Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
Dư xấu tính theo Âu Mặc trở về thế giới loài người.
- A Dư, ngươi ngoan ngoãn ở đây đừng đi đâu biết chưa?
- Ha, ta bây giờ chỉ là con người bình thường, ngươi dùng dây xích xích ta lại rồi còn sợ cái gì nữa? Dù gì ta cũng đâu có năng lực phá bỏ nó chứ.
Dư xấu tính giơ tay lên lắc lắc sợi xích trên tay mình qua lại trước mặt Âu Mặc. Cậu bây giờ thực sự biến thành con rối của người này rồi, đi đâu cũng không được, ngày ngày chỉ có thể ở trong tầm mắt của hắn, đi vệ sinh hắn cũng kè kè bên người.
Chậc, trước kia thằng nhóc này chỉ quấn cậu thôi nhưng d*c vọng chiếm hữu của hắn đến giờ mới chịu bộc phát, che giấu thật sâu nha.
Dư xấu tính chế giễu cười một tiếng, Âu Mặc xấu hổ cúi đầu:
- A Dư, ngươi đừng nói vậy mà, ta...
Nói qua nói lại cuối cùng hắn lại chẳng biết phải nói gì, cuối cùng đành phải cúi đầu ủ rũ ra ngoài.
Tình trạng chiến tranh lạnh giữa hai người kéo dài suốt mấy tháng trời, Âu Mặc ra ngoài tìm một công việc ổn định vừa làm vừa chăm sóc Dư xấu tính.
- Thả ta ra.
- Không thể.
Dư xấu tính thật sự không chịu được cảnh ngày ngày bị nhốt trong căn nhà ngột ngạt này, cậu không phải sủng vật, hắn có tư cách gì nuôi nhốt cậu chứ.
Âu Mặc theo thời gian dần dần phát hiện ra A Dư của hắn đang có ý định tạo phản, không muốn ngoan ngoãn nghe theo hắn nữa. Cậu ấy ngày nào cũng tìm cách phá hoại, đồ vật trong phòng đã bị cậu ấy phá hủy hơn nửa, nhưng vẫn không có ý định ngừng lại.
Một bên khác.
- Hộc... Hộc.
Trên mặt Dư bạo lực nhuốm đẫm máu, mùi máu vừa thơm ngào ngạt vừa tanh hôi khó ngửi xộc vào mũi không ngừng tra tấn cậu. Mắt Dư bạo lực đỏ lên, cái cổ ngăm ngăm của tên côn đồ không ngừng hiện lên trong đầu... Khát... muốn uống.
Đáng chết.
Dư bạo lực thở dốc, năng lực huyết tộc của cậu trải qua lần phân tách kia đã giảm sút quá nửa. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy máu là mất khống chế, mấy tháng nay cậu vì kiềm chế cơn khát máu mà chạy vạy khắp nơi, không ngờ cuối cùng vẫn phải uống cái thứ chất lỏng này.
Dư bạo lực đá đá thi thể dưới chân từ từ đứng dậy, đám côn đồ nhìn gương mặt nhuốm máu yêu dị, cùng hai chiếc răng nanh nhô ra của cậu, mặt mày tái mét.
- Mày... mày không phải là người?
Thằng nhóc nhỏ nhắn, nhìn qua chẳng có chút sức lực nào thế này mà lại là huyết tộc tàn độc, đáng chết kia chứ.
Nhìn người anh em bị hút khô kia, đám côn đồ từ từ lùi lại đằng sau rồi trực tiếp quay đầu chạy thục mạng.
Dư bạo lực lạnh nhạt nhìn theo bóng lưng của bọn chúng. Cậu rũ mắt nhìn cái xác khô dưới đất cân nhắc một chút rồi kéo nó vào sâu bên trong con hẻm.
Đám côn đồ rất nhanh đã rời khỏi con hẻm đẫm máu đó, đương lúc bọn chúng tưởng đã an toàn đẩy nhau chọc ghẹo.
- Xem ra huyết tộc cũng chỉ có vậy mà thôi.
- Ha hả, nhìn bộ dạng của thằng kia chắc uống no rồi nên không tìm đến chúng ta, phi, đợi nó đến ông nhất định sẽ đè nó ra mà làm chết tại chỗ.
- Ha ha.
Mọi người thi nhau hùa theo, huyết tộc kia thực sự rất đẹp, ánh mắt câu hồn đoạt phách, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, làn da nhẵn nhụi, trơn bóng. Đúng là cực phẩm trong cực phẩm.
Không biết tên nào khởi đầu trước, thế mà bọn chúng lại bắt đầu tự xóc lọ.
