Cố Tiêu Nhu mới có tư cách để anh ấy che chở yêu thương
Cô yên lặng chờ đợi tử thần đến, hoàn toàn không có chú ý tới trong phòng an tĩnh như vậy, thậm chí liền "Tí tách" "Tí tách" âm thanh cũng không có
Mãi đến, cách đó không xa truyền tới một tiếng nổ đinh tai nhức óc tiếng , toàn bộ mặt đất cùng nhà đều bắt đầu lay động
Chuyện gì đang xảy ra, mau like và bỏ phiếu để đọc tiếp chương 259 ngay nào!
(Đủ 30 like và 15 phiếu, chương sau lập tức xuất hiện, số phiếu hiện nay đang là 1115 nhé!)
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn