Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Của Bảo Bối-295
Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này Con Muốn - Chương 276 Mặc kệ anh có như thế nào em vẫn muốn ở bên cạnh anh! (#1)
Chương 276 Mặc kệ anh có như thế nào em vẫn muốn ở bên cạnh anh!
Edit : Mạc Vân Trà Sữa
Tiểu Kiều rốt cuộc cũng tỉnh lại, thấy tất cả mọi người đều ở phòng, lại không thấy Cố Hành Thâm
"Tiểu Kiều, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi! Cậu có biết thiếu chút nữa cậu toi mạng rồi không!" Hàn Anh Nại ở bên giường của cô khóc lóc mè nheo, Lãnh Tĩnh cũng rốt cuộc yên tâm lại, nhưng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào
Thẩm Nhạc Thiên tiến tới bên tai Lãnh Thấu tra hỏi, "Nhị ca, anh nói thật đi! Căn bản không phải là thần côn kia làm Tiểu Kiều tỉnh lại phải không?"
"Vậy cậu cho rằng là ai?"
"Là lão đại"
"Làm sao cậu biết?"
"Nhìn môi Tiểu Hồ Ly có cái gì không đúng" Thẩm Nhạc Thiên một mặt dâm đãng cười cười
Xâu chuỗi mọi việc lại, hắn rốt cuộc nghĩ thông suốt, chiêu này rõ ràng là vì lão đại không có biện pháp đến bệnh viện, cho nên liền tìm lý do quang minh chính đại đem Tiểu Kiều ra ngoài, mà lão đại đã nấp trong chỗ đó trước rồi
Lãnh Thấu nhíu mày, cái tên này vào những lúc này mà còn có thể chú ý tới loại chi tiết này
"Thiếu chút nữa là chết rồi ?" Tiểu Kiều lẩm bẩm
Thiếu chút nữa Liền có thể giải thoát
Tiểu Kiều có chút sợ sệt nằm ở trên giường, không nhúc nhích
Thật sự chỉ là bởi vì quá nhớ nhung sinh ra ảo giác sao?
Trên môi cảm giác chân thật như thế, thanh âm của anh cũng gần ở bên tai, hết thảy đều là mộng ảo sao?
Cô đã không phân rõ đâu là mộng đâu là hiện thực rồi sao
Thẩm Nhạc Thiên nhìn thấy biểu tình của Tiểu Kiều nghiêng đầu nói với Lãnh Thấu, "Nhìn cô ấy hình như còn rất tiếc nuối kìa Anh xác định cô ấy thật sự muốn tự sát sao?"
"Tiểu Kiều, sao cậu lại uống nhiều thuốc ngủ như vậy? nguy hiểm lắm !" Hàn Anh Nại than phiền hỏi
"Không ngủ được, không cẩn thận uống quá liều, xin lỗi để cho mọi người lo lắng rồi" Tiểu Kiều hoang mang nhìn bốn phía, "Nơi này là nơi nào?"
Mặc dù ngủ lâu như vậy, nhưng mặt cô vẫn tràn đầy mệt mỏi
Ban ngày mỉm cười, ban đêm đau thấu tim gan, bên ngoài điên cuồng nhớ nhung bên trong giày vò , cô không biết mình có thể chống đỡ bao lâu
"Nơi này là chiêu hồn quán, là vị đại sư này cứu cậu!" Hàn Anh Nại vội vàng giới thiệu
"Là anh đã cứu tôi?" Tiểu Kiều nhìn lên người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, trong con ngươi tràn đầy hoài nghi cùng tìm tòi nghiên cứu
"Lúc tôi hôn mê có ai tới thăm tôi không?" Tiểu Kiều không nhịn được hỏi
Hàn Anh Nại không hiểu,hỏi "cậu muốn hỏi ai? Mọi người đều tới thăm cậu mà! A, ông nội còn chưa biết Tiểu Niệm cũng đã tới, nhưng mà cậu bất tỉnh gọi thế nào cũng không dậy, bảo bối bị dọa sợ, phải nói thằng bé phải về nhà không ông nội sinh nghi nên nó mới về , cậu nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, nếu không bảo bối đáng thương biết bao !"
Tiểu Kiều cụp mi, không biết đang suy nghĩ cái gì
" Mình ngủ bao lâu?" Tiểu Kiều lại hỏi
"Cậu ngủ mê man suốt ba ngày rồi! Cậu đói bụng không! Mình lấy cháo cho cậu!"
"Ba ngày ?" Tiểu Kiều lập tức ngồi dậy, "Tần Nghiêu đâu?"
"Vừa tỉnh đã tìm tên kia" Thẩm Nhạc Thiên bất mãn mà nhỏ giọng lầu bầu, "Tôi thấy lão đại rõ ràng là thay người khác làm áo cưới, cứu vợ người ta Hôn người đẹp ngủ trong rừng tỉnh lại, lại phải nhìn cô ấy lấy kẻ khác, thà rằng cứ để cô ấy bất tỉnh như trước còn hơn!"
"Cậu bớt lắm lời cho tôi" Lãnh Thấu liếc hắn một cái, sợ lời của hắn bị người khác nghe được
"Nhân cơ hội này nói cho Tiểu Kiều chân tướng không phải là tốt nhất sao? Em nói lão đại đừng giấu nữa! Đã như vậy mà còn có thể ngồi đó mà trong lòng không loạn! " Thẩm Nhạc Thiên lẩm bẩm
Cô vừa tỉnh lại liền bị một đám người vây quanh, Tần Nghiêu đứng ở phía sau cùng, giờ phút này thấy cô gọi mình, trong lòng vô cùng ấm áp, lúc này mới đi tới trước mặt cô
"Em yên tâm, hết thảy cứ theo lẽ thường Cũng còn may em đã tỉnh"
Tiểu Kiều gật đầu, mới tạm thời an tâm lại
" Bọn mình về nhà trước nhé" Lãnh Tĩnh mở miệng
Tiểu Kiều không yên lòng đáp một tiếng, đỡ trán, vẻ mặt có chút ít đau đớn
"Cậu sao thế?" Lãnh Tĩnh khẩn trương hỏi
"Không có việc gì" Tiểu Kiều yếu ớt cười cười, miệng nói không có việc gì, đang cố gắng đứng dậy đột nhiên hôn mê bất tỉnh không có dấu hiệu nào báo trước
"Tiểu Kiều ——" Lãnh Tĩnh kêu lên một tiếng
"Tiểu Kiều! Tiểu Kiều cậu làm sao vậy? Mới vừa rồi còn rất tốt mà ! Làm sao sẽ ngất rồi!" Hàn Anh Nại gào khóc ầm ĩ
Lãnh Thấu giờ phút này cũng vô cùng hoảng hồn
Mộc Vô Tà nghĩ mãi không ra, "Để cho học trưởng tới xem một chút đi!"
Vì vậy mọi người đều đi ra ngoài, chỉ còn lại anh chàng pháp sư chiêu hồn
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa để Sữa có động lực dịch nốt truyện này nhé, cũng sắp hoàn đến nơi rồi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Chương 276 Mặc kệ anh có như thế nào em vẫn muốn ở bên cạnh anh!
Edit : Mạc Vân Trà Sữa
Tiểu Kiều rốt cuộc cũng tỉnh lại, thấy tất cả mọi người đều ở phòng, lại không thấy Cố Hành Thâm
"Tiểu Kiều, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi! Cậu có biết thiếu chút nữa cậu toi mạng rồi không!" Hàn Anh Nại ở bên giường của cô khóc lóc mè nheo, Lãnh Tĩnh cũng rốt cuộc yên tâm lại, nhưng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào
Thẩm Nhạc Thiên tiến tới bên tai Lãnh Thấu tra hỏi, "Nhị ca, anh nói thật đi! Căn bản không phải là thần côn kia làm Tiểu Kiều tỉnh lại phải không?"
"Vậy cậu cho rằng là ai?"
"Là lão đại"
"Làm sao cậu biết?"
"Nhìn môi Tiểu Hồ Ly có cái gì không đúng" Thẩm Nhạc Thiên một mặt dâm đãng cười cười
Xâu chuỗi mọi việc lại, hắn rốt cuộc nghĩ thông suốt, chiêu này rõ ràng là vì lão đại không có biện pháp đến bệnh viện, cho nên liền tìm lý do quang minh chính đại đem Tiểu Kiều ra ngoài, mà lão đại đã nấp trong chỗ đó trước rồi
Lãnh Thấu nhíu mày, cái tên này vào những lúc này mà còn có thể chú ý tới loại chi tiết này
"Thiếu chút nữa là chết rồi ?" Tiểu Kiều lẩm bẩm
Thiếu chút nữa Liền có thể giải thoát
Tiểu Kiều có chút sợ sệt nằm ở trên giường, không nhúc nhích
Thật sự chỉ là bởi vì quá nhớ nhung sinh ra ảo giác sao?
Trên môi cảm giác chân thật như thế, thanh âm của anh cũng gần ở bên tai, hết thảy đều là mộng ảo sao?
Cô đã không phân rõ đâu là mộng đâu là hiện thực rồi sao
Thẩm Nhạc Thiên nhìn thấy biểu tình của Tiểu Kiều nghiêng đầu nói với Lãnh Thấu, "Nhìn cô ấy hình như còn rất tiếc nuối kìa Anh xác định cô ấy thật sự muốn tự sát sao?"