- Bên trong tên huyết tộc đó chắc chắn rất thoải mái.
- Hộc, thật muốn bắt nó lại mà xoa nắn...
- Ồ! Ta ở đây này, tới bắt đi.
Đúng lúc này một giọng nói khàn khàn, âm lãnh đâm thẳng vào sống lưng buốt giá, khiến thứ đó của bọn côn đồ vừa mới lên được chút thì đã lập tức mềm nhũn.
- Huyết... Huyết tộc, là nó.
Thật ghê tởm, Dư bạo lực cau mày đột nhiên có xúc động muốn nôn hết số thức ăn vừa mới ăn ra.
- Đại.... đại nhân, xin ngài tha thứ cho bọn tôi, bọn... bọn tôi, lần... lần sau không dám...
Một chữ cuối cùng còn chưa kịp nói, đầu gất cả mấy tên côn đồ lập tức nổ thành sương đỏ. Mấy thứ đỏ đỏ trăng trắng nhộn nhào đọng thành một bãi trên mặt đất, Dư bạo lực cười nhẹ, hoàn toàn không để ý.
Hình như càng ngày cậu càng thích mấy thứ máu me rồi.
- Hừm?
Mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, Dư bạo lực theo mùi hương đi qua vài con hẻm, luồn lách vào qua mấy cái xác vào tiếp một con hẻm khác.
"Bộp"
- Ê?
Dư bạo lực ngồi xuống chạm vào bộ lông xám của con sói nhỏ. Sao nơi này lại có sói? Hơn nữa mùi hương này...
Cậu hít hà cơ thể sói nhỏ, thích thú nheo nheo mắt. Cậu chưa từng ngửi thấy mùi hương nào mà thơm đến vậy, sói nhỏ này chắc không phải thuộc tộc người sói đâu ấy nhỉ? Nghe nói người sói không có mùi thì phải.
- Sói nhỏ, đi theo ta được không?
U Lang mơ hồ mở mắt ra nhìn người con trai diện mạo tinh xảo trước mặt, sói nhỏ không cảm nhận được sự thù địch của Dư bạo lực, thân thể nó từ từ thả lỏng đề cậu ôm vào lòng.
Thôi vậy, đợi lúc vết thương khỏi hằn rồi báo đáp người này sau.
- A Dư, ngươi ngoan ngoãn ở đây đừng đi đâu biết chưa?
- Ha, ta bây giờ chỉ là con người bình thường, ngươi dùng dây xích xích ta lại rồi còn sợ cái gì nữa? Dù gì ta cũng đâu có năng lực phá bỏ nó chứ.
Dư xấu tính giơ tay lên lắc lắc sợi xích trên tay mình qua lại trước mặt Âu Mặc. Cậu bây giờ thực sự biến thành con rối của người này rồi, đi đâu cũng không được, ngày ngày chỉ có thể ở trong tầm mắt của hắn, đi vệ sinh hắn cũng kè kè bên người.
Chậc, trước kia thằng nhóc này chỉ quấn cậu thôi nhưng d*c vọng chiếm hữu của hắn đến giờ mới chịu bộc phát, che giấu thật sâu nha.
Dư xấu tính chế giễu cười một tiếng, Âu Mặc xấu hổ cúi đầu:
- A Dư, ngươi đừng nói vậy mà, ta...
Nói qua nói lại cuối cùng hắn lại chẳng biết phải nói gì, cuối cùng đành phải cúi đầu ủ rũ ra ngoài.
Tình trạng chiến tranh lạnh giữa hai người kéo dài suốt mấy tháng trời, Âu Mặc ra ngoài tìm một công việc ổn định vừa làm vừa chăm sóc Dư xấu tính.
- Thả ta ra.
- Không thể.
Dư xấu tính thật sự không chịu được cảnh ngày ngày bị nhốt trong căn nhà ngột ngạt này, cậu không phải sủng vật, hắn có tư cách gì nuôi nhốt cậu chứ.
Âu Mặc theo thời gian dần dần phát hiện ra A Dư của hắn đang có ý định tạo phản, không muốn ngoan ngoãn nghe theo hắn nữa. Cậu ấy ngày nào cũng tìm cách phá hoại, đồ vật trong phòng đã bị cậu ấy phá hủy hơn nửa, nhưng vẫn không có ý định ngừng lại.
Một bên khác.
- Hộc... Hộc.
Trên mặt Dư bạo lực nhuốm đẫm máu, mùi máu vừa thơm ngào ngạt vừa tanh hôi khó ngửi xộc vào mũi không ngừng tra tấn cậu. Mắt Dư bạo lực đỏ lên, cái cổ ngăm ngăm của tên côn đồ không ngừng hiện lên trong đầu... Khát... muốn uống.
Đáng chết.
Dư bạo lực thở dốc, năng lực huyết tộc của cậu trải qua lần phân tách kia đã giảm sút quá nửa. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy máu là mất khống chế, mấy tháng nay cậu vì kiềm chế cơn khát máu mà chạy vạy khắp nơi, không ngờ cuối cùng vẫn phải uống cái thứ chất lỏng này.
Dư bạo lực đá đá thi thể dưới chân từ từ đứng dậy, đám côn đồ nhìn gương mặt nhuốm máu yêu dị, cùng hai chiếc răng nanh nhô ra của cậu, mặt mày tái mét.
- Mày... mày không phải là người?
Thằng nhóc nhỏ nhắn, nhìn qua chẳng có chút sức lực nào thế này mà lại là huyết tộc tàn độc, đáng chết kia chứ.
Nhìn người anh em bị hút khô kia, đám côn đồ từ từ lùi lại đằng sau rồi trực tiếp quay đầu chạy thục mạng.
Dư bạo lực lạnh nhạt nhìn theo bóng lưng của bọn chúng. Cậu rũ mắt nhìn cái xác khô dưới đất cân nhắc một chút rồi kéo nó vào sâu bên trong con hẻm.
Đám côn đồ rất nhanh đã rời khỏi con hẻm đẫm máu đó, đương lúc bọn chúng tưởng đã an toàn đẩy nhau chọc ghẹo.
- Xem ra huyết tộc cũng chỉ có vậy mà thôi.
- Ha hả, nhìn bộ dạng của thằng kia chắc uống no rồi nên không tìm đến chúng ta, phi, đợi nó đến ông nhất định sẽ đè nó ra mà làm chết tại chỗ.
- Ha ha.
Mọi người thi nhau hùa theo, huyết tộc kia thực sự rất đẹp, ánh mắt câu hồn đoạt phách, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, làn da nhẵn nhụi, trơn bóng. Đúng là cực phẩm trong cực phẩm.
Không biết tên nào khởi đầu trước, thế mà bọn chúng lại bắt đầu tự xóc lọ.
- Bên trong tên huyết tộc đó chắc chắn rất thoải mái.
- Hộc, thật muốn bắt nó lại mà xoa nắn...
- Ồ! Ta ở đây này, tới bắt đi.
Đúng lúc này một giọng nói khàn khàn, âm lãnh đâm thẳng vào sống lưng buốt giá, khiến thứ đó của bọn côn đồ vừa mới lên được chút thì đã lập tức mềm nhũn.
- Huyết... Huyết tộc, là nó.
Thật ghê tởm, Dư bạo lực cau mày đột nhiên có xúc động muốn nôn hết số thức ăn vừa mới ăn ra.
- Đại.... đại nhân, xin ngài tha thứ cho bọn tôi, bọn... bọn tôi, lần... lần sau không dám...
Một chữ cuối cùng còn chưa kịp nói, đầu gất cả mấy tên côn đồ lập tức nổ thành sương đỏ. Mấy thứ đỏ đỏ trăng trắng nhộn nhào đọng thành một bãi trên mặt đất, Dư bạo lực cười nhẹ, hoàn toàn không để ý.
Hình như càng ngày cậu càng thích mấy thứ máu me rồi.
- Hừm?
Mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, Dư bạo lực theo mùi hương đi qua vài con hẻm, luồn lách vào qua mấy cái xác vào tiếp một con hẻm khác.
"Bộp"
- Ê?
Dư bạo lực ngồi xuống chạm vào bộ lông xám của con sói nhỏ. Sao nơi này lại có sói? Hơn nữa mùi hương này...
Cậu hít hà cơ thể sói nhỏ, thích thú nheo nheo mắt. Cậu chưa từng ngửi thấy mùi hương nào mà thơm đến vậy, sói nhỏ này chắc không phải thuộc tộc người sói đâu ấy nhỉ? Nghe nói người sói không có mùi thì phải.
- Sói nhỏ, đi theo ta được không?
U Lang mơ hồ mở mắt ra nhìn người con trai diện mạo tinh xảo trước mặt, sói nhỏ không cảm nhận được sự thù địch của Dư bạo lực, thân thể nó từ từ thả lỏng đề cậu ôm vào lòng.
Thôi vậy, đợi lúc vết thương khỏi hằn rồi báo đáp người này sau.
Bình luận facebook