"Tiểu Kiều, sao cậu lại uống nhiều thuốc ngủ như vậy? nguy hiểm lắm !" Hàn Anh Nại than phiền hỏi
"Không ngủ được, không cẩn thận uống quá liều, xin lỗi để cho mọi người lo lắng rồi" Tiểu Kiều hoang mang nhìn bốn phía, "Nơi này là nơi nào?"
Mặc dù ngủ lâu như vậy, nhưng mặt cô vẫn tràn đầy mệt mỏi
Ban ngày mỉm cười, ban đêm đau thấu tim gan, bên ngoài điên cuồng nhớ nhung bên trong giày vò , cô không biết mình có thể chống đỡ bao lâu
"Nơi này là chiêu hồn quán, là vị đại sư này cứu cậu!" Hàn Anh Nại vội vàng giới thiệu
"Là anh đã cứu tôi?" Tiểu Kiều nhìn lên người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, trong con ngươi tràn đầy hoài nghi cùng tìm tòi nghiên cứu
"Lúc tôi hôn mê có ai tới thăm tôi không?" Tiểu Kiều không nhịn được hỏi
Hàn Anh Nại không hiểu,hỏi "cậu muốn hỏi ai? Mọi người đều tới thăm cậu mà! A, ông nội còn chưa biết Tiểu Niệm cũng đã tới, nhưng mà cậu bất tỉnh gọi thế nào cũng không dậy, bảo bối bị dọa sợ, phải nói thằng bé phải về nhà không ông nội sinh nghi nên nó mới về , cậu nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, nếu không bảo bối đáng thương biết bao !"
Tiểu Kiều cụp mi, không biết đang suy nghĩ cái gì
" Mình ngủ bao lâu?" Tiểu Kiều lại hỏi
"Cậu ngủ mê man suốt ba ngày rồi! Cậu đói bụng không! Mình lấy cháo cho cậu!"
"Ba ngày ?" Tiểu Kiều lập tức ngồi dậy, "Tần Nghiêu đâu?"
"Vừa tỉnh đã tìm tên kia" Thẩm Nhạc Thiên bất mãn mà nhỏ giọng lầu bầu, "Tôi thấy lão đại rõ ràng là thay người khác làm áo cưới, cứu vợ người ta Hôn người đẹp ngủ trong rừng tỉnh lại, lại phải nhìn cô ấy lấy kẻ khác, thà rằng cứ để cô ấy bất tỉnh như trước còn hơn!"
"Cậu bớt lắm lời cho tôi" Lãnh Thấu liếc hắn một cái, sợ lời của hắn bị người khác nghe được
"Nhân cơ hội này nói cho Tiểu Kiều chân tướng không phải là tốt nhất sao? Em nói lão đại đừng giấu nữa! Đã như vậy mà còn có thể ngồi đó mà trong lòng không loạn! " Thẩm Nhạc Thiên lẩm bẩm
Cô vừa tỉnh lại liền bị một đám người vây quanh, Tần Nghiêu đứng ở phía sau cùng, giờ phút này thấy cô gọi mình, trong lòng vô cùng ấm áp, lúc này mới đi tới trước mặt cô
"Em yên tâm, hết thảy cứ theo lẽ thường Cũng còn may em đã tỉnh"
Tiểu Kiều gật đầu, mới tạm thời an tâm lại
" Bọn mình về nhà trước nhé" Lãnh Tĩnh mở miệng
Tiểu Kiều không yên lòng đáp một tiếng, đỡ trán, vẻ mặt có chút ít đau đớn
"Cậu sao thế?" Lãnh Tĩnh khẩn trương hỏi
"Không có việc gì" Tiểu Kiều yếu ớt cười cười, miệng nói không có việc gì, đang cố gắng đứng dậy đột nhiên hôn mê bất tỉnh không có dấu hiệu nào báo trước
"Tiểu Kiều ——" Lãnh Tĩnh kêu lên một tiếng
"Tiểu Kiều! Tiểu Kiều cậu làm sao vậy? Mới vừa rồi còn rất tốt mà ! Làm sao sẽ ngất rồi!" Hàn Anh Nại gào khóc ầm ĩ
Lãnh Thấu giờ phút này cũng vô cùng hoảng hồn
Mộc Vô Tà nghĩ mãi không ra, "Để cho học trưởng tới xem một chút đi!"
Vì vậy mọi người đều đi ra ngoài, chỉ còn lại anh chàng pháp sư chiêu hồn
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa để Sữa có động lực dịch nốt truyện này nhé, cũng sắp hoàn đến nơi rồi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